Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 46: Có Quân Trưởng Chống Lưng , Ngao Ô
Nhanh Ngưng Yên
07/08/2024
Bắt cô ta nói chuyện cùng vị diêm vương sống kia?
Chỉ cần nghĩ đến đó, thì tay chân của Tô Họa đều mềm nhũn.
“Con……con gọi điện thoại cho Lâm Nhã tỷ.” Tô Họa vẫn quyết đình cầu cứu Lâm Nhã.
Tô Viễn Trình đen mặt nói: “Không được.”
Tô Họa cũng biết, mấy chuyện này nếu làm không xong, thì người mất mặt khẳng định chính là Tô gia, nên cô ta vội vàng nói: “Ba, hiện tại con không vào được, nên không thấy được nó. Nhà chúng ta bên này lại không có người để nhờ giúp đỡ, vậy không tìm Lâm Nhã tỷ, thì còn có thể tìm ai?”
“Ngươi gọi điện cho Nguyên Cẩn Trần.”
Tô Họa cái khó ló cái khôn nói, “Ba, cuộc gọi này chúng ta không thể gọi. Nếu như hắn biết chúng ta muốn mang Tô Âm Âm trở về, vậy thì hắn nhất định sẽ hỏi nguyên nhân là tại sao. Vạn nhất đến lúc đó……..”
“Vậy tự ngươi nghĩ cách, nhất định phải đem nó mang về.”
Điện thoại bị cúp, Tô Họa tức giận thiếu chút nữa cắt nát hàm răng cửa.
Cô ta lại gọi điện thoại cho Tô Âm Âm, nhưng điện thoại lại không gọi được. làm cho Tô Họa bị chọc đến nổi muốn phát điên.
“Cái đồ tiểu tiện nhân này!”
“Ngươi cho rằng ngươi đã gả cho người ta thì muốn làm gì thì làm sao? Ngươi nghĩ người không ra, thì sẽ không có chuyện gì hả? Tô Âm Âm, Ngươi tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn đi ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”
…………..
Vì điện thoại của Tô Họa không gọi được cho Tô Âm Âm cho nên cô ta đành mượn di động của người khác để gửi tin nhắn cho Tô Âm Âm.
Khi Tô Âm Âm nhìn thấy tin nhắn của Tô Họa, đuôi mắt cong lên, đắc ý nói, “Hừ, ta chính là vừa kiêu ngạo vừa đắc ý như vậy đó, ngươi có thể làm gì ta?”
Cô đem điện thoại để sang một bên, làm như không nhìn thấy, tiếp tục chuyên tâm viết truyện. Đây đều là tiền đó, vàng thật bạc thật đó. Tô Họa so với tiền thì tính là cái gì?
Cô ta cái gì cũng không phải!
Cảnh vệ viên cũng rất tri kỷ, mặc kệ Tô Họa ở bên ngoài có cầu xin như thế nào, cũng không tiếp tục gọi điện thoại thông báo, hay để cho cô ta vào.
Tô Họa đứng ở bên ngoài phơi nắng tận một giờ, bộ dáng liền trở nên rất chật vật. Cô ta tức giận tới nỗi giậm chân, có suy nghĩ muốn trực tiếp xông vào, đem Tô Âm Âm kéo ra.
Nhưng nơi này không phải là nơi bình thường, Đừng nói là một người như Tô Họa, chính là dù cho có một trăm một ngàn người như Tô Họa, cũng không xông vào được.
Giữa trưa lúc ăn cơm xong, cảnh vệ viên đến giờ thay ca, thì Tô Họa vẫn còn đứng chờ ở cửa. Không ngừng gọi điện thoại cho Tô Âm Âm, đáng tiếc những cuộc gọi đó đều như đá chìm xuống đáy biển.
Tô Họa ưu nhã tinh xảo lúc ban đầu, bây giờ đã mất hết, chỉ còn lại dáng vẻ chật vật.
Mặt trời xuống núi.
Bọn người Nguyên Cẩn Trần đều đã trở lại.
Tô Âm Âm vui vẻ đi ra ngoài đón, hứng phấn lôi kéo cánh tay bị phơi thành một màu đồng cổ của Nguyên Cẩn Trần nói: “Tôi nói cho anh nghe một chuyện, anh khẳng định sẽ đặc biệt sẽ vui vẻ.”
“Chuyện gì?”
Khó được khi Tô Âm Âm lại tỏ ra nhiệt tình như thế, còn chủ động cùng hắn tiếp xúc da thịt. khiến cho tâm tình của Nguyên Cẩn Trần rất tốt, giống như mệt mỏi lúc trước đều biến mất, nên tùy ý để cô lôi kéo vào phòng.
“Hôm nay Tô Họa tới tìm tôi. tôi không muốn cho cô ta vào, nên liền nói là không quen biết.” Tô Âm Âm vui vẻ lấy điện thoại di động ra, sau đó đem đoạn tin nhắn trong điện thoại mà Tô Họa gửi cho cô đưa cho Nguyên Cẩn Trần xem. “Anh xem, cô ta còn tìm rất nhiều người để nhờ gửi tin nhắn cho tôi. may mà anh mua cho tôi di động tốt, dung lượng lớn mới chứa được nhiều tin nhắn đến như vậy, bằng không anh khẳng định sẽ không nhìn thấy được những thứ này. Anh mau nhìn xem, cô ta có phải bị điên rồi hay không.”
Nguyên Cẩn Trần lấy di động qua, chỉ nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, thì sắc mặt đã lập tức trở nên rất khó coi.
Tô Âm Âm đã gả cho hắn, thế mà người Tô gia còn dám nói chuyện như vậy với cô, như vậy chẳng khác gì là đang uy hiếp hắn. vậy trước kia thì sao? trước kia cuộc sống của Tô Âm Âm đã phải trải qua như thế nào, Nguyên Cẩn Trần căn bản là không dám tưởng tượng tiếp.
Những tin nhắn phía sau so với những cái trước lại càng khiến người ta phẫn nộ hơn.
Nguyên Cẩn Trần chịu đựng lửa giận, đem những tin nhắn đó tất cả đều xem xong, sau đó lại lấy điện thoại liền muốn gọi cho cảnh vệ viên.
“Anh muốn làm gì?” Tô Âm Âm bắt lấy cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi, “Anh sẽ không phải là gọi điện để cho Tô Họa vào chứ?”
Nguyên Cẩn Trần cho rằng là cô đang sợ hãi, nên ôn nhu nói: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì!”
Ai ai ai sợ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đó, thì tay chân của Tô Họa đều mềm nhũn.
“Con……con gọi điện thoại cho Lâm Nhã tỷ.” Tô Họa vẫn quyết đình cầu cứu Lâm Nhã.
Tô Viễn Trình đen mặt nói: “Không được.”
Tô Họa cũng biết, mấy chuyện này nếu làm không xong, thì người mất mặt khẳng định chính là Tô gia, nên cô ta vội vàng nói: “Ba, hiện tại con không vào được, nên không thấy được nó. Nhà chúng ta bên này lại không có người để nhờ giúp đỡ, vậy không tìm Lâm Nhã tỷ, thì còn có thể tìm ai?”
“Ngươi gọi điện cho Nguyên Cẩn Trần.”
Tô Họa cái khó ló cái khôn nói, “Ba, cuộc gọi này chúng ta không thể gọi. Nếu như hắn biết chúng ta muốn mang Tô Âm Âm trở về, vậy thì hắn nhất định sẽ hỏi nguyên nhân là tại sao. Vạn nhất đến lúc đó……..”
“Vậy tự ngươi nghĩ cách, nhất định phải đem nó mang về.”
Điện thoại bị cúp, Tô Họa tức giận thiếu chút nữa cắt nát hàm răng cửa.
Cô ta lại gọi điện thoại cho Tô Âm Âm, nhưng điện thoại lại không gọi được. làm cho Tô Họa bị chọc đến nổi muốn phát điên.
“Cái đồ tiểu tiện nhân này!”
“Ngươi cho rằng ngươi đã gả cho người ta thì muốn làm gì thì làm sao? Ngươi nghĩ người không ra, thì sẽ không có chuyện gì hả? Tô Âm Âm, Ngươi tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn đi ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.”
…………..
Vì điện thoại của Tô Họa không gọi được cho Tô Âm Âm cho nên cô ta đành mượn di động của người khác để gửi tin nhắn cho Tô Âm Âm.
Khi Tô Âm Âm nhìn thấy tin nhắn của Tô Họa, đuôi mắt cong lên, đắc ý nói, “Hừ, ta chính là vừa kiêu ngạo vừa đắc ý như vậy đó, ngươi có thể làm gì ta?”
Cô đem điện thoại để sang một bên, làm như không nhìn thấy, tiếp tục chuyên tâm viết truyện. Đây đều là tiền đó, vàng thật bạc thật đó. Tô Họa so với tiền thì tính là cái gì?
Cô ta cái gì cũng không phải!
Cảnh vệ viên cũng rất tri kỷ, mặc kệ Tô Họa ở bên ngoài có cầu xin như thế nào, cũng không tiếp tục gọi điện thoại thông báo, hay để cho cô ta vào.
Tô Họa đứng ở bên ngoài phơi nắng tận một giờ, bộ dáng liền trở nên rất chật vật. Cô ta tức giận tới nỗi giậm chân, có suy nghĩ muốn trực tiếp xông vào, đem Tô Âm Âm kéo ra.
Nhưng nơi này không phải là nơi bình thường, Đừng nói là một người như Tô Họa, chính là dù cho có một trăm một ngàn người như Tô Họa, cũng không xông vào được.
Giữa trưa lúc ăn cơm xong, cảnh vệ viên đến giờ thay ca, thì Tô Họa vẫn còn đứng chờ ở cửa. Không ngừng gọi điện thoại cho Tô Âm Âm, đáng tiếc những cuộc gọi đó đều như đá chìm xuống đáy biển.
Tô Họa ưu nhã tinh xảo lúc ban đầu, bây giờ đã mất hết, chỉ còn lại dáng vẻ chật vật.
Mặt trời xuống núi.
Bọn người Nguyên Cẩn Trần đều đã trở lại.
Tô Âm Âm vui vẻ đi ra ngoài đón, hứng phấn lôi kéo cánh tay bị phơi thành một màu đồng cổ của Nguyên Cẩn Trần nói: “Tôi nói cho anh nghe một chuyện, anh khẳng định sẽ đặc biệt sẽ vui vẻ.”
“Chuyện gì?”
Khó được khi Tô Âm Âm lại tỏ ra nhiệt tình như thế, còn chủ động cùng hắn tiếp xúc da thịt. khiến cho tâm tình của Nguyên Cẩn Trần rất tốt, giống như mệt mỏi lúc trước đều biến mất, nên tùy ý để cô lôi kéo vào phòng.
“Hôm nay Tô Họa tới tìm tôi. tôi không muốn cho cô ta vào, nên liền nói là không quen biết.” Tô Âm Âm vui vẻ lấy điện thoại di động ra, sau đó đem đoạn tin nhắn trong điện thoại mà Tô Họa gửi cho cô đưa cho Nguyên Cẩn Trần xem. “Anh xem, cô ta còn tìm rất nhiều người để nhờ gửi tin nhắn cho tôi. may mà anh mua cho tôi di động tốt, dung lượng lớn mới chứa được nhiều tin nhắn đến như vậy, bằng không anh khẳng định sẽ không nhìn thấy được những thứ này. Anh mau nhìn xem, cô ta có phải bị điên rồi hay không.”
Nguyên Cẩn Trần lấy di động qua, chỉ nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, thì sắc mặt đã lập tức trở nên rất khó coi.
Tô Âm Âm đã gả cho hắn, thế mà người Tô gia còn dám nói chuyện như vậy với cô, như vậy chẳng khác gì là đang uy hiếp hắn. vậy trước kia thì sao? trước kia cuộc sống của Tô Âm Âm đã phải trải qua như thế nào, Nguyên Cẩn Trần căn bản là không dám tưởng tượng tiếp.
Những tin nhắn phía sau so với những cái trước lại càng khiến người ta phẫn nộ hơn.
Nguyên Cẩn Trần chịu đựng lửa giận, đem những tin nhắn đó tất cả đều xem xong, sau đó lại lấy điện thoại liền muốn gọi cho cảnh vệ viên.
“Anh muốn làm gì?” Tô Âm Âm bắt lấy cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi, “Anh sẽ không phải là gọi điện để cho Tô Họa vào chứ?”
Nguyên Cẩn Trần cho rằng là cô đang sợ hãi, nên ôn nhu nói: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì!”
Ai ai ai sợ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.