Chương 71: Ngoại truyện 2: Tâm tư của con gái
Lam Lâm
30/11/2016
Ngoại truyện 2: Tâm tư của con gái
Khúc Đồng Thu từ sau khi dọn về đây ở, cứ cách ba ngày hai bận thì lại đau xương sống, đau thắt lưng, đau lưng, mà bôi thuốc mỡ, mời người xoa bóp dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Con gái nhìn ba nó như cứ như người già mà xoa xoa thắt lưng thì không khỏi lo lắng. Khúc Đồng Thu chỉ có thể nói: “Không có gì đâu, ba già rồi, già thì đều như vậy cả.”
Lúc Khúc Đồng Thu ở nhà bếp làm điểm tâm thì Khúc Kha đi đến trước mặt Nhậm Ninh Viễn đang ngồi uống trà xem báo, ‘rầm’ một cái đập hai tay lên bàn.
“Về sau chú không được khi dễ ba cháu nữa!”
Nhậm Ninh Viễn mí mắt cũng chẳng thèm nâng, mặt không đổi sắc: “Chú không khi dễ ba cháu.”
“Vậy ba cháu đau thắt lưng là chuyện gì xảy ra?”
Nhậm Ninh Viễn đặt tách trà xuống: “Con nít không cần lo chuyện người lớn.”
Buổi tối mọi người tụ tập trong phòng khách, anh xem ti vi, Nhậm Ninh Viễn xem tạp chí, Khúc Kha ngồi máy tính, việc ba người làm chẳng thể làm chung, lại ở cùng trong một không gian.
Khúc Kha lách cách gõ phím với tốc độ như tên bắn khiến Khúc Đồng Thu kinh hãi. Con bé gõ bàn phím một thời gian dài rồi sau đó dường như cảm thấy mỹ mãn: “Con đi tắm trước.”
Khúc Đồng Thu qua một lúc mới phát hiện con gái chưa đóng máy tính, con bé tắm thì thường ngâm mình đến nửa ngày, máy tính cứ như vậy mở ra.
“Ai, con bé này, máy không dùng cũng chẳng đóng lại, như vậy hao điện mà cũng dễ hư máy nữa.”
Cá tính tiết kiệm đã ăn vào trong xương cốt anh.
Anh đi đến trước máy, vốn phải lấy tay đóng màn hình lại, đối với những trang phía trước lại có chút do dự.
“Hừm, Tiểu Kha hiện tại luôn thức đêm, cả ngày chẳng biết làm gì với máy tính, trễ như vậy còn lên mạng, chẳng hiểu sao còn nhiều người tán gẫu với con bé vậy không biết? Có khi nào học cái xấu không.” Nói xong liền nhìn về phía Nhậm Ninh Viễn, bất an nói: “Chỉ xem mấy trang trên mạng con bé mở ra thôi, không động đến cái khác chắc là không sao nhỉ.”
Nhậm Ninh Viễn buông tạp chí, mỉm cười nói: “Tôi sẽ không nói cho con bé.”
Khúc Đồng Thu cười, khom lưng nhìn vào màn hình: “Ừm, là BBS, hình như là chỗ nói chuyện phiếm… Ửm?” Âm vực trở nên cao hơn “Đây là của Tiểu Kha viết sao? Hình như là có nhắc tới tôi này.”
Trước đây bài tập làm văn của Khúc Kha viết ‘Người ba của tôi’, khiến kẻ làm cha như anh lúc nào cũng nhớ tới một khắc huy hoàng kia.
Nhưng mà đoạn văn tả về người làm cha này, anh nhìn một lúc thì thấy thật phức tạp: “Hiện tại người trẻ tuổi viết gì mà tôi xem chẳng hiểu nổi. Ai, đúng là thời đại khác nhau mà… Từ ‘manh’ là nghĩa gì?”
Khúc Đồng Thu đi tìm từ điển: “Thực vật nẩy mầm, bắt đầu phát sinh, nghĩa như ‘manh’, sprout… Ý nghĩa không giống lắm. Có khi nào cảm thấy tôi không tốt không?”
Con cái trong thời kỳ trưởng thành luôn làm cho kẻ làm cha thấp thỏm chẳng yên.
Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Đừng lo lắng, đó là ý tốt.”
“A, ‘công’ thì tương đối hiểu, còn từ này không phải ‘thủ’ sao? Sao lại viết thành ‘thụ’? Chắc là lỗi chính tả… Nhưng mà chúng ta cũng đâu có trong chiến tranh, sao phải phân chia tiến công với phòng thủ?”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Đây là tỏ vẻ hai người là bạn.”
“Thế à… Vậy anh là công, còn tôi là gì?” Hai người trong khoảng thời gian này đâu có đánh đấm nhau.
Nhậm Ninh Viễn khụ một chút: “À cái đó, chỉ là vận động mà thôi.”
Khúc Đồng Thu chỗ hiểu chỗ không, đoạn văn ngắn mấy dòng chữ này không có từ nào anh không biết, nhưng xem nó khiến anh thấy mình như lọt vào sương mù. “A, còn nói anh buồn tao? Ai, con bé này thật không có lễ phép, tại sao có thể nói như vậy. Ừm, cái gì gọi là quỷ súc, phúc hắc? Bụng biến thành màu đen là bị gì? Đây không phải là mắc bệnh sao?”
Lần đầu tiên Khúc Đồng Thu cảm thấy lo lắng về trình độ Hán ngữ của mình. Nhưng để có thể cùng trao đổi với những người trẻ tuổi, anh chỉ có thể vừa hoang mang vừa cố gắng xem tiếp.
“Chờ mong tôi phản công là chỉ cái gì? À à, phải chỉ đạo tôi phản công, Tiểu Kha muốn dạy tôi vận động sao?”
Nhậm Ninh Viễn ‘bộp’ một cái khép tạp chí lại.
Lúc Khúc Kha tắm rửa xong đi ra thì đã phát hiện không thấy hai người kia đâu.
Thậm chí tới ngày hôm sau con bé cũng chẳng gặp qua ba mình trong phòng khách. Đó là vì ba con bé còn nằm trên giường, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Khúc Đồng Thu từ sau khi dọn về đây ở, cứ cách ba ngày hai bận thì lại đau xương sống, đau thắt lưng, đau lưng, mà bôi thuốc mỡ, mời người xoa bóp dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Con gái nhìn ba nó như cứ như người già mà xoa xoa thắt lưng thì không khỏi lo lắng. Khúc Đồng Thu chỉ có thể nói: “Không có gì đâu, ba già rồi, già thì đều như vậy cả.”
Lúc Khúc Đồng Thu ở nhà bếp làm điểm tâm thì Khúc Kha đi đến trước mặt Nhậm Ninh Viễn đang ngồi uống trà xem báo, ‘rầm’ một cái đập hai tay lên bàn.
“Về sau chú không được khi dễ ba cháu nữa!”
Nhậm Ninh Viễn mí mắt cũng chẳng thèm nâng, mặt không đổi sắc: “Chú không khi dễ ba cháu.”
“Vậy ba cháu đau thắt lưng là chuyện gì xảy ra?”
Nhậm Ninh Viễn đặt tách trà xuống: “Con nít không cần lo chuyện người lớn.”
Buổi tối mọi người tụ tập trong phòng khách, anh xem ti vi, Nhậm Ninh Viễn xem tạp chí, Khúc Kha ngồi máy tính, việc ba người làm chẳng thể làm chung, lại ở cùng trong một không gian.
Khúc Kha lách cách gõ phím với tốc độ như tên bắn khiến Khúc Đồng Thu kinh hãi. Con bé gõ bàn phím một thời gian dài rồi sau đó dường như cảm thấy mỹ mãn: “Con đi tắm trước.”
Khúc Đồng Thu qua một lúc mới phát hiện con gái chưa đóng máy tính, con bé tắm thì thường ngâm mình đến nửa ngày, máy tính cứ như vậy mở ra.
“Ai, con bé này, máy không dùng cũng chẳng đóng lại, như vậy hao điện mà cũng dễ hư máy nữa.”
Cá tính tiết kiệm đã ăn vào trong xương cốt anh.
Anh đi đến trước máy, vốn phải lấy tay đóng màn hình lại, đối với những trang phía trước lại có chút do dự.
“Hừm, Tiểu Kha hiện tại luôn thức đêm, cả ngày chẳng biết làm gì với máy tính, trễ như vậy còn lên mạng, chẳng hiểu sao còn nhiều người tán gẫu với con bé vậy không biết? Có khi nào học cái xấu không.” Nói xong liền nhìn về phía Nhậm Ninh Viễn, bất an nói: “Chỉ xem mấy trang trên mạng con bé mở ra thôi, không động đến cái khác chắc là không sao nhỉ.”
Nhậm Ninh Viễn buông tạp chí, mỉm cười nói: “Tôi sẽ không nói cho con bé.”
Khúc Đồng Thu cười, khom lưng nhìn vào màn hình: “Ừm, là BBS, hình như là chỗ nói chuyện phiếm… Ửm?” Âm vực trở nên cao hơn “Đây là của Tiểu Kha viết sao? Hình như là có nhắc tới tôi này.”
Trước đây bài tập làm văn của Khúc Kha viết ‘Người ba của tôi’, khiến kẻ làm cha như anh lúc nào cũng nhớ tới một khắc huy hoàng kia.
Nhưng mà đoạn văn tả về người làm cha này, anh nhìn một lúc thì thấy thật phức tạp: “Hiện tại người trẻ tuổi viết gì mà tôi xem chẳng hiểu nổi. Ai, đúng là thời đại khác nhau mà… Từ ‘manh’ là nghĩa gì?”
Khúc Đồng Thu đi tìm từ điển: “Thực vật nẩy mầm, bắt đầu phát sinh, nghĩa như ‘manh’, sprout… Ý nghĩa không giống lắm. Có khi nào cảm thấy tôi không tốt không?”
Con cái trong thời kỳ trưởng thành luôn làm cho kẻ làm cha thấp thỏm chẳng yên.
Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Đừng lo lắng, đó là ý tốt.”
“A, ‘công’ thì tương đối hiểu, còn từ này không phải ‘thủ’ sao? Sao lại viết thành ‘thụ’? Chắc là lỗi chính tả… Nhưng mà chúng ta cũng đâu có trong chiến tranh, sao phải phân chia tiến công với phòng thủ?”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Đây là tỏ vẻ hai người là bạn.”
“Thế à… Vậy anh là công, còn tôi là gì?” Hai người trong khoảng thời gian này đâu có đánh đấm nhau.
Nhậm Ninh Viễn khụ một chút: “À cái đó, chỉ là vận động mà thôi.”
Khúc Đồng Thu chỗ hiểu chỗ không, đoạn văn ngắn mấy dòng chữ này không có từ nào anh không biết, nhưng xem nó khiến anh thấy mình như lọt vào sương mù. “A, còn nói anh buồn tao? Ai, con bé này thật không có lễ phép, tại sao có thể nói như vậy. Ừm, cái gì gọi là quỷ súc, phúc hắc? Bụng biến thành màu đen là bị gì? Đây không phải là mắc bệnh sao?”
Lần đầu tiên Khúc Đồng Thu cảm thấy lo lắng về trình độ Hán ngữ của mình. Nhưng để có thể cùng trao đổi với những người trẻ tuổi, anh chỉ có thể vừa hoang mang vừa cố gắng xem tiếp.
“Chờ mong tôi phản công là chỉ cái gì? À à, phải chỉ đạo tôi phản công, Tiểu Kha muốn dạy tôi vận động sao?”
Nhậm Ninh Viễn ‘bộp’ một cái khép tạp chí lại.
Lúc Khúc Kha tắm rửa xong đi ra thì đã phát hiện không thấy hai người kia đâu.
Thậm chí tới ngày hôm sau con bé cũng chẳng gặp qua ba mình trong phòng khách. Đó là vì ba con bé còn nằm trên giường, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.