Chương 6: Muốn làm quan to phải biết luồn cúi.
Trần Phong Tiếu
04/04/2013
Thành tích phỏng vấn của Trần Thái Trung có vẻ khá gay go, trong tám thứ mà hắn trả lời : "Phá đề, thừa đề, đoạn khởi giảng, nhập đề, phân cổ, thu kết" thì ngoại trừ Phá đề hắn làm cực kỳ tốt, còn những thứ khác thì hoàn toàn hỏng hẳn.
Phá đề, chính là quy tắc chung, nói về một vấn đề không mới, không nên mê tín, quỷ quái thần tiên không tồn tại, chỉ cần là nguời đầu óc bình thưòng là có thể phá đề.
Thừa đề, chính Thừa phá đề, bước tiếp theo để nói về đề ý, về mặt này, câu trả lời của Trần Thái Trung là hắn không biết.
Mọi người đều biết, hắn là một thằng nhóc thẳng tính, có thể dối lòng mà nói thần tiên không tồn tại, nhưng đặc biệt, hắn thậm chí còn có thể dứt khoát tự thuyết phục chính mình là thần tiên thực sự không tồn tại.
Đương nhiên, hắn cũng có ưu thế riêng của mình. Ví dụ như, hắn đối với rất nhiều điển cố thần tiên quỷ quái nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí cả những điển cố rất ít được chú ý, hắn cũng biết không ít. Cho nên, trong mắt phần đông giám khảo thì Trần Thái Trung chính là: “Một thằng nhóc vô cùng uyên bác”.
Đúng thế, cực kỳ uyên bác, không ai nghĩ rằng trước mặt mình lại chính là một La Thiên thượng tiên, ghi tên tham dự cuộc thi với danh nghĩa là một thí sinh, có thể có hiểu biết với những đề mục thần tiên yêu ma rất sâu. Do đó ngoại trừ từ uyên bác, thì còn từ gì có thể diễn tả được chứ?
Dĩ nhiên, trong một việc thì thường có hai cách nhìn thậm chí là nhiều cách, có nhiều người thấy hiện tượng kỳ lạ này thì sinh ra những lời dị nghị như "Cái tên Trần Thái Trung này, nếu thực sự không sùng bái phong kiến thì tại sao lại hiểu biết những thứ này như vậy chứ? Tôi thấy chuyện này nhất định có vấn đề. Trong hàng ngũ chúng ta không cần những thằng ranh khẩu thị tâm phi như thế này, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự trong sạch của chúng ta.” Những lời phản đối không ngừng được đưa ra nhưng bọn họ cũng có cái lý của mình, tất cả mọi người đều có quyền được nhận xét
- Về đồng chí này để tôi giải thích một chút, cậu ta thực sự rất chăm chỉ, cậu ta cũng chính là thí sinh của khóa này, bài thi làm được 643 điểm, quá đủ để đậu vào học viện Phượng Hoàng!
Người ta thi đại học có thể được trên sáu trăm điểm thì dĩ nhiên phải là một người vô cùng thông minh, hiểu biết rất nhiều, thì chuyện này không phải rất bình thường sao? Lời nói này vừa mới được thốt ra, lập tức có người nói to lên:
- Thật không? Không phải chúng ta đã ra quy định là không được để cho học sinh trong trường học tham gia sao?
- Cậu ta vốn không hề đi báo danh.
Một vị giám khảo liền giải thích như vậy.
Cả phòng liền lặng ngắt như tờ.
Những người đang ngồi ở đây đều đã từng được gặp qua một số người khác thường, cho nên khi nghe những lời nói trên, ai cũng có thể hiểu ra chuyện. Trần Thái Trung thi được hơn 640 điểm, chuyện đó cũng chẳng có gì là là quá đặc biệt, cho dù hắn có được 690 điểm đi chăng nữa, thì cũng chỉ là hơi cao mà thôi! Nhưng mà, thi được 640 điểm mà lại không báo danh nhập học, thì không thể là chuyện bình thường được, người này tại sao không đi báo danh nhập học chứ?
Chỉ có một lời giải thích: Người này chính là muốn học đại học, nhưng sau khi kỳ thi đại học kết thúc không lâu thì nghe được tin rằng thành phố Phượng Hoàng muốn tuyển nhân viên công chức. Cho nên thằng nhóc này mới không đi báo danh nhập học.
Khi biết được chuyện này, thì ai còn dám xem thường hắn nữa? Sáu bảy giám khảo đều lập tức nhìn vào tư liệu được mang tới của Trần Thái Trung, đặc biệt cẩn thận chú ý tới phần "Quan hệ thân nhân" của hắn.
Nhưng tất cả những tư liệu này đều cho họ biết một chuyện là: Thằng nhóc tên gọi là Trần Thái Trung này, chỉ là một đứa con trai độc nhất của một gia đình bình thường trong thành phố mà thôi.
Nhưng... Cái hồ sơ này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, bối cảnh thực sự của hắn, chưa chắc đã là như vậy bởi vì hồ sơ giả mạo không phải là khó... Mọi người ở trong phòng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, tất cả trong nhất thời đều không có chủ ý gì.
Kẻ vốn lên tiếng làm khó dễ Trần Thái Trung thì bây giờ lại tiếp tục lên tiếng:
- Về tình huống thí sinh như thế này, có vẻ hơi phức tạp. Tôi đề nghị, trước hết hãy xem xét những thí sinh khác, còn người này hãy bàn sau. Các vị thấy thế nào?
Thế nào à? Là một đề nghị rất hay, có người đề xuất thì phụ họa chỉ là một chuyện đơn giản, có ai không đồng ý thì giơ tay lên!
Kỳ thực, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chú ý tới sự biểu hiện của vị công tử ở cục nhân sự kia, nếu như trong kỳ thi vấn đáp, câu trả lời của cậu ấy xuất sắc thì Trần Thái Trung sẽ vô tình bị cho ra rìa.
Đạo lý đó là rõ ràng, chúng ta không cần biết cậu là con cái nhà ai, chỉ cần biết rằng nếu biểu hiện của cậu không bằng người khác thì cậu cũng chẳng còn gì để nói. Chúng ta muốn tổ chức một cuộc thi công bằng và không thiên vị.
Đáng tiếc là, biểu hiện của vị công tử kia, một là quá vụng về, có lẽ y không phải là quá kém như vậy nhưng mà do có người bảo lãnh cho y là "Lần này chắc chắn là trúng tuyển" cho nên chỉ riêng về phần thi nói, y cũng không lại được Trần Thái Trung.
Trên thực tế, không phải là y chỉ đơn thuần là không đấu lại Trần Thái Trung, mà câu trả lời của y khiến cho một số giám khảo nhịn không được phải ôm trán lắc đầu: “Thật quá thê thảm!”
Vị giám khảo kia nhịn không được thốt lên:
- Câu hỏi của chúng ta là: Trong lịch sử truyền thuyết thần tiên của nước ta, cậu yêu thích truyền thuyết nào nhất?
Vị công tử kia liền ngẩn người ra nửa ngày mới trả lời được:
- Tôi... thích Chí Tôn Bảo, tình cảm của hắn đối với Tử Hà tiên tử*, chứng tỏ hắn có một tính cách yêu ghét rõ ràng.
- Câu trả lời này thì đúng là trong khuôn khổ thần tiên, chỉ là...
Trong phòng khảo thí im ắng không một tiếng động, sau đó vị giám khảo liền lên tiếng tiếp:
- Đây chính là truyền thuyết thần tiên lịch sử của quốc gia chúng ta hay sao?
Cho nên, Trần Thái Trung thắng cuộc.
Nhưng mà "việc tốt thì hay gặp trắc trở". Bảng vinh danh sắp được công bố thì Cục trưởng Cục Nhân sự nghe được tin, Triệu Mậu Bân, Triệu công tử bị đã bị thất bại thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói ra một câu:
- Nếu như không phải là Triệu công tử thì năm nay Cục Nhân sự chúng ta không nhận người nữa.
Ban giám khảo đành phải ngồi lại bàn bạc, chỉ còn cách tìm Trần Thái Trung thương nghị:
- Đây là tình huống đặc biệt, dựa vào chỉ tiêu của Cục Nhân sự thì cậu không thể phù hợp. Cậu xem đi, thành tích vấn đáp của cậu, thực sự là quá tệ.
- Chỉ là, ban tổ chức cuộc thi thật sự xem trọng cậu, cho nên cho cậu đổi cương vị, cậu thấy được không?
“Được chứ! Có gì mà không được?” Trần Thái Trung dễ dàng đồng ý, hắn vốn nghĩ rằng mình đã sớm bị loại. Dương Thiến Thiến có khả năng múa hát như vậy mà còn khó khăn lắm mới đến được bước cuối, vậy thì hắn còn thấy chưa đủ gì nữa? Nếu như nói không đồng ý thì muốn làm quan tối thiểu cũng phải chờ tới năm năm nữa.
- Chuyện này không sao cả, đó là cương vị gì vậy?
- Ừm, nguyện vọng của cậu sẽ được đáp ứng.
Người phụ trách này nói tiếp:
- Các vị trí ở trong thành phố đều đã có người rồi.
- Ở thôn Đông Lâm Thủy còn thiếu một chức vị phó thôn. Cậu ở dưới đó rèn luyện một thời gian ngắn đi. Cậu là thanh niên, sẽ không phải là không chịu được khổ cực chứ?
Thôn Đông Lâm Thủy nằm ở phía Bắc ngoại ô thành phố Phượng Hoàng. Chỉ là chỗ đó hơi tệ hại, so với thành phố Phượng Hoàng thì đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất.
- Phó trưởng thôn à?
Trần Thái Trung há to miệng. Trong ấn tượng của hắn, cái vị gọi là thôn trưởng cách cuộc sống của hắn rất xa.
- Cái này có thể tính là cán bộ biên chế chính quy của quốc gia hay sao?
- Tính!
Người phụ trách gật đầu rồi nói tiếp:
- Cậuxem như là tạm rèn luyện ở chức vụ đó một thời gian... Sau đó cậu sẽ rất mau chóng được trở về nơi này.
Có một câu mà anh ta lại không nói – có lẽ, mười tám năm sau cậu cũng đừng mong trở về, trừ phi cậu vứt bỏ thân phận cán bộ biên chế của mình đi!
Chú thích: (1) Nhân vật này hình như xuất hiện trong bộ phim Tân Tây Du Ký, Sau khi trở về quá khứ, Chí Tôn Bảo phát hiện ra rằng mình đang đứng trước Thủy Liêm Động, tại đây anh gặp Tử Hà tiên tử, một tiên nữ vì vi phạm phép tắc trên thiên giới nên bị đày xuống trần, cô có lời thề là bất cứ ai rút được thanh kiếm của mình thì sẽ trở thành chồng của cô. Tử Hà tiên tử quyết định đổi tên động thành Bàn Tơ động còn bản thân cô trở thành Bàn Tơ đại tiên. Dần dần Chí Tôn Bảo nhận ra rằng mình chính là hóa thân của Tôn Ngộ Không và phải cùng Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tĩnh " " Không biết đủ ? Năm nay tham gia bảo vệ Đường Tăng thoát khỏi Ngưu Ma Vương đi lấy kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.