Chương 194: Không có tin tức
Trần Phong Tiếu
04/04/2013
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thái Trung không thể không dậy sớm, lại còn chạy ra hấp thu linh khí:
- Song kiếm hợp bích, quả thực là…Thiên hạ vô địch, may mà anh em là tiên….
Vẻ ngoài của Mông Hiểu Diễm, đã được chữa trị vô cùng thuận lợi, cả đêm, Trần Thái Trung ở trong thân thể của cô ta gieo hạt hai lần, hơn nữa Nhâm Kiều cũng muốn một lần để trị liệu mụn trứng cá, trên cơ bản hắn đã sắp trống rỗng rồi.
Tuy nhiên, hiệu quả cũng thực không tồi, lúc sáng sớm khi Trần Thái Trung đi rồi, Mông Hiểu Diễm đem mặt duỗi đến chiếc gương được cố định ở đầu giường nhìn kỹ, phát hiện nếu không mở toàn bộ đèn trong phòng thì, dường như đã không nhìn thấy có cái gì khác thường nữa.
Với nhận thức như vậy, Mông Hiểu Diễm tiếp tục đứng lộn đầu, Nhâm Kiều thì vẫn ngủ say sưa, kiên quyết không chịu đi tập thể dục cùng hắn, Trần Thái Trung đành phải tập một mình.
Hôm nay là thứ sáu, Trần Thái Trung ăn chút điểm tâm linh tinh, rồi thong thả đi thẳng đến nhà khách Phượng Hoàng, đến nơi thì kinh ngạc khi thấy, Thụy Viễn và Lương Thiên Trì đã đi ra ngoài rồi, trong nhà khách chỉ còn lại một mình nữ trợ lý Bùi Tú Linh.
- Có nhầm hay không?
Trần Thái Trung thấy rất lạ,
- Không phải còn định kiểm tra hay sao? Sao mới sáng sớm mà hai người họ đã đi ra ngoài rồi? Cô có biết bọn họ đã đi đâu không?
- Nghe hai người bọn họ nói, hình như là ra ngoài ăn sáng,
Ánh mắt Bùi Tú Linh lóng lánh nhấp nháy, không dám nhìn thẳng hắn:
- Ừm, nghe nói, canh vằn thắn ở thành phố Phượng Hoàng là món ăn rất nổi tiếng, anh ấy nghe ông cụ nói đã rất nhiều năm, nên muốn đi ra ngoài nến thử một chút….
Nói vậy cũng như không? Trong bụng Trần Thái Trung cười khẩy, canh vằn thắn ở thành phố Phượng Hoàng quả thực là một món ăn nổi tiếng, nhưng mà không phải nhà khách Phượng Hoàng miễn phí bữa ăn sáng hay sao, hơn nữa, hương vị vằn thắn ở chỗ này được cho là khá chính tông, phải biết rằng, nhà khách Phượng Hoàng là nhà khách chủ chốt trong việc tiếp đãi các nhà lãnh đạo ở tất cả các cấp của thành phố Phượng Hoàng, thì làm gì có chuyện ngay cả đặc sản địa phương cũng làm không ngon?
- Nói như vậy, nghĩa là hiện giờ cô cũng không thể liên lạc được với bọn họ?
Hắn có chút không vui, tuy nhiên, sự kỳ quái của hai người bọn họ lúc này, hẳn là có liên quan tới những gì mà mình nói với bọn họ ngày hôm qua. Trong mơ hồ hắn cảm giác được, hai người kia, là đang dự định làm cái gì đó?
- Phải.
Bùi Tú Linh gật gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên bình thường lại, trên thực tế, cô cũng là một người phụ nữ từng trải, sở dĩ vừa rồi chột dạ, đơn giản là vì lúc đối mặt với Trần Thái Trung, trái tim của cô có chút rung động không thể tự kiềm chế được mà thôi.
Dân chơi cô đã thấy nhiều, nhưng dám đưa tú bà đến làm tài xế riêng giống như Trần Thái Trung thì đúng là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa khi Trần Thái Trung nói chuyện và làm việc đều có loại quyền uy không cho phép thỏa hiệp, lại còn có võ thuật Trung Quốc, lòng của cô lại càng thêm ngứa ngáy, đàn ông a, đây mới chính là người đàn ông đích thực!
Chỉ có điều, Bùi Tú Linh lại càng không dám quên những lời dặn dò của ông chủ;
- Bọn họ nói, có thể sau khi ăn sáng xong, sẽ đi dạo linh tinh ở thành phố Phượng Hoàng một chút. Muốn tôi chuyển lời với anh, không cần phải chờ bọn họ….
- Ý của cô là, đoàn khảo sát của các cô, trước mắt không cần có người đi cùng, mà là muốn tự mình đi khảo sát?
Trần Thái Trung nhìn về phía cô cười cười, rất giống như ánh mặt trời, nhưng trong lòng hắn đã có chút khó chịu:
- Tôi có thể hiểu như vậy hay không?
Kỳ thực, Thụy Viễn làm như vậy cũng là rất bình thường, khi nhà đầu tư đến khảo sát hiện trường, chính phủ cử người của họ đi cùng, đó là điều đương nhiên, nhưng nhà đầu tư cũng không nhất thiết phải có sự giám sát của người của chính phủ, mới có quyền khảo sát, điều này Trần Thái Trung hiểu rõ.
Bùi Tú Linh nhận thấy sự bất mãn của hắn. Nhưng mà, vẫn rất kiên quyết gật đầu:
- Có lẽ….Ý chính chính là như vậy?
- Vậy tôi đi đây.
Trần Thái Trung liền xoay người đi ra ngoài, khốn thật, đây chính là Hoàng thượng không vội mà thái giám đã vội rồi, nếu mấy người đã không chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình, tôi lại đi đuổi theo cầu xin mấy người, vậy không phải là tôi bị bệnh hay sao?
-Trần…Trưởng phòng,
Bùi Tú Linh ở đằng sau gọi hắn, nhỏ giọng giải thích:
- Dù sao, mặc kệ như thế nào đi nữa, kể cả sau này ở thành phố Phượng Hoàng, cho dù không thừa nhận cả Chủ tịch thành phố và Bí thư , thì anh ta cũng vẫn đặt quan hệ với anh!
Nghe nói như vậy, thân hình của Trần Thái Trung hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó, hắn cũng không quay đầu lại, mà vẫn ngang nhiên đi thẳng ra ngoài.
Kỳ thực, hắn hiểu rõ, hai người này đi ra ngoài, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đi tìm hiểu tin tức, hoặc là…Trong tay bọn họ còn có chiêu bài bí mật, điều này ai có thể nói rõ được?
Tuy vậy, cho dù nói như thế nào đi nữa, thì lúc này đây cũng là lúc hắn hiếm khi thực lòng muốn đi trợ giúp một người, vậy nên, cho dù đối phương có nhiều lý do và mượn cớ như thế nào đi chăng nữa, thì một sự thật vẫn được hình thành, đó là: Trần Thái Trung đã bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa còn là loại thương tổn ẩn dấu rất sâu đậm không thể chữa trị được.
Dựa trên những điều này, hắn quyết định cho tất cả nhân viên của “Phòng nghiệp vụ 2” được nghỉ một ngày, dù sao khách hàng tạm thời đã không cần sự phục vụ của bọn họ.
Nếu đã không có việc gì, Trần Thái Trung nghĩ bản thân dường như đã nợ tình cảm của Dương Thiến Thiến nhiều lắm, đã đồng ý sẽ đưa cô đi picnic, mà lâu rồi vẫn chưa thực hiện được, vậy thì tranh thủ cơ hội này,
Khi đến văn phòng Cục hành chính.
Dương Thiến Thiến nhàn rỗi không có việc gì, đang ở trong phòng tổng đài cùng hai người trực tổng đài nói chuyện phiếm với nhau, Cục quản lý đã có tiếng là vô cùng nhàn rỗi, lại chẳng cần bằng cấp và kỹ thuật gì, những người được điều tới đây làm việc, đều là do trong nhà có “cơ”.
Khi nghe Trần Thái Trung muốn mời cô ra vùng ngoại thành dạo chơi, Dương Thiến Thiến vô cùng vui mừng chạy ra ngoài, đã thấy bạn học của mình lái một chiếc Santana đến, đang vô cùng vụng về mà quay đầu xe.
- Cậu học lái xe khi nào vậy?
Cô cảm thấy rất lạ, nhìn kỹ biển số xe, không ngờ lại là biển “O”:
- Đừng nói với tôi là, đây là xe do văn phòng đầu tư cấp cho anh?
- Mới học mà,
Trần Thái Trung vô cùng đắc ý khoe khoang, cũng vô tình đụng ngã một chiếc xe đạp dựng trái quy định:
- Nói cho cô biết, tôi có giấy phép lái xe đàng hoàng đấy….
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc giấy phép lái xe do chính hắn tự làm giả ra, đắc ý lắc lắc về phía cô:
- Nhìn thấy không, hạng B đấy….
Tán phét một lúc, Dương Thiến Thiến đã hiểu rõ được nguồn gốc của chiếc xe này, nghe được Trần Thái Trung không hề đi cùng Thụy Viễn, cô chỉ nghĩ là bởi vì lời khuyên của mình đã có tác dụng, nghĩ như vậy, trong lòng cô không những có chút đắc ý, mà mơ hồ, còn có chút mừng thầm, bởi vì….Thái Trung rất để ý đến ý kiến của cô nha.
Cô thậm chí còn không chào mọi người trong phòng đã ra về, đã là thứ sáu, vệ sinh cùng tổng vệ sinh đã được kiểm tra vào buổi sáng rồi, đây là việc quan trọng nhất, buổi chiều có đến hay không cũng chẳng sao cả.
Kỹ thuật lái xe của Trần Thái Trung, hoàn toàn là học để khoe tài, tuy nhiên, tự mình lái xe cũng không phải là một kỹ thuật quá khó, xe ô tô hắn lái chính là xe có biển “O”, trực tiếp đăng ký biển số trong danh sách của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vậy nên, cho dù đôi khi việc di chuyển của hắn có chút lớn mật, hoặc không cẩn thận ngẫu nhiên gây nên tắc đường, người bình thường cũng không dám đôi co với hắn, ngay cả cảnh sát giao thông nhìn thấy, cũng chỉ giả vờ như không thấy.
Địa điểm hai người đi đến, là núi Thanh Long ở gần quận Hoành Sơn, nằm trong lãnh thổ của Khúc Dương, núi ngay cạnh sông, cây cối xanh tươi, là địa điểm ngoại thành rất tốt để dạo chơi, nhân dịp không khí cuối thu mát mẻ, hai người chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã hai giờ chiều, Trần Thái Trung từ cốp xe lấy ra mọi thứ đã được chuẩn bị tốt gồm giá đỡ, than củi, thịt dê, chân gà và các loại gia vị, bắt đầu tự mình nướng thịt.
Nhìn hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy, trong bụng Dương Thiến Thiến mừng thầm, dường như hơi nhiều, cô thật sự không nghĩ tới, mấy thứ này chẳng qua là vì Trần Thái Trung nhìn thấy Nhâm Kiều sử dụng tu di giới, nên cũng học theo, mua một đống đồ, đều nhét vào trong tu di giới.
Nhàn rỗi thì cũng đã nhàn rỗi rồi, sao không sử dụng nó một cách phù hợp chứ? Dương Thiến Thiến đã từng sử dụng tu di giới của Trần Thái Trung, nhưng lại không biết chiếc nhẫn ngọc bích kia lại càng hùng mạnh hơn, vì ẩn giấu lai lịch Trần Thái Trung mới đem một vài thứ bỏ vào trong hộp dự bị, may mà mấy thứ này thoạt nhìn cũng không quá chướng mắt.
Thời gian vui vẻ, luôn rất ngắn ngủi, bất tri bất giác, đã hơn bốn giờ chiều, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người bắt đầu khởi hành quay về, mới đi vào nội thành, di động của Trần Thái Trung liền đổ chuông.
Nếu mà kỹ thuật lái xe đã thành thục rồi, thì có thể vừa lái vừa nghe di động được, chỉ có điều, kỹ thuật của đại tiên họ Trần, thật sự quá kém, hắn không thể không đỗ xe ở ven đường, mới cho tay vào trong túi lấy di động ra, lúc này, di động đã kêu hơn hai lần.
Điện thoại gọi đến, là của chủ nhiệm Tần Liên Thành, anh ta vừa mới mở miệng, đã buông ra một đống lời oán khí,
- Trần Thái Trung, anh đang làm cái gì? Tại sao điện thoại di động lại ngoài vùng phủ sóng?
Khốn thật, tôi làm sao mà biết khi nào thì anh tìm tôi chứ? Trần Thái Trung hơi tức giận, hắn biết, ở khu vực núi Thanh Long, tín hiệu điện thoại di động còn chưa được phủ sóng, chỉ có những máy móc công suất lớn đặc biệt, mới có thể thu được tín hiệu.
Đúng vậy, chỗ ấy là khu vực không được phủ sóng, khu không được phủ sóng là bình thường, ở khu vực được phủ sóng mới là không bình thường.
- Điện thoại di động của tôi…Tín hiệu không được tốt lắm…
Trần Thái Trung nhìn thấy ven đường có cột điện tử, liền giơ tay lên, ném điện thoại di động ra ngoài, đi mẹ mày đi, một cái điện thoại di động chỉ đáng giá tý tiền, nhưng tôi thì lại lười nghe anh giáo huấn.
Ở trước mặt bạn học của mình mà phải thành thật cam chịu cấp trên, thật sự là quá mất mặt.
Một tiếng “bộp” nhỏ vang lên, chiếc di động bị ném trúng chiếc cột điện tử, ngay lập tức vỡ tan thành năm bảy mảnh, tiếng nói om sòm của chủ nhiệm Tần, không còn tồn tại nữa!
Trần Thái Trung mở cửa xe đi ra ngoài, dưới ánh nhìn chăm chú và ngạc nhiên của những người ở ngoài, gạt những mảnh vỡ ra, tìm thấy chiếc SIM, thản nhiên xoay người đi, SIM chứa thông tin liên lạc với anh em, không thể mất được…
Tận đến sau khi đưa Dương Thiến Thiến về nhà, Trần Thái Trung mới phản ứng lại một việc, Tần Liên Thành tìm mình gấp như vậy, không phải là.. chỗ Thụy Viễn xảy ra chuyện gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.