Quyển 1 - Chương 40: Lão tử cứu người không bán máu
Hạ Ngôn Băng
26/09/2013
- Bất quá nhiều nhất chỉ có thể lấy ra sáu trăm cc. Không thể hơn nữa!
- Cám ơn bác sĩ Trương!
Lâm Hân Bình vui mừng kêu lên. Sáu trăm cc tuy hơi ít, nhưng cũng phù hợp với yêu cầu thấp nhất của bệnh viện.
- Tám trăm!
Triệu Trường Phong lại không đồng ý!
Bác sĩ Trương biến sắc, lạnh lùng nói:
- Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Sáu trăm cc! Vượt qua số lượng này tôi không ký tên!
Triệu Trường Phong vừa muốn cãi lại, Lâm Hân Bình vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại:
- Triệu tiên sinh, sáu trăm cc đã đủ dùng. Cám ơn anh!
Vừa nói Lâm Hân Bình vừa vụng trộm nháy mắt với Triệu Trường Phong. Cô sợ Triệu Trường Phong nói ra điều gì chọc giận Bác sĩ Trương, cuối cùng ngay cả sáu trăm cc này, kho máu cũng không chịu lấy ra.
Triệu Trường Phong bĩu môi, đành thôi không phẫn nộ!
Bác sĩ lấy máu lấy ra một túi dung dịch kết tủa thuần thục đặt ở dưới bắp tay Triệu Trường Phong, sau đó dùng cái nhíp kẹp bắt đầu sát trùng làm vệ sinh lớp da ngoài trên cánh tay của Triệu Trường Phong.
- Nắm chặt bàn tay!
Bác sĩ mệnh lệnh nói.
Triệu Trường Phong vội vàng nắm thật chặt bàn tay. Mạch máu màu lam thô to của hắn đang nới lỏng lập tức giống như trở nên cứng cáp nổi cao lên trên cánh tay hắn.
Bác sĩ tìm đến vị trí mạch máu nổi lên rõ nhất, lấy tay vỗ lên hai cái, sau đó cầm lấy một ống tiếm lớn, từ từ hướng theo mạch máu cắm xuống. Triệu Trường Phong chỉ cảm thấy hơi nhói đau, mũi kim to mà sắc bén không hề bị ngăn cản tiến vào huyết quản của Triệu Trường Phong.
- Buông nắm tay ra!
Bác sĩ lại ra lệnh. Sau đó dùng băng dính trắng thuần thục dán cố định mũi kim tiêm bằng plastic trong suốt mềm mại trên cánh tay Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong theo lời buông lỏng nắm tay ra. Một dòng máu màu đỏ sậm theo mũi kim tiêm chảy vào ống plastic, lại thông qua ống kim tiêm chảy vào một túi đựng máu con trong suốt rỗng không.
- Liên tục nắm chặt bàn tay, sau đó lại buông ra, không nên dừng!
Bác sĩ lại nói rõ.
Kỳ thật Triệu Trường Phong đã sớm nắm tay, thả tay nhiều lần. Hắn từng trải qua một lần hiến máu, đã biết tuần tự phải làm trong lúc hiến máu. Nhưng bác sĩ thu máu vẫn dựa theo trình tự quy phạm yêu cầu nói rõ một lần.
Triệu Trường Phong không ngừng nắm tay rồi buông ra, máu đỏ sậm máu không ngừng cuồn cuộn từ trong thân thể hắn chảy về phía túi đựng máu đang rỗng kia.
Bác sĩ Trương thì đứng ở bên cạnh, quan sát gắt gao trạng thái của Triệu Trường Phong. Nếu Triệu Trường Phong có bất kỳ phản ứng nào khác thường, bác sĩ Trương sẽ lập tức hạ lệnh ngừng thu thập máu.
Khi vừa mới bắt đầu Triệu Trường Phong còn không có cảm giác gì. Nhưng thời gian lâu dần, hắn bắt đầu cảm thấy chút mệt mỏi. Cánh tay cầm chặt thả ra cũng không có lực như lúc vừa mới bắt đầu.
- Con bà nó!
Trong lòng Triệu Trường Phong kêu khổ:
- Vì sao lần này lấy máu thời gian lại dài như vậy? Lần trước nhanh chóng xong cơ mà!
Không thể khác được! Lần trước hắn chỉ hiến hai trăm cc máu. Lúc này lại muốn lấy ra sáu trăm cc máu. Thời gian ít nhất phải gấp ba lần trước.
- Sinh viên Triệu Trường Phong, cảm giác của cậu thế nào?
Bác sĩ Trương nhìn Triệu sắc mặt Trường Phong có chút tái nhợt, vội vàng mở miệng hỏi.
- Ha ha, cảm giác rất tốt!
Triệu Trường Phong cười nói:
- Không thành vấn đề, tiếp tục lấy đi!
Lâm Hân Bình cũng nhận ra vẻ mặt Triệu Trường Phong có phần khác thường. Cô gần như muốn mở miệng bảo bác sĩ ngừng lấy máu. Nhưng suy nghĩ đến ông nội đang nằm ở trên giường bệnh cần được truyền máu, Lâm Hân Bình đành phải nuốt lời định nói trở vào. Cô không đành lòng lại nhìn hắn, nên lén lút quay sang bên cạnh, nhắm đôi mắt to mỹ lệ, trong lòng thầm cầu nguyện:
- Nhanh một chút, để tất cả điều này nhanh chóng kết thúc đi!
Động tác nắm tay, buông tay của Triệu Trường Phong càng lúc càng chậm. Cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân. Nhưng Triệu Trường Phong vẫn cắn răng kiên trì. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào bịch máu sắp được lấy đầy, trong lòng không ngừng nói:
- Kiên trì, kiên trì! Sẽ đầy ngay bây giờ, sắp đầy rồi!
Sắc mặt Triệu Trường Phong càng thêm tái nhợt. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
- Dừng lại, nhanh dừng lại!
Bác sĩ Trương kêu lên.
Bác sĩ thu thập máu sau khi nghe xong vội vàng rút kim tiềm trên cánh tay Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong vốn đang cảm thấy buồn ngủ, nghe thấy tiếng kêu của Bác sĩ Trương ngược lại liền trở nên tỉnh táo. Hắn đẩy tay bác sĩ lấy máu ra, miệng kêu lên:
- Đừng rút, sắp đầy rồi. Tôi co tay vài cái là xong rồi!
Triệu Trường Phong cắn chặt răng, cố gắng nắm bàn tay lại. Tốc độ máu chảy vào ống plastic đang rất chậm, chợt nhanh hơn. Bác sĩ thu thập máu Triệu Trường Phong đẩy ra, không làm gì được. Đúng lúc cô đang không biết nên làm thế nào cho phải, bỗng nhiên nghe lấy cân điện tử phát ra tiếng kêu cảnh báo leng keng liên tục.
- Được rồi, đã đủ rồi. Đủ sáu trăm cc!
Cô đánh vào người Triệu Trường Phong một cái kêu lên.
Triệu Trường Phong xoay người nhìn vào túi lấy máu. Quả nhiên, túi máu to đã đầy máu. Lúc này Triệu Trường Phong mới giống như quả bóng cao su bị xì hết hơi dựa vào thành ghế, không còn sức lực.
…
- Yếu lắm sao? Có cảm giác không thoải mái ở đâu?
Bác sĩ Trương thân thiết hỏi.
- Triệu tiên sinh, anh không có việc gì chứ?
Lâm Hân Bình cũng chạy tới hỏi.
Triệu Trường Phong bất lực khoát tay, lại vừa cười vừa nói:
- Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Lâm tiểu thư, cô còn không nhanh đưa máu cho ông nội cô đi. Còn đứng ở trong này làm gì?
Lúc này Lâm Hân Bình mới nhớ ra. Cô cảm kích nhìn Triệu Trường Phong một cái, nói:
- Cám ơn, Triệu tiên sinh, cám ơn anh!
Một y tá kho máu đem túi máu kia bỏ vào thùng giữ máu xách tay, đưa cho Lâm Hân Bình. Lâm Hân Bình mang theo cái thùng, đi tới trước mặt Triệu Trường Phong, khom người thật sâu, cúi chào Triệu Trường Phong:
- Triệu tiên sinh, thật sự cám ơn anh!
Không đợi Triệu Trường Phong nói chuyện, Lâm Hân Bình đã nhanh chân chạy ra ngoài.
Bác sĩ Trương cầm một ly cốc nước nóng qua, còn có một ổ bánh, đưa cho Triệu Trường Phong.
- Nào, uống nước ăn bánh mì đi. Ăn vào cảm giác sẽ tốt hơn một chút.
Đây là tiêu chuẩn phân phối của kho máu. Mỗi người người tới hiến máu, sau khi thu thập xong máu đều phải nhận được một ổ bánh và một ly nước nóng.
Sức khỏe của Triệu Trường Phong vô cùng tốt. Lúc này đã từ từ bớt mệt mỏi, chung quy cảm giác chậm rãi tốt hơn. Tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Thậm chí có thể cười đùa vài tiếng:
- Bác sĩ Trương, lần trước tôi hiến hai trăm cc máu là một ổ bánh. Vì sao lần này tôi hiến sáu trăm cc máu cũng chỉ một ổ bánh? Bản thân tôi còn tưởng rằng phải được cấp cho ba ổ bánh ấy chứ!
Bác sĩ Trương thấy Triệu Trường Phong đùa giỡn như vậy, cô mỉm cười, nói:
- Bánh mì còn nhiều. Cậu cứ ăn hết mình. Khi nào đi, tôi lại cho cậu thêm hai ổ mang về, được không?
Triệu Trường Phong nuốt vội bánh mì, sau đó phủi tay đứng lên:
- Bác sĩ Trương, có cần khoa trương như vậy không? Nói vâỵ tôi giống với quỷ đói chết quỷ gửi hồn người sống sao.
- Cám ơn bác sĩ Trương!
Lâm Hân Bình vui mừng kêu lên. Sáu trăm cc tuy hơi ít, nhưng cũng phù hợp với yêu cầu thấp nhất của bệnh viện.
- Tám trăm!
Triệu Trường Phong lại không đồng ý!
Bác sĩ Trương biến sắc, lạnh lùng nói:
- Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Sáu trăm cc! Vượt qua số lượng này tôi không ký tên!
Triệu Trường Phong vừa muốn cãi lại, Lâm Hân Bình vội vàng tiến lên phía trước ngăn lại:
- Triệu tiên sinh, sáu trăm cc đã đủ dùng. Cám ơn anh!
Vừa nói Lâm Hân Bình vừa vụng trộm nháy mắt với Triệu Trường Phong. Cô sợ Triệu Trường Phong nói ra điều gì chọc giận Bác sĩ Trương, cuối cùng ngay cả sáu trăm cc này, kho máu cũng không chịu lấy ra.
Triệu Trường Phong bĩu môi, đành thôi không phẫn nộ!
Bác sĩ lấy máu lấy ra một túi dung dịch kết tủa thuần thục đặt ở dưới bắp tay Triệu Trường Phong, sau đó dùng cái nhíp kẹp bắt đầu sát trùng làm vệ sinh lớp da ngoài trên cánh tay của Triệu Trường Phong.
- Nắm chặt bàn tay!
Bác sĩ mệnh lệnh nói.
Triệu Trường Phong vội vàng nắm thật chặt bàn tay. Mạch máu màu lam thô to của hắn đang nới lỏng lập tức giống như trở nên cứng cáp nổi cao lên trên cánh tay hắn.
Bác sĩ tìm đến vị trí mạch máu nổi lên rõ nhất, lấy tay vỗ lên hai cái, sau đó cầm lấy một ống tiếm lớn, từ từ hướng theo mạch máu cắm xuống. Triệu Trường Phong chỉ cảm thấy hơi nhói đau, mũi kim to mà sắc bén không hề bị ngăn cản tiến vào huyết quản của Triệu Trường Phong.
- Buông nắm tay ra!
Bác sĩ lại ra lệnh. Sau đó dùng băng dính trắng thuần thục dán cố định mũi kim tiêm bằng plastic trong suốt mềm mại trên cánh tay Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong theo lời buông lỏng nắm tay ra. Một dòng máu màu đỏ sậm theo mũi kim tiêm chảy vào ống plastic, lại thông qua ống kim tiêm chảy vào một túi đựng máu con trong suốt rỗng không.
- Liên tục nắm chặt bàn tay, sau đó lại buông ra, không nên dừng!
Bác sĩ lại nói rõ.
Kỳ thật Triệu Trường Phong đã sớm nắm tay, thả tay nhiều lần. Hắn từng trải qua một lần hiến máu, đã biết tuần tự phải làm trong lúc hiến máu. Nhưng bác sĩ thu máu vẫn dựa theo trình tự quy phạm yêu cầu nói rõ một lần.
Triệu Trường Phong không ngừng nắm tay rồi buông ra, máu đỏ sậm máu không ngừng cuồn cuộn từ trong thân thể hắn chảy về phía túi đựng máu đang rỗng kia.
Bác sĩ Trương thì đứng ở bên cạnh, quan sát gắt gao trạng thái của Triệu Trường Phong. Nếu Triệu Trường Phong có bất kỳ phản ứng nào khác thường, bác sĩ Trương sẽ lập tức hạ lệnh ngừng thu thập máu.
Khi vừa mới bắt đầu Triệu Trường Phong còn không có cảm giác gì. Nhưng thời gian lâu dần, hắn bắt đầu cảm thấy chút mệt mỏi. Cánh tay cầm chặt thả ra cũng không có lực như lúc vừa mới bắt đầu.
- Con bà nó!
Trong lòng Triệu Trường Phong kêu khổ:
- Vì sao lần này lấy máu thời gian lại dài như vậy? Lần trước nhanh chóng xong cơ mà!
Không thể khác được! Lần trước hắn chỉ hiến hai trăm cc máu. Lúc này lại muốn lấy ra sáu trăm cc máu. Thời gian ít nhất phải gấp ba lần trước.
- Sinh viên Triệu Trường Phong, cảm giác của cậu thế nào?
Bác sĩ Trương nhìn Triệu sắc mặt Trường Phong có chút tái nhợt, vội vàng mở miệng hỏi.
- Ha ha, cảm giác rất tốt!
Triệu Trường Phong cười nói:
- Không thành vấn đề, tiếp tục lấy đi!
Lâm Hân Bình cũng nhận ra vẻ mặt Triệu Trường Phong có phần khác thường. Cô gần như muốn mở miệng bảo bác sĩ ngừng lấy máu. Nhưng suy nghĩ đến ông nội đang nằm ở trên giường bệnh cần được truyền máu, Lâm Hân Bình đành phải nuốt lời định nói trở vào. Cô không đành lòng lại nhìn hắn, nên lén lút quay sang bên cạnh, nhắm đôi mắt to mỹ lệ, trong lòng thầm cầu nguyện:
- Nhanh một chút, để tất cả điều này nhanh chóng kết thúc đi!
Động tác nắm tay, buông tay của Triệu Trường Phong càng lúc càng chậm. Cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân. Nhưng Triệu Trường Phong vẫn cắn răng kiên trì. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào bịch máu sắp được lấy đầy, trong lòng không ngừng nói:
- Kiên trì, kiên trì! Sẽ đầy ngay bây giờ, sắp đầy rồi!
Sắc mặt Triệu Trường Phong càng thêm tái nhợt. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
- Dừng lại, nhanh dừng lại!
Bác sĩ Trương kêu lên.
Bác sĩ thu thập máu sau khi nghe xong vội vàng rút kim tiềm trên cánh tay Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong vốn đang cảm thấy buồn ngủ, nghe thấy tiếng kêu của Bác sĩ Trương ngược lại liền trở nên tỉnh táo. Hắn đẩy tay bác sĩ lấy máu ra, miệng kêu lên:
- Đừng rút, sắp đầy rồi. Tôi co tay vài cái là xong rồi!
Triệu Trường Phong cắn chặt răng, cố gắng nắm bàn tay lại. Tốc độ máu chảy vào ống plastic đang rất chậm, chợt nhanh hơn. Bác sĩ thu thập máu Triệu Trường Phong đẩy ra, không làm gì được. Đúng lúc cô đang không biết nên làm thế nào cho phải, bỗng nhiên nghe lấy cân điện tử phát ra tiếng kêu cảnh báo leng keng liên tục.
- Được rồi, đã đủ rồi. Đủ sáu trăm cc!
Cô đánh vào người Triệu Trường Phong một cái kêu lên.
Triệu Trường Phong xoay người nhìn vào túi lấy máu. Quả nhiên, túi máu to đã đầy máu. Lúc này Triệu Trường Phong mới giống như quả bóng cao su bị xì hết hơi dựa vào thành ghế, không còn sức lực.
…
- Yếu lắm sao? Có cảm giác không thoải mái ở đâu?
Bác sĩ Trương thân thiết hỏi.
- Triệu tiên sinh, anh không có việc gì chứ?
Lâm Hân Bình cũng chạy tới hỏi.
Triệu Trường Phong bất lực khoát tay, lại vừa cười vừa nói:
- Đừng lo, không có chuyện gì đâu. Lâm tiểu thư, cô còn không nhanh đưa máu cho ông nội cô đi. Còn đứng ở trong này làm gì?
Lúc này Lâm Hân Bình mới nhớ ra. Cô cảm kích nhìn Triệu Trường Phong một cái, nói:
- Cám ơn, Triệu tiên sinh, cám ơn anh!
Một y tá kho máu đem túi máu kia bỏ vào thùng giữ máu xách tay, đưa cho Lâm Hân Bình. Lâm Hân Bình mang theo cái thùng, đi tới trước mặt Triệu Trường Phong, khom người thật sâu, cúi chào Triệu Trường Phong:
- Triệu tiên sinh, thật sự cám ơn anh!
Không đợi Triệu Trường Phong nói chuyện, Lâm Hân Bình đã nhanh chân chạy ra ngoài.
Bác sĩ Trương cầm một ly cốc nước nóng qua, còn có một ổ bánh, đưa cho Triệu Trường Phong.
- Nào, uống nước ăn bánh mì đi. Ăn vào cảm giác sẽ tốt hơn một chút.
Đây là tiêu chuẩn phân phối của kho máu. Mỗi người người tới hiến máu, sau khi thu thập xong máu đều phải nhận được một ổ bánh và một ly nước nóng.
Sức khỏe của Triệu Trường Phong vô cùng tốt. Lúc này đã từ từ bớt mệt mỏi, chung quy cảm giác chậm rãi tốt hơn. Tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Thậm chí có thể cười đùa vài tiếng:
- Bác sĩ Trương, lần trước tôi hiến hai trăm cc máu là một ổ bánh. Vì sao lần này tôi hiến sáu trăm cc máu cũng chỉ một ổ bánh? Bản thân tôi còn tưởng rằng phải được cấp cho ba ổ bánh ấy chứ!
Bác sĩ Trương thấy Triệu Trường Phong đùa giỡn như vậy, cô mỉm cười, nói:
- Bánh mì còn nhiều. Cậu cứ ăn hết mình. Khi nào đi, tôi lại cho cậu thêm hai ổ mang về, được không?
Triệu Trường Phong nuốt vội bánh mì, sau đó phủi tay đứng lên:
- Bác sĩ Trương, có cần khoa trương như vậy không? Nói vâỵ tôi giống với quỷ đói chết quỷ gửi hồn người sống sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.