Chương 35
Đông Bôn Tây Cố
20/07/2020
Dịch: Minovan
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố Cửu Tư xuống giường và kéo chiếc rèm
cửa sổ thì nhìn thấy một màu trắng xóa khắp khung trời. Lúc ấy, Trần Mộ
Bạch mặc một bộ đồ đen toàn thân nên vô cùng nổi bật trên nền tuyết
trắng, anh đang quay lưng lại với cô, không biết đang làm gì.
Tuy rằng nhìn bề ngoài Trần Mộ Bạch có hơi gầy, thế nhưng trên người vẫn có cơ bắp, cộng thêm với việc có một tỷ lệ, dáng vóc hoàn mỹ, bất kể là mặc loại quần áo như thế nào cũng trông rất đẹp mắt. Đáng nhẽ đây vốn là một khung cảnh đẹp, thế nhưng không hiểu sao Cố Cửu Tư lại đột nhiên cảm thấy cái bóng lưng thẳng cao gầy kia lại trở nên cô độc lạnh lẽo đến thế.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Trần Tĩnh Khang đang cười, “Thiếu gia nói hôm nay sẽ lên núi!”
Cố Cửu Tư trằn trọc nguyên một đêm hôm qua, vừa nhìn đã thấy sắc mặt cô không được tốt lắm. Trong lòng hốt hoảng, cô vô thức gật nhẹ đầu, biểu thị rằng mình đã biết.
Bí mật nho nhỏ của Trần Tĩnh Khang đã bị Cố Cửu Tư bắt gặp, nên khi gặp nhau cũng cảm thấy ngại ngùng, nói xong chuyện chính liền trở nên gượng gạo, cậu đứng ở trước cửa cố gắng trấn định, ngó nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn cô.
Cố Cửu Tư cảm thấy buồn cuời, dựa vào một bên cửa hỏi, “Em đang làm gì đấy?”
Trần Tĩnh Khang vẫn không dám nhìn, “Không làm gì hết.”
Cố Cửu Tư vẫn luôn coi Trần Tĩnh Khang như em trai mình. Thực ra cô vốn cũng có em trai, chỉ là giữa hai người không được thân thiết lắm, sau khi trải qua việc kia, cũng không hề liên lạc nữa, ngược lại thì cô cực kỳ quý Trần Tĩnh Khang.
Cô giơ tay xoa loạn đầu của cậu, giống như một người chị đang trêu chọc em mình vậy, “Chị đã nói chị không nhìn thấy gì, em còn ngượng ngùng cái gì chứ, em định cả đời này cũng không gặp chị nữa sao?”
Trần Tĩnh Khang vừa trốn tránh vừa kháng nghị, “Vậy mà chị còn nhắc lại!”
Vẫn còn chưa kịp rút tay về, cô đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang bước về phía này, sau đó anh dừng lại, liếc nhìn cô và Trần Tĩnh Khang.
Ánh mắt đó hoàn toàn có thể giết chết người, Cố Cửu Tư đành ngượng ngùng rút tay lại.
Trần Tĩnh Khang không hề nhận thức ra được điều đó, quay người híp mắt cười gọi một tiếng thiếu gia.
Trần Mộ Bạch không thèm để ý đến cậu, vẻ mặt không có cảm xúc rồi quay đầu bước đi.
Trần Tĩnh Khang thấy Trần Mộ Bạch bước vào phòng xong mới quay đầu lại hỏi, “Sao hôm nay ngủ dậy, tính khí thiếu gia lại xấu như thế nhỉ?”
Cố Cửu Tư không dám tiếp lời, cô không xác định được đây là bệnh gắt ngủ của anh hay lại là do cô chọc giận, cô tìm đại một cái cớ nào đó rồi chuồn đi, “À, chị… chị xuống lầu giúp chú Phương chuẩn bị bữa sáng.”
Cố Cửu Tư vốn cảm thấy trốn trong phòng ăn sẽ an toàn hơn chút, thế nhưng từ lúc cô bước vào đó, Trần Phương cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức lông tơ cũng dựng đứng hết lên.
Cô vẫn luôn cảm thấy con người Trần Phương này rất giống hòa thượng ở trong tiểu thuyết võ hiệp, luôn không quan tâm thua thiệt ở đời nhưng lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Đối với Trần Mộ Bạch, ông đối xử vốn không giống một người quản gia đối với chủ nhân, cảm giác có sự yêu thương không thể nào nói hết, theo lý mà nói Trần Tĩnh Khang mới là con ruột của ông, thế nhưng cô luôn cảm thấy sự chú ý của Trần Phương luôn đặt 80% lên Trần Mộ Bạch, đối với Trần Tĩnh Khang… chỉ là thuận tiện quan tâm một chút.
Cũng may Trần Tĩnh Khang là người có thần kinh thô không chú ý đến việc này, không thì thật không biết nên nghĩ như thế nào nữa.
Một lúc sau Trần Phương mới mỉm cười lắc đầu, “Lại xích mích với thiếu gia rồi à?’
Cố Cửu Tư thực sự không biết cô với Trần Mộ Bạch làm thế nào có thể phát triển đến mức độ này, có thể là do cô nghĩ nhiều rồi, cho dù Trần Mộ Bạch có đứng trước mặt cô nói rõ ràng ra một từ kia cô cũng không phân biệt được thật giả nữa, huống hồ chỉ là một câu nói mập mờ không rõ kia của anh. Tình sử của cô tuy chỉ là một tờ giấy trắng thế nhưng cô cũng không ngốc, bên cạnh cũng có rất nhiều ví đụ, nói chung là loại tình yêu nam nữ ấy vốn cũng không hề giống với tình trạng hiện tại của cô và Trần Mộ Bạch.
Cô cười khổ lắc đầu, trong đầu càng lúc càng loạn.
Trong cuộc đời của Cố Cửu Tư đến nay, cô vốn không hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ là loại tình cảm như thế nào, không biết đối với loại tình cảm này thì nên xử lý ra sao, càng không biết khi hai người chạm mặt nhau thì nên tỏ vẻ như thế nào.
Từ trước đến nay người đàn ông mà cô tiếp xúc nhiều nhất là ba cô, nhưng phần lớn thời gian ba cô đối với cô đều vô cùng nghiêm khắc, sau đó đến Trần gia, những người đàn ông trong Trần gia cô đều coi như là hổ là sói, nên càng không có cơ hội để tìm hiểu. Thế nên lúc cô nhận ra được sự biến chuyển giữa cô và Trần Mộ Bạch ngoài việc khiếp sợ và có cảm giác không chắc chắn ra, thì cô còn không biết nên làm sao.
Động tác trong tay Trần Phương vẫn không hề dừng lại, “Sắp đón năm mới rồi, mọi người đều nên hòa hợp, đã chuẩn bị quà mừng năm mới cho thiếu gia chưa? Lát nữa lúc ăn cơm thì mang ra, cậu ấy nhìn thấy sẽ vui vẻ mà không tức giận nữa.”
Cố Cửu Tư hơi ngừng lại, gật nhẹ đầu, “Đã chuẩn bị rồi, chỉ là không biết anh ấy có thích hay không thôi.”
Trần Phương quay đầu nhìn Cố Cửu Tư một cái, cười đầy thâm ý, “Sẽ thích thôi.”
Nói xong, ông liền tiếp tục làm việc, vô cùng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không ngờ rằng ông đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn phải làm chuyện mai mối như thế này. Thế nhưng cũng làm gì còn cách nào khác đâu, hai người này, nói đến việc tâm kế mưu mô thì như cùng chí hướng, vô cùng hòa hợp, thế nhưng chuyện tình cảm thì… phải gọi là không hề ăn khớp, sáng sớm ngày hôm nay ông vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Trần Mộ Bạch đã biết rằng Trần Mộ Bạch lại đi thăm dò Cố Cửu Tư và lại thất bại rồi.
Không biết có phải do câu nói đêm hôm qua của Trần Mộ Bạch hay không mà Cố Cửu Tư cứ cảm thấy ánh mắt của Trần Phương có chút kỳ quặc, những lời nói ra càng kỳ quặc hơn.
Sao ông ấy chắc chắn rằng Trần Mộ Bạch sẽ thích món quà của cô chứ?
Cố Cửu Tư càng nghĩ càng thấy loạn, bực bội vò vò đầu.
Trên bàn ăn, Cố Cửu Tư đặt ba món quà lên trên bàn.
Trần Phương híp mắt cười nói cảm ơn, Trần Tĩnh Khang thì cực kỳ mong chờ vội vàng mở ra xem, còn Trần Mộ Bạch thì vẻ mặt không cảm xúc chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp không có ý định làm gì hết.
Trần Phương lặng lẽ quay ra nhìn Cố Cửu Tư nháy nháy mắt.
Cố Cửu Tư nhìn Trần Mộ Bạch vẫn đang ngồi im ở đó, thử thò tay qua rồi đẩy nhẹ chiếc hộp đến phía trước mắt Trần Mộ Bạch, chủ động lấy lòng, “Anh không mở ra xem sao?”
Trần Mộ Bạch từ từ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, một lúc sau mới nhấc tay xé giấy bọc ra, vốn định chê bai theo thói quen thì đột nhiên dừng lại.
Một chiếc khăn tay màu xám tro lặng lẽ nằm trong chiếc hộp, ở góc chiếc khăn còn thêu thêm một đóa hoa lan, bên cạnh là những chữ cái viết tắt tên của anh, CMB, nét chữ phóng khoáng, tự nhiên, trông vô cùng tao nhã.
Nét thêu vốn cũng không được gọi là xuất sắc, chỉ là đóa hoa lan kia, Trần Mộ Bạch nhận ra, anh giơ tay vuốt nhẹ nét thêu.
Đó là hoa lan tố tâm, là hoa mà lúc sinh thời mẹ anh thích nhất.
Anh nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, đáy mắt đen nhánh, “Đây là em thêu?”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Trước đây, từng học qua một người dì, tôi thêu không được đẹp lắm, hy vọng anh không chê.”
Vẻ mặt của Trần Mộ Bạch vẫn không thay đổi, chỉ hỏi lại một cách không tự nhiên, “Sao lại chọn loại hoa này?”
Cố Cửu Tư nếu đã dám thêu đương nhiên cũng đã chuẩn bị câu trả lời thật tốt, “Trước đây, anh từng nói anh có trồng qua hoa mai tố tâm, vốn định thêu hoa mai, thế nhưng hoa mai dành cho đàn ông không hợp lắm, nên tôi đã chọn hoa lan.”
Nói xong, cô còn tỏ ra ngây thơ hỏi lại, “Có vấn đề gì sao?”
Đáp án cùng với diễn xuất của Cố Cửu Tư đều không có gì để bới móc, Trần Mộ Bạch nhìn cô một lát, sau đó lắc đầu.
Sắc mặt khó coi của cả một buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, anh từ từ lên tiếng, hiếm khi mới mở lời khen ngợi cô, “Tôi rất thích, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ tò mò thò đầu qua nhìn, sau đó cau may trách móc Cố Cửu Tư, “Chị Cố, có phải chị thêu thiếu một chữ N không, CNMB? Một ngày tốt lành như hôm nay có nhất thiết phải báo thù như thế không?”
(*CNMB: đại loại là một câu chửi bậy =))) )
Cố Cửu Tư nghiến chặt răng ôm lấy trán, cô tính toán hết thảy mọi người với mọi việc, điều duy nhất không tính được chính là cái tên Trần Tĩnh Khang suốt ngày làm hỏng việc này.
Vẻ mặt Trần Mộ Bạch khó khăn lắm mới hòa hoãn đi được một chút đã lập tức đen trở lại, nắm chặt lấy chiếc khăn tay mà không nói gì.
Trần Tĩnh Khang nói không kịp nghĩ xong cũng không phát hiện được không khí lạnh bao quanh mình, cậu cúi đầu tiếp tục xé gói quà, một giây sau liền nhảy cẫng lên, “A, là cốc kỷ niệm em thích nhất! Còn có chữ ký nữa này!”
Cậu cầm chiếc cốc cười lớn nhìn Cố Cửu Tư, “Chị Cố, món quà này quá tuyệt!”
Cố Cửu Tư vốn đã cực kỳ hối hận vì đã tặng quà cho Trần Tĩnh Khang, hiện giờ cô lại hận đến mức không thể thu lại, thà đập nát còn hơn đưa cho cậu ta!
Cô chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, không ngờ có người lại thật sự làm vậy.
Trần Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ ngứa mắt với Trần Tĩnh Khang vẫn đang hưng phấn đến mức hai mắt đều đỏ lên, mặt tối sầm vươn tay ra, “Đưa cho tôi xem.”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ vui thích đưa qua, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ hỏi, “Có phải rất đẹp không?”
Trần Mộ Bạch nhận lấy vẻ mắt chán ghét nhìn nhìn, đột nhiên nhếch môi, mỉm cười nhìn Trần Tĩnh Khang, chỉ có điều nụ cười này có chút…. dữ tợn.
Nụ cười vẫn chưa dứt, các ngón tay đột ngột thả ra, chiếc cốc rơi xuống nền đất, lập tức vỡ tan tành.
Trần Mộ Bạch cực kỳ bình tĩnh rút tay lại, cực kỳ đường hoàng nhìn vẻ mặt hoảng sợ run run của Trần Tĩnh Khang mà nói, “Đổ vỡ điềm lành, tiểu Khang tử, năm tới cậu sẽ có nhiều vận may lắm.”
Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang như sắp khóc tới nơi rồi, cậu không dám tin mà nhìn những mảnh vỡ trên nền đất, cảm giác như những mảnh vỡ dưới sàn không chỉ là mảnh vỡ từ chiếc cốc, mà còn là trái tim của cậu. Cậu nhìn Trần Mộ Bạch, không dám tức giận, chỉ đành đem hy vọng cuối cùng của mình đặt lên người Cố Cửu Tư, quay đầu hỏi cô, “Chị Cố, có còn không?”
Vẻ mặt Cố Cửu Tư cũng vô cùng bất ngờ, sau khi thầm mặc niệm trong lòng Trần Mộ Bạch đúng là ma quỷ, cô mới không nhẫn tâm mà lắc đầu rất nhẹ dưới ánh mắt ngập tràn sự mong chờ của Trần Tĩnh Khang.
Chịu ấm ức xong còn không thể phát tác, Trần Tĩnh Khang khóc lóc chạy ra ngoài.
Trần Phương vừa lắc đầu vừa thở dài, IQ và EQ của đứa con trai này của ông quả thực khiến người khác phải phiền não.
Ăn xong bữa sáng, Cố Cửu Tư vẫn không nỡ lòng đành đi an ủi Trần Tĩnh Khang cùng với Trần Phương, tuy Trần Tĩnh Khang không ôm mấy mảnh vỡ kia nữa, thế nhưng vẻ mặt không còn thấy nụ cười. Mãi cho đến khi Cố Cửu Tư đảm bảo qua năm mới sẽ lại giúp cậu tìm một cái giống hệt như cũ, cậu ta cuối cùng cũng miễn cưỡng gượng gạo vui vẻ trở lại.
Một buổi sáng hỗn loạn qua đi, Trần Mộ Bạch vẫn lề mề một lúc mới chịu xuất phát. Xe khách đã đặt xong xuôi, bọn họ sẽ đến từng địa điểm để đón những người khác. Sau đó tất cả mọi người cùng nhau lên núi, tuyết rơi nhiều nên đường trở nên trơn chợt, xe khách cũng lái rất chậm nên đến buổi chiều họ mới tới nơi.
Trên núi ngoài suối nước nóng còn có một ngôi chùa, tất cả mọi người bước xuống xe, vừa hít thở không khí lạnh lẽo trong lành trên cao vừa ngắm nhìn những bông tuyết đang bay lả tả lẫn trong những làn khói đang vẩn vít xung quanh, cảnh sắc vô cùng thoát tục, đầy ý vị, nhất thời bọn họ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, liền hào hứng quay ra trò chuyện với nhau.
Khu suối nước nóng và ngôi chùa cách nhau rất gần, bọn họ sống ở trong chùa, bởi vì trước đó năm nào cũng tới nên các vị hòa thượng trong chùa hấu hết đều biết đến bọn họ. Trước đó đã có thông báo trước, bọn họ vừa xuống xe đã có người đến đẫn đường.
Một đám người mệt lả đói khát, sau khi đến nơi mặc dù chỉ ăn chay, nhưng cũng ăn rất ngon miệng, sau khi ăn xong thì đến giờ tự do hoạt động, có thể đi đến khu suối nước nóng.
Cố Cửu Tư đợi ở trong phòng một lát, tính toán thời gian thấy cũng ổn rồi mới quyết định ra ngoài, quả nhiên trên đường đã nghe thấy đồng nghiệp đang sôi nổi bàn luận, nói Trần Mộ Bạch vô tình gặp phải một cô gái vô cùng xinh đẹp, hai người vừa gặp mặt đã lửa tình cháy hừng hực, bây giờ đang làm SPA với nhau nên bọn họ mới cố ý trốn ra đây.
Cố Cửu Tư thở phào một hơi, cuối cùng cô cũng thành công thoát thân được rồi, những chuyện sau này phải xem bản lĩnh của Thư Họa đến đâu thôi
Tuy rằng nhìn bề ngoài Trần Mộ Bạch có hơi gầy, thế nhưng trên người vẫn có cơ bắp, cộng thêm với việc có một tỷ lệ, dáng vóc hoàn mỹ, bất kể là mặc loại quần áo như thế nào cũng trông rất đẹp mắt. Đáng nhẽ đây vốn là một khung cảnh đẹp, thế nhưng không hiểu sao Cố Cửu Tư lại đột nhiên cảm thấy cái bóng lưng thẳng cao gầy kia lại trở nên cô độc lạnh lẽo đến thế.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Trần Tĩnh Khang đang cười, “Thiếu gia nói hôm nay sẽ lên núi!”
Cố Cửu Tư trằn trọc nguyên một đêm hôm qua, vừa nhìn đã thấy sắc mặt cô không được tốt lắm. Trong lòng hốt hoảng, cô vô thức gật nhẹ đầu, biểu thị rằng mình đã biết.
Bí mật nho nhỏ của Trần Tĩnh Khang đã bị Cố Cửu Tư bắt gặp, nên khi gặp nhau cũng cảm thấy ngại ngùng, nói xong chuyện chính liền trở nên gượng gạo, cậu đứng ở trước cửa cố gắng trấn định, ngó nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn cô.
Cố Cửu Tư cảm thấy buồn cuời, dựa vào một bên cửa hỏi, “Em đang làm gì đấy?”
Trần Tĩnh Khang vẫn không dám nhìn, “Không làm gì hết.”
Cố Cửu Tư vẫn luôn coi Trần Tĩnh Khang như em trai mình. Thực ra cô vốn cũng có em trai, chỉ là giữa hai người không được thân thiết lắm, sau khi trải qua việc kia, cũng không hề liên lạc nữa, ngược lại thì cô cực kỳ quý Trần Tĩnh Khang.
Cô giơ tay xoa loạn đầu của cậu, giống như một người chị đang trêu chọc em mình vậy, “Chị đã nói chị không nhìn thấy gì, em còn ngượng ngùng cái gì chứ, em định cả đời này cũng không gặp chị nữa sao?”
Trần Tĩnh Khang vừa trốn tránh vừa kháng nghị, “Vậy mà chị còn nhắc lại!”
Vẫn còn chưa kịp rút tay về, cô đã nhìn thấy Trần Mộ Bạch đang bước về phía này, sau đó anh dừng lại, liếc nhìn cô và Trần Tĩnh Khang.
Ánh mắt đó hoàn toàn có thể giết chết người, Cố Cửu Tư đành ngượng ngùng rút tay lại.
Trần Tĩnh Khang không hề nhận thức ra được điều đó, quay người híp mắt cười gọi một tiếng thiếu gia.
Trần Mộ Bạch không thèm để ý đến cậu, vẻ mặt không có cảm xúc rồi quay đầu bước đi.
Trần Tĩnh Khang thấy Trần Mộ Bạch bước vào phòng xong mới quay đầu lại hỏi, “Sao hôm nay ngủ dậy, tính khí thiếu gia lại xấu như thế nhỉ?”
Cố Cửu Tư không dám tiếp lời, cô không xác định được đây là bệnh gắt ngủ của anh hay lại là do cô chọc giận, cô tìm đại một cái cớ nào đó rồi chuồn đi, “À, chị… chị xuống lầu giúp chú Phương chuẩn bị bữa sáng.”
Cố Cửu Tư vốn cảm thấy trốn trong phòng ăn sẽ an toàn hơn chút, thế nhưng từ lúc cô bước vào đó, Trần Phương cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức lông tơ cũng dựng đứng hết lên.
Cô vẫn luôn cảm thấy con người Trần Phương này rất giống hòa thượng ở trong tiểu thuyết võ hiệp, luôn không quan tâm thua thiệt ở đời nhưng lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Đối với Trần Mộ Bạch, ông đối xử vốn không giống một người quản gia đối với chủ nhân, cảm giác có sự yêu thương không thể nào nói hết, theo lý mà nói Trần Tĩnh Khang mới là con ruột của ông, thế nhưng cô luôn cảm thấy sự chú ý của Trần Phương luôn đặt 80% lên Trần Mộ Bạch, đối với Trần Tĩnh Khang… chỉ là thuận tiện quan tâm một chút.
Cũng may Trần Tĩnh Khang là người có thần kinh thô không chú ý đến việc này, không thì thật không biết nên nghĩ như thế nào nữa.
Một lúc sau Trần Phương mới mỉm cười lắc đầu, “Lại xích mích với thiếu gia rồi à?’
Cố Cửu Tư thực sự không biết cô với Trần Mộ Bạch làm thế nào có thể phát triển đến mức độ này, có thể là do cô nghĩ nhiều rồi, cho dù Trần Mộ Bạch có đứng trước mặt cô nói rõ ràng ra một từ kia cô cũng không phân biệt được thật giả nữa, huống hồ chỉ là một câu nói mập mờ không rõ kia của anh. Tình sử của cô tuy chỉ là một tờ giấy trắng thế nhưng cô cũng không ngốc, bên cạnh cũng có rất nhiều ví đụ, nói chung là loại tình yêu nam nữ ấy vốn cũng không hề giống với tình trạng hiện tại của cô và Trần Mộ Bạch.
Cô cười khổ lắc đầu, trong đầu càng lúc càng loạn.
Trong cuộc đời của Cố Cửu Tư đến nay, cô vốn không hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ là loại tình cảm như thế nào, không biết đối với loại tình cảm này thì nên xử lý ra sao, càng không biết khi hai người chạm mặt nhau thì nên tỏ vẻ như thế nào.
Từ trước đến nay người đàn ông mà cô tiếp xúc nhiều nhất là ba cô, nhưng phần lớn thời gian ba cô đối với cô đều vô cùng nghiêm khắc, sau đó đến Trần gia, những người đàn ông trong Trần gia cô đều coi như là hổ là sói, nên càng không có cơ hội để tìm hiểu. Thế nên lúc cô nhận ra được sự biến chuyển giữa cô và Trần Mộ Bạch ngoài việc khiếp sợ và có cảm giác không chắc chắn ra, thì cô còn không biết nên làm sao.
Động tác trong tay Trần Phương vẫn không hề dừng lại, “Sắp đón năm mới rồi, mọi người đều nên hòa hợp, đã chuẩn bị quà mừng năm mới cho thiếu gia chưa? Lát nữa lúc ăn cơm thì mang ra, cậu ấy nhìn thấy sẽ vui vẻ mà không tức giận nữa.”
Cố Cửu Tư hơi ngừng lại, gật nhẹ đầu, “Đã chuẩn bị rồi, chỉ là không biết anh ấy có thích hay không thôi.”
Trần Phương quay đầu nhìn Cố Cửu Tư một cái, cười đầy thâm ý, “Sẽ thích thôi.”
Nói xong, ông liền tiếp tục làm việc, vô cùng bất đắc dĩ mà lắc đầu, không ngờ rằng ông đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn phải làm chuyện mai mối như thế này. Thế nhưng cũng làm gì còn cách nào khác đâu, hai người này, nói đến việc tâm kế mưu mô thì như cùng chí hướng, vô cùng hòa hợp, thế nhưng chuyện tình cảm thì… phải gọi là không hề ăn khớp, sáng sớm ngày hôm nay ông vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Trần Mộ Bạch đã biết rằng Trần Mộ Bạch lại đi thăm dò Cố Cửu Tư và lại thất bại rồi.
Không biết có phải do câu nói đêm hôm qua của Trần Mộ Bạch hay không mà Cố Cửu Tư cứ cảm thấy ánh mắt của Trần Phương có chút kỳ quặc, những lời nói ra càng kỳ quặc hơn.
Sao ông ấy chắc chắn rằng Trần Mộ Bạch sẽ thích món quà của cô chứ?
Cố Cửu Tư càng nghĩ càng thấy loạn, bực bội vò vò đầu.
Trên bàn ăn, Cố Cửu Tư đặt ba món quà lên trên bàn.
Trần Phương híp mắt cười nói cảm ơn, Trần Tĩnh Khang thì cực kỳ mong chờ vội vàng mở ra xem, còn Trần Mộ Bạch thì vẻ mặt không cảm xúc chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp không có ý định làm gì hết.
Trần Phương lặng lẽ quay ra nhìn Cố Cửu Tư nháy nháy mắt.
Cố Cửu Tư nhìn Trần Mộ Bạch vẫn đang ngồi im ở đó, thử thò tay qua rồi đẩy nhẹ chiếc hộp đến phía trước mắt Trần Mộ Bạch, chủ động lấy lòng, “Anh không mở ra xem sao?”
Trần Mộ Bạch từ từ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, một lúc sau mới nhấc tay xé giấy bọc ra, vốn định chê bai theo thói quen thì đột nhiên dừng lại.
Một chiếc khăn tay màu xám tro lặng lẽ nằm trong chiếc hộp, ở góc chiếc khăn còn thêu thêm một đóa hoa lan, bên cạnh là những chữ cái viết tắt tên của anh, CMB, nét chữ phóng khoáng, tự nhiên, trông vô cùng tao nhã.
Nét thêu vốn cũng không được gọi là xuất sắc, chỉ là đóa hoa lan kia, Trần Mộ Bạch nhận ra, anh giơ tay vuốt nhẹ nét thêu.
Đó là hoa lan tố tâm, là hoa mà lúc sinh thời mẹ anh thích nhất.
Anh nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư, đáy mắt đen nhánh, “Đây là em thêu?”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Trước đây, từng học qua một người dì, tôi thêu không được đẹp lắm, hy vọng anh không chê.”
Vẻ mặt của Trần Mộ Bạch vẫn không thay đổi, chỉ hỏi lại một cách không tự nhiên, “Sao lại chọn loại hoa này?”
Cố Cửu Tư nếu đã dám thêu đương nhiên cũng đã chuẩn bị câu trả lời thật tốt, “Trước đây, anh từng nói anh có trồng qua hoa mai tố tâm, vốn định thêu hoa mai, thế nhưng hoa mai dành cho đàn ông không hợp lắm, nên tôi đã chọn hoa lan.”
Nói xong, cô còn tỏ ra ngây thơ hỏi lại, “Có vấn đề gì sao?”
Đáp án cùng với diễn xuất của Cố Cửu Tư đều không có gì để bới móc, Trần Mộ Bạch nhìn cô một lát, sau đó lắc đầu.
Sắc mặt khó coi của cả một buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, anh từ từ lên tiếng, hiếm khi mới mở lời khen ngợi cô, “Tôi rất thích, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ tò mò thò đầu qua nhìn, sau đó cau may trách móc Cố Cửu Tư, “Chị Cố, có phải chị thêu thiếu một chữ N không, CNMB? Một ngày tốt lành như hôm nay có nhất thiết phải báo thù như thế không?”
(*CNMB: đại loại là một câu chửi bậy =))) )
Cố Cửu Tư nghiến chặt răng ôm lấy trán, cô tính toán hết thảy mọi người với mọi việc, điều duy nhất không tính được chính là cái tên Trần Tĩnh Khang suốt ngày làm hỏng việc này.
Vẻ mặt Trần Mộ Bạch khó khăn lắm mới hòa hoãn đi được một chút đã lập tức đen trở lại, nắm chặt lấy chiếc khăn tay mà không nói gì.
Trần Tĩnh Khang nói không kịp nghĩ xong cũng không phát hiện được không khí lạnh bao quanh mình, cậu cúi đầu tiếp tục xé gói quà, một giây sau liền nhảy cẫng lên, “A, là cốc kỷ niệm em thích nhất! Còn có chữ ký nữa này!”
Cậu cầm chiếc cốc cười lớn nhìn Cố Cửu Tư, “Chị Cố, món quà này quá tuyệt!”
Cố Cửu Tư vốn đã cực kỳ hối hận vì đã tặng quà cho Trần Tĩnh Khang, hiện giờ cô lại hận đến mức không thể thu lại, thà đập nát còn hơn đưa cho cậu ta!
Cô chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, không ngờ có người lại thật sự làm vậy.
Trần Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ ngứa mắt với Trần Tĩnh Khang vẫn đang hưng phấn đến mức hai mắt đều đỏ lên, mặt tối sầm vươn tay ra, “Đưa cho tôi xem.”
Trần Tĩnh Khang cực kỳ vui thích đưa qua, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ hỏi, “Có phải rất đẹp không?”
Trần Mộ Bạch nhận lấy vẻ mắt chán ghét nhìn nhìn, đột nhiên nhếch môi, mỉm cười nhìn Trần Tĩnh Khang, chỉ có điều nụ cười này có chút…. dữ tợn.
Nụ cười vẫn chưa dứt, các ngón tay đột ngột thả ra, chiếc cốc rơi xuống nền đất, lập tức vỡ tan tành.
Trần Mộ Bạch cực kỳ bình tĩnh rút tay lại, cực kỳ đường hoàng nhìn vẻ mặt hoảng sợ run run của Trần Tĩnh Khang mà nói, “Đổ vỡ điềm lành, tiểu Khang tử, năm tới cậu sẽ có nhiều vận may lắm.”
Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang như sắp khóc tới nơi rồi, cậu không dám tin mà nhìn những mảnh vỡ trên nền đất, cảm giác như những mảnh vỡ dưới sàn không chỉ là mảnh vỡ từ chiếc cốc, mà còn là trái tim của cậu. Cậu nhìn Trần Mộ Bạch, không dám tức giận, chỉ đành đem hy vọng cuối cùng của mình đặt lên người Cố Cửu Tư, quay đầu hỏi cô, “Chị Cố, có còn không?”
Vẻ mặt Cố Cửu Tư cũng vô cùng bất ngờ, sau khi thầm mặc niệm trong lòng Trần Mộ Bạch đúng là ma quỷ, cô mới không nhẫn tâm mà lắc đầu rất nhẹ dưới ánh mắt ngập tràn sự mong chờ của Trần Tĩnh Khang.
Chịu ấm ức xong còn không thể phát tác, Trần Tĩnh Khang khóc lóc chạy ra ngoài.
Trần Phương vừa lắc đầu vừa thở dài, IQ và EQ của đứa con trai này của ông quả thực khiến người khác phải phiền não.
Ăn xong bữa sáng, Cố Cửu Tư vẫn không nỡ lòng đành đi an ủi Trần Tĩnh Khang cùng với Trần Phương, tuy Trần Tĩnh Khang không ôm mấy mảnh vỡ kia nữa, thế nhưng vẻ mặt không còn thấy nụ cười. Mãi cho đến khi Cố Cửu Tư đảm bảo qua năm mới sẽ lại giúp cậu tìm một cái giống hệt như cũ, cậu ta cuối cùng cũng miễn cưỡng gượng gạo vui vẻ trở lại.
Một buổi sáng hỗn loạn qua đi, Trần Mộ Bạch vẫn lề mề một lúc mới chịu xuất phát. Xe khách đã đặt xong xuôi, bọn họ sẽ đến từng địa điểm để đón những người khác. Sau đó tất cả mọi người cùng nhau lên núi, tuyết rơi nhiều nên đường trở nên trơn chợt, xe khách cũng lái rất chậm nên đến buổi chiều họ mới tới nơi.
Trên núi ngoài suối nước nóng còn có một ngôi chùa, tất cả mọi người bước xuống xe, vừa hít thở không khí lạnh lẽo trong lành trên cao vừa ngắm nhìn những bông tuyết đang bay lả tả lẫn trong những làn khói đang vẩn vít xung quanh, cảnh sắc vô cùng thoát tục, đầy ý vị, nhất thời bọn họ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, liền hào hứng quay ra trò chuyện với nhau.
Khu suối nước nóng và ngôi chùa cách nhau rất gần, bọn họ sống ở trong chùa, bởi vì trước đó năm nào cũng tới nên các vị hòa thượng trong chùa hấu hết đều biết đến bọn họ. Trước đó đã có thông báo trước, bọn họ vừa xuống xe đã có người đến đẫn đường.
Một đám người mệt lả đói khát, sau khi đến nơi mặc dù chỉ ăn chay, nhưng cũng ăn rất ngon miệng, sau khi ăn xong thì đến giờ tự do hoạt động, có thể đi đến khu suối nước nóng.
Cố Cửu Tư đợi ở trong phòng một lát, tính toán thời gian thấy cũng ổn rồi mới quyết định ra ngoài, quả nhiên trên đường đã nghe thấy đồng nghiệp đang sôi nổi bàn luận, nói Trần Mộ Bạch vô tình gặp phải một cô gái vô cùng xinh đẹp, hai người vừa gặp mặt đã lửa tình cháy hừng hực, bây giờ đang làm SPA với nhau nên bọn họ mới cố ý trốn ra đây.
Cố Cửu Tư thở phào một hơi, cuối cùng cô cũng thành công thoát thân được rồi, những chuyện sau này phải xem bản lĩnh của Thư Họa đến đâu thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.