Quân Tử Chi Giao

Chương 87: Ngoại truyện 6.2.3: Nỗi hoài nghi - Hạ C

Lam Lâm

30/11/2016

Nỗi hoài nghi

Hạ C

Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu cơ hồ nghĩ đến Nhậm Ninh Viễn phát bệnh tim. Thế là tâm trí trống rỗng, chân tay luống cuống, hoảng hốt hét to lên: “Tiểu Kha, Tiểu Kha!”

Khúc Kha nghe tiếng chạy đến, đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt Nhậm Ninh Viễn cũng kinh hãi theo: “Chú Nhậm? Chú có khỏe không?”

Khúc Đồng Thu bị dọa không phải ít, dĩ nhiên nói không nên lời, chỉ lo xoa xoa ngực thay Nhậm Ninh Viễn.

Mà hơi thở của đối phương cũng chầm chậm hồi phục lại, tuy rằng vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng đã giữ lấy tay anh, ôn hòa nói: “Tôi không sao.”

Đối với loại mặt nạ bình thản này, cuối cùng Khúc Đồng Thu cũng có phần tức giận: “Sao lại không có việc gì? Anh không biết bộ dáng vữa nãy dọa người lắm sao? Thân thể không thoải mái thì phải nói, dối gạt không phải khiến chúng tôi càng quan tâm hơn ư?”

Khúc Kha cũng đi rót ly nước, cầm hộp thuốc thường dùng cho người bệnh tim lại, thoáng hồ nghi nói: “Chú Nhậm… không có gì chứ?”

“Ai mà biết, cả đêm không ổn, hỏi lại không chịu nói.”

Mà ngay cả người như Khúc Đồng Thu, tại thời điểm thế này cũng thấp thỏm chẳng yên. Chuyện của A Mỹ buổi tối đã giải quyết, nhưng bị ý tưởng ‘Nhậm Ninh Viễn ôm bệnh trong người’ gây nhiễu, anh cũng chẳng còn tâm tư đi chuẩn bị việc như tiền mừng hôn nhân: “Tiểu Kha, ngày mai con giúp ba mua một ít lễ vật đi.”

Khúc Kha thoáng cảnh giác: “Lễ vật gì? Cho ai?”

“Cho dì A Mỹ.”

Khúc Kha nhíu mày, biểu tình cự tuyệt: “Đang tốt đẹp việc gì phải tặng lễ vật cho dì ấy.”

Ai, con gái thật sự là càng ngày càng không nghe lời.

“Dì ấy sẽ kết hôn với chú Trương, hơn nữa rất nhanh sẽ có em bé, là song hỷ lâm môn đó.”

“. . . . . .”

“Cho nên lễ vật đưa tặng ngàn vạn lần phải hậu một chút, tốt nhất là thứ gì có tính thực tế. Con xem đồ gì thích hợp thì mua, giá cả không thành vấn đề, về ba đưa tiền lại cho.”

“. . . . . .”

Không có được câu trả lời như mong đợi từ con gái, Khúc Đồng Thu quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”



Ánh mắt Khúc Kha phức tạp nói: “… À thì, con đi ngủ trước.” rồi lập tức không hiểu sao, cũng chẳng hề quay đầu, còn đóng cửa cái sầm.

Đứa nhỏ này, không chỉ chẳng nhận nhiệm vụ mua quà, còn không thèm quan tâm đến sống chết của Nhậm Ninh Viễn.

Cảm giác mất mát, Khúc Đồng Thu chỉ còn cách đỡ Nhậm Ninh Viễn lên giường nằm, bưng nước cho Nhậm Ninh Viễn uống, còn lấy khăn cho Nhậm Ninh Viễn lau mặt.

Tuy rằng trên mặt Nhậm Ninh Viễn không có mồ hôi, cũng không có vẻ gì là khát nước, chẳng qua Khúc Đồng Thu cũng không biết còn cách gì khác để biểu đạt sự quan tâm của mình dành cho Nhậm Ninh Viễn nữa hay không.

“Khá hơn chút nào không?” Nhìn sắc mặt thì đã là khôi phục rất nhiều.

Nhậm Ninh Viễn đặt ly xuống, “Ừ” một tiếng.

“Chuyện gì vậy? Đột nhiên không thoải mái sao?”

Nhậm Ninh Viễn tuy rằng không phải là người có cơ thể mạnh mẽ cường tráng, cũng không phải hào hoa phong nhã, nhưng lại cao, mảnh khảnh một cách tao nhã. Nói theo tố chất thì hoàn toàn có thể nói là khỏe mạnh, nâng vật nặng mà như nâng vật nhẹ, chưa từng có lúc nào quá mệt mỏi.

Lúc Khúc Đồng Thu giúp Nhậm Ninh Viễn xoa ngực vẫn cảm thấy thân thể ấy vẫn cường mà hữu lực như trước, tràn ngập sức sống, dù là xương cốt nơi dưới bàn tay anh hay trái tim cũng vậy.

Nhưng bởi vì như thế mới càng khiến người ta lo lắng hơn. Người luôn luôn khỏe mạnh, nếu bất chợt có sự cố gì thì so với kẻ bình thường càng thêm nghiêm trọng.

Anh không biết đến tột cùng là cơ thể Nhậm Ninh Viễn có chỗ nào không ổn. Mà Nhậm Ninh Viễn cũng không trả lời anh.

“Rốt cuộc là sao vậy? Cho dù anh không muốn nói, vậy đi gặp bác sĩ nói ra mới tốt hơn chứ?”

Nhậm Ninh Viễn cười: “Thật không sao cả.”

Thái độ ngậm miệng chẳng muốn đề cập, lạnh nhạt có phần xa lạ ấy Khúc Đồng Thu tất nhiên đã quen, nhưng vào thời khắc này, anh đột nhiên có cảm giác đến cực hạn.

“Rõ ràng là có việc, tại sao lại không chịu nói?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.

“Sao vậy? Tôi không xứng để biết phải không? Hay anh nghĩ rằng dù có nói cho tôi biết cũng vô dụng?”

Loại khẩu khí ép hỏi ấy ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy quá lớn mật, quá mạo phạm, nhưng Nhậm Ninh Viễn không hề giận, chỉ lẳng lặng như trước nhìn anh.



Đối mặt với con người bình tĩnh như bức tường cao không cảm xúc này, Khúc Đồng Thu dần cảm thấy được như có ai đó đốt lửa trong ngực mình.

“Phải, tôi không có năng lực để các người dùng vào bất cứ việc gì, tôi cũng không thể giúp được việc gì to lớn. Nhưng nói với tôi một tiếng chẳng lẽ cũng tốn hơi lắm sao? Tôi chỉ muốn biết được một chút thôi, yêu cầu ấy là quá phận sao? Tại sao cứ nói với tôi như thế…”

Cuối cùng trước mặt Nhậm Ninh Viễn anh trở nên khó thở, nhưng những lời phải nói bỗng nhiên tắc lại, chẳng thể nói tiếp, vấn đề ấy ngay cả chính anh cũng không có câu trả lời.

Nhậm Ninh Viễn thoáng nhìn anh trong chốc lát như có điều suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cũng không liên quan gì với nhau.”

“A?”

“Nếu tôi thật sự có chuyện gì.”

“. . . . . .”

“Không có tôi, nói không chừng cậu đã có thể thuận lợi tìm một người phụ nữ, kết hôn, sinh con của chính mình.”

“. . . . . .”

“Như vậy không tốt sao?”

Khúc Đồng Thu run rẩy: “Anh… Ý anh là…”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là đưa ra một loại khả năng thôi.”

Qua một lúc Khúc Đồng Thu mới nói: “Tôi, tôi không hiểu.”

“Ý tôi là, cậu có từng nghĩ tới hay chưa, kỳ thật cuộc sống của cậu ngoại trừ như hiện tại, còn có lựa chọn khác.”

“. . . . . .”

“Nói ví dụ như, một ngày kia cậu có thể gặp được một người phụ nữ mà cậu yêu, rồi kết hôn với cô ấy, có con cái của chính mình.”

Khúc Đồng Thu có đến vài phút chẳng nói ra lời.

Chính xác, anh, kẻ một mực chiếm cái tên ‘ba của Khúc Kha’, cho dù không được giữ lại, cũng phải cả đời theo Nhậm Ninh Viễn, nói theo mức độ nào đó càng làm cho mọi chuyện thêm phức tạp.

Có lẽ anh nên giống những người đàn ông khác, một lần nữa đi tìm mái ấm gia đình của bản thân, bằng bản lĩnh của chính mình để có được vợ và con cái, chứ không phải đem ký thác tình cảm lên người Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Tử Chi Giao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook