Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 34: Tiểu Công Chúa Hào Môn
Nhanh Ngưng Yên
24/07/2024
Mấy ngày kế tiếp, Tô Âm Âm đều đắm chìm vào suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền.
“Em muốn kiếm tiền hả?”
“Đúng vậy.”
Lâm Tuệ cười nói: “Muốn kiếm tiền cũng có rất nhiều cách. Em có thể đi làm thuê trong kỳ nghỉ hè, hoặc cũng có thể đi làm gia sư. Tuy rằng tiền công không phải rất nhiều, nhưng mà làm nhiều, thì cũng là một khoản khá khá đó. Tuy rằng phải vất vả một chút, nhưng kiếm phí sinh hoạt thường ngày thì cũng không phải là vấn đề khó.”
“Chính là, em nghĩ………..”
Tô Âm Âm nghĩ đến học phí, nhịn không được uể oải nói: “Kỳ thật là Em muốn một đêm phất nhanh.”
“Ha ha, một đêm phất nhanh sao? Giống như mấy thiên kim nhà giàu, Em còn không biết xấu hổ mà nói ra lời mơ mộng muốn một đêm phất nhanh như vậy sao?” Kỳ thật thì điều kiện của gia đình Lâm Tuệ cũng không tồi, nhưng so với Tô Âm Âm thì vẫn là kém quá xa.
Tô Âm Âm thở dài, “Những người đó dù có nhiều tiền hay không thì cũng không phải là của em, cùng em không có nửa điểm qua hệ.”
Cô thật ngại khi nói đến việc bị Tô Viễn Trình cắt đứt tiền học phí.
Việc xấu trong nhà trong thể truyền ra ngoài, đạo lý này cô vẫn là hiểu được.
“Em cũng được coi là một trong những người được thừa kế tài sản kia a.”
“Người thừa kế thì thế nào chứ?” Tô Âm Âm quệt miệng, “Có người đến cuối cùng cũng chỉ được chia cho một căn nhà, nhưng có người lại có thể thừa kế toàn bộ tài sản ở trong nhà. Đây chính là sự khác nhau.”
Lâm Tuệ buồn cười nói: “Nào có cha mẹ nào lại bất công đến như vậy?”
“Có đấy.”
Tô gia chính là một trong số đó, Nhưng Tô Âm Âm lại không muốn nói ra, nếu nói cho người khác biết thì cô cảm thấy rất mất mặt. Người ngoài chỉ nhìn thấy Tô phu nhân là một người rộng lượng, còn là chuẩn mực của những phu nhân hào môn. Nhưng ai có thể ngờ, Bốn đóa kim hoa của Tô gia, trước khi được đón về đã phải ký vào một bản thỏa thuận, Tất cả phải chủ động từ bỏ quyền thừa kế, mới có thể tiến vào của của Tô gia.
Nhưng Tô Âm Âm lại không giống với mấy người con riêng kia của Tô gia, vì cô từ lúc sinh ra thì đã được đưa đến Tô gia.
18 năm ở tại Tô gia bị coi là một người trong suốt.
Bời vì cô không phải ký vào bản hợp đồng kia, nên luôn bị những người khác xa lánh.
Nhưng mà với thái độ của Tô Viễn Trình thì đã chứng minh một điều là cô đã mất đi quyền thừa kế. Đừng nói đến quyền thừa kế, sau khi trưởng thành, thì trừ bỏ khoản sinh hoạt phí 1 vạn kia, cô cũng đừng nghĩ đến có thể lấy được một phân tiền nào từ Tô gia nữa.
Chính là vì nguyên nhân này, thế nên Tô Âm Âm mới cảm thấy khó chịu.
Cô không phải là không muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lúc này mà rời đi, có khả năng là cô sống không nổi.
Ai có thể nghĩ đến, cô đường đường là công chúa duy nhất của tộc Cửu Vĩ Hồ, có một ngày sẽ vì một đấu gạo mà phải khom lưng đâu.
“Em còn có chồng của em a!”
“Chồng cũng không phải là vạn năng.”
Lâm Tuệ trêu ghẹo: “Nuôi em không phải là một chuyện rất dễ dàng sao?”
Tô Âm Âm nghĩ trầm ở trong lòng, người nọ chính là một quỷ nghèo. Trong nhà có mẹ kế cùng em trai cùng cha khác mẹ nhìn chằm chằm, bên ngoài lại phải nuôi binh của toàn bộ quân doanh, như vậy thì làm sao có tiền được chứ.
Khó trách hắn lại keo kiệt đến như vậy.
Không sai, đây là kết quả mà cả đêm Tô Âm Âm không ngủ mà nghĩ ra được.
Biện pháp kiếm tiền thì cô không nghĩ ra được, nhưng cô vẫn hiểu rõ được là Nguyên Cẩn Trần rất nghèo.
“Con gái sau khi kết hôn, một khi dựa vào đàn ông, như vậy không phải trong tương lai, cô liền sẽ biến thành người vợ bị bỏ rơi.” Tô Âm Âm còn lo lắng không thuyết phục được Lâm Tuệ, thế nên đã đưa ra một ví dụ để chứng minh.
Lâm Tuệ lại dở khóc dở cười, “Vậy em đây là chuẩn bị tìm công việc gì để làm vậy?”
“Em a? Em còn là một học sinh, công việc chờ khi nào tốt nghiệp xong lại nói sau.”
“Em vẫn còn là học sinh sao? khó trách lại nhìn trẻ như vậy.” Lâm Tuệ kình ngạc hỏi.
Tô Âm Âm lại cảm thấy nghi hoặc, “Mọi người không phải đều đã biết rồi sao?”
“Bọn chị chỉ biết được là em là tiểu thư hào môn.”
Tiểu thư hào môn là cái quỷ gì.
Cô Nhiều lắm cũng chỉ là một người con gái riêng không được sủng mà thôi.
“Chị Lâm Tuệ, trong lòng bảo bảo rất khổ sở.”
Lâm Tuệ bị cô làm cho buồn cười đến nổi phải cười lớn, “Trưa hôm nay ở lại đây ăn cơm đi?”
Tô Âm Âm lắc đầu, “Không cần a, em hôm này sẽ trở về tự mình nấu cơm. hắn nói giữa trưa sẽ về nhà ăn cơm.”
“Em muốn kiếm tiền hả?”
“Đúng vậy.”
Lâm Tuệ cười nói: “Muốn kiếm tiền cũng có rất nhiều cách. Em có thể đi làm thuê trong kỳ nghỉ hè, hoặc cũng có thể đi làm gia sư. Tuy rằng tiền công không phải rất nhiều, nhưng mà làm nhiều, thì cũng là một khoản khá khá đó. Tuy rằng phải vất vả một chút, nhưng kiếm phí sinh hoạt thường ngày thì cũng không phải là vấn đề khó.”
“Chính là, em nghĩ………..”
Tô Âm Âm nghĩ đến học phí, nhịn không được uể oải nói: “Kỳ thật là Em muốn một đêm phất nhanh.”
“Ha ha, một đêm phất nhanh sao? Giống như mấy thiên kim nhà giàu, Em còn không biết xấu hổ mà nói ra lời mơ mộng muốn một đêm phất nhanh như vậy sao?” Kỳ thật thì điều kiện của gia đình Lâm Tuệ cũng không tồi, nhưng so với Tô Âm Âm thì vẫn là kém quá xa.
Tô Âm Âm thở dài, “Những người đó dù có nhiều tiền hay không thì cũng không phải là của em, cùng em không có nửa điểm qua hệ.”
Cô thật ngại khi nói đến việc bị Tô Viễn Trình cắt đứt tiền học phí.
Việc xấu trong nhà trong thể truyền ra ngoài, đạo lý này cô vẫn là hiểu được.
“Em cũng được coi là một trong những người được thừa kế tài sản kia a.”
“Người thừa kế thì thế nào chứ?” Tô Âm Âm quệt miệng, “Có người đến cuối cùng cũng chỉ được chia cho một căn nhà, nhưng có người lại có thể thừa kế toàn bộ tài sản ở trong nhà. Đây chính là sự khác nhau.”
Lâm Tuệ buồn cười nói: “Nào có cha mẹ nào lại bất công đến như vậy?”
“Có đấy.”
Tô gia chính là một trong số đó, Nhưng Tô Âm Âm lại không muốn nói ra, nếu nói cho người khác biết thì cô cảm thấy rất mất mặt. Người ngoài chỉ nhìn thấy Tô phu nhân là một người rộng lượng, còn là chuẩn mực của những phu nhân hào môn. Nhưng ai có thể ngờ, Bốn đóa kim hoa của Tô gia, trước khi được đón về đã phải ký vào một bản thỏa thuận, Tất cả phải chủ động từ bỏ quyền thừa kế, mới có thể tiến vào của của Tô gia.
Nhưng Tô Âm Âm lại không giống với mấy người con riêng kia của Tô gia, vì cô từ lúc sinh ra thì đã được đưa đến Tô gia.
18 năm ở tại Tô gia bị coi là một người trong suốt.
Bời vì cô không phải ký vào bản hợp đồng kia, nên luôn bị những người khác xa lánh.
Nhưng mà với thái độ của Tô Viễn Trình thì đã chứng minh một điều là cô đã mất đi quyền thừa kế. Đừng nói đến quyền thừa kế, sau khi trưởng thành, thì trừ bỏ khoản sinh hoạt phí 1 vạn kia, cô cũng đừng nghĩ đến có thể lấy được một phân tiền nào từ Tô gia nữa.
Chính là vì nguyên nhân này, thế nên Tô Âm Âm mới cảm thấy khó chịu.
Cô không phải là không muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lúc này mà rời đi, có khả năng là cô sống không nổi.
Ai có thể nghĩ đến, cô đường đường là công chúa duy nhất của tộc Cửu Vĩ Hồ, có một ngày sẽ vì một đấu gạo mà phải khom lưng đâu.
“Em còn có chồng của em a!”
“Chồng cũng không phải là vạn năng.”
Lâm Tuệ trêu ghẹo: “Nuôi em không phải là một chuyện rất dễ dàng sao?”
Tô Âm Âm nghĩ trầm ở trong lòng, người nọ chính là một quỷ nghèo. Trong nhà có mẹ kế cùng em trai cùng cha khác mẹ nhìn chằm chằm, bên ngoài lại phải nuôi binh của toàn bộ quân doanh, như vậy thì làm sao có tiền được chứ.
Khó trách hắn lại keo kiệt đến như vậy.
Không sai, đây là kết quả mà cả đêm Tô Âm Âm không ngủ mà nghĩ ra được.
Biện pháp kiếm tiền thì cô không nghĩ ra được, nhưng cô vẫn hiểu rõ được là Nguyên Cẩn Trần rất nghèo.
“Con gái sau khi kết hôn, một khi dựa vào đàn ông, như vậy không phải trong tương lai, cô liền sẽ biến thành người vợ bị bỏ rơi.” Tô Âm Âm còn lo lắng không thuyết phục được Lâm Tuệ, thế nên đã đưa ra một ví dụ để chứng minh.
Lâm Tuệ lại dở khóc dở cười, “Vậy em đây là chuẩn bị tìm công việc gì để làm vậy?”
“Em a? Em còn là một học sinh, công việc chờ khi nào tốt nghiệp xong lại nói sau.”
“Em vẫn còn là học sinh sao? khó trách lại nhìn trẻ như vậy.” Lâm Tuệ kình ngạc hỏi.
Tô Âm Âm lại cảm thấy nghi hoặc, “Mọi người không phải đều đã biết rồi sao?”
“Bọn chị chỉ biết được là em là tiểu thư hào môn.”
Tiểu thư hào môn là cái quỷ gì.
Cô Nhiều lắm cũng chỉ là một người con gái riêng không được sủng mà thôi.
“Chị Lâm Tuệ, trong lòng bảo bảo rất khổ sở.”
Lâm Tuệ bị cô làm cho buồn cười đến nổi phải cười lớn, “Trưa hôm nay ở lại đây ăn cơm đi?”
Tô Âm Âm lắc đầu, “Không cần a, em hôm này sẽ trở về tự mình nấu cơm. hắn nói giữa trưa sẽ về nhà ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.