Quan Tiên

Chương 48: Ngành kinh doanh giải trí.

Trần Phong Tiếu

04/04/2013



Đó là một nhà hàng không lớn được ẩn khuất ở trong một ngõ nhỏ, thoạt nhìn có vẻ bình thường như bao nhiêu nhà hàng khác, nhưng khi đi vào, lập tức có một hương vị rất đặc biệt.

Nội thất bên trong khá tinh xảo, tuy nhiên ở trong mắt của Trần Thái Trung thì sự tinh xảo này lại có vẻ dung tục. Màu sắc ở đây không phải là vàng thì là bạc, thật sự là… dung tục không chịu nổi.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không vì nhà hàng này dung tục này mà không đi vào. Chỉ là khi ngồi vào ở trong này, Trần Thái Trung vẫn không kìm nổi than trong lòng: Nơi này thật là quá dơ bẩn. Không khí cũng không được tốt cho lắm.

Cảm giác này thật sự là rất khác người. Không khí ở nơi này quả đúng là không được lưu thông lắm, nhưng bởi vì phun quá nhiều hương tạo sự tươi mát nên sự không tự nhiên đó trừ tiên nhân có yêu cầu cao ra, người bình thường cũng không hề có cảm giác bực bội trong người.

Nói chung ở cuối thập kỷ chín mươi mà trang hoàng được nhà hàng như thế này thì dưới con mắt của khách ghé thăm cũng đã là quá tốt so với các nơi khác rồi.

Nhà hàng này không có phòng khách. Mười Bảy tiến tới lại gần một nữ tiếp tân ghé tai vào khẽ nói thầm, sau đó bốn người bọn họ được đưa thẳng lên lầu hai, trong căn phòng khỏang tám thước vuông này có đầy đủ TV, ghế sô pha, còn có cả dàn karaoke.

- Chỗ này có vẻ hơi nhỏ.

Sở trưởng Cổ cau mày đánh giá một chút rồi lắc đầu.

- Không thoải mái, Mười Bảy, tầm mắt của cậu có vẻ không được…

- Chỗ này tuy nhỏ nhưng mà rất tốt.

Mười Bảy khẽ chớp chớp mắt.

- Nếu như mà quá lớn thì e rằng không đủ sự ấm áp.

Lời nói này của hắn vừa vang lên, sở trưởng liền lập tức hiểu ý, nhưng mà Trần Thái Trung vẫn còn hơi nghi hoặc, hắn hạ giọng nói với tên tùy tùng Dương Tân Cương của mình:

- Ăn cơm ở nơi này có thể khiêu vũ à?

Dương Tân Cương cũng mù tịt chẳng biết gì.

- Cái này… tôi chưa từng nghe nói qua. Những chỗ như thế này, tôi cũng ít đến.

Phó sở trưởng Lý nghe vậy liền cười cười nói chen vào.

- Ha ha, còn có nhảy thoát y nữa, chúng ta ở đây cùng nhau uống rượu với các cô em xong, có thể nhảy múa cùng với bọn họ mà!

- Múa thoát y, cái đó thì có gì hay?

Trần Thái Trung rốt cục cũng không kìm được lên tiếng hỏi. Bình thường nếu như muốn nhìn thấy nữ nhân cởi quần áo thì cứ dùng Thiên nhãn không phải là một chuyện rất đơn giản sao? Ở phòng thay quần áo của các buổi trình diễn ca nhạc, hắn muốn nhìn thấy các nữ minh tinh cởi quần áo là chuyện vô cùng đơn giản.

- Các cô em này nhảy rất hấp dẫn.

Sở trưởng Cổ nghiêm trang gật gật đầu như muốn nói rằng đây là “một cách thưởng thức nghệ thuật”.



Trái lại, phó sở trưởng Lý lại phá lên cười ha hả.

- Thái Trung, cậu nói có lý, nhìn người khác nhảy thoát y cũng chính là nhìn lông hay sao?

Chậc… Lời nói này thật là ngay thẳng.

Sau đó có một người thanh niên đi tới.

- Anh Mười Bảy, anh muốn bàn cao hay là bàn thấp?

Bàn có thể nâng lên hạ xuống được, tuy nhiên chuyện này người ta vẫn hay chú ý tới. Mười Bảy nhìn Trần Thái Trung, bí thư Trần thấy vậy thì gật gật đầu.

- Ăn cơm bình thường thì độ cao của bàn như thế này là được.

- Vậy là bàn cao.

Tên thanh niên phục vụ liền gật gật đầu rồi đi ra ngoài, không lâu sau từ bên ngoài đi vào một nữ phục vụ, nàng cầm thực đơn đưa cho bọn Trần Thái Trung.

Trần Thái Trung định cầm lấy thực đơn thì sở trưởng Cổ đã thò tay ra lấy trước rồi thuận thế đưa cho Mười Bảy.

- Tiểu Trần, cậu cần gì phải làm vậy? Có tôi ở đây, đâu cần phiền đến cậu trả tiền.

Những người gọi món ăn phần lớn đều muốn trả tiền, đây đã trở thành thông lệ, dĩ nhiên, sở trưởng Cổ cũng phải xem xét đến khẩu vị của bí thư Trần.

- Mười Bảy, cậu mang những món ngon nhất giới thiệu cho bí thư Trần đi…

Trần Thái Trung cũng không phải là người quá kén ăn cho nên không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được bưng lên rất thịnh soạn, nhân viên phục vụ lại đi tới hỏi.

- Các vị có cần người bồi rượu không?

Mọi người liền đưa mắt nhìn Trần Thái Trung, ngay sau đó, sở trưởng Lý liền cười phá lên.

- Đúng thế, chúng tôi tới đây chẳng phải là để thưởng thức điều đặc biệt này hay sao?

- Từ từ đã.

Trần Thái Trung cuối cùng cũng lên tiếng phản đối, hắn không muốn bị động để người khác làm chủ.

- Như vậy đi, chúng ta cứ uống mấy chung rượu trước rồi sau đó gọi các nàng ấy tới đây cũng được.

Ẩn ý trong lời nói này mọi người đều hiểu được. Thanh niên ai mà chẳng háo sắc, ai mà tin được chuyện vị bí thư đã hai mươi tuổi này đã chưa từng làm qua chuyện đó, nếu không hắn chắc chắn sẽ không đến đây. Tuy nhiên, về chuyện tiến hành quan hệ này thì có vẻ như bí thư Trần quá cẩn thận, giống như ông cụ non.

Còn về câu nói “ Uống hơi hơi say một chút”, ai mà biết được thế nào là uống hơi hơi say, hay là uống tới mức cảm thấy hơi hơi say thì được? Trong lời nói này, mức độ co dãn thay đổi thật là quá lớn.

Trần Thái Trung nếu biết rằng họ nghĩ như vậy, sợ rằng tất cả đang trợn tròn mắt lên đấy chứ. Hắn nói câu đó cũng chỉ muốn thể hiện sự tồn tại của mình ở đây mà thôi.

Cứ như vậy, cho đến lúc tan tiệc vẫn không có ai nhắc đến việc gọi các em tới để bồi rượu. Còn về chuyện múa thoát y cũng không ai nói tới. Tuy nhiên cũng bởi vì không có ai quấy nhiễu cho cho nên bọn họ nói chuyện thoải mái hơn, thậm chí còn hẹn nhau cuối tuần rảnh rỗi sẽ đi chơi một lần nữa.



Sau đó, nhân viên phục vụ liền vào tính tiền.

- Tổng cộng hết một nghìn bốn trăm tám mươi sáu đồng, nhưng số lẻ sẽ bỏ đi, còn lại một nghìn bốn trăm đồng.

Phó sở trưởng Lý liền cười hì hì rồi lấy tiền ra trả.

- Tiểu Trần, cậu muốn trả tiền nhưng lần này hãy để tôi trả.

Khả năng quan sát của Dương Tân Cương quả là cũng không tệ, hắn huých khuỷu tay của mình vào nách bí thư Trần rồi nói thầm.

- Khiếp thật, một đĩa nộm mà đã ba mươi đồng…

Những lời này tuy đã nói rất nhỏ nhưng lỗ tai của Mười Bảy rất thình, hắn nghe thấy vậy thì cười hì hì gật gật đầu.

- Đúng vậy, nơi này không phải là chỉ để ăn cơm mà còn có các trò chơi giải trí, giá cả dĩ nhiên phải cao rồi.

- Các trò chơi giải trí ở đây rất tốn tiền sao?

Trần Thái Trung hơi giật mình, một bữa ăn “của người giàu” này cũng đã bằng thu nhập nửa năm của nhà nghèo sao? Thậm chí còn hơn cả thu nhập nửa năm, trung bình một gia đình ở Đông Lâm thủy thôn thủy thôn thu nhập cũng chỉ hơn tám trăm đồng.

Nghe thấy hắn nói như vậy, đôi mắt của Mười Bảy liền bốc lửa, ánh mắt đó nóng bỏng giống như là có thể làm chén đĩa ở trên bàn nóng chảy ra vậy.

- Đúng thế, số tiền kiếm được từ ngành giải trí nhiều giống như được in ra vậy.

Hừ, ngươi cũng không đến nỗi bị kích động như vậy chứ?Trần Thái Trung cảm thấy hơi kỳ quái, là tiền do người ta kiếm được đâu phải là do ngươi kiếm.

- Đúng rồi, bí thư Trần, công việc kiểm tra ban đêm năm nay, phòng quy hoạch cũng đến phải không?

Vừa nhìn phó sở trưởng trả tiền, sở trưởng đại nhân vừa lên tiếng.

- Sau này cậu gặp chủ tịch Phan thì giúp đỡ một chút.

- Ừ.

Trần Thái Trung gật gật đầu.

- Bao nhiêu tiền.

- Không nhiều lắm, năm nghìn.

Sở trưởng cổ cười tủm tỉm trả lời.

- Này lão Phan, Năm trước đã đồng ý cấp cho tôi đến tận năm nay.

Vậy sao? Có chút tiền thế thôi? Trần Thái Trung cảm thấy khó hiểu, một bữa cơm chúng ta ăn lên tới nghìn bốn vậy mà chỉ vì năm nghìn đồng mà cũng để cho tôi phải mở miệng nói chuyện với chủ nhiệm Phan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook