Chương 78: Ngoại truyện 5.2: Quyền lựa chọn
Lam Lâm
30/11/2016
Quyền lựa chọn
2.
Buổi tối Nhậm Ninh Viễn đi công tác trở về đã là đêm khuya, do hành trình rất vội vàng nên trên mặt cũng có vẻ mỏi mệt. Khúc Đồng Thu vội giúp chuẩn bị nước ấm, hầu hạ người nọ tắm rửa.
Biết Nhậm Ninh Viễn trong một ngày bay đi đến ba nơi, hoàn thành hết công việc, không khỏi quá mức vất vả, thế là Khúc Đồng Thu sấy tóc, mát xa vai cho Nhậm Ninh Viễn, chỉ cảm thấy cơ thể bên dưới căng cứng đến lợi hại, xoa bóp nửa ngày cũng chẳng thả lỏng được, không khỏi có phần đau lòng: “Cần gì phải mệt mỏi như vậy, mấy ngày sau này chẳng phải không có gì làm sao, cuối tuần anh lại không cần làm việc, sao không chờ ngày mai mới trở về.”
Nhậm Ninh Viễn cười, không trả lời, chỉ nói: “Đưa khăn cho tôi.”
Khoảnh khắc Nhậm Ninh Viễn đưng lên khỏi nước, tuy rất nhanh liền khoác khăn tắm vào, nhưng trên mặt Khúc Đồng Thu vẫn nóng lên, vội dời mắt.
Trong mắt anh, Nhậm Ninh Viễn thật sự là đẹp như thiên sứ, từ đầu đến chân đều là đẹp nhất tốt nhất, chỉ tùy tiện lau khô thân thể, khoác áo vào thôi đều gợi cảm vô cùng.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, khoác áo choàng tắm vào, cột chắc dây lưng, ôn hòa nói: “Cậu cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”
Khúc Đồng Thu nói ừ, bất chợt nhớ tới hôm nay là thứ sáu, buổi tối phải cùng Nhậm Ninh Viễn ‘làm theo thông lệ’, nhất thời hoảng đến mức chân nhũn ra.
Lúc anh vừa mới dọn tới, Nhậm Ninh Viễn cũng từng thường xuyên làm việc đó với anh. Khi đó hào hứng tăng vọt, ba ngày hai bận đều kêu anh cởi quần áo, rồi mới gây sức ép đến quá nửa đêm.
Sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, bỗng nhiên liền nhạt dần.
Dĩ nhiên ít làm thì gánh nặng thân thể của anh giảm đi bớt, không phải là không tốt. Anh cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi nguyên nhân với Nhậm Ninh Viễn, cũng có thể chẳng có nguyên nhân gì, loại chuyện này phải dựa vào hứng thú. Muốn làm mới có thể làm, không muốn làm thì sẽ không làm, hứng thú biến mất thì chẳng có cách nào.
Hứng thú thì không có cách nào khác miễn cưỡng, ngoài ra Nhậm Ninh Viễn đối với Khúc Kha và anh tốt vô cùng, còn có việc làm, cuộc sống điều độ. Nếu anh đối với tình hình hiện nay còn cảm thấy không đủ thú gì, vậy thật sự là moi móc quá.
Đi theo Nhậm Ninh Viễn ra phòng tắm, nhìn người kia lên giường, ngực Khúc Đồng Thu bắt đầu bang bang nhảy loạn.
Kỳ thật đến tận bây giờ anh cũng chẳng nói rõ được bản thân mình có đồng tính luyến ái hay không. Từng có hành vi của người đồng tính, trong lòng cũng có thể chấp nhận, thế là anh cảm thấy bản thân anh là phải.
Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, bắt gặp những người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ anh thật sự chẳng hề có tưởng tượng không phải nào. Vì để tự giám định bản thân, anh còn cố ý lén lút xem các tạp chí về đồng tính, đối với những cơ thể như ổ bánh mì nhỏ và hạ thể nửa che nửa đậy, anh chỉ cảm thấy mờ mịt.
Có thể anh là người với giác quan đặc biệt ngốc nghếch, tiêu chuẩn không phù hợp với đồng tính luyến ái.
Nhưng vô luận anh ngốc nghếch đến mức nào, tiêu chuẩn không phù hợp đến bao nhiêu, thì với anh mà nói Nhậm Ninh Viễn thật sự quá chói ngời.
Hiện tại sự hờ hững, khó lường của Nhậm Ninh Viễn không còn giống với thời còn là sinh viên, nhưng cảm giác mê người vẫn luôn luôn tồn tại, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
Từ những năm trước cho tới bây giờ anh vẫn chẳng dám suy nghĩ về phương diện này đối với Nhậm Ninh Viễn, chẳng hề có sự không tôn trọng đó đối với lão Đại. Hiện tại Nhậm Ninh Viễn làm việc này với anh, thân thể giao hợp, thế là con tim xúc động của anh trong nháy mắt dường như được mở chốt, các loại tà niệm bất kính đều run rẩy chạy cả ra ngoài.
Giống như bây giờ vậy đó, nhìn Nhậm Ninh Viễn ngồi dựa vào đầu giường, anh tuấn lại sạch sẽ, sự gợi cảm toát ra toàn thân, anh liền cả gan loạn nghĩ, muốn đi tới sờ một phen, hoặc hôn một chút gì đó.
Nhưng bình thường thì không được, chỉ có tối thứ sáu như vậy Nhậm Ninh Viễn mới có thể sẽ bằng lòng cùng anh thân thiết một chút.
Nhậm Ninh Viễn đọc sách trong chốc lát, ngẩng đầu thấy anh còn đứng nơi xa, dáng vẻ khẩn trương thế là sẽ buông tạp chí xuống, mỉm cười nói: “Lại đây.”
Khúc Đồng Thu nghe theo, toàn thân cứng ngắc đi đến bên giường, xốc chăn lên tiến vào.
Anh còn chưa biết đêm nay Nhậm Ninh Viễn có dự định làm hay không, dù sao đi công tác cũng mỏi mệt, cần nghỉ ngơi cho tốt. Đêm nay không làm, vậy phải đợi đến tuần tiếp theo.
Đang lúc anh đoán đông nghĩ tây, Nhậm Ninh Viễn đặt tạp chí xuống đầu giường, rồi sau đó chồm qua, nhẹ hôn anh.
Khúc Đồng Thu lập tức hít vào một hơi trong cổ họng.
Nhậm Ninh Viễn lập tức dừng lại, nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì?”
Khúc Đồng Thu run rẩy: “Không…” Chứ chẳng lẽ nói máu anh sôi lên.
Nhậm Ninh Viễn nhìn vào mắt anh trong chốc lát: “Đêm nay làm được không?”
“…Được” Tuy đã từng tiếp xúc thân mật qua, lúc nói như thế mặt vẫn đỏ bừng, trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi.
Nhậm Ninh Viễn lại khẽ hôn anh, rồi sau đó thấp giọng nói: “Lại đây ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu đi đến bên thắt lưng gầy yếu mà rắn chắc kia, ngồi xuống cạnh bên, cảm thấy toàn thân đều nóng lên, cổ họng nhanh co rút lại, muốn hôn lấy Nhậm Ninh Viễn mà lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Hoàn hảo là Nhậm Ninh Viễn đã đưa môi qua, sau khi hôn môi thì hôn cằm anh, hôn cổ anh, hôn xương quai xanh, từ lúc hôn môi đã lột sách quần áo trên người anh.
Số lần hai người thân thiết cũng không phải ít, nhưng Khúc Đồng Thu lần nào cũng vẫn khẩn trương như vậy đó, không biết để tay ở chốn nào.
Thế là cũng lung tung mà cởi quần áo Nhậm Ninh Viễn, khi bàn tay chạm phải làn da ấm áp dưới lớp áo thì toàn bộ máu liền chạy thẳng lên đầu, trong mơ hồ thừa dịp sờ loạn Nhậm Ninh Viễn.
Rồi sau đó quần bị kéo xuống dưới, hạ thân trần trụi tiếp xúc nhau, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy cả lưng tê dại, như chạm phải điện.
Họ chưa từng làm ở nơi nào khác ngoài giường, cũng chẳng có cái gì mà bất ngờ, vui mừng và lãng mạn. Tuy tất cả đều theo quy củ thôi, nhưng anh cũng cảm thấy rất kích thích. Nếu thật sự ở nơi khác làm ra cái gì kịch liệt hơn, anh chỉ sợ con tim mình chịu không nổi.
Chỉ cần là làm cùng Nhậm Ninh Viễn, anh chẳng cần thứ gì để gia tăng thú vui của ái tình và kích thích tình ái. Chỉ cần thân thiết với Nhậm Ninh Viễn thôi, cơ thể này cũng đã quá đủ rồi.
Lúc Nhậm Ninh Viễn giúp anh bôi trơn, điện thoại đầu giường vang lên. Hai người đều không có ý nghe. Nhậm Ninh Viễn vừa dịu dàng di chuyển ngón tay vừa hôn lồng ngực anh, vậy là anh liền run rẩy như đột ngột sốt cao, muốn bắt lấy bả vai Nhậm Ninh Viễn mà lại không dám dùng sức quá nhiều, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trước Nhậm Ninh Viễn, trong cổ họng vỗ về chơi đùa với đầu lưỡi anh chính là ngón tay trên bàn tay kia của Nhậm Ninh Viễn.
Điện thoại vang lên một lúc liền chuyển sang dạng nhắn lại, sau một tiếng ‘Bíp’, bên kia thoáng im lặng một chút, rồi sau đó là giọng một người đàn ông.
“Ninh Viễn, là tôi.”
Khúc Đồng Thu run rẩy, khớp hàm vừa thu lại liền cắn phải đầu ngón tay ấy.
“Đã lâu không gặp.” Bên kia lại dừng một chút, “Cũng đã hai năm rồi.”
Trong thanh âm còn giống như có tạp âm của trời mưa.
“Gần đây tôi muốn trở về một chuyến.”
“Ngày mốt là ngày giỗ hai năm của cậu ấy.”
“Năm ngoái tôi không liên lạc với anh. Thật có lỗi. Tôi không có cách nào khác.”
Lặng im vài giây, thanh âm kia còn nói: “Lúc ấy anh hỏi tôi, tôi có đối xử tử tế với cậu ấy không. Hiện tại tôi nói thật rằng không có.”
“Là lỗi của tôi.”
“Cuối cùng tôi nghĩ rằng, nếu cậu ấy còn sống, tôi nhất định phải chờ cậu ấy. Càng nghĩ càng cảm thấy…”
Lại là sự tạm dừng vội vã, rồi sau đó người nọ nói: “Gần đây tôi nghĩ, tôi nên trở về thăm cậu ấy.”
Thanh âm nghe có chút mơ hồ. “Ninh Viễn, tôi không thể trốn tránh nữa.”
“Xin anh hãy giúp tôi.”
Đối phương cúp điện thoại, trong phòng hồi phục yên tĩnh. Khúc Đồng Thu vẫn còn ngơ ngác ngồi trong lòng người kia, nhìn dấu răng trên đầu ngón tay, tư thế vẫn còn duy trì, nhưng hai người đã sớm xụi lơ.
2.
Buổi tối Nhậm Ninh Viễn đi công tác trở về đã là đêm khuya, do hành trình rất vội vàng nên trên mặt cũng có vẻ mỏi mệt. Khúc Đồng Thu vội giúp chuẩn bị nước ấm, hầu hạ người nọ tắm rửa.
Biết Nhậm Ninh Viễn trong một ngày bay đi đến ba nơi, hoàn thành hết công việc, không khỏi quá mức vất vả, thế là Khúc Đồng Thu sấy tóc, mát xa vai cho Nhậm Ninh Viễn, chỉ cảm thấy cơ thể bên dưới căng cứng đến lợi hại, xoa bóp nửa ngày cũng chẳng thả lỏng được, không khỏi có phần đau lòng: “Cần gì phải mệt mỏi như vậy, mấy ngày sau này chẳng phải không có gì làm sao, cuối tuần anh lại không cần làm việc, sao không chờ ngày mai mới trở về.”
Nhậm Ninh Viễn cười, không trả lời, chỉ nói: “Đưa khăn cho tôi.”
Khoảnh khắc Nhậm Ninh Viễn đưng lên khỏi nước, tuy rất nhanh liền khoác khăn tắm vào, nhưng trên mặt Khúc Đồng Thu vẫn nóng lên, vội dời mắt.
Trong mắt anh, Nhậm Ninh Viễn thật sự là đẹp như thiên sứ, từ đầu đến chân đều là đẹp nhất tốt nhất, chỉ tùy tiện lau khô thân thể, khoác áo vào thôi đều gợi cảm vô cùng.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, khoác áo choàng tắm vào, cột chắc dây lưng, ôn hòa nói: “Cậu cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”
Khúc Đồng Thu nói ừ, bất chợt nhớ tới hôm nay là thứ sáu, buổi tối phải cùng Nhậm Ninh Viễn ‘làm theo thông lệ’, nhất thời hoảng đến mức chân nhũn ra.
Lúc anh vừa mới dọn tới, Nhậm Ninh Viễn cũng từng thường xuyên làm việc đó với anh. Khi đó hào hứng tăng vọt, ba ngày hai bận đều kêu anh cởi quần áo, rồi mới gây sức ép đến quá nửa đêm.
Sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, bỗng nhiên liền nhạt dần.
Dĩ nhiên ít làm thì gánh nặng thân thể của anh giảm đi bớt, không phải là không tốt. Anh cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi nguyên nhân với Nhậm Ninh Viễn, cũng có thể chẳng có nguyên nhân gì, loại chuyện này phải dựa vào hứng thú. Muốn làm mới có thể làm, không muốn làm thì sẽ không làm, hứng thú biến mất thì chẳng có cách nào.
Hứng thú thì không có cách nào khác miễn cưỡng, ngoài ra Nhậm Ninh Viễn đối với Khúc Kha và anh tốt vô cùng, còn có việc làm, cuộc sống điều độ. Nếu anh đối với tình hình hiện nay còn cảm thấy không đủ thú gì, vậy thật sự là moi móc quá.
Đi theo Nhậm Ninh Viễn ra phòng tắm, nhìn người kia lên giường, ngực Khúc Đồng Thu bắt đầu bang bang nhảy loạn.
Kỳ thật đến tận bây giờ anh cũng chẳng nói rõ được bản thân mình có đồng tính luyến ái hay không. Từng có hành vi của người đồng tính, trong lòng cũng có thể chấp nhận, thế là anh cảm thấy bản thân anh là phải.
Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, bắt gặp những người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ anh thật sự chẳng hề có tưởng tượng không phải nào. Vì để tự giám định bản thân, anh còn cố ý lén lút xem các tạp chí về đồng tính, đối với những cơ thể như ổ bánh mì nhỏ và hạ thể nửa che nửa đậy, anh chỉ cảm thấy mờ mịt.
Có thể anh là người với giác quan đặc biệt ngốc nghếch, tiêu chuẩn không phù hợp với đồng tính luyến ái.
Nhưng vô luận anh ngốc nghếch đến mức nào, tiêu chuẩn không phù hợp đến bao nhiêu, thì với anh mà nói Nhậm Ninh Viễn thật sự quá chói ngời.
Hiện tại sự hờ hững, khó lường của Nhậm Ninh Viễn không còn giống với thời còn là sinh viên, nhưng cảm giác mê người vẫn luôn luôn tồn tại, thậm chí càng mãnh liệt hơn.
Từ những năm trước cho tới bây giờ anh vẫn chẳng dám suy nghĩ về phương diện này đối với Nhậm Ninh Viễn, chẳng hề có sự không tôn trọng đó đối với lão Đại. Hiện tại Nhậm Ninh Viễn làm việc này với anh, thân thể giao hợp, thế là con tim xúc động của anh trong nháy mắt dường như được mở chốt, các loại tà niệm bất kính đều run rẩy chạy cả ra ngoài.
Giống như bây giờ vậy đó, nhìn Nhậm Ninh Viễn ngồi dựa vào đầu giường, anh tuấn lại sạch sẽ, sự gợi cảm toát ra toàn thân, anh liền cả gan loạn nghĩ, muốn đi tới sờ một phen, hoặc hôn một chút gì đó.
Nhưng bình thường thì không được, chỉ có tối thứ sáu như vậy Nhậm Ninh Viễn mới có thể sẽ bằng lòng cùng anh thân thiết một chút.
Nhậm Ninh Viễn đọc sách trong chốc lát, ngẩng đầu thấy anh còn đứng nơi xa, dáng vẻ khẩn trương thế là sẽ buông tạp chí xuống, mỉm cười nói: “Lại đây.”
Khúc Đồng Thu nghe theo, toàn thân cứng ngắc đi đến bên giường, xốc chăn lên tiến vào.
Anh còn chưa biết đêm nay Nhậm Ninh Viễn có dự định làm hay không, dù sao đi công tác cũng mỏi mệt, cần nghỉ ngơi cho tốt. Đêm nay không làm, vậy phải đợi đến tuần tiếp theo.
Đang lúc anh đoán đông nghĩ tây, Nhậm Ninh Viễn đặt tạp chí xuống đầu giường, rồi sau đó chồm qua, nhẹ hôn anh.
Khúc Đồng Thu lập tức hít vào một hơi trong cổ họng.
Nhậm Ninh Viễn lập tức dừng lại, nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì?”
Khúc Đồng Thu run rẩy: “Không…” Chứ chẳng lẽ nói máu anh sôi lên.
Nhậm Ninh Viễn nhìn vào mắt anh trong chốc lát: “Đêm nay làm được không?”
“…Được” Tuy đã từng tiếp xúc thân mật qua, lúc nói như thế mặt vẫn đỏ bừng, trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi.
Nhậm Ninh Viễn lại khẽ hôn anh, rồi sau đó thấp giọng nói: “Lại đây ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu đi đến bên thắt lưng gầy yếu mà rắn chắc kia, ngồi xuống cạnh bên, cảm thấy toàn thân đều nóng lên, cổ họng nhanh co rút lại, muốn hôn lấy Nhậm Ninh Viễn mà lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Hoàn hảo là Nhậm Ninh Viễn đã đưa môi qua, sau khi hôn môi thì hôn cằm anh, hôn cổ anh, hôn xương quai xanh, từ lúc hôn môi đã lột sách quần áo trên người anh.
Số lần hai người thân thiết cũng không phải ít, nhưng Khúc Đồng Thu lần nào cũng vẫn khẩn trương như vậy đó, không biết để tay ở chốn nào.
Thế là cũng lung tung mà cởi quần áo Nhậm Ninh Viễn, khi bàn tay chạm phải làn da ấm áp dưới lớp áo thì toàn bộ máu liền chạy thẳng lên đầu, trong mơ hồ thừa dịp sờ loạn Nhậm Ninh Viễn.
Rồi sau đó quần bị kéo xuống dưới, hạ thân trần trụi tiếp xúc nhau, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy cả lưng tê dại, như chạm phải điện.
Họ chưa từng làm ở nơi nào khác ngoài giường, cũng chẳng có cái gì mà bất ngờ, vui mừng và lãng mạn. Tuy tất cả đều theo quy củ thôi, nhưng anh cũng cảm thấy rất kích thích. Nếu thật sự ở nơi khác làm ra cái gì kịch liệt hơn, anh chỉ sợ con tim mình chịu không nổi.
Chỉ cần là làm cùng Nhậm Ninh Viễn, anh chẳng cần thứ gì để gia tăng thú vui của ái tình và kích thích tình ái. Chỉ cần thân thiết với Nhậm Ninh Viễn thôi, cơ thể này cũng đã quá đủ rồi.
Lúc Nhậm Ninh Viễn giúp anh bôi trơn, điện thoại đầu giường vang lên. Hai người đều không có ý nghe. Nhậm Ninh Viễn vừa dịu dàng di chuyển ngón tay vừa hôn lồng ngực anh, vậy là anh liền run rẩy như đột ngột sốt cao, muốn bắt lấy bả vai Nhậm Ninh Viễn mà lại không dám dùng sức quá nhiều, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trước Nhậm Ninh Viễn, trong cổ họng vỗ về chơi đùa với đầu lưỡi anh chính là ngón tay trên bàn tay kia của Nhậm Ninh Viễn.
Điện thoại vang lên một lúc liền chuyển sang dạng nhắn lại, sau một tiếng ‘Bíp’, bên kia thoáng im lặng một chút, rồi sau đó là giọng một người đàn ông.
“Ninh Viễn, là tôi.”
Khúc Đồng Thu run rẩy, khớp hàm vừa thu lại liền cắn phải đầu ngón tay ấy.
“Đã lâu không gặp.” Bên kia lại dừng một chút, “Cũng đã hai năm rồi.”
Trong thanh âm còn giống như có tạp âm của trời mưa.
“Gần đây tôi muốn trở về một chuyến.”
“Ngày mốt là ngày giỗ hai năm của cậu ấy.”
“Năm ngoái tôi không liên lạc với anh. Thật có lỗi. Tôi không có cách nào khác.”
Lặng im vài giây, thanh âm kia còn nói: “Lúc ấy anh hỏi tôi, tôi có đối xử tử tế với cậu ấy không. Hiện tại tôi nói thật rằng không có.”
“Là lỗi của tôi.”
“Cuối cùng tôi nghĩ rằng, nếu cậu ấy còn sống, tôi nhất định phải chờ cậu ấy. Càng nghĩ càng cảm thấy…”
Lại là sự tạm dừng vội vã, rồi sau đó người nọ nói: “Gần đây tôi nghĩ, tôi nên trở về thăm cậu ấy.”
Thanh âm nghe có chút mơ hồ. “Ninh Viễn, tôi không thể trốn tránh nữa.”
“Xin anh hãy giúp tôi.”
Đối phương cúp điện thoại, trong phòng hồi phục yên tĩnh. Khúc Đồng Thu vẫn còn ngơ ngác ngồi trong lòng người kia, nhìn dấu răng trên đầu ngón tay, tư thế vẫn còn duy trì, nhưng hai người đã sớm xụi lơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.