Chương 30: Bữa Trưa
Ngô Thiên Lạc
09/10/2023
Cuối cùng bữa trưa cũng được giao đến, Trần Thất Thất nhìn thấy nhìn sushi và cơm nắm như vậy, lập tức không khỏi đau đầu!
Tư Thần lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đừng u sầu, không phải sushi rất tốt sao, có đồ ăn có cơm còn có thịt!”
Trần Thất Thất: “Ha ha ~”
Cuối cùng Tư Thần bị Trần Thất Thất đá ra ngoài đi gọi mấy người Tề Duẫn Thân xuống ăn trưa.
Bữa trưa là do cô trả tiền, chẳng lẽ còn muốn cô chạy lên chạy xuống, tưởng bở.
Chờ đến khi mấy người Tề Duẫn Thân đi xuống nhìn thấy sushi và cơm nắm, không khỏi hỏi: “Đây là cơm nắm?”
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm nắm!” Trần Thất Thất cũng lười giải thích, nói cái gì thì chính là cái đó!
Đây là lần đầu tiên mấy người Tề Duẫn Thân nhìn thấy cơm nắm màu tím, hơn nữa còn là cơm nắm nhỏ và tinh xảo như vậy.
Sau khi Lệ Tuyết Hàn đi xuống, cố ý tìm Trần Thất Thất nói: “Chưởng quầy, tại hạ đã gội đầu, vẫn chưa phát hiện con rận mà ngươi đã nói.”
Trần Thất Thất: “…” Người này không phải đang ghi thù chứ!
“Khụ khụ ~ buổi sáng tôi chỉ tùy tiện nói một chút, anh không cần để ý đâu!”
Lệ Tuyết Hàn: “Nhưng sự ghét bỏ của chưởng quầy cũng rất chói lọi!”
Trần Thất Thất nói: “Việc này chứng minh tôi rất quang minh lỗi lạc!”
Lệ Tuyết Hàn: “…Trần chưởng quầy quang minh lỗi lạc!”
Nói xong Lệ Tuyết Hàn liền đi dùng bữa trưa, nhưng Trần Thất Thất lại cảm thấy dường như trong lời nói của hắn có chút ẩn ý?
Sau khi dùng bữa trưa, không bao lâu sau đã đến 12 giờ, sau đó Trần Thất Thất và Tư Thần xem di động, quả nhiên đã xuyên qua.
Thế nhưng Trần Thất Thất và Tư Thần cũng đã quen rồi.
Cô và Tư Thần trở lại quầy, Trần Thất Thất khó hiểu hỏi Tư Thần: “Anh nói xem rốt cuộc những lời hắn nói có phải có ẩn ý gì không?”
Tư Thần ăn sushi của mình rồi nói: “Cô sợ bóng gì chứ, dù hắn có lợi hại như thế nào cũng không có khả năng ra tay với cô trong khách sạn đâu.”
Trần Thất Thất gật gật đầu: “Anh nói đúng!”
Chờ sau khi ăn trưa xong, mấy người Tề Duẫn Thân cũng không vội rời đi, tất cả đều ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn cảm thán sô pha này thật sự là thứ tốt, chờ hắn trở về cũng tìm một thợ thủ công làm một bộ sô pha.
Sau khi Trần Thất Thất và Tư Thần dọn dẹp mọi thứ xong, Tề Duẫn Thân gọi Trần Thất Thất lại.
“Trần chưởng quầy, tại hạ có một số việc muốn nói với ngươi, không biết hiện tại ngươi có thời gian không?”
Trần Thất Thất: “Có, chuyện gì, anh nói đi!”
Cô tìm một vị trí ngồi xuống, dáng vẻ như “Nhìn thử xem rốt cuộc anh muốn nói gì”.
Tề Duẫn Thân cười nói: “Không biết chưởng quầy có thừa gương và vải dệt hay không, ta muốn mua một ít.”
Trần Thất Thất: “Vải dệt? Vải dệt gì?”
Gương thì nàng có thể hiểu, nhưng vải dệt là cái gì!
Hơn nữa vải dệt ở cổ đại có lẽ cũng không quá quý hiếm!
Trần Thất Thất suy nghĩ quá ít, thời cổ đại tuy rằng có vải dệt nhưng lại không hề giống với thời hiện đại.
Lệ Tuyết Hàn cười nhìn Trần Thất Thất, hắn nói: “Chính là loại vải mà chưởng quầy đã dùng để làm màn cửa sổ trong quán trọ.”
Nghe vậy Trần Thất Thất lập tức hiểu ra, màn trong khách sạn chính là do cô đích thân lựa chọn, chất lượng đều rất tốt, dù làm quần áo mặc cũng được.
Thế nhưng cô lại không biết phải mua loại vải đó ở đâu, đây là màn do cửa hàng làm, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không biết đi đâu để tìm một thị trường bán sỉ.
Cô đã xa nhà rất lâu, đã sớm quên mất vải dệt được bán sỉ ở đâu.
Thấy cô có vẻ trầm mặc, Lệ Tuyết Hàn liền nói: “Trần chưởng quầy yên tâm, bọn ta sẽ không lấy không, sẽ đưa ngân phiếu cho người”
“Tôi lấy ngân phiếu làm gì? Các người cứ trực tiếp đưa tôi một ít đồ vật là được!”
Trần Thất Thất vừa nghe thấy ngân phiếu thì lập tức từ chối, nực cười, ngân phiếu không thể dùng, cô cũng không thể đi đến triều Đại Quyết.
Tề Duẫn Thân: “Vậy Trần chưởng quầy muốn thứ gì?”
“Con người của tôi rất tục khí, vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ thì đều có thể!” Nói xong cô lại nói thêm một câu: “Dược liệu quý báu cũng được!”
Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Lệ Tuyết Hàn cười nói: “Không thành vấn đề.”
Trần Thất Thất lại nói tiếp: “Các người chỉ cần vải thôi à? Không cần những thứ khác?”
Lệ Tuyết Hàn: “Nếu chưởng quầy có những thứ khác thì cũng có thể, bọn ta không ai từ chối cả.”
“Các người có nhiều tiền như vậy sao?”
Trần Thất Thất biết bọn họ có tiền, bất kỳ món đồ cổ nào cũng đủ để bọn họ mua được rất nhiều vải.
Cô cũng không muốn lấy không của bọn họ, cùng lắm thì chuẩn bị thêm cho bọn họ nhiều vải dệt và những thứ khác là được.
Tư Thần lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đừng u sầu, không phải sushi rất tốt sao, có đồ ăn có cơm còn có thịt!”
Trần Thất Thất: “Ha ha ~”
Cuối cùng Tư Thần bị Trần Thất Thất đá ra ngoài đi gọi mấy người Tề Duẫn Thân xuống ăn trưa.
Bữa trưa là do cô trả tiền, chẳng lẽ còn muốn cô chạy lên chạy xuống, tưởng bở.
Chờ đến khi mấy người Tề Duẫn Thân đi xuống nhìn thấy sushi và cơm nắm, không khỏi hỏi: “Đây là cơm nắm?”
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm nắm!” Trần Thất Thất cũng lười giải thích, nói cái gì thì chính là cái đó!
Đây là lần đầu tiên mấy người Tề Duẫn Thân nhìn thấy cơm nắm màu tím, hơn nữa còn là cơm nắm nhỏ và tinh xảo như vậy.
Sau khi Lệ Tuyết Hàn đi xuống, cố ý tìm Trần Thất Thất nói: “Chưởng quầy, tại hạ đã gội đầu, vẫn chưa phát hiện con rận mà ngươi đã nói.”
Trần Thất Thất: “…” Người này không phải đang ghi thù chứ!
“Khụ khụ ~ buổi sáng tôi chỉ tùy tiện nói một chút, anh không cần để ý đâu!”
Lệ Tuyết Hàn: “Nhưng sự ghét bỏ của chưởng quầy cũng rất chói lọi!”
Trần Thất Thất nói: “Việc này chứng minh tôi rất quang minh lỗi lạc!”
Lệ Tuyết Hàn: “…Trần chưởng quầy quang minh lỗi lạc!”
Nói xong Lệ Tuyết Hàn liền đi dùng bữa trưa, nhưng Trần Thất Thất lại cảm thấy dường như trong lời nói của hắn có chút ẩn ý?
Sau khi dùng bữa trưa, không bao lâu sau đã đến 12 giờ, sau đó Trần Thất Thất và Tư Thần xem di động, quả nhiên đã xuyên qua.
Thế nhưng Trần Thất Thất và Tư Thần cũng đã quen rồi.
Cô và Tư Thần trở lại quầy, Trần Thất Thất khó hiểu hỏi Tư Thần: “Anh nói xem rốt cuộc những lời hắn nói có phải có ẩn ý gì không?”
Tư Thần ăn sushi của mình rồi nói: “Cô sợ bóng gì chứ, dù hắn có lợi hại như thế nào cũng không có khả năng ra tay với cô trong khách sạn đâu.”
Trần Thất Thất gật gật đầu: “Anh nói đúng!”
Chờ sau khi ăn trưa xong, mấy người Tề Duẫn Thân cũng không vội rời đi, tất cả đều ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn cảm thán sô pha này thật sự là thứ tốt, chờ hắn trở về cũng tìm một thợ thủ công làm một bộ sô pha.
Sau khi Trần Thất Thất và Tư Thần dọn dẹp mọi thứ xong, Tề Duẫn Thân gọi Trần Thất Thất lại.
“Trần chưởng quầy, tại hạ có một số việc muốn nói với ngươi, không biết hiện tại ngươi có thời gian không?”
Trần Thất Thất: “Có, chuyện gì, anh nói đi!”
Cô tìm một vị trí ngồi xuống, dáng vẻ như “Nhìn thử xem rốt cuộc anh muốn nói gì”.
Tề Duẫn Thân cười nói: “Không biết chưởng quầy có thừa gương và vải dệt hay không, ta muốn mua một ít.”
Trần Thất Thất: “Vải dệt? Vải dệt gì?”
Gương thì nàng có thể hiểu, nhưng vải dệt là cái gì!
Hơn nữa vải dệt ở cổ đại có lẽ cũng không quá quý hiếm!
Trần Thất Thất suy nghĩ quá ít, thời cổ đại tuy rằng có vải dệt nhưng lại không hề giống với thời hiện đại.
Lệ Tuyết Hàn cười nhìn Trần Thất Thất, hắn nói: “Chính là loại vải mà chưởng quầy đã dùng để làm màn cửa sổ trong quán trọ.”
Nghe vậy Trần Thất Thất lập tức hiểu ra, màn trong khách sạn chính là do cô đích thân lựa chọn, chất lượng đều rất tốt, dù làm quần áo mặc cũng được.
Thế nhưng cô lại không biết phải mua loại vải đó ở đâu, đây là màn do cửa hàng làm, trong khoảng thời gian ngắn cô thật sự không biết đi đâu để tìm một thị trường bán sỉ.
Cô đã xa nhà rất lâu, đã sớm quên mất vải dệt được bán sỉ ở đâu.
Thấy cô có vẻ trầm mặc, Lệ Tuyết Hàn liền nói: “Trần chưởng quầy yên tâm, bọn ta sẽ không lấy không, sẽ đưa ngân phiếu cho người”
“Tôi lấy ngân phiếu làm gì? Các người cứ trực tiếp đưa tôi một ít đồ vật là được!”
Trần Thất Thất vừa nghe thấy ngân phiếu thì lập tức từ chối, nực cười, ngân phiếu không thể dùng, cô cũng không thể đi đến triều Đại Quyết.
Tề Duẫn Thân: “Vậy Trần chưởng quầy muốn thứ gì?”
“Con người của tôi rất tục khí, vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ thì đều có thể!” Nói xong cô lại nói thêm một câu: “Dược liệu quý báu cũng được!”
Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Lệ Tuyết Hàn cười nói: “Không thành vấn đề.”
Trần Thất Thất lại nói tiếp: “Các người chỉ cần vải thôi à? Không cần những thứ khác?”
Lệ Tuyết Hàn: “Nếu chưởng quầy có những thứ khác thì cũng có thể, bọn ta không ai từ chối cả.”
“Các người có nhiều tiền như vậy sao?”
Trần Thất Thất biết bọn họ có tiền, bất kỳ món đồ cổ nào cũng đủ để bọn họ mua được rất nhiều vải.
Cô cũng không muốn lấy không của bọn họ, cùng lắm thì chuẩn bị thêm cho bọn họ nhiều vải dệt và những thứ khác là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.