Chương 17: Kế trong kế
Đông Bôn Tây Cố
20/07/2020
Dịch: Minovan
Trần Tĩnh Khang dừng xe lại, vừa mới vào phòng đã hùng hổ mắng chửi, “Không biết cái tên mất dậy nào lại nhấn tàn thuốc lên đầu xe?! Cũng không để ý xem là xe của ai! Không muốn sống nữa sao?!”
Lúc đó, Trần Mộ Bạch đang cởi áo khoác, nghe thấy tiếng của cậu liền hơi ngừng lại một chút, quét mắt nhìn qua cậu rồi mở miệng, “Tôi ấn đấy, sao nào?”
Trần Tĩnh Khang nghẹn lời, sau đó mở to mắt lắc đầu thật mạnh, rồi nhanh chóng quay ra nịnh nọt, “Ấn rất đẹp, vô cùng đẹp! Em thấy cậu ấn vô cùng có tính thẩm mỹ! Thế nhưng… chiếc xe đó không phải chiếc xe cậu thích nhất sao?”
Trần Mộ Bạch cau mày, cảm thấy khó hiểu hỏi, “Ai nói vậy?”
Dưới ánh mắt hờ hững, không một gợn sóng của Trần Mộ Bạch, ngón tay của cậu vốn đang định chỉ về hướng Trần Mộ Bạch liền quay ngay lập tức quay 180 độ chuyển về hướng mình, vẻ mặt Trần Tĩnh Khang vô cùng hiên ngang lẫm liệt nói, “Là em.”
Trần Mộ Bạch không thèm chú ý đến cậu nữa, xoay người bước lên lầu, mới đi được một nửa liền ngừng lại, “Lát nữa bảo Cố Cửu Tư vào thư phòng.”
Trần Tĩnh Khang hồng hộc chạy đến phòng của Cố Cửu Tư, vẻ mặt vẫn tràn đầy khiếp sợ, thông báo cho cô, “Chị Cố, thiếu gia gọi chị. Cẩn thận nhé, hình như tâm trạng thiếu gia rất tệ.”
Nói xong, vẻ mặt cậu còn rất nghiêm túc bổ sung thêm bốn từ, “Cực kỳ nghiêm trọng.”
Cô bật cười vì dáng vẻ này của cậu, thực ra tự bản thân cô hiểu, cũng đã đến lúc Trần Mộ Bạch gọi cô tới rồi.
Ở trong phòng mình, cô tính toán thời gian Trần Mộ Bạch tắm rửa, thay quần áo, uống trà, cảm thấy chắc anh cũng sắp xong liền đứng dậy đến đó.
Lúc cô gõ cửa đi vào, Trần Mộ Bạch chắc vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, lòa xòa trên trán, càng lộ ra vẻ cao ngạo xa cách, vẻ mặt… nhìn không ra có tâm tình bất thường nào.
Anh ngồi trên sofa, ngón tay trỏ của bàn tay phải hơi cong một chút, đặt nhẹ lên trên tay vịn, nhìn qua có vẻ sóng yên biển lặng.
Cô ngoan ngoãn đứng ở một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, sợ là sau sóng yên biển lặng, sẽ nổi lên phong ba bão táp.
Một lát sau, Trần Mộ Bạch mới hoàn hồn, thu lại tầm mắt rồi liếc qua cô, giọng điệu trầm thấp, mát lạnh, “Ngồi đi.”
Đợi cô ngồi xuống xong, anh mới tiếp tục nói, “Lúc đi gặp Trần Mộ Chiêu, anh ta cho rằng Trần Minh Mặc sai em tới?”
Cô gật đầu, “Đúng.”
Anh im lặng nhìn cô một lúc, thay đổi tư thế ngồi rồi tiếp tục nói, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, “Sao không giải thích?”
Lúc này, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi cảm thấy để anh ta hiểu lầm như vậy cũng tốt.”
Những đường nét hài hòa trên gương mặt anh trong phút chốc liền trở nên ác liệt, “Em làm như vậy, cho rằng Trần Minh Mặc và Trần Mộ Chiêu sẽ tha cho mình sao?”
Lúc đầu, Trần Mộ Bạch không nghĩ rằng sự tình sẽ phát triển đến như thế này, dự tính lúc đầu của anh là anh sẽ ra mặt, sau khi sự việc bại lộ, Trần Mộ Chiêu biết chuyện này do anh sai cô đi làm, thì sẽ chỉ tính sổ với anh chứ sẽ không giận cá chém thớt với cô. Thế nhưng bây giờ Trần Mộ Chiêu tưởng chuyện này là do Trần Minh Mặc làm, anh ta chịu thiệt nhưng không thể đụng, cũng không dám đụng tới Trần Minh Mặc, tất nhiên sẽ tính sổ với cô. Hơn nữa Trần Minh Mặc dường như đã nghe ngóng được điều gì đó, chuyện giả truyền thánh chỉ này, có thể dễ dàng qua cửa ải thế sao?
Hôm nay sau khi biết chuyện này anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hành hạ biết bao nhiêu người, bây giờ đối diện với cô, lửa giận mới thực sự bùng phát.
Thấy cô im lặng, anh chỉ mím chặt môi, vẻ mặt cực kỳ chán nản, sự tức giận trong lòng cũng không hề nguôi ngoai bớt, “Cố Cửu Tư, em làm như vậy chẳng qua chỉ không muốn người khác biết mình đang làm việc cho tôi, và đương nhiên cũng là không tin tưởng tôi có thể bảo vệ cho em! Tôi nói với em bao nhiêu như vậy nhưng em không nghe vào dù chỉ một từ, đúng không? Nếu đã như vậy, em tiếp tục muốn làm thế nào thì làm, tôi đương nhiên cũng có đủ kiên nhẫn để thấy được kết cục thảm bại của em!”
Cố Cửu Tư im lặng, thật ra cô nói như vậy, một nửa là muốn giữ lại cho mình một con đường cuối, một nửa là vì Trần Mộ Bạch, cô đang đặt cược.
Có thể là do quá lâu không cược rồi, hoặc có thể là do đối thủ lần này quá lợi hại, bây giờ cô đột nhiên vô cùng lo sợ.
Trong phòng đột nhiên im lặng đến bất ngờ, mãi một lúc sau, Cố Cửu Tư mới cúi đầu nói, “Xin lỗi.”
Trần Mộ Bạch vốn rất ghét hai việc, một là vẻ mặt giả vờ thành thật của cô khi đấu mồm với anh, hai là vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói với anh hai từ xin lỗi, dường như cô không cảm nhận thấy được mình sai, hai từ đó nói ra cũng gượng gạo không kém.
Trần Tĩnh Khang dựa vào bên cửa nghe một lúc, bực mình vì cánh cửa này cách âm quá tốt, khiến cho cậu chỉ nghe được một vài từ lẻ tẻ, thế nhưng vẫn biết được Trần Mộ Bạch đang tức giận, nên quay đầu hỏi Trần Phương, “Ba, thiếu gia sẽ không đánh chị Cố đâu đúng không?”
Vẻ mặt của ông cũng vô cùng lo lắng, “Theo lý mà nói thì đương nhiên là không, từ trước đến nay, thiếu gia không đánh phụ nữ.”
Trần Tĩnh Khang trợn tròn hai mắt, thấp giọng lẩm bẩm, “Thế nhưng thiếu gia hình như chưa bao giờ coi chị Cố là phụ nữ nhỉ…”
Hai người họ đang thấp giọng trò chuyện thì thấy gương mặt lạnh lẽo của Trần Mộ Bạch đang đẩy cửa bước ra.
Trần Tĩnh Khang bị dọa giật nảy mình, cố gắng tìm đề tài để che giấu cho việc mình đang nghe lén, “Thiếu gia, uống trà không?”
Vẻ mặt anh đen lại, “Uống đầu cậu!”
Vừa dứt lời liền phất tay áo quay trở về phòng ngủ.
Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang buồn như đưa đám, “Ba, thiếu gia lại mắng người.”
Trần Phương không nói gì chỉ thở dài một cái rồi đi xuống lầu chuẩn bị bưng lên đồ ăn khuya.
Cũng chẳng được một lúc lâu sau, lúc Trần Phương gõ cửa phòng của Trần Mộ Bạch thì thấy anh đang ôm máy tính xách tay, dựa lưng vào sofa, một tay chống dưới cằm, trên môi vẫn còn ẩn hiện ý cười không rõ, làm gì còn dáng vẻ nổi cơn thịnh nộ nữa?
Trần Phương bước chầm chậm vào trong, bước đi còn cố tình chậm lại, thế nhưng anh cũng không hề có ý né tránh, nên ông liền hiểu ý của anh, liền thoải mái bày thức ăn khuya trước mặt anh.
Trần Mộ Bạch gật nhẹ đầu, ý bảo ông nhìn vào màn hình máy tính.
Người trong màn hình là Cố Cửu Tư, đang ngồi trên sofa trong thư phòng.
Trần Phương không ngờ rằng trong thư phòng của riêng mình mà anh còn đặt camera.
Hai người bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một lúc sau, thấy Trần Tĩnh Khang dáo dác nhìn xung quanh rồi đẩy cửa thư phòng, chạy tới bên cạnh chỗ Cố Cửu Tư, lén lút đưa cho cô một ít đồ ăn vặt, trong tay cô không cầm hết được nhiều thứ như vậy, Trần Tĩnh Khang liền nhét vào trong túi của cô, vừa nhét vừa huyên thuyên chuyện gì đó.
Lúc đầu, vẻ mặt cô vẫn rất kinh ngạc sau đó liền không thể nhịn được cười nữa.
Trần Mộ Bạch híp mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm, “Sao tôi lại thấy… tình cảnh này quen thuộc thế nhỉ.”
Trần Phương cười rộ lên, “Lúc thiếu gia còn nhỏ hay bị phạt, Tĩnh Khang cũng thường hay lén lút đến đưa đồ ăn cho cậu.”
Trần Mộ Bạch im lặng một lúc, “Tôi vẫn còn nhớ lúc đó Trần Tĩnh Khang vừa lén lút đưa đồ ăn cho tôi vừa căm giận mắng mẹ của Trần Mộ Vân, không biết lúc này cậu ta có đang giúp Cố Cửu Tư mắng tôi không?”
Khóe miệng ông giựt lên giựt xuống, Trần Tĩnh Khang, con tự tìm đường chết, ba cũng không thể cứu nổi con.
Trần Tĩnh Khang rất nhanh lại chạy ra ngoài, dường như Cố Cửu Tư ngồi mãi cũng chán, liền đứng dậy đi đến bên giá sách tìm sách để đọc.
Cô đi đến bàn đọc sách, trên mặt bàn vẫn còn đặt vài tờ giấy, cô hơi ngập ngừng trong giây lát, cầm lên quét mắt qua rất nhanh rồi lập tức buông xuống, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh đi đến giá sách đằng sau, giống như vừa rồi không nhìn thấy gì hết.
Trên những tờ giấy đó hầu hết đều là những điều tuyệt mật, Trần Mộ Bạch từ trước đến nay vẫn luôn là một người cẩn thận, dù có tức đến ngập đầu cũng sẽ không phạm phải lỗi vô cùng nhỏ nhặt này, vậy thì chỉ có thể có một khả năng.
Trần Mộ Bạch cố ý muốn để cô nhìn thấy, tin tức mà quá dễ dàng có được thì tính chân thực sẽ không qúa cao, huống hồ đối phương lại là Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch nhíu mày nhìn, vài phút sau đột nhiên nở nụ cười.
Trần Phương cũng hiểu ra, chỉ nhẹ giọng nói, “Cửu Tư là một cô gái luôn biết chừng mực.”Ừm…” giọng nói có chút lười biếng, thế nhưng nghe ra lại có chút kỳ quái, “Chỉ là quá chừng mực rồi.”
Nghe anh nói vậy, ông quay đầu lại nhìn, trong lòng cũng hiểu rõ.
Cố Cửu Tư đi rất nhanh đến chỗ giá sách, rút ra một quyển rồi quay về sofa ngồi, tay trái vẫn còn cầm một chiếc bút, thỉnh thoảng viết xuống gì đó.
Lần này, anh lại im lặng xem một lúc lâu, “Chú Trần, chú có cảm thấy Cố Cửu Tư có điều gì kỳ lạ không?”
Ông nhìn màn hình rồi lại nhìn anh, “Cậu đang nói về việc gì?”
Tầm mắt của anh vẫn luôn dừng ở trên người cô, “Lúc trước tôi không để ý lắm, chú nhìn cô ấy xem, hình như không bao giờ dùng tay phải.”
Ông dường như đã hiểu anh nói gì, “Tôi đã hỏi rồi, con bé nói nó thuận tay trái.”
Anh chợt lắc đầu, “Không đúng, tay phải của cô ấy hình như không linh hoạt lắm, dường như kể cả lúc bắt buộc dùng đến tay phải cô ấy cũng không dùng. Chú nhìn xem, ngươi bình thường đều một tay cầm sách, một tay cầm bút ghi chép lại, thế nhưng chú nhìn cô ấy xem, dường như chỉ dùng mỗi tay trái, tay trái cầm sách, lúc muốn ghi chép thì lại để sách lên trên đùi, mới dùng tay trái để ghi.”
Ông quan sát một lúc mới mở miệng nói, “Có khi nào tay phải bị thương nên không linh hoạt?”
Anh lại nghĩ ngợi một lúc, “Cũng không đúng lắm, đây là bản năng của con người, kể cả có bị thương, cũng sẽ dùng theo phản xạ có điều kiện, chỉ đến khi bị đau mới nhớ tay của mình bị thương, thế nhưng chú nhìn cô ấy xem, dường như căn bản không biết rằng mình còn có tay phải.”
Anh rời mắt khỏi màn hình rồi ngẩng đầu nhìn ông, “Chú đi hỏi xem.”
Ông gật đầu rồi bước chân ra khỏi phòng.
Một lúc sau, anh liền nhìn thấy Trần Phương bưng một tách trà vào trong thư phòng. Hai người họ không biết đang nói đến chuyện gì, ông liền bê tách trà trong tay qua phía tay phải của cô, dựa theo phương hướng, góc độ này mà nói, bình thường chỉ có thể dùng tay phải nhận lấy.
Cô dường như hiểu ông đang định làm gì, ngẩng đầu nhìn ông một vài giây, do dự một chút, rồi lập tức rút tay phải ra định lấy, bàn tay run run, tách trà trên chiếc đĩa phát ra tiếng vang không ngừng, lúc bỏ lên bàn liền phát ra tiếng vang không hề nhỏ.
Ông dường như vô ý hỏi một câu, “Cửu Tư này, tay phải của cháu bị làm sao à?”
Vẻ mặt cô cũng không có chút khác thường nào cả, “À, mấy ngày trước không cẩn thận bị đụng phải, lúc dùng tay phải sẽ hơi đau.”
Lúc Trần Phương vừa bước ra khỏi phòng, Trần Mộ Bạch trông thấy cô lặng lẽ xoa xoa tay phải ở đằng sau lưng.
Lúc ông quay trở lại, Trần Mộ Bạch đang cầm một điếu thuốc trên tay, “Sao rồi?”
Vẻ mặt ông cũng vô cùng kỳ quặc, “Tay phải của con bé hình như không có lực, không cầm nổi một chiếc cốc, tôi hỏi con bé bị làm sao, Cửu Tư cũng chỉ bảo bị đụng phải, thế nhưng không thấy vết thương, cũng không thấy sưng.
Anh im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, ông liền hiểu ý mà đi ra ngoài.
Lúc ông xoay người lại đóng cửa, liền ngẩng đầu nhìn anh, “Thiếu gia, cậu hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Anh không nói gì, chỉ gạt nhẹ tàn thuốc, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, dường như đã bắt đầu thất thần, đợi đến lúc anh bừng tỉnh lại thì cô vẫn còn đang ôm quyển sách, đầu gật gù đi vào giấc ngủ.
Anh đột nhiên không biết nên nói gì nữa, ngoan ngoãn quá mức rồi, không cho cô ấy rời khỏi cô ấy liền ngoan ngoãn ở trong đó không ra, cho cô buồn ngủ chết đi.
Trần Tĩnh Khang dừng xe lại, vừa mới vào phòng đã hùng hổ mắng chửi, “Không biết cái tên mất dậy nào lại nhấn tàn thuốc lên đầu xe?! Cũng không để ý xem là xe của ai! Không muốn sống nữa sao?!”
Lúc đó, Trần Mộ Bạch đang cởi áo khoác, nghe thấy tiếng của cậu liền hơi ngừng lại một chút, quét mắt nhìn qua cậu rồi mở miệng, “Tôi ấn đấy, sao nào?”
Trần Tĩnh Khang nghẹn lời, sau đó mở to mắt lắc đầu thật mạnh, rồi nhanh chóng quay ra nịnh nọt, “Ấn rất đẹp, vô cùng đẹp! Em thấy cậu ấn vô cùng có tính thẩm mỹ! Thế nhưng… chiếc xe đó không phải chiếc xe cậu thích nhất sao?”
Trần Mộ Bạch cau mày, cảm thấy khó hiểu hỏi, “Ai nói vậy?”
Dưới ánh mắt hờ hững, không một gợn sóng của Trần Mộ Bạch, ngón tay của cậu vốn đang định chỉ về hướng Trần Mộ Bạch liền quay ngay lập tức quay 180 độ chuyển về hướng mình, vẻ mặt Trần Tĩnh Khang vô cùng hiên ngang lẫm liệt nói, “Là em.”
Trần Mộ Bạch không thèm chú ý đến cậu nữa, xoay người bước lên lầu, mới đi được một nửa liền ngừng lại, “Lát nữa bảo Cố Cửu Tư vào thư phòng.”
Trần Tĩnh Khang hồng hộc chạy đến phòng của Cố Cửu Tư, vẻ mặt vẫn tràn đầy khiếp sợ, thông báo cho cô, “Chị Cố, thiếu gia gọi chị. Cẩn thận nhé, hình như tâm trạng thiếu gia rất tệ.”
Nói xong, vẻ mặt cậu còn rất nghiêm túc bổ sung thêm bốn từ, “Cực kỳ nghiêm trọng.”
Cô bật cười vì dáng vẻ này của cậu, thực ra tự bản thân cô hiểu, cũng đã đến lúc Trần Mộ Bạch gọi cô tới rồi.
Ở trong phòng mình, cô tính toán thời gian Trần Mộ Bạch tắm rửa, thay quần áo, uống trà, cảm thấy chắc anh cũng sắp xong liền đứng dậy đến đó.
Lúc cô gõ cửa đi vào, Trần Mộ Bạch chắc vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, lòa xòa trên trán, càng lộ ra vẻ cao ngạo xa cách, vẻ mặt… nhìn không ra có tâm tình bất thường nào.
Anh ngồi trên sofa, ngón tay trỏ của bàn tay phải hơi cong một chút, đặt nhẹ lên trên tay vịn, nhìn qua có vẻ sóng yên biển lặng.
Cô ngoan ngoãn đứng ở một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, sợ là sau sóng yên biển lặng, sẽ nổi lên phong ba bão táp.
Một lát sau, Trần Mộ Bạch mới hoàn hồn, thu lại tầm mắt rồi liếc qua cô, giọng điệu trầm thấp, mát lạnh, “Ngồi đi.”
Đợi cô ngồi xuống xong, anh mới tiếp tục nói, “Lúc đi gặp Trần Mộ Chiêu, anh ta cho rằng Trần Minh Mặc sai em tới?”
Cô gật đầu, “Đúng.”
Anh im lặng nhìn cô một lúc, thay đổi tư thế ngồi rồi tiếp tục nói, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, “Sao không giải thích?”
Lúc này, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi cảm thấy để anh ta hiểu lầm như vậy cũng tốt.”
Những đường nét hài hòa trên gương mặt anh trong phút chốc liền trở nên ác liệt, “Em làm như vậy, cho rằng Trần Minh Mặc và Trần Mộ Chiêu sẽ tha cho mình sao?”
Lúc đầu, Trần Mộ Bạch không nghĩ rằng sự tình sẽ phát triển đến như thế này, dự tính lúc đầu của anh là anh sẽ ra mặt, sau khi sự việc bại lộ, Trần Mộ Chiêu biết chuyện này do anh sai cô đi làm, thì sẽ chỉ tính sổ với anh chứ sẽ không giận cá chém thớt với cô. Thế nhưng bây giờ Trần Mộ Chiêu tưởng chuyện này là do Trần Minh Mặc làm, anh ta chịu thiệt nhưng không thể đụng, cũng không dám đụng tới Trần Minh Mặc, tất nhiên sẽ tính sổ với cô. Hơn nữa Trần Minh Mặc dường như đã nghe ngóng được điều gì đó, chuyện giả truyền thánh chỉ này, có thể dễ dàng qua cửa ải thế sao?
Hôm nay sau khi biết chuyện này anh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hành hạ biết bao nhiêu người, bây giờ đối diện với cô, lửa giận mới thực sự bùng phát.
Thấy cô im lặng, anh chỉ mím chặt môi, vẻ mặt cực kỳ chán nản, sự tức giận trong lòng cũng không hề nguôi ngoai bớt, “Cố Cửu Tư, em làm như vậy chẳng qua chỉ không muốn người khác biết mình đang làm việc cho tôi, và đương nhiên cũng là không tin tưởng tôi có thể bảo vệ cho em! Tôi nói với em bao nhiêu như vậy nhưng em không nghe vào dù chỉ một từ, đúng không? Nếu đã như vậy, em tiếp tục muốn làm thế nào thì làm, tôi đương nhiên cũng có đủ kiên nhẫn để thấy được kết cục thảm bại của em!”
Cố Cửu Tư im lặng, thật ra cô nói như vậy, một nửa là muốn giữ lại cho mình một con đường cuối, một nửa là vì Trần Mộ Bạch, cô đang đặt cược.
Có thể là do quá lâu không cược rồi, hoặc có thể là do đối thủ lần này quá lợi hại, bây giờ cô đột nhiên vô cùng lo sợ.
Trong phòng đột nhiên im lặng đến bất ngờ, mãi một lúc sau, Cố Cửu Tư mới cúi đầu nói, “Xin lỗi.”
Trần Mộ Bạch vốn rất ghét hai việc, một là vẻ mặt giả vờ thành thật của cô khi đấu mồm với anh, hai là vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói với anh hai từ xin lỗi, dường như cô không cảm nhận thấy được mình sai, hai từ đó nói ra cũng gượng gạo không kém.
Trần Tĩnh Khang dựa vào bên cửa nghe một lúc, bực mình vì cánh cửa này cách âm quá tốt, khiến cho cậu chỉ nghe được một vài từ lẻ tẻ, thế nhưng vẫn biết được Trần Mộ Bạch đang tức giận, nên quay đầu hỏi Trần Phương, “Ba, thiếu gia sẽ không đánh chị Cố đâu đúng không?”
Vẻ mặt của ông cũng vô cùng lo lắng, “Theo lý mà nói thì đương nhiên là không, từ trước đến nay, thiếu gia không đánh phụ nữ.”
Trần Tĩnh Khang trợn tròn hai mắt, thấp giọng lẩm bẩm, “Thế nhưng thiếu gia hình như chưa bao giờ coi chị Cố là phụ nữ nhỉ…”
Hai người họ đang thấp giọng trò chuyện thì thấy gương mặt lạnh lẽo của Trần Mộ Bạch đang đẩy cửa bước ra.
Trần Tĩnh Khang bị dọa giật nảy mình, cố gắng tìm đề tài để che giấu cho việc mình đang nghe lén, “Thiếu gia, uống trà không?”
Vẻ mặt anh đen lại, “Uống đầu cậu!”
Vừa dứt lời liền phất tay áo quay trở về phòng ngủ.
Vẻ mặt Trần Tĩnh Khang buồn như đưa đám, “Ba, thiếu gia lại mắng người.”
Trần Phương không nói gì chỉ thở dài một cái rồi đi xuống lầu chuẩn bị bưng lên đồ ăn khuya.
Cũng chẳng được một lúc lâu sau, lúc Trần Phương gõ cửa phòng của Trần Mộ Bạch thì thấy anh đang ôm máy tính xách tay, dựa lưng vào sofa, một tay chống dưới cằm, trên môi vẫn còn ẩn hiện ý cười không rõ, làm gì còn dáng vẻ nổi cơn thịnh nộ nữa?
Trần Phương bước chầm chậm vào trong, bước đi còn cố tình chậm lại, thế nhưng anh cũng không hề có ý né tránh, nên ông liền hiểu ý của anh, liền thoải mái bày thức ăn khuya trước mặt anh.
Trần Mộ Bạch gật nhẹ đầu, ý bảo ông nhìn vào màn hình máy tính.
Người trong màn hình là Cố Cửu Tư, đang ngồi trên sofa trong thư phòng.
Trần Phương không ngờ rằng trong thư phòng của riêng mình mà anh còn đặt camera.
Hai người bọn họ cùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một lúc sau, thấy Trần Tĩnh Khang dáo dác nhìn xung quanh rồi đẩy cửa thư phòng, chạy tới bên cạnh chỗ Cố Cửu Tư, lén lút đưa cho cô một ít đồ ăn vặt, trong tay cô không cầm hết được nhiều thứ như vậy, Trần Tĩnh Khang liền nhét vào trong túi của cô, vừa nhét vừa huyên thuyên chuyện gì đó.
Lúc đầu, vẻ mặt cô vẫn rất kinh ngạc sau đó liền không thể nhịn được cười nữa.
Trần Mộ Bạch híp mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm, “Sao tôi lại thấy… tình cảnh này quen thuộc thế nhỉ.”
Trần Phương cười rộ lên, “Lúc thiếu gia còn nhỏ hay bị phạt, Tĩnh Khang cũng thường hay lén lút đến đưa đồ ăn cho cậu.”
Trần Mộ Bạch im lặng một lúc, “Tôi vẫn còn nhớ lúc đó Trần Tĩnh Khang vừa lén lút đưa đồ ăn cho tôi vừa căm giận mắng mẹ của Trần Mộ Vân, không biết lúc này cậu ta có đang giúp Cố Cửu Tư mắng tôi không?”
Khóe miệng ông giựt lên giựt xuống, Trần Tĩnh Khang, con tự tìm đường chết, ba cũng không thể cứu nổi con.
Trần Tĩnh Khang rất nhanh lại chạy ra ngoài, dường như Cố Cửu Tư ngồi mãi cũng chán, liền đứng dậy đi đến bên giá sách tìm sách để đọc.
Cô đi đến bàn đọc sách, trên mặt bàn vẫn còn đặt vài tờ giấy, cô hơi ngập ngừng trong giây lát, cầm lên quét mắt qua rất nhanh rồi lập tức buông xuống, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh đi đến giá sách đằng sau, giống như vừa rồi không nhìn thấy gì hết.
Trên những tờ giấy đó hầu hết đều là những điều tuyệt mật, Trần Mộ Bạch từ trước đến nay vẫn luôn là một người cẩn thận, dù có tức đến ngập đầu cũng sẽ không phạm phải lỗi vô cùng nhỏ nhặt này, vậy thì chỉ có thể có một khả năng.
Trần Mộ Bạch cố ý muốn để cô nhìn thấy, tin tức mà quá dễ dàng có được thì tính chân thực sẽ không qúa cao, huống hồ đối phương lại là Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch nhíu mày nhìn, vài phút sau đột nhiên nở nụ cười.
Trần Phương cũng hiểu ra, chỉ nhẹ giọng nói, “Cửu Tư là một cô gái luôn biết chừng mực.”Ừm…” giọng nói có chút lười biếng, thế nhưng nghe ra lại có chút kỳ quái, “Chỉ là quá chừng mực rồi.”
Nghe anh nói vậy, ông quay đầu lại nhìn, trong lòng cũng hiểu rõ.
Cố Cửu Tư đi rất nhanh đến chỗ giá sách, rút ra một quyển rồi quay về sofa ngồi, tay trái vẫn còn cầm một chiếc bút, thỉnh thoảng viết xuống gì đó.
Lần này, anh lại im lặng xem một lúc lâu, “Chú Trần, chú có cảm thấy Cố Cửu Tư có điều gì kỳ lạ không?”
Ông nhìn màn hình rồi lại nhìn anh, “Cậu đang nói về việc gì?”
Tầm mắt của anh vẫn luôn dừng ở trên người cô, “Lúc trước tôi không để ý lắm, chú nhìn cô ấy xem, hình như không bao giờ dùng tay phải.”
Ông dường như đã hiểu anh nói gì, “Tôi đã hỏi rồi, con bé nói nó thuận tay trái.”
Anh chợt lắc đầu, “Không đúng, tay phải của cô ấy hình như không linh hoạt lắm, dường như kể cả lúc bắt buộc dùng đến tay phải cô ấy cũng không dùng. Chú nhìn xem, ngươi bình thường đều một tay cầm sách, một tay cầm bút ghi chép lại, thế nhưng chú nhìn cô ấy xem, dường như chỉ dùng mỗi tay trái, tay trái cầm sách, lúc muốn ghi chép thì lại để sách lên trên đùi, mới dùng tay trái để ghi.”
Ông quan sát một lúc mới mở miệng nói, “Có khi nào tay phải bị thương nên không linh hoạt?”
Anh lại nghĩ ngợi một lúc, “Cũng không đúng lắm, đây là bản năng của con người, kể cả có bị thương, cũng sẽ dùng theo phản xạ có điều kiện, chỉ đến khi bị đau mới nhớ tay của mình bị thương, thế nhưng chú nhìn cô ấy xem, dường như căn bản không biết rằng mình còn có tay phải.”
Anh rời mắt khỏi màn hình rồi ngẩng đầu nhìn ông, “Chú đi hỏi xem.”
Ông gật đầu rồi bước chân ra khỏi phòng.
Một lúc sau, anh liền nhìn thấy Trần Phương bưng một tách trà vào trong thư phòng. Hai người họ không biết đang nói đến chuyện gì, ông liền bê tách trà trong tay qua phía tay phải của cô, dựa theo phương hướng, góc độ này mà nói, bình thường chỉ có thể dùng tay phải nhận lấy.
Cô dường như hiểu ông đang định làm gì, ngẩng đầu nhìn ông một vài giây, do dự một chút, rồi lập tức rút tay phải ra định lấy, bàn tay run run, tách trà trên chiếc đĩa phát ra tiếng vang không ngừng, lúc bỏ lên bàn liền phát ra tiếng vang không hề nhỏ.
Ông dường như vô ý hỏi một câu, “Cửu Tư này, tay phải của cháu bị làm sao à?”
Vẻ mặt cô cũng không có chút khác thường nào cả, “À, mấy ngày trước không cẩn thận bị đụng phải, lúc dùng tay phải sẽ hơi đau.”
Lúc Trần Phương vừa bước ra khỏi phòng, Trần Mộ Bạch trông thấy cô lặng lẽ xoa xoa tay phải ở đằng sau lưng.
Lúc ông quay trở lại, Trần Mộ Bạch đang cầm một điếu thuốc trên tay, “Sao rồi?”
Vẻ mặt ông cũng vô cùng kỳ quặc, “Tay phải của con bé hình như không có lực, không cầm nổi một chiếc cốc, tôi hỏi con bé bị làm sao, Cửu Tư cũng chỉ bảo bị đụng phải, thế nhưng không thấy vết thương, cũng không thấy sưng.
Anh im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, ông liền hiểu ý mà đi ra ngoài.
Lúc ông xoay người lại đóng cửa, liền ngẩng đầu nhìn anh, “Thiếu gia, cậu hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe.”
Anh không nói gì, chỉ gạt nhẹ tàn thuốc, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, dường như đã bắt đầu thất thần, đợi đến lúc anh bừng tỉnh lại thì cô vẫn còn đang ôm quyển sách, đầu gật gù đi vào giấc ngủ.
Anh đột nhiên không biết nên nói gì nữa, ngoan ngoãn quá mức rồi, không cho cô ấy rời khỏi cô ấy liền ngoan ngoãn ở trong đó không ra, cho cô buồn ngủ chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.