Chương 205: Bí mật ba dòng họ
Hà Thường Tại
18/03/2013
Phải nói trước đây sự phân tích của Hạ Đức Trường về thế cục Hoàng Lương cũng coi như đánh đúng điểm mấu chốt, nhưng vẫn chỉ là trên bề mặt mà thôi. Dù sao thì Hạ Đức Trường cũng không phải là người ở Hoàng Lương, cũng không có kẻ thân cận nào nằm trong giới chính trị ở đây, cách nhìn của ông ta về Hoàng Lương đa phần là từ những lời đồn mà thôi.
Có lẽ cũng là chịu một phần ảnh hưởng của Tưởng Tuyết Tùng.
Hơn nữa còn một điều khiến Quan Doãn không vui chính là, cách nhìn của Hạ Đức Trường về Hoàng Lương trộn lẫn quá nhiều yếu tố tình cảm cá nhân, như thế khiến phân tích của ông ta có thể sẽ trở nên phiến diện không công bằng. Hơn nữa xuất phát điểm của Hạ Đức Trường cũng chỉ dừng chân ở việc gây áp lực cho Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa sau khi hắn đảm nhiệm chức thư ký số một ở Hoàng Lương, cố nhiên việc đầu tiên cần phải làm là tấn công Trịnh Thiên Tắc, nhưng mục đích của hắn ở Hoàng Lương không chỉ là vì muốn vững chân và mở ra cục diện mới mà còn muốn đứng vững lâu dài, mở đường dẫn lối cho con đường của Tưởng Tuyết Tùng.
Sở dĩ tầm mắt của hắn bỏ Trịnh Thiên Tắc ra ngoài nhưng lại quan tâm đến toàn cục vì không phải chỉ thu phục được một Trịnh Thiên Tắc là có thể nắm được toàn bộ mọi sự việc.
- Ba dòng họ lớn, họ Thôi và họ Vương kết hôn với nhau nhiều nhất...
Bà mẹ giống như khi đang nói chuyện nhà, chỉ một câu đã chỉ ra bí mật ẩn đằng sau ba dòng tộc lớn ở Hoàng Lương:
- Phu nhân của Thôi Đồng chính là người họ Vương...
- Con nhớ vào đời Đường, hai họ Vương, Thôi kết hôn với nhau là nhiều nhất, mẫu thân của Vương Duy chính là nữ nhân nhà họ Thôi.
Quan Doãn không đợi nổi vội vàng nói chen vào một câu, hắn bị sức hấp dẫn của mẹ hấp dẫn, thực sự không kìm nổi phải khoe khoang một chút học vấn.
- Đừng có viển vông, việc trước mắt còn chưa rõ ràng, còn nói gì đến thời cổ đại.
Bà mẹ cười mắng Quan Doãn một câu rồi lại nói:
- Họ Thôi và họ Trịnh ít khi kết hôn với nhau nhất, nhưng họ Vương và họ Trịnh lại thông hôn rất nhiều, họ Vương thì ở giữa, cùng quan hệ giữa họ Thôi và họ Trịnh cũng khá tốt.
Chẳng trách nói dòng máu nhà họ Vương là rộng rãi nhất, nói như vậy thì làm thế nào để tranh thủ tối đa sự ủng hộ của họ Vương là bước đầu tiên cần làm khi hắn bước chân vào Hoàng Lương. Nhân vật đại diện cho họ Vương ở thành ủy chính là Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái. Lần trước khi Hạ Đức Trường ở Vọng Giang Lâu, có cả Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái có mặt, điều đó chứng tỏ hai người họ và Hạ Đức Trường có quan hệ. Được, trong lòng Quan Doãn thấy không vui, nếu sức ảnh hưởng của Hạ Đức Trường được điều động hết thì sẽ có sự hỗ trợ lớn cho sự sắp đặt cục diện của hắn ở Hoàng Lương.
Tuy vậy, sau đó mẹ lại nói một câu khiến hắn có thêm phán đoán về việc tại sao Thôi Đồng luôn chăm sóc hắn.
- Cô của Thôi Đồng là Thôi Doanh hình như được gả vào nhà họ Dung ở Bắc Kinh, chồng của bà ấy tên Dung Nhất Thủy...
Quan Doãn ngạc nhiên suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế, ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ, em gái chính là con gái thất lạc của Dung Nhất Thủy ư? Con vừa đến Hoàng Lương, Thôi Đồng đã đích thân gọi điện thoại sắp xếp cho con ở phòng bệnh của cán bộ cao cấp, anh ta rất quan tâm săn sóc con, có phải là do chuyện của Tiểu Muội không?
- Ngồi xuống, con kích động cái gì chứ?
So với sự ngạc nhiên khó hiểu của Quan Doãn, mẹ vẫn thật bình tĩnh:
- Thôi Đồng quan tâm săn sóc đặc biệt với con không phải vì chuyện của Tiểu Muội, chưa chắc anh ta đã biết chuyện về Tiểu Muội.
- Vậy anh ta là vì cái gì?
Quan Doãn thấy mẹ không trả lời thẳng vào câu hỏi Tiểu Muội có phải là con thất lạc của Dung Nhất Thủy hay không thì hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Thân thế của Tiểu Muội dường như luôn luôn là một nỗi đau trong lòng mẹ, trước đây có nhắc tới chuyện đó vài lần rồi, khiến mẹ không được vui, nên hắn không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, đó cũng là nguyên nhân mà lần trước khi Kim Nhất Giai nhắc tới chuyện đó hắn liền đổi giọng.
- Câu hỏi này chỉ có thể sau khi con vào Hoàng Lương tiếp xúc với ông ta thì mới biết được.
Mẹ khoát tay:
- Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi con, có chuyện gì thì mai nói sau.
Quan Doãn đành phải đi ngủ, mặc dù những lời nói của mẹ cũng dẫn dắt hắn đến rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều vấn đề vẫn chưa nói rõ ràng khiến hắn hơi buồn. Cũng may hắn hiểu tính mẹ, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy, thân thế của Tiểu Muội và của mẹ có một mối liên hệ, bất kể là thân thế của mẹ được lộ ra trước hay thân thế của Tiểu Muội được làm sáng tỏ trước thì kết quả vẫn giống nhau thôi, chính là giữa mẹ và em gái có thể là quan hệ thân thích.
Quan Doãn càng nghĩ càng phấn khởi, trằn trọc suýt nữa không ngủ được, khi Tiểu Muội mới đến nhà họ Quan, cha luôn hi vọng con bé mang họ Quan, nhưng vì mẹ kiên trì dựa vào tờ giấy đính kèm trong đống tã lọt mà vẫn giữ nguyên họ Dung. Hơn nữa tình yêu mà mẹ dành cho Tiểu Muội không hề có thành kiến trọng nam khinh nữ, luôn yêu thương như yêu con đẻ.
Chẳng lẽ nói, Tiểu Muội có thể đến nhà họ Quan không phải là sự trùng hợp mà có người cố ý làm chuyện đó? Nhưng tình yêu thương mà mẹ dành cho Tiểu Muội cũng không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa mẹ và con gái mà còn là tình cảm ruột thịt.
Nghĩ ngợi một hồi Quan Doãn liền ngủ quên mất, ngủ say sưa, không mộng mị.
Ngày hôm sau, Quan Doãn và Ôn Lâm ngồi xe chuyên dụng của huyện ủy phái đến bắt đầu công việc chuyển giao. Ôn Lâm ở lại huyện ủy nửa ngày, báo cáo với Lãnh Phong và Trần Vũ Tường về tiến trình triển khai dự án du lịch núi Bình Khâu và kế hoạch tiếp theo, là người đại diện hợp pháp cho việc triển khai du lịch núi Bình Khâu, Ôn Lâm là người đại diện cho lợi ích của nhà đầu tư.
Quan Doãn bận rộn suốt một ngày mới gần như làm xong một nửa công tác chuyển giao. Buổi tối ăn cơm với mấy người Lưu Bảo Gia, nhất thời cao hứng, uống khá nhiều rượu, cuối cùng mấy anh em nói đến chuyện chiến đấu ở Hoàng Lương, lúc thì đau thương bi phẫn, khi lại cao hứng, mấy huynh đệ lại cùng nhau hát bài “Thủy thủ” : Anh ấy bảo chút đau đớn trong mưa gió có sá chi, lau khô giọt lệ đừng hỏi vì sao...
Cuối cùng Quan Doãn say mèm, có lẽ trong lòng hắn hiểu, từ nay về sau, ngày mà được cùng mấy anh em cùng nhau ăn no uống say sẽ một đi không trở lại nữa, giống như thời thanh xuân đã qua, giống như tình yêu đã trôi xa vĩnh viễn, khi phải khóc hãy khóc cho thỏa lòng, khi nên cười hãy cười cho thỏa thích, cuộc sống này lúc vui khi buồn, trưởng thành thì thường phải trả bằng những cái giá như thế.
Ngày kế tiếp lại bận rộn nửa ngày, cuối cùng đã chuyển giao xong toàn bộ công việc, Quan Doãn như trút được gánh nặng, một mình đến sân sau ngập đầy cỏ hoang mà lần trước Lý Dật Phong và hắn đã nói chuyện, chỉ đứng lặng thinh. Mùa đông, cỏ cây ở sân sau đều khô héo cả, lác đác ở một vào góc sân còn có đọng tuyết, không khỏi khiến người ta nhớ lại cảnh màn tuyết rơi dày hiếm hoi cách đây không lâu.
Một người cứ đứng lặng yên suốt nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc Quan Doãn đang nghĩ gì, lại đang hoài niệm những gì không ai hiểu. Có lẽ Quan Doãn đang nhớ đến những thời khắc hơn một năm ở huyện Khổng, đã từng có bao nhiêu lần một mình đến nơi đây, nỗi buồn trong lòng không nói được cùng ai mà cũng không trút được với ai, trong đám có hoang sau vườn in lại dấu chân nhẫn nại của Quan Doãn...
Nhưng... Phải rồi, núi xanh không thể nào ngăn được dòng nước chảy về Đông, Quan Doãn cuối cùng vẫn là Quan Doãn, không thể cuối cùng lại giống đám cỏ héo tàn này, hắn nhất định phải vút bay lên trời xanh cao xa kia.
Buổi chiều, văn phòng huyện ủy nhận được điện thoại của văn phòng thành ủy, sáng ngày mai thành ủy sẽ phái xe chuyên dùng đón Quan Doãn đến nhậm chức.
Tối, Lãnh Phong tổ chức tiệc tại khách sạn Phi Mã, toàn thể ủy viên thường vụ huyện Khổng đều đến đông đủ cổ vũ, tạm biệt Quan Doãn sớm mai khởi hành lên đường.
Sư Long Phi cũng đến.
Khi cụng ly cùng Quan Doãn, Sư Long Phi cười miễn cưỡng:
- Quan Doãn, tôi đã đợi ở thành ủy ba năm rồi, không học được gì khác, chỉ học được cách nhìn mặt đoán người. Tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe hay không?
Quan Doãn rất chân thành nói:
- Chủ tịch huyện Sư, anh là tiền bối, xin mời chỉ giáo.
- Không dám nói là chỉ giáo, chỉ là dùng một bài học kinh nghiệm đã tích lũy được trong ba năm để truyền lại cho cậu miễn phí.
Sư Long Phi uống hơi quá chén, suýt nữa vấp ngã, phải bám lấy vai Quan Doãn mới giữ được thăng bằng:
- Ở Hoàng Lương, khi một thư ký có tâm, có mắt, có tay vẫn còn chưa đủ, một người một miệng hai tay hai mắt cũng vẫn chưa đủ, cậu phải có tâm, có mắt, có tay, phải có cả thế mới được. Sau đó cậu phải có bản lĩnh ba đầu sáu tay rồi thì cậu mới làm tốt được chức thư ký số một thành ủy.
Nếu như nói cách diễn đạt ba đầu sáu tay không có gì mới, vậy có tâm, có mắt, có tay, có thế cũng là một cách nói đặc sắc. Cho dù là Sư Long Phi cố ý dọa dẫm hắn hay thật tâm muốn nhắc nhở hắn thì hắn đều phải cảm kích, đồng thời, lời của Sư Long Phi cũng gián tiếp chứng minh thành ủy Hoàng Lương là dòng nước xoáy ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn không về nhà mà đến nhà tập thể đơn thân ở huyện ủy. Sắp xếp lại hành trang đơn giản, nhìn quanh căn nhà đã ở hơn một năm, gợn lên một chút buồn khó hiểu. Nằm trên giường không thể ngủ được, đột nhiên thấy hứng thú, lại ngồi dậy mài mực, cầm bút viết chữ.
Chữ viết có tiến bộ hơn so với trước đây, nét bút có hồn trau chuốt hơn, Quan Doãn cầm lấy chữ mình vừa viết, nhìn đi nhìn lại, tự cảm thấy hài lòng.
- Cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi, ai còn đến nữa nhỉ? Quan Doãn mở cửa nhìn, là Ôn Lâm đang đứng ngoài cửa, Ôn Lâm mặc như một con gấu bông tròn tròn, vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh.
Ôn Lâm sao lại tới? Quan Doãn không kịp nghĩ nhiều, kéo tay cô vào phòng, ôm chặt lấy thân mình lạnh như băng của cô. Ôn Lâm cười khúc khích, vươn hai tay ra phía sau Quan Doãn:
- Giúp em sưởi ấm nhé, em lạnh cóng rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Lâm đỏ hồng giống như một trái táo nhỏ nhẵn mịn xinh xắn khiến người ta không kìm đươc chỉ muốn cắn một miếng, lần trước cũng tại căn phòng này, Quan Doãn Ôn Lâm suýt nữa đã có chuyện mừng, hôm nay Ôn Lâm đến tận nơi, Quan Doãn đang trong tâm trạng biệt ly, lại hơi say, sao có thể buông tay Ôn Lâm? Hắn lập tức nghiêng người đặt cô phía dưới thân mình, rồi đưa tay về phía bầu ngực ấm áp của cô.
Ôn Lâm khẽ kêu một tiếng, không phản kháng, Quan Doãn tiến lại gần hơn, đưa tay xuống dưới, đưa xuống một nửa thì bị tay của Ôn Lâm kéo lại.
- Không được.
- Tại sao lại không được? Em cố ý làm anh tức giận phải không?
- Không phải, là...
Ôn Lâm thẹn đỏ mặt, lại trêu đùa Quan Doãn, cười:
- Lần trước bảo anh đến nhà cũ anh không đến, lần này anh không có cơ hội nữa đâu, em đến kỳ rồi. Nên, anh chỉ được nhìn mà không được ăn.
- Hả?
Quan Doãn bất đắc dĩ thu tay về:
- Là em cố ý làm anh thấy khó chịu phải không?
- Đúng đấy, sao nào, anh không phục ư?
Ôn Lâm ngẩng đầu, làm bộ kiêu ngạo.
Quan Doãn giận, bắt đầu cởi bỏ quần áo của Ôn Lâm, Ôn Lâm vừa cười, vừa hơi có phần phản đối. Một lát sau, Quan Doãn đã cởi bỏ hết đồ của cô chỉ còn lại đồ lót, rồi hắn tự cởi đồ chỉ để lại đồ lót, ôm Ôn Lâm chui vào trong chăn:
- Ôm em ngủ một tối, sờ cho đủ trước rồi tính sau.
Thân hình Ôn Lâm tròn trịa nhưng không mập, cảm giác đẫy đà, nhất là đường nét cân đối tuyệt đẹp của cô, tính đàn hồi tốt, Quan Doãn nhiệt huyết dâng trào, tựa đầu vào ngực Ôn Lâm, một mùi hương thoang thoảng khiến hắn không khỏi trầm mê trong đó, khó lòng dứt ra.
Một giấc chiêm bao đến tận khi hừng đông.
Trời vừa sáng Ôn Lâm đã tỉnh, nói là tỉnh, nhưng thực ra cô có ngủ đâu, bị Quan Doãn đè ép một đêm, toàn thân cô mỏi nhừ, nhưng nhìn Quan Doãn thân thể trần truồng như một đứa bé nằm bên trên, cô lại cười vui vẻ. Người đàn ông trước mắt cô có nên coi như người đàn ông của cô hay không?
Có lẽ cũng là chịu một phần ảnh hưởng của Tưởng Tuyết Tùng.
Hơn nữa còn một điều khiến Quan Doãn không vui chính là, cách nhìn của Hạ Đức Trường về Hoàng Lương trộn lẫn quá nhiều yếu tố tình cảm cá nhân, như thế khiến phân tích của ông ta có thể sẽ trở nên phiến diện không công bằng. Hơn nữa xuất phát điểm của Hạ Đức Trường cũng chỉ dừng chân ở việc gây áp lực cho Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa sau khi hắn đảm nhiệm chức thư ký số một ở Hoàng Lương, cố nhiên việc đầu tiên cần phải làm là tấn công Trịnh Thiên Tắc, nhưng mục đích của hắn ở Hoàng Lương không chỉ là vì muốn vững chân và mở ra cục diện mới mà còn muốn đứng vững lâu dài, mở đường dẫn lối cho con đường của Tưởng Tuyết Tùng.
Sở dĩ tầm mắt của hắn bỏ Trịnh Thiên Tắc ra ngoài nhưng lại quan tâm đến toàn cục vì không phải chỉ thu phục được một Trịnh Thiên Tắc là có thể nắm được toàn bộ mọi sự việc.
- Ba dòng họ lớn, họ Thôi và họ Vương kết hôn với nhau nhiều nhất...
Bà mẹ giống như khi đang nói chuyện nhà, chỉ một câu đã chỉ ra bí mật ẩn đằng sau ba dòng tộc lớn ở Hoàng Lương:
- Phu nhân của Thôi Đồng chính là người họ Vương...
- Con nhớ vào đời Đường, hai họ Vương, Thôi kết hôn với nhau là nhiều nhất, mẫu thân của Vương Duy chính là nữ nhân nhà họ Thôi.
Quan Doãn không đợi nổi vội vàng nói chen vào một câu, hắn bị sức hấp dẫn của mẹ hấp dẫn, thực sự không kìm nổi phải khoe khoang một chút học vấn.
- Đừng có viển vông, việc trước mắt còn chưa rõ ràng, còn nói gì đến thời cổ đại.
Bà mẹ cười mắng Quan Doãn một câu rồi lại nói:
- Họ Thôi và họ Trịnh ít khi kết hôn với nhau nhất, nhưng họ Vương và họ Trịnh lại thông hôn rất nhiều, họ Vương thì ở giữa, cùng quan hệ giữa họ Thôi và họ Trịnh cũng khá tốt.
Chẳng trách nói dòng máu nhà họ Vương là rộng rãi nhất, nói như vậy thì làm thế nào để tranh thủ tối đa sự ủng hộ của họ Vương là bước đầu tiên cần làm khi hắn bước chân vào Hoàng Lương. Nhân vật đại diện cho họ Vương ở thành ủy chính là Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái. Lần trước khi Hạ Đức Trường ở Vọng Giang Lâu, có cả Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái có mặt, điều đó chứng tỏ hai người họ và Hạ Đức Trường có quan hệ. Được, trong lòng Quan Doãn thấy không vui, nếu sức ảnh hưởng của Hạ Đức Trường được điều động hết thì sẽ có sự hỗ trợ lớn cho sự sắp đặt cục diện của hắn ở Hoàng Lương.
Tuy vậy, sau đó mẹ lại nói một câu khiến hắn có thêm phán đoán về việc tại sao Thôi Đồng luôn chăm sóc hắn.
- Cô của Thôi Đồng là Thôi Doanh hình như được gả vào nhà họ Dung ở Bắc Kinh, chồng của bà ấy tên Dung Nhất Thủy...
Quan Doãn ngạc nhiên suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế, ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ, em gái chính là con gái thất lạc của Dung Nhất Thủy ư? Con vừa đến Hoàng Lương, Thôi Đồng đã đích thân gọi điện thoại sắp xếp cho con ở phòng bệnh của cán bộ cao cấp, anh ta rất quan tâm săn sóc con, có phải là do chuyện của Tiểu Muội không?
- Ngồi xuống, con kích động cái gì chứ?
So với sự ngạc nhiên khó hiểu của Quan Doãn, mẹ vẫn thật bình tĩnh:
- Thôi Đồng quan tâm săn sóc đặc biệt với con không phải vì chuyện của Tiểu Muội, chưa chắc anh ta đã biết chuyện về Tiểu Muội.
- Vậy anh ta là vì cái gì?
Quan Doãn thấy mẹ không trả lời thẳng vào câu hỏi Tiểu Muội có phải là con thất lạc của Dung Nhất Thủy hay không thì hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Thân thế của Tiểu Muội dường như luôn luôn là một nỗi đau trong lòng mẹ, trước đây có nhắc tới chuyện đó vài lần rồi, khiến mẹ không được vui, nên hắn không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, đó cũng là nguyên nhân mà lần trước khi Kim Nhất Giai nhắc tới chuyện đó hắn liền đổi giọng.
- Câu hỏi này chỉ có thể sau khi con vào Hoàng Lương tiếp xúc với ông ta thì mới biết được.
Mẹ khoát tay:
- Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi con, có chuyện gì thì mai nói sau.
Quan Doãn đành phải đi ngủ, mặc dù những lời nói của mẹ cũng dẫn dắt hắn đến rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều vấn đề vẫn chưa nói rõ ràng khiến hắn hơi buồn. Cũng may hắn hiểu tính mẹ, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy, thân thế của Tiểu Muội và của mẹ có một mối liên hệ, bất kể là thân thế của mẹ được lộ ra trước hay thân thế của Tiểu Muội được làm sáng tỏ trước thì kết quả vẫn giống nhau thôi, chính là giữa mẹ và em gái có thể là quan hệ thân thích.
Quan Doãn càng nghĩ càng phấn khởi, trằn trọc suýt nữa không ngủ được, khi Tiểu Muội mới đến nhà họ Quan, cha luôn hi vọng con bé mang họ Quan, nhưng vì mẹ kiên trì dựa vào tờ giấy đính kèm trong đống tã lọt mà vẫn giữ nguyên họ Dung. Hơn nữa tình yêu mà mẹ dành cho Tiểu Muội không hề có thành kiến trọng nam khinh nữ, luôn yêu thương như yêu con đẻ.
Chẳng lẽ nói, Tiểu Muội có thể đến nhà họ Quan không phải là sự trùng hợp mà có người cố ý làm chuyện đó? Nhưng tình yêu thương mà mẹ dành cho Tiểu Muội cũng không đơn thuần chỉ là tình cảm giữa mẹ và con gái mà còn là tình cảm ruột thịt.
Nghĩ ngợi một hồi Quan Doãn liền ngủ quên mất, ngủ say sưa, không mộng mị.
Ngày hôm sau, Quan Doãn và Ôn Lâm ngồi xe chuyên dụng của huyện ủy phái đến bắt đầu công việc chuyển giao. Ôn Lâm ở lại huyện ủy nửa ngày, báo cáo với Lãnh Phong và Trần Vũ Tường về tiến trình triển khai dự án du lịch núi Bình Khâu và kế hoạch tiếp theo, là người đại diện hợp pháp cho việc triển khai du lịch núi Bình Khâu, Ôn Lâm là người đại diện cho lợi ích của nhà đầu tư.
Quan Doãn bận rộn suốt một ngày mới gần như làm xong một nửa công tác chuyển giao. Buổi tối ăn cơm với mấy người Lưu Bảo Gia, nhất thời cao hứng, uống khá nhiều rượu, cuối cùng mấy anh em nói đến chuyện chiến đấu ở Hoàng Lương, lúc thì đau thương bi phẫn, khi lại cao hứng, mấy huynh đệ lại cùng nhau hát bài “Thủy thủ” : Anh ấy bảo chút đau đớn trong mưa gió có sá chi, lau khô giọt lệ đừng hỏi vì sao...
Cuối cùng Quan Doãn say mèm, có lẽ trong lòng hắn hiểu, từ nay về sau, ngày mà được cùng mấy anh em cùng nhau ăn no uống say sẽ một đi không trở lại nữa, giống như thời thanh xuân đã qua, giống như tình yêu đã trôi xa vĩnh viễn, khi phải khóc hãy khóc cho thỏa lòng, khi nên cười hãy cười cho thỏa thích, cuộc sống này lúc vui khi buồn, trưởng thành thì thường phải trả bằng những cái giá như thế.
Ngày kế tiếp lại bận rộn nửa ngày, cuối cùng đã chuyển giao xong toàn bộ công việc, Quan Doãn như trút được gánh nặng, một mình đến sân sau ngập đầy cỏ hoang mà lần trước Lý Dật Phong và hắn đã nói chuyện, chỉ đứng lặng thinh. Mùa đông, cỏ cây ở sân sau đều khô héo cả, lác đác ở một vào góc sân còn có đọng tuyết, không khỏi khiến người ta nhớ lại cảnh màn tuyết rơi dày hiếm hoi cách đây không lâu.
Một người cứ đứng lặng yên suốt nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc Quan Doãn đang nghĩ gì, lại đang hoài niệm những gì không ai hiểu. Có lẽ Quan Doãn đang nhớ đến những thời khắc hơn một năm ở huyện Khổng, đã từng có bao nhiêu lần một mình đến nơi đây, nỗi buồn trong lòng không nói được cùng ai mà cũng không trút được với ai, trong đám có hoang sau vườn in lại dấu chân nhẫn nại của Quan Doãn...
Nhưng... Phải rồi, núi xanh không thể nào ngăn được dòng nước chảy về Đông, Quan Doãn cuối cùng vẫn là Quan Doãn, không thể cuối cùng lại giống đám cỏ héo tàn này, hắn nhất định phải vút bay lên trời xanh cao xa kia.
Buổi chiều, văn phòng huyện ủy nhận được điện thoại của văn phòng thành ủy, sáng ngày mai thành ủy sẽ phái xe chuyên dùng đón Quan Doãn đến nhậm chức.
Tối, Lãnh Phong tổ chức tiệc tại khách sạn Phi Mã, toàn thể ủy viên thường vụ huyện Khổng đều đến đông đủ cổ vũ, tạm biệt Quan Doãn sớm mai khởi hành lên đường.
Sư Long Phi cũng đến.
Khi cụng ly cùng Quan Doãn, Sư Long Phi cười miễn cưỡng:
- Quan Doãn, tôi đã đợi ở thành ủy ba năm rồi, không học được gì khác, chỉ học được cách nhìn mặt đoán người. Tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe hay không?
Quan Doãn rất chân thành nói:
- Chủ tịch huyện Sư, anh là tiền bối, xin mời chỉ giáo.
- Không dám nói là chỉ giáo, chỉ là dùng một bài học kinh nghiệm đã tích lũy được trong ba năm để truyền lại cho cậu miễn phí.
Sư Long Phi uống hơi quá chén, suýt nữa vấp ngã, phải bám lấy vai Quan Doãn mới giữ được thăng bằng:
- Ở Hoàng Lương, khi một thư ký có tâm, có mắt, có tay vẫn còn chưa đủ, một người một miệng hai tay hai mắt cũng vẫn chưa đủ, cậu phải có tâm, có mắt, có tay, phải có cả thế mới được. Sau đó cậu phải có bản lĩnh ba đầu sáu tay rồi thì cậu mới làm tốt được chức thư ký số một thành ủy.
Nếu như nói cách diễn đạt ba đầu sáu tay không có gì mới, vậy có tâm, có mắt, có tay, có thế cũng là một cách nói đặc sắc. Cho dù là Sư Long Phi cố ý dọa dẫm hắn hay thật tâm muốn nhắc nhở hắn thì hắn đều phải cảm kích, đồng thời, lời của Sư Long Phi cũng gián tiếp chứng minh thành ủy Hoàng Lương là dòng nước xoáy ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn không về nhà mà đến nhà tập thể đơn thân ở huyện ủy. Sắp xếp lại hành trang đơn giản, nhìn quanh căn nhà đã ở hơn một năm, gợn lên một chút buồn khó hiểu. Nằm trên giường không thể ngủ được, đột nhiên thấy hứng thú, lại ngồi dậy mài mực, cầm bút viết chữ.
Chữ viết có tiến bộ hơn so với trước đây, nét bút có hồn trau chuốt hơn, Quan Doãn cầm lấy chữ mình vừa viết, nhìn đi nhìn lại, tự cảm thấy hài lòng.
- Cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi, ai còn đến nữa nhỉ? Quan Doãn mở cửa nhìn, là Ôn Lâm đang đứng ngoài cửa, Ôn Lâm mặc như một con gấu bông tròn tròn, vừa đáng yêu vừa ngộ nghĩnh.
Ôn Lâm sao lại tới? Quan Doãn không kịp nghĩ nhiều, kéo tay cô vào phòng, ôm chặt lấy thân mình lạnh như băng của cô. Ôn Lâm cười khúc khích, vươn hai tay ra phía sau Quan Doãn:
- Giúp em sưởi ấm nhé, em lạnh cóng rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Lâm đỏ hồng giống như một trái táo nhỏ nhẵn mịn xinh xắn khiến người ta không kìm đươc chỉ muốn cắn một miếng, lần trước cũng tại căn phòng này, Quan Doãn Ôn Lâm suýt nữa đã có chuyện mừng, hôm nay Ôn Lâm đến tận nơi, Quan Doãn đang trong tâm trạng biệt ly, lại hơi say, sao có thể buông tay Ôn Lâm? Hắn lập tức nghiêng người đặt cô phía dưới thân mình, rồi đưa tay về phía bầu ngực ấm áp của cô.
Ôn Lâm khẽ kêu một tiếng, không phản kháng, Quan Doãn tiến lại gần hơn, đưa tay xuống dưới, đưa xuống một nửa thì bị tay của Ôn Lâm kéo lại.
- Không được.
- Tại sao lại không được? Em cố ý làm anh tức giận phải không?
- Không phải, là...
Ôn Lâm thẹn đỏ mặt, lại trêu đùa Quan Doãn, cười:
- Lần trước bảo anh đến nhà cũ anh không đến, lần này anh không có cơ hội nữa đâu, em đến kỳ rồi. Nên, anh chỉ được nhìn mà không được ăn.
- Hả?
Quan Doãn bất đắc dĩ thu tay về:
- Là em cố ý làm anh thấy khó chịu phải không?
- Đúng đấy, sao nào, anh không phục ư?
Ôn Lâm ngẩng đầu, làm bộ kiêu ngạo.
Quan Doãn giận, bắt đầu cởi bỏ quần áo của Ôn Lâm, Ôn Lâm vừa cười, vừa hơi có phần phản đối. Một lát sau, Quan Doãn đã cởi bỏ hết đồ của cô chỉ còn lại đồ lót, rồi hắn tự cởi đồ chỉ để lại đồ lót, ôm Ôn Lâm chui vào trong chăn:
- Ôm em ngủ một tối, sờ cho đủ trước rồi tính sau.
Thân hình Ôn Lâm tròn trịa nhưng không mập, cảm giác đẫy đà, nhất là đường nét cân đối tuyệt đẹp của cô, tính đàn hồi tốt, Quan Doãn nhiệt huyết dâng trào, tựa đầu vào ngực Ôn Lâm, một mùi hương thoang thoảng khiến hắn không khỏi trầm mê trong đó, khó lòng dứt ra.
Một giấc chiêm bao đến tận khi hừng đông.
Trời vừa sáng Ôn Lâm đã tỉnh, nói là tỉnh, nhưng thực ra cô có ngủ đâu, bị Quan Doãn đè ép một đêm, toàn thân cô mỏi nhừ, nhưng nhìn Quan Doãn thân thể trần truồng như một đứa bé nằm bên trên, cô lại cười vui vẻ. Người đàn ông trước mắt cô có nên coi như người đàn ông của cô hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.