Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 40: Giận Dỗi
Nhanh Ngưng Yên
07/08/2024
Tô Âm Âm nói được làm được, sáng sớm ngày hôm sau quả nhiên dậy từ rất sớm.
Cô mặc quần áo vận động dài tay, tóc buộc đuôi ngựa, xuất hiện trên sân thể dục. Tuy rằng mới sáng tinh mơ, nhưng người dậy sớm luyện tập lại không ít, cô mang tai nghe trên tai, chạy bộ xung quanh sân thể dục. Thời điểm gặp phải người quen, thì gật đầu mỉm cười, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Một vòng, hai vòng, ba vòng….
Liền không chạy nổi nữa!
Tô Âm Âm vừa mới định dừng lại nghỉ ngơi, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần đứng cách đó không xa.
Người này rốt cuộc đến đây từ lúc nào vậy?
Bước chân của Tô Âm Âm không ngừng lại, mà tiếp tục chạy về phía trước. Cô một chút cũng không muốn bị Nguyên Cẩn Trần khinh thường. Hắn càng xem thường, cô càng phải biểu hiện làm sao cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Bốn vòng, năm vòng….Tám vòng.
A a a a a!
Hắn như thế nào còn chưa đi nha!
Tô Âm Âm cảm thấy không khí của chính mình chỉ có thể đi vào mà không thấy đi ra.
Thời điểm chạy ngang qua trước mặt Nguyên Cẩn Trần bị hắn duỗi tay ra giữ chặt cô lại.
“Từ từ luyện tập.”
“Không, không cần anh quản.”
Tô Âm Âm thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, mồ hôi trên người rơi như mưa.
Nguyên Cẩn Trần tung ra đại chiêu nói: “Tôi mua bánh bao mà cô thích ăn.”
Tô Âm Âm vừa nghe thấy có bánh bao mà cô thích, thì bụng bắt đầu không khách khí mà kêu lên, cũng may là ở đây ồn ào, nên Nguyên Cẩn Trần không nghe thấy. Cô không Tình Nguyện mà bị Nguyên Cẩn Trần lôi kéo trở về.
Ăn xong bữa sáng, Nguyên Cẩn Trần thu thập xong đồ vật liền chuẩn bị xuất phát, trước khi đi còn đưa cho Tô Âm Âm một số tiền.
“Làm gì vậy?” Đôi mắt nhỏ hình viên đạn của Tô Âm Âm liếc qua.
“Tuy rằng hiện tại chúng ta chỉ là người xa lạ có quan hệ hợp pháp, nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của tôi, nên phí sinh hoạt là sẽ không thể thiếu.”
Nguyên Cẩn Trần nói xong liền quay người đi, làm cho Tô Âm Âm một bụng lời nói đều bị nghẹn lại không phát ra được, cứ thế trơ mắt nhìn Nguyên Cẩn Trần rời đi.
Cô nhìn chằm chằm vào số tiền trên bàn rồi bĩu môi, mắt to xoay tròn một vòng rồi nghĩ, “Nếu là phí sinh hoạt, thì mình liền nhận lấy a.”
Cô nghĩ rồi mới yên tâm thoải mái thu vào túi.
Nguyên cẩn Trần vừa đi, Tô Âm Âm một người một nhà, Hai ngày đầu còn chưa cảm thấy gì, đến ngày thứ ba thì tiểu thuyết cũng viết không nổi nữa, luôn mong ngóng rằng người kia có thể trở về sớm một chút .
Sau 12 giờ trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong thư phòng, trên kệ sách cũng nhiễm màu vàng chói mắt của nắng.
Tô Âm Âm ôm hai đầu gối, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ xem giờ này bên chỗ của Nguyên Cẩn Trân đang làm cái gì. Nhưng đúng lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên làm rối loạn luôn suy nghĩ của cô, cô cầm điện thoại lên nhìn, lập tức cười lạnh.
“Đúng là chưa từ bỏ ý định.”
Tô Âm Âm nghe điện thoại, “Xin chào.”
“Sắp đến cuối tháng rồi, cô nhớ rõ sắp xếp cho tốt, trở về sớm một chút.”
Khẩu khí này, thái độ này………
Làm cho Tô Âm Âm muốn cười.
Cô sống hơn một ngàn năm, cũng đã gặp qua không ít những người không có liêm sỉ là gì, Nhưng mà người không biết liêm sỉ như vị này, thì thật sự là ít thấy.
“Bà bị chứng mất trí nhớ phải không? hay là tinh thần có vấn đề? Nếu tinh thần có vấn đề, thì ngàn vạn lần đừng vì sợ hãi mà không đi gặp bác sĩ để chữa trị. đây cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, nhân lúc còn sớm thì nên đi điều trị đi, miễn cho về sau hại người còn hại cả chính mình. đến lúc đó liên lụy đến con trai bà không cưới được vợ, vậy thì phiền toái lớn rồi đấy.”
“Ngươi cái đồ tiện nhân…..”
“Thông thường tiện nhân đều thích mắng chửi người khác là tiện nhân. thời điểm không có chuyện gì thì sẽ sủa gâu gâu hai tiếng, bà cho rằng bà là chó sao?”
Tô Âm Âm nói ra câu này xong, thiếu chút nữa đem ngươi ở đầu dây bên kia điện thoại làm cho tức đến phát điên rồi.
“Tốt, rất tốt! Ngươi có bản lĩnh thì cả đời này đều không cần bước vào Nguyên gia”
Tô Âm Âm ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này bà thật đúng là quản không được! nếu nói đến trước đây, bà nhiều nhất cũng chỉ là thiếp, ở trước mặt tôi bà còn phải quỳ dập đầu đó. Vậy bà nói xem bà có tư cách gì mà quản tôi hả?”
Cô mặc quần áo vận động dài tay, tóc buộc đuôi ngựa, xuất hiện trên sân thể dục. Tuy rằng mới sáng tinh mơ, nhưng người dậy sớm luyện tập lại không ít, cô mang tai nghe trên tai, chạy bộ xung quanh sân thể dục. Thời điểm gặp phải người quen, thì gật đầu mỉm cười, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Một vòng, hai vòng, ba vòng….
Liền không chạy nổi nữa!
Tô Âm Âm vừa mới định dừng lại nghỉ ngơi, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần đứng cách đó không xa.
Người này rốt cuộc đến đây từ lúc nào vậy?
Bước chân của Tô Âm Âm không ngừng lại, mà tiếp tục chạy về phía trước. Cô một chút cũng không muốn bị Nguyên Cẩn Trần khinh thường. Hắn càng xem thường, cô càng phải biểu hiện làm sao cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
Bốn vòng, năm vòng….Tám vòng.
A a a a a!
Hắn như thế nào còn chưa đi nha!
Tô Âm Âm cảm thấy không khí của chính mình chỉ có thể đi vào mà không thấy đi ra.
Thời điểm chạy ngang qua trước mặt Nguyên Cẩn Trần bị hắn duỗi tay ra giữ chặt cô lại.
“Từ từ luyện tập.”
“Không, không cần anh quản.”
Tô Âm Âm thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch, mồ hôi trên người rơi như mưa.
Nguyên Cẩn Trần tung ra đại chiêu nói: “Tôi mua bánh bao mà cô thích ăn.”
Tô Âm Âm vừa nghe thấy có bánh bao mà cô thích, thì bụng bắt đầu không khách khí mà kêu lên, cũng may là ở đây ồn ào, nên Nguyên Cẩn Trần không nghe thấy. Cô không Tình Nguyện mà bị Nguyên Cẩn Trần lôi kéo trở về.
Ăn xong bữa sáng, Nguyên Cẩn Trần thu thập xong đồ vật liền chuẩn bị xuất phát, trước khi đi còn đưa cho Tô Âm Âm một số tiền.
“Làm gì vậy?” Đôi mắt nhỏ hình viên đạn của Tô Âm Âm liếc qua.
“Tuy rằng hiện tại chúng ta chỉ là người xa lạ có quan hệ hợp pháp, nhưng trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của tôi, nên phí sinh hoạt là sẽ không thể thiếu.”
Nguyên Cẩn Trần nói xong liền quay người đi, làm cho Tô Âm Âm một bụng lời nói đều bị nghẹn lại không phát ra được, cứ thế trơ mắt nhìn Nguyên Cẩn Trần rời đi.
Cô nhìn chằm chằm vào số tiền trên bàn rồi bĩu môi, mắt to xoay tròn một vòng rồi nghĩ, “Nếu là phí sinh hoạt, thì mình liền nhận lấy a.”
Cô nghĩ rồi mới yên tâm thoải mái thu vào túi.
Nguyên cẩn Trần vừa đi, Tô Âm Âm một người một nhà, Hai ngày đầu còn chưa cảm thấy gì, đến ngày thứ ba thì tiểu thuyết cũng viết không nổi nữa, luôn mong ngóng rằng người kia có thể trở về sớm một chút .
Sau 12 giờ trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong thư phòng, trên kệ sách cũng nhiễm màu vàng chói mắt của nắng.
Tô Âm Âm ôm hai đầu gối, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ xem giờ này bên chỗ của Nguyên Cẩn Trân đang làm cái gì. Nhưng đúng lúc này điện thoại trên bàn lại reo lên làm rối loạn luôn suy nghĩ của cô, cô cầm điện thoại lên nhìn, lập tức cười lạnh.
“Đúng là chưa từ bỏ ý định.”
Tô Âm Âm nghe điện thoại, “Xin chào.”
“Sắp đến cuối tháng rồi, cô nhớ rõ sắp xếp cho tốt, trở về sớm một chút.”
Khẩu khí này, thái độ này………
Làm cho Tô Âm Âm muốn cười.
Cô sống hơn một ngàn năm, cũng đã gặp qua không ít những người không có liêm sỉ là gì, Nhưng mà người không biết liêm sỉ như vị này, thì thật sự là ít thấy.
“Bà bị chứng mất trí nhớ phải không? hay là tinh thần có vấn đề? Nếu tinh thần có vấn đề, thì ngàn vạn lần đừng vì sợ hãi mà không đi gặp bác sĩ để chữa trị. đây cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, nhân lúc còn sớm thì nên đi điều trị đi, miễn cho về sau hại người còn hại cả chính mình. đến lúc đó liên lụy đến con trai bà không cưới được vợ, vậy thì phiền toái lớn rồi đấy.”
“Ngươi cái đồ tiện nhân…..”
“Thông thường tiện nhân đều thích mắng chửi người khác là tiện nhân. thời điểm không có chuyện gì thì sẽ sủa gâu gâu hai tiếng, bà cho rằng bà là chó sao?”
Tô Âm Âm nói ra câu này xong, thiếu chút nữa đem ngươi ở đầu dây bên kia điện thoại làm cho tức đến phát điên rồi.
“Tốt, rất tốt! Ngươi có bản lĩnh thì cả đời này đều không cần bước vào Nguyên gia”
Tô Âm Âm ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, “Chuyện này bà thật đúng là quản không được! nếu nói đến trước đây, bà nhiều nhất cũng chỉ là thiếp, ở trước mặt tôi bà còn phải quỳ dập đầu đó. Vậy bà nói xem bà có tư cách gì mà quản tôi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.