Chương 43
Đông Bôn Tây Cố
28/08/2020
Trong bóng đêm thăm
thẳm, Cố Cửu Tư vẫn chưa nguôi cơn tức nên đành đi dạo loanh quanh trong ngôi chùa. Cả đời này cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như Trần Mộ Bạch! Cô âm thầm thề với trời, cả đời này cô sẽ
không bao giờ ngồi đánh bài với anh nữa!
Còn Trần Mộ Bạch, sau khi bị Ôn Nhượng đuổi về, Trần Mộ Bạch ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy hơi buồn chán nên quyết định ra ngoài đi dạo để vơi bớt hơi rượu, không ngờ hai kẻ oan gia ngõ hẹp ấy lại không hẹn mà gặp nhau ở một điện chính vắng người qua lại.
Lúc Cố Cửu Tư đẩy cửa ra mới phát hiện, điện bên này chỉ thờ cúng phật Tây Tạng. Trong điện lúc đó chỉ có những ánh nến đang cháy sáng, lập lòe trong bóng đêm, cô ngẩng đầu, nheo mắt quan sát kỹ từng pho tượng một trên cao.
Chẳng lâu sau đó, đằng sau đột nhiên phát ra một tiếng “két”, là tiếng cửa mở. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy Trần Mộ Bạch đang bước vào trong.
Không biết tại sao, khoảnh khắc khi nhìn thấy anh, Cố Cửu Tư đột nhiên lại có cảm giác giống như người khiến mình tức giận trước đó không phải là anh vậy.
Trần Mộ Bạch thấy Cố Cửu Tư ở trong thì cũng không tỏ ra bất ngờ, cũng không tỏ ra thành kính, anh ngồi đại lên một chiếc đệm cói ở dưới đất, liếc mắt nhìn các pho tượng xung quanh một vòng, sau đó lại quay ra nhìn vẻ mặt trang nghiêm của cô, cực kỳ hứng thú lên tiếng hỏi, “Em tin cái này sao?”
“Tin.” Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn tượng phật trước mặt, rồi lại im lặng tự nhủ nốt câu còn lại chưa nói ra.
Phật giáo tu cho kiếp sau, Lạt ma giáo tu cho kiếp này, kiếp sau quá đỗi mờ ảo, kiếp này đầy sóng gió, tôi chỉ mong kiếp này, mọi sự đều bình yên
Trần Mộ Bạch vốn là người không biết cấm kỵ điều gì, lúc này lại chỉ có hai người bọn họ, càng không biết giữ lời hơn, “Vậy theo em, người như tôi đây có phải nên xuống địa ngục không?”
Lúc này, cô mới quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Mộ Bạch, ở một nơi nghiêm trang, thần thánh như thế này, vẻ mặt anh vẫn ngang tàng, kiêu ngạo đến vậy, thản nhiên, thờ ơ đến thế. Vừa rồi lúc ăn tối, anh có uống một chút rượu, sắc mặt hơi đỏ, nên trông càng yêu mị đến hút hồn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo sự tò mò, rồi sau đó dần dần sự tò mò ấy hóa thành sự phấn khích, dường như thực sự muốn biết có phải anh sẽ xuống địa ngục thật hay không.
Không biết vì sao, Cố Cửu Tư đột nhiên cong cong khóe môi rồi nở nụ cười.
Anh ngang ngạnh, kiêu ngạo, ra tay độc ác, không biết cố kỵ điều gì, người khác đều là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đến lượt anh, sợ là ngay đến cả thần với phật gặp anh rồi còn phải lùi lại ba bước, ba giới thần, phật, ma đều phải để mặc anh tung hoành, vậy thì làm gì có việc phải xuống địa ngục đây?
Thoát khỏi mọi sự trói buộc thường lệ, Trần Mộ Bạch dường như thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ như đã bị nụ cười của cô tác động, anh cũng vô thức mỉm cười theo, “Em cười cái gì?”
“Tất cả các tượng thần này đều là thần hộ pháp, có cái là Minh Vương hoặc Kim Cang, Minh Vương hay Kim Cang đều là các vị chư Phật hay có thể hiểu là một dáng hình phẫn nộ của Phật, bình thường những pho tượng mà chúng ta hay thấy là dáng hình từ bi của ngài. Trong “Pháp Hoa Kinh” có viết, Quan Thế Âm Bồ Tát vì để phổ độ cho chúng sinh mà có thể hóa thân thành rất nhiều những hình dáng khác nhau, đương nhiên cũng có thể biến hóa thành những hình dáng từ bi hoặc phẫn nộ. Dù với bất cứ hình dạng nào đi chăng nữa thì cũng chỉ để phổ độ chúng sinh một cách đúng đắn nhất. Đối với chúng sinh có thiện căn thì sẽ hóa thân từ bi để phổ độ, nhưng đối với chúng sinh có ác căn, đã được phổ độ nhưng vẫn không giác ngộ, Phật cũng sẽ không từ bỏ,nếu như hóa từ bi không được, vậy thì nhất định phải dùng các phương pháp có uy lực, khiến cho chúng sinh vì sợ hãi mà giác ngộ…” Cố Cửu Tư vốn định nói rằng dù có là người như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có cách để cứu rỗi, phổ độ cho người đó, thế nhưng nói được một nửa, cô mới chợt nhận ra bất kể là dáng hình từ bi hay dáng hình căm phẫn, dường như đều không có tác dụng đối với Trần Mộ Bạch.
Anh nghiêm túc vừa nghe cô nói vừa ngắm nhìn các pho tượng trước mặt, “Sao em lại biết những thứ này?”
Cố Cửu Tư hơi ngừng lại một lát, giọng nói dường như thấp hơn rất nhiều, “Một người lớn ở nhà có nghiên cứu Phật pháp, từ bé tôi vẫn luôn nghe cô ấy kể.”
Trần Mộ Bạch suy nghĩ một lát, “Là người mà em nói đã từng dạy em thêu sao?”
Lúc đó cô vốn chỉ buột miệng nói ra, không ngờ tới Trần Mộ Bạch vẫn còn nhớ, cô gật đầu, “Đúng vậy.”
Thật ra, trong ký ức của mình, cô vốn đã không còn nhớ rõ gương mặt của cô ấy nữa, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ bóng lưng cô ấy quỳ trước pho tượng Phật ngày nào.
Bình thường, anh rất ít khi nghe cô nhắc đến người nhà của mình nên cũng tò mò hỏi lại một câu, “Cô ấy đối xử với em rất tốt à?”
Ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như đang thất thần, Trần Mộ Bạch không định quấy rầy cô nữa, chỉ im lặng ngồi đợi ở một bên.
Một lát sau, cô mới lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng, “Lúc đó, tôi còn rất bé, vốn cũng chẳng biết thế nào là tốt thế nào là xấu, thế nào là thiện thế nào là ác. Người khác cười với tôi, tôi sẽ coi người đó là người tốt. Bây giờ người thể hiện ra trước mặt là tốt với tôi chưa chắc đã là thật lòng, người tỏ vẻ đối với tôi không tốt có lẽ mới là người thực sự lo lắng cho tôi.”
Người nói vô tâm, người nghe để ý, Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy chột dạ, giả vờ vô ý ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đổi chủ đề, “”Lạt ma giáo có phương thức tu hành, gọi là gì ý nhỉ? Nam nữ song tu?”
Cố Cửu Tư sững người lại, tiếp đó cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực lên, cô đoán rằng Trần Mộ Bạch lại bắt đầu cái chủ đề “phóng túng” của mình. Quả nhiên, anh bắt đầu lên tiếng.
“Không phải có cả Phật Hoan Lạc sao, trước dùng dục vọng hấp dẫn, sau đó khiến người giác ngộ, tôi thấy cái này phù hợp với tôi đó, chỉ không biết rằng ai đến phổ độ tôi đây?” Vừa nói anh vừa sáp lại gần, chăm chú nhìn cô, giống như đang thực sự đàm luận phật pháp với cô vậy.
Cố Cửu Tư cảm thấy mất tự nhiên lùi lại đằng sau, sau đó cau mày nhìn anh, thực sự không biết nên nói gì, “Ở một nơi như thế này, anh nói những điều như thế không sợ xuống địa ngục à?”
Trần Mộ Bạch dường như không hề để tâm, “Xuống địa ngục? Em xuống với tôi à?”
Cố Cửu Tư chợt quên mất, sự lãng mạn của người khác chính là bảo vệ em cả một đời, muốn cùng em dần dần già đi, còn trong mắt Trần Mộ Bạch, lãng mạn chính là cùng em đồng quy vu tận, không phải ai cũng có tư cách để chết với anh, không phải ai cũng có được “vinh dự” đó.
Trần Mộ Bạch đột nhiên mỉm cười, “Biểu tình của em là sao vậy, tôi đùa thôi.”
Dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng động cực lớn ở bên ngoài, tiếp theo đó trên bầu trời chợt xuất hiện những chùm pháo hoa vô cùng rực rỡ, nhưng sự rực rỡ đó cũng chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, rất nhanh sau đó bầu trời lại khôi phục lại màu đen cùng sự tĩnh lặng vốn có của nó.
Cố Cửu Tư thò đầu ra ngoài nhìn, “Sao ở đây cũng có người đốt pháo vậy.”
Trần Mộ Bạch cũng đứng lên, “Là tôi bảo Trần Tĩnh Khang đốt đó, sắp 12h rồi. Đi theo tôi.”
Cô không biết anh định làm gì, “Đi đâu vậy?”
Trần Mộ Bạch kéo tay cô, “Đi thì biết.”
Ra khỏi điện, cả hai người họ mới phát hiện không biết trời đã nổi gió từ lúc nào, Trần Mộ Bạch dắt cô đi xuyên qua những cơn gió rét, vượt qua một nửa cái sân của ngôi chùa, cuối cùng dừng lại dưới lầu gác chuông.
Đường lên đỉnh của lầu chuông vừa dốc vừa hẹp, lại còn không có đèn chiếu sáng, xung quanh tối tăm vô cùng khiến cho Cố Cửu Tư đột nhiên phải dừng lại.
Trần Mộ Bạch bước lên được vài bước thì mới phát hiện cô không theo sau anh nên anh không bước tiếp nữa, anh xoay người rồi đưa tay về phía cô.
Lầu chuông vốn ở một góc khuất người trong chùa, xung quanh chỉ là một màu tối đen, bên tai là tiếng gió đang không ngừng rít gào.
Cố Cửu Tư không nhìn rõ xung quanh, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đôi tay đang chìa ra trước mặt cô.
Cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, điều khác biệt là lần này Trần Mộ Bạch không hề giơ nhầm tay.
Dường như trong giây lát, cô lại quay về đêm tuyết ngày đó, trong bóng đêm, Trần Mộ Bạch cũng từng đưa tay ra với cô như vậy. Bọn họ của lúc đó vẫn đang thăm dò, tính kế lẫn nhau, đã vài tháng trôi qua, giữa bọn họ giờ đây đã có sự thay đổi nào đó rồi sao? Hay là vài tháng qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện gì cũng không thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là trái tim cô?
Mỗi một giây, một phút lại qua đi, trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp, mát lạnh của Trần Mộ Bạch chợt vang lên, anh đang gọi tên của cô.
“Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư vô thức trả lời, “Ừm.”
“Em không tin tôi, hay không tin bản thân mình?”
Anh nói cực kỳ nghiêm túc.
Cố Cửu Tư không nhìn rõ được gương mặt anh, thế nhưng chỉ vì một câu nói đó, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn thua cuộc, khiến cô cảm thấy hoang mang, lo sợ, không biết phải trả lời như thế nào.
Một lát sau, một tiếng cười khẽ lại vang lên, mang theo dỗ dành, “Được rồi, mau đi lên thôi, cứ chần chờ nữa là không kịp đón tiếng chuông mừng năm mới đâu, lần này không kịp là lại phải đợi thêm một năm nữa.”
Cố Cửu Tư dường như đã bị tiếng cười đó mê hoặc, trong lòng không suy nghĩ vớ vẩn nữa mà liền xòe tay ra nắm chặt lấy bàn tay anh, bước đằng sau lưng anh đi một mạch tới đỉnh.
Trong ký ức ít ỏi của cô, đã từng có một bàn tay rộng lớn ấm áp như vậy dắt cô từng bước từng bước về phía trước. Hiện tại, đôi tay nắm lấy tay cô tuy vô cùng mềm mại, nhưng lại có chút lạnh lẽo, thế nhưng vẫn khiến cô không hề lo sợ mà tiến bước tiếp.
Gió ở trên đỉnh lầu chuông to hơn rất nhiều so với lúc ở dưới mặt đất, Cố Cửu Tư muốn nhấc tay gạt lại những lọn tóc đang bay không ngừng vì những cơn gió nhưng không thể nào rút tay ra được.
Trần Mộ Bạch không chịu buông tay, anh quay đầu nhìn cô, dường như không hề có ý định buông tay cô xuống. Anh xoay người đối diện cô, một bàn tay khác nhấc lên giúp cô gài lại những lọn tóc đang bay trong gió vào sau tai, sau đó thuận tiện kéo chặt áo khoác vào cho cô, sau khi làm xong một loạt các động tác đó xong mới lên tiếng hỏi, “Lạnh không?”
Động tác của anh vô cùng tự nhiên, không thấy có gì khác lạ, Cố Cửu Tư nghe rõ tiếng tim đập như trống liên hồi của mình, tự cảm thấy mình đúng là quái đản, cố gắng giả vờ như không quan tâm, “Không lạnh.”
Trần Mộ Bạch ôm gọn tay cô vào trong tay mình để ủ ấm, “Không lạnh thì em run cái gì?”
Lúc ra ngoài, cô vốn không định ở bên ngoài quá lâu, cho nên chỉ tìm đại một cái áo khoác mà thôi, đến khăn choàng cũng không đem theo, bây giờ đứng giữa đỉnh lầu lộng gió thì phát run là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng cho dù có lạnh đến thế nào đi nữa cô cũng không dám mở lời, cô sợ… dù cho đã rõ ràng như vậy, cô vẫn sợ chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Trần Mộ Bạch nhìn cô vài giây, đột nhiên lên tiếng, “Không sao, nếu lạnh thì em cứ nói, dù sao tôi cũng không định đưa áo khoác của tôi cho em mặc, tôi cũng rất lạnh. Hỏi em lần nữa, có lạnh không?”
Cố Cửu Tư tức đến mức trợn trắng mắt, vừa xấu hổ vừa muốn phát cáu, hét lên, “Lạnh! Hài lòng chưa!”
Trần Mộ Bạch vô cùng hài lòng gật đầu, “May là tôi mặc nhiều, lạnh thì sao không nói sớm.”
Dứt lời, anh liền buông tay của cô ra rồi mở áo choàng của mình, sau đó lập tức kéo cô bọc vào trong lòng mình, che chắn gió giúp cô, rồi mới lên tiếng lần nữa, “Còn lạnh không?”
Động tác của anh rất nhanh, chỉ có vài giây, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận được hơi ấm đằng sau lưng mình, còn có mùi hương cơ thể của anh.
Cô sững sờ, ngây ngốc.
Tay của Trần Mộ Bạch vẫn còn vòng trên eo của cô, cằm thì đặt trên vai, anh hơi nghiêng đầu hỏi, “Sao không trả lời?”
Cố Cửu Tư trả lời rất nhanh, “Không lạnh.”
Tràn Mộ Bạch thấy người cô vẫn còn run, liền bắt lấy tay cô, nắm chặt trong tay thử độ ấm thì mới biết cô không còn lạnh nữa, anh nghĩ một lát rồi nở nụ cười, “Em sợ cái gì?”
Cố Cửu Tư đúng là sợ, cô thực sự rất sợ, cô sợ nếu như chuyện này tiếp tục, cô sợ rằng mình sẽ không còn đường lui nữa.
Lòng nghĩ vậy nhưng khi lên tiếng cô lại nói khác, “Tôi sợ anh sẽ đẩy tôi xuống dưới.”
“Em thật là, đến bao giờ mới có thể nói được một câu thật lòng đây, xem ra em vẫn chưa tin tôi.”
Giọng nói của anh mang theo ý cười, thế nhưng không biết có phải vì gió thổi quá đỗi đáng sợ khiến cho cô nghe thấy được cả sự cô đơn, tịch mịch khó có thể phát hiện trong đó.
Còn Trần Mộ Bạch, sau khi bị Ôn Nhượng đuổi về, Trần Mộ Bạch ngồi trong phòng một lúc, cảm thấy hơi buồn chán nên quyết định ra ngoài đi dạo để vơi bớt hơi rượu, không ngờ hai kẻ oan gia ngõ hẹp ấy lại không hẹn mà gặp nhau ở một điện chính vắng người qua lại.
Lúc Cố Cửu Tư đẩy cửa ra mới phát hiện, điện bên này chỉ thờ cúng phật Tây Tạng. Trong điện lúc đó chỉ có những ánh nến đang cháy sáng, lập lòe trong bóng đêm, cô ngẩng đầu, nheo mắt quan sát kỹ từng pho tượng một trên cao.
Chẳng lâu sau đó, đằng sau đột nhiên phát ra một tiếng “két”, là tiếng cửa mở. Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy Trần Mộ Bạch đang bước vào trong.
Không biết tại sao, khoảnh khắc khi nhìn thấy anh, Cố Cửu Tư đột nhiên lại có cảm giác giống như người khiến mình tức giận trước đó không phải là anh vậy.
Trần Mộ Bạch thấy Cố Cửu Tư ở trong thì cũng không tỏ ra bất ngờ, cũng không tỏ ra thành kính, anh ngồi đại lên một chiếc đệm cói ở dưới đất, liếc mắt nhìn các pho tượng xung quanh một vòng, sau đó lại quay ra nhìn vẻ mặt trang nghiêm của cô, cực kỳ hứng thú lên tiếng hỏi, “Em tin cái này sao?”
“Tin.” Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn tượng phật trước mặt, rồi lại im lặng tự nhủ nốt câu còn lại chưa nói ra.
Phật giáo tu cho kiếp sau, Lạt ma giáo tu cho kiếp này, kiếp sau quá đỗi mờ ảo, kiếp này đầy sóng gió, tôi chỉ mong kiếp này, mọi sự đều bình yên
Trần Mộ Bạch vốn là người không biết cấm kỵ điều gì, lúc này lại chỉ có hai người bọn họ, càng không biết giữ lời hơn, “Vậy theo em, người như tôi đây có phải nên xuống địa ngục không?”
Lúc này, cô mới quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Mộ Bạch, ở một nơi nghiêm trang, thần thánh như thế này, vẻ mặt anh vẫn ngang tàng, kiêu ngạo đến vậy, thản nhiên, thờ ơ đến thế. Vừa rồi lúc ăn tối, anh có uống một chút rượu, sắc mặt hơi đỏ, nên trông càng yêu mị đến hút hồn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo sự tò mò, rồi sau đó dần dần sự tò mò ấy hóa thành sự phấn khích, dường như thực sự muốn biết có phải anh sẽ xuống địa ngục thật hay không.
Không biết vì sao, Cố Cửu Tư đột nhiên cong cong khóe môi rồi nở nụ cười.
Anh ngang ngạnh, kiêu ngạo, ra tay độc ác, không biết cố kỵ điều gì, người khác đều là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đến lượt anh, sợ là ngay đến cả thần với phật gặp anh rồi còn phải lùi lại ba bước, ba giới thần, phật, ma đều phải để mặc anh tung hoành, vậy thì làm gì có việc phải xuống địa ngục đây?
Thoát khỏi mọi sự trói buộc thường lệ, Trần Mộ Bạch dường như thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ như đã bị nụ cười của cô tác động, anh cũng vô thức mỉm cười theo, “Em cười cái gì?”
“Tất cả các tượng thần này đều là thần hộ pháp, có cái là Minh Vương hoặc Kim Cang, Minh Vương hay Kim Cang đều là các vị chư Phật hay có thể hiểu là một dáng hình phẫn nộ của Phật, bình thường những pho tượng mà chúng ta hay thấy là dáng hình từ bi của ngài. Trong “Pháp Hoa Kinh” có viết, Quan Thế Âm Bồ Tát vì để phổ độ cho chúng sinh mà có thể hóa thân thành rất nhiều những hình dáng khác nhau, đương nhiên cũng có thể biến hóa thành những hình dáng từ bi hoặc phẫn nộ. Dù với bất cứ hình dạng nào đi chăng nữa thì cũng chỉ để phổ độ chúng sinh một cách đúng đắn nhất. Đối với chúng sinh có thiện căn thì sẽ hóa thân từ bi để phổ độ, nhưng đối với chúng sinh có ác căn, đã được phổ độ nhưng vẫn không giác ngộ, Phật cũng sẽ không từ bỏ,nếu như hóa từ bi không được, vậy thì nhất định phải dùng các phương pháp có uy lực, khiến cho chúng sinh vì sợ hãi mà giác ngộ…” Cố Cửu Tư vốn định nói rằng dù có là người như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có cách để cứu rỗi, phổ độ cho người đó, thế nhưng nói được một nửa, cô mới chợt nhận ra bất kể là dáng hình từ bi hay dáng hình căm phẫn, dường như đều không có tác dụng đối với Trần Mộ Bạch.
Anh nghiêm túc vừa nghe cô nói vừa ngắm nhìn các pho tượng trước mặt, “Sao em lại biết những thứ này?”
Cố Cửu Tư hơi ngừng lại một lát, giọng nói dường như thấp hơn rất nhiều, “Một người lớn ở nhà có nghiên cứu Phật pháp, từ bé tôi vẫn luôn nghe cô ấy kể.”
Trần Mộ Bạch suy nghĩ một lát, “Là người mà em nói đã từng dạy em thêu sao?”
Lúc đó cô vốn chỉ buột miệng nói ra, không ngờ tới Trần Mộ Bạch vẫn còn nhớ, cô gật đầu, “Đúng vậy.”
Thật ra, trong ký ức của mình, cô vốn đã không còn nhớ rõ gương mặt của cô ấy nữa, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ bóng lưng cô ấy quỳ trước pho tượng Phật ngày nào.
Bình thường, anh rất ít khi nghe cô nhắc đến người nhà của mình nên cũng tò mò hỏi lại một câu, “Cô ấy đối xử với em rất tốt à?”
Ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như đang thất thần, Trần Mộ Bạch không định quấy rầy cô nữa, chỉ im lặng ngồi đợi ở một bên.
Một lát sau, cô mới lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng, “Lúc đó, tôi còn rất bé, vốn cũng chẳng biết thế nào là tốt thế nào là xấu, thế nào là thiện thế nào là ác. Người khác cười với tôi, tôi sẽ coi người đó là người tốt. Bây giờ người thể hiện ra trước mặt là tốt với tôi chưa chắc đã là thật lòng, người tỏ vẻ đối với tôi không tốt có lẽ mới là người thực sự lo lắng cho tôi.”
Người nói vô tâm, người nghe để ý, Trần Mộ Bạch đột nhiên cảm thấy chột dạ, giả vờ vô ý ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đổi chủ đề, “”Lạt ma giáo có phương thức tu hành, gọi là gì ý nhỉ? Nam nữ song tu?”
Cố Cửu Tư sững người lại, tiếp đó cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực lên, cô đoán rằng Trần Mộ Bạch lại bắt đầu cái chủ đề “phóng túng” của mình. Quả nhiên, anh bắt đầu lên tiếng.
“Không phải có cả Phật Hoan Lạc sao, trước dùng dục vọng hấp dẫn, sau đó khiến người giác ngộ, tôi thấy cái này phù hợp với tôi đó, chỉ không biết rằng ai đến phổ độ tôi đây?” Vừa nói anh vừa sáp lại gần, chăm chú nhìn cô, giống như đang thực sự đàm luận phật pháp với cô vậy.
Cố Cửu Tư cảm thấy mất tự nhiên lùi lại đằng sau, sau đó cau mày nhìn anh, thực sự không biết nên nói gì, “Ở một nơi như thế này, anh nói những điều như thế không sợ xuống địa ngục à?”
Trần Mộ Bạch dường như không hề để tâm, “Xuống địa ngục? Em xuống với tôi à?”
Cố Cửu Tư chợt quên mất, sự lãng mạn của người khác chính là bảo vệ em cả một đời, muốn cùng em dần dần già đi, còn trong mắt Trần Mộ Bạch, lãng mạn chính là cùng em đồng quy vu tận, không phải ai cũng có tư cách để chết với anh, không phải ai cũng có được “vinh dự” đó.
Trần Mộ Bạch đột nhiên mỉm cười, “Biểu tình của em là sao vậy, tôi đùa thôi.”
Dứt lời, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng động cực lớn ở bên ngoài, tiếp theo đó trên bầu trời chợt xuất hiện những chùm pháo hoa vô cùng rực rỡ, nhưng sự rực rỡ đó cũng chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, rất nhanh sau đó bầu trời lại khôi phục lại màu đen cùng sự tĩnh lặng vốn có của nó.
Cố Cửu Tư thò đầu ra ngoài nhìn, “Sao ở đây cũng có người đốt pháo vậy.”
Trần Mộ Bạch cũng đứng lên, “Là tôi bảo Trần Tĩnh Khang đốt đó, sắp 12h rồi. Đi theo tôi.”
Cô không biết anh định làm gì, “Đi đâu vậy?”
Trần Mộ Bạch kéo tay cô, “Đi thì biết.”
Ra khỏi điện, cả hai người họ mới phát hiện không biết trời đã nổi gió từ lúc nào, Trần Mộ Bạch dắt cô đi xuyên qua những cơn gió rét, vượt qua một nửa cái sân của ngôi chùa, cuối cùng dừng lại dưới lầu gác chuông.
Đường lên đỉnh của lầu chuông vừa dốc vừa hẹp, lại còn không có đèn chiếu sáng, xung quanh tối tăm vô cùng khiến cho Cố Cửu Tư đột nhiên phải dừng lại.
Trần Mộ Bạch bước lên được vài bước thì mới phát hiện cô không theo sau anh nên anh không bước tiếp nữa, anh xoay người rồi đưa tay về phía cô.
Lầu chuông vốn ở một góc khuất người trong chùa, xung quanh chỉ là một màu tối đen, bên tai là tiếng gió đang không ngừng rít gào.
Cố Cửu Tư không nhìn rõ xung quanh, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy đôi tay đang chìa ra trước mặt cô.
Cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, điều khác biệt là lần này Trần Mộ Bạch không hề giơ nhầm tay.
Dường như trong giây lát, cô lại quay về đêm tuyết ngày đó, trong bóng đêm, Trần Mộ Bạch cũng từng đưa tay ra với cô như vậy. Bọn họ của lúc đó vẫn đang thăm dò, tính kế lẫn nhau, đã vài tháng trôi qua, giữa bọn họ giờ đây đã có sự thay đổi nào đó rồi sao? Hay là vài tháng qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện gì cũng không thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là trái tim cô?
Mỗi một giây, một phút lại qua đi, trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp, mát lạnh của Trần Mộ Bạch chợt vang lên, anh đang gọi tên của cô.
“Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư vô thức trả lời, “Ừm.”
“Em không tin tôi, hay không tin bản thân mình?”
Anh nói cực kỳ nghiêm túc.
Cố Cửu Tư không nhìn rõ được gương mặt anh, thế nhưng chỉ vì một câu nói đó, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn thua cuộc, khiến cô cảm thấy hoang mang, lo sợ, không biết phải trả lời như thế nào.
Một lát sau, một tiếng cười khẽ lại vang lên, mang theo dỗ dành, “Được rồi, mau đi lên thôi, cứ chần chờ nữa là không kịp đón tiếng chuông mừng năm mới đâu, lần này không kịp là lại phải đợi thêm một năm nữa.”
Cố Cửu Tư dường như đã bị tiếng cười đó mê hoặc, trong lòng không suy nghĩ vớ vẩn nữa mà liền xòe tay ra nắm chặt lấy bàn tay anh, bước đằng sau lưng anh đi một mạch tới đỉnh.
Trong ký ức ít ỏi của cô, đã từng có một bàn tay rộng lớn ấm áp như vậy dắt cô từng bước từng bước về phía trước. Hiện tại, đôi tay nắm lấy tay cô tuy vô cùng mềm mại, nhưng lại có chút lạnh lẽo, thế nhưng vẫn khiến cô không hề lo sợ mà tiến bước tiếp.
Gió ở trên đỉnh lầu chuông to hơn rất nhiều so với lúc ở dưới mặt đất, Cố Cửu Tư muốn nhấc tay gạt lại những lọn tóc đang bay không ngừng vì những cơn gió nhưng không thể nào rút tay ra được.
Trần Mộ Bạch không chịu buông tay, anh quay đầu nhìn cô, dường như không hề có ý định buông tay cô xuống. Anh xoay người đối diện cô, một bàn tay khác nhấc lên giúp cô gài lại những lọn tóc đang bay trong gió vào sau tai, sau đó thuận tiện kéo chặt áo khoác vào cho cô, sau khi làm xong một loạt các động tác đó xong mới lên tiếng hỏi, “Lạnh không?”
Động tác của anh vô cùng tự nhiên, không thấy có gì khác lạ, Cố Cửu Tư nghe rõ tiếng tim đập như trống liên hồi của mình, tự cảm thấy mình đúng là quái đản, cố gắng giả vờ như không quan tâm, “Không lạnh.”
Trần Mộ Bạch ôm gọn tay cô vào trong tay mình để ủ ấm, “Không lạnh thì em run cái gì?”
Lúc ra ngoài, cô vốn không định ở bên ngoài quá lâu, cho nên chỉ tìm đại một cái áo khoác mà thôi, đến khăn choàng cũng không đem theo, bây giờ đứng giữa đỉnh lầu lộng gió thì phát run là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng cho dù có lạnh đến thế nào đi nữa cô cũng không dám mở lời, cô sợ… dù cho đã rõ ràng như vậy, cô vẫn sợ chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Trần Mộ Bạch nhìn cô vài giây, đột nhiên lên tiếng, “Không sao, nếu lạnh thì em cứ nói, dù sao tôi cũng không định đưa áo khoác của tôi cho em mặc, tôi cũng rất lạnh. Hỏi em lần nữa, có lạnh không?”
Cố Cửu Tư tức đến mức trợn trắng mắt, vừa xấu hổ vừa muốn phát cáu, hét lên, “Lạnh! Hài lòng chưa!”
Trần Mộ Bạch vô cùng hài lòng gật đầu, “May là tôi mặc nhiều, lạnh thì sao không nói sớm.”
Dứt lời, anh liền buông tay của cô ra rồi mở áo choàng của mình, sau đó lập tức kéo cô bọc vào trong lòng mình, che chắn gió giúp cô, rồi mới lên tiếng lần nữa, “Còn lạnh không?”
Động tác của anh rất nhanh, chỉ có vài giây, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận được hơi ấm đằng sau lưng mình, còn có mùi hương cơ thể của anh.
Cô sững sờ, ngây ngốc.
Tay của Trần Mộ Bạch vẫn còn vòng trên eo của cô, cằm thì đặt trên vai, anh hơi nghiêng đầu hỏi, “Sao không trả lời?”
Cố Cửu Tư trả lời rất nhanh, “Không lạnh.”
Tràn Mộ Bạch thấy người cô vẫn còn run, liền bắt lấy tay cô, nắm chặt trong tay thử độ ấm thì mới biết cô không còn lạnh nữa, anh nghĩ một lát rồi nở nụ cười, “Em sợ cái gì?”
Cố Cửu Tư đúng là sợ, cô thực sự rất sợ, cô sợ nếu như chuyện này tiếp tục, cô sợ rằng mình sẽ không còn đường lui nữa.
Lòng nghĩ vậy nhưng khi lên tiếng cô lại nói khác, “Tôi sợ anh sẽ đẩy tôi xuống dưới.”
“Em thật là, đến bao giờ mới có thể nói được một câu thật lòng đây, xem ra em vẫn chưa tin tôi.”
Giọng nói của anh mang theo ý cười, thế nhưng không biết có phải vì gió thổi quá đỗi đáng sợ khiến cho cô nghe thấy được cả sự cô đơn, tịch mịch khó có thể phát hiện trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.