Chương 39: Đãi ngộ chủ tịch xã.
Bình Hồ Lãng Châu
23/04/2013
Từ tháng 1 năm 1994 thì Viên Tự Lập cảm nhận được sự gian khổ của chủ tịch xã, ngày mùng mười đến trường đảng thị ủy tham dự lễ kết thúc khóa học, trong ngày hôm đó phải chạy về xã Liễu Hà, sau đó hắn lập tức bị những cán bộ phụ trách cơ sở đến bao quanh. Mỗi khi đến cuối năm thì cán bộ phụ trách đều tìm đến chủ tịch xã, có đủ mọi khó khăn cần giải quyết, cái gì là kinh phí, tiền lương không đủ, cái gì là cuối năm giải quyết khó khăn cho công nhân viên chức, tóm lại chỉ một chữ tiền.
Viên Tự Lập hiểu, đã đến cuối năm, tất cả đơn vị phải giải quyết chuyện phúc lợi cho nhân viên, phát tiền cho công nhân viên để về nhà mừng năm mới. Còn nữa, đến cuối năm cũng phải đến thăm hỏi các đơn vị ban ngành trên huyện, nếu không sang năm đừng hòng mở rộng và triển khai công tác, tất cả đều không rời khỏi chữ tiền. Viên Tự Lập và Chu Nghĩa Hải đã từng bàn bạc, vì tài chính tăng mạnh nên năm nay phát cho các thành viên ban ngành mỗi người ba ngàn, cán bộ công nhân viên mỗi người hai ngàn, mà số tiền này đã lên đến con số một trăm ngàn. Hôm nay trừ hết tất cả khoản giải trí tiếp đãi thì khối chính quyền còn lại sáu trăm ngàn, đáng lý ra có kế hoạch mua thêm một chiếc xe, nhưng xét tình hình trước mắt thì rõ ràng là không thực tế, tuy không ai nói gì nhưng sẽ tạo thành ảnh hưởng, điều này không tốt.
Chu Nghĩa Hải cho rằng những vấn đề này là chuyện của chủ tịch, vì thế đặt hết quyền lên tay Viên Tự Lập, nhưng bí thư cũng nói với các đơn vị, chủ tịch sẽ không làm khó mọi người. Viên Tự Lập rất đau đầu, sau khi giải quyết chuyện phúc lợi thì còn lại năm trăm ngàn, tất cả không thể tập trung vào một chỗ, còn phải dự phòng một trăm ngàn.
Viên Tự Lập có một kế hoạch rộng, đó là phòng tài chính, đồn công an, phòng dân chính, phòng kế hoạch hóa gia đình, đây là những ngành khá quan trọng, nhất định có khó khăn cần giải quyết, còn chuyện cây thuốc lá thì không cần suy xét, vì những người này có rất nhiều tiền. Những đơn vị khác thì hơi mệt, muốn ồn ào đòi tiền cũng khó khăn, ví dụ như phòng văn hóa muốn có tiền phải suy xét rất nhiều. Viên Tự Lập xem tới xét lui thì cảm thấy ít nhất phải bỏ ra ba trăm ngàn, còn lại một trăm ngàn căn bản không đủ, vì đảng ủy chính quyền huyện đã quan tâm xã Liễu Hà cả năm qua, chẳng lẽ không chúc tết? Chẳng lẽ không đếm thăm hỏi các lãnh đạo ban ngành quan trọng trên huyện?
- Chủ tịch Viên, giải quyết khó khăn của đơn vị thường phải xem công tác một năm như thế nào, nếu một năm không có vài việc thì cũng không nên suy xét, giải quyết cho bọn họ vài ngàn đồng là được. Đối với những đơn vị công tác vất vả, chức năng quan trọng thì không thể keo kiệt. Dưới tình huống bình thường thì đến cuối năm nhà máy xi măng và nhà máy rượu sẽ trợ giúp giải quyết khó khăn, nhưng cậu đến trường đảng học tập thời gian dài, có lẽ không thấy cậu nói gì nên bọn họ vẫn còn ảo tưởng, cậu bây giờ còn bận việc, ngày mai hãy đến tìm bọn họ.
- Bí thư Chu, bình thường bọn họ có thể giúp đỡ được bao nhiêu?
- Năm trước là một trăm ngàn, năm nay nhiều hơn một chút, gọi bọn họ góp một trăm năm mươi ngàn, cậu mới nhận chức, không được ra tay quá keo kiệt.
Sau khi con số trở thành bảy trăm năm mươi ngàn thì Viên Tự Lập an lòng hơn rất nhiều, như vậy cơ bản có thể giải quyết được vấn đề, tuy không phải thỏa mãn cho mọi người nhưng ít nhất cũng làm cho hơn sáu đơn vị thỏa mãn, điều này là rất tốt. Viên Tự Lập không ngốc đến mức đưa tiền đến tận cửa, phải để cho người phụ trách đơn vị liên tục đến đốc thúc, phải cho bọn họ biết có tiền cũng không dễ dàng gì.
Tối ngày 21 tháng 1 trưởng phòng Hoàng phòng thuốc lá đặc biệt đến thăm hỏi Viên Tự Lập.
- Chủ tịch Viên, năm nay phòng thuốc lá đã lấy được thành tích rất tốt dưới sự hỗ trợ tích cực của đảng ủy chính quyền xã. Hôm nay tôi hướng về phía chủ tịch Viên báo tin vui, thuế thuốc lá đã thu xong, xếp vị trí thứ nhất trong huyện, thứ ba trong thành phố, công ty thuốc lá trong huyện cực kỳ coi trọng công tác ở xã Liễu Hà.
- Trưởng phòng Hoàng, có gì anh cứ nói thẳng, sao tôi thấy anh giống như đến đây báo cáo như vậy?
- Hì hì, những tình huống này chủ tịch Viên cũng biết, hôm nay đến đây chủ yếu là bày tỏ lòng cảm tạ, nếu không có sự giúp đỡ của bí thư Chu và chủ tịch Viên, sợ rằng phòng thuốc lá cũng không có thành tích như vậy.
Viên Tự Lập đã sớm nhìn thấy trưởng phòng Hoàng mang theo một túi nhựa màu đen.
- Trưởng phòng Hoàng, cần gì phải khách khí như vậy?
- Chủ tịch Viên, vất vả một năm rồi, điều này là rất cần thiết, rất cần thiết.
Trưởng phòng Hoàng ngồi nói chuyện được một lúc thì đứng lên cáo từ, túi nhựa màu đen đặt trên bàn, Viên Tự Lập ngồi đốt một điếu thuốc, sau đó xách túi nhựa đi vào phòng.
Bên trong có sáu cây thuốc Trung Hoa, có một phong thư lớn, lấy ra kiểm kê thì thấy bên trong có mười ngàn đồng, điều này làm Viên Tự Lập cảm thấy dựng ngược người, hắn không ngờ nhiều như vậy. Thì ra khi là phó bí thư thì hai ngàn đồng là nhiều, nhưng bây giờ được nhiều hơn gấp mấy lần và hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đây có lẽ là quy tắc ở xã Liễu Hà, tiền thế này nhất định phải thu, vì không phải chỉ mình anh được nhận tiền, có lẽ ở chỗ bí thư Chu Nghĩa Hải cũng nhiều hơn thế này.
Viên Tự Lập cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân của những ván mạt chược, nếu dựa vào tiền lương để chơi mạt chược thì thật sự rất đáng chê cười, có những số tiền này thì các vị bí thư và chủ tịch hoàn toàn có thể đánh thâu đêm.
Không lâu sau nhà máy rượu và xi măng cũng có người đến đưa mười ngàn đồng, sau đó là các đơn vị, đồn công an, phòng giao thông, phòng dân chính, phòng kế hoạch hóa gia đình, phòng giáo dục đều là năm ngàn đồng, những ban ngành còn lại phần lớn là hai ngàn đồng, ngay cả phòng văn hóa cực kỳ khó khăn cũng có một ngàn đồng. Đến ngày 31 tháng 1, Viên Tự Lập kiểm tra lại, tiền mặt đã là chín mươi ngàn, thuốc và rượu nếu không thanh lý thì hút và uống vài năm cũng không hết.
Từ ngày 23 tháng 1, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập bắt đầu tham gia nhiều hội nghị trên huyện, đều là những ban ngành quan trọng mời họp, chủ yếu là thu tiền mừng. Sau hơn hai mươi hội nghị, tất nhiên xã Liễu Hà cũng tổ chức hội nghị mời một đám lãnh đạo các đơn vị trong huyện, tất cả đều là phong thư lì xì có hai ngàn đồng.
Ngày 1 tháng 2, Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập bắt đầu đến thăm hỏi đảng ủy chính quyền huyện, tiền lì xì cho lãnh đạo cũng không thiếu, lãnh đạo thường là năm ngàn, lãnh đạo chủ chốt là mười ngàn.
Đến ngày 1 tháng 2 Viên Tự Lập lại kiểm kê số tiền của mình, bây giờ đã là một trăm bốn mươi lăm ngàn.
Từ trung ương đến địa phương có hằng hà đa số người muốn làm quan, vì cái gì? Viên Tự Lập cuối cùng cũng hiểu, mình chỉ là một chủ tịch xã còn như vậy, thế thì lãnh đạo huyện, thành phố, tỉnh sẽ thế nào? Tuy hằng năm đều triển khai đầy đủ các công tác đả kích hủ bại, đồng thời yêu cầu cán bộ lãnh đạo liêm khiết, nhưng thu vào chút tiền như vậy tính là gì? Nhận hối lộ sao? Không tính, đây là phí vất vả mà thôi.
Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, cổ nhân nói không sai.
Công tác ở xã thị trấn không thể so sánh với huyện, sau ngày hai mươi tháng chạp thì cơ bản đã nghỉ ngơi, năm nay Viên Tự Lập tăng phúc lợi cho các thành viên ban ngành và công nhân viên chức, vì vậy ai cũng vui sướng. Viên Tự Lập tạm thời vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ số tiền thu được, hắn chợt cảm thấy các cán bộn công nhân viên chức bình thường rất đáng thương, bọn họ cầm tiền lương, cuối năm có vài ngàn đồng thì cảm thấy rất tốt, hắn không nhớ trước đó mình cũng chỉ là một thành viên như bọn họ mà thôi.
Ngày 2 tháng 2 Viên Tự Lập rời khỏi xã Liễu Hà về nhà ăn mừng năm mới, hắn bây giờ đã có thể thả lỏng, vì hắn đã chúc tết các lãnh đạo huyện, hôm nay chỉ cần chúc tết Triệu Thiên Nhiên nữa là được. Lần này quan điểm của hắn có chút chuyển biến, thì ra trước kia cho rằng chúc tết mà đưa tiền là không tốt, nhưng bây giờ xem ra đưa tiền rất thuận tiện, không có vấn đề gì, không cần lo lắng lãnh đạo không nhận, vì đây là quy củ, ai cũng sẽ nhận.
Gần đây nhà máy xi măng xã Liễu Hà mua một chiếc xe Santana, vì vậy Viên Tự Lập về nhà trên chiếc xe này, tất cả tiền mặt đã được hắn gói kỹ vào trong một túi nhựa, cũng không lo lắng đến vấn đề an toàn. Còn thuốc và rượu, Viên Tự Lập mang theo một ít, tất cả đều để lại trong phòng ngủ. Dù gì thì cha hắn cũng không hút thuốc, vì vậy mang chú rượu về nhà chúc tết là được, mà thân thích qua lại cũng không thích hợp tặng rượu tặng thuốc.
Viên Tự Lập chuẩn bị năm ngàn chúc tết Triệu Thiên Nhiên, cộng thêm ít rượu, vậy là đủ, hắn không dám đưa nhiều.
Chiếc Santana chạy đến thành phố Hoài Dương, Viên Tự Lập đến nhà chủ tịch Triệu Thiên Nhiên, vì lãnh đạo ở trong khu nhà dành cho lãnh đạo khối chính quyền, nếu không đi ra ngoài thì sẽ biết ngay.
Viên Tự Lập đến chúc tết, vẻ mặt Triệu Thiên Nhiên rất thản nhiên, cũng không thèm nhìn túi nhựa hắn đặt dưới bàn trà, chỉ hỏi thăm tình huống công tác của Viên Tự Lập, khi hắn định cáo từ thì Triệu Thiên Nhiên mới nói:
- Tiểu Viên, tôi biết cậu sốt ruột muốn về nhà, hai ngày trước tôi biết được một tin tức, vốn có chút nghi ngờ nhưn hôm qua đã được chứng thực, công tác của cậu sắp điều động.
- Chủ tịch Triệu, anh nói tôi sắp thay đổi công tác sao?
Viên Tự Lập thật sự không ngờ, hắn không tự giác được phải mở miệng, mà hắn nói ra những lời này cũng nhanh chóng hối hận, Triệu Thiên Nhiên chuẩn bị nói cho hắn biết, đâu cần phải hỏi mình có thích hay không?
- Chủ tịch Triệu, xin lỗi, tôi nóng lòng.
- Phản ứng bình thường mà thôi, tính là gì? Sau tháng giêng cậu sẽ đến công tác ở thị ủy, thư ký của bí thư thị ủy Lý Binh sẽ đến huyện Phòng Sơn nhận công tác, bí thư Lý điểm danh cậu làm thư ký, nghe nói bí thư rất thích cậu, hôm nay người của văn phòng thị ủy đã đến huyện Tuyên Thi làm thủ tục cho cậu rồi.
Khi rời khỏi văn phòng của Triệu Thiên Nhiên thì Viên Tự Lập có chút chóng mặt, nói cho đúng thì hắn đang ở trong cảm giác vui sướng, hắn luôn mong mỏi được điều động, bây giờ cuối cùng cũng đạt được mục đích. Nhưng sự việc còn chưa công khai, hắn cũng không dám nói với bất kỳ ai.
Lái xe phát hiện chủ tịch Viên không tập trung tinh thần, không biết vì vấn đề gì, vì vậy lái xe rất cẩn thận. Viên Tự Lập cười cười nhìn lái xe, sau đó lấy ra một cây thuốc Trung Hoa đưa cho lái xe.
- Khổ cực rồi, lấy về hút.
- Cám ơn chủ tịch Viên.
Tối 12 Viên Tự Lập về đến nhà, trên đường đi hắn nói ngày mai sẽ về Liễu Hà, còn có vài thứ để quên, vì vậy lái xe ngủ lại ở khách sạn.
Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội hầu như một đêm không ngủ, Viên Tự Lập mang về hơn một trăm bốn mươi ngàn, khoản tiền quá lớn, cả hai không biết đặt vào đâu. Gửi ngân hàng là không được, vì gửi nhiều như vậy người ta sẽ nghi ngờ, phải làm sao bây giờ? Nếu biết Viên Tự Lập sẽ đến công tác ở văn phòng thị ủy và sẽ là thư ký cho bí thư thị ủy thì Viên Thuật Hải sẽ cùng hắn nói vài lời, nhưng suy xét Viên Tự Lập sẽ về xã Liễu Hà nên cũng không nhiều lời làm gì. Con gái Viên Tự Mai đã có công tác ở phòng du lịch một thành phố phương nam, đây là công việc mà bạn học của Viên Thuật Hải vung tay trợ giúp. Vì chuyện của Viên Tự Lập mà Lưu Thanh Muội nhiều lần nổi giận, sau này Viên Thuật Hải nghĩ biện pháp tìm bạn học cũ, cũng may có tiền và thuốc lá Viên Tự Lập để lại, cuối cùng cũng làm tốt việc của con. Trước đó ông còn muốn hoàn lại tiên cho Viên Tự Lập, bây giờ xem ra đã không cần.
Ngày 3 tháng 2 là 24 tháng chạp, Viên Tự Lập bôn ba trên đường, khoảng mười giờ hắn nhận được điện thoại, là số của bí thư thị ủy Dương Bân, hắn vội vàng nghe máy. Dương Bân dùng giọng đơn giản nói Viên Tự Lập sẽ đến công tác ở thành phố Hoài Dương, đến ngày 17 tháng 2 phải đến văn phòng thị ủy báo danh.
Ngay sau đó Viên Tự Lập liên tục nhận được điện thoại, phần lớn là của đồng sự ở văn phòng huyện ủy. Đến bước này thì Viên Tự Lập chỉ còn có thể điện thoại cho Chu Nghĩa Hải, không ngờ Chu Nghĩa Hải đã biết rồi.
Ba giờ chiều Viên Tự Lập đến xã Liễu Hà, không ngờ tất cả thành viên ban ngành và Chu Nghĩa Hải đang chờ ở phòng tài chính.
Hôm nay đã nghỉ việc, tất cả thành viên ban ngành sẽ không có mặt ở ủy ban, nhưng bọn họ vẫn đến đây chờ hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất thân thiết, hai mắt cũng ửng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.