Chương 192: Ác chiến
Hà Thường Tại
18/03/2013
Chiếc xe phía sau tiến lại gần tầm trăm mét.
Những cô gái trên xe, có Hạ Lai là người đẹp ngủ trong rừng hoàn toàn không hề biết tất cả những sự việc đang xảy ra, như là tất cả sự việc không liên quan gì đến cô. Thôi Vũ Thu vội vàng lấy tay bịt mắt, không dám nhìn thêm. Thôi Nhã Mỹ coi như vẫn còn bình tĩnh, làm liên tiếp ba quả bom bằng bình cồn, cô một cái, Lãnh Thư một cái, Kim Nhất Giai một cái.
Lãnh Thư cắn chặt môi, dường như sắp cắn đến mức đôi môi chảy máu, không ngờ một cô gái bình thường kín đáo và hay xấu hổ như thế vào thời khắc quan trọng thì khả năng phản kháng tiềm tàng lại được xuất ra toàn bộ, mãnh liệt và phóng khoáng.
Kim Nhất Giai lại khôi phục được sự kiên cường và tinh nhạy, đầu tiên cô búi tóc lại cho gọn, lại túm chặt quần áo, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, giống như hình ảnh bi tráng trên chiến trường.
5 km! Cuộc ác chiến chỉ còn cách địa giới thành phố Hoàng Lương 5 km nữa thôi, Quan Doãn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao tới phía trước hết tốc lực, lao phăng phăng về phía trước bất chấp tất cả. Những chiếc phía sau nghĩ Quan Doãn đang liều mạng chạy trốn cũng tăng tốc hết cỡ, ý định sẽ vượt qua!
- Ba người các cô ai ném không chuẩn nhất?
Quan Doãn hỏi.
- Tôi!
Thôi Nhã Mỹ không nhường lại cho ai nói liền giơ lên:
- Hãy để tôi ném.
- Bây giờ cô ném bình đầu tiên đi.
Quan Doãn không dặn thêm gì chỉ nói:
- Đốt lửa, ném!
Thôi Nhã Mỹ mở cửa sổ, ném bình cồn đã đốt ra bên ngoài. Lời cô ấy nói là sự thật, cồn vừa mới ném ra, đừng nói là lên được xe ô tô mà mất luôn sự chuẩn xác, rơi luôn trên mặt đất, kêu bịch một tiếng. Bình cồn vỡ tan, ánh lửa văng tứ tán khắp nơi.
Bom cồn không bằng bom xăng, tuy rằng cồn cháy ở nhiệt độ cao nhưng không có lực tấn công như xăng, khi cháy ngọn lửa cồn màu xanh nhạt, chứ không đỏ như ngọn lửa xăng, hơn nữa đạn cồn của Thôi Nhã Mỹ lại ném sai, sau đó chỉ còn tóe lên một vài đốm lửa, hầu như không làm suy giảm xe phía sau chút nào.
- A, ném trật rồi. Ngại quá, lãng phí mất một cái!
Thôi Nhã Mỹ lè lưỡi, đỏ mặt.
- Để tôi làm thêm vài cái bổ sung, đã nói rồi mà, tôi ném không chuẩn đâu.
Chỉ một lát sau chiếc xe đằng sau đã đuổi sát gần đến, Quan Doãn lại nói:
- Nhã Mỹ, cô lại ném nữa đi!
- Hả? Không phải chứ, vẫn muốn tôi ném ư, tôi ném thì thà không ném còn hơn.
Thôi Nhã Mỹ liên tục xua tay:
- Chỉ còn hai cái thôi!
- Bảo cô ném thì cô ném đi, ném mau đi, đừng làm mất thời gian nữa.
Quan Doãn bực mình nói.
- Được, là anh bảo tôi ném đấy nhé, bị lãng phí cũng không được mắng tôi.
Thôi Nhã Mỹ vừa giơ tay đã ném thêm một cái nữa, cũng giống như lần trước, chỉ là một đám tàn lửa bắn tung tóe.
- Còn có thể làm tiếp mấy quả đạn cồn nữa không?
Quan Doãn nhìn thấy đạn cồn tuy không ném được lên xe phía sau nhưng cũng rõ rệt làm giảm tốc độ xe sau, quan trọng nhất là đã chọc giận được xe phía sau. Hiện giờ xe phía sau đã rối loạn đội hình, chỉ điên cuồng đuổi theo không buông tha, để tránh bom, đội hình có trật tự ban nãy đã bị làm cho náo loạn lên.
Tốt, kế hoạch đã có hiệu quả.
- Vẫn còn ba bốn quả nữa.
Thôi Nhã Mỹ vừa nói vừa làm đạn cồn, cứ ném xuống hai ba chiếc thì lại làm được ba bốn chiếc khác.
3 km nữa thôi là đến được thành phố Ngưu, Quan Doãn trong lòng nghĩ thầm khoảng cách và cuộc trò chuyện với Hạ Đức Trường đã trôi qua sắp được hai tiếng đồng hồ rồi, Hạ Đức Trường phản ứng có chậm hơn, đội ngũ cứu viện chắc cũng đã đến rồi. Nếu như mà vẫn chưa đến thì chỉ dựa vào sức của một mình hắn muốn thoát khỏi tập kích phía sau cũng không phải không có khả năng, nhưng trên xe còn có Hạ Lai đang hôn mê, lại còn ba bốn cô gái tay không tấc sắt, hắn không dám mạo hiểm.
Theo quan sát từ kính chiếu hậu, chiếc xe ô tô của Lưu Bảo Gia vẫn đang tranh đấu cùng với hai chiếc xe hơi từ tận phía sau, hiện giờ cũng vẫn bất phân thắng bại, mặc kệ, Quan Doãn cắn răng, mặc dù hắn rất căm hận Hạ Đức Trường, nhưng bây giờ chỉ có thể hi vọng vào việc Hạ Đức Trường sẽ không chỉ ngồi nhìn không quan tâm đến tình cha con với Hạ Lai, hi vọng rằng dựa vào sức mạnh của Hạ Đức Trường thì nhất định sẽ sai người đến cứu viện.
- Ai ném chuẩn nhất?
Quan Doãn phải khiến xe phía sau nổi giận hoàn toàn.
- Tôi thử xem sao.
Lãnh Thư bình tĩnh gật đầu đốt một bình cồn, hít một hơi, giơ tay ném ra ngoài cửa sổ, lọ cồn bay theo quỹ đạo chuẩn xác không chút sai lệch, rơi lên nắp một chiếc xe, bộp một tiếng, hoa lửa bùng lên, chiếc xe phía sau lập tức bốc cháy.
- Tốt lắm, Lãnh Thư!
Kim Nhất Giai vui mừng reo lên một tiếng.
Tuy chiếc xe bốc cháy nhưng vẫn ngang nhiên như lúc trước, cũng không dừng lại tiếp tục điên cuồng truy đuổi không tha.
- Vứt tiếp!
Quan Doãn ra lệnh.
- Để tôi!
Kim Nhất Giai không cam chịu ở thế yếu, cũng ném một cái, cô ném còn chuẩn hơn cả Lãnh Thư, ném luôn lên kính chiếc xe còn lại phía sau, lửa bùng lên, ngọn lửa cao ngút trời, hai chiếc xe phía sau cùng dừng lại.
- Tốt quá!
Thôi Nhã Mỹ vui đến mức vỗ tay hoan hô.
Không ngờ điều khiến người ta thấy khó hiểu là, Quan Doãn chẳng những không thừa cơ tăng tốc, ngược lại cũng giảm tốc độ đỗ lại bên đường, dường như có ý định đợi cho xe phía sau đuổi kịp, sau khi người ở xe phía dưới xuống xe dùng bình cứu hỏa dập lửa rồi lại tiếp tục lên xe, tiếp tục nổ máy đuổi theo.
Thôi Nhã Mỹ nóng nảy:
- Quan Doãn, sao anh còn không đi nhanh lên, còn đợi gì nữa?
Nếu không phải cố ý tặng Trịnh Thiên Tắc một món quà lớn thì bây giờ Quan Doãn đã tăng tốc chạy đi, nhưng bây giờ khoảng cách để ra khỏi địa phận Hoàng Lương chỉ có một km, đi mà không chào là vô lễ, hắn không cho Hạ Đức Trường sáng tạo thêm một cơ hội để Trịnh Thiên Tắc cắt một ngón tay, cũng uổng phí công hắn vất hộ tống suốt quãng đường.
Quan Doãn không trả lời câu hỏi của Thôi Nhã Mỹ mà lại hỏi Kim Nhất Giai:
- Nhất Giai, tại sao Hạ Đức Trường không gọi điện cho cô?
- A, điện thoại hết pin rồi!
Chẳng trách Hạ Đức Trường không hề có tin tức gì, thì ra không liên lạc được với Kim Nhất Giai, cũng tốt, càng không liên lạc được thì ông ta càng nóng ruột như lửa đốt, Quan Doãn nhìn thấy hai chiếc xe phía sau đã nổ máy rồi liền nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc cách xe phía sau một khoảng xa.
Quan Doãn ban đầu thì ném đạn cồn khiêu khích, rồi lại dừng xe thị uy, hành động này khiến những xe phía sau tức điên lên, vứt kế hoạch đi, đã sớm quên luôn giờ đã ra khỏi địa phận Hoàng Lương, đuổi theo như điên.
Tốt thôi, đến thì cứ đến, chiến thì cứ chiến, tinh thần Quan Doãn hưng phấn, trong lúc vui vẻ hắn cười ha ha:
- Cứ ném đạn cồn từng chiếc từng chiếc một đến khi hết, nhớ kỹ cứ một phút thì ném một bình.
Cảnh tượng tiếp theo khiến cả đời Thôi Nhã Mỹ khó mà quên được: Kim Nhất Giai và Lãnh Thư từng người một, cứ canh thời gian, một phút lại ném một bình khiến xe sau tán loạn, chỉ dùng mấy bình cồn để chống đỡ mà chỉ trong năm bảy phút đã khiến xe sau bị ép đến mức không tài nào vượt qua được xe Quan Doãn.
Tin rằng xe sau đã tức đến sôi máu, nếu như để xe sau biết thực ra chúng bị mấy cô gái xinh đẹp đánh bại thì chúng sẽ xấu hổ tới mức đâm đầu vào tường.
Tính mạng con người có hạn, bình cồn cũng có hạn, khi Kim Nhất Giai đang hào hứng ném thì đột nhiên phát hiện ra bình cồn đã bị dùng hết rồi. Hơn nữa lúc này xe sau lửa giận đã bốc lên ngút trời rồi, lao lên điên cuồng bất chấp, nhanh chóng vượt qua xe của Quan Doãn, đạp mạnh phanh khiến xe của Quan Doãn không thể dừng lại ven đường.
Cuối cùng đối phương cũng được như ý rồi.
Hai chiếc xe, tổng cộng có bảy tám người xuống xe, tất cả đều đội một chiếc mũ dày và đeo kính râm, kẻ dẫn đầu có một nốt ruồi ở cằm, trên nốt ruồi lại có một nhúm lông rậm, trong tay ôm một chiếc khóa sắt dài, giận dữ mở cửa xe, nhìn thấy trên xe toàn là phụ nữ đẹp, y cười đầy vẻ dâm đãng:
- Mẹ ơi, không phí công truy đuổi bao lâu, té ra toàn là các em xinh đẹp tuyệt trần, anh em, hỏa hôm nay có thể được giải nhiệt rồi!
Thôi Vũ Thu và Thôi Nhã Mỹ nhìn nhau, hai người thừa lúc bọn chúng không chú ý cầm sẵn con dao trong tay, thà chết để bảo vệ sự trong sạch.
Kim Nhất Giai và Lãnh Thư cũng nhìn nhau, họ cũng chuẩn bị để phản kháng đến cùng, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Quan Doãn tùy tay vơ đại một chiếc cờ lê, nếu chẳng may tính toán của hắn có sai lầm thì cũng phải bảo vệ sự trong sạch của Hạ Lai và tất cả các cô gái, dù gì thì một mình hắn cũng không thể hành sự, nhưng dù có thế nào cũng quyết không lùi một bước.
Tên một nhúm lông xem ra cũng là một tên xem quá nhiều phim biểu diễn nghệ thuật, ánh mắt lướt qua hết một lượt, không có hứng với vẻ ngạo nghễ của Kim Nhất Giai hay trong sáng của Lãnh Thư, giơ tay vuốt mặt Thôi Nhã Mỹ:
- Y tá chơi ngon nhất, anh em, ta xí em này, số còn lại các anh em tùy ý chọn lựa...
Nói được một nửa, thì một tia máu bắn ra, ngón tay út của tên một nhúm lông bay lên, đứt lìa khỏi bàn tay vút lên trên không trung.
- Á!!!
Tay phải của Một Nhúm Lông nắm chặt lấy trái, y không bao giờ ngờ được rằng, cô y tá nhìn mềm yếu lại hành động độc ác khiến đối phương không kịp phòng bị, y giận dữ không kiềm chế được hỏi:
- Dám đánh tao à? Ông đây sẽ bắt mày sống không bằng chết! Anh em, lên đi, tùy ý chơi, chơi đến chết cho tao!
Sáu bảy tên rầm rầm tiến về phía trước, biết họ sẽ ra đòn, mà Quan Doãn cũng quyết hết sức, đột nhiên con đường cho xe chạy sáng lên, mấy chiếc xe từ đâu chạy đến thật nhanh, quẹo đầu, bao vây cả đám người lại.
Ô tô là những xe đã được sửa lại, đèn pha và đèn phía trước đều sáng tưng bừng khiến khung cảnh sáng rõ như ban ngày. Không đợi xe dừng hẳn, từ trên xe rầm rập kéo xuống mười mấy cảnh sát đặc công vũ trang đầy đủ, thực hiện đội hình chiến thuật bao vây, khiến tất cả đám người Quan Doãn ở vào vị trí trung tâm.
Một Nhúm Lông nhìn thấy tình hình, trong mắt có chút kinh ngạc nhưng lập tức trấn tĩnh lại, đi về phía trước mặt thủ lĩnh của đội đặc công, đó là một người chừng ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, mắt to, vẻ mặt lạnh lùng, hắn cười hì hì:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, là tôi, tôi là ...
Gã chưa nói dứt lời thì đã bị đối phương gạt đi:
- Đưa tất cả đi
Một Nhúm Lông thấy tình thế không ổn, đối phương không nghe nói hết, hẳn nhiên là muốn làm tới cùng, bất chợt nhìn lại, không khỏi hết hồn, thì ra đã đi khỏi ranh giới Hoàng lương rồi, như thế trong lòng gã hốt hoảng, quay người chạy:
- Chạy nhanh...
Mới chạy được hai bước thì gã ngẩng mặt lên, một tiếng súng nổ đoàng, Một Nhúm Lông ngã xuống đất, co giật vài cái, rõ ràng là bị giết chết tại chỗ.
- Nhận chỉ thị cấm trên, tập trung truy nã nhóm tội phạm nghiêm trọng, nếu có bất kỳ hành vi phản kháng nào sẽ giết chết ngay tại chỗ!
Cảnh sát mặt chữ điền hét lên:
- Bắt toàn bộ!
Một hồi truy kích nghẹt thở, sau khi mới ra khỏi địa phận Hoàng Lương, một sự chuyển biến bất ngờ diễn ra, đám quân tinh nhuệ của Trịnh Thiên Tắc bị bắt hết một mẻ.
Tin tức truyền đến tai thành phố Hoàng Lương, Trịnh Thiên Tắc ngây ra như phỗng, trong lòng run sợ, lần đầu tiên y cảm nhận được tai họa đang đến gần.
Những cô gái trên xe, có Hạ Lai là người đẹp ngủ trong rừng hoàn toàn không hề biết tất cả những sự việc đang xảy ra, như là tất cả sự việc không liên quan gì đến cô. Thôi Vũ Thu vội vàng lấy tay bịt mắt, không dám nhìn thêm. Thôi Nhã Mỹ coi như vẫn còn bình tĩnh, làm liên tiếp ba quả bom bằng bình cồn, cô một cái, Lãnh Thư một cái, Kim Nhất Giai một cái.
Lãnh Thư cắn chặt môi, dường như sắp cắn đến mức đôi môi chảy máu, không ngờ một cô gái bình thường kín đáo và hay xấu hổ như thế vào thời khắc quan trọng thì khả năng phản kháng tiềm tàng lại được xuất ra toàn bộ, mãnh liệt và phóng khoáng.
Kim Nhất Giai lại khôi phục được sự kiên cường và tinh nhạy, đầu tiên cô búi tóc lại cho gọn, lại túm chặt quần áo, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, giống như hình ảnh bi tráng trên chiến trường.
5 km! Cuộc ác chiến chỉ còn cách địa giới thành phố Hoàng Lương 5 km nữa thôi, Quan Doãn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao tới phía trước hết tốc lực, lao phăng phăng về phía trước bất chấp tất cả. Những chiếc phía sau nghĩ Quan Doãn đang liều mạng chạy trốn cũng tăng tốc hết cỡ, ý định sẽ vượt qua!
- Ba người các cô ai ném không chuẩn nhất?
Quan Doãn hỏi.
- Tôi!
Thôi Nhã Mỹ không nhường lại cho ai nói liền giơ lên:
- Hãy để tôi ném.
- Bây giờ cô ném bình đầu tiên đi.
Quan Doãn không dặn thêm gì chỉ nói:
- Đốt lửa, ném!
Thôi Nhã Mỹ mở cửa sổ, ném bình cồn đã đốt ra bên ngoài. Lời cô ấy nói là sự thật, cồn vừa mới ném ra, đừng nói là lên được xe ô tô mà mất luôn sự chuẩn xác, rơi luôn trên mặt đất, kêu bịch một tiếng. Bình cồn vỡ tan, ánh lửa văng tứ tán khắp nơi.
Bom cồn không bằng bom xăng, tuy rằng cồn cháy ở nhiệt độ cao nhưng không có lực tấn công như xăng, khi cháy ngọn lửa cồn màu xanh nhạt, chứ không đỏ như ngọn lửa xăng, hơn nữa đạn cồn của Thôi Nhã Mỹ lại ném sai, sau đó chỉ còn tóe lên một vài đốm lửa, hầu như không làm suy giảm xe phía sau chút nào.
- A, ném trật rồi. Ngại quá, lãng phí mất một cái!
Thôi Nhã Mỹ lè lưỡi, đỏ mặt.
- Để tôi làm thêm vài cái bổ sung, đã nói rồi mà, tôi ném không chuẩn đâu.
Chỉ một lát sau chiếc xe đằng sau đã đuổi sát gần đến, Quan Doãn lại nói:
- Nhã Mỹ, cô lại ném nữa đi!
- Hả? Không phải chứ, vẫn muốn tôi ném ư, tôi ném thì thà không ném còn hơn.
Thôi Nhã Mỹ liên tục xua tay:
- Chỉ còn hai cái thôi!
- Bảo cô ném thì cô ném đi, ném mau đi, đừng làm mất thời gian nữa.
Quan Doãn bực mình nói.
- Được, là anh bảo tôi ném đấy nhé, bị lãng phí cũng không được mắng tôi.
Thôi Nhã Mỹ vừa giơ tay đã ném thêm một cái nữa, cũng giống như lần trước, chỉ là một đám tàn lửa bắn tung tóe.
- Còn có thể làm tiếp mấy quả đạn cồn nữa không?
Quan Doãn nhìn thấy đạn cồn tuy không ném được lên xe phía sau nhưng cũng rõ rệt làm giảm tốc độ xe sau, quan trọng nhất là đã chọc giận được xe phía sau. Hiện giờ xe phía sau đã rối loạn đội hình, chỉ điên cuồng đuổi theo không buông tha, để tránh bom, đội hình có trật tự ban nãy đã bị làm cho náo loạn lên.
Tốt, kế hoạch đã có hiệu quả.
- Vẫn còn ba bốn quả nữa.
Thôi Nhã Mỹ vừa nói vừa làm đạn cồn, cứ ném xuống hai ba chiếc thì lại làm được ba bốn chiếc khác.
3 km nữa thôi là đến được thành phố Ngưu, Quan Doãn trong lòng nghĩ thầm khoảng cách và cuộc trò chuyện với Hạ Đức Trường đã trôi qua sắp được hai tiếng đồng hồ rồi, Hạ Đức Trường phản ứng có chậm hơn, đội ngũ cứu viện chắc cũng đã đến rồi. Nếu như mà vẫn chưa đến thì chỉ dựa vào sức của một mình hắn muốn thoát khỏi tập kích phía sau cũng không phải không có khả năng, nhưng trên xe còn có Hạ Lai đang hôn mê, lại còn ba bốn cô gái tay không tấc sắt, hắn không dám mạo hiểm.
Theo quan sát từ kính chiếu hậu, chiếc xe ô tô của Lưu Bảo Gia vẫn đang tranh đấu cùng với hai chiếc xe hơi từ tận phía sau, hiện giờ cũng vẫn bất phân thắng bại, mặc kệ, Quan Doãn cắn răng, mặc dù hắn rất căm hận Hạ Đức Trường, nhưng bây giờ chỉ có thể hi vọng vào việc Hạ Đức Trường sẽ không chỉ ngồi nhìn không quan tâm đến tình cha con với Hạ Lai, hi vọng rằng dựa vào sức mạnh của Hạ Đức Trường thì nhất định sẽ sai người đến cứu viện.
- Ai ném chuẩn nhất?
Quan Doãn phải khiến xe phía sau nổi giận hoàn toàn.
- Tôi thử xem sao.
Lãnh Thư bình tĩnh gật đầu đốt một bình cồn, hít một hơi, giơ tay ném ra ngoài cửa sổ, lọ cồn bay theo quỹ đạo chuẩn xác không chút sai lệch, rơi lên nắp một chiếc xe, bộp một tiếng, hoa lửa bùng lên, chiếc xe phía sau lập tức bốc cháy.
- Tốt lắm, Lãnh Thư!
Kim Nhất Giai vui mừng reo lên một tiếng.
Tuy chiếc xe bốc cháy nhưng vẫn ngang nhiên như lúc trước, cũng không dừng lại tiếp tục điên cuồng truy đuổi không tha.
- Vứt tiếp!
Quan Doãn ra lệnh.
- Để tôi!
Kim Nhất Giai không cam chịu ở thế yếu, cũng ném một cái, cô ném còn chuẩn hơn cả Lãnh Thư, ném luôn lên kính chiếc xe còn lại phía sau, lửa bùng lên, ngọn lửa cao ngút trời, hai chiếc xe phía sau cùng dừng lại.
- Tốt quá!
Thôi Nhã Mỹ vui đến mức vỗ tay hoan hô.
Không ngờ điều khiến người ta thấy khó hiểu là, Quan Doãn chẳng những không thừa cơ tăng tốc, ngược lại cũng giảm tốc độ đỗ lại bên đường, dường như có ý định đợi cho xe phía sau đuổi kịp, sau khi người ở xe phía dưới xuống xe dùng bình cứu hỏa dập lửa rồi lại tiếp tục lên xe, tiếp tục nổ máy đuổi theo.
Thôi Nhã Mỹ nóng nảy:
- Quan Doãn, sao anh còn không đi nhanh lên, còn đợi gì nữa?
Nếu không phải cố ý tặng Trịnh Thiên Tắc một món quà lớn thì bây giờ Quan Doãn đã tăng tốc chạy đi, nhưng bây giờ khoảng cách để ra khỏi địa phận Hoàng Lương chỉ có một km, đi mà không chào là vô lễ, hắn không cho Hạ Đức Trường sáng tạo thêm một cơ hội để Trịnh Thiên Tắc cắt một ngón tay, cũng uổng phí công hắn vất hộ tống suốt quãng đường.
Quan Doãn không trả lời câu hỏi của Thôi Nhã Mỹ mà lại hỏi Kim Nhất Giai:
- Nhất Giai, tại sao Hạ Đức Trường không gọi điện cho cô?
- A, điện thoại hết pin rồi!
Chẳng trách Hạ Đức Trường không hề có tin tức gì, thì ra không liên lạc được với Kim Nhất Giai, cũng tốt, càng không liên lạc được thì ông ta càng nóng ruột như lửa đốt, Quan Doãn nhìn thấy hai chiếc xe phía sau đã nổ máy rồi liền nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc cách xe phía sau một khoảng xa.
Quan Doãn ban đầu thì ném đạn cồn khiêu khích, rồi lại dừng xe thị uy, hành động này khiến những xe phía sau tức điên lên, vứt kế hoạch đi, đã sớm quên luôn giờ đã ra khỏi địa phận Hoàng Lương, đuổi theo như điên.
Tốt thôi, đến thì cứ đến, chiến thì cứ chiến, tinh thần Quan Doãn hưng phấn, trong lúc vui vẻ hắn cười ha ha:
- Cứ ném đạn cồn từng chiếc từng chiếc một đến khi hết, nhớ kỹ cứ một phút thì ném một bình.
Cảnh tượng tiếp theo khiến cả đời Thôi Nhã Mỹ khó mà quên được: Kim Nhất Giai và Lãnh Thư từng người một, cứ canh thời gian, một phút lại ném một bình khiến xe sau tán loạn, chỉ dùng mấy bình cồn để chống đỡ mà chỉ trong năm bảy phút đã khiến xe sau bị ép đến mức không tài nào vượt qua được xe Quan Doãn.
Tin rằng xe sau đã tức đến sôi máu, nếu như để xe sau biết thực ra chúng bị mấy cô gái xinh đẹp đánh bại thì chúng sẽ xấu hổ tới mức đâm đầu vào tường.
Tính mạng con người có hạn, bình cồn cũng có hạn, khi Kim Nhất Giai đang hào hứng ném thì đột nhiên phát hiện ra bình cồn đã bị dùng hết rồi. Hơn nữa lúc này xe sau lửa giận đã bốc lên ngút trời rồi, lao lên điên cuồng bất chấp, nhanh chóng vượt qua xe của Quan Doãn, đạp mạnh phanh khiến xe của Quan Doãn không thể dừng lại ven đường.
Cuối cùng đối phương cũng được như ý rồi.
Hai chiếc xe, tổng cộng có bảy tám người xuống xe, tất cả đều đội một chiếc mũ dày và đeo kính râm, kẻ dẫn đầu có một nốt ruồi ở cằm, trên nốt ruồi lại có một nhúm lông rậm, trong tay ôm một chiếc khóa sắt dài, giận dữ mở cửa xe, nhìn thấy trên xe toàn là phụ nữ đẹp, y cười đầy vẻ dâm đãng:
- Mẹ ơi, không phí công truy đuổi bao lâu, té ra toàn là các em xinh đẹp tuyệt trần, anh em, hỏa hôm nay có thể được giải nhiệt rồi!
Thôi Vũ Thu và Thôi Nhã Mỹ nhìn nhau, hai người thừa lúc bọn chúng không chú ý cầm sẵn con dao trong tay, thà chết để bảo vệ sự trong sạch.
Kim Nhất Giai và Lãnh Thư cũng nhìn nhau, họ cũng chuẩn bị để phản kháng đến cùng, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Quan Doãn tùy tay vơ đại một chiếc cờ lê, nếu chẳng may tính toán của hắn có sai lầm thì cũng phải bảo vệ sự trong sạch của Hạ Lai và tất cả các cô gái, dù gì thì một mình hắn cũng không thể hành sự, nhưng dù có thế nào cũng quyết không lùi một bước.
Tên một nhúm lông xem ra cũng là một tên xem quá nhiều phim biểu diễn nghệ thuật, ánh mắt lướt qua hết một lượt, không có hứng với vẻ ngạo nghễ của Kim Nhất Giai hay trong sáng của Lãnh Thư, giơ tay vuốt mặt Thôi Nhã Mỹ:
- Y tá chơi ngon nhất, anh em, ta xí em này, số còn lại các anh em tùy ý chọn lựa...
Nói được một nửa, thì một tia máu bắn ra, ngón tay út của tên một nhúm lông bay lên, đứt lìa khỏi bàn tay vút lên trên không trung.
- Á!!!
Tay phải của Một Nhúm Lông nắm chặt lấy trái, y không bao giờ ngờ được rằng, cô y tá nhìn mềm yếu lại hành động độc ác khiến đối phương không kịp phòng bị, y giận dữ không kiềm chế được hỏi:
- Dám đánh tao à? Ông đây sẽ bắt mày sống không bằng chết! Anh em, lên đi, tùy ý chơi, chơi đến chết cho tao!
Sáu bảy tên rầm rầm tiến về phía trước, biết họ sẽ ra đòn, mà Quan Doãn cũng quyết hết sức, đột nhiên con đường cho xe chạy sáng lên, mấy chiếc xe từ đâu chạy đến thật nhanh, quẹo đầu, bao vây cả đám người lại.
Ô tô là những xe đã được sửa lại, đèn pha và đèn phía trước đều sáng tưng bừng khiến khung cảnh sáng rõ như ban ngày. Không đợi xe dừng hẳn, từ trên xe rầm rập kéo xuống mười mấy cảnh sát đặc công vũ trang đầy đủ, thực hiện đội hình chiến thuật bao vây, khiến tất cả đám người Quan Doãn ở vào vị trí trung tâm.
Một Nhúm Lông nhìn thấy tình hình, trong mắt có chút kinh ngạc nhưng lập tức trấn tĩnh lại, đi về phía trước mặt thủ lĩnh của đội đặc công, đó là một người chừng ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, mắt to, vẻ mặt lạnh lùng, hắn cười hì hì:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, là tôi, tôi là ...
Gã chưa nói dứt lời thì đã bị đối phương gạt đi:
- Đưa tất cả đi
Một Nhúm Lông thấy tình thế không ổn, đối phương không nghe nói hết, hẳn nhiên là muốn làm tới cùng, bất chợt nhìn lại, không khỏi hết hồn, thì ra đã đi khỏi ranh giới Hoàng lương rồi, như thế trong lòng gã hốt hoảng, quay người chạy:
- Chạy nhanh...
Mới chạy được hai bước thì gã ngẩng mặt lên, một tiếng súng nổ đoàng, Một Nhúm Lông ngã xuống đất, co giật vài cái, rõ ràng là bị giết chết tại chỗ.
- Nhận chỉ thị cấm trên, tập trung truy nã nhóm tội phạm nghiêm trọng, nếu có bất kỳ hành vi phản kháng nào sẽ giết chết ngay tại chỗ!
Cảnh sát mặt chữ điền hét lên:
- Bắt toàn bộ!
Một hồi truy kích nghẹt thở, sau khi mới ra khỏi địa phận Hoàng Lương, một sự chuyển biến bất ngờ diễn ra, đám quân tinh nhuệ của Trịnh Thiên Tắc bị bắt hết một mẻ.
Tin tức truyền đến tai thành phố Hoàng Lương, Trịnh Thiên Tắc ngây ra như phỗng, trong lòng run sợ, lần đầu tiên y cảm nhận được tai họa đang đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.