Chương 32
Thị Từ
21/03/2021
Đường Tam để lại một bức tranh trên bàn trà, anh duỗi tay lấy rồi đưa cho cô xem, còn mình thì nghiêng đầu nhìn tên của bức tượng gỗ được viết ở góc khuất.
Vĩnh Trừng
Là trùng hợp hay là có liên quan.
Anh thiên về cái sau hơn.
A Âm ngồi dậy rúc vào lòng anh, chăm chú nhìn tờ giấy kia, khóe miệng lúc đầu chỉ nhếch lên một chút thoáng cứng đờ.
Hàn Thính Trúc nhìn thấy, cái nhìn ngày giống như ngầm hiểu, khi nhìn thấy thấy chữ ở góc khuất, nụ cười trên môi A Âm chợt tắt.
Anh vẫn ung dung ngắm nhìn bản vẽ này như cũ. Đường nét phác họa màu đen giống như mũi nhọn giấu giữa ngòi bút, vạch từng nhát dao vào lòng cô.
A Âm không cần nhìn lâu, bởi nó là thứ quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa.
Bức tượng này là ao Vĩnh Trừng nằm ở phía sau núi của chùa Bàn Nhược.
Năm ấy cô tình cờ gặp linh hồn của bậc thầy Nghê Cửu, trông nom một cái lều không người biết đến, bên trong tràn ngập bức tượng điêu khắc người vợ đã mất. A Âm giúp ông thực hiện nguyện vọng thiêu rụi toàn bộ, ông trả thù lao cho cô bằng cách dạy cô điêu khắc bức tượng Vĩnh Trừng.
Cái ao đơn giản bị cô khắc thêm vài hoa văn, trong ao có sóng nước lăn tăn và ba ngàn đóa sen đương nở rộ. Ngàn cánh sen nhỏ nhất, cũng là thứ khó điêu khắc nhất, khi ấy đôi tay ngọc của A Âm còn bị mài ra một lớp chai mỏng, bây giờ đã không còn dấu vết nữa. Bên cạnh có một bia đá hình bầu dục bị chém đứt một miếng, giống như bị hư hại trong dòng sông lịch sử mênh mông.
A Âm biết, nó vốn là như vậy. Vừa khắc xong nét cuối cùng của chữ Ao, ngón tay cô bị đứt, máu chảy dọc theo thân dao, nhỏ xuống chỗ này rồi lại chảy xuôi xuống dưới. Cô bỗng thất thần, nhìn ao nước Quan Trừng chảy xiết, thứ lưu lại không phải dòng nước trong nhiễm hương thơm của hoa sen mà là dòng máu.
Không phải máu trong lòng bàn tay mà là máu ở đầu tim. Sau khi lau khô vết máu, chỗ ngón tay cô trỏ xuống bị dính máu đậm nhất nhưng không lau sạch được khiến nó giống như vệt son điểm ở trán và gò má thiếu nữ, không phải chu sa mà là do cắn đứt ngón tay nhỏ xuống. Cô dứt khoát cầm dao, đầu tiên vạch một chữ Sa, rồi đến nét Ba, miếng gỗ nhỏ rơi xuống đất, “Ao Vĩnh Trừng” biến “Vĩnh Trừng” .
Thời gian trôi qua đã lâu, A Âm không còn nhớ rõ nữa, có lẽ là ông trời phù hộ, năm Đại Đường sắp sụp đổ, cô xem chuyện có liên quan đến Trúc Hàn là ý trời.
Đã lâu không nhìn thấy bức tượng này, cô không nhận ra nó nữa. Ngay sau ngày hoàn thành cô đã đưa cho chùa Bàn Nhược không chút lưu luyến. Khi ấy vị trụ trì không biết pháp hiệu là gì, lại càng không biết ao Vĩnh Trừng là gì, cảm động nhận lấy.
Cô thầm nhủ: không cầu kết quả ra sao, chỉ cần nhớ rõ sướng khổ trên đường đi.
Miệng khát khô như đã lâu không chạm vào nước, cô khó khăn nặn ra một câu: “Đúng là rất khéo léo.”
“Ừm.” Hàn Thính Trúc đồng ý.
Cô ra vẻ nhẹ nhõm, muốn làm bầu không khí dịu xuống, “Em rất muốn tận mắt nhìn thấy nó một lần để so xem nó có tinh tế như bản vẽ không. Em nghĩ, tranh này có thể làm vật đấu giá, ắt hẳn có nguồn gốc từ bàn tay của vị họa sĩ nào đó ở Thượng Hải?”
Anh lắc đầu, trả lời cô: “Đầu tháng Mười hai là hội đấu giá, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem, mắt của anh vụng về, A Âm hiểu nhiều hơn anh.”
“Vâng.”
Đây giống như một lời hứa hẹn được định ra bởi dăm ba câu nói.
Nhưng vấn đề trước mắt là người của Hàn Thính Trúc không có manh mối về Vĩnh Trừng bị mất trộm.
Nếu như vì mưu tài thì nắm vật có giá trị lớn như thế trong tay, vật tất nhiên sẽ tìm cách bán trao tay nhanh chóng. Mà người của Hoằng xã trải rộng khắp bến Thượng Hải nhưng lại không nghe ngóng được chút tin tức nào, đúng là kỳ quặc.
A Âm không nhịn được nghĩ, liệu có phải có ma quỷ phá rối không, nhưng quỷ tham bức tượng gỗ này làm gì?
Ngày hôm sau trời âm u, Hàn Thính Trúc vẫn nhẹ nhàng rời nhà như cũ, lòng A Âm có tâm sự nên ngủ không yên, cô cũng rời giường theo đó, chải truốt qua loa liền đi tìm Quỷ Sứ.
Lúc này Chướng Nguyệt đang ở chung nhà trọ với Quỷ Sứ, thậm chí còn có tin đồn, thật ra cậu chủ La chơi bời trăng gió, nam nữ không tha, A Âm còn vì thế mà cười một lúc lâu. Anh ta thấy A Âm đến sớm, vui đến nỗi quên mất mình đang mặc đồ ngủ, nhưng A Âm vừa há miệng ra là “Hàn Thính Trúc”, Chướng Nguyệt lập tức xị mặt xuống, xoay người về phòng, đóng chặt cửa.
A Âm kéo kéo sườn xám, quay đầu nói chuyện với Quỷ Sứ.
Quỷ Sứ giống như vị ông bố chồng thích ngồi trên xích đu, dáng vẻ cũng giống như ông bố chồng già cả, nghe vậy mí mắt giật giật, cực kì không kiên nhẫn, “Tôi còn đang nghĩ sao cảnh này quen thuộc thế, lúc còn là Quỷ sai A Âm cô nương của chúng ta không ngại cực khổ giúp tiểu sư phụ Trúc Hàn bắt Ngũ Thông, vang danh khắp Quỷ giới, chẳng lẽ bây giờ chuyện cũ lặp lại?”
Cô xụ mặt, nói với vẻ nghiêm túc, “Gì mà chuyện cũ lại đến, tượng gỗ do tôi điêu khắc, chẳng lẽ tôi không được tìm về?”
Quỷ Sứ cũng nghiêm túc, “A Âm, không phải lúc trước Trúc Hàn đã từng nói với cô, không được làm bừa sao. Đây cũng là số mệnh của Hàn Thính Trúc, cô đừng lỗ mãng.”
A Âm u oán, “Nhưng vì sao lại là Vĩnh Trừng. . . Chắc chắn chuyện này do chàng ở cõi xa thúc đẩy, có lẽ chàng đang trách ta. Hơn ngàn năm, chùa Bàn Nhược đã sớm hóa thành bụi đất, Vĩnh Trừng cũng biến mất theo đó, không ngờ quanh đi quẩn lại, từ Trường An đến Thượng Hải, nó đang tìm ta.”
Quỷ Sứ híp mắt, có rất nhiều lời muốn nói, lại không thể nói ra miệng, cuối cùng hóa thành một câu: “Chấp niệm của cô quá sâu, cô không nên đến Thượng Hải.”
“Anh bảo câu nói vô dụng nhất trên đời là hối hận, nếu quỷ Âm Ma La không có chấp niệm sâu đậm thì làm sao có thể thành hình? Tôi không đến Thượng Hải gặp anh ấy thì làm sao mà sống tiếp được?”
Quỷ Sứ nghẹn họng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen che phủ, không nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết như thế này rất thích hợp cho quỷ ra ngoài.
Chướng Nguyệt mở cửa phòng, dựa người vào khung cửa, A Âm hơi giật mình nhìn sang, nghe thấy người kia lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô dạo này đừng cách Hàn Thính Trúc quá xa, nếu như thật có quỷ quấy phá, không động vào Trần Vạn Lương được chắc chắn sẽ chạy đi tìm anh ta. . .”
A Âm vụt đứng dậy, cầm túi xách nhung bước ra ngoài như người mất hồn, gần như không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu “tôi đi trước” mơ hồ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe ô tô khởi động.
Quỷ Sứ nhìn Chướng Nguyệt lắc đầu, “Thần A Tu La ác độc bắt đầu làm việc tốt rồi sao? Trong lòng anh có cô ấy, sao phải khiến cô ấy lún sâu hơn, còn không bằng sớm quay đầu lại nhìn anh.”
Chướng Nguyệt ngồi xuống ghế sofa A Âm vừa ngồi, đôi tay thon dài rót một chén trà để qua đêm, uống vào mà như rượu đắng.
“Sao lại khiến cô lún sâu hơn. . . Nhưng anh kéo cô ấy ra được sao?”
Căn phòng chỉ còn lại sự trầm mặc kéo dài vô biến.
Thuở mới gặp ở nước La Sát, cô vẫn đang mang thân hạc. Giữa trời Tây Vực rực cát vàng cô biến thành người, quần áo tả tơi, tóc đen rối bời, ấy vậy mà mặt mày có nét quyến rũ riêng, tràn ngập chuyện cũ khiến tộc Tu La vừa Lúc làm lễ chạm vai*, anh thêm vào đó một ánh mắt, chạm nhẹ vào trái tim, có ý tỏ tình với người con gái ấy.
Đây là một cách chào hỏi của đàn ông Mãn Châu, nếu mọi người xem phim cổ trang sẽ hay gặp. Cả hai người cùng bước chân trái lên một bước, vai trái của người này sẽ đụng vai phải của người đối diện, sau đó thu chân trái lại, làm tương tự với vai còn lại.
Cô không hiểu mà cũng chẳng có lòng muốn hiểu, anh cũng không trách. Anh vốn chỉ nhận lời mời của Quỷ Sứ đến Đại Đường dạo chơi một thời gian ngắn, cuối cùng biến thành ở lại.
Sau này anh mới biết, cô hai bận đến La Sát xa xôi đều vì cùng một người. Quỷ Sứ nói, đó là “hòa thượng, người tốt và là người trong lòng của A Âm cô nương “.
Anh từng đến chùa Bàn Nhược, nghe sư phụ Trúc Hàn ngồi trong thiền đường giảng giải Phật pháp buồn tẻ đến trưa, hình như anh đã hiểu vì sao A Âm lại cố chấp đến vậy.
Người ấy quá tốt đẹp.
Không phải ánh sáng chói lòa sau những ngày trời âm u mà là tia nắng chiều chiếu xuyên qua tấm bình phong chắn sáng.
Lập xuân, người trong lòng cô chết, trong một đêm cô giết hơn mười người, có người bị trừng phạt đúng tội, cũng có cả người vô tội bị liên lụy. Hai mắt quỷ Âm Ma La phủ đầy sắc xanh, giết người như lệ quỷ đen nhánh, anh nhìn mà đau lòng.
Anh tự tay buộc dây quỷ lên người cô, trong mắt cô tràn ngập đau thương, tựa như đang ai oán. Nhưng thiên tính của Tu La là hiếu chiến, lần quyết chiến với đồng loại kia gần như là lần hung ác nhất trong suốt ngàn năm qua, cuối cùng bị đối phương bày mưu tính kể, lửa lớn đốt cháy tháp thánh của Bà La Môn giáo. Cô thấy ânh lâu không về thì vội vàng chạy đến, không chỉ cứu được lửa mà còn lôi anh từ trong tháp cổ đã sập ra ngoài.
Lưng cô bị lửa thiêu đỏ một mảng, Quỷ Sứ trị bệnh cho cô đã lâu, đến nay vẫn có vết thương sâu nông không đồng nhất.
Anh hỏi: phải tạ ơn ngươi như thế nào.
Cô đáp: A Dược là bạn bè lâu năm với tôi, anh cũng thế, không cần nói cám ơn. Nếu có duyên nhìn thấy người ấy thì hãy báo cho tôi một tiếng. Thôi phán quan không nói cho tôi biết.
Câu cuối cùng ấy tràn ngập đau thương, cô bị thương nặng hơn thế cũng chưa từng rưng rưng, ấy vậy mà lúc này đôi mắt lại ươn ướt.
Anh biết, cô là người khẳng khái, quỷ đan của bà La Sát và cả tiền của phi nghĩa cô đều đưa cho Quỷ Sứ không chút do dự.
Cô không để ý những thứ bên ngoài, chỉ quan tâm đến một người duy nhất.
Chướng Nguyệt nghĩ: từ ngày anh quen biết em đến nay, em chờ anh ta ngàn năm thì anh cũng đâu kém ngày nào.
Nhưng anh không trách, không oán, âm thọ của anh đủ dài, anh có kiên nhẫn sống lâu hơn mỗi kiếp chuyển thế của người kia.
. . .
Ô tô chạy đến câu lạc bộ ở ngoại ô.
A Âm giẫm mạnh dày cao gót, mãi khi nghe thấy tiếng người ồn ào ở sảnh chính, Đường Tam ra đón, bảo rằng cần phải đi thông báo với Hàn Thính Trúc.
A Âm biết tính anh ta ra sao, giả vờ nghiêm túc nói: “Mặt mũi của Hàn tiên sinh lớn quá nhỉ, vợ cả đến đi xã giao với anh ấy mà cậu cũng phải nhắc nhở, chẳng lẽ ngoài biệt thự có quá nhiều hoa thơm cỏ lạ, anh ấy cũng không cầm lòng được lén tìm vui sau lưng chị?”
Tất nhiên cô biết, xưa nay đàn ông nào chẳng tam thê tứ thiếp, dù bây giờ đã hủy bỏ chế độ phong kiến nhưng nhóm ông chủ lớn như Hàn Thính có nhân phẩm ra sao, cô đều biết rõ. Trước kia, anh từng có bao nhiêu đàn bà cô cũng mặc kệ, còn bây giờ chuyện có phúc này sẽ không rơi xuống đầu Hàn Thính Trúc.
Cô vốn chỉ đùa Đường Tam, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của cậu ta, lông mày A Âm nhảy dựng lên, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã nói đúng, cô chưa từng chủ động đi tìm Hàn Thính Trúc, mới lần đầu mà đã bắt quả tang, đúng là vừa khéo.
Trong sảnh chính, thời gian hãy còn sớm, mọi người đều tản ra nhỏ giọng trò chuyện, cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt người duy nhất mặc trường bào màu đen, ngược lại giống như dĩ giả loạn chân* giữa đám người mặc âu phục. Bên cạnh anh có một thiếu nữ mặc váy ngắn đang ngồi, không sai, là thiếu nữ, A Âm bật cười, không ngờ anh thích kiểu này.
Dĩ giả loạn chân là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa của nó là ý chỉ việc dùng đồ giả thay cho đồ thật hoặc là trộn đồ giả vào trong đồ thật.
Cô bước nhanh hơn, Đường Tam kính trọng người chị này nhất, chỉ âm thầm cầu chúc Hàn Thính Trúc may mắn, anh tìm góc vắng ngồi xuống quan sát.
Trên đường bước đến, trong lòng A Âm suy nghĩ rất nhiều, chắc chắn cô có ghen. Lại nghĩ, nếu Hàn Thính Trúc thật sự làm loại chuyện này sau lưng mình thì cô phải làm thế nào. Còn chưa nghĩ ra nguyên do thì đã đến cạnh ghế sofa, cô khom người, cánh tay khoác lên vai anh, giọng nói rất bình thường.
“Thính Trúc?”
Anh lập tức định đứng dậy, rõ ràng anh chẳng hề làm gì, chỉ đang lịch sự trò chuyện với người ta mà trong lòng lại có cảm giác như bị vợ bắt gian.
A Âm dùng sức đè anh xuống, “Vội cái gì? Em trùng hợp đi ngang qua đây, nhìn thấy anh nên định bụng chờ anh ăn cơm xong sẽ cùng nhau về nhà. . .”
“A Âm. . .”
“Chào Hàn phu nhân.”
Hàn Thính Trúc chỉ cảm thấy không ổn, cô gái nhát gan ấp úng trước mặt anh khi nãy lại chủ động chào hỏi A Âm. Trong lòng không khỏi nghĩ người ta theo xu hướng xấu, càng đề phòng hơn.
A Âm hơi híp mắt, vẫn ngồi bên tay trái Hàn Thính Trúc, nhìn gương mặt non nớt lưới mũ dạ đen kia kia. Cô hít sâu một hơn, không phải là mùi quỷ đơn giản, mà cón có vị của người chết hiếm gặp.
“Vị này là?”
“Tô Tiểu Mạn, cha tôi là Tô Ngọc Lương của cửa hàng tây Tô thị.”
Cô ta thoải mái tự giới thiệu.
Không chờ cô mở miệng, nhân viên phục vụ đã bưng khay, đưa chén nước trắng đến, A Âm biết, đây là yêu cầu của Hàn Thính Trúc. Tô Tiểu Mạn nhìn chằm chằm ly nước Hàn Thính Trúc đang cầm, lúc ly nước cách miệng càng ngày càng gần, anh sắp uống vào thì A Âm duỗi tay ra.
“Lại uống nước lạnh? Ngày thường anh hay nhắc em uống nước ấm, bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh anh lại không biết giữ mình.”
Vừa dứt lời đã giật ly nước để xuống bàn. Nhìn thấy nhân viên phục vụ vẫn sững sờ tại chỗ chưa đi, A Âm nhắc nhở, “Lui xuống đi.”
Hàn Thính Trúc không phản đối, im lặng nghe theo quyết định của cô. Tô Tiểu Mạn giống như thấy may mắn, lại tựa như nhẹ nhàng thở phào, sắc mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
A Âm bỗng có linh cảm, Vĩnh Trừng có đầu mối.
Vĩnh Trừng
Là trùng hợp hay là có liên quan.
Anh thiên về cái sau hơn.
A Âm ngồi dậy rúc vào lòng anh, chăm chú nhìn tờ giấy kia, khóe miệng lúc đầu chỉ nhếch lên một chút thoáng cứng đờ.
Hàn Thính Trúc nhìn thấy, cái nhìn ngày giống như ngầm hiểu, khi nhìn thấy thấy chữ ở góc khuất, nụ cười trên môi A Âm chợt tắt.
Anh vẫn ung dung ngắm nhìn bản vẽ này như cũ. Đường nét phác họa màu đen giống như mũi nhọn giấu giữa ngòi bút, vạch từng nhát dao vào lòng cô.
A Âm không cần nhìn lâu, bởi nó là thứ quen thuộc đến mức không thể quen hơn nữa.
Bức tượng này là ao Vĩnh Trừng nằm ở phía sau núi của chùa Bàn Nhược.
Năm ấy cô tình cờ gặp linh hồn của bậc thầy Nghê Cửu, trông nom một cái lều không người biết đến, bên trong tràn ngập bức tượng điêu khắc người vợ đã mất. A Âm giúp ông thực hiện nguyện vọng thiêu rụi toàn bộ, ông trả thù lao cho cô bằng cách dạy cô điêu khắc bức tượng Vĩnh Trừng.
Cái ao đơn giản bị cô khắc thêm vài hoa văn, trong ao có sóng nước lăn tăn và ba ngàn đóa sen đương nở rộ. Ngàn cánh sen nhỏ nhất, cũng là thứ khó điêu khắc nhất, khi ấy đôi tay ngọc của A Âm còn bị mài ra một lớp chai mỏng, bây giờ đã không còn dấu vết nữa. Bên cạnh có một bia đá hình bầu dục bị chém đứt một miếng, giống như bị hư hại trong dòng sông lịch sử mênh mông.
A Âm biết, nó vốn là như vậy. Vừa khắc xong nét cuối cùng của chữ Ao, ngón tay cô bị đứt, máu chảy dọc theo thân dao, nhỏ xuống chỗ này rồi lại chảy xuôi xuống dưới. Cô bỗng thất thần, nhìn ao nước Quan Trừng chảy xiết, thứ lưu lại không phải dòng nước trong nhiễm hương thơm của hoa sen mà là dòng máu.
Không phải máu trong lòng bàn tay mà là máu ở đầu tim. Sau khi lau khô vết máu, chỗ ngón tay cô trỏ xuống bị dính máu đậm nhất nhưng không lau sạch được khiến nó giống như vệt son điểm ở trán và gò má thiếu nữ, không phải chu sa mà là do cắn đứt ngón tay nhỏ xuống. Cô dứt khoát cầm dao, đầu tiên vạch một chữ Sa, rồi đến nét Ba, miếng gỗ nhỏ rơi xuống đất, “Ao Vĩnh Trừng” biến “Vĩnh Trừng” .
Thời gian trôi qua đã lâu, A Âm không còn nhớ rõ nữa, có lẽ là ông trời phù hộ, năm Đại Đường sắp sụp đổ, cô xem chuyện có liên quan đến Trúc Hàn là ý trời.
Đã lâu không nhìn thấy bức tượng này, cô không nhận ra nó nữa. Ngay sau ngày hoàn thành cô đã đưa cho chùa Bàn Nhược không chút lưu luyến. Khi ấy vị trụ trì không biết pháp hiệu là gì, lại càng không biết ao Vĩnh Trừng là gì, cảm động nhận lấy.
Cô thầm nhủ: không cầu kết quả ra sao, chỉ cần nhớ rõ sướng khổ trên đường đi.
Miệng khát khô như đã lâu không chạm vào nước, cô khó khăn nặn ra một câu: “Đúng là rất khéo léo.”
“Ừm.” Hàn Thính Trúc đồng ý.
Cô ra vẻ nhẹ nhõm, muốn làm bầu không khí dịu xuống, “Em rất muốn tận mắt nhìn thấy nó một lần để so xem nó có tinh tế như bản vẽ không. Em nghĩ, tranh này có thể làm vật đấu giá, ắt hẳn có nguồn gốc từ bàn tay của vị họa sĩ nào đó ở Thượng Hải?”
Anh lắc đầu, trả lời cô: “Đầu tháng Mười hai là hội đấu giá, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem, mắt của anh vụng về, A Âm hiểu nhiều hơn anh.”
“Vâng.”
Đây giống như một lời hứa hẹn được định ra bởi dăm ba câu nói.
Nhưng vấn đề trước mắt là người của Hàn Thính Trúc không có manh mối về Vĩnh Trừng bị mất trộm.
Nếu như vì mưu tài thì nắm vật có giá trị lớn như thế trong tay, vật tất nhiên sẽ tìm cách bán trao tay nhanh chóng. Mà người của Hoằng xã trải rộng khắp bến Thượng Hải nhưng lại không nghe ngóng được chút tin tức nào, đúng là kỳ quặc.
A Âm không nhịn được nghĩ, liệu có phải có ma quỷ phá rối không, nhưng quỷ tham bức tượng gỗ này làm gì?
Ngày hôm sau trời âm u, Hàn Thính Trúc vẫn nhẹ nhàng rời nhà như cũ, lòng A Âm có tâm sự nên ngủ không yên, cô cũng rời giường theo đó, chải truốt qua loa liền đi tìm Quỷ Sứ.
Lúc này Chướng Nguyệt đang ở chung nhà trọ với Quỷ Sứ, thậm chí còn có tin đồn, thật ra cậu chủ La chơi bời trăng gió, nam nữ không tha, A Âm còn vì thế mà cười một lúc lâu. Anh ta thấy A Âm đến sớm, vui đến nỗi quên mất mình đang mặc đồ ngủ, nhưng A Âm vừa há miệng ra là “Hàn Thính Trúc”, Chướng Nguyệt lập tức xị mặt xuống, xoay người về phòng, đóng chặt cửa.
A Âm kéo kéo sườn xám, quay đầu nói chuyện với Quỷ Sứ.
Quỷ Sứ giống như vị ông bố chồng thích ngồi trên xích đu, dáng vẻ cũng giống như ông bố chồng già cả, nghe vậy mí mắt giật giật, cực kì không kiên nhẫn, “Tôi còn đang nghĩ sao cảnh này quen thuộc thế, lúc còn là Quỷ sai A Âm cô nương của chúng ta không ngại cực khổ giúp tiểu sư phụ Trúc Hàn bắt Ngũ Thông, vang danh khắp Quỷ giới, chẳng lẽ bây giờ chuyện cũ lặp lại?”
Cô xụ mặt, nói với vẻ nghiêm túc, “Gì mà chuyện cũ lại đến, tượng gỗ do tôi điêu khắc, chẳng lẽ tôi không được tìm về?”
Quỷ Sứ cũng nghiêm túc, “A Âm, không phải lúc trước Trúc Hàn đã từng nói với cô, không được làm bừa sao. Đây cũng là số mệnh của Hàn Thính Trúc, cô đừng lỗ mãng.”
A Âm u oán, “Nhưng vì sao lại là Vĩnh Trừng. . . Chắc chắn chuyện này do chàng ở cõi xa thúc đẩy, có lẽ chàng đang trách ta. Hơn ngàn năm, chùa Bàn Nhược đã sớm hóa thành bụi đất, Vĩnh Trừng cũng biến mất theo đó, không ngờ quanh đi quẩn lại, từ Trường An đến Thượng Hải, nó đang tìm ta.”
Quỷ Sứ híp mắt, có rất nhiều lời muốn nói, lại không thể nói ra miệng, cuối cùng hóa thành một câu: “Chấp niệm của cô quá sâu, cô không nên đến Thượng Hải.”
“Anh bảo câu nói vô dụng nhất trên đời là hối hận, nếu quỷ Âm Ma La không có chấp niệm sâu đậm thì làm sao có thể thành hình? Tôi không đến Thượng Hải gặp anh ấy thì làm sao mà sống tiếp được?”
Quỷ Sứ nghẹn họng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen che phủ, không nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết như thế này rất thích hợp cho quỷ ra ngoài.
Chướng Nguyệt mở cửa phòng, dựa người vào khung cửa, A Âm hơi giật mình nhìn sang, nghe thấy người kia lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô dạo này đừng cách Hàn Thính Trúc quá xa, nếu như thật có quỷ quấy phá, không động vào Trần Vạn Lương được chắc chắn sẽ chạy đi tìm anh ta. . .”
A Âm vụt đứng dậy, cầm túi xách nhung bước ra ngoài như người mất hồn, gần như không thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu “tôi đi trước” mơ hồ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng xe ô tô khởi động.
Quỷ Sứ nhìn Chướng Nguyệt lắc đầu, “Thần A Tu La ác độc bắt đầu làm việc tốt rồi sao? Trong lòng anh có cô ấy, sao phải khiến cô ấy lún sâu hơn, còn không bằng sớm quay đầu lại nhìn anh.”
Chướng Nguyệt ngồi xuống ghế sofa A Âm vừa ngồi, đôi tay thon dài rót một chén trà để qua đêm, uống vào mà như rượu đắng.
“Sao lại khiến cô lún sâu hơn. . . Nhưng anh kéo cô ấy ra được sao?”
Căn phòng chỉ còn lại sự trầm mặc kéo dài vô biến.
Thuở mới gặp ở nước La Sát, cô vẫn đang mang thân hạc. Giữa trời Tây Vực rực cát vàng cô biến thành người, quần áo tả tơi, tóc đen rối bời, ấy vậy mà mặt mày có nét quyến rũ riêng, tràn ngập chuyện cũ khiến tộc Tu La vừa Lúc làm lễ chạm vai*, anh thêm vào đó một ánh mắt, chạm nhẹ vào trái tim, có ý tỏ tình với người con gái ấy.
Đây là một cách chào hỏi của đàn ông Mãn Châu, nếu mọi người xem phim cổ trang sẽ hay gặp. Cả hai người cùng bước chân trái lên một bước, vai trái của người này sẽ đụng vai phải của người đối diện, sau đó thu chân trái lại, làm tương tự với vai còn lại.
Cô không hiểu mà cũng chẳng có lòng muốn hiểu, anh cũng không trách. Anh vốn chỉ nhận lời mời của Quỷ Sứ đến Đại Đường dạo chơi một thời gian ngắn, cuối cùng biến thành ở lại.
Sau này anh mới biết, cô hai bận đến La Sát xa xôi đều vì cùng một người. Quỷ Sứ nói, đó là “hòa thượng, người tốt và là người trong lòng của A Âm cô nương “.
Anh từng đến chùa Bàn Nhược, nghe sư phụ Trúc Hàn ngồi trong thiền đường giảng giải Phật pháp buồn tẻ đến trưa, hình như anh đã hiểu vì sao A Âm lại cố chấp đến vậy.
Người ấy quá tốt đẹp.
Không phải ánh sáng chói lòa sau những ngày trời âm u mà là tia nắng chiều chiếu xuyên qua tấm bình phong chắn sáng.
Lập xuân, người trong lòng cô chết, trong một đêm cô giết hơn mười người, có người bị trừng phạt đúng tội, cũng có cả người vô tội bị liên lụy. Hai mắt quỷ Âm Ma La phủ đầy sắc xanh, giết người như lệ quỷ đen nhánh, anh nhìn mà đau lòng.
Anh tự tay buộc dây quỷ lên người cô, trong mắt cô tràn ngập đau thương, tựa như đang ai oán. Nhưng thiên tính của Tu La là hiếu chiến, lần quyết chiến với đồng loại kia gần như là lần hung ác nhất trong suốt ngàn năm qua, cuối cùng bị đối phương bày mưu tính kể, lửa lớn đốt cháy tháp thánh của Bà La Môn giáo. Cô thấy ânh lâu không về thì vội vàng chạy đến, không chỉ cứu được lửa mà còn lôi anh từ trong tháp cổ đã sập ra ngoài.
Lưng cô bị lửa thiêu đỏ một mảng, Quỷ Sứ trị bệnh cho cô đã lâu, đến nay vẫn có vết thương sâu nông không đồng nhất.
Anh hỏi: phải tạ ơn ngươi như thế nào.
Cô đáp: A Dược là bạn bè lâu năm với tôi, anh cũng thế, không cần nói cám ơn. Nếu có duyên nhìn thấy người ấy thì hãy báo cho tôi một tiếng. Thôi phán quan không nói cho tôi biết.
Câu cuối cùng ấy tràn ngập đau thương, cô bị thương nặng hơn thế cũng chưa từng rưng rưng, ấy vậy mà lúc này đôi mắt lại ươn ướt.
Anh biết, cô là người khẳng khái, quỷ đan của bà La Sát và cả tiền của phi nghĩa cô đều đưa cho Quỷ Sứ không chút do dự.
Cô không để ý những thứ bên ngoài, chỉ quan tâm đến một người duy nhất.
Chướng Nguyệt nghĩ: từ ngày anh quen biết em đến nay, em chờ anh ta ngàn năm thì anh cũng đâu kém ngày nào.
Nhưng anh không trách, không oán, âm thọ của anh đủ dài, anh có kiên nhẫn sống lâu hơn mỗi kiếp chuyển thế của người kia.
. . .
Ô tô chạy đến câu lạc bộ ở ngoại ô.
A Âm giẫm mạnh dày cao gót, mãi khi nghe thấy tiếng người ồn ào ở sảnh chính, Đường Tam ra đón, bảo rằng cần phải đi thông báo với Hàn Thính Trúc.
A Âm biết tính anh ta ra sao, giả vờ nghiêm túc nói: “Mặt mũi của Hàn tiên sinh lớn quá nhỉ, vợ cả đến đi xã giao với anh ấy mà cậu cũng phải nhắc nhở, chẳng lẽ ngoài biệt thự có quá nhiều hoa thơm cỏ lạ, anh ấy cũng không cầm lòng được lén tìm vui sau lưng chị?”
Tất nhiên cô biết, xưa nay đàn ông nào chẳng tam thê tứ thiếp, dù bây giờ đã hủy bỏ chế độ phong kiến nhưng nhóm ông chủ lớn như Hàn Thính có nhân phẩm ra sao, cô đều biết rõ. Trước kia, anh từng có bao nhiêu đàn bà cô cũng mặc kệ, còn bây giờ chuyện có phúc này sẽ không rơi xuống đầu Hàn Thính Trúc.
Cô vốn chỉ đùa Đường Tam, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của cậu ta, lông mày A Âm nhảy dựng lên, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã nói đúng, cô chưa từng chủ động đi tìm Hàn Thính Trúc, mới lần đầu mà đã bắt quả tang, đúng là vừa khéo.
Trong sảnh chính, thời gian hãy còn sớm, mọi người đều tản ra nhỏ giọng trò chuyện, cô nhìn quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt người duy nhất mặc trường bào màu đen, ngược lại giống như dĩ giả loạn chân* giữa đám người mặc âu phục. Bên cạnh anh có một thiếu nữ mặc váy ngắn đang ngồi, không sai, là thiếu nữ, A Âm bật cười, không ngờ anh thích kiểu này.
Dĩ giả loạn chân là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa của nó là ý chỉ việc dùng đồ giả thay cho đồ thật hoặc là trộn đồ giả vào trong đồ thật.
Cô bước nhanh hơn, Đường Tam kính trọng người chị này nhất, chỉ âm thầm cầu chúc Hàn Thính Trúc may mắn, anh tìm góc vắng ngồi xuống quan sát.
Trên đường bước đến, trong lòng A Âm suy nghĩ rất nhiều, chắc chắn cô có ghen. Lại nghĩ, nếu Hàn Thính Trúc thật sự làm loại chuyện này sau lưng mình thì cô phải làm thế nào. Còn chưa nghĩ ra nguyên do thì đã đến cạnh ghế sofa, cô khom người, cánh tay khoác lên vai anh, giọng nói rất bình thường.
“Thính Trúc?”
Anh lập tức định đứng dậy, rõ ràng anh chẳng hề làm gì, chỉ đang lịch sự trò chuyện với người ta mà trong lòng lại có cảm giác như bị vợ bắt gian.
A Âm dùng sức đè anh xuống, “Vội cái gì? Em trùng hợp đi ngang qua đây, nhìn thấy anh nên định bụng chờ anh ăn cơm xong sẽ cùng nhau về nhà. . .”
“A Âm. . .”
“Chào Hàn phu nhân.”
Hàn Thính Trúc chỉ cảm thấy không ổn, cô gái nhát gan ấp úng trước mặt anh khi nãy lại chủ động chào hỏi A Âm. Trong lòng không khỏi nghĩ người ta theo xu hướng xấu, càng đề phòng hơn.
A Âm hơi híp mắt, vẫn ngồi bên tay trái Hàn Thính Trúc, nhìn gương mặt non nớt lưới mũ dạ đen kia kia. Cô hít sâu một hơn, không phải là mùi quỷ đơn giản, mà cón có vị của người chết hiếm gặp.
“Vị này là?”
“Tô Tiểu Mạn, cha tôi là Tô Ngọc Lương của cửa hàng tây Tô thị.”
Cô ta thoải mái tự giới thiệu.
Không chờ cô mở miệng, nhân viên phục vụ đã bưng khay, đưa chén nước trắng đến, A Âm biết, đây là yêu cầu của Hàn Thính Trúc. Tô Tiểu Mạn nhìn chằm chằm ly nước Hàn Thính Trúc đang cầm, lúc ly nước cách miệng càng ngày càng gần, anh sắp uống vào thì A Âm duỗi tay ra.
“Lại uống nước lạnh? Ngày thường anh hay nhắc em uống nước ấm, bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh anh lại không biết giữ mình.”
Vừa dứt lời đã giật ly nước để xuống bàn. Nhìn thấy nhân viên phục vụ vẫn sững sờ tại chỗ chưa đi, A Âm nhắc nhở, “Lui xuống đi.”
Hàn Thính Trúc không phản đối, im lặng nghe theo quyết định của cô. Tô Tiểu Mạn giống như thấy may mắn, lại tựa như nhẹ nhàng thở phào, sắc mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
A Âm bỗng có linh cảm, Vĩnh Trừng có đầu mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.