Quan Vận

Chương 327: Buông sợi dây dài

Hà Thường Tại

13/06/2013

-Ai?

Quan Doãn hỏi như không có việc gì.

Sở Triều Huy khẽ khàng đóng cửa phòng.

-Không rõ lắm, nhưng căn cứ việc đối phương lần lượt thay đổi kiểu theo dõi, là người chuyên nghiệp, hẳn là người của đội cảnh sát hình sự của Cục Công an.

Quan Doãn vẫn bình tĩnh, Quách Vĩ Toàn lại ngồi không yên, đứng lên:

-Tôi ra ngoài xem ai lớn mật như vậy.

-Trưởng ban thư ký…

Quan Doãn lắc đầu cười:

-Ngồi đi, ngồi đi, không cần để ý, tùy gã đi. Theo dõi thì theo dõi, do người khác cả thôi.

Quách Vĩ Toàn đành phải ngồi xuống, khó hiểu về thái độ bình tĩnh của Quan Doãn, nghĩ mãi cũng ra được:

-Người họ Trịnh?

Quan Doãn lắc đầu:

-Cũng không rõ lắm, hẳn là không phải đâu. Theo từ Thành ủy tới, vẫn theo sau xe mà.

Quách Vĩ Toàn tháo mồ hôi lạnh đầy đầu:

-Sao tôi lại không phát hiện?

Quan Doãn mỉm cười. Hắn cũng vì vô tình mới phát hiện được cái đuôi phía sau. Từ đầu hắn cũng hoài nghi là người của Trịnh Thiên Tắc, nhưng sau đó mới phát hiện dường như cái đuôi này không có ác ý, vẫn bám theo từ xa, chỉ muốn theo dõi thôi, hắn cũng không lo lắng nữa. Giờ tình hình ở Hoàng Lương rất phức tạp, không phải tạo thành thế chân vạc, mà là rất nhiều thế chân vạc. Hơn nữa, nhiều thế lực lại giao nhau. Nếu phải ngồi đoán xem đó là ai, chi bằng cứ ngồi yên xem biến hóa.

Dù sao hắn cũng sẽ nắm quyền chủ động ngay thôi.

Sở Triều Huy có thể phát hiện có người theo dõi trước tiên, đúng là có thủ đoạn, phản ứng lại càng nhanh nhẹn, tỉnh táo hơn Lôi Tấn Lực. Tin rằng thân thủ của anh ta cũng cao hơn Lôi Tấn Lực. Quan Doãn liền bảo Sở Triều Huy ngồi xuống.

Sở Triều Huy thay quần áo sạch, rõ ràng là hơi cũ kỹ một chút, nhưng được giặt giũ cũng trắng trẻo, nhìn qua cũng khá giản dị, ngồi giữa những người này, hơi chướng mắt. Nhưng trên mặt anh ta cũng không có vẻ gì xấu hổ, ngoại trừ sắc mặt vô cùng cung kính với Quan Doãn, anh ta không hề có chút tự ti nào.

Quan Doãn rất tán thưởng vẻ mặt không kiêu ngạo, không siểm nịnh và tinh thần vươn lên không ngừng này của Sở Triều Huy.

-Triều Huy trước kia là bộ đội đặc chủng sao?

Quan Doãn trước đây đã biết được lai lịch của Sở Triều Huy nhờ Lưu Bảo Gia.

-Vâng, là trinh sát đại đội bộ đội đặc chủng.

Sở Triều Huy cung kính đáp.

-Dựa vào thân thủ của anh, tìm việc khác rất dễ dàng, sao phải đi bán khoai lang?

-Từ lúc đầu tôi cũng có làm cho một chủ mỏ than, nhưng theo gã cứ toàn làm chuyện xấu, không cam lòng nên đành đi bán khoai lang.

-Làm quan chẳng bằng dân làm chủ, chẳng bằng về nhà bán khoai thôi.

Quan Doãn cảm thán.

-Anh vì muốn yên lòng, không làm vệ sĩ lại đi bán khoai lang, có cá tính. Triều Huy, tôi mời anh một ly.

-Không dám, tôi mời thư ký Quan.

Sở Triều Huy nâng chén rượu lên, uống một hơn cạn sạch.

-Thư ký Quan là ân nhân của tôi, từ nay về sau, chỉ cần thư ký Quan lên tiếng, vượt lửa băng sông tôi không hề nhíu mày.



-Tốt.

Quan Doãn cũng uống cạn rượu trong chén.

-Tôi cam đoan với anh ba điều. Thứ nhất, khi nào anh cảm thấy phẩm chất chúng tôi không tốt, anh bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi. Thứ hai, tôi tuyệt đối không để anh làm chuyện thương luân hại lý. Thứ ba, tôi sẽ cho anh có đất dụng võ, không dám nói là thay trời hành đạo, nhưng ít nhất cũng trừ bạo an dân, giải quyết vài tên đàn ông ăn hiếp phụ nữ, anh cứ thoải mái làm, có vấn đề gì tôi sẽ giải quyết hậu quả.

“Ba” một tiếng, vẻ mặt Sở Triều Huy vô cùng nghiêm nghị, trịnh trọng khác thường cung kính chào Quan Doãn theo nghi thức quân đội.

Quan Doãn phẩy tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, lại hỏi:

-Nghe nói chị dâu bị bệnh?

-Bệnh mãn tính, vẫn không trị hết được.

Sở Triều Huy cúi đầu.

-Tôi vô dụng, cô ấy theo tôi chỉ chịu khổ.

-Tôi có người quen ở bệnh viện thành phố, để về sắp xếp một chút, trước hết cứ nằm viện chữa trị, không thể tiếp tục như vậy được.

Bệnh viện thành phố có Vũ Thu và Nhã Mỹ, tin rằng chăm sóc một bệnh nhân cũng không vấn đề gì. Quan Doãn thu phục Vũ Thu cũng đã có suy xét về lâu dài, trong bệnh viện có người cũng dễ làm nhiều việc.

-Dạ!

Trong mắt Sở Triều Huy khẽ ngấn lệ, dù không nói lời cảm ơn nào, nhưng trong mắt lóe lên hào quang của niềm tin, đại ân này không lời nào có thể nói hết. Anh ta gật đầu thật mạnh:

-Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của thư ký Quan.

Quách Vĩ Toàn nhìn thấy toàn bộ quá trình Quan Doãn thu phục Sở Triều Huy, trong lòng rất xúc động. Từ lúc ở huyện Khổng ăn không ngồi chờ, đến lúc là tài năng mới xuất hiện ở huyện Khổng, lại đến khi chói sáng ở huyện Khổng, Quan Doãn bước từng bước từ non nớt cho đến trưởng thành, đến hôm nay, hắn bắt đầu thành lập nên nền tảng của mình, cứ bình tĩnh từng bước thu phục hoàn toàn Sở Triều Huy, có phong độ đơn giản của một vị đại tướng.

Đồng thời, thiện cảm với Quan Doãn trong lòng Quách Vĩ Toàn lại tăng thêm một tầng. Quan Doãn thu phục Sở Triều Huy cũng không trốn tránh ông ta, chính là xem ông ta như người một nhà, ông ta cũng phải bày tỏ một chút mới đúng.

-Triều Huy, có gì khó khăn cứ trực tiếp báo cho tôi biết. Đợi khi em dâu hết bệnh rồi sẽ sắp xếp cho cô ấy một công việc.

Quách Vĩ Toàn bình thường cũng không đối xử với người khác tốt như vậy. Ông ta thể hiện thiện ý với Sở Triều Huy là vì nể mặt Quan Doãn.

Sở Triều Huy đưa chén rượu lên:

-Cảm ơn Trưởng ban thư ký Quách!

Anh ta không nói nhiều, lần nào cũng dùng rượu thay lời, uống một hơi đã cạn sạch rượu trong ly, biểu lộ những lời cảm ơn trong lòng.

Quan Doãn mỉm cười gật đầu. Thu phục Sở Triều Huy là bước đầu quan trọng trong đại kế của hắn ở Hoàng Lương. Sở Triều Huy khiến hắn như hổ thêm cánh. Đương nhiên, không ngờ Quách Vĩ Toàn cũng tham gia. Cũng là chuyện tốt. Bước tiếp theo trong đại kế của hắn cũng có chỗ cần sự phối hợp của Quách Vĩ Toàn.

-Nếu đã nói đến vấn đề công tác, anh Vĩ Toàn, Triều Huy cuối cùng cần phải có một thân phận chính thức. Anh ở Thành ủy thành thục hơn em, giúp em việc này được không?

Mặt Quan Doãn tươi cười. Hắn cố ý kéo Quách Vĩ Toàn làm đồng minh, nhiều người thì nhiều đường. Hơn nữa, Quách Vĩ Toàn tương lai làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, trọng lượng trong Thành ủy sẽ ngày càng nặng.

Câu nói “anh Vĩ Toàn” khiến Quách Vĩ Toàn vui ra mặt. Đúng vậy, đường đường là Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố lại rất quan trọng việc thư ký thứ nhất xưng anh gọi em với mình, mà không cần phải nhắc đến vị trí chức quan, có thể thấy được, Quách Vĩ Toàn quả thật có lòng muốn kết giao với Quan Doãn.

Sở Triều Huy rõ ràng cho thấy là thành viên rất có năng lực trong tổ chức của Quan Doãn, sắp đặt quá rõ ràng vào một ban ngành quan trọng rất dễ bị người khác chú ý, còn sắp xếp đến ban ngành không quan trọng thì quyền lực không có trong tay, không dễ dàng yểm trợ. Quách Vĩ Toàn chỉ biết Quan Doãn mời ông ta sắp xếp công việc cho Sở Triều Huy thật ra là muốn mời ông ta gia nhập trận doanh, cũng là muốn thử ông ta.

Nhớ tới Quan Doãn là sinh tử chi giao với Tề Ngang Dương, lại nghe những tin đồn về hành trình về Bắc Kinh của Quan Doãn, trong lòng Quách Vĩ Toàn bỗng nhiên nảy sinh tình cảm bùi ngùi của người tri kỷ.

Đúng, ông ta đúng thật là tay chân thân tín của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Bí thư Tưởng không ở Hoàng Lương, thậm chí còn không ở tỉnh Yến, mà ông ta dù ra khỏi Hoàng Lương, thì trong một thời gian cũng không hẳn sẽ thoát khỏi tỉnh Yến, cũng thuộc phạm vi mở rộng trong tỉnh Yến của Quan Doãn.

Hơn nữa, không phải khoa trương, Quan Doãn sẽ tỏa rộng hào quang trong tỉnh Yến, ông ta duy trì tình hữu nghị với Quan Doãn, cùng một trận doanh với hắn, sau này không chừng còn có thể đi theo Quan Doãn. Bây giờ kề cận Quan Doãn, chẳng khác gì đầu tư cổ phiếu từ đầu.

Nghĩ như vậy, nhiệt huyết của Quách Vĩ Toàn sôi trào, lại nghĩ đến cảnh tượng bắn nhau ở Đỉnh Đỉnh Hương, trong nháy mắt đã có được quyết định có lợi suốt đời:

-Phó Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia thành phố là bạn học của anh, sắp xếp cho Triều Huy đến Cục Anh ninh Quốc gia là vấn đề không lớn, nhưng có thể là sẽ không có được cương vị quá quan trọng.

Quan Doãn khẽ mỉm cười. Ở huyện Khổng, Quách Vĩ Toàn và hắn bất hòa, sau khi đến Hoàng Lương thì nhanh chóng gần gũi, đến cuối cùng mới phát hiện, những biểu hiện của Quách Vĩ Toàn ở thành phố đều trưởng thành hơn lúc ở huyện Khổng rất nhiều, cũng thông minh, là một đồng minh đáng để hợp tác đồng hành.



-Đúng là anh Vĩ Toàn suy nghĩ thấu đáo. Thật ra Triều Huy chỉ cần có thân phận là nhân viên Cục An ninh Quốc gia là được rồi.

Quan Doãn nâng chén:

-Cảm ơn anh Vĩ Toàn.

Quách vĩ Toàn cười ha hả:

-Em Quan khách sáo với anh quá. Anh biết rõ rồi, đại sự dù không giúp được, nhưng chuyện bình thường thì vẫn có thể chu toàn. Sau này ở thành phố có người nào gút mắc không mở được, cứ nói với anh một tiếng. Anh công tác ở Hoàng Lương đã nhiều năm, quen biết bao người muôn hình vạn trạng, đều có thể nói chuyện được.

-Được, được.

Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi, liền lộ ra chút tin tức cho Quách Vĩ Toàn, cũng biểu lộ tình cảm của hắn, đáp lại sự giúp đỡ của Quách Vĩ Toàn:

-Anh Vĩ Toàn, em có một ý nghĩ muốn trao đổi với anh.

Vẻ mặt Quách Vĩ Toàn rất vui sướng, biết Quan Doãn bày tỏ tình cảm với ông ta, bèn nói:

-Nói nghe một chút.

-Bí thư Tưởng có chính sách quan trọng riêng của Bí thư Tưởng, chúng ta cũng có thể có thủ đoạn của chúng ta.

Quan Doãn lặng lẽ cười. Những người đang ngồi đây, tất cả đều là đồng minh đáng tin cậy, có thể nói chuyện thoải mái.

-Em có một kế hoạch chưa kỹ càng lắm, không biết anh có hứng thú chỉ bảo gì không?

Nói chỉ bảo là khách khí, thật ra chính là mời gia nhập. Quách Vĩ Toàn vui mừng quá đỗi. Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc đấu đá giương cung bạt kiếm, càng trình diễn lại càng có những cảnh tượng khó khăn nguy hiểm. Tuy ông ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng nghe được Quan Doãn mấy lần tìm được đường sống nơi hiểm địa, không chỉ nhờ vào vận may, mà còn nhờ vào thực lực.

Nếu cuộc trình diễn giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác chính là quyết đấu cao tầng, thì cuộc đọ sức giữa Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc là quyết đấu sinh tử. Chiến trường Hoàng Lương không chỉ có một cuộc chiến, có chiến tranh chính trị trực diện, cũng có cuộc chiến đao quang kiếm ảnh sau lưng.

Quách Vĩ Toàn cũng đã sớm đoán được Quan Doãn chắc chắn có kế hoạch ngắm bắn Trịnh Thiên Tắc. Sau sự kiện Đỉnh Đỉnh Hương, ông ta đã nghĩ rằng, nếu có một ngày được cùng Quan Doãn kề vai chiến đấu thì quá tốt. Không ngờ, rốt cuộc cũng đã có ngày này, không khỏi kích động trong lòng. Ông ta đã sớm muốn làm nên chuyện ở Hoàng Lương rồi.

-Chỉ đạo gì chứ, em này, em cứ như vậy là không xem anh là người một nhà.

Quách Vĩ Toàn cười ha hả.

-Em cứ nói rõ anh cần làm gì là được rồi, anh sẽ tuân theo sự chỉ huy của em. Ưu điểm lớn nhất của con người anh là tiêu chuẩn quen biết anh em cực kỳ nghiêm túc.

-Anh Quách thật sảng khoái.

Quan Doãn thấy tính tình Quách Vĩ Toàn cũng thẳng thắn, nên cũng không khách khí nữa.

-Em nghĩ anh nên chuyển đến Chủ tịch thành phố Hô Diên một câu.

-Nói cái gì?

-Nghĩ cách tình cờ khiến Chủ tịch thành phố Hô Diên biết được Trịnh Lệnh Đông đang ở thành phố Yến, còn phải cho biết rằng, Trịnh Lệnh Đông đang nằm trong tay em.

Mặt Quan Doãn đầy ý cười, trong mắt có cả ánh sáng.

Quách Vĩ Toàn biết Quan Doãn và Trịnh Thiên Tắc quyết đấu, chắc chắn nắm không ít lợi thế, không ngờ trong tay hắn lại có lá bài tẩy lớn như vậy, lập tức cả kinh:

-Sao lại phải để cho Chủ tịch thành phố Hô Diên biết? Nếu y biết, Trịnh Lệnh Đông chẳng phải mất mạng sao?

Quan Doãn cười đầy thâm ý:

-Buông sợi dây dài mới có thể câu được cá lớn.

Quách Vĩ Toàn sửng sốt, lập tức như đã hiểu rõ chuyện gì, cười lớn một tiếng:

-Kế hay. Chuyện này cứ để anh lo.

Ban đêm, mọi người đều tiến sâu vào mộng đẹp. Trên lầu ba Học viện Tiến Thủ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook