Chương 226: Bất ngờ xuất hiện
Hà Thường Tại
13/06/2013
Mặc dù Quan Doãn đã biết tên Kim Toàn Đạo, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không biết gì đối với chức vụ và con người Kim Toàn Đạo cả. Hắn càng không rõ ràng lắm về cái gọi là nhà họ Kim đứng đầu Bắc Kinh rốt cuộc có được thực lực và thế lực cường đại tới mức nào.
Hắn không chỉ không biết nhiều về họ Kim đứng đầu Bắc Kinh, đối với bối cảnh và lai lịch của Hạ Đức Trường, hắn cũng chỉ biết một mà không biết hai. Năm đó, khi còn học đại học, hắn vẫn chỉ là thiếu niên khờ dại, chỉ biết chuyên tâm yêu Hạ Lai, không quan tâm đến thân thế và gia đình của cô. Mà chờ tới bây giờ hắn cố ý đi tìm hiểu không ngờ lại phát hiện, tư liệu có thể tra được lại cực kỳ có hạn. Rất nhiều thế gia hoặc là gia tộc giấu mình ở sau lưng công chúng, chẳng những không tìm thấy đôi lời giới thiệu trên bất kỳ tư liệu công khai nào, cũng không phát hiện bất kỳ ghi chép gì về cơ cấu thế gia và gia tộc.
Nói cách khác, ở trong mắt công chúng, thế gia và gia tộc là không tồn tại. Ngay cả ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương cũng vậy. Ngoại trừ dân địa phương Hoàng Lương biết ra, đối với 99% người trong nước mà nói, cũng chưa từng biết tới ba dòng họ lớn của Hoàng Lương.
Quan Doãn không có bối cảnh và xuất thân, nhưng hắn cũng không muốn mượn hôn nhân chính trị để nâng cao thực lực của bản thân. Hắn mặc kệ là yêu Hạ Lai hay thích Kim Nhất Giai, chưa từng cân nhắc đến xuất thân của đối phương sẽ mang đến bao nhiêu trợ giúp cho con đường làm quan của hắn. Suy cho cùng, cũng vì Quan Doãn còn trẻ tuổi, chỉ muốn trải qua một tình yêu chân chính.
- Rể hiền của họ Kim đứng đầu Bắc Kinh?
Quan Doãn mỉm cười, lại lắc đầu.
- Mặc dù giữa tôi và Nhất Giai có tình cảm, nhưng không dối gạt gì anh Tề, vẫn cách trăm núi ngàn sông. Không đề cập tới tình hình Hạ Lai hiện nay, ngay cả xuất thân giữa tôi và Nhất Giai cũng chênh lệch rất lớn, không có khả năng vượt qua. Cho nên trở thành rể hiền nhà họ Kim, tôi thấy vẫn là thôi đi....
- Vì sao, cậu không muốn cưới Kim Nhất Giai? Có Kim Nhất Giai, làm gì phải nghĩ tới Hạ Lai? So sánh giữa nhà họ Hạ và nhà họ Kim, không phải chỉ hơn kém nhau một cấp. Quan Doãn, cậu cần phải nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Tuy rằng mối tình đầu rất đẹp, nhưng xem như một hồi ức không phải tốt hơn sao? Hơn nữa theo tôi thấy, Nhất Giai càng có có thể giúp chồng phát triển, tốt hơn so với Hạ Lai.
Tề Ngang Dương tràn đầy tự tin nói.
- Cậu khiến nhà họ Kim không còn ý định với tôi, ba tôi cũng không sẽ miễn cưỡng tôi nữa. Tôi lại thuận thế đẩy cậu lên trên, cưới Nhất Giai, thành khách vào sau màn của nhà họ Kim. Vẹn toàn đôi bên, thật tốt.
- Giúp anh thì có thể, nhưng muốn nói đến cưới Nhất Giai, còn quá sớm. Cám ơn ý tốt của anh Tề. Tôi còn không qua được cửa của Hạ Lai.
Quan Doãn cũng không giấu diếm tình yêu của hắn đối với Hạ Lai, cũng thẳng thắn thành khẩn để lộ ra ý thích của hắn đối với Kim Nhất Giai.
- Không cưới Nhất Giai, tôi cũng sẽ không để cô ấy rơi vào ma trảo của anh...
- Chứ không sợ tôi lại rơi vào ma trảo của cô ấy sao?
Tề Ngang Dương cười ha ha.
- Cứ quyết định như vậy đi. Bất cứ lúc nào chuẩn bị xong thì tới Bắc Kinh với tôi. Cậu buông tha một cơ hội tốt có thể cưới được Kim Nhất Giai, về sau nếu hối hận, khi muốn kết hôn Kim Nhất Giai gặp lực cản, muốn tôi trợ giúp. Tôi sẽ không dâng tặng miễn phí. Cậu cần phải suy nghĩ cho tốt. Hiện tại chính là cơ hội ngàn năm một thuở.
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.
Quan Doãn kiên định nói.
- Nếu là của tôi, chạy cũng sẽ không thoát. Không phải là của tôi, cướp cũng không đến miệng. Hơn nữa nguyên tắc của tôi là, hạnh phúc của mình phải tự mình tranh thủ, không cần người khác giúp đỡ.
- Có cá tính, tôi thích.
Tề Ngang Dương vỗ vào bả vai Quan Doãn.
- Không ngờ thu hoạch lớn nhất khi đến Hoàng Lương là biết cậu. Nào, lại làm một chén đi.
Quan Doãn lại cùng Tề Ngang Dương uống cạn một ly nữa. Sau đó họ chuyển đề tài, nói tới thế cục Hoàng Lương. Tề Ngang Dương hàm súc hỏi tới mức độ ủng hộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với khu kinh tế mới. Trong lời nói còn nhắc tới sự khác biệt về suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối với việc phát triển khu kinh tế mới. Thậm chí anh ta còn nói bóng nói gió hỏi về hướng đi của hội nghị thường vụ vừa mới diễn ra vào buổi chiều.
Quyết nghị được hình thành trong hội nghị thường vụ là cơ mật, là quyết sách cao nhất của một thành phố. Trước khi hình thành văn kiện công bố ra, không dễ dàng được để lộ ra. Tuy rằng Quan Doãn mới bước vào Thành ủy, sẽ vẫn kiên trì nguyên tắc bảo mật. Nhưng hắn cũng không phải không để lộ chút gì. Chủ yếu là chuyện thành lập tổ chuyên án, không tính là cơ mật trọng đại.
- Chuyện thành lập một tổ chuyên án về học viện Tiến Thủ, Phó bí thư Thôi sẽ tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng. Bước tiếp theo, sẽ phải tăng mạnh điều tra.
Quan Doãn chỉ là điểm một chút, tin tưởng Tề Ngang Dương nghe xong có thể hiểu được. nếu quả thật Tề Ngang Dương có ý đến Hoàng Lương đầu tư, khẳng định vô cùng chú ý đối với thế cục Hoàng Lương. Hơn nữa ý tưởng phát triển khu kinh tế mới có phù hợp phương hướng đầu tư của anh ta, cũng là điểm quan trọng nhất định phải cân nhắc.
Tề Ngang Dương gật đầu:
- Thế cục Hoàng Lương, còn phức tạp hơn so với sự tưởng tượng của tôi. Quan Doãn, nếu như có thể, tôi hi vọng cậu giúp tôi một chút trong vấn đề quy hoạch đầu tư.
- Tôi sẽ cố gắng.
Trong lòng Quan Doãn cảm thấy vui mừng. Nếu hắn có thể tham gia vào kế hoạch đầu tư của Tề Ngang Dương, nhất định có thể lợi dụng sức mạnh cuồn cuộn của gió đông, bay vút lên trời. Mà Tề Ngang Dương kéo hắn vào, cũng chứng minh sự tín nhiệm của Tề Ngang Dương đối với hắn. Đương nhiên, tín nhiệm lẫn nhau, đồng thời trong sự tín nhiệm cũng không bài trừ nhân tố lợi dùng hắn. Nhưng trong quan hệ giữa người với người, chỉ có dưới điều kiện tiên quyết hai bên cùng có lợi mới có thể hợp tác.
- Thế cục Hoàng Lương hiện giờ rất khẩn trương. Thời cơ cậu tới không tệ. Phiêu lưu càng lớn, cơ hội càng nhiều.
Tề Ngang Dương có tầm nhìn nhất định đối thế cục Hoàng Lương. Với tính cách của anh ta, nếu không có nhân tố mạo hiểm, cũng sẽ không lựa chọn thời cơ mẫn cảm này để đến Hoàng Lương đầu tư.
- Quan Doãn, nắm được cơ hội, vút thẳng lên trời.
- Nói dễ hơn làm.
Quan Doãn cười lắc đầu.
- Tôi chỉ có một thân một mình. Đối phương người đông thế mạnh, lại có ưu thế thiên thời địa lợi và nhân hòa, tôi nắm được phần thắng rất nhỏ.
- Tôi tin tưởng cậu có thể làm được.
Tề Ngang Dương mỉm cười, không tiếp tục đi sâu vào đề tài này. Lúc này, anh ta mới ý thức được Tô Mặc Ngu đi mãi vẫn chưa trở về, không khỏi kinh ngạc.
- Mặc Ngu đi bao lâu rồi?
Nhắc tới Tô Mặc Ngu, Quan Doãn cười hỏi:
- Anh đối với Mặc Ngu có thật lòng vậy?
Người trẻ tuổi bàn luận vấn đề tình cảm cũng rất bình thường. Tề Ngang Dương cười khà khà:
- Tôi không giống với cậu. Cậu có lòng thương người. Tôi đối với tình cảm lại khá lạnh nhạt. Hơn nữa, nói một cách nào đó, tôi và cô ấy... Có lẽ là duyên phận còn chưa tới. Không nói tới chuyện này nữa. Đi, chúng ta đi xem Mặc Ngu thế nào. Không khéo cô ấy đi một mình đã lạc đường rồi.
Nói như vậy, bỗng nhiên Quan Doãn nhớ tới cái đuôi vẫn đi theo dọc đường, lập tức không khỏi giật mình bừng tỉnh:
- Vừa rồi trên đường tới đây, hình như có người theo dõi. Hẳn là đi theo tôi, sẽ không phải...
- Đi, đi xem.
Tề Ngang Dương không biến sắc, hiển nhiên không xem trọng việc này. Cũng đúng. Hiện tại đang là giờ cao điểm để ăn cơm. Bên ngoài người đến người đi, ai có thể gây chuyện trước mặt công chúng chứ?
Quan Doãn và Tề Ngang Dương ra khỏi phòng. Không tìm được Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương lo lắng, liền gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngu. Điện thoại được kết nối.
- Em ra ngoài tản bộ một mình, sắp về đến khách sạn rồi. Anh xong việc thì cứ về đi.
Giọng Tô Mặc Ngu rất thản nhiên.
- Không cần phải lo lắng cho em. Em rất tốt. Một mình tản bộ trên đường phố ở một thành phố xa lạ, ai cũng không biết. Cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Buông điện thoại, Tề Ngang Dương lắc đầu:
- Tôi không thích Mặc Ngu ở điểm này. Cảm tính, chẳng đâu vào đâu. Phụ nữ khi có cảm xúc, thực sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu cảm xúc của anh và cô ấy khác nhau, cô ấy sẽ mất hứng. Nhưng sao một người đàn ông có thể bất cứ lúc nào cũng có cảm xúc thương xuân buồn thu giống như phụ nữ được? Khi ở cùng một chỗ với cô ấy, có khi cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Quan Doãn cũng lắc đầu cười, không tiếp lời Tề Ngang Dương. Hắn nhớ tới Hạ Lai và Kim Nhất Giai ngược lại thật sự không có nhiều cảm xúc bất chợt như vậy. Điều đó coi như là may mắn của hắn. Có thể đó chính là sự khác biệt giữa các cô gái phương bắc và cô gái phía nam chăng? Đang suy nghĩ tới mức xuất thần, có một người ở bên cạnh không cẩn thận va phải vai của hắn!
Lúc đó, Quan Doãn đang cùng Tề Ngang Dương đi thanh toán. Đường đi từ trong phòng ra ngoài rất dài, cũng khá hẹp, chỉ rộng khoảng một thước. Hai người sóng vai đi thì vừa vặn. Ban đầu, hắn vốn nhường đường đi sau Tề Ngang Dương. Khi thấy người đối diện đi tới, hắn đã cố ý nhường đường, không ngờ đối phương cứ mạnh mẽ xông tới, cuối cùng đụng vào hắn.
Đi đường ngẫu nhiên đụng một chút vào vai cũng là chuyện bình thượng, nhưng thình lình bị va chạm, không ngờ bị đụng đau như vậy, Quan Doãn liền giật mình một cái, thầm kêu không tốt. Bất kỳ ai đi đường bình thường cũng sẽ không có khí lực lớn như vậy, hiển nhiên, đối phương là có phần cố ý.
Hắn hơi nghiêng người, phát hiện đối phương là một người béo mập mặt tròn, ngăm ngăm đen, mắt lộ ra hung quang, không nói hai lời đã đạp một cước về phía hắn. Dưới tình thế cấp bách Quan Doãn đẩy Tề Ngang Dương ra:
- Cẩn thận.
Nếu chỉ có một mình hắn, một cước này khẳng định tránh được. Nhưng nếu Quan Doãn tránh đi, khẳng định một cước của tên mập này sẽ đánh xuống người Tề Ngang Dương. Thời điểm khẩn cấp, hắn thà để mình bị trúng một cước, cũng không thể để Tề Ngang Dương bị hại.
Quan Doãn đẩy Tề Ngang Dương ra xong, hắn nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng chung quy hắn vẫn chậm nửa bước, bị tên mập đá một cước vào chân trái. Tuy rằng lực đạo đã giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn cảm giác đau đớn truyền đến, khiến hắn thiếu chút nữa thì không đứng thẳng được.
Thật sự là xuống tay độc ác, đi đường đụng một cái đã liều mạng như vậy, nhất định là tên mập đã chuẩn bị trước khi đến. Nhưng gã lại không giống với người đã theo dõi trên đường vừa rồi. Quan Doãn còn đang suy nghĩ, chưa kịp đánh trả, Tề Ngang Dương bắt đầu trước.
Tề Ngang Dương bị Quan Doãn đột nhiên đẩy một cái, còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn lại, mới hiểu được Quan Doãn đã đỡ một cước thay anh ta. Tề Ngang Dương quả thật là người thông minh, tính toán không lộ chút sơ hở. Nhưng có một điều, người này lại là người trọng nghĩa khí, nếu không cũng không bị người ta lén gọi là công tử đứng đầu tỉnh Yến.
- Củ chuối thật! Biễu diễn cái gì!
Đường đường là công tử đứng đầu tỉnh Yến, khi tức giận lên, cũng là cơn thịnh lộ của tuổi trẻ tuổi, cùng tất cả nhiệt huyết sôi trào của người trẻ tuổi, cũng không chấp nhận được khi người anh em của mình bị người khác khi dễ. Nếu lúc trước anh ta gọi gọi Quan Doãn là em Quan là khách khí, hiện tại lại gọi em Quan, chính là lời tâm huyết.
- Đồ chó, đánh em Quan của tao. Tao phải đánh chết mày!
Một câu vừa nói ra, Tề Ngang Dương nhấc chân đá một cái, tốc độ cực nhanh, lực đạo mạnh mẽ, khiến người ta kinh ngạc thì ra công tử đứng đầu tỉnh Yến cũng có mặt hiệp nghĩa. Tên mập vừa mới đá trung Quan Doãn, còn chưa kịp thu chân, không ngờ Tề Ngang Dương đã động thủ, làm sao có thể tránh được. Gã đã bị Tề Ngang Dương đá trúng một cước vào bụng.
Tề Ngang Dương gần như đã dùng toàn lực. Một cước đá trúng, khiến tên mập kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, đầu đập đúng vào trên khung cửa, sau ngay đó đụng vào một cái túi lớn, đầu rơi máu chảy, kêu rên không ngớt.
Tên mập khẽ kêu một tiếng. Giống như ảo thuật, chợt có mười mấy người xuất hiện, vây quanh Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Quan Doãn và Tề Ngang Dương liếc nhau, tâm ý tương thông, dựa lưng vào nhau, muốn cùng nhau kề vai chiến đấu.
Quan Doãn quét mắt nhìn mọi người một lượt, bỗng nhiên có một ý niệm xuất hiện trong đầu. Chỉ sợ nhóm người này không phải là thủ hạ của Trịnh Thiên Tắc!
Hắn không chỉ không biết nhiều về họ Kim đứng đầu Bắc Kinh, đối với bối cảnh và lai lịch của Hạ Đức Trường, hắn cũng chỉ biết một mà không biết hai. Năm đó, khi còn học đại học, hắn vẫn chỉ là thiếu niên khờ dại, chỉ biết chuyên tâm yêu Hạ Lai, không quan tâm đến thân thế và gia đình của cô. Mà chờ tới bây giờ hắn cố ý đi tìm hiểu không ngờ lại phát hiện, tư liệu có thể tra được lại cực kỳ có hạn. Rất nhiều thế gia hoặc là gia tộc giấu mình ở sau lưng công chúng, chẳng những không tìm thấy đôi lời giới thiệu trên bất kỳ tư liệu công khai nào, cũng không phát hiện bất kỳ ghi chép gì về cơ cấu thế gia và gia tộc.
Nói cách khác, ở trong mắt công chúng, thế gia và gia tộc là không tồn tại. Ngay cả ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương cũng vậy. Ngoại trừ dân địa phương Hoàng Lương biết ra, đối với 99% người trong nước mà nói, cũng chưa từng biết tới ba dòng họ lớn của Hoàng Lương.
Quan Doãn không có bối cảnh và xuất thân, nhưng hắn cũng không muốn mượn hôn nhân chính trị để nâng cao thực lực của bản thân. Hắn mặc kệ là yêu Hạ Lai hay thích Kim Nhất Giai, chưa từng cân nhắc đến xuất thân của đối phương sẽ mang đến bao nhiêu trợ giúp cho con đường làm quan của hắn. Suy cho cùng, cũng vì Quan Doãn còn trẻ tuổi, chỉ muốn trải qua một tình yêu chân chính.
- Rể hiền của họ Kim đứng đầu Bắc Kinh?
Quan Doãn mỉm cười, lại lắc đầu.
- Mặc dù giữa tôi và Nhất Giai có tình cảm, nhưng không dối gạt gì anh Tề, vẫn cách trăm núi ngàn sông. Không đề cập tới tình hình Hạ Lai hiện nay, ngay cả xuất thân giữa tôi và Nhất Giai cũng chênh lệch rất lớn, không có khả năng vượt qua. Cho nên trở thành rể hiền nhà họ Kim, tôi thấy vẫn là thôi đi....
- Vì sao, cậu không muốn cưới Kim Nhất Giai? Có Kim Nhất Giai, làm gì phải nghĩ tới Hạ Lai? So sánh giữa nhà họ Hạ và nhà họ Kim, không phải chỉ hơn kém nhau một cấp. Quan Doãn, cậu cần phải nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Tuy rằng mối tình đầu rất đẹp, nhưng xem như một hồi ức không phải tốt hơn sao? Hơn nữa theo tôi thấy, Nhất Giai càng có có thể giúp chồng phát triển, tốt hơn so với Hạ Lai.
Tề Ngang Dương tràn đầy tự tin nói.
- Cậu khiến nhà họ Kim không còn ý định với tôi, ba tôi cũng không sẽ miễn cưỡng tôi nữa. Tôi lại thuận thế đẩy cậu lên trên, cưới Nhất Giai, thành khách vào sau màn của nhà họ Kim. Vẹn toàn đôi bên, thật tốt.
- Giúp anh thì có thể, nhưng muốn nói đến cưới Nhất Giai, còn quá sớm. Cám ơn ý tốt của anh Tề. Tôi còn không qua được cửa của Hạ Lai.
Quan Doãn cũng không giấu diếm tình yêu của hắn đối với Hạ Lai, cũng thẳng thắn thành khẩn để lộ ra ý thích của hắn đối với Kim Nhất Giai.
- Không cưới Nhất Giai, tôi cũng sẽ không để cô ấy rơi vào ma trảo của anh...
- Chứ không sợ tôi lại rơi vào ma trảo của cô ấy sao?
Tề Ngang Dương cười ha ha.
- Cứ quyết định như vậy đi. Bất cứ lúc nào chuẩn bị xong thì tới Bắc Kinh với tôi. Cậu buông tha một cơ hội tốt có thể cưới được Kim Nhất Giai, về sau nếu hối hận, khi muốn kết hôn Kim Nhất Giai gặp lực cản, muốn tôi trợ giúp. Tôi sẽ không dâng tặng miễn phí. Cậu cần phải suy nghĩ cho tốt. Hiện tại chính là cơ hội ngàn năm một thuở.
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.
Quan Doãn kiên định nói.
- Nếu là của tôi, chạy cũng sẽ không thoát. Không phải là của tôi, cướp cũng không đến miệng. Hơn nữa nguyên tắc của tôi là, hạnh phúc của mình phải tự mình tranh thủ, không cần người khác giúp đỡ.
- Có cá tính, tôi thích.
Tề Ngang Dương vỗ vào bả vai Quan Doãn.
- Không ngờ thu hoạch lớn nhất khi đến Hoàng Lương là biết cậu. Nào, lại làm một chén đi.
Quan Doãn lại cùng Tề Ngang Dương uống cạn một ly nữa. Sau đó họ chuyển đề tài, nói tới thế cục Hoàng Lương. Tề Ngang Dương hàm súc hỏi tới mức độ ủng hộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với khu kinh tế mới. Trong lời nói còn nhắc tới sự khác biệt về suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối với việc phát triển khu kinh tế mới. Thậm chí anh ta còn nói bóng nói gió hỏi về hướng đi của hội nghị thường vụ vừa mới diễn ra vào buổi chiều.
Quyết nghị được hình thành trong hội nghị thường vụ là cơ mật, là quyết sách cao nhất của một thành phố. Trước khi hình thành văn kiện công bố ra, không dễ dàng được để lộ ra. Tuy rằng Quan Doãn mới bước vào Thành ủy, sẽ vẫn kiên trì nguyên tắc bảo mật. Nhưng hắn cũng không phải không để lộ chút gì. Chủ yếu là chuyện thành lập tổ chuyên án, không tính là cơ mật trọng đại.
- Chuyện thành lập một tổ chuyên án về học viện Tiến Thủ, Phó bí thư Thôi sẽ tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng. Bước tiếp theo, sẽ phải tăng mạnh điều tra.
Quan Doãn chỉ là điểm một chút, tin tưởng Tề Ngang Dương nghe xong có thể hiểu được. nếu quả thật Tề Ngang Dương có ý đến Hoàng Lương đầu tư, khẳng định vô cùng chú ý đối với thế cục Hoàng Lương. Hơn nữa ý tưởng phát triển khu kinh tế mới có phù hợp phương hướng đầu tư của anh ta, cũng là điểm quan trọng nhất định phải cân nhắc.
Tề Ngang Dương gật đầu:
- Thế cục Hoàng Lương, còn phức tạp hơn so với sự tưởng tượng của tôi. Quan Doãn, nếu như có thể, tôi hi vọng cậu giúp tôi một chút trong vấn đề quy hoạch đầu tư.
- Tôi sẽ cố gắng.
Trong lòng Quan Doãn cảm thấy vui mừng. Nếu hắn có thể tham gia vào kế hoạch đầu tư của Tề Ngang Dương, nhất định có thể lợi dụng sức mạnh cuồn cuộn của gió đông, bay vút lên trời. Mà Tề Ngang Dương kéo hắn vào, cũng chứng minh sự tín nhiệm của Tề Ngang Dương đối với hắn. Đương nhiên, tín nhiệm lẫn nhau, đồng thời trong sự tín nhiệm cũng không bài trừ nhân tố lợi dùng hắn. Nhưng trong quan hệ giữa người với người, chỉ có dưới điều kiện tiên quyết hai bên cùng có lợi mới có thể hợp tác.
- Thế cục Hoàng Lương hiện giờ rất khẩn trương. Thời cơ cậu tới không tệ. Phiêu lưu càng lớn, cơ hội càng nhiều.
Tề Ngang Dương có tầm nhìn nhất định đối thế cục Hoàng Lương. Với tính cách của anh ta, nếu không có nhân tố mạo hiểm, cũng sẽ không lựa chọn thời cơ mẫn cảm này để đến Hoàng Lương đầu tư.
- Quan Doãn, nắm được cơ hội, vút thẳng lên trời.
- Nói dễ hơn làm.
Quan Doãn cười lắc đầu.
- Tôi chỉ có một thân một mình. Đối phương người đông thế mạnh, lại có ưu thế thiên thời địa lợi và nhân hòa, tôi nắm được phần thắng rất nhỏ.
- Tôi tin tưởng cậu có thể làm được.
Tề Ngang Dương mỉm cười, không tiếp tục đi sâu vào đề tài này. Lúc này, anh ta mới ý thức được Tô Mặc Ngu đi mãi vẫn chưa trở về, không khỏi kinh ngạc.
- Mặc Ngu đi bao lâu rồi?
Nhắc tới Tô Mặc Ngu, Quan Doãn cười hỏi:
- Anh đối với Mặc Ngu có thật lòng vậy?
Người trẻ tuổi bàn luận vấn đề tình cảm cũng rất bình thường. Tề Ngang Dương cười khà khà:
- Tôi không giống với cậu. Cậu có lòng thương người. Tôi đối với tình cảm lại khá lạnh nhạt. Hơn nữa, nói một cách nào đó, tôi và cô ấy... Có lẽ là duyên phận còn chưa tới. Không nói tới chuyện này nữa. Đi, chúng ta đi xem Mặc Ngu thế nào. Không khéo cô ấy đi một mình đã lạc đường rồi.
Nói như vậy, bỗng nhiên Quan Doãn nhớ tới cái đuôi vẫn đi theo dọc đường, lập tức không khỏi giật mình bừng tỉnh:
- Vừa rồi trên đường tới đây, hình như có người theo dõi. Hẳn là đi theo tôi, sẽ không phải...
- Đi, đi xem.
Tề Ngang Dương không biến sắc, hiển nhiên không xem trọng việc này. Cũng đúng. Hiện tại đang là giờ cao điểm để ăn cơm. Bên ngoài người đến người đi, ai có thể gây chuyện trước mặt công chúng chứ?
Quan Doãn và Tề Ngang Dương ra khỏi phòng. Không tìm được Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương lo lắng, liền gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngu. Điện thoại được kết nối.
- Em ra ngoài tản bộ một mình, sắp về đến khách sạn rồi. Anh xong việc thì cứ về đi.
Giọng Tô Mặc Ngu rất thản nhiên.
- Không cần phải lo lắng cho em. Em rất tốt. Một mình tản bộ trên đường phố ở một thành phố xa lạ, ai cũng không biết. Cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Buông điện thoại, Tề Ngang Dương lắc đầu:
- Tôi không thích Mặc Ngu ở điểm này. Cảm tính, chẳng đâu vào đâu. Phụ nữ khi có cảm xúc, thực sự khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu cảm xúc của anh và cô ấy khác nhau, cô ấy sẽ mất hứng. Nhưng sao một người đàn ông có thể bất cứ lúc nào cũng có cảm xúc thương xuân buồn thu giống như phụ nữ được? Khi ở cùng một chỗ với cô ấy, có khi cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Quan Doãn cũng lắc đầu cười, không tiếp lời Tề Ngang Dương. Hắn nhớ tới Hạ Lai và Kim Nhất Giai ngược lại thật sự không có nhiều cảm xúc bất chợt như vậy. Điều đó coi như là may mắn của hắn. Có thể đó chính là sự khác biệt giữa các cô gái phương bắc và cô gái phía nam chăng? Đang suy nghĩ tới mức xuất thần, có một người ở bên cạnh không cẩn thận va phải vai của hắn!
Lúc đó, Quan Doãn đang cùng Tề Ngang Dương đi thanh toán. Đường đi từ trong phòng ra ngoài rất dài, cũng khá hẹp, chỉ rộng khoảng một thước. Hai người sóng vai đi thì vừa vặn. Ban đầu, hắn vốn nhường đường đi sau Tề Ngang Dương. Khi thấy người đối diện đi tới, hắn đã cố ý nhường đường, không ngờ đối phương cứ mạnh mẽ xông tới, cuối cùng đụng vào hắn.
Đi đường ngẫu nhiên đụng một chút vào vai cũng là chuyện bình thượng, nhưng thình lình bị va chạm, không ngờ bị đụng đau như vậy, Quan Doãn liền giật mình một cái, thầm kêu không tốt. Bất kỳ ai đi đường bình thường cũng sẽ không có khí lực lớn như vậy, hiển nhiên, đối phương là có phần cố ý.
Hắn hơi nghiêng người, phát hiện đối phương là một người béo mập mặt tròn, ngăm ngăm đen, mắt lộ ra hung quang, không nói hai lời đã đạp một cước về phía hắn. Dưới tình thế cấp bách Quan Doãn đẩy Tề Ngang Dương ra:
- Cẩn thận.
Nếu chỉ có một mình hắn, một cước này khẳng định tránh được. Nhưng nếu Quan Doãn tránh đi, khẳng định một cước của tên mập này sẽ đánh xuống người Tề Ngang Dương. Thời điểm khẩn cấp, hắn thà để mình bị trúng một cước, cũng không thể để Tề Ngang Dương bị hại.
Quan Doãn đẩy Tề Ngang Dương ra xong, hắn nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng chung quy hắn vẫn chậm nửa bước, bị tên mập đá một cước vào chân trái. Tuy rằng lực đạo đã giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn cảm giác đau đớn truyền đến, khiến hắn thiếu chút nữa thì không đứng thẳng được.
Thật sự là xuống tay độc ác, đi đường đụng một cái đã liều mạng như vậy, nhất định là tên mập đã chuẩn bị trước khi đến. Nhưng gã lại không giống với người đã theo dõi trên đường vừa rồi. Quan Doãn còn đang suy nghĩ, chưa kịp đánh trả, Tề Ngang Dương bắt đầu trước.
Tề Ngang Dương bị Quan Doãn đột nhiên đẩy một cái, còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn lại, mới hiểu được Quan Doãn đã đỡ một cước thay anh ta. Tề Ngang Dương quả thật là người thông minh, tính toán không lộ chút sơ hở. Nhưng có một điều, người này lại là người trọng nghĩa khí, nếu không cũng không bị người ta lén gọi là công tử đứng đầu tỉnh Yến.
- Củ chuối thật! Biễu diễn cái gì!
Đường đường là công tử đứng đầu tỉnh Yến, khi tức giận lên, cũng là cơn thịnh lộ của tuổi trẻ tuổi, cùng tất cả nhiệt huyết sôi trào của người trẻ tuổi, cũng không chấp nhận được khi người anh em của mình bị người khác khi dễ. Nếu lúc trước anh ta gọi gọi Quan Doãn là em Quan là khách khí, hiện tại lại gọi em Quan, chính là lời tâm huyết.
- Đồ chó, đánh em Quan của tao. Tao phải đánh chết mày!
Một câu vừa nói ra, Tề Ngang Dương nhấc chân đá một cái, tốc độ cực nhanh, lực đạo mạnh mẽ, khiến người ta kinh ngạc thì ra công tử đứng đầu tỉnh Yến cũng có mặt hiệp nghĩa. Tên mập vừa mới đá trung Quan Doãn, còn chưa kịp thu chân, không ngờ Tề Ngang Dương đã động thủ, làm sao có thể tránh được. Gã đã bị Tề Ngang Dương đá trúng một cước vào bụng.
Tề Ngang Dương gần như đã dùng toàn lực. Một cước đá trúng, khiến tên mập kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, đầu đập đúng vào trên khung cửa, sau ngay đó đụng vào một cái túi lớn, đầu rơi máu chảy, kêu rên không ngớt.
Tên mập khẽ kêu một tiếng. Giống như ảo thuật, chợt có mười mấy người xuất hiện, vây quanh Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Quan Doãn và Tề Ngang Dương liếc nhau, tâm ý tương thông, dựa lưng vào nhau, muốn cùng nhau kề vai chiến đấu.
Quan Doãn quét mắt nhìn mọi người một lượt, bỗng nhiên có một ý niệm xuất hiện trong đầu. Chỉ sợ nhóm người này không phải là thủ hạ của Trịnh Thiên Tắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.