Chương 29: Chuyện lớn hóa nhỏ.
Bình Hồ Lãng Châu
23/04/2013
- Được rồi, không nói nhiều lời, có phải mục đích của các anh hôm nay đến đây vì muốn biện hộ cho Trần Bình hay không? Đồng chí Trần Bình đã làm trái pháp luật, huyện ủy đã tỏ thái độ kiên quyết, đối với cán bộ lãnh đạo thì phạm pháp sẽ không được xem xét.
- Bí thư Hào, tôi không có suy nghĩ như vậy.
Viên Tự Lập mở miệng, điều này làm cho Chu Nghĩa Hải và Hầu Vũ chợt sững sờ, đứng trước mặt Hào Vĩnh Khải mà Viên Tự Lập có lá gan lớn như vậy sao?
- Được rồi, huyện ủy cũng muốn nghe những ý kiến khác biệt, chủ tịch Viên cứ nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không đúng, giọng điệu của Hào Vĩnh Khải có chút thay đổi, lời nói cũng nghiêm khắc hơn, điều này nói rõ Hào Vĩnh Khải đang không hài lòng.
- Bí thư Hào, tôi thấy thế này, đồng chí Trần Bình làm trái pháp luật là sự thật, không thể nào chạy thoát được. Nhưng chuyện lừa đảo chiếm đoạt tài sản cần phải xem xét tình tiết, đối phương chỉ bị ép ghi một phiếu nợ, cũng chưa trả tiền, điều này nói rõ Trần Bình cũng không nhất định muốn lấy tiền của đối phương. Có thể thấy sai lầm của đồng chí Trần Bình chính là coi vợ là vật phẩm, mà vật phẩm bị người khác sử dụng, điều này làm Trần Bình cho rằng đối phương phải trả tiền. Đồng thời chuyện mướn người hành hung cũng làm tôi không hiểu, vợ ngủ với người ta, tôi dạy bảo người ta mà bị vu cáo nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không tin đám người viện kiểm sát và công an có vợ ngủ với người khác mà có thể nói đến pháp luật, đồng thời cũng bình tĩnh nói chuyện với đối phương, tôi sợ rằng bọn họ đã móc súng ra bắn vào đầu của đối phương rồi. Trần Bình thật sự đáng thương, vợ ngủ với người ta, chính mình còn phải vào nhà lao... ....
- Ha ha ha ha... ....
Hào Vĩnh Khải đã sớm không nhịn được, hắn cười lên ha hả, hắn thật sự không ngờ Viên Tự Lập có thể nói ra những lời như vậy.
- Tiểu Viên ơi là Tiểu Viên, bảo tôi nói thế nào đây, cậu nói những lời này mà coi được à, tình cảm sao có thể xem xét như thế được? Nhỡ kỹ nhé, nói như vậy chỉ có thể ở chỗ này mà thôi, không cần phải nói ở nơi khác.
- Vâng, bí thư Hào, tôi cũng chỉ dám nói ở đây mà thôi.
- Bí thư Chu, Tiểu Viên nói cũng rất đúng, đồng chí Trần Bình vốn là người bị hại, bây giờ lại bị bắt ngược lại, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không thích hợp cho lắm, các anh có ý kiến gì?
- Bí thư Hào, Trần Bình thân là cán bộ đảng viên, xử lý sự việc gia đình như vậy rõ ràng là không thích hợp, vì vậy đảng ủy chính quyền xã cho rằng nên để ủy ban kỷ luật ra mặt điều tra.
- Được, phạm pháp và vi phạm kỷ luật là hai quan điểm bất đồng, khác biệt rất lớn đấy nhé. Các anh nói đúng, đã hiểu cách bảo vệ cán bộ, chuyện này tôi đã biết, các anh cứ về, cũng đừng nên tìm lãnh đạo khác.
- Chủ tịch Viên, tài ăn nói rất tốt, có thể đả động được cả bí thư Hào.
- Chủ nhiệm Hầu, làm gì có chuyện ăn nói tốt, tôi chỉ mở miệng nói bậy mà thôi, du sao cũng là nói sai trước mặt lãnh đạo, cũng đã được lãnh đạo phê bình.
Hầu Vũ muốn giữ lại dùng cơm, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập khẽ từ chối. Ý nghĩa lời nói của bí thư Hào Vĩnh Khải vừa rồi rất rõ ràng, không cần qua lại ở huyện ủy, nếu người khác nhìn thấy sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt, lại sinh ra phiền toái không cần thiết với vấn đề giải quyết sự việc của Trần Bình. Bây giờ bí thư Hào Vĩnh Khải đã tỏ thái độ, chuyện này không cần đi tìm các vị lãnh đạo khác, Hầu Vũ tất nhiên cũng hiểu, cũng không cưỡng cầu, vì vậy mà Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập nhanh chóng rời khỏi khu huyện ủy.
Ngày 19 tháng 8, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập gặp lại Trần Bình ở ủy ban xã Liễu Hà.
Sự việc của Trần Bình phần lớn người trong vùng đều biết, ai cũng đồng tình, mà cũng không ít người cảm thấy đây là đại nạn của hắn. Sau khi Đoạn Kim Ba qua đời thì nhiều người cho rằng Trần Bình mất đi chỗ dựa, đã sớm kẹp đuôi làm người, nhưng không ngờ bây giờ gia đình lại gặp chuyện như vậy, thật sự là họa vô đơn chí. Lúc này Trần Bình xuất hiện ở ủy ban xã Liễu Hà làm nhiều người chấn động, cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi, mà người hiểu sự việc chỉ có Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập mà thôi.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, chuyện lần này phải cảm ơn các anh.
- Chủ tịch Trần, không cần nói nhiều, sau khi sự việc chấm dứt thì nên xử lý tốt chuyện gia đình, an tâm công tác.
Ngày 20 tháng 8, ủy ban kỷ luật huyện ủy và phòng giám sát xuống điều tra ở xã Liễu Hà, sau khi trưng cầu ý kiến của Chu Nghĩa Hải thì lại đưa Trần Bình đi.
Viên Tự Lập thật sự cảm khái, quyền lực của lãnh đạo thật sự không phải là bình thường, nếu anh làm trái quy tắc, lãnh đạo chỉ cần nói một câu sẽ rơi vào trạng thái vạn kiếp bất phục ngay lập tức. Nếu anh có quan hệ tốt, như vậy chuyện lớn cũng có thể hóa nhỏ, trừ khi biết được anh là kẻ giết người phóng hỏa. Nhưng cán bộ lãnh đạo thì có ai lại đi làm như vậy? Chỉ cần nhìn rõ những điều này thì Viên Tự Lập lại có chút cảm giác nóng bỏng với chuyện truy cầu quyền lực, nhiều năm sau hắn không thể tưởng tượng được nguyên nhân mình truy cầu quyền lực chính là vì sự kiện của một vị phó chủ tịch xã.
Ngày 2 tháng 9 phòng tài chính huyện ủy đến thông báo, ngày 14 tháng 9 Viên Tự Lập phải đến trường đảng thị ủy báo danh, tham gia lớp bồi dưỡng cán bộ cấp thành phố, thời gian là bốn tháng.
Lúc này Viên Tự Lập và Chu Nghĩa Hải đang ở trong khu hành chính của ủy ban kỷ luật huyện ủy, chuyện của Trần Bình đã coi như điều tra xong, tài liệu đã có sẵn, mà đội cảnh sát hình sự cũng điều tra xong. Hôm nay vấn đề xử lý Trần Bình có chút phiền toái, chủ yếu là vợ của vị trưởng phòng dân chính kia kiên quyết yêu cầu xử lý Trần Bình, điều này gây khó khăn cho ủy ban kỷ luật huyện ủy. Chu Nghĩa Hải tìm được bí thư và chủ tịch thị trấn Nghiệp Long, bọn họ cũng đưa ra lời giúp đỡ thuyết phục, nhưng đối phương lại nhất quyết không đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng dân chính cũng phải vặn ngã Trần Bình. Cuối cùng vẫn là Viên Tự Lập đưa ra ý kiến, vì tên trưởng phòng dân chính kia quyến rũ vợ người ta, thân là đảng viên mà có hành vi vi phạm kỷ luật, ủy ban kỷ luật huyện ủy có thể nhắm vào đây mà điều tra. Hơn nữa ở vấn đề xử lý nên lập lời nước đôi, nói ra rất nghiêm trọng, cuộc sống tác phong có vấn đề, có thể khai trừ khỏi đảng, khai trừ công chức. Nếu đối phương muốn náo loạn thì nhất định phải cho hai bên vạch mặt nhau náo loạn một phen.
Ý kiến của Viên Tự Lập rõ ràng cho ra quyết định, dáng vẻ bệ vệ của đối phương đã biến mất, vì người này vốn làm chuyện đuối lý, ngủ với vợ người ta còn muốn người ta bị xử nặng, chuyện như vậy cầm đi đâu nói cũng không được đồng tình.
Cuối tháng tám thì ủy ban kỷ luật và phòng giám sát huyện ủy đã đưa ra ý kiến xử lý, quyết đinhhj xử phạt trong đảng và xử phạt hành chính. Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập vẫn còn cảm thấy làm như vậy là quá nặng tay, vì thế cả hai đến ủy ban kỷ luật và phòng giám sát tìm các lãnh đạo tương quan, yêu cầu xử lý nhẹ nhàng. Nhưng thái độ của huyện ủy đã rất rõ ràng, xư phạt như vậy đã là nhẹ nhất, nếu không thì ủy ban kỷ luật cũng không thể nào báo cáo cho huyện ủy, còn vấn đề xử lý Trần Bình còn phải thông qua hội nghị thường ủy huyện ủy. Trần Bình là cán bộ thuộc quản lý của huyện ủy, vì vậy ủy ban kỷ luật quyết định dừng điều tra ở đây. Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cũng hiểu thái độ của ủy ban kỷ luật huyện ủy không biến đổi, nếu muốn thay đổi thì phải tìm lãnh đạo huyện ủy.
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập từ trong ủy ban kỷ luật đi ra, cả hai bàn bạc với nhau, quyết định cứ như vậy, nếu cứ tiếp tục tìm bí thư Hào Vĩnh Khải thì thật sự khó thể nào nói nổi. Dù sao Trần Bình cũng là phó chủ tịch xã Liễu Hà, chỉ cần không mất chức là được.
Viên Tự Lập từ miệng Hầu Vũ mà biết được chuyện của Trần Bình, huyện ủy đã hạ quyết tâm, thái độ của viện kiểm sát rất cứng rắn, kiên quyết yêu cầu khởi tố Trần Bình. Nhưng thái độ của viện kiểm sát chọc giận bí thư Hào Vĩnh Khải, vì vậy mà bí thư quyết định tự mình đến tìm kiểm sát trưởng và phó kiểm sát trưởng nói chuyện, đã hỏi bọn họ, có phải là không phục lãnh đạo huyện ủy hay không? Vì điều này có trách nhiệm quá lớn, đám người viện kiểm sát không thể chịu được, vì vậy mới dừng tay. Công an thì rất dễ nói, sau khi biết được thái độ của huyện ủy thì lập tức thả người.
Viên Tự Lập hiểu, viện kiểm sát đã phạm úy, lúc vừa mới bắt đầu thì huyện ủy còn giúp đỡ bọn họ, chẳng qua vì những vấn đề liên quan đến Trần Bình trước đó. Nhưng sau này huyện ủy thay đổi thái độ, viện kiểm sát lại cảm thấy đúng, nhất định phải xử lý nghiêm túc, như vậy chẳng phải đắc tội lãnh đạo huyện ủy sao? Huyện ủy tất nhiên là bộ mặt của các vị bí thư, nếu lãnh đạo nói thì tuyến dưới phải làm theo, nếu nói ra mà không nghe, như vậy lãnh đạo còn gì là quyền uy? Huyện ủy còn gì là uy tín? Vì vậy sự việc đến nước này thì viện kiểm sát không dám tiếp tục kiên trì, dù là viện kiểm sát muốn xử lý mạnh thì huyện ủy cũng không cho, dù sao thì cục công an cũng nằm dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, tòa án cũng nằm dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, nếu không nghe thì lãnh đạo huyện ủy sẽ xem xét đến vấn đề chức vụ của các vị lãnh đạo viện kiểm sát, tất nhiên sự việc sẽ không đến mức độ như vậy.
Viên Tự Lập không rõ vì sao viện kiểm sát có thái độ cứng nhắc như vậy, chuyện này nói trắng ra đều do viện kiểm sát náo loạn gây ra. Sau này nghe ngóng thì Viên Tự Lập mới biết vợ của tên trưởng phòng dân chính kia có quan hệ với người trong viện kiểm sát, anh họ của người phụ nữ này là một trưởng khoa, đồng thời còn là một trưởng khoa được lãnh đạo viện kiểm sát tán thưởng.
Trên thế giới không có chuyện yêu đương vô duyên vô cớ, cũng không có chuyện hận thù vô cớ, tất cả đều cực kỳ rối rắm và khó tháo gỡ. Viện kiểm sát cũng không phải hệ thống nhất định sẽ giữ gìn sự chính nghĩa của luật pháp, chỉ cần có chút liên quan đến quan hệ thì phải xử lý theo hướng nể trọng lẫn nhau. Viên Tự Lập không khỏi nghĩ đến một vấn đề, nếu dân chúng không chức không quyền mà dính vào những rắc rối như vậy, sợ rằng sẽ hỏng bét.
Ngày 6 tháng 9, huyện ủy tổ chức hội nghị thường ủy, quyết định lấy ý kiến xử lý Trần Bình.
Ngày 7 tháng 9 Trần Bình về xã công tác, nhưng trạng thái tinh thần đã xảy ra biến đổi rất lớn, nhìn qua có vẻ âm trầm hơn.
Sau này Viên Tự Lập nghe nói Trần Bình đã ly hôn với vợ, hắn cũng không muốn gì, con cũng theo mẹ, vì vậy mà hắn càng thêm công khai với Tiểu Nhan ở phòng kế hoạch hóa gia đình. Viên Tự Lập biết Trần Bình gặp phải đả kích, cần phải có thời gian thích ứng. Hắn còn nghe nói trong quá trình xử lý thì Trần Bình đã hao tổn khá nhiều tiền bạc, đúng là không còn cách nào khác, sự thật chính là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.