Quan Trường Thiết Luật

Chương 2: Tất cả vẫn như cũ.

Bình Hồ Lãng Châu

23/04/2013



Tháng 7 năm 1991, Viên Tự Lập được phân công đến công tác ở văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi.

Một sinh viên là đảng viên được phân phối đến một huyện thành nhỏ, có thể nói đưa đến chú ý đối với người ở huyện Tuyên Thi, tin tức bí thư huyện ủy Triệu Thiên Nhiên quyết đoán đưa Viên Tự Lập vào văn phòng huyện ủy đã nhanh chóng được truyền ra. Vấn đề sắp xếp công tác cụ thể cho Viên Tự Lập làm cho thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Liêu Cảnh Lâm cảm thấy rất đau đầu. Liêu Cảnh Lâm biết Triệu Thiên Nhiên sắp xếp Viên Tự Lập đến công tác ở văn phòng huyện ủy chẳng qua chỉ vì nguyên nhân đối phương là sinh viên, lại được Dư Nguyên Đông đề cử, nhưng Viên Tự Lập này rốt cuộc đã làm gì thì chẳng ai biết, vì trong huyện ủy cũng có vài sinh viên, cao cũng chẳng phải, thấp cũng không, không có tác dụng gì lớn. Phải biết rằng văn phòng huyện ủy chính là cơ quan rất quan trọng của huyện, có thể nói là phục vụ bí thư, nếu nói một cách nghiêm khắc thì văn phòng huyện ủy chính là cơ quan đại biểu cho huyện ủy.

Viên Tự Lập cuối cùng cũng được sắp xếp vào bộ phận tiếp điện thoại của khoa tổng hợp, có nhiệm vụ báo cáo lên trên và truyền đạt xuống dưới, kịp thời truyền đạt những yêu cầu của lãnh đạo huyện ủy xuống dưới, đồng thời phải gom góp những báo cáo của tuyến dưới cho trưởng khoa tổng hợp, trưởng khoa tổng hợp chính là do phó chủ nhiệm La Hải Lưu kiêm nhiệm. Viên Tự Lập cảm thấy rất thất lạc, đường đường là một sinh viên học khoa Trung Văn lại bị điều đi trực điện thoại, làm một công tác mà ai cũng có thể làm. Nhưng hắn cũng nhanh chóng điều tiết tâm tính của mình, hắn biết rất rõ hướng đi của vài vị phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy về sau này, nhưng bây giờ hắn vừa trọng sinh, sau này kết quả ra sao sợ rằng sẽ có thay đổi, vì vậy hắn vui sướng tiếp nhận công tác, không có bất kỳ câu nói oán hận.

Liêu Cảnh Lâm cực kỳ hài lòng với thái độ của Viên Tự Lập, người thành niên này nhìn có vẻ chất phác, không có vẻ thanh cao kiêu ngạo, xem ra ánh mắt của Dư Nguyên Đông cũng không tệ.

Sau khi Viên Tự Lập báo danh thì chủ nhiệm Liêu Cảnh Lâm chú ý nhắc nhở, muốn Viên Tự Lập về nhà chuẩn bị một chút, mười ngày sau sẽ chính thức đi làm. Viên Tự Lập nhìn nụ cười đứng từ trên cao nhìn xuống của Liêu Cảnh Lâm mà cảm nhận được uy lực của quyền lực, hắn cung kính lắng nghe lời nói của đối phương, liên tục gật đầu tỏ vẻ cảm tạ lãnh đạo đã quan tâm.

Viên Tự Lập đi lòng vòng trong huyện thành, huyện thành ngày hôm nay có vẻ rất cổ xưa, không thể so sánh với hai mươi năm sau. Nơi hắn sẽ sinh sống vẫn còn là một dãy phòng ốc nhỏ bé, vợ hắn sợ rằng còn chưa tốt nghiệp đại học sư phạm, hắn rất muốn biết rốt cuộc tương lai có như cũ hay không nhưng cuối cùng đành phải lắc đầu, bây giờ điều mấu chốt là về thăm nhà một chút.

Viên Tự Lập nhanh chóng về đến huyện Lạc Nghi, hôm nay hắn cũng không biết tình hình trong nhà là thế nào, hắn vừa xuyên qua, trong nhà có lẽ cũng giống như những ký ức năm xưa. Cha hắn là Viên Thuật Hải, mẹ là Lưu Thanh Muội, em gái là Viên Tự Mai đều có ở nhà, Viên Tự Mai học đại học ở một tỉnh phía nam, bây giờ đang trong kỳ nghỉ.

Khoảnh khắc khi bước qua cửa thì hai mắt Viên Tự Lập có hơi ướt, cha Viên Thuật Hải cả đời cần mẫn chăm chỉ, được công nhận là người thành thật, mẹ là Lưu Thanh Muội trình độ văn hóa không cao, chất phác. Sau khi em gái Viên Tự Mai tốt nghiệp thì được phân phối ở một tỉnh ở phía nam, được một bạn học thời đại học của cha hỗ trợ, tất cả đều rõ ràng trong ký ức của Viên Tự Lập.

Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội dùng ánh mắt vui sướng nhìn Viên Tự Lập, hắn được phân phối vào văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi, công tác này xem như ổn định, vì thế mà hai người cảm thấy cực kỳ vui sướng. Hôm nay phân phối công tác không đơn giản, người nâng đỡ người, bao bọc thân thiết, vì thế mà chưa nhất định được vào chỗ tốt. Viên Tự Lập không có bối cảnh gì, được đưa vào văn phòng huyện ủy cũng không đơn giản.



Trong nhà không chút biến hóa, cha mẹ lúc này còn rất trẻ, em gái đang đọc sách trong phòng, Viên Tự Lập thông minh cơ trí nhưng đều dùng với bên ngoài, tất cả ý nghĩ phần lớn chỉ dùng để đối ngoại, trong nhà hắn không cần phải ngụy trang, cha mẹ và em gái là những người thân thiết nhất của hắn.

- Tự Lập, làm việc cho tốt, con là sinh viên, được phân phối đến văn phòng huyện ủy huyện Tuyên Thi đã là rất tốt, trong nhà cũng không thiếu thứ gì, con đừng có tư tâm. Cũng may huyện Tuyên Thi cách đây không xa, sau này khi được nghỉ ngơi thì nên chịu khó về nhà.

Viên Thuật Hải thật sự không muốn con trai tham chính, lão là người lăn lộn chính giới cả đời, hiểu bên trong nước rất sâu. Nhưng tạo hóa trêu người, Viên Tự Lập lại được sắp xếp về công tác ở huyện Tuyên Thi, còn trực tiếp tiến vào trong văn phòng huyện ủy.

- Bố, bố cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm việc thật tốt.

- Tự Lập, công tác ở đơn vị hành chính thì nhất định phải an phận, nếu tổ chức sắp xếp điều gì thì nên làm theo thực tế. Con vừa tốt nghiệp, hai mắt tối đen, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, xã hội không phải là đại học, không cần phải theo đuổi những thứ xa xăm, từng bước sẽ tạo nên dấu chân, từ từ sẽ hiểu.

- Bố, con biết rõ, trong đại học con đã khắc khổ học tập, thành tích cũng thuộc loại tốt nhất, còn được kết nạp đảng, con tin ở đơn vị cũng nhất định có thể công tác tốt, cha mẹ cứ yên tâm đi.

- Tự Lập, bố biết rõ trong lòng con không được thoải mái, sinh viên điển hình, là đảng viên mà bị phân phối đến huyện thành, nhưng sự việc dù sao cũng phải nhìn vào hai mặt, con được phân phối đến huyện thành, không nhất định là chuyện xấu. Nói thật, Tự Lập, bố cũng không muốn con tham chính, bố cho rằng con sẽ được phân phối đến một tỉnh thành phía nam, sẽ làm một giáo viên, như vậy cũng tốt. Nhưng lúc này tình huống thật sự là như vậy, con phải đối diện với sự thật, phải cố gắng làm tốt công tác. Tự Lập, bố biết rõ con là người kiêu ngạo, đã nhiều năm con khắc khổ học tập, muốn trở nên nổi bật, điều này cũng không phải xấu. Tự Lập, một căn nhà ngàn lầu leo lên đỉnh rất khó, con không có bối cảnh, hầu như không có gì cả, cũng chỉ còn cách công tác theo thực tế, làm người biết giữ khuôn phép, tham chính phải có ngộ tính, mà bố lại thiếu năng lực ở phương diện này. Tự Lập, bố tặng con một câu, con nhất định phải nhớ kỹ: "Nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán ý nghĩ của người khác". Tự Lập, con còn trẻ, khi nào hiểu được đạo lý kia, khi nào sẽ chịu thiệt thòi. Tự Lập, sau này nghe người ta nói thì nhất định phải phân tích, phải phỏng đoán, nhiều khi sự việc không đơn giản như những gì tưởng tượng. Tự Lập, con đã bước vào xã hội, không phải như lúc còn đại học, bạn học đắc tội nhau có thể chỉ nói vài câu, uống vài ly rượu là giải quyết được vấn đề. Nhưng trong xã hội mà đắc tội với người sẽ không đơn giản như vậy, Tự Lập, hoàn cảnh phát triển của con rất khác biệt, dù sao thì con cũng có kinh nghiệm mà thôi, bố chỉ lo về tính tình của con và những gì đã nhận thức được, nếu con có thể làm tốt công tác, như vậy đã là rất tốt rồi.

Viên Thuật Hải chưa từng nói với Viên Tự Lập nhiều lời như vậy, trong ấn tượng của Viên Tự Lập thì cha trầm mặc ít nói, chưa từng bộc lộ vui buồn trên mặt, nhìn không thấy cha vui sướng hay uể oải. Hôm nay cha nói nhiều, Viên Tự Lập nghe rất cẩn thận, xã hội cũng không đẹp đẽ gì đối với Viên Tự Lập, năm xưa nếu hắn nghe được những lời này thì nhất định sẽ mất kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn nghe lọt tai, đây rõ ràng là lời tâm huyết của cha.

- Bố, con biết rồi, bố và mẹ nên giữ gìn sức khỏe.

- Tự Lập, trong nhà không có chuyện gì, con vừa tham gia công tác, không cần phải ở nhà quá lâu, nên chuẩn bị cho tốt, ngày mai nên về đơn vị.

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi thì Lưu Thanh Muội đưa cho Viên Tự Lập năm trăm tệ, đây chính là một số tiền kha khá, tiền lương của Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội một tháng chỉ hơn một trăm tệ mà thôi. Lúc này Viên Tự Lập cũng không từ chối, bây giờ trên người hắn chỉ còn vài tệ mà thôi.



Viên Tự Lập nhìn Viên Tự Mai không lo không buồn mà muốn nói gì đó, cuối cùng hắn cũng không mở miệng, nàng còn trẻ, còn có ý nghĩ của mình, nói ra chưa chắ nàng đã hiểu, vì vậy nói ra không bằng chẳng nói.

Viên Tự Lập thầm hạ quyết tâm, bây giờ hắn phải làm ra sự nghiệp, đơn giản là như vậy sẽ làm cho cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn, cũng được mọi người tôn kính, đây là điều tối thiểu nhất. Hôm nay Viên Tự Lập còn chưa thể suy xét cho phúc lợi của dân chungs.

Đến tối Viên Tự Lập và Viên Thuật Hải lại nói chuyện với nhau, thái độ của Viên Tự Lập rất chân thành, nói ra những nhận thức của mình, nói đến những tính toán cho tương lai. Viên Thuật Hải rất ngạc nhiên, giống như không biết vì sao đứa con trai của mình lại có biến đổi lớn như vậy. Không ngờ hắn có thể bình phẩm xã hội từ đầu đến chân, giống như thiên hạ đã ở trong lòng bàn tay, nhưng vì như vậy mà Viên Thuật Hải cũng cảm thấy lo lắng, hôm nay nghe những lời của Viên Tự Lập, chẳng khác nào nghe lời của một lão quan trường.

Viên Thuật Hải có yên tâm mà cũng lo lắng, Viên Tự Lập có được nhận thức như vậy tất nhiên lão sẽ rất vui sướng, nhưng biến đổi đó là quá nhanh, có phải có gì đó kích thích hay không? Viên Thuật Hải và Lưu Thanh Muội cũng kỳ quái vì sự thay đổi của Viên Tự Lập, không biết con mình gặp phải vấn đề gì.

Ngày hôm sau Viên Tự Lập đặc biệt đến thăm bà ngoại, bà đã không còn làm việc được nữa, chỉ ở nhà nội trợ. Trước nay bà rất thương yêu Viên Tự Lập, luôn xem trọng hắn, bà đã từng nói khi hắn sinh ra thì trong phòng tràn đầy ánh sáng rực rỡ, ba nói hắn nhất định sẽ không tầm thường. Sau này hắn thi đậu đại học Trung Nam, vì thế mà làm cho bà đi khoe khắp nơi, nói rằng tương lai đứa cháu này của mình sẽ làm rạng rỡ tổ tông.

Bà ngoại sức khỏe không tốt, khi bà được nhìn thấy Viên Tự Lập thì cực kỳ vui sướng, Viên Tự Lập nhìn bà mình đang còn khá trẻ, hắn nghĩ đến tình cảnh hai mươi năm sau bà sẽ bỏ mình mà đi, trong lòng thầm có quyết định, nhất định phải cố gắng, phải làm cho bà có thứ để khoe khoang.

Viên Tự Lập đến thăm hỏi vài người cậu, hắn đã quay trở về thời điểm này, sẽ không trầm mình trong những nhận thức cũ kỹ, mọi người thường nghiêng về ích lợi, nhưng dù sao thì thân thích cũng sẽ có những mối quan hệ đặc biệt. Vài người cậu biết Viên Tự Lập được phân phối về huyện Tuyên Thi, bọn họ thật sự không ngờ, trong lời nói của bọn họ có chút không phục thay cho Viên Tự Lập, điều này làm hắn chỉ biết mỉm cười trả lời, cũng không nói ra những lời bất mãn.

Viên Tự Lập ở lại huyện Lạc Nghi ba ngày, hắn gặp mặt tất cả thân thích, ai cũng cảm thấy hắn biến đổi rất lớn, trở nên trưởng thành, ăn nói khéo léo.

Mới nghỉ được năm ngày thì Viên Tự Lập đã đi làm, Liêu Cảnh Lâm rất ngạc nhiên, hắn vỗ vỗ vai của Viên Tự Lập rồi mở miệng nói:

- Tiểu Viên, rất tốt, thanh niên cần nhiệt tình với công tác, làm rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Trường Thiết Luật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook