Chương 76: Ngoại truyện 4.4: Những vị khách của quán cơm Khúc
Lam Lâm
30/11/2016
Những vị khách của quán cơm Khúc
4.
Lúc quán cơm Khúc khai trương, người bạn kia của ông chủ nhân mối quan hệ của mình mà kêu rất nhiều người đến giúp đỡ cổ vũ.
Nhân viên của người bạn kia của ông chủ, bạn bè của người bạn kia của ông chủ, nhân viên của bạn bè của người bạn kia của ông chủ…
Thế cho nên ông chủ vô cùng giật mình, người bạn kia của ông chủ hóa ra quen biết nhiều người như vậy.
Nếu như là bản thân ông chủ, thành T to như vậy, nhưng có thể mời đến giúp đỡ, có lẽ chỉ có mỗi mình người bạn kia mà thôi.
Chẳng qua đối với ông chủ mà nói, chỉ cần có người bạn này, ông chủ cũng cảm thấy quá đủ rồi.
Hôm nay trời đã tối, tất nhiên trong quán đang là thời gian vắng vẻ, vậy nhưng có thêm hai vị khách vào quán. Cả hai đều rất anh tuấn, chẳng qua một người thì tươi cười rạng rỡ, một người sắc mặt âm trầm như khoác lên vẻ lạnh lẽo. Hai người đi chung với nhau thật sự khiến người khác cảm thấy được lúc lạnh lúc nóng, không biết đâu mà lần.
Ông chủ khẽ lắp bắp kinh hãi. Một người trong đó ông chủ từng gặp qua một lần, có để lại ấn tượng, chỉ là ấn tượng đó thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Ông chủ đã nếm qua việc bị người này trói, bỏ thuốc, tuy không thực sự tạo thành thương tổn, nhưng nhớ tới gương mặt cười hớn hở kia thì vẫn cứ căng thẳng.
“Chào mừng quý khách…”
Người nọ biết phục thiện, nhiệt tình nói: “Ông chủ Khúc, buôn bán tốt quá nha.”
“Cám, cám ơn…”
Nếu phải so sánh thì, ông chủ cảm thấy người với gương mặt mang sát khí kia nói không chừng còn dễ gần hơn.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, kẻ với gương mặt tươi cười này cũng là bạn rất tốt của người bạn kia, cho nên ông chủ nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
Ông chủ đi lấy thực đơn lại, chợt nghe gã tươi cười ấy trấn an người mặt đang đen xì kia: “Tiếu Đằng, thỉnh thoảng anh chấp nhận một lần đi. Tuy rằng có chút bủn xỉn, nhưng mà đi nhà hàng khẳng định tốn thời gian lắm.”
“. . . . . .”
“Anh vừa muốn gần, vừa muốn nhanh, vừa muốn tiện, vừa muốn hương vị ngon thì tất nhiên là nơi này. Hơn nữa bạn tốt của tôi mở quán, ít nhiều cũng phải cổ vũ chứ.”
Ông chủ vội đi lên mang hai tách trà thật nóng cho hai vị khách: “Hai người uống trà trước, sau đó hẵng ăn cơm.”
Người sắc mặt âm trầm lập tức đanh mặt lại: “Không cần, tôi không uống trà.”
Loại hương vị trà trong quán này đối với người nọ mà nói là không thể chịu đựng được.
Ông chủ có phần không biết làm sao, suy nghĩ xoay chyển, nói: “Vậy, ngài uống chút canh trước đi. Canh là miễn phí.”
Hai chén canh đưa lên, vị khách mặt hầm hầm kia uống một ngụm, không phê bình gì nữa, gương mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Trong lúc tẻ ngắt ấy, cũng may Dung Lục xem thực đơn liền cười tủm tỉm nói: “Ông chủ Khúc, phiền cho hai phần cơm cà ri gà.”
Ông chủ vội ừ ừ rồi tự mình đi vào phòng bếp làm. Món cà ri gà trong quán này ăn ngon lắm, cay vừa đủ, nước sốt cũng đặc sệt, thịt gà non, tưới nước sốt lên cơm thì khách nào cũng khích lệ.
Mà không biết vị khách vẻ mặt lo lắng kia ăn có ngon không, nhưng trong quá trình ăn cũng chẳng còn giận dỗi.
Đang bề bộn bận bịu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe phân khối, ông chủ ngẩng đầu nhìn, đẩy cửa vào thật là con gái nhà mình.
“Tiểu Kha, sao con lại tới đây?”
Con gái ông chủ đã cao lớn không ít, có dáng vóc người lớn rồi đó, nhưng mà vẫn ăn mặc rất khuôn phép, có vẻ xinh đẹp lại nhu thuận: “Hôm nay trời trở gió, con sợ ba lạnh nên tiện đường qua đưa áo khoác.”
Là một người cha vô cùng hạnh phúc, ông chủ tự nhiên là thỏa mãn vô hạn nhận lấy chiếc áo khoác tình yêu kia.
Mà đi cùng với Khúc Kha là một anh chàng đẹp trai cao ngất, xe phân khối lớn cũng là của cậu ấy. Cậu trai ấy không giống những chàng trai bình thường, vẻ mạnh mẽ, thanh tú cũng khác với những kẻ tầm thường, tứ chi nhỏ nhưng cao lớn, hữu lực, sải bước lộ ra vẻ đẹp trai, gọn gàng.
Cậu ta cũng không thường nói chuyện, vào quán cũng chỉ lặng lặng đứng nơi nào đó.
Vị khách sắc mặt âm trầm nhìn cậu ta một cái thì ngay lập tức như nhìn phải thứ gì không tốt, lập tức nhíu mày không chút nào che dấu.
Ông chủ không khỏi có phần lo lắng, con gái mặc dù là sinh viên, chẳng qua chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn chưa có giấy căn cước, yêu đương ở tuổi này có phải còn quá sớm hay không.
Vì thế ông chủ giữ chặt lấy tay con gái: “Tiểu Kha. Cậu bạn này của con…”
Sắc mặt vị khách kia lại đen thêm một tầng.
Khúc Kha ha ha cười nói: “Ba, Tiếu Lâm là nữ sinh.”
Ông chủ vội chăm chú nhìn, ‘chàng trai’ quả thật là không có hầu kết, ngũ quan và đường con của cơ thể nhu hòa hơn sơ với con trai rất nhiều, bị con trai hóa không phải ở dung mạo, mà chính là tư thái.
Ông chủ nhất thời rất xấu hổ: “A, chú xin lỗi, mắt chú hiện tại không tốt, lớn tuổi nên nhìn gì cũng chẳng rõ…”
“Không có gì đâu ba, Tiếu Lâm rất độ lượng.” Khúc Kha giúp khoác thêm áo cho ông chủ, rồi sau đó liếc nhìn thấy người khách bên cạnh, lắp bắp kinh hãi vô cùng, “A, chú Tiếu? Hả, chú ăn cơm ở đây sao?”
Tiếu Lâm rốt cuộc chẳng thể tránh né nữa, chào người khách mặt sa sầm kia: “Ba.”
Khách lạnh lùng: “Không muốn nhận tôi thì đừng kêu như vậy. Có kẻ nam không ra nam nữ chẳng ra nữ kêu thế tôi cũng mất mặt mà.”
“. . . . . .”
Khúc Kha trò chuyện với ông chủ xong, giúp đi đưa mười hộp cơm vì tiện đường, sau đó mới cùng Tiếu Lâm rời đi.
Ông chủ vui rạo rực mặc vào áo khoác tình yêu, nhất thời cảm thấy toàn thân ấm áp, thấy vị khách kia chẳng có vẻ vui, nghĩ thầm rằng vị khách ấy chắc là vì chuyện con gái mà mất hứng.
Cùng là kẻ làm cha nên cũng thông minh, dù sao trong quán cũng không có người khác, ông chủ liền nhiệt tâm, lải nhải nói: “Thật ra đó, mấy đứa trẻ hiện tại đều như vậy…”
Khách đặt đũa xuống, hai mắt hình như có lửa giận phun ra: “Không tới phiên anh khoe khoang trước mặt tôi!”
Ông chủ hoảng sợ: “À ừ, không có đâu, tôi là muốn nói, Tiểu Kha nhà tôi hiện tại cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, kỳ thật cũng có lúc phản nghịch. Chờ thêm hai năm nữa là tốt rồi. Mấy chuyện áo quần gì đó là do tính tình đặc biệt thôi, anh đừng để trong lòng nhiều.”
“Đừng để trong lòng?” Khách như núi lửa phun trào, càng không thể vãn hồi, “Con gái tôi có thể làm trò, ở trước mặt người ngoài vờ như chẳng biết tôi, con gái anh có không?”
Khí thế của ông chủ có phần yếu đi: “…Tiểu Kha lúc mất hứng cũng sẽ lớn tiếng với tôi.”
“Con gái tôi có thể một tuần cũng chẳng thèm nói với tôi một câu, con gái anh có không?”
Ông chủ lại tiếp tục bước lùi: “…Tiểu Kha, cũng có khi, sẽ tức giận…”
“Con gái tôi thà lấy tiền mướn người đi dự hội phụ huynh cũng không bằng lòng cho tôi tham dự, con gái anh có không?”
“À ừm…”
“Con gái tôi thoạt nhìn căn bản là không giống nữ, con gái anh có không?”
“. . . . . .”
Chẳng biết tại sao, nơi này biến thành hiện trường hai kẻ đương đại tỉ thí. Ông chủ thất bại thảm hại.
Khách càng giống bị đốt lửa trên đầu: “Người như anh, con gái nhu thuận từ lúc còn nhỏ, cái gì cũng tốt, còn có thể vội vã tới đưa áo khoác, anh làm sao hiểu được cảm giác của tôi?”
Ông chủ không biết làm sao, hạnh phúc của mình trước mặt khách dường như có vẻ là một tội ác lớn lao, quả thực làm ông chủ hổ thẹn.
Rồi sau đó ông chủ nói: “Nhưng mà… con bé không phải con gái ruột của tôi.”
Khách nhìn ông chủ.
“Cho dù con bé không phải con ruột,” ông chủ lắp bắp, “… nhưng tôi vẫn rất yêu con bé.”
“. . . . . .”
“Con gái của anh dù có thế nào, anh cũng không cần lo lắng bị người khác đoạt đi, cũng không cần lo về luật pháp và những thứ tương tự thế. Vậy nên tôi nghĩ, cứ từ từ thôi, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết.”
Cơm nước xong, vén màn, hai vị khách cất bước, trong quán cũng chuẩn bị đóng cửa.
Trước khi đi, Dung Lục kêu một tiếng, ông chủ quay đầu lại: “Ừm?”
“Cám ơn.”
“A…”
Người nọ cười, quay đầu đi.
Mọi người đều xấu hổ để kẻ khác xem vết thương của chính mình. Ông chủ cũng vậy thôi.
Nhưng rốt cuộc ông chủ vẫn để người khác nhìn thấy, vì như vậy có thể an ủi con người xa lạ ấy.
Đây chỉ có thể gọi là bản tính, chẳng cần nghĩ ngợi, là sự dịu dàng tinh khôi.
Bản thân gã chỉ quen dung nạp những gì hùng mạnh, những gì tràn ngập kích thích, càng có tính khiêu chiến càng tốt. Vậy nên mãi tới nay gã vẫn chẳng chấp nhận nổi vì sao Nhậm Ninh Viễn lại thua bởi con người ấm áp này, lựa chọn của Diệp Tu Thác cũng làm gã nhất thời kinh ngạc.
Tuy rằng tuyệt đối không có dự định noi theo, nhưng chậm rãi, gã có thể lý giải và thoải mái.
Một kẻ phức tạp và có phần lệch lạc, có lẽ thường sẽ nảy sinh cảm tình với một người đơn giản, đáng yêu.
4.
Lúc quán cơm Khúc khai trương, người bạn kia của ông chủ nhân mối quan hệ của mình mà kêu rất nhiều người đến giúp đỡ cổ vũ.
Nhân viên của người bạn kia của ông chủ, bạn bè của người bạn kia của ông chủ, nhân viên của bạn bè của người bạn kia của ông chủ…
Thế cho nên ông chủ vô cùng giật mình, người bạn kia của ông chủ hóa ra quen biết nhiều người như vậy.
Nếu như là bản thân ông chủ, thành T to như vậy, nhưng có thể mời đến giúp đỡ, có lẽ chỉ có mỗi mình người bạn kia mà thôi.
Chẳng qua đối với ông chủ mà nói, chỉ cần có người bạn này, ông chủ cũng cảm thấy quá đủ rồi.
Hôm nay trời đã tối, tất nhiên trong quán đang là thời gian vắng vẻ, vậy nhưng có thêm hai vị khách vào quán. Cả hai đều rất anh tuấn, chẳng qua một người thì tươi cười rạng rỡ, một người sắc mặt âm trầm như khoác lên vẻ lạnh lẽo. Hai người đi chung với nhau thật sự khiến người khác cảm thấy được lúc lạnh lúc nóng, không biết đâu mà lần.
Ông chủ khẽ lắp bắp kinh hãi. Một người trong đó ông chủ từng gặp qua một lần, có để lại ấn tượng, chỉ là ấn tượng đó thật sự chẳng tốt đẹp gì.
Ông chủ đã nếm qua việc bị người này trói, bỏ thuốc, tuy không thực sự tạo thành thương tổn, nhưng nhớ tới gương mặt cười hớn hở kia thì vẫn cứ căng thẳng.
“Chào mừng quý khách…”
Người nọ biết phục thiện, nhiệt tình nói: “Ông chủ Khúc, buôn bán tốt quá nha.”
“Cám, cám ơn…”
Nếu phải so sánh thì, ông chủ cảm thấy người với gương mặt mang sát khí kia nói không chừng còn dễ gần hơn.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, kẻ với gương mặt tươi cười này cũng là bạn rất tốt của người bạn kia, cho nên ông chủ nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
Ông chủ đi lấy thực đơn lại, chợt nghe gã tươi cười ấy trấn an người mặt đang đen xì kia: “Tiếu Đằng, thỉnh thoảng anh chấp nhận một lần đi. Tuy rằng có chút bủn xỉn, nhưng mà đi nhà hàng khẳng định tốn thời gian lắm.”
“. . . . . .”
“Anh vừa muốn gần, vừa muốn nhanh, vừa muốn tiện, vừa muốn hương vị ngon thì tất nhiên là nơi này. Hơn nữa bạn tốt của tôi mở quán, ít nhiều cũng phải cổ vũ chứ.”
Ông chủ vội đi lên mang hai tách trà thật nóng cho hai vị khách: “Hai người uống trà trước, sau đó hẵng ăn cơm.”
Người sắc mặt âm trầm lập tức đanh mặt lại: “Không cần, tôi không uống trà.”
Loại hương vị trà trong quán này đối với người nọ mà nói là không thể chịu đựng được.
Ông chủ có phần không biết làm sao, suy nghĩ xoay chyển, nói: “Vậy, ngài uống chút canh trước đi. Canh là miễn phí.”
Hai chén canh đưa lên, vị khách mặt hầm hầm kia uống một ngụm, không phê bình gì nữa, gương mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Trong lúc tẻ ngắt ấy, cũng may Dung Lục xem thực đơn liền cười tủm tỉm nói: “Ông chủ Khúc, phiền cho hai phần cơm cà ri gà.”
Ông chủ vội ừ ừ rồi tự mình đi vào phòng bếp làm. Món cà ri gà trong quán này ăn ngon lắm, cay vừa đủ, nước sốt cũng đặc sệt, thịt gà non, tưới nước sốt lên cơm thì khách nào cũng khích lệ.
Mà không biết vị khách vẻ mặt lo lắng kia ăn có ngon không, nhưng trong quá trình ăn cũng chẳng còn giận dỗi.
Đang bề bộn bận bịu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe phân khối, ông chủ ngẩng đầu nhìn, đẩy cửa vào thật là con gái nhà mình.
“Tiểu Kha, sao con lại tới đây?”
Con gái ông chủ đã cao lớn không ít, có dáng vóc người lớn rồi đó, nhưng mà vẫn ăn mặc rất khuôn phép, có vẻ xinh đẹp lại nhu thuận: “Hôm nay trời trở gió, con sợ ba lạnh nên tiện đường qua đưa áo khoác.”
Là một người cha vô cùng hạnh phúc, ông chủ tự nhiên là thỏa mãn vô hạn nhận lấy chiếc áo khoác tình yêu kia.
Mà đi cùng với Khúc Kha là một anh chàng đẹp trai cao ngất, xe phân khối lớn cũng là của cậu ấy. Cậu trai ấy không giống những chàng trai bình thường, vẻ mạnh mẽ, thanh tú cũng khác với những kẻ tầm thường, tứ chi nhỏ nhưng cao lớn, hữu lực, sải bước lộ ra vẻ đẹp trai, gọn gàng.
Cậu ta cũng không thường nói chuyện, vào quán cũng chỉ lặng lặng đứng nơi nào đó.
Vị khách sắc mặt âm trầm nhìn cậu ta một cái thì ngay lập tức như nhìn phải thứ gì không tốt, lập tức nhíu mày không chút nào che dấu.
Ông chủ không khỏi có phần lo lắng, con gái mặc dù là sinh viên, chẳng qua chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn chưa có giấy căn cước, yêu đương ở tuổi này có phải còn quá sớm hay không.
Vì thế ông chủ giữ chặt lấy tay con gái: “Tiểu Kha. Cậu bạn này của con…”
Sắc mặt vị khách kia lại đen thêm một tầng.
Khúc Kha ha ha cười nói: “Ba, Tiếu Lâm là nữ sinh.”
Ông chủ vội chăm chú nhìn, ‘chàng trai’ quả thật là không có hầu kết, ngũ quan và đường con của cơ thể nhu hòa hơn sơ với con trai rất nhiều, bị con trai hóa không phải ở dung mạo, mà chính là tư thái.
Ông chủ nhất thời rất xấu hổ: “A, chú xin lỗi, mắt chú hiện tại không tốt, lớn tuổi nên nhìn gì cũng chẳng rõ…”
“Không có gì đâu ba, Tiếu Lâm rất độ lượng.” Khúc Kha giúp khoác thêm áo cho ông chủ, rồi sau đó liếc nhìn thấy người khách bên cạnh, lắp bắp kinh hãi vô cùng, “A, chú Tiếu? Hả, chú ăn cơm ở đây sao?”
Tiếu Lâm rốt cuộc chẳng thể tránh né nữa, chào người khách mặt sa sầm kia: “Ba.”
Khách lạnh lùng: “Không muốn nhận tôi thì đừng kêu như vậy. Có kẻ nam không ra nam nữ chẳng ra nữ kêu thế tôi cũng mất mặt mà.”
“. . . . . .”
Khúc Kha trò chuyện với ông chủ xong, giúp đi đưa mười hộp cơm vì tiện đường, sau đó mới cùng Tiếu Lâm rời đi.
Ông chủ vui rạo rực mặc vào áo khoác tình yêu, nhất thời cảm thấy toàn thân ấm áp, thấy vị khách kia chẳng có vẻ vui, nghĩ thầm rằng vị khách ấy chắc là vì chuyện con gái mà mất hứng.
Cùng là kẻ làm cha nên cũng thông minh, dù sao trong quán cũng không có người khác, ông chủ liền nhiệt tâm, lải nhải nói: “Thật ra đó, mấy đứa trẻ hiện tại đều như vậy…”
Khách đặt đũa xuống, hai mắt hình như có lửa giận phun ra: “Không tới phiên anh khoe khoang trước mặt tôi!”
Ông chủ hoảng sợ: “À ừ, không có đâu, tôi là muốn nói, Tiểu Kha nhà tôi hiện tại cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, kỳ thật cũng có lúc phản nghịch. Chờ thêm hai năm nữa là tốt rồi. Mấy chuyện áo quần gì đó là do tính tình đặc biệt thôi, anh đừng để trong lòng nhiều.”
“Đừng để trong lòng?” Khách như núi lửa phun trào, càng không thể vãn hồi, “Con gái tôi có thể làm trò, ở trước mặt người ngoài vờ như chẳng biết tôi, con gái anh có không?”
Khí thế của ông chủ có phần yếu đi: “…Tiểu Kha lúc mất hứng cũng sẽ lớn tiếng với tôi.”
“Con gái tôi có thể một tuần cũng chẳng thèm nói với tôi một câu, con gái anh có không?”
Ông chủ lại tiếp tục bước lùi: “…Tiểu Kha, cũng có khi, sẽ tức giận…”
“Con gái tôi thà lấy tiền mướn người đi dự hội phụ huynh cũng không bằng lòng cho tôi tham dự, con gái anh có không?”
“À ừm…”
“Con gái tôi thoạt nhìn căn bản là không giống nữ, con gái anh có không?”
“. . . . . .”
Chẳng biết tại sao, nơi này biến thành hiện trường hai kẻ đương đại tỉ thí. Ông chủ thất bại thảm hại.
Khách càng giống bị đốt lửa trên đầu: “Người như anh, con gái nhu thuận từ lúc còn nhỏ, cái gì cũng tốt, còn có thể vội vã tới đưa áo khoác, anh làm sao hiểu được cảm giác của tôi?”
Ông chủ không biết làm sao, hạnh phúc của mình trước mặt khách dường như có vẻ là một tội ác lớn lao, quả thực làm ông chủ hổ thẹn.
Rồi sau đó ông chủ nói: “Nhưng mà… con bé không phải con gái ruột của tôi.”
Khách nhìn ông chủ.
“Cho dù con bé không phải con ruột,” ông chủ lắp bắp, “… nhưng tôi vẫn rất yêu con bé.”
“. . . . . .”
“Con gái của anh dù có thế nào, anh cũng không cần lo lắng bị người khác đoạt đi, cũng không cần lo về luật pháp và những thứ tương tự thế. Vậy nên tôi nghĩ, cứ từ từ thôi, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết.”
Cơm nước xong, vén màn, hai vị khách cất bước, trong quán cũng chuẩn bị đóng cửa.
Trước khi đi, Dung Lục kêu một tiếng, ông chủ quay đầu lại: “Ừm?”
“Cám ơn.”
“A…”
Người nọ cười, quay đầu đi.
Mọi người đều xấu hổ để kẻ khác xem vết thương của chính mình. Ông chủ cũng vậy thôi.
Nhưng rốt cuộc ông chủ vẫn để người khác nhìn thấy, vì như vậy có thể an ủi con người xa lạ ấy.
Đây chỉ có thể gọi là bản tính, chẳng cần nghĩ ngợi, là sự dịu dàng tinh khôi.
Bản thân gã chỉ quen dung nạp những gì hùng mạnh, những gì tràn ngập kích thích, càng có tính khiêu chiến càng tốt. Vậy nên mãi tới nay gã vẫn chẳng chấp nhận nổi vì sao Nhậm Ninh Viễn lại thua bởi con người ấm áp này, lựa chọn của Diệp Tu Thác cũng làm gã nhất thời kinh ngạc.
Tuy rằng tuyệt đối không có dự định noi theo, nhưng chậm rãi, gã có thể lý giải và thoải mái.
Một kẻ phức tạp và có phần lệch lạc, có lẽ thường sẽ nảy sinh cảm tình với một người đơn giản, đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.