Quan Tiên

Chương 56: Không đền nổi.

Trần Phong Tiếu

04/04/2013



Hai người dính lấy nhau đi vào công viên mới phát hiện ra người tập thể dục trong công viên đã không ít, trong đó còn có một nhóm thiếu nữ xinh xắn hoạt bát mặc trang phục thể thao đang tập.

Thấy Nhâm Kiều tò mò quan sát, Trần Thái Trung cũng ngó theo, ai dè bị cô nàng véo một trận lên cánh tay. Hắn cau mày quay đầu nhìn lại. Cô nhìn tôi mới nhìn, sao giờ cô lại tỏ vẻ chứ?

Nhâm Kiều chẳng sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn:

- Anh nói xem, có thật là anh thực sự muốn .... Muốn ....chơi trò 3P(1) không?

(1): Đây là một trò thể thao rất chi là thú vị giữa 3 người trên giường, độc giả nào muốn tìm hiểu thêm xin liên hệ anh Gu gồ.

Trần Thái Trung đảo mắt bĩu môi, chảng thèm trả lời. Hắn là La thiên thượng tiên, đã nói là làm. Tuy rằng trong lòng hắn cho rằng chưa chắc đã chơi trò này, nhưng lúc này thì tuyệt đối hắn không tự chặn đường lui của mình.

- Đang nói chuyện với anh đó.

Nhâm Kiều lại nhéo liên hồi.

- Buồn ..... Đừng làm loạn nữa.

Trần Thái Trung cau mày chép chép miệng.

- Há, buồn....

- Buồn sao?

Nhâm Kiều trợn tròn mắt. Cô nhéo trên cánh tay hắn như vậy chẳng lẽ còn chưa mạnh sao, thế nào mà hắn lại nói là buồn chứ không phải đau, kỳ quái thật.

- Buồn.....

Trần Thái Trung nâng tay chỉ về phía sau cô. Hiển nhiên thằng nhãi này định đánh lạc hướng.

Nhâm Kiều nhìn lại.

- Ồ, nhiều dê (2) vậy sao?

(2): Dương là dê mà cũng là buồn. Đồng âm khác nghĩa. Bên trên Trần Thái Trung nói dê, Nhâm Kiều hiểu nhầm.

Trên thảm cỏ của công viên có bảy tám con dê đang thản nhiên gặm cỏ, bên cạnh còn có một người quần áo tả tơi đang nằm ngủ. Người này nằm rất tự nhiên trên cỏ, trong tay còn có một cái roi dài tầm ba mươi phân, trên đầu buộc vài sợi dây dài.

- Người này...người này... Làm sao vào được đây?

Nhâm Kiều trợn tròn mắt

- Sao lại thả dê ở đây?

- Một trong mười sự việc tốt đẹp của chính phủ làm năm ngoái là miễn thu vé vào công viên mà,

Trần Thái Trung Nói:

- Tường vây đã bỏ đi rồi thì hắn ở nơi nào mà chả vào được chứ?

Hai người đang nói chuyện thì có hai người đeo băng đỏ chạy tới gọi người kia.



- Này, dậy, dậy ngay....

Người kia đang ngủ rất say, gọi cả phút sau mới tỉnh lại, hai mắt lim dim hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Dê này .... là của anh hả?

Người đeo băng đỏ mập mạp hỏi.

- Đúng thế, tôi lùa từ nhà tới đây đấy.

Người chăn dê thoạt nhìn không ít tuổi, ít nhất cũng phải năm mươi rồi. Cho dù bề ngoài của những người chăn dê có già nua hơn bình thường thì cũng phải hơn bốn mươi.

- Nhà anh ở chỗ nào?

Người gầy trong hai người đeo băng đỏ hỏi.

- Ở huyện Vĩnh Nhạc. Tôi có chứng minh thư đây.

Người chăn dê đã hơi sốt ruột. Hắn cũng không muốn người ta nghĩ mình là kẻ trộm dê.

- Một trăm năm mươi cây số đó.

Tôi phải đi hêt mười lăm ngày đường mới tới được Phượng Hoàng đấy.

Trần Thái Trung nhìn thấy mấy con dê này thực sự rất gầy, chỉ còn da bọc xương, nhìn cũng thấy là chúng đã phải lặn lội đường xa. Chẳng qua lúc này những cái bụng của chúng đã tròn lẳn. Bãi cỏ của công viên lớn nhường này cơ mà.

- Ai cho anh mang dê vào trong nội thành?

Người béo đeo băng đỏ không tha, tiến tới kiểm tra chứng minh thư.

- Không có ai cấm tôi mà.

Người chăn dê buồn bực trả lời,

- Tôi tới bán dê. Người thành phố Phượng Hoàng chẳng lẽ không ai ăn thịt dê à?

Nói ra thì ở huyện Vĩnh Lạc gần tới đầu năm, những hộ nuôi dê muốn có tiền tiêu tết nên đều bán dê thấp hơn giá thị trường một nửa, thế mà lại còn phải bán dê sống sống cho đầu nậu, phải chăm sóc hộ chúng tới khi chúng tới lấy.

Người chăn dê này sáng trí, không bán trong thời điểm ấy mà đợi sau khi sang năm mới liền đưa dê ra ngoài bán. Hắn cũng không dám bán gần nhà mà kéo thẳng bầy dê tới thành phố Phượng Hoàng. Thành phố lớn mà, hẳn là có thể bán giá cao một chút.

Khi vào nội thành thì mới vừa rạng sáng, người này cũng không dám bỏ tiền ra ngủ trọ, lại lo cho bầy dê nên đuổi chúng tới công viên, còn mình nằm một bên lăn ra ngủ.

Hai người đeo băng đỏ tức giận dậm chân nói:

- Tôi bảo này, anh có biết là thảm cỏ này quý thế nào không? Sao lại dám cho dê dẫm đạp và gặm sạch cỏ hả? Thôi đi, chúng tôi gọi cảnh sát tới.

Người chăn dê nghe thấy họ muốn gọi cảnh sát thì phát hoảng.

- Khoan đã, tôi bảo, tôi lần đầu mới tới thành phố Phượng Hoàng mà. Sao tôi biết được việc này chứ? Thứ cỏ này...bán thế nào? Tôi bồi thường là được chứ gì?

Trong lòng hắn cũng cảm thấy uất ức. Cái thứ cỏ xác xơ này nào có phải cỏ mật nuôi bò đâu, dê nó nuốt không trôi. Nếu không phải chúng đã cực đói rồi thì làm gì chúng chịu ăn chứ. Các người lại còn dám nói .... cỏ quý sao?



- Anh đền được chắc? Người gầy trừng mắt một cái.

- Không lôi thôi nữa, đợi cảnh sát tới đi.

- Tôi đền anh năm con dê lớn đã đủ chưa? Dê của tôi sơ sơ cũng ít nhất tám mươi cân một con đấy!

Người chăn dê cũng thông minh, mặc dù chưa quen hoàn cảnh nhưng cũng biết rằng cảnh sát đáng sợ. Đi xa nhà hắn cũng không muốn gây chuyện.

Giá thịt dê lúc này cũng tầm ba đồng một cân. Thế là coi như hắn đã biếu không hơn một ngàn đồng. Thế này cũng coi là rất có thành ý rồi.

- Ai cần dê của nhà anh chứ?

Người gầy đeo băng đỏ lườm một cái, trong mắt đầy vẻ hèn mọn.

- Đây là thảm cỏ nhập khẩu, tính cả công trồng một mét vuông đã hơn sáu mươi đồng. Anh thử tính coi dê nhà anh làm hỏng mất bao nhiêu rồi?

Tính cả ăn, cả dẫm đạp, dê của hăn cũng phải ăn tới cả hai trăm mét vuông, người chăn dê tính thành tiền, nhất thời nổi nóng:

- Các người định bịp tôi à? Ba mét vuông, có ba mét vuông cỏ mà đã bằng giá một con dê sao?

Hắn sợ, thật sự sợ rồi. Hơn hai mươi nghìn đồng tiền dê mà không đủ để đền tiền cỏ sao? Trời đất ạ! Sớm biết thế này thì thà hắn bán quách cho đầu nậu còn hơn, còn vất vả đem dê đi bán làm gì?

- Có quý đến thế không?

Nhâm Kiều nghe thế lấy làm kỳ quái. Cô hàng ngày đều đi dạy học, tiếp xúc xã hội cũng không nhiều, liền huých tay Trần Thái Trung.

- Thái Trung?

- Quý thật đấy.

Trần Thái Trung gật đầu. Mặc dù con đường nhập khẩu thứ cỏ này có hơi ly kỳ nhưng giá cả thì không bị tính sai đâu.

- Thảm có của công viên phía tây là tốt nhất thành phố Phượng Hoàng.

Khẳng định là tốt nhất. Khu nhà ở của thị ủy nằm ngay gần đây. Phải tạo điều kiện nghỉ ngơi dễ chịu, khiến cho các vị lãnh đạo tinh thần phấn chấn thì mới có thể khiến nền kinh tế của thành phố Phượng Hoàng cất cánh chứ. Lao động phải đi kèm nghỉ ngơi mới tốt!

Tùy tiện tiến vào nơi mình không quen thuộc thì tất phải trả giá đắt! Trần Thái Trung lắc đầu. Hắn cảm giác chán muốn bỏ đi nhưng Nhâm Kiều không muốn. Cô kéo hắn lại:

- Xem đi, Thái Trung, chúng ta xem một chút.

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới, hỏi mấy câu, người cảnh sát dẫn đầu liền móc còng tay định bắt người đi.

- Tiểu tử, phá hoại tài sản công cộng, lần này thì tù mười năm nhé.

- Chờ một chút.

Một tiếng nói thanh thúy vang lên. Một người phụ nữ dong dỏng cao, mặc quần áo thể thao, thoạt nhìn cũng có vẻ khỏe mạnh bước tới.

- Làm cảnh sát nhân dân, công việc của các anh là thế à?

Tiếng nói này hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải? Trần Thái Trung nhìn kỹ. Người phụ nữ này hắn thực sự đã gặp rồi!

Đây không phải là cái người thích ngọc tới si mê, nhất định bái mình là thầy sao? Đúng rồi, ông chủ tiểu Phan hình như gọi cô ta là Đường tỷ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook