Chương 57: Chương 53.1
Lam Lâm
30/11/2016
53.1
Linh vật không nhúc nhích, cũng chẳng phát ra thanh âm, giống như nghe không hiểu. Nhậm Ninh Viễn lấy tay chạm vào đầu nó, nó lại đột nhiên dùng bàn tay to lớn đè lại, lui về phía sau một bước dài.
Nhậm Ninh Viễn rụt tay về, nhìn nó, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi không ép cậu, nếu cậu bằng lòng như vậy nói chuyện với tôi cũng được.”
“…”
“Bây giờ cậu có khỏe không?”
“…”
“Cậu đã có thể đi ra ngoài làm việc, tôi rất vui mừng.”
“…”
“Ở chỗ Trang Duy, cậu ấy đối xử tốt với cậu không?”
“…”
“Tất nhiên rất tốt.”
Nhậm Ninh Viễn quay đầu, nhìn người sau lưng đã trả lời câu hỏi ấy. “Trang Duy.”
“Cậu ấy có thể giống như hiện tại không phải chuyện dễ dàng. Cho dù có việc làm, thì một giờ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, anh hãy buông tha cho cậu ấy đi.”
Linh vật còn ấn chặt mũ trùm đầu, đứng cách Nhậm Ninh Viễn một khoảng cách xa nhất định. Nhậm Ninh Viễn nhìn nó trong chốc lát, gật đầu với Trang Duy, xoay người tránh ra.
Trang Duy gọi lại: “Ninh Viễn, có chuyện tôi phải nói với anh một tiếng.”
Nhậm Ninh Viễn quay đầu lại.
“Qua một thời gian ngắn nữa, chờ thủ tục làm tốt tôi sẽ dẫn cậu ấy đi Mỹ. Cậu ấy bằng lòng theo tôi cùng một chỗ.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.
“Tôi không hy vọng lại có thêm sóng gió gì, cậu ấy cũng chẳng chịu nổi nữa. Nếu anh muốn bồi thường cho cậu ấy thì để cho cậu ấy thuận lợi lần này đi.”
Nhậm Ninh Viễn lặng yên một chút: “Sao lại nói như vậy.”
“Tôi biết là anh gọi Sở Mạc về. Có lẽ anh vì tốt cho Sở Mạc, nhưng tôi cùng anh ta đã sớm không có khả năng.”
“Trang Duy.”
“Tôi còn chưa nói xong. Sở Mạc chính là một gã chết tiệt, làm việc không biết nặng nhẹ, cho nên anh đừng có xúi giục, miễn cho cái đầu ấy tiếp thu không được. Anh ta giận chó đánh mèo có thể trừng phạt Khúc Đồng Thu đến chết, đó đâu phải kết quả anh muốn đúng không?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn linh vật ấn mũ trùm đầu, đứng xa xa nơi đó. Im lặng, rốt cuộc không nói gì nữa.
Đã sắp đến thời gian đóng cửa, người cũng dần ít đi, Trang Duy nhẹ vỗ lưng linh vật: “Kết thúc công việc được rồi, đi thay quần áo đi.”
Linh vật đi phía sau, lại chậm chạp chưa ra, Trang Duy đi vào, thấy nó đứng đó còn mặc quần áo trên người.
“Ngốc quá, muốn cái gì thì cũng phải thay trang phục và đạo cụ ra rồi hẵng nói, ở trong đó cậu không khó chịu sao?”
Trang Duy giúp nó cởi trang phục, đạo cụ, người nọ vẫn ấn mũ trùm đầu.
“Không sao đâu, tôi sẽ không cười cậu.”
Lấy mũ trùm đầu xuống rồi, Trang Duy nhìn anh, lấy khăn tay từ trong túi đưa qua: “Lau mặt đi.”
“…”
“Cậu thấy Khúc Kha?”
Khúc Đồng Thu gật đầu, vẫn còn nhếch nhác cầm khăn tay. Trang Duy nghe tiếng nước mũi sụt sịt, kéo bả vai run rẩy của anh: “Đừng khổ sở, con bé đi theo Nhậm Ninh Viễn sẽ tốt lắm, về sau nhất định rất có tiền đồ, cậu phải vui mừng thay cho nó.”
“…”
“Cậu còn có tôi mà.”
Trang Duy hôn anh, ôm anh vào trong lòng ngực, để kẻ trở thành người cha không có con gái ấy có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Buổi triển lãm sách bận rộn qua đi, cuối cùng có được một ngày nghỉ ngơi, Trang Duy cũng không muốn ra ngoài, chỉ tính toán ở nhà lười biếng cho qua ngày. Khúc Đồng Thu liền đi ra ngoài mua thức ăn, trở về quét dọn, lau chùi lần nữa, rồi sau đó rửa đồ ăn nấu cơm.
Khúc Đồng Thu ở tại nhà bếp tận chức tận trách nấu đồ ăn, Trang Duy trong lúc rảnh rỗi từ phía sau ôm lấy lưng anh, nhìn anh xào qua xào lại thịt trong nồi, rồi sau đó dọn bàn.
“Cũng không tệ lắm, chẳng biết hương vị thế nào.” Trang Duy há miệng, chờ Khúc Đồng Thu đút một đũa, “Ừ… cậu cũng thử đi.” rồi sau đó khẽ hôn lên đôi môi nhẹ nhếch lên kia, đầu lưỡi liếm đi vào.
“Thấy sao?”
Anh bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, chảy mồ hôi, vội cúi đầu rửa nồi, chuẩn bị món tiếp theo.
Trang Duy đặt cằm trên vai anh, nhìn anh vội vàng bận rộn. Di động trong túi réo ầm ĩ, Trang Duy một tay ôm thắt lưng anh, một tay lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến nhíu mày, nóng nảy nghe máy: “Chuyện gì?”
Đầu bên kia cũng là một giọng nam xa lạ: “Xin hỏi có phải là Trang Duy không?”
Trang Duy mặt mày nhăn nhó, không vui: “Đúng vậy. Anh là ai?”
“Xin chào, tôi không rõ lắm quan hệ giữa anh và người bệnh là như thế nào, nhưng số của anh là số dành cho liên hệ khẩn cấp nhất, tôi muốn báo anh tới bệnh viện một chuyến.”
Trang Duy buông điện thoại, sắc mặt cũng có chút xanh mét. Khúc Đồng Thu cảm giác được sự cứng ngắc của người nọ, vội quay đầu lại nhìn: “Chuyện gì vậy?”
“Sở Mạc bị tai nạn giao thông.”
Linh vật không nhúc nhích, cũng chẳng phát ra thanh âm, giống như nghe không hiểu. Nhậm Ninh Viễn lấy tay chạm vào đầu nó, nó lại đột nhiên dùng bàn tay to lớn đè lại, lui về phía sau một bước dài.
Nhậm Ninh Viễn rụt tay về, nhìn nó, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi không ép cậu, nếu cậu bằng lòng như vậy nói chuyện với tôi cũng được.”
“…”
“Bây giờ cậu có khỏe không?”
“…”
“Cậu đã có thể đi ra ngoài làm việc, tôi rất vui mừng.”
“…”
“Ở chỗ Trang Duy, cậu ấy đối xử tốt với cậu không?”
“…”
“Tất nhiên rất tốt.”
Nhậm Ninh Viễn quay đầu, nhìn người sau lưng đã trả lời câu hỏi ấy. “Trang Duy.”
“Cậu ấy có thể giống như hiện tại không phải chuyện dễ dàng. Cho dù có việc làm, thì một giờ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, anh hãy buông tha cho cậu ấy đi.”
Linh vật còn ấn chặt mũ trùm đầu, đứng cách Nhậm Ninh Viễn một khoảng cách xa nhất định. Nhậm Ninh Viễn nhìn nó trong chốc lát, gật đầu với Trang Duy, xoay người tránh ra.
Trang Duy gọi lại: “Ninh Viễn, có chuyện tôi phải nói với anh một tiếng.”
Nhậm Ninh Viễn quay đầu lại.
“Qua một thời gian ngắn nữa, chờ thủ tục làm tốt tôi sẽ dẫn cậu ấy đi Mỹ. Cậu ấy bằng lòng theo tôi cùng một chỗ.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.
“Tôi không hy vọng lại có thêm sóng gió gì, cậu ấy cũng chẳng chịu nổi nữa. Nếu anh muốn bồi thường cho cậu ấy thì để cho cậu ấy thuận lợi lần này đi.”
Nhậm Ninh Viễn lặng yên một chút: “Sao lại nói như vậy.”
“Tôi biết là anh gọi Sở Mạc về. Có lẽ anh vì tốt cho Sở Mạc, nhưng tôi cùng anh ta đã sớm không có khả năng.”
“Trang Duy.”
“Tôi còn chưa nói xong. Sở Mạc chính là một gã chết tiệt, làm việc không biết nặng nhẹ, cho nên anh đừng có xúi giục, miễn cho cái đầu ấy tiếp thu không được. Anh ta giận chó đánh mèo có thể trừng phạt Khúc Đồng Thu đến chết, đó đâu phải kết quả anh muốn đúng không?”
Nhậm Ninh Viễn nhìn linh vật ấn mũ trùm đầu, đứng xa xa nơi đó. Im lặng, rốt cuộc không nói gì nữa.
Đã sắp đến thời gian đóng cửa, người cũng dần ít đi, Trang Duy nhẹ vỗ lưng linh vật: “Kết thúc công việc được rồi, đi thay quần áo đi.”
Linh vật đi phía sau, lại chậm chạp chưa ra, Trang Duy đi vào, thấy nó đứng đó còn mặc quần áo trên người.
“Ngốc quá, muốn cái gì thì cũng phải thay trang phục và đạo cụ ra rồi hẵng nói, ở trong đó cậu không khó chịu sao?”
Trang Duy giúp nó cởi trang phục, đạo cụ, người nọ vẫn ấn mũ trùm đầu.
“Không sao đâu, tôi sẽ không cười cậu.”
Lấy mũ trùm đầu xuống rồi, Trang Duy nhìn anh, lấy khăn tay từ trong túi đưa qua: “Lau mặt đi.”
“…”
“Cậu thấy Khúc Kha?”
Khúc Đồng Thu gật đầu, vẫn còn nhếch nhác cầm khăn tay. Trang Duy nghe tiếng nước mũi sụt sịt, kéo bả vai run rẩy của anh: “Đừng khổ sở, con bé đi theo Nhậm Ninh Viễn sẽ tốt lắm, về sau nhất định rất có tiền đồ, cậu phải vui mừng thay cho nó.”
“…”
“Cậu còn có tôi mà.”
Trang Duy hôn anh, ôm anh vào trong lòng ngực, để kẻ trở thành người cha không có con gái ấy có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Buổi triển lãm sách bận rộn qua đi, cuối cùng có được một ngày nghỉ ngơi, Trang Duy cũng không muốn ra ngoài, chỉ tính toán ở nhà lười biếng cho qua ngày. Khúc Đồng Thu liền đi ra ngoài mua thức ăn, trở về quét dọn, lau chùi lần nữa, rồi sau đó rửa đồ ăn nấu cơm.
Khúc Đồng Thu ở tại nhà bếp tận chức tận trách nấu đồ ăn, Trang Duy trong lúc rảnh rỗi từ phía sau ôm lấy lưng anh, nhìn anh xào qua xào lại thịt trong nồi, rồi sau đó dọn bàn.
“Cũng không tệ lắm, chẳng biết hương vị thế nào.” Trang Duy há miệng, chờ Khúc Đồng Thu đút một đũa, “Ừ… cậu cũng thử đi.” rồi sau đó khẽ hôn lên đôi môi nhẹ nhếch lên kia, đầu lưỡi liếm đi vào.
“Thấy sao?”
Anh bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, chảy mồ hôi, vội cúi đầu rửa nồi, chuẩn bị món tiếp theo.
Trang Duy đặt cằm trên vai anh, nhìn anh vội vàng bận rộn. Di động trong túi réo ầm ĩ, Trang Duy một tay ôm thắt lưng anh, một tay lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến nhíu mày, nóng nảy nghe máy: “Chuyện gì?”
Đầu bên kia cũng là một giọng nam xa lạ: “Xin hỏi có phải là Trang Duy không?”
Trang Duy mặt mày nhăn nhó, không vui: “Đúng vậy. Anh là ai?”
“Xin chào, tôi không rõ lắm quan hệ giữa anh và người bệnh là như thế nào, nhưng số của anh là số dành cho liên hệ khẩn cấp nhất, tôi muốn báo anh tới bệnh viện một chuyến.”
Trang Duy buông điện thoại, sắc mặt cũng có chút xanh mét. Khúc Đồng Thu cảm giác được sự cứng ngắc của người nọ, vội quay đầu lại nhìn: “Chuyện gì vậy?”
“Sở Mạc bị tai nạn giao thông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.