Quân Tử Chi Giao

Chương 49: Chương 46.5

Lam Lâm

30/11/2016

46.5

Trang Duy đưa anh về phòng khách trước, để anh ngồi trên ghế sa lon. Dây lưng áo ngủ lỏng ra, Trang Duy lo nghĩ cũng không giúp anh buộc lại, để thế cho thoáng, nhìn dấu răng rõ rệt trên vai rồi sau đó mới đi mở cửa. Chờ thấy rõ người tới thì dần sửng sốt.

“Ngài Trang.” Ngoài cửa tươi cười chính là thủ hạ của Nhậm Ninh Viễn, “Ngài Nhậm kêu tôi mang mấy thứ này lại đây.”

Trang Duy cúi đầu nhìn cái thùng lớn kia, nhăn mày: “Mấy thứ đó là gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Đối phương cười toe toét, giúp đem đồ vật chuyển vào nhà, rất thức thời không nhìn không xem thứ chẳng nên thấy, “Ngài Nhậm dặn tôi nếu tiện cho ngài thì phiền ngài đi xuống một chuyến, ngài ấy chờ ngài ở dưới lầu.”

Trang Duy không thèm để ý, đóng cửa, vội quấn chặt người ngồi hắt hơi đằng kia, ôm vào trong ngực. Vừa lau nước mũi cho anh, vừa dùng chân mở thùng ra. Đưa tới cũng là vài bộ quần áo, giày dép, đều đã giặt sạch.

Trang Duy cắn răng chửi nhỏ một tiếng, đứng dậy thay quần áo xuống lầu.

Xe Nhậm Ninh Viễn đậu ở chỗ này, người lại đứng bên ngoài, gặp Trang Duy đi tới liền giương mắt nhìn, gật đầu chào: “Cậu ấy hôm nay thế nào?”

Trang Duy dùng sức ném cái thùng xuống dưới chân người nọ: “Anh đưa mấy thứ rách nát này tới là có ý gì?”

Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong cái thùng đã bị mở nắp: “Những thứ này là thứ trước kia cậu ấy đã dùng qua, thích hợp hơn so với mua cái mới.”

“Cậu ấy không dùng nữa. Tôi sẽ mua đồ mới cho cậu ấy, tôi chưa đến mức nuôi không nổi cậu ấy đâu.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn nói: “Trang Duy, cậu không biết cậu ấy.”

Trang Duy cười: “Sao lại không biết, sáng nay tôi còn mới vừa ‘xâm nhập’ hiểu biết qua, cậu ấy cũng rất thích mà.”

Nhậm Ninh Viễn không nói nữa, qua nửa ngày mới ho khan một tiếng rất nhỏ: “Đừng đối xử với cậu ấy như vậy. Cậu ấy là người bệnh. Chờ cậu ấy khỏe lại hẵng…”

“Có anh ở đây làm sao cậu ấy khỏe được?”

“Tôi hiểu, tôi sẽ không gặp cậu ấy.” Nhậm Ninh Viễn dừng lại một lúc, “Cậu cũng nhớ phải cẩn thận với cậu ấy.”

Trang Duy dần cảm thấy phiền: “Biết rồi. Không còn gì nữa thì tôi phải trở lên, hiện tại cậu ấy là một gã ngốc, không có tôi không được.”

“Trang Duy.” Nhậm Ninh Viễn gọi giật lại, “Cậu biết rồi đấy, cậu ấy là sống trong thế giới của chính mình. Chỉ cần đánh thức thì cậu ấy thì sẽ chậm rãi khôi phục thôi. Hãy nói với cậu ấy, Tiểu Kha rất nhớ ba con bé, chờ cậu ấy khỏe rồi, con bé sẽ đến thăm.”



Trang Duy hừ một tiếng: “Không cần phải thế đâu. Tôi cảm thấy bây giờ cậu ta rất tốt. Muốn trốn tránh sự thật thì cứ để cậu ta trốn tránh đi.”

“Cậu ấy không thể cả đời tránh trong ảo giác.”

Trang Duy lơ đễnh cười: “Sao lại không thể. Tôi cho cậu ấy cái ăn cái mặc, cậu ấy cũng nghe lời tôi. Đi theo tôi cậu ấy có thể sống rất tốt.”

“Trang Duy, cậu ấy không phải một con chó.”

Sắc mặt trắng nõn ấy nhất thời chợt xanh, rồi sau đó vừa cười: “Tất nhiên, tôi sẽ không làm tình với chó.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy trong một khoảng lặng yên kéo dài, cuối cùng nói: “Trang Duy, cậu ấy đã khổ cực nhiều lắm, cũng không thể chấp nhận đàn ông, tôi nhờ cậu, đừng lấy cậu ấy làm đối tượng tiết dục.”

Con người vẻ mặt cao ngạo chỉ nhún vai.

Nhậm Ninh Viễn hạ thấp giọng: “Nếu Đồng Thu vẫn không tốt lên, cậu không còn kiên nhẫn chăm sóc cậu ấy, hãy nói cho tôi biết.”

Trở lại phòng, nhìn người vẫn còn ngồi ngây ngốc tại chỗ, chẳng có nửa phần phiền toái, hiền lành hơn so với những con thú cưng tốt nhất. Trang Duy ngồi cạnh anh, ôm chầm lấy, để anh dựa vào ngực mình.

“Ừm, tôi không hiểu cậu đủ sao?”

Anh tất nhiên không trả lời. Trang Duy đi lấy hộp kem, đút cho anh ăn từng chút một, sau đó liếm khóe miệng bị dơ của anh một cách tự nhiên, tiếp theo xâm nhập, hôn anh.

Ngay lúc đầu là hoảng sợ, càng về sau dần quen, anh trở nên ngoan ngoãn. Bị hôn môi cũng chẳng còn lên tiếng nữa, cứ như đang tự nghĩ đến chuyện của riêng mình, chỉ tại lúc Trang Duy thô bạo cắn đầu lưỡi anh thì mới vì đau mà lùi lại.

Thế giới hiện tại của anh rất đơn giản, chỉ cần không có cảm giác thống khổ sẽ rất im lặng, chỉ cần thứ gì bắt buộc phải nhận thì sẽ nhận.

Loại phản ứng chỉ có một hình thức này khiến Trang Duy cảm thấy quá dễ dàng thao túng, cũng có thể tùy ý buông thả.

Đưa ngón tay dính kem vào miệng anh, anh sẽ ngoan ngoãn liếm; lấy miệng đút sô cô la cho anh ăn, anh sẽ hé miệng, sau đó thì thuận tiện mà hôn nồng say.

Trang Duy có phần mê muội loại trò chơi ấy, tuy trò chơi chỉ từ một phía. Bất giác, sự hồn nhiên và ngây ngốc của anh ngược lại làm hành vi ấy trở nên quá mức gợi cảm, làm người hưng phấn không thôi.

Ngược đãi với kẻ yếu là chuyện quá đỗi bình thường. Còn đối với kẻ cái gì cũng chẳng làm, đó mới là thử thách lớn nhất cho tính tự chủ và tốt bụng của một người.

Những ngày này Trang Duy bị kích thích vô cùng. Anh làm một con búp bê ái tình tốt hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, khiến dục vọng con người tăng vọt.



Trang Duy dễ dàng thực hiện đủ loại tưởng tượng mà mình nghĩ ra trên người anh. Hôn môi, ve vuốt, tận tình dây dưa trên giường, ép anh làm rất nhiều việc.

Ngoại trừ sáp nhập mang đến đau đớn, tất cả những thứ khác cơ hồ đều nếm thử qua. Anh thật sự rất dễ dàng định sẵn, lực giãy giụa cũng mỏng manh.

Đẹp nhất, tuyệt vời nhất chính là, hết thảy những việc phát sinh ở thế giới bên ngoài này căn bản sẽ không đi vào trong tâm trí anh. Cho dù Trang Duy một giờ trước mới đặt anh trên bàn khi dễ qua, thì lúc sau với sự đùa giỡn tương tự, anh vẫn ngơ ngác, không hiểu mà muốn trốn chạy.

Cuối cùng sau khi thỏa mãn, Trang Duy mới mặc xong quần áo cho anh lúc này đã co ro một chỗ.

Những tháng ngày ấy tuyệt diệu không thể tả. Nhậm Ninh Viễn lo lắng nhiều như thế nào, cuộc sống có không tốt ra sao, thì Trang Duy đều cảm thấy bản thân mình quả thật yêu cái loại thử nghiệm muốn làm gì thì làm này đến chết đi được, thậm chí phải chơi đùa ở phía sau như thế nào cũng đã tính toán qua.

Khúc Đồng Thu chắc hẳn cũng chẳng có dị nghị gì. Toàn bộ quá trình anh không có đau đớn gì đáng nói. Hơn nữa dần dần, anh dường như cũng sẽ bảo vệ chính mình. Chỉ cần Trang Duy hôn anh, chạm vào đùi anh, anh liền lập tức phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, nói không chừng còn lui vào trong thế giới ảo tưởng, an nhàn của bản thân mà ngủ, vô cùng bình yên.

Trang Duy và anh cùng một chỗ, trước kia chưa từng có ngày nào hòa thuận và mỹ mãn như hiện nay.

Tết âm lịch sắp tới gần, buổi tối bên ngoài lục tục có người bắn pháp hoa, Trang Duy ôm anh lên ban công, cùng nhau ngồi trên ghế xem pháo hoa màu bạc tóe lửa.

“Thích không?”

Anh không có phản ứng, vẫn còn ngỡ ngàng, nơi khóe miệng có cả vết thương nhỏ.

“Rất đẹp phải không, Khúc Đồng Thu.”

Anh hết sức chăm chú, như đang tự nghĩ về việc của bản thân mình, căn bản không nghe thấy âm thanh người nọ.

“Khúc Đồng Thu.”

“…”

“Khúc Đồng Thu, tôi…”

Anh rốt cuộc giật mình, bởi tiếng khói lửa mà ngẩng đầu nhìn không trung.

Trang Duy ôm lấy anh, vùi đầu vào cổ anh.

Chỉ đơn giản là cảm giác man mát trên cổ nên anh co vai lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tử Chi Giao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook