Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 14: Tiểu Hồ Ly Té Xỉu
Nhanh Ngưng Yên
24/07/2024
Cứ như vậy mà trở về Tô gia, cô nhất định sẽ không có quả ngọt gì để mà ăn.
Gả cho Nguyên Cẩn Trần, chính là giá trị cuối cùng của cô đối với Tô gia, chỉ có khi ở bên người Nguyên Cẩn Trần, Tô gia mới coi cô là người một nhà. Nguyên chủ sớm đã hiểu rõ cho nên mới không phản đối cuộc hôn nhân này. Cho dù là sợ hãi muốn chết những vẫn đi đến đây.
Chỉ tiếc sau đó lại đổi thành cô.
Nguyên Cẩn Trần không muốn cô đi, Tô Âm Âm thật sự cũng không muốn.
Hai người cứ như vậy mà đã đạt thành một hiệp ước chung.
“Mười bảy vòng.”
Sắc mặt Nguyên Cẩn Trầm âm trầm như nước, lạnh băng phun ra mấy chữ, khiên cho Tô Âm Âm phải trở nên lúng túng.
“Chạy thì chạy, hung cái gì mà hung.”
Cô quay đầu liền chạy đi.
Tô Âm Âm mới chạy được một vòng, chân đã bắt đầu đau. khi chạy đến vòng thứ hai mồ hôi chảy đầm đìa, vòng thứ ba chân như bị rót chì, mỗi bước đi giống như đều là cùng lực hấp dẫn đấu với nhau.
Đến vòng thứ tư, cơ bản là cô chỉ đi bộ.
Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, chứ không chịu cúi đầu.
Đến vòng thứ sáu, những người khác đều đã đi ăn cơm, chỉ còn lại cô vẫn còn chạy.
Nguyên cẩn Trần không đi, mà đứng ở sân thể dục nhìn cô chạy, nhưng lại không hề có ý tứ mềm lòng nào.
Chạy, tiếp tục chạy.
Vô luận như thế nào cũng không thể để anh ta xem thường mình.
Tô Âm Âm cảm giác đến thở mình đều thở không nổi nữa, quần áo bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán lên trên người, nhão nhão dính dính khiến cô đặc biệt không thoải mái. Cô là người yêu thích sạch sẽ, đã sớm chịu không nổi. Nhưng Nguyên Cẩm Trần vẫn đứng ở một bên nhìn cô, khiến cho ý chí chiến đấu của Tô Âm Âm bị kích thích đến vô hạn, hai chân đã run rẩy kịch liệt cô vẫn cắn răng kiên trì chạy tiếp.
Huấn luyện của ngày mới bắt đầu rồi.
Tô Âm Âm vẫn còn ở sân thể dục chậm rãi chạy, mồ hôi rơi xuống làm mờ đi tầm mắt cô, người kia vẫn đứng đó bóng dáng cao lớn đĩnh bạt như tùng. Cô chạy bao lâu thì hắn cũng đứng yên không nhúc nhích ở đó bấy lâu.
“Xem như ngươi có bản lĩnh, ngươi lợi hại.”
Trong xương cốt của Tô Âm Âm cũng là người cứng rắn nên nhất quyết không chịu thua mà vẫn tiếp tục chạy.
Mặt trời càng lúc càng lớn, chạy vòng thứ 10 thì cơ thể của Tô Âm Âm lung lay như muốn ngã xuống.
Nguyên Cẩn Trần thấy thế thì hoảng sợ, chạy như bay qua, vội vàng đem người ôm vào lòng đưa đến phòng y tế.
“Tôi nói cậu có nên làm đến nỗi này sao? đây là vợ của cậu, một cô gái nhỏ nũng nịu, chứ không phải là binh lính của cậu.” Kiều Vũ Sâm thật sự là đồng tình với Tô Âm Âm, làm vợ của ai không tốt, lại đi vợ của Nguyên Cẩn Trần chứ.
“Cơ thể của cô ấy không tốt. ”
Mới chạy có vài vòng, đã té xỉu rồi.
Kiều Vũ Sâm không còn gì để nói: “Mọi chỉ số cơ thể của cô ấy đều đạt tiêu chuẩn. Xin hỏi đại quân trưởng, đối với cậu tiêu chuẩn một cơ thể tốt là như thế nào?”
“Ngươi không có việc gì khác để làm.”
Nguyên Cẩn Trần lạnh lùng liếc hắn, Kiều Vũ Sâm nháy mắt ngậm miệng.
Được rồi, coi như hắn xen vào việc của người khác.
Kiều Vũ Sâm lập tức đi làm việc, hắn mới mặc kệ tên Diêm Vương mặt đen thích lăn lộn người ta bên trong phòng kia.
Su khi truyền xong một bình nước, Tô Âm Âm liền tỉnh, khi cô nhìn thấy rõ người ngồi ở mép giường là Nguyên Cẩn Trần, thì lập tức quay mặt đi, không muốn nhìn thấy hắn. Lời nói đã đến bên miệng của Nguyên Cẩn Trần nháy mắt bị nghẹn trở về.
Không khí trong phòng y tế tức khắc trở nên xấu hổ muốn chết.
Lúc này Kiều Vũ Sâm vừa vặn tiến vào cười hỏi: “Cô đã tỉnh?”
Tô Âm Âm nhìn thấy trên người hắn khoác áo blouse trắng, thì nhận ra người này là bác sĩ, mới gật đầu đáp lại.
“Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không? mấy ngày này cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó.” Kiều Vũ sâm nói câu cuối cùng, không phải nói cho Tô Âm Âm nghe, mà là nói cho Nguyên Cẩn Trần đang ở bên cạnh nghe.
“Cô ấy có thể trở về rồi sao?”
“Đã không có việc gì nữa rồi, chủ yếu khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt là được.” Kiều Vũ Sâm tươi cười có chút thiếu đánh.
Nguyên Cẩn Trần lại không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay lại nói với Tô Âm Âm: “Đứng lên đi, chúng ta trở về.”
Tô Âm Âm xốc chăn lên định bước xuống giường, nhưng hai chân vừa mới chạm đất đã mềm nhũn xuýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Nguyên Cẩn Trần nhanh tay nhanh mắt, đem người vớt lên ôm vào trong ngực, sau đó sải bước đi ra ngoài. Tô âm Âm lập tức ngẩn người, cô đang định mở miệng nói chuyện, đã bị Nguyên Cẩn Trần dùng ánh mắt sắc bén liếc qua chắn trở về.
“Hung cái gì mà hung?”
Gả cho Nguyên Cẩn Trần, chính là giá trị cuối cùng của cô đối với Tô gia, chỉ có khi ở bên người Nguyên Cẩn Trần, Tô gia mới coi cô là người một nhà. Nguyên chủ sớm đã hiểu rõ cho nên mới không phản đối cuộc hôn nhân này. Cho dù là sợ hãi muốn chết những vẫn đi đến đây.
Chỉ tiếc sau đó lại đổi thành cô.
Nguyên Cẩn Trần không muốn cô đi, Tô Âm Âm thật sự cũng không muốn.
Hai người cứ như vậy mà đã đạt thành một hiệp ước chung.
“Mười bảy vòng.”
Sắc mặt Nguyên Cẩn Trầm âm trầm như nước, lạnh băng phun ra mấy chữ, khiên cho Tô Âm Âm phải trở nên lúng túng.
“Chạy thì chạy, hung cái gì mà hung.”
Cô quay đầu liền chạy đi.
Tô Âm Âm mới chạy được một vòng, chân đã bắt đầu đau. khi chạy đến vòng thứ hai mồ hôi chảy đầm đìa, vòng thứ ba chân như bị rót chì, mỗi bước đi giống như đều là cùng lực hấp dẫn đấu với nhau.
Đến vòng thứ tư, cơ bản là cô chỉ đi bộ.
Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, chứ không chịu cúi đầu.
Đến vòng thứ sáu, những người khác đều đã đi ăn cơm, chỉ còn lại cô vẫn còn chạy.
Nguyên cẩn Trần không đi, mà đứng ở sân thể dục nhìn cô chạy, nhưng lại không hề có ý tứ mềm lòng nào.
Chạy, tiếp tục chạy.
Vô luận như thế nào cũng không thể để anh ta xem thường mình.
Tô Âm Âm cảm giác đến thở mình đều thở không nổi nữa, quần áo bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán lên trên người, nhão nhão dính dính khiến cô đặc biệt không thoải mái. Cô là người yêu thích sạch sẽ, đã sớm chịu không nổi. Nhưng Nguyên Cẩm Trần vẫn đứng ở một bên nhìn cô, khiến cho ý chí chiến đấu của Tô Âm Âm bị kích thích đến vô hạn, hai chân đã run rẩy kịch liệt cô vẫn cắn răng kiên trì chạy tiếp.
Huấn luyện của ngày mới bắt đầu rồi.
Tô Âm Âm vẫn còn ở sân thể dục chậm rãi chạy, mồ hôi rơi xuống làm mờ đi tầm mắt cô, người kia vẫn đứng đó bóng dáng cao lớn đĩnh bạt như tùng. Cô chạy bao lâu thì hắn cũng đứng yên không nhúc nhích ở đó bấy lâu.
“Xem như ngươi có bản lĩnh, ngươi lợi hại.”
Trong xương cốt của Tô Âm Âm cũng là người cứng rắn nên nhất quyết không chịu thua mà vẫn tiếp tục chạy.
Mặt trời càng lúc càng lớn, chạy vòng thứ 10 thì cơ thể của Tô Âm Âm lung lay như muốn ngã xuống.
Nguyên Cẩn Trần thấy thế thì hoảng sợ, chạy như bay qua, vội vàng đem người ôm vào lòng đưa đến phòng y tế.
“Tôi nói cậu có nên làm đến nỗi này sao? đây là vợ của cậu, một cô gái nhỏ nũng nịu, chứ không phải là binh lính của cậu.” Kiều Vũ Sâm thật sự là đồng tình với Tô Âm Âm, làm vợ của ai không tốt, lại đi vợ của Nguyên Cẩn Trần chứ.
“Cơ thể của cô ấy không tốt. ”
Mới chạy có vài vòng, đã té xỉu rồi.
Kiều Vũ Sâm không còn gì để nói: “Mọi chỉ số cơ thể của cô ấy đều đạt tiêu chuẩn. Xin hỏi đại quân trưởng, đối với cậu tiêu chuẩn một cơ thể tốt là như thế nào?”
“Ngươi không có việc gì khác để làm.”
Nguyên Cẩn Trần lạnh lùng liếc hắn, Kiều Vũ Sâm nháy mắt ngậm miệng.
Được rồi, coi như hắn xen vào việc của người khác.
Kiều Vũ Sâm lập tức đi làm việc, hắn mới mặc kệ tên Diêm Vương mặt đen thích lăn lộn người ta bên trong phòng kia.
Su khi truyền xong một bình nước, Tô Âm Âm liền tỉnh, khi cô nhìn thấy rõ người ngồi ở mép giường là Nguyên Cẩn Trần, thì lập tức quay mặt đi, không muốn nhìn thấy hắn. Lời nói đã đến bên miệng của Nguyên Cẩn Trần nháy mắt bị nghẹn trở về.
Không khí trong phòng y tế tức khắc trở nên xấu hổ muốn chết.
Lúc này Kiều Vũ Sâm vừa vặn tiến vào cười hỏi: “Cô đã tỉnh?”
Tô Âm Âm nhìn thấy trên người hắn khoác áo blouse trắng, thì nhận ra người này là bác sĩ, mới gật đầu đáp lại.
“Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không? mấy ngày này cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó.” Kiều Vũ sâm nói câu cuối cùng, không phải nói cho Tô Âm Âm nghe, mà là nói cho Nguyên Cẩn Trần đang ở bên cạnh nghe.
“Cô ấy có thể trở về rồi sao?”
“Đã không có việc gì nữa rồi, chủ yếu khi trở về phải nghỉ ngơi thật tốt là được.” Kiều Vũ Sâm tươi cười có chút thiếu đánh.
Nguyên Cẩn Trần lại không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay lại nói với Tô Âm Âm: “Đứng lên đi, chúng ta trở về.”
Tô Âm Âm xốc chăn lên định bước xuống giường, nhưng hai chân vừa mới chạm đất đã mềm nhũn xuýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Nguyên Cẩn Trần nhanh tay nhanh mắt, đem người vớt lên ôm vào trong ngực, sau đó sải bước đi ra ngoài. Tô âm Âm lập tức ngẩn người, cô đang định mở miệng nói chuyện, đã bị Nguyên Cẩn Trần dùng ánh mắt sắc bén liếc qua chắn trở về.
“Hung cái gì mà hung?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.