Chương 46: Trở Lại Thời Cổ Đại
Ngô Thiên Lạc
26/10/2023
Hôm đó Tô Uyển Nương từ khách sạn của Trần Thất Thất bình an trở lại chân núi.
Nàng biết mình hơi nổi bật, vì thế nàng cởi áo mưa mà Trần Thất Thất tặng, sau đó chỉnh bản thân lôi thôi một chút, để tóc xõa xuống che đi khuôn mặt.
Nàng đi về phía trước, sau đó quay lại nhìn ngọn núi, nàng cảm thấy quán trọ trong núi này là cơ duyên của nàng, bởi vậy nàng quyết định định cư ở thôn phụ cận.
Tuy nhiên, sau khi nàng hỏi thăm một lúc, phát hiện thôn xóm phụ cận này đều không tốt, thôn xóm phụ cận đều tương đối bài ngoại, thôn trưởng cũng không muốn nàng ở lại.
Không còn cách nào khác, Tô Uyển Nương chỉ có thể rời đi. Cuối cùng, nàng ở chỗ tạp tính thôn lạc cách thị trấn mười dặm.
Mặc dù cách xa ngọn núi một chút, đúng rồi, ngọn núi kia nàng nghe ngóng được, tất cả thôn xóm phụ cận đều gọi ngọn núi đó là Vô Quy Sơn, nghe nói bên trong có sói và hổ, có đi không có về.
Tô Uyển Nương nghĩ lại, lúc đó nàng thực sự đã nghe thấy tiếng gầm của hổ và tiếng sói tru.
Thôn nàng ở lại gọi là thôn Đại Tây, thôn đều là tạp tính, có môi trường khá tốt. Khi nàng đến tìm trưởng thôn, trưởng thôn nhìn hộ tịch của nàng, sau đó hỏi nàng một số tình huống, sau khi xác nhận nàng có thể nuôi sống bản thân, sau đó mới thu lưu nàng.
Sau này nàng mới biết được thôn Đại Tây còn có hai nữ hộ khác.
Hôm nay nàng đi theo trưởng thôn vào thị trấn đến huyện nha làm hộ tịch, nhưng sau khi nàng vào nha môn, đã bị bộ khoái trong nha môn mời đến hậu đường.
Điều này khiến nàng hơi hoảng sợ, không riêng gì nàng, mà ngay cả trưởng thôn cũng vậy.
Bọn họ đi theo bộ khoái tiến vào hậu đường, người mà họ nhìn thấy không phải là Huyện thái gia, mà là một công tử không giận dữ mà uy nghiêm.
Tô Uyển Nương và thôn trưởng rất cẩn thận, không biết muốn làm cái gì. Lúc này, huyện thái gia bên phải lên tiếng.
“Các ngươi là tiểu dân, còn không bái kiến Tĩnh An vương điện hạ.”
Nghe vậy, Tô Uyển Nương và trưởng thôn vội vàng quỳ xuống bái kiến.
Sau một lúc, Tề Doãn Thân mới cho bọn họ đứng dậy.
Hắn ta nháy mắt với huyện lệnh, huyện lệnh dẫn trưởng thôn ra ngoài, sau đó hậu đường chỉ còn lại đoàn người Tô Uyển Nương và Tề Doãn Thân.
Tô Uyển Nương có vẻ hơi căng thẳng, tay nắm chặt khăn tay. Tề Doãn Thân thấy thế nói: “Yên tâm bản vương sẽ không làm gì ngươi, chỉ là hỏi thăm ngươi một ít chuyện thôi.”
“Vương gia cứ hỏi, dân nữ nhất định sẽ nói hết những gì biết!” Tô Uyển Nương cung kính trả lời.
Lệ Tuyết Hàn thấy vậy liền lấy ra một chồng giấy trắng hôm qua nàng ấy đã bán, sau đó hỏi: “Ngươi có từng đến Vô Quy Sơn không?”
Tô Uyển Nương nhìn chồng giấy trắng trong tay Lệ Tuyết Hàn, liền gật đầu.
Lệ Tuyết Hàn lại hỏi: “Đã gặp bà chủ quán trọ Tê Hà chưa?”
Tô Uyển Nương gật đầu: “Đã gặp.”
Bọn Tề Doãn Thân có thể xác định, Tô Uyển Nương quả thật đã tới quán trọ Tê Hà.
Bọn họ không định làm gì nàng, chỉ hy vọng nắm được một số thông tin.
Nếu đã hiểu, tự nhiên sẽ không có chuyện gì với Tô Uyển Nương.
Lệ Tuyết Hàn nói: “Ngươi đừng kể chuyện ngươi từng đến Vô Quy Sơn cho bất cứ ai biết.”
Tô Uyển Nương nghe vậy vội vàng nói: “Dân nữ đã hiểu.”
Thượng thủ Tề Doãn Thân gật đầu rốt cục mở miệng nói một câu: “Vương phủ của bản vương hiện đang thiếu một số bình phong thêu, ngươi cũng đừng để bản vương thất vọng!”
Tô Uyển Nương vừa nghe lập tức hiểu được Tĩnh An vương là cho nàng một cái cớ để gặp mặt.
Nàng vội vàng quỳ tạ ơn.
Chờ sau khi nàng đi ra, trưởng thôn tiến lên hỏi: “Tô cô nương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tô Uyển nương mỉm cười giải thích: “Trưởng thôn không cần lo lắng, nương ta khi còn sống là một tú nương có chút danh tiếng, Tĩnh An vương gia đã nghe nói về tên tuổi của nương ta, muốn ta thêu một bức bình phong cho hắn.”
Trưởng thôn nghe xong gật đầu: “Ồ, ra là vậy!”
Vừa rồi Ông ấy và Huyện lệnh đại nhân còn tưởng Tĩnh An vương coi trọng nàng.
Ban đầu, Tề Doãn Thân thực sự muốn đưa Tô Uyển Nương vào hậu cung, để nàng ở trong tầm mắt của mình, nhưng sau đó ngẫm lại nên thôi.
Bất quá hắn ta đã tính toán để cho Chương Khâu mang theo một đội nhân mã giả vờ thành người tiêu cục ở Vô Quy Sơn tìm một chỗ xây một tòa khách điếm.
Hắn ta có ý định làm ăn lâu dài với Trần chưởng quỹ.
P/s: Mọi người ơi từ bây giờ mình edit “Quán trọ thành khách sạn” _ Còn người cổ đại gọi “Quán trọ thành Khách điếm”.
Nàng biết mình hơi nổi bật, vì thế nàng cởi áo mưa mà Trần Thất Thất tặng, sau đó chỉnh bản thân lôi thôi một chút, để tóc xõa xuống che đi khuôn mặt.
Nàng đi về phía trước, sau đó quay lại nhìn ngọn núi, nàng cảm thấy quán trọ trong núi này là cơ duyên của nàng, bởi vậy nàng quyết định định cư ở thôn phụ cận.
Tuy nhiên, sau khi nàng hỏi thăm một lúc, phát hiện thôn xóm phụ cận này đều không tốt, thôn xóm phụ cận đều tương đối bài ngoại, thôn trưởng cũng không muốn nàng ở lại.
Không còn cách nào khác, Tô Uyển Nương chỉ có thể rời đi. Cuối cùng, nàng ở chỗ tạp tính thôn lạc cách thị trấn mười dặm.
Mặc dù cách xa ngọn núi một chút, đúng rồi, ngọn núi kia nàng nghe ngóng được, tất cả thôn xóm phụ cận đều gọi ngọn núi đó là Vô Quy Sơn, nghe nói bên trong có sói và hổ, có đi không có về.
Tô Uyển Nương nghĩ lại, lúc đó nàng thực sự đã nghe thấy tiếng gầm của hổ và tiếng sói tru.
Thôn nàng ở lại gọi là thôn Đại Tây, thôn đều là tạp tính, có môi trường khá tốt. Khi nàng đến tìm trưởng thôn, trưởng thôn nhìn hộ tịch của nàng, sau đó hỏi nàng một số tình huống, sau khi xác nhận nàng có thể nuôi sống bản thân, sau đó mới thu lưu nàng.
Sau này nàng mới biết được thôn Đại Tây còn có hai nữ hộ khác.
Hôm nay nàng đi theo trưởng thôn vào thị trấn đến huyện nha làm hộ tịch, nhưng sau khi nàng vào nha môn, đã bị bộ khoái trong nha môn mời đến hậu đường.
Điều này khiến nàng hơi hoảng sợ, không riêng gì nàng, mà ngay cả trưởng thôn cũng vậy.
Bọn họ đi theo bộ khoái tiến vào hậu đường, người mà họ nhìn thấy không phải là Huyện thái gia, mà là một công tử không giận dữ mà uy nghiêm.
Tô Uyển Nương và thôn trưởng rất cẩn thận, không biết muốn làm cái gì. Lúc này, huyện thái gia bên phải lên tiếng.
“Các ngươi là tiểu dân, còn không bái kiến Tĩnh An vương điện hạ.”
Nghe vậy, Tô Uyển Nương và trưởng thôn vội vàng quỳ xuống bái kiến.
Sau một lúc, Tề Doãn Thân mới cho bọn họ đứng dậy.
Hắn ta nháy mắt với huyện lệnh, huyện lệnh dẫn trưởng thôn ra ngoài, sau đó hậu đường chỉ còn lại đoàn người Tô Uyển Nương và Tề Doãn Thân.
Tô Uyển Nương có vẻ hơi căng thẳng, tay nắm chặt khăn tay. Tề Doãn Thân thấy thế nói: “Yên tâm bản vương sẽ không làm gì ngươi, chỉ là hỏi thăm ngươi một ít chuyện thôi.”
“Vương gia cứ hỏi, dân nữ nhất định sẽ nói hết những gì biết!” Tô Uyển Nương cung kính trả lời.
Lệ Tuyết Hàn thấy vậy liền lấy ra một chồng giấy trắng hôm qua nàng ấy đã bán, sau đó hỏi: “Ngươi có từng đến Vô Quy Sơn không?”
Tô Uyển Nương nhìn chồng giấy trắng trong tay Lệ Tuyết Hàn, liền gật đầu.
Lệ Tuyết Hàn lại hỏi: “Đã gặp bà chủ quán trọ Tê Hà chưa?”
Tô Uyển Nương gật đầu: “Đã gặp.”
Bọn Tề Doãn Thân có thể xác định, Tô Uyển Nương quả thật đã tới quán trọ Tê Hà.
Bọn họ không định làm gì nàng, chỉ hy vọng nắm được một số thông tin.
Nếu đã hiểu, tự nhiên sẽ không có chuyện gì với Tô Uyển Nương.
Lệ Tuyết Hàn nói: “Ngươi đừng kể chuyện ngươi từng đến Vô Quy Sơn cho bất cứ ai biết.”
Tô Uyển Nương nghe vậy vội vàng nói: “Dân nữ đã hiểu.”
Thượng thủ Tề Doãn Thân gật đầu rốt cục mở miệng nói một câu: “Vương phủ của bản vương hiện đang thiếu một số bình phong thêu, ngươi cũng đừng để bản vương thất vọng!”
Tô Uyển Nương vừa nghe lập tức hiểu được Tĩnh An vương là cho nàng một cái cớ để gặp mặt.
Nàng vội vàng quỳ tạ ơn.
Chờ sau khi nàng đi ra, trưởng thôn tiến lên hỏi: “Tô cô nương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tô Uyển nương mỉm cười giải thích: “Trưởng thôn không cần lo lắng, nương ta khi còn sống là một tú nương có chút danh tiếng, Tĩnh An vương gia đã nghe nói về tên tuổi của nương ta, muốn ta thêu một bức bình phong cho hắn.”
Trưởng thôn nghe xong gật đầu: “Ồ, ra là vậy!”
Vừa rồi Ông ấy và Huyện lệnh đại nhân còn tưởng Tĩnh An vương coi trọng nàng.
Ban đầu, Tề Doãn Thân thực sự muốn đưa Tô Uyển Nương vào hậu cung, để nàng ở trong tầm mắt của mình, nhưng sau đó ngẫm lại nên thôi.
Bất quá hắn ta đã tính toán để cho Chương Khâu mang theo một đội nhân mã giả vờ thành người tiêu cục ở Vô Quy Sơn tìm một chỗ xây một tòa khách điếm.
Hắn ta có ý định làm ăn lâu dài với Trần chưởng quỹ.
P/s: Mọi người ơi từ bây giờ mình edit “Quán trọ thành khách sạn” _ Còn người cổ đại gọi “Quán trọ thành Khách điếm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.