Chương 420: Cơ hội, chỉ có một lần
Hà Thường Tại
13/06/2013
Gặt hái được niềm vui bất ngờ, vốn là chuyện vô cùng vui vẻ, Quan Doãn quả thật cũng rất vui, chỉ là hắn vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua lại thấy có một chiếc xe ô tô BMW bám sát sau đuôi.
- BMW theo sau một khoảng thời gian rồi, chắc không có ác ý.
Sở Triều Huy bình tĩnh nói:
- Không cần lo lắng, có Trần Kiều ở phía sau, nếu BMW có ác ý, y sớm đã chặn lại rồi.
Quan Doãn nghĩ thấy cũng đúng, dựa vào sự tỉnh táo của Sở Triều Huy còn cần hắn nhắc phía sau có nguy hiểm sao? Chắc là hắn quá khẩn trương, không khỏi lắc đầu cười:
- Để cô chê cười rồi, Hồng Nhan Hinh.
- Nếu không chê, Thư ký Quan cứ gọi tôi là Nhan Hinh là được.
Hồng Nhan Hinh lúc này rất tín nhiệm Quan Doãn, ngoài tín nhiệm còn có cảm giác thân thiết lạ lùng. Cho dù thế nào thì Quan Doãn vẫn là người đáng tin cậy nhất trong tầm mắt của cô ta bây giờ, hơn nữa vừa hợp mắt của cô, lại hợp ý trời, làm cô không khỏi coi Quan Doãn như người thân.
- Tôi gọi là chị Hinh thì hay hơn.
Quan Doãn cười ha hả, đối với việc thuận thế có mối quan hệ gần gũi hơn với đối phương, Quan Doãn rất có nghề. Hơn nữa ấn tượng của hắn về Hồng Nhan Hinh cũng không tệ, chủ yếu là nếu Hồng Nhan Hinh đã tin vào số mệnh như vậy, hắn lại là người cô ta chờ mong nên hắn cần phải thiết lập mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với cô ta.
- Tôi không mặt mũi nào mà gọi anh là chú Quan
Hồng Nhan Hinh cũng là người phương Nam, khác với Tô Mặc Ngu mặt mày tinh xảo như vẽ ở chỗ khuôn mặt cô làm người khác nhìn không ra cô là người phương Bắc hay phương Nam, hơn nữa cô ta cũng không trang điểm, mặt mộc nhìn thuần khiết như hoa sen.
- Không sao, tôi quen với việc người khác gọi mình là chú Quan, nếu tính cả Tô Mặc Ngu thì tôi có hai người chị rồi.
Quan Doãn thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Còn hơn một tiếng nữa thì đến tỉnh thành, vừa lúc nhân dịp thời gian này bàn về hợp tác giữa hai chúng ta, thế nào, chị Hinh?
- Chú Quan, mạng của tôi là do cậu cứu, tuỳ cậu xử lý tài sản mà Trịnh Thiên Tắc để lại…
Hồng Nhan Hinh vuốt vuốt tóc, hai hàng lông mày dày, bày ra thái độ muốn bàn bạc.
Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh ngồi ghế sau, xe Audi mặc dù rộng rãi nhưng cũng vẫn là xe ô tô, hai người xoay đi xoay lại, không tránh khỏi có sự tiếp xúc cơ thể, nói là nói chuyện đầu gối sát nhau cũng không quá lời.
Quan Doãn thu bức hoạ lại, nhẹ nhàng đặt sang một bên. Trịnh Thiên Tắc chuyển bức tranh cho hắn chắc chắn nghĩ hắn sẽ không phát hiện bí mật trong bức hoạ, chứ không phải Trịnh Thiên Tắc có lòng tốt đem con dấu chuyển cho hắn. Đồng thời, Quan Doãn càng có lý do tin rằng không phải Trịnh Thiên Tắc muốn giao toàn bộ tài sản cho hắn, Trịnh Thiên Tắc không có phần hảo tâm ấy, cho dù có y cũng có khả năng đem tài sản gửi gắm cho Hoàng Hán chứ không phải hắn.
Trời đất run rủi thế nào con dấu của Trịnh Thiên Tắc lại rơi vào tay hắn, chẳng lẽ đúng như Hồng Nhan Hinh nói trong tối tăm có thiên ý tồn tại? Nhưng cho dù có thiên ý hay không, Trịnh Thiên Tắc cũng vô tình tặng món quà lớn cho hắn, hắn đương nhiên vui lòng nhận.
Trịnh Thiên Tắc hẳn là vẫn còn ảo tưởng, cho rằng vẫn còn cơ hội thoát ra ngoài, còn về việc tại sao ông ta chuyển bức hoạ cho hắn mà không phải Hoàng Hán hay Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn cũng lười đoán. Trong thế cục hiện tại của Hoàng Lương, mặc dù Hoàng Hán thế lực thâm căn cố đế nhưng dù sao cũng chỉ hạn chế ở trong hệ thống cục công an, nói đến quan hệ với tầng lớp, lực ảnh hưởng của Hoàng Hán vẫn rất nhỏ.
Nhìn toàn bộ thế cục Hoàng Lương, nếu ai có thể tiếp nhận toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc và ung dung dời đi thì người đó chỉ có thể là hắn.
Tự hào thì tự hào nhưng Quan Doãn lại không kiêu ngạo, một người có bao nhiêu năng lực thì phải gánh sự mạo hiểm và trách nhiệm xã hội tương ứng, quyền lực là một con dao hai lưỡi, từ đầu đến cuối đều có quy định và nghĩa vụ đi cùng.
- Chị Hinh, có câu này tôi muốn hỏi chị.
Quan Doãn ngẩng đầu lên nhìn Hồng Nhan Hinh một cái, thấy Hồng Nhan Hinh nét mặt rạng rỡ như hoa hướng dương mùa xuân làm người khác vui vẻ thoải mái. Cô mặc quần áo đơn giản mà phù hợp, vừa không quá thể hiện vẻ đẹp của mình lại không cố ý che giấu hào quang của mình, giống như bông hoa mùa xuân đón gió nở rộ trong cảnh xuân, xinh đẹp mà ưu mỹ, lóng lánh mà khoan khoái.
Phải thừa nhận Hồng Nhan Hinh cho Quan Doãn ấn tượng rất tốt. Trước đây Quan Doãn cứ nghĩ Hồng Nhan Hinh âm u mà cổ quái, bây giờ xem ra cô thân là một trong ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, dường như không làm cô mất đi chút thiên tính nào.
- Cậu nói đi.
Hồng Nhan Hinh nháy đôi mắt to linh động, so với sự giỏi giang của Kim Nhất Giai, sự ấm áp của Ôn Lậm, sự trưởng thành của Tô Mặc Ngu, cử chỉ của cô vừa có mặt giỏi giang mà ấm áp, vừa có cảm giác trưởng thành và lõi đời trong đó, dường như là một người tổng hợp đầy mâu thuẫn.
Ngẫm lại cũng đúng, cô theo Trịnh Thiên Tắc nhiều năm mà không trao thân cho Trịnh Thiên Tắc, thân là một trong ngũ hổ mà lại chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ nào, bản thân chính là một nhân vật đầy mâu thuẫn.
Đem so sánh thì Hoàng Hán chính là một nhân vật tràn đầy tranh luận.
- Nếu chẳng may Trịnh Thiên Tắc an toàn quay trở về Cục công an Thành phố, tôi và chị xử lý tất cả tài sản của ông ta, chị báo cáo thế nào với ông ta chứ?
Quan Doãn nói ra câu hỏi của mình. Lúc hỏi ánh mắt hắn nhìn thẳng vào hai mắt Hồng Nhan Hinh, ánh mắt trong sáng vô tư mà chân thành.
Quan Doãn không phải nghi ngờ động cơ của Hồng Nhan Hinh không đơn thuần mà hắn bắt buộc phải biết hết suy nghĩ của Hồng Nhan Hinh, cho đến bây giờ hắn cũng chưa hỏi tài sản của Trịnh Thiên Tắc có bao nhiêu tất cả, cũng là biểu hiện của việc hắn tin tưởng Hồng Nhan Hinh, nhưng Hồng Nhan Hinh là một trong những người tuỳ tùng trung thành nhất của Trịnh Thiên Tắc, vào lúc quan trọng lại bỏ Trịnh Thiên Tắc mà đi, bắt buộc phải có một lý do hợp lý.
- Trước khi Trịnh Thiên Tắc mất tích, tôi luôn nghĩ Hoàng Lương nằm trong sự khống chế của Trịnh Thiên Tắc sẽ không loạn. Nhưng đột nhiên ông ta mất tích, tôi mới hiểu một đạo lý, thành luỹ trước hết bị công phá từ trong nội bộ, Trịnh Thiên tắc bị người của mình bắt cóc, ông ta không có khả năng quay về bình an.
Hồng Nhan Hinh buồn bã cười:
- Tôi không quan tâm đến chính trị, chỉ biết chìm đắm vào đầu tư, thích nhìn con số lớn dần lên, nhưng tôi không ngốc, biết rời khỏi chính trị, kinh tế sẽ giống như nước không nguồn, cây không gốc, giống như sau khi tôi mất đi chỗ dựa là Trịnh Thiên Tắc, chỉ có thể mặc người chém giết, không có chút sức nào trả đòn. Trịnh Thiên Tắc bây giờ vẫn còn sống là bởi vì ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi sau khi giá trị của ông ta hoàn toàn bị vắt kiệt, ông ta chết chắc.
Quan Doãn gật gật đầu, Hồng Nhan Hinh phân tích rất có lý, cũng là lời nói thật:
- Chắc chắn chị cũng biết rõ, chúng ta hợp tác một khi thành công, tài sản dưới danh nghĩa của Trịnh Thiên Tắc sẽ bị chuyển dời, giá trị lợi dụng cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc cũng không còn nữa, chẳng khác gì chúng ta hợp tác sẽ là cú đẩy tay trực tiếp làm cho tính mạng của Trịnh Thiên Tắc đi đến điểm kết thúc.
Thần sắc của Hồng Nhan Hinh có vài phần ảm đạm, cắn cắn môi, kiên định nói:
- Cho dù Trịnh Thiên Tắc giao toàn bộ tài sản của ông ta ra thì ông ta cũng chỉ có đường chết. Hơn nữa ông ta đem bức tranh giao cho cậu liền chứng minh ông ta thà chết chứ không giao tài sản cho người khác, vì vậy hai chúng ta hợp tác không phải là trực tiếp đẩy ông ta vào chỗ chết…
Hay, biện pháp tự mình an ủi của Hồng Nhan Hinh quả thật có trình độ, Quan Doãn gật gật đầu:
- Chị Hinh, suy nghĩ của chị về việc chúng ta hợp tác thế nào.
Dựa vào tình cảnh tự thân khó bảo toàn của Hồng Nhan Hinh, vốn là Quan Doãn thấy nên thế nào thì sẽ là thế ý, Quan Doãn lại để lại cho cô đầy đủ tôn nghiêm, Hồng Nhan Hinh trong lòng một trận ấm áp, lại càng thêm tín nhiệm Quan Doãn:
- Suy nghĩ chưa được trưởng thành lắm của tôi là 90% tài sản dưới tên của Trịnh Thiên Tắc do cậu xử lý, tôi chỉ cầm 10%, sau đó mong cậu giúp tôi ra nước ngoài, tôi muốn xa chạy cao bay.
Hông Nhan Hinh bất an nói, vẻ mặt khẩn trương nhìn Quan Doãn, muốn từ sự biến hoá trên khuôn mặt Quan Doãn để nhìn ra sự dao động cảm xúc của Quan Doãn.
Đáng tiếc là cô thất vọng rồi, Quan Doãn vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, dường như lời hắn nói không có chút gợn sóng nào vây.
Vốn Hồng Nhan Hinh muốn 20% nhưng lời ra đến miệng lại nuốt về 10%, chỉ mở miệng lấy 10%. Nhưng tổng số vẫn giống như những gì cô kỳ vọng, bởi vì lúc đầu cô tưởng chỉ có thể chuyển bộ phận lợi nhuận trong số toàn bộ tài sản dưới tên Trịnh Thiên Tắc, chỉ tương đương với một nửa của toàn bộ tài sản. Không ngờ trong tay Quan Doãn lại có con dấu của Trịnh Thiên Tắc, như vậy chính là 100% tài sản của Trịnh Thiên Tắc rồi, 20% của một nửa và 10% của toàn bộ, thực ra giống nhau.
- Không.
Không để Hồng Nhan Hinh đợi quá lâu, Quan Doãn kiên định từ chối đề nghị của Hồng Nhan Hinh:
- Tôi hỏi một câu trước, tài sản dưới tên của Trịnh Thiên Tắc là bao nhiêu?
Câu này chỉ là mây trôi nước chảy hỏi ra, hơn nữa tuỳ ý giống như cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ nhưng lại khiến Hồng Nhan Hinh không tự chủ được trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự ngưỡng mộ mãnh liệt, có bao nhiêu người vì tài sản của Trịnh Thiên Tắc mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, thậm chí không tiếc tính mạng, mà Quan Doãn đến tận lúc này mới nhớ ra hỏi một câu, hắn thật sự cao ngạo như gió buông thả như mây, không chút động lòng trước số tài sản khổng lồ trước mặt sao? Phải biết, tâm huyết cả đời của Trịnh Thiên Tắc nếu bị Quan Doãn nhét vào trong túi, có thể bảo đảm Quan Doãn cả đời vinh hoa phú quý.
Mà cơ hội như vậy, cả đời có lẽ chỉ có một lần!
- Công trái, cổ phiếu, bất động sản cộng thêm tiền gửi ngân hàng, chắc khoảng năm trăm triệu.
Hồng Nhan Hinh nói hết:
- Trong đó đại khái có một nửa là lợi nhuận nửa năm gần đây tôi đầu tư giúp ông ta nên kiếm được.
Năm trăm triệu? Quan Doãn trong lòng quả thực hít một hơi khí lạnh, Trịnh Thiên Tắc thật có nghề, mười mấy năm ở Hoàng Lương vơ vét được bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, dựa vào thu nhập bình quân đầu người hiện nay, khoản tiền kếch xù năm trăm triệu phải mất bao nhiều tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Lại nghĩ thêm trong năm trăm triệu có một nửa là lợi nhuận mà Hồng Nhan Hinh kiếm được cho Trịnh Thiên Tắc, càng làm Quan Doãn giật mình kinh hãi, Hồng Nhan Hinh quả là thiên tài kiếm tiền!
- 10% của năm trăm triệu là 50 triệu…
Quan Doãn nhìn Hồng Nhan Hinh một cái, khẽ mỉm cười, càng kiên định suy nghĩ trong lòng:
- Nhưng tôi thấy chị không chỉ đáng giá 50 triệu, ít nhất là trên 500 triệu!
- Hả?
Hồng Nhan Hinh nhất thời kinh hoàng thất thố, bối rối nói ra một câu:
- Cậu muốn đưa cả 500 triệu cho tôi sao?
Vừa nói xong cô mới ý thức mình ăn nói vụng về, không khỏi vẻ mặt xấu hổ cúi đầu.
- Đương nhiên không phải.
Quan Doãn khẽ mỉm cười:
- Tôi muốn lấy 300 triệu, còn lại 200 triệu thuộc về chị, thế nào?
- Cái này…
Hồng Nhan Hinh mơ màng, mở to đôi mắt xinh đẹp:
- Cậu muốn…
- Đúng!
Quan Doãn chắc chắn mà cười:
- Tôi muốn người của chị!
- BMW theo sau một khoảng thời gian rồi, chắc không có ác ý.
Sở Triều Huy bình tĩnh nói:
- Không cần lo lắng, có Trần Kiều ở phía sau, nếu BMW có ác ý, y sớm đã chặn lại rồi.
Quan Doãn nghĩ thấy cũng đúng, dựa vào sự tỉnh táo của Sở Triều Huy còn cần hắn nhắc phía sau có nguy hiểm sao? Chắc là hắn quá khẩn trương, không khỏi lắc đầu cười:
- Để cô chê cười rồi, Hồng Nhan Hinh.
- Nếu không chê, Thư ký Quan cứ gọi tôi là Nhan Hinh là được.
Hồng Nhan Hinh lúc này rất tín nhiệm Quan Doãn, ngoài tín nhiệm còn có cảm giác thân thiết lạ lùng. Cho dù thế nào thì Quan Doãn vẫn là người đáng tin cậy nhất trong tầm mắt của cô ta bây giờ, hơn nữa vừa hợp mắt của cô, lại hợp ý trời, làm cô không khỏi coi Quan Doãn như người thân.
- Tôi gọi là chị Hinh thì hay hơn.
Quan Doãn cười ha hả, đối với việc thuận thế có mối quan hệ gần gũi hơn với đối phương, Quan Doãn rất có nghề. Hơn nữa ấn tượng của hắn về Hồng Nhan Hinh cũng không tệ, chủ yếu là nếu Hồng Nhan Hinh đã tin vào số mệnh như vậy, hắn lại là người cô ta chờ mong nên hắn cần phải thiết lập mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với cô ta.
- Tôi không mặt mũi nào mà gọi anh là chú Quan
Hồng Nhan Hinh cũng là người phương Nam, khác với Tô Mặc Ngu mặt mày tinh xảo như vẽ ở chỗ khuôn mặt cô làm người khác nhìn không ra cô là người phương Bắc hay phương Nam, hơn nữa cô ta cũng không trang điểm, mặt mộc nhìn thuần khiết như hoa sen.
- Không sao, tôi quen với việc người khác gọi mình là chú Quan, nếu tính cả Tô Mặc Ngu thì tôi có hai người chị rồi.
Quan Doãn thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Còn hơn một tiếng nữa thì đến tỉnh thành, vừa lúc nhân dịp thời gian này bàn về hợp tác giữa hai chúng ta, thế nào, chị Hinh?
- Chú Quan, mạng của tôi là do cậu cứu, tuỳ cậu xử lý tài sản mà Trịnh Thiên Tắc để lại…
Hồng Nhan Hinh vuốt vuốt tóc, hai hàng lông mày dày, bày ra thái độ muốn bàn bạc.
Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh ngồi ghế sau, xe Audi mặc dù rộng rãi nhưng cũng vẫn là xe ô tô, hai người xoay đi xoay lại, không tránh khỏi có sự tiếp xúc cơ thể, nói là nói chuyện đầu gối sát nhau cũng không quá lời.
Quan Doãn thu bức hoạ lại, nhẹ nhàng đặt sang một bên. Trịnh Thiên Tắc chuyển bức tranh cho hắn chắc chắn nghĩ hắn sẽ không phát hiện bí mật trong bức hoạ, chứ không phải Trịnh Thiên Tắc có lòng tốt đem con dấu chuyển cho hắn. Đồng thời, Quan Doãn càng có lý do tin rằng không phải Trịnh Thiên Tắc muốn giao toàn bộ tài sản cho hắn, Trịnh Thiên Tắc không có phần hảo tâm ấy, cho dù có y cũng có khả năng đem tài sản gửi gắm cho Hoàng Hán chứ không phải hắn.
Trời đất run rủi thế nào con dấu của Trịnh Thiên Tắc lại rơi vào tay hắn, chẳng lẽ đúng như Hồng Nhan Hinh nói trong tối tăm có thiên ý tồn tại? Nhưng cho dù có thiên ý hay không, Trịnh Thiên Tắc cũng vô tình tặng món quà lớn cho hắn, hắn đương nhiên vui lòng nhận.
Trịnh Thiên Tắc hẳn là vẫn còn ảo tưởng, cho rằng vẫn còn cơ hội thoát ra ngoài, còn về việc tại sao ông ta chuyển bức hoạ cho hắn mà không phải Hoàng Hán hay Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn cũng lười đoán. Trong thế cục hiện tại của Hoàng Lương, mặc dù Hoàng Hán thế lực thâm căn cố đế nhưng dù sao cũng chỉ hạn chế ở trong hệ thống cục công an, nói đến quan hệ với tầng lớp, lực ảnh hưởng của Hoàng Hán vẫn rất nhỏ.
Nhìn toàn bộ thế cục Hoàng Lương, nếu ai có thể tiếp nhận toàn bộ tài sản của Trịnh Thiên Tắc và ung dung dời đi thì người đó chỉ có thể là hắn.
Tự hào thì tự hào nhưng Quan Doãn lại không kiêu ngạo, một người có bao nhiêu năng lực thì phải gánh sự mạo hiểm và trách nhiệm xã hội tương ứng, quyền lực là một con dao hai lưỡi, từ đầu đến cuối đều có quy định và nghĩa vụ đi cùng.
- Chị Hinh, có câu này tôi muốn hỏi chị.
Quan Doãn ngẩng đầu lên nhìn Hồng Nhan Hinh một cái, thấy Hồng Nhan Hinh nét mặt rạng rỡ như hoa hướng dương mùa xuân làm người khác vui vẻ thoải mái. Cô mặc quần áo đơn giản mà phù hợp, vừa không quá thể hiện vẻ đẹp của mình lại không cố ý che giấu hào quang của mình, giống như bông hoa mùa xuân đón gió nở rộ trong cảnh xuân, xinh đẹp mà ưu mỹ, lóng lánh mà khoan khoái.
Phải thừa nhận Hồng Nhan Hinh cho Quan Doãn ấn tượng rất tốt. Trước đây Quan Doãn cứ nghĩ Hồng Nhan Hinh âm u mà cổ quái, bây giờ xem ra cô thân là một trong ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, dường như không làm cô mất đi chút thiên tính nào.
- Cậu nói đi.
Hồng Nhan Hinh nháy đôi mắt to linh động, so với sự giỏi giang của Kim Nhất Giai, sự ấm áp của Ôn Lậm, sự trưởng thành của Tô Mặc Ngu, cử chỉ của cô vừa có mặt giỏi giang mà ấm áp, vừa có cảm giác trưởng thành và lõi đời trong đó, dường như là một người tổng hợp đầy mâu thuẫn.
Ngẫm lại cũng đúng, cô theo Trịnh Thiên Tắc nhiều năm mà không trao thân cho Trịnh Thiên Tắc, thân là một trong ngũ hổ mà lại chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ nào, bản thân chính là một nhân vật đầy mâu thuẫn.
Đem so sánh thì Hoàng Hán chính là một nhân vật tràn đầy tranh luận.
- Nếu chẳng may Trịnh Thiên Tắc an toàn quay trở về Cục công an Thành phố, tôi và chị xử lý tất cả tài sản của ông ta, chị báo cáo thế nào với ông ta chứ?
Quan Doãn nói ra câu hỏi của mình. Lúc hỏi ánh mắt hắn nhìn thẳng vào hai mắt Hồng Nhan Hinh, ánh mắt trong sáng vô tư mà chân thành.
Quan Doãn không phải nghi ngờ động cơ của Hồng Nhan Hinh không đơn thuần mà hắn bắt buộc phải biết hết suy nghĩ của Hồng Nhan Hinh, cho đến bây giờ hắn cũng chưa hỏi tài sản của Trịnh Thiên Tắc có bao nhiêu tất cả, cũng là biểu hiện của việc hắn tin tưởng Hồng Nhan Hinh, nhưng Hồng Nhan Hinh là một trong những người tuỳ tùng trung thành nhất của Trịnh Thiên Tắc, vào lúc quan trọng lại bỏ Trịnh Thiên Tắc mà đi, bắt buộc phải có một lý do hợp lý.
- Trước khi Trịnh Thiên Tắc mất tích, tôi luôn nghĩ Hoàng Lương nằm trong sự khống chế của Trịnh Thiên Tắc sẽ không loạn. Nhưng đột nhiên ông ta mất tích, tôi mới hiểu một đạo lý, thành luỹ trước hết bị công phá từ trong nội bộ, Trịnh Thiên tắc bị người của mình bắt cóc, ông ta không có khả năng quay về bình an.
Hồng Nhan Hinh buồn bã cười:
- Tôi không quan tâm đến chính trị, chỉ biết chìm đắm vào đầu tư, thích nhìn con số lớn dần lên, nhưng tôi không ngốc, biết rời khỏi chính trị, kinh tế sẽ giống như nước không nguồn, cây không gốc, giống như sau khi tôi mất đi chỗ dựa là Trịnh Thiên Tắc, chỉ có thể mặc người chém giết, không có chút sức nào trả đòn. Trịnh Thiên Tắc bây giờ vẫn còn sống là bởi vì ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi sau khi giá trị của ông ta hoàn toàn bị vắt kiệt, ông ta chết chắc.
Quan Doãn gật gật đầu, Hồng Nhan Hinh phân tích rất có lý, cũng là lời nói thật:
- Chắc chắn chị cũng biết rõ, chúng ta hợp tác một khi thành công, tài sản dưới danh nghĩa của Trịnh Thiên Tắc sẽ bị chuyển dời, giá trị lợi dụng cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc cũng không còn nữa, chẳng khác gì chúng ta hợp tác sẽ là cú đẩy tay trực tiếp làm cho tính mạng của Trịnh Thiên Tắc đi đến điểm kết thúc.
Thần sắc của Hồng Nhan Hinh có vài phần ảm đạm, cắn cắn môi, kiên định nói:
- Cho dù Trịnh Thiên Tắc giao toàn bộ tài sản của ông ta ra thì ông ta cũng chỉ có đường chết. Hơn nữa ông ta đem bức tranh giao cho cậu liền chứng minh ông ta thà chết chứ không giao tài sản cho người khác, vì vậy hai chúng ta hợp tác không phải là trực tiếp đẩy ông ta vào chỗ chết…
Hay, biện pháp tự mình an ủi của Hồng Nhan Hinh quả thật có trình độ, Quan Doãn gật gật đầu:
- Chị Hinh, suy nghĩ của chị về việc chúng ta hợp tác thế nào.
Dựa vào tình cảnh tự thân khó bảo toàn của Hồng Nhan Hinh, vốn là Quan Doãn thấy nên thế nào thì sẽ là thế ý, Quan Doãn lại để lại cho cô đầy đủ tôn nghiêm, Hồng Nhan Hinh trong lòng một trận ấm áp, lại càng thêm tín nhiệm Quan Doãn:
- Suy nghĩ chưa được trưởng thành lắm của tôi là 90% tài sản dưới tên của Trịnh Thiên Tắc do cậu xử lý, tôi chỉ cầm 10%, sau đó mong cậu giúp tôi ra nước ngoài, tôi muốn xa chạy cao bay.
Hông Nhan Hinh bất an nói, vẻ mặt khẩn trương nhìn Quan Doãn, muốn từ sự biến hoá trên khuôn mặt Quan Doãn để nhìn ra sự dao động cảm xúc của Quan Doãn.
Đáng tiếc là cô thất vọng rồi, Quan Doãn vẻ mặt gợn sóng không sợ hãi, dường như lời hắn nói không có chút gợn sóng nào vây.
Vốn Hồng Nhan Hinh muốn 20% nhưng lời ra đến miệng lại nuốt về 10%, chỉ mở miệng lấy 10%. Nhưng tổng số vẫn giống như những gì cô kỳ vọng, bởi vì lúc đầu cô tưởng chỉ có thể chuyển bộ phận lợi nhuận trong số toàn bộ tài sản dưới tên Trịnh Thiên Tắc, chỉ tương đương với một nửa của toàn bộ tài sản. Không ngờ trong tay Quan Doãn lại có con dấu của Trịnh Thiên Tắc, như vậy chính là 100% tài sản của Trịnh Thiên Tắc rồi, 20% của một nửa và 10% của toàn bộ, thực ra giống nhau.
- Không.
Không để Hồng Nhan Hinh đợi quá lâu, Quan Doãn kiên định từ chối đề nghị của Hồng Nhan Hinh:
- Tôi hỏi một câu trước, tài sản dưới tên của Trịnh Thiên Tắc là bao nhiêu?
Câu này chỉ là mây trôi nước chảy hỏi ra, hơn nữa tuỳ ý giống như cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ nhưng lại khiến Hồng Nhan Hinh không tự chủ được trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự ngưỡng mộ mãnh liệt, có bao nhiêu người vì tài sản của Trịnh Thiên Tắc mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, thậm chí không tiếc tính mạng, mà Quan Doãn đến tận lúc này mới nhớ ra hỏi một câu, hắn thật sự cao ngạo như gió buông thả như mây, không chút động lòng trước số tài sản khổng lồ trước mặt sao? Phải biết, tâm huyết cả đời của Trịnh Thiên Tắc nếu bị Quan Doãn nhét vào trong túi, có thể bảo đảm Quan Doãn cả đời vinh hoa phú quý.
Mà cơ hội như vậy, cả đời có lẽ chỉ có một lần!
- Công trái, cổ phiếu, bất động sản cộng thêm tiền gửi ngân hàng, chắc khoảng năm trăm triệu.
Hồng Nhan Hinh nói hết:
- Trong đó đại khái có một nửa là lợi nhuận nửa năm gần đây tôi đầu tư giúp ông ta nên kiếm được.
Năm trăm triệu? Quan Doãn trong lòng quả thực hít một hơi khí lạnh, Trịnh Thiên Tắc thật có nghề, mười mấy năm ở Hoàng Lương vơ vét được bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, dựa vào thu nhập bình quân đầu người hiện nay, khoản tiền kếch xù năm trăm triệu phải mất bao nhiều tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng.
Lại nghĩ thêm trong năm trăm triệu có một nửa là lợi nhuận mà Hồng Nhan Hinh kiếm được cho Trịnh Thiên Tắc, càng làm Quan Doãn giật mình kinh hãi, Hồng Nhan Hinh quả là thiên tài kiếm tiền!
- 10% của năm trăm triệu là 50 triệu…
Quan Doãn nhìn Hồng Nhan Hinh một cái, khẽ mỉm cười, càng kiên định suy nghĩ trong lòng:
- Nhưng tôi thấy chị không chỉ đáng giá 50 triệu, ít nhất là trên 500 triệu!
- Hả?
Hồng Nhan Hinh nhất thời kinh hoàng thất thố, bối rối nói ra một câu:
- Cậu muốn đưa cả 500 triệu cho tôi sao?
Vừa nói xong cô mới ý thức mình ăn nói vụng về, không khỏi vẻ mặt xấu hổ cúi đầu.
- Đương nhiên không phải.
Quan Doãn khẽ mỉm cười:
- Tôi muốn lấy 300 triệu, còn lại 200 triệu thuộc về chị, thế nào?
- Cái này…
Hồng Nhan Hinh mơ màng, mở to đôi mắt xinh đẹp:
- Cậu muốn…
- Đúng!
Quan Doãn chắc chắn mà cười:
- Tôi muốn người của chị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.