Quan Tỳ

Chương 2

Mễ Lộ Lộ

25/06/2014

Trong lòng Tôn Miêu Miêu vô cùng thấp thỏm.

Nàng tới phủ Hầu gia chưa lâu, chỉ là chuyện nhiều chuyện lại nghe được rất nhiều.

Nhị thiếu gia tên là Hách Lang, là chủ tử có tính khí xấu nhất trong phủ Hầu gia, chỉ là tính tình hắn ta không tốt cũng không phải đánh người là xong chuyện, mà là sẽ cho người đó khắc sâu lại sự đau đớn bằng mọi thủ đoạn.

Nàng vốn tưởng ông trời đối với nàng không tệ, mặc dù không gặp chủ tử đối tốt như thiên đường, nhưng là không có an bài nàng đi phục vụ chủ tử khác, nhìn sắc mặt chủ tử làm việc, ai biết hôm nay lại đụng phải một nhiệm vụ, nhận cái củ khoai lang nóng bỏng tay từ Bích Oanh.

Mặc dù âm thầm nói như vậy, nàng vẫn phải đem chén thuốc này tới vườn Nam.

Tới bên ngoài, nàng bị một thị vệ cản lại, cặp mắt hơi sáng lên, nghĩ thầm, vậy không cần phải tự mình mang vào cho nhị thiếu gia rồi.

Vẫn còn vui mừng vì không cần đối mặt với đại ma đầu trong truyền thuyết thì cận vệ lại hỏi tên nàng, sau đó muốn nàng chờ hắn vào thông báo.

Vượt qua ngoài dự liệu chính là. . . . .

“Nhị thiếu gia muốn cô nương bưng thuốc vào trong phục vụ” Thị vệ nhường ra một con đường để cho nàng bước vào bên trong, tốt bụng chỉ phương hướng cho nàng.

Vui sướng trên mặt Tôn Miên Miên nhất thời biến mất, xụ mặt xuống rất rõ ràng, cắn cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng đi tới cửa sương phòng.

Đừng sợ, nàng không tiếng động tự an ủi mình. Chỉ là đưa chén thuốc thôi mà, chính là nói một câu, để đồ xuống là tốt rồi.

Nàng rũ mắt xuống, thận trọng bước vào trong.

Vốn tưởng gặp phải một người vai hùm lưng gấu, nam nhân có gương mặt hung ác, nhưng khi nàng vừa vào tới bên trong thì mới phát hiện nam nhân cúi đầu ngồi trước đống văn kiện, ngoại hình không giống như tưởng tượng của nàng to lớn, vạm vỡ mà ngược lại, cao lớn hơi gầy.

“Nhị thiếu gia, buổi trưa tốt lành!” Nàng cúi đầu chào ở ngay cửa ra vào, nhỏ giọng mở miệng: “Bẩm thiếu gia, Nô tỳ đưa thuốc tới”

Nam nhân đang viết chữ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài dự đoán thật tuấn mỹ, làm cho nàng có chút mất hồn.

Hắn xinh đẹp tựa như nhị tỷ, vẻ lạnh nhạt càng làm trái tim người khác loạn nhịp, cơ hồ nàng không thể dời đi ánh mắt của mình.

Nếu không phải đôi lông mày xinh đẹp suy yếu câu hồn đoạt phách, nếu hắn mặc trang phục của phụ nữ, thật sẽ chẳng ai hoài nghi hắn là nam nhân.

Sống mũi cao hợp với đôi môi mỏng, làn da trắng như ngọc, hắn lấy đôi mắt phượng không hề có nhiệt độ nhìn nàng.

“Ngươi nói, ngươi tên gì?” Hắn đi ra khỏi cái bàn.

Không ngờ hắn sẽ hỏi tên mình, đầu tiên Tôn Miên Miên thở dốc vì kinh ngạc, sau đó vội vàng thu lại ánh mắt. “Nô tỳ gọi Tôn Miên Miên”.

Tôn Miên Miên. Tròng mắt đen của hắn híp lại một cái, đứng ở phía trước cách nàng không xa. Nhìn nàng cúi thấp khuôn mắt nhỏ nhắn đi về mình.

“Là tư thông với địch phản quốc. . .Tôn phủ?” Hắn nhíu mày.

Nàng cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tin tưởng nhị tỷ nô tỳ là một tướng quân yêu nước. . .chỉ là bây giờ tỷ ấy không rõ tung tích. . .”

“Hừ.” Hắn cười lạnh một tiếng. “Phản bội muội muội. Thú vị là, năm tỷ muội Tôn gia các người, một phản quốc, ba chạy trốn, chỉ còn lại một mình ngươi ở lại trong phủ thôi sao?”

Mặc dù không thích giọng nói cuồng vọng của Hách Lang, nhưng nàng vẫn nhỏ giọng trả lời: “Vâng”

“Ngươi không sợ chết sao?”

“Chết?” Nàng nhíu mày, không nhịn được nhìn về phía hắn. “Sợ chứ!”

“Vậy sao ngươi không trốn?” Hắn lại hỏi.

“Trốn thế nào?” Nàng theo bản năng đáp lại, mặt uất ức: “Nô tỳ là người cuối cùng trong phủ biết chuyện này, muốn trốn cũng không kịp rồi”.

Người cuối cùng biết? Hắn sững sờ, không nhịn được nhìn về phía nàng, nhìn ánh mắt nàng toát ra uất ức, không giống như đang nói dối.

Thì ra tiểu cô nương này là bị bất đắc dĩ. . .người chết thế!

Hắn lại lên xuống quan sát nàng vài lần, thấy ngoại hình nàng bình thường, có chút tròn, ngũ quan còn có chút non nớt, mặt mày mang theo chút đơn thuần, xem ra trước đây nàng được các bà các chị ở Tôn phủ kia bảo vệ rất tốt, nhưng không giống như cô nương tao nhã.

Nàng cùng hắn nhìn nhau, vốn còn nghĩ thật ra thì Nhị thiếu gia cũng không kinh khủng như bên ngoài người ta đồn đại, sau một khắc đã chứng minh suy nghĩ của nàng là. . . .sai lầm!!!

“Láo xược!” Hắn vung tay lên, lập tức làm đổ cái khay trên tay nàng, chén thuốc cứ như vậy mà văng khắp người.

À?! May mà chén thuốc đã nguội đi rất nhiều, nếu mà là mới sắc, sợ là da của nàng đã bị lột đi một lớp.

Chỉ là. . ..hắn ta nói như thế nào mà trở mặt thì liền trở mặt à?

Nàng nhíu mày, có chút giật mình, nhìn chén thuốc vừa đổ, sau đó sợ sệt nhìn về phía hắn.

“Nô tỳ hầu hạ ta không phải tên là Bích Oanh sao? Tại sao lại tự tiện đổi người tới hầu hạ ta?” Hắn bày ra bộ mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi.

Nhất thời, thị vệ bên ngoài rối loạn cả lên, rất nhanh vọt vào trong nhà, rút kiếm ra kề sát cổ nàng.

Lòng nàng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn, cả người cơ hồ nằm rạp trên mặt đất: “Xin nhị thiếu gia thứ tội! bởi vì Bích Oanh tỷ tỷ có chuyện, lần này mới nhờ nô tỳ đưa đến”

“Ngươi có biết là đã phạm vào điều đại kị của ta?” Hắn lạnh giọng chất vấn, nhìn nàng không ngừng phát run, mắt phượng khẽ thu lại.

“Nô. . .nô tỳ mới vào phủ không lâu, một số quy tắc trong phủ vẫn chưa học được hết, xin nhị thiếu gia tha mạng.” Nàng sợ đến nỗi hai hàm răng đều run lên, hơn nữa nhớ đến phương thức nhị thiếu gia đối đãi với người hầu vô cùng tàn nhẫn, chỉ sợ khi bản thân ra khỏi sương phòng, không phải thiếu một cái chân thì chính là thiếu một cái tay.

“Phương diện thực liên quan, ta không thích mượn tay người thứ ba”. Hắn cười nhạt một chút, “Ngươi giúp chuyện này chính là giúp mình rước họa sát thân.”

Rước. . . .họa sát thân! Nàng ngây ngốc mở miệng: “Chuyện này. . .có nghiêm trọng như vậy không? Nô tỳ cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ là nhận lời ủy thác của người khác mới tới đây một chuyến. . .nếu như nhị thiếu gia không thích, nô tỳ sẽ trở về nói với Bích Oanh tỷ, lần tới nhất định sẽ không giúp mang thuốc nữa”.

Chân mày hắn nhíu lại. Tiểu cô nương này cũng quá thành thực đi!

“Nghe giọng nói của ngươi, còn không phục?”

“Nô tỳ dĩ nhiên không phục!” Dù sao sống chết đều ở trước mắt, nàng dứt khoát chơi trò thử vận may để đi ra ngoài. “Giúp người một lần, há có đạo lý nào tốt bụng lại bị thiên lôi đánh?! Vậy sau này trong phủ còn có ai dám giúp đỡ lẫn nhau đây?”

Nhất thời, đám thị vệ trong phòng đều thở dốc vì kinh ngạc, không nhịn được giúp nàng lau mồ hôi, nàng là người đâu tiên dám chống lại Hách Lang như vậy.

“Ta nói một câu, ngươi lại cãi tới mười câu”. Hắn cười lạnh một tiếng. “Ý là ngươi phạm vào quy tắc của ta, xử phạt ngươi là ta không đúng?”

“Thiếu gia không sai, người sai là nô tỳ.” Nàng nhỏ giọng trả lời. “Chỉ là có lòng độ lượng của thiếu gia, mới có thể có được nô tài trung thành một lòng vì người”. Dầu gì trước kia nàng cũng là thiên kim tiểu thư, mới không giống hắn chèn ép tôi tớ!

“Nói như vậy, chỉ cần ta tha cho ngươi tội chết, sau này ngươi sẽ trung thành, một lòng với ta?” Giọng nói của hắn đè thấp xuống rất nhiều. “Dù là muốn ngươi đi tìm cái chết ngươi cũng không từ?”

Ách. . .nàng có thể nói muốn suy nghĩ một chút không?

Nhưng bây giờ làm gì còn thời gian cho nàng suy tính, nàng không thể làm gì khác hơn là vội vàng gật đầu. “Xin nhị thiếu gia thứ tội, nô tỳ xin nguyện vì nhị thiếu gia làm trâu làm ngựa”.

“Tốt”. Lần này, hắn ngược lại rõ ràng, cười to hai tiếng “làm trâu làm ngựa. . .” Hắn liếc nhìn một cái, tất cả thị vệ thu lại thanh trường kiếm, sau đó lui sang một bên. “Trước ở trong triều đình Tôn Cẩm Hoa thiếu ta, bây giờ tất cả đều là do ngươi tự tìm đến”.

Gì? Nhị tỷ thiếu hắn ta cái gì?

“Nếu ngươi tự đưa mình tới cửa nhận tội, vậy ta cũng không khách khí”. Hắn đứng trước mặt nàng, môi mỏng khẽ cong lên. “Tôn Cẩm Hoa với ta thù mới hận cũ, ta sẽ từ đòi lại từ ngươi, người tỉnh ngộ đi.”

Nàng há to mồm, đôi mắt to tròn trợn lên phải to bằng cái chuông.

Cái gì? Nhị tỷ với hắn ta thù mới hận cũ?

Kì quái! Liên quan gì tới nàng? Tại sao muốn nàng tỉnh ngộ a a a a. . . . .

Tôn Miên Miên có thể nói là khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn chuyển vào vườn Nam.



Nhiều người vừa nghe thấy nàng thay cho công việc của Bích Oanh nên chuyển vào vườn Nam, tất cả đều là vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng, chúc nàng may mắn

May mắn? Sống bên cạnh chủ tử, lại là chúc nàng may mắn, mà không phải chúc nàng mau thoát ra khỏi cuộc sống này? Mọi người chúc phúc cũng không để lại chút hạt cát nào trong đáy lòng thực tế của nàng, ngược lại khiến hai chân nàng run run khi chuyển vào vườn Nam.

Nói đến Hách Lang, hắn ta là một chủ tử phách lối lại lạnh lùng, sắc mặt đối đãi với người làm không bao giờ thay đổi, chủ tử thay đổi nhiều người làm nhất trừ hắn ta ra còn có thể là ai khác.

Mà đi ra từ chỗ ở của Hách Lang , hơn phân nửa nô tài đều không có kết quả tốt, chỉ sợ nàng cũng giống vậy, lúc đi ra không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Tốt!

Đột nhiên tay nàng nắm chặt thành hai quả đấm, nhìn phương xa, trong lòng khẽ khích lệ mình, lấy “không chết” làm mục tiêu., nếu quả thật chỉ còn dư lại nửa cái mạng như lời nói. . . .vậy cũng coi là mệnh! Miễn là còn sống, còn có hy vọng.

Sau khi chuyển vào vườn Nam, tôi tớ phục vụ Hách Lang cũng không nhiều, trong vườn có một quản sự tên là Mạc Khánh, còn có người chạy việc, gã sai vặt, cùng với cận vệ Vệ Thanh Ảnh.

Vốn là trong phủ muốn đem Bích Oanh tặng cho Hách Lang, nhưng nàng lại gặp xui xẻo thay thế cho vị trí của Bích Oanh.

Xui xẻo hơn nữa chính là, trong triều nhị tỷ của nàng cùng Hách Lang có chuyện gì đó, khó trách khi hắn ta nghe thấy nàng họ Tôn, sắc mặt liền thay đổi.

Chưa kịp thay đổi sắc mặt, vừa đến Vườn Nam trình diện, hắn liền phân phó Mạc quản sự chỉnh nàng, muốn nàng một mình quét dọn tiền thính sạch sẽ không được để cho một hạt bụi nào còn sót lại.

Nàng không thể từ chối, vì hắn ta là chủ tử còn nàng là nô tỳ.

Ô ô. . .có chủ tử nào lại gây khó dễ cho nô tỳ như vậy chứ?

Nàng xách theo thùng nước, cả ngay ở trong thính đường soàn soạt soàn soạt tắm một cái.

Lau hết phòng khách, đổi sang quét sân; vừa quét xong, đi sắp xếp lại thư phòng. . .loại công việc quét dọn này là việc quen tay hay việc.

Chỉ là bắt nàng lao động gân cốt còn chưa đủ, còn muốn mài dũa lại ý chí của nàng, muốn nàng đi cho ngựa ăn.

Cho ngựa ăn không phải là việc của một phu xe sao?

Trước kia nàng chỉ là một nữ tử sống trong khuê phòng, chưa từng làm chuyện này, khi xách theo cái thùng hỗn hợp thức ăn gia súc gồm lúa mạch cùng ngô, hết sức lo lắng đi tới cạnh chuồng ngựa, vài con ngựa đứng trong chuồng cạnh máng ăn, đang phun khí.

“Hí. . . .” trong đó có một con ngựa ô khi nhìn thấy người xa lạ là nàng, lo lắng, hí móng ngựa còn không ngừng loạt xoạt trên đất.

Mặc dù trước kia trong phủ cũng có chăn ngựa, nhưng loại ngựa này đối với nàng phải nói là quá mức khổng lồ, vả lại mỗi con ngựa đều có những tính cách khác nhau, cộng thêm triều đình cũng nuôi ngựa, một chút là hoàng thượng lại ngự ban ngựa hoang khỏe mạnh, tính tình hung dữ hơn so với loại ngựa bình thường hay cưỡi nhiều.

Nhìn thấy nàng đến gần chuồng ngựa, con ngựa đen không ngừng cắn răng phun khí, giống như là đang đe dọa nếu nàng còn tới gần thêm một bước, nó sẽ cắn đứt cổ của nàng ngay lập tức

Ô. . . .ô. . ô . . .đây mới là con ngựa thật sự sao?

Nàng dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, rất không hăng hái lùi về sau mấy bước.

Khi nàng còn đang ở máng ăn ngẩn người thì người phu xe đã đi vào rồi, đem con ngựa đen dắt ra ngoài, đem dây cương buộc vào bên cạnh cái rãnh nước.

“Con ngựa này là con ngựa nhị thiếu gia yêu thích nhất, nó tên là Hắc Tương”. Người phu xe quay đầu lại nhìn nàng. “Công việc hôm nay của ngươi là cho nó ăn, giúp nó tắm, cuối dùng bàn chải chải sạch toàn thân cùng lông bờm của nó, công ciệc rất đơn giản”. Hắn giao phó công việc phải làm cho nàng.

“Tiểu. . .tiểu ca. . .” giọng nói của nàng có chút run rấy. “Nó. . .tính khí nó xem ra không được tốt lắm.”

“Đúng a!” Người phu xe ngược lại không chút giấu diếm. “Tính tình Hắc Tương dữ dằn, bình thường chỉ có nhị thiếu gia và ta mới có thể lại gần nó, đừng đứng ở phía sau mông nó, sẽ bị nó đá bị thương”. Sau đó rời đi làm việc của mình.

Tôn Miên Miên đứng tại chỗ, bộ dạng không biết làm sao.

“A. . .haha. . .” bởi vì sợ bị cắn, đầu tiên nàng hướng Hắc Tương cười gượng hai tiếng. “Ta nói Hắc đại ca, bụng ngươi có đói không?”

Nàng thật sự rất vất vả mới lấy được dũng khí, xách theo thùng đựng thức ăn gia súc tới trước mặt nó.

Chỉ là mỗi lần nàng đi thêm một bước, âm thanh Hắc Tương phun khí càng lớn, làm cho hai tay càng thêm run rẩy dữ dội hơn, cho tới khi nàng lấy thùng thức ăn đặt trước mặt nó, đại gia nó còn không vui hướng nàng phun khí.

“Ô. Oa. . .” Nàng bị dọa sợ tới mức vội vàng nhảy ra phía sau một cái, chắp tay trước ngực, “Ta nói Hắc Tương đại nhân này, ngài cần được giúp đỡ, hôm nay tiểu nhân tới để phục vụ ngài. . .ngài phối hợp với ta một chút, ngàn vạn. . ..ngàn vạn đừng cắn ta!”

Quả nhiên người thế nào nuôi ngựa thế ấy, từ góc độ này Hắc Tương hoàn toàn giống như Hách Lang không thèm để ai vào mắt.

“Con ngựa thối!”. Nàng thấy nó không ngừng hí, giống như là hả hê kêu gào, tức giận phồng má, nhìn chằm chằm nó. “Sao đức hạnh của ngươi lại giống chủ tử mình như thế nhỉ? Phục vụ ngươi ta đã rất uất ức, ngươi đừng có kiếm chuyện cho ta làm!”

Mặc dù miệng nàng không ngừng chửi rủa, nhưng nàng vẫn rất chăm chỉ đi sang bên cạnh lấy thùng nước cùng bàn chải, chuẩn bị cọ rửa thân thể cho nó.

“Ngoan nào!” Nàng thận trọng đến gần nó, bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng nó. “Ta giúp ngươi kì lưng”.

Hắc Tương quay đầu nhìn lại, hí một tiếng, thân thể hơi uốn éo, giống như không ngừng phun khí vào nàng.

"Tính khí của ngươi rất xấu!”. Nàng cũng trừng lại nó một cái, nhưng chuyện Hách Lang đã giao phó, nàng không dám không làm, chỉ sợ làm trái ý của hắn, sẽ càng có nhiều chuyện vặt theo chân tới.

Mặc dù không ngừng càu nhàu, nhưng nàng vẫn cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, di chuyển đến bên người nó, nhón chân lên, cọ rửa thân thể cho nó.

Hắc Tương vốn đang dữ dằn lo lắng, nhưng theo sức lực từ bàn tay nhỏ bé của nàng cùng với việc nàng không ngừng trấn an, âm thanh phun khí càng ngày càng nhỏ đi.

Mắt thấy Hắc Tương đã bớt đi địch ý, nàng dần can đảm hơn, động tác ngày một bạo dạn hơn, từ lưng ngựa xoạt đến cần cổ nó.

Khi đôi mắt to của nàng chống lại đôi mắt ngựa thì lại không nhịn được nói thầm: “Tính khí ngươi với chủ tủ ngươi giống nhau như đúc, thích người ta sờ lông của ngươi đúng không? Nhìn dáng vẻ thoải mái của ngươi. . .. .thật ra thì ngươi cũng không khó phục vụ lắm! Nếu như nhị thiếu gia có thể tốt giống ngươi, sờ đầu một cái, chải đầu một cái, thì tốt hơn bao nhiêu?”

Một người một ngựa chung đụng, nhìn qua nhìn lại thì đúng là rất hòa bình, mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng có một bóng dáng, một tròng mắt đen căng thẳng nhìn theo từng động tác của nàng.

Nàng thì ngược lại, vui vẻ thoải mái. Hách Lang đi tới chuồng ngựa, vì muốn thấy nha đầu này khóc lóc chạy tới.

Hướng hắn cầu xin tha thứ.

Không ngờ, Hắc Tương luôn dữ dằn đó bây giờ lại ngoan ngoãn để cho nàng chải lông, không giống bộ dạng chớ lại gần hằng ngày.

Có lẽ nhìn thấy Hắc Tương không phản kháng, lá gan nàng cũng dần dần lớn hơn, nhất thời hưng phấn quên đi lời dặn dò của người phu xe, càng lúc càng đi xuống phía sau, tới chỗ cái mông nó.

Hách Lang vừa nhìn thấy, lông mày hơi nhướng lên.

Hắn nuôi Hắc Tương nhiều năm như vậy, trừ hắn và người phu xe ra, không ai có thể chạm vào cái mông của nó, thế nhưng tiểu cô nương này lại to gan, quên đi lời dặn dò, muốn chạm vào mông Hắc Tương để tìm cái chết.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn vội vã bước lên trước, đến sau lưng nàng bắt lấy cánh tay nhỏ bé, hung hăng kéo nàng vào trong ngực.

“A!” Tôn Miên Miên kinh hãi, bàn chải trên tay rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn hắn hổn hển: “Nhị. . .nhị thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này?”

Hắn không có trả lời vấn đề của nàng, dĩ nhiên sẽ càng không thừa nhận hắn đang lo lắng cho nàng, quả nhiên dự cảm của hắn là chính xác.

Nha đầu này tính cách cẩu thả, nếu hắn không kịp thời xuất hiện, sợ là Hắc Tương đá chân sau một cái, đem vị trí lục phủ ngũ tạng của nàng đảo lộn lại hết.

“Vừa rồi phu xe không có dặn dò ngươi không được đứng phía sau Hắc Tương, cũng không được chạm vào mông của nó sao? Hắn lạnh giọng hỏi, đem cánh tay dài của kiềm thật chặt trong ngực.

“Có. . .có chứ!” bởi vì hắn tức giận nên nàng có chút kinh sợ, nhỏ giọng trả lời: “Chỉ là . . .nô. . .nô tỳ quên. . .”

“Quên?” hắn không vui nhìn nàng chằm chằm, “Vậy đợi đến khi bị Hắc Tương đá bay, ngươi có nhớ tới đau không?”

Cô chớp chớp đôi mắt to vô tội, sợ hãi ngắm nhìn tuấn nhan của hắn, rồi mở miệng. “Nhị thiếu gia, ngài đang lo lắng cho nô tỳ sao?” Là nàng nghĩ quá nhiều sao? Sao lại cảm thấy đáy mắt hắn có hiện một tia lo lắng đây?

Hắn lập tức dùng sức đẩy nàng ra, lạnh giọng trả lời: “Ngươi thật là thích tự dát vàng lên mặt mình, một cái mệnh ti tiện của ngươi thì đáng bao nhiêu tiền? Bản thiếu gia chỉ sợ Hắc Tương đá bị tổn thương tới chân, bỏ ra nhiều tiền cũng không trị khỏi, đến lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi có thể đền được sao?”

Nàng hơi nhíu lai lỗ mũi, nhỏ giọng đáp lại: “Cái mạng nhỏ của ta cũng rất đáng tiền a!” Sau đó nhìn thấy trán hắn có hơi buông lỏng xuống.

“Hừ” Hắn tính phẩy tay áo bỏ đi.

“Cái đó. . .Nhị thiếu gia, ngài tới chỗ này để làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò hỏi.

Hắn dừng bước, liếc nàng một cái. “Trong phủ này ta muốn đi nơi nào thì liền tới đó, ngươi quản được?”



“Oh!” Nàng uất ức đáp một tiếng.

Chẳng lẽ nàng tự dát vàng lên mặt mình thật? Nàng gãi gãi mặt, lâm vào suy tư.

Nhưng nếu lúc ấy không phải hắn xuất hiện kịp thời, nói không chừng nàng sẽ bị Hắc Tương đá bay ra ngoài cũng nên. . .nói như vậy, thật ra thì Hách Lang cũng không vô tình như lời đồn đại bên ngoài đúng không?

“Còn không mau cọ rửa sạch sẽ cho Hắc Tương? Chẳng lẽ muốn tự ta làm?” Hắn không vui quay lại thúc giục.

“Vâng” Ai, một ngày làm nô, cả đời làm nô, sao nàng lại dám nói không chứ? Không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, tiếp tục giúp Hắc Tương cọ rửa thân thể.

Chỉ là vốn có cảm giác oán thán Hách Lang, cơ hồ từ xấu dần dần lại chuyển sang trung lập rồi.

Thật vất vả mới tới buổi trưa, Tôn Miên Miên dùng xong cơm trưa, vốn muốn lười biếng một chút, thở một cái, không ngờ lại bị Mạc quản sự bắt gian tại trận, nhắc nhở một chút, sau đó muốn nàng đưa trà cùng điểm tâm tới thư phòng.

“Đưa cái gì mà trà cùng điểm tâm?” Nàng bất mãn nói thầm, nhớ tới ngày đầu tiên trình diện bị hắn chỉnh giống như người tàn tật, bây giờ hắn lại còn muốn uống trà cùng ăn điểm tâm vô ích? “Ta nguyền rủa ngươi ăn nhiêu bị đau bụng”

Rõ ràng là nhị tỷ cùng hắn làm chuyện bậy bạ, tại sao lại muốn xuống tay với nàng, báo thù với con chuột oan à? Nàng thật vô tội mà.

Nói nhỏ hết sức, nàng càng nghĩ càng tức, lúc này vừa đi ngang qua một vườn hoa nhỏ trong Vườn Nam, nàng đột nhiên dừng bước, một màu sắc rực rỡ bên trong hàng rào rơi vào trong mắt nàng, đầu tiên là sững sờ nhìn, sau đó một nụ cười mờ ám dâng lên.

Nàng thận trọng nhìn bốn phía, phát hiện bốn bề vắng lặng, vội vàng tới bên hàng rào, đem cái khay ở trên tay để sang một bên, tiếp theo bàn tay nhỏ bé quét ngang qua mặt đất, thổi lên không ít đất cát.

E hèm!

“Hách Lang, ngươi cho ta chịu khổ, ta mời ngươi ăn đất.” Nàng hừ hừ, mở nắp ấm trà ra, cho đất cát thả vào trong bình.

Vỗ tay một cái, lau sạch bùn cát trên tay, lần nữa nở nụ cười, cầm khay, đứng lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi về phía thư phòng.

Tới bên ngoài thư phòng, trên mặt nàng còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhị thiếu gia, nô tỳ bưng trà cùng điểm tâm tới”.

“Đi vào” Hách Lang ở bên trong mở miệng, để cho nàng thuận lợi bước vào thư phòng.

Nàng bước qua các thị vệ bên cạnh, phát hiện bọn họ lộ ra vẻ mặt quang minh lẫm liệt, khiến cho nàng cũng không nhịn được mà đứng thẳng lưng.

Nâng tròng mắt lên, nàng nhìn thấy tên yêu nghiệt hắn mặc bộ trang phục màu trắng, cổ áo còn khẽ mở, không giống bộ y quan chỉnh tề ngày hôm qua, mái tóc dài đen nhánh như thác nước xõa dài sau lưng.

Nàng nghĩ, nếu lúc trước không phải nghe tin đồn liên quan đến hắn, biết hắn là người có tính cách lạnh lùng vô tình, sợ là mình cũng bị vẻ ngoài tà mị hấp dẫn.

Để cái khay sang một bên, nàng rót trà vào một cái ly, sau đó thận trọng bưng tới trước mặt hắn. “Nhị thiếu gia, mời dùng trà”

Hắn lúc này đang ngồi ở trên ghế, tay phải buông bút xuống, đôi mắt đen tà mị nhìn nàng, phát hiện ra đáy mắt nàng phát sáng, khóe miệng cũng giương lên, hoàn toàn khác biệt so với nét mặt hai ngày nay.

Hắn cũng không phải là ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện có bẫy, nhưng hắn cũng không phơi bày ra, chỉ là yên lặng theo dõi.

“Nhị thiếu gia, mời dùng trà”

“Ừ”. Hắn nhàn nhạt đáp lại một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng nâng ly trà lên, vén ly lên thì cố ý nhìn chất lỏng trong ly, phát hiện ra không có gì khác thường.

Uống nhanh. Thấy hắn nâng cái ly lên sát môi thì hai cái tay Tôn Miên Miên vì hưng phấn mà xoắn chặt lại với nhau, theo dõi gương mặt của hắn.

Khi đáng lẽ hắn phải uống hết ly trà này rồi thì hắn lại đột nhiên đặt ly xuống, hếch mày lên nhìn nàng. “Thế nào? Ta uống trà, sao ngươi lại liều mạng nhìn ta chằm chằm như vậy?”

“Chuyện này. . .không có!” Nàng vội vã lắc đầu. “Nô tỳ . . .nô tỳ chỉ là đang nghĩ, trà này, không biết có hợp với khẩu vị của nhị thiếu gia?”

“Hả?” trên mặt hắn không hề che giấu sự nghi ngờ, hình như vô cùng hoài nghi nàng nói. “Như vậy đi! Ta đem ly trà này thưởng cho ngươi”.

“À?” Nàng sửng sốt mọt chút, có chút kinh ngạc nhìn hắn. “Chuyện này. . .Cái này không được đâu! Nô tỳ là một người thôi bỉ, không cần uống loại trà tốt như vậy. . .”

“Ta bảo thì ngươi uống!” Bàn tay hắn gõ nhẹ lên án trác. “Chẳng lẽ ngươi cho gì thêm vào trà?”

“Nô tỳ không dám”. Nàng vội vã lắc đầu, cho dù có, cũng không dám thừa nhận đâu!

“Không dám?” Hắn khẽ cười, tròng mắt kia nhìn thẳng vào nàng. “Nếu quả thật không dám, ta thưởng ngươi trà, ngươi đang chuẩn bị liều chết không uống sao?”

Khóe mắt nàng giật giật, nam nhân này lại đem “Chết” tới uy hiếp nàng.

Thâm! Biết rõ nàng rất sợ chết, lại dùng tính mạng tới uy hiếp nàng, thật không phải là chủ tử tốt! khó trách trong cung ma ma nói, được chủ tử tốt chọn trúng như lên đến thiên đường, bị chủ tử xấu để ý sống không bằng chết!

Hiện tại, nàng chính là sống không bằng chết.

Rõ ràng muốn dùng ít thủ đoạn để đùa bỡn, còn chưa đạt được mục đích đã bị phơi bày, lại còn bị phản ngược tác dụng.

Nguyên liệu trà này, nàng có thể không uống?

Uống chứ!!! Nàng làm sao có thể không uống?

Rất nhanh nụ cười trên mặt xụ xuống, không nghĩ tới kết quả lại là nàng chẳng những phải chịu khổ mà còn phải ăn đất.

Tôn Miên Miên không nói hai lời cầm cái ly lên, ngửa đầu ừng ực uống vào, tiếp theo xanh mặt đem ly không tới trước mặt hắn , chứng tỏ mình đã uống hết không dư lại một giọt.

Cũng may lúc đầu không cho vào nhiều lắm, chút đất này sẽ không ngã bệnh chứ?

“Ly trà này rất khó uống sao? Nhìn ngươi uống đến gương mặt đau khổ”. Hác Lang ngược lại nâng khóe môi cười nhạt, nhìn thấu nàng không giữ được tâm tư.

Cho dù nàng có đau khổ cũng không thể nói!

“Nô tỳ cảm thấy trà này đậm nhạt vừa đủ, là chén trà ngon. Nhị thiếu gia không uống thì quả thật rất đáng tiếc, để nô tỳ giúp thiếu gia rót thêm ly nữa đi!” Hừ, cũng không tin ngươi không tới!

“Miễn”. hắn phất tay nói: “Hiện tại ta không muốn uống trà. Thấy ngươi hôm nay chăm chỉ dọn dẹp ở tiền sảnh, ta đem bình trà này thưởng cho ngươi”

Ách. . .nàng khẽ sửng sốt.

“Chưa uống xong chưa được phép ra ngoài”. Hắn lười biếng nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn qua hết sức xinh đẹp duyên dáng.

Quả nhiên là con yêu nghiệt mà! Nàng oán thầm. chẳng lẽ mình diễn xiếc đã bị hắn nhìn thấu?

Không thể nào? Vườn hoa đó cách thư phòng khác xa, hắn không thể nhìn thấy chuyện xấu nàng làm được!

Nàng âm thầm suy đoán thì chỉ thấy hắn nhíu mày, bị dọa sợ nàng vội vàng lùi xuống cạnh bàn, cầm bình trà lên, lại đi rót trà ra chén.

“Tạ. . .tạ nhị thiếu gia ban thưởng”. Nàng cắn môi, không thể làm gì khác hơn là khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, ngửa đầu uống ly tiếp theo.

Lần này nàng cuối cùng cũng cảm thấy có hạt cát đang giày vò trên đầu lưỡi nàng, không khỏi âm thầm le lưỡi một cái, cuối cùng không nhịn được dùng tay len len lau đi hạt cát trên đầu lưỡi.

“Tôn Miên Miên”. Hắn đứng lên, thân thể cao gầy đi tới trước mặt nàng, thò tay ra giữ chặt cằm nàng, trong đôi mắt đen lạnh lùng chống lại ánh mắt nàng: “Đừng quên, ngươi bây giờ đang làm việc ở dưới mắt ta, nhất cử nhất động của ngươi có thể qua khỏi mắt ta được sao?”

Nàng giờ mới tìm lại được giọng nói của mình, buộc chặt cằm dưới, giật mình nhìn hắn. “Nhị. . .nhị thiếu gia, ngài đang nói cái gì?” lúc này nàng đương nhiên phải giả bộ ngu rồi!

“Cần ta phải đâm rách lời nói dối của ngươi? Hay là muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi ngây thơ, mờ ám tất cả đều đã rơi vào tròng mắt của ta rồi hả? Như vậy ngươi hiểu không?” Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn vào khuôn mặt nàng.

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nàng hết sức trong suốt, đầu tiên là quét qua một trận sáng tỏ, sau đó thì cả khuôn mặt đỏ bừng thẳng tắp nhìn hắn, nhưng mà lại giống như người câm, ngay cả một câu nói cũng không nói ra được.

Tuấn nhan hắn đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, môi mỏng khẽ thở, phun trên mặt nàng.

“Tôn Miên Miên. . .” hắn cố gắng đè thấp giọng nói câu mị lòng người, sau đó khẽ mỉm cười: “Ăn đất. . .cảm giác có được hay không?”

Nàng trợn to cặp mắt, trong nháy mắt ngực dâng lên một ý nghĩ, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu dùng sức cắn cắn cánh môi.

Đáng ghét! Tại sao hắn lại phát hiện?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Tỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook