Quan Văn Võ Triều Đình Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta: Ta Chỉ Hóng Hớt

Chương 5: Cha Ta Đâu Có Bệnh? Ông Ấy Rõ Ràng Là Giả Bệnh!

Bào Ngư Hầm Gà Ta

14/11/2024

Những người trong phòng bị tiếng động lớn làm giật mình, hai hộ vệ vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng thượng chuẩn bị cứu giá.

Ngụy Thái phó kinh hãi nhìn hai người đang nằm sấp dưới đất, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ông vội vàng quỳ xuống đất: “Xin Bệ hạ thứ tội! Đây là khuyển tử, khuyển nữ! Chúng chắc chắn là không biết Bệ hạ ở đây, cho nên mới lỗ mãng xông vào!”

“Hai đứa không biết nhìn đường à, còn không mau đến thỉnh tội!”

Ngụy Thần vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu lí nhí nói: “Bệ, Bệ hạ xin thứ tội…”

Ngụy Nhất Nặc cũng quỳ theo, bề ngoài thì ngoan ngoãn, trong lòng lại…

【Ối trời ơi đầu ta đau quá! Suýt nữa thì ngã chết rồi!】

【Đại ca huynh có thể nào đáng tin một chút không! Muội đang hóng hớt ngon lành, huynh cứ phải xen vào, giờ thì hay rồi!】

Ngụy Thái phó: ???

Tiếng gì thế???? Ông không phải là tức đến mức bị ảo giác rồi chứ??? Ông vừa rồi hình như nghe thấy giọng nói của Nặc Nhi, nhưng mà Nặc Nhi không hề mở miệng, vừa rồi ông đang nhìn chằm chằm vào nó, thấy rõ ràng miệng của Nặc Nhi thậm chí còn chưa hề động đậy…

Minh Đức Đế nheo mắt, cau mày, chuyện gì thế này? Ông vừa rồi hình như nghe thấy giọng nói của một cô nương.

Nhưng trong phòng này rõ ràng chỉ có một cô nương đang nằm sấp ở đó, hơn nữa dường như không hề mở miệng nói chuyện.

Minh Đức Đế, Ngụy Thái phó, Ngụy Thần, Tào công công cùng các hộ vệ trong phòng đều nuốt nước miếng, chuyện gì thế này? Họ hình như nghe được tiếng lòng của người khác???

Mọi người liếc nhìn nhau, ừm, nhìn ánh mắt của mọi người, chắc là đều nghe thấy rồi!

Hơn nữa Minh Đức Đế thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Thái phó và Ngụy Thần, dường như đây cũng là lần đầu tiên họ nghe thấy.



Ngụy Nhất Nặc thấy mọi người đều im lặng, bầu không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng, Ngụy Nhất Nặc đột nhiên nghĩ:

【Thôi xong rồi, hệ thống, ta sẽ không bị Hoàng thượng chém đầu chứ???】

Minh Đức Đế: …

Trẫm có tàn bạo như vậy sao??? Còn nữa, hệ thống là cái thứ quỷ quái gì???

Hệ thống: 【Chắc là không đến nỗi? Chắc mọi người bị hai người làm cho sợ rồi. Ngươi cũng không nghĩ xem, vừa rồi lúc hai người ngã xuống, mặt đất còn rung lên ba cái…】

Minh Đức Đế, Ngụy Thái phó, những người khác: Lại là giọng của ai đây? Chẳng lẽ chính là hệ thống đó?

Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ, Minh Đức Đế quyết định giữ im lặng, trước tiên xem thử là chuyện gì đã.

Vì vậy, ông mở miệng nói: “Thái phó không cần quá căng thẳng, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút cũng là bình thường, mọi người đều đứng dậy đi.”

Ngụy Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm: 【May quá may quá, xem ra Hoàng đế này vẫn khá nhân từ! Không giống như một số bạo chúa mà ta biết, hạ nhân vô tình đánh rắm một cái là bị chém đầu.】

Minh Đức Đế: Tuy đây là đang khen ông, nhưng vô tình đánh rắm một cái là bị chém đầu là cái quỷ gì???

Ngụy Thái phó sờ sờ mồ hôi trên trán, ông sợ con bé này lại nghĩ lung tung gì đó, vạn nhất nói ra điều gì bất kính, ông sợ Ngụy gia bọn họ sẽ gặp tai họa.

Vì vậy nhân cơ hội nghiêm giọng nói: “Còn không mau tạ ơn rồi cút ra khỏi đây!”

Không ngờ Minh Đức Đế lại xua tay: “Không cần, hôm nay trẫm đến chủ yếu là để thăm Thái phó, chúng nó ở lại cũng không sao, mọi người đừng quá câu nệ.”

Ngụy Nhất Nặc cuối cùng cũng không nhịn được mà lén nhìn Hoàng thượng một cái: 【Ồ, hệ thống ngươi đừng nói, Hoàng thượng này trông cũng khá đẹp trai, xem ra lời đồn là thật.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Văn Võ Triều Đình Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta: Ta Chỉ Hóng Hớt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook