Quan Vận

Chương 177: Bộ mặt oai nghiêm

Hà Thường Tại

18/03/2013

Người mới đến vừa lộ mặt, nhưng không chỉ khiến cho Hạ Đức Trường kinh hãi, mà còn khiến cho tất cả những người ở đây, đều phải trợn mắt há mồm!

Không chỉ có Hạ Đức Trường nhận ra người mới đến là ai, tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ vài ba tên cảnh sát hùng hổ đang định bắt lấy Quan Doãn, thì không người nào không nhận ra người đàn ông mặc áo xám quần đen, gương mặt hơi gầy nhưng phong thái bình tĩnh thong dong, dường như khiến cho tất cả cán bộ cấp cục trở lên của tỉnh yến dường như không còn tồn tại nữa.

Là cán bộ cấp tỉnh nắm quyền lực trong tay, cán bộ cấp phó trẻ nhất của tỉnh, ủy viên thường vụ tỉnh, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị!

Sự xuất hiện của Hồ Tuấn Nghị là ngoài ý muốn, khiến cho tất cả những người đứng đây đều như ngừng thở! Nghe đồn có lai lịch sừng sỏ, thủ đoạn cứng rắn, hơn nữa Hồ Tuấn Nghị lại là một thành viên có thế lực trong Tỉnh ủy. Bình thường rất ít khi xuất đầu lộ diện, trong suy nghĩ của những người làm quan ở tỉnh Yên tồn tại một suy nghĩ giống nhau, không nhắc đến chuyện anh ta mới 47 tuổi mà đã làm được đến chức phó tỉnh, riêng chuyện anh ta có chân trong ủy ban Tỉnh ủy, cũng đã khiến cho vô số người phải thán phục rồi.

Nếu như bình thường, thì cái chức trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vốn dĩ tồn tại rất khiêm tốn, có một khoảng cách nhất định với Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, chuyện lớn thì phải hỏi ý kiến của bí thư, đồng thời cũng phải tham khảo cả ý kiến của Chủ tịch, với quyền lực của trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì giữ được quyền lực cho mình cũng đã là một chuyện chẳng dễ dàng gì rồi, cho dù là một gã trưởng ban đủ tư cách đi chăng nữa. Nhưng Hồ Tuấn Nghị lại khác, tuy rằng anh ta không phải là người thích gây chuyện, nhưng tiếng nói của anh ta rất có giá trị ở Tỉnh ủy, cùng với địa vị độc nhất vô nhị của mình, trong giới quan trường ở tỉnh Yến, hầu như không có người nào là không biết đến.

Lúc này, khi Hồ Tuấn Nghị vừa xuất hiện, dường như khiến cho nhiệt độ đột ngột hạ thấp xuống, gió lạnh thấu xương, khiến cho người ta không rét mà run,

Hạ Đức Trường sợ chết khiếp, chân đứng không vững, loạng choạng, thiếu chút nữa thì bước hụt trên bậc cầu thang, nếu như không phải Trần Tư Thanh nhanh tay đỡ lấy anh ta, thì hôm nay chắc chắn sẽ được làm trò cười cho tất cả mọi người.

Đúng lúc này, một cơn gió lớn thổi đến, Hạ Đức Trường cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sống lưng, trên trán mồ hôi cũng chảy đầm đìa, đang tự tin với việc mình ở trên mây, thế rồi bây giờ lại đang phải rơi xuống vực sâu không đáy!

Sao có thể là anh ta được? Tại sao lại là anh ta? Hóa ra xe chuyên dụng số ba của tỉnh ủy chở nhân vật thần bí đến Hoàng Lương, không ngờ nhân vật đó lại là Hồ Tuấn Nghị...

Người mà Hạ Đức Trường không muốn gặp nhất chính là Hồ Tuấn Nghị, sau khi Lý Dật Phong ổn định, trong lòng anh ta còn nuôi ảo tưởng, cho rằng nhân vật thần bí đến Hoàng Lương có lẽ sẽ là trưởng ban thư ký Mộc Quả Pháp. Bởi Mộc Quả Pháp và Tề Toàn có quan hệ không tệ với nhau, chứ không hề nghĩ đến việc Hồ Nghị Tuấn thân chinh xuất ngựa như này!

Hạ Đức Trường không phải là người không có đầu óc chính trị, vốn dĩ anh ta không nên nhúng tay vào chuyện ở Hoàng Lương, nhưng chẳng những anh ta đã khiến cho Hoàng Lương loạn thêm, mà còn đục nước béo cò, thừa cơ muốn nuôi quân của mình ở Hoàng Lương, tay giơ dài ra không nói, còn vượt ra khỏi lãnh địa của mình nữa.

Dù sao thì, anh ta mới là phó trưởng ban thường trực ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, một phó trưởng ban muốn mở rộng thế lực của mình, thì quyền lực của trưởng ban để đâu bây giờ? Phó trưởng ban nắm quyền rồi mới đến trưởng ban nắm quyền, thân là người trong quan trường, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này được!

Nhưng anh ta ở Bắc Kinh đã lâu, chưa bao giờ bước ra quá Bắc Kinh một bước, đối với những mối quan hệ rắc rối ở địa phương, cũng chưa thực sự hiểu rõ, hơn nữa lúc nào anh ta cũng tự cao tự đại, đứng trên đầu thiên hạ, cho rằng đến Tỉnh ủy thì tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, ai ngờ rằng sau khi nhậm chức, lại lâm vào cảnh nguy nan, bảo sao trong lòng anh ta lúc nào cũng cảm thấy bất an?

Xuất phát từ tâm tư bức thiết muốn mở ra một cục diện mới, và cũng biết anh ta là Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, uy phong lẫm liệt, gặp được anh quan lớn cấp cao như thế này, hơn nữa bí thư thành ủy của Hoàng Lương Tưởng Tùng Tuyết cũng có quan hệ khá tốt với mình, lần này anh ta xuống Hoàng Lương không phải là tâm huyết bộc phát nhất thời, mà là kết quả của sự tính toán, suy nghĩ cặn kẽ.

Còn có một nguyên nhân mà không ai biết đó là, Hạ Đức Trường chẳng những rơi vào thế xấu ở trên Tỉnh ủy, mà cũng không được sự hoan nghênh của nhân vật số một số hai ---- mặc dù anh ta cũng đã cố gắng dựa dẫm vào Trần Hằng Phong, nhưng gần như cũng chẳng thu được kết quả gì, không hiểu sao, Trần Hằng Phong lại có chút bài xích gì đó với anh ta ---- hơn nữa ở ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, anh ta cũng là hai mặt thụ địch!

Đúng vậy, nếu như nói trước đây còn chưa ôm cả một bụng thù địch, thì lần này đặt chân vào Hoàng Lương can thiệp bước tiếp theo của Lý Dật Phong, kết quả khiến cho nhân vật số ba đích điểm danh để cho Lý Dật Phong đảm nhiệm vai trò trong Trưởng phòng số hai Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, vậy chẳng khác gì để Lý Giật Phong mới bước một bước mà đã đến ngay cửa chính của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trở thành một mối họa lớn trong lòng anh ta.

So với Lý Giật Phong là cái gai trong mắt ngày qua ngày khiến cho anh ta ăn không ngon ngủ không yên, thì vẫn còn một nhân vật khác khiến anh ta đứng ngồi không yên, không ai khác, chính là người trực tiếp chỉ đạo ông ta, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Hồ Tuấn Nghị!

Trước khi rời Bắc Kinh Hạ Đức Trường đã từng nghe qua danh tiếng của Hồ Tuấn Nghị, Hồ Tuấn Nghị bằng tuổi với anh ta, trẻ như vậy mà đã ngồi vào cái chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rồi, đúng là khiến cho Hạ Đức Trường vừa khâm phục vừa ghen tỵ. Muốn làm việc cùng với một gã cùng tuổi, hơn nữa gã lại còn là lãnh đạo trực tiếp nữa chứ, quả thực là khiến trong lòng anh ta cảm thấy không hề thoải mái chút nào.



Sau khi đến tỉnh Yến nhận chức, quả đúng như Hạ Đức Trường nghĩ, Hồ Tuấn Nghị cũng không lấy gì là chào đón anh ta, không những không hoan nghênh mà còn tỏ rõ thái độ bài xích, nếu như chỉ là ôn hòa thì đã tốt, đằng này rõ ràng là tỏ ra lạnh lùng, cũng chính bởi Hồ Tuấn Nghị có thái độ cực đoan như vậy, mới khiến cho anh ta không thể không theo cái lẽ thường, muốn nhúng tay vào chuyện của huyện Khổng, mượn Thành ủy Hoàng Lương để mở ra cục diện mới.

Đương nhiên, Hạ Đức Trường mạo hiểm đến Hoàng Lương trước, cũng là một nước cờ hiểm, ở trên Tỉnh ủy, anh ta không thể mở ra được cục diện mới, không thể chạm được vào chiếc ghế ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn chuyện Hoàng Lương rung chuyển thì vừa hay đây là một sân khấu rộng cho đủ mọi loại người, thế nên anh ta quyết tâm thử một lần.

- Trưởng ban Hồ...

Cổ họng Hạ Đức Trường cảm thấy đắng chát, gần như không nói nên lời, tốt xấu gì anh ta cũng là phó ban thường trực, Hồ Tuấn Nghị lại gọi thẳng tên cúng cơm của anh ta lên như vậy, rõ ràng là muốn cho anh ta mất mặt, nhưng Hồ Tuấn Nghị là cấp trên, cho dù anh ta có bất mãn hơn nữa, thì cũng vẫn phải có thái độ cung kính,

- Chuyện vừa rồi, có thể anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình...

- Tôi không quan tâm ở đây xảy ra chuyện gì, tôi chỉ hỏi anh, Hạ Đức Trường, anh lấy thân phận gì để đến Hoàng Lương, lấy thân phận gì để đến sai Cục trưởng công an Hoàng Lương bắt người?

Hồ Tuấn Nghị không nể mặt, trực tiếp ngắt lời anh ta.

- ...

Hạ Đức Trường sắp nổi trận lôi đình đến nơi rồi, Hồ Tuấn Nghị ỷ thế ức hiếp người quá đáng, dù thế nào thì anh ta cũng là Phó trưởng ban thường trực, chứ không phải anh lính quèn, trước mặt mọi người mà lại bị chất vấn này nọ, thì còn mặt mũi nào mà tồn tại? Đang định nổi nóng, phản pháo lại, thì Trịnh Thiên Tắc lại chen ngang.

Lúc này mấy người cảnh sát đứng trước mặt Quan Doãn, đang định giơ tay ra bắt lấy hắn, Trịnh Thiên Tắc thấy tình hình không ổn, liền tiến lên phía trước, chắn trước mặt cảnh sát, vung tay lên, cảnh sát lập tức dừng tay ngầm hiểu, Trịnh Thiên Tắc có to gan lớn mật như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không dám bắt người ngay trước mặt trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Ai cũng nhìn ra, Hồ Tuấn Nghị đang muốn ra uy, đè đầu cỡi cổ Hạ Đức Trường, không cần biết Hồ Tuấn Nghị căn cứ vào điều gì, nhưng dựa vào ưu thế của người làm cấp trên, bây giờ, đứng ở đây, Hồ Tuấn Nghị là to nhất, mọi chuyện đều do anh ta định đoạt.

- Trưởng ban Hồ, tôi là Cục trưởng công an thành phố Hoàng Lương Trịnh Thiên Tắc...

Trần Tư Thanh và Vương Hướng Đông, Vương Tiến Thái liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, Trịnh Thiên Tắc quả thực là rất có nghề, gió chiều nào che chiều đấy, nhưng khiến người ta thực sự được mở rộng tầm mắt chính là, Hồ Tuấn Nghị cũng không thèm để ý đến Trịnh Thiên Tắc, chỉ hơi khẽ gật đầu, sau đó, lập tức đi về phía Quan Doãn.

Bước đầu tiên bước đến, đã khiến cho mấy tên cảnh sát vây quanh Quan Doãn lùi lại sau mấy bước, bị Hồ Tuấn Nghị chấn áp đến mức đứng cũng không vững, thậm chí mấy tên cảnh sát đến lúc này cũng chưa biết rõ thân phận của Hồ Tuấn Nghị, tuy chưa có lệnh của Trịnh Thiên Tắc nhưng cũng tự động lùi về phía sau, cái khí thế uy nghiêm của anh ta, không có người nào là không sợ.

Bước thứ hai, đến lượt Tư Không rút lui, anh ta lui về phía sau một bước, không nhìn đường, kết quả là bị Lãnh Phong ngáng chân, anh ta đứng rất gần Lãnh Phong, thế nên người ngả về phía sau, ngã ngửa người luôn.

Lần này, Lãnh Phong không kịp giơ tay ra đỡ.

Bước thứ ba, Trần Tư Thanh, Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái ba người cùng dạt sang một bên, giữ một khoảng cách nhất định với Hạ Đức Trường, khiến cho xung quanh Hạ Đức Trường không còn một người nào, đứng cô độc một mình.



Xưa kia có Tiết Nhân bước ba bước tiễn Định Thiên Sơn, bây giờ có Hồ Tuấn Nghị bước ba bước thay đổi đại cục!

Hồ Tuấn Nghị bước bước thứ tư, bước đến trước mặt Quan Doãn, tình thế trong sân lúc này đương nhiên đã chuyển sang một bước ngoặt lớn.

- Anh chính là người đã hiến máu cứu Lãnh Phong, liều chết trên con đường bão tuyết để đến được Hoàng Lương --- Quan Doãn?

Không ai có thể ngờ được, Hồ Tuấn Nghị lại đứng trước mặt Quan Doãn hỏi ôn tồn như vậy.

Một câu, khiến cho mặt của Hạ Trường Đức xám nghoét như đống tro tàn, khiến cho Trần Tư Thanh, Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái mừng thầm, cho rằng quyết định của mình vừa rồi là chính xác, càng khiến cho Lãnh Phong và Lãnh Nhạc liếc nhau, từ trong đáy mắt toát ra sự vui mừng.

- Trưởng ban Hồ, lẽ nào anh vẫn còn nhớ đến chút chuyện nhỏ của tôi. Là chủ tịch huyện cứu tôi trước, tôi chỉ làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình mà thôi, không đáng được nhắc tới.

Quan Doãn liến nhìn sắc mặt của Hạ Đức Trường, rồi nhìn đám cảnh sát vây quanh, trả lời câu hỏi, thần thái bình tĩnh, ung dung, rồi trả lời Hồ Tuấn Nghị một cách cung kính.

- Đúng là khó tìm, đúng là khó tìm.

Hồ Tuấn Nghị vỗ vỗ vào bả vai Quan Doãn,

- Sống chết có nhau, tình sâu nghĩa nặng, vậy mới tốt chứ!

Nói xong, Hồ Tuấn Nghị cũng không để ý tới ai nữa, quay người lại, chớp mắt đã đi vào bên trong, để lại đám người xung quanh đứng ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ trưởng ban Hồ bất ngờ xuất hiện rồi lại vội vã biến mất, rốt cuộc là cố ý nhằm vào Hạ Đức Trường hay là chỉ đến ủng hộ Quan Doãn mà thôi.

Nhưng điều mà không ai chú ý đến chính là, từ lúc Hồ Tuấn Nghị xuất hiện đến lúc anh ta rời đi, chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, anh ta chỉ giao lưu ánh mắt duy nhất với một người có mặt ở đây chính là... Lãnh Phong!

Giống như một trận gió lạnh thấu xương, thoáng đến rồi thoáng đi, không mang đến bất cứ cái gì, cũng chẳng mang đi cái gì, nhưng sự xuất hiện của Hồ Tuấn Nghị, hiển nhiên là liên quan đến Quan Doãn, lúc này thân phận của Quan Doãn đã không còn giống như trước nữa rồi, nước lên thì thuyền lên, còn Hạ Đức Trường đã không còn chút hi vọng nào nữa!

Hạ Đức Trường bất lực nhìn Quan Doãn, ánh mắt như tóe lửa, phẩy tay bỏ đi. Anh ta vừa đi, Trần Tư Thanh, Vương Hướng Đông và Vương Tiến Thái cũng theo gót, Tư Hữu Lập được người ta khiêng lên xe cứu thương, Tư Không mặt mũi xám xịt cũng ngồi lên xe, đứng giữa sân bây giờ chỉ còn trơ chọi lại một mình Trịnh Thiên Tắc.

Trịnh Thiên Tắc ngẩn người ra, sau đó thì quyết định, bước đến trước mặt Lãnh Phong:

- Chủ tịch Lãnh, công an thành phố nhận được điện yêu cầu hỗ trợ của công an huyện chuyên án điều tra Vương Xa Quân, bây giờ tạm giam Vương Xa Quân, đợi người của công an huyện đến, thì sẽ bàn giao cho công an huyện.

Sau đó anh ta chủ động bắt tay Lãnh Phong, cười cười nói:

- Chúc mừng chủ tịch Lãnh đã tiến thêm một bước, à không, nên gọi là bí thư Lãnh mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook