Chương 469: Có manh mối
Hà Thường Tại
13/06/2013
Đúng vậy, cuộc đời chẳng phải là một hành trình giữa sự sống và cái chết sao? Nhưng rất nhiều chuyện không tự mình trải qua và thể nghiệm, vĩnh viễn chỉ là lý luận suông, chỉ có được cảm giác trên giấy, tuyệt không biết đến thực hành, là ếch ngồi đáy giếng, chỉ bằng tưởng tượng, vĩnh viễn không biết được thú vui được bay lượn trên trời cao. Cũng như chuyện phiếm với dân quê, họ nhất định cho rằng cuộc sống của hoàng đế mỗi ngày là được ăn bánh mì chấm đường trắng, vô tri nông cạn như thế.
Cảnh sắc cũng vậy, trong mắt những người khác nhau, thì màu sắc và cảnh trí cũng khác nhau. Người trẻ tuổi nhìn đến tương lai tốt đẹp, còn người già lại nhìn về dĩ vãng, nhớ chuyện xưa. Người làm quan nhìn giang sơn và sự nghiệp, còn những người yêu nhau lại thấy hẹn biển thề non. Ông cụ Dung ăn bánh nướng uống nước trà, có lẽ trong mắt đám con cháu thế gia thích ăn ngon mặc đẹp, thì quá nghèo khổ thê lương, nhưng ông cụ Dung yêu cuộc sống thanh bần, lấy đó làm vui, không phải cuộc đời cũng đã viên mãn sao?
Mỗi người sống trên đời đều theo đuổi những quy tắc khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau, đó là mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì? Thật ra hạnh phúc chỉ là một loại cảm thụ thôi, nội tâm thỏa mãn, hiện thời biết đủ, bất cứ vật chất bên ngoài nào có rơi xuống thì phải được lòng mình cảm thụ, sau khi lấp đầy nhu cầu nội tâm thì mới có thể cảm nhận được hạnh phúc.
Nói rõ ràng hơn, hạnh phúc đúng là chủ nghĩa duy tâm.
Căn nguyên của sự đau khổ nói cho cùng chỉ nằm trong bốn chữ: muốn mà không đủ. Lòng ham muốn của con người có lớn, có nhỏ. Lớn thì có lòng tham không đáy, cho dù tài sản đã lên đến hàng tỷ, nhưng vẫn thấy chưa đủ. Tỷ phú tự sát và quan lớn nhảy lầu khắp nơi đều có, có thể thấy được của cải và quyền lực không mang lại hạnh phúc. Nhỏ, chỉ một chén cháo với dưa muối cũng có thể thong thả sống qua ngày, cảm thấy thế cũng được rồi, nội tâm phong phú khiến tinh thần no đủ.
Như ông cụ Dung, đã từng vượt qua sóng gió, xem thường quyền thế và phú quý, giờ bằng lòng ở trong một gian phòng nhỏ, ăn bánh nướng, uống trà lạnh. Ai dám nói ông không hạnh phúc bằng Dung Nhất Thủy hay Dung Tương Liên? Tin rằng Dung Nhất Thủy, Dung Tương Liên hiện phải lo thù trong giặc ngoài, cuộc sống hàng ngày còn khó được bình an, còn chẳng bằng ông cụ Dung khát thì uống nước, đói cứ ăn cơm, mệt nhọc thì lăn ra đánh một giấc. Thiên hạ vô sự, thoải mái an tâm, đó mới là thần tiên sống chốn nhân gian.
Nhìn thấy trời không còn sớm, Quan Doãn đứng dậy cáo từ:
- Con phải về đây, có việc lại gặp nhau ạ.
Ông cụ Dung cũng không đứng dậy tiễn, chỉ đưa mắt thờ ơ nhìn ra phía ngoài hỏi:
- Người ở bên ngoài là ai vậy?
- Tô Mặc Ngu.
- Mặc là đen, ngu là sầu lo.
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu.
- Tô là bụi rậm. Tô Mặc Ngu, mạng cỏ cây mà vận mệnh lại trắc trở, cả đời nhiều lo lắng. Hơn nữa, trên mặt cô ấy lại có hoa đào, chủ đào hoa sát tướng, cảm tình không như ý. Tiểu Quan này, cháu để cô ấy bên cạnh, không sợ cô ấy sẽ ảnh hưởng đến vận may của cháu sao?
Sao ông cụ Dung lại trở thành thầy tướng số rồi? Quan Doãn đối với tướng thuật, số mệnh, dù không hoàn toàn bài xích, nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn. Người có khí vận, nước có quốc vận, thiên địa vạn vật đều có phần số cả. Theo sự hưng suy của lịch sử mà phân tích, dường như quả thật là tồn tại những số mệnh tối tăm, nhưng nếu nói cụ thể đến người bên cạnh hắn, hắn cũng không muốn bị ông cụ Dung nói có một câu mà đã xác định tính cách một người rồi.
Nhưng nghĩ lại, ông cụ Dung đoán chữ tên Hạ Lai, lời bình với Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, không lời nào không ứng nghiệm, trong lòng hắn lại bất giác có một nỗi kinh hoàng. Ông cụ Dung chỉ đưa mắt nhìn Tô Mặc Ngu đang ở phía xa kia thì đã có hứng thú với Tô Mặc Ngu rồi. Rốt cuộc là Tô Mặc Ngu thật sự ảnh hưởng đến số mệnh của hắn hay vì nguyên nhân nào khác, hắn nhất thời không thể đoán nổi.
Nếu như nói, chẳng may Tô Mặc Ngu ở cạnh hắn sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của hắn, thì hắn phải làm sao? Người làm quan cũng vậy, mà người trong thương trường cũng thế, vô cùng chú ý đến số mệnh. Nếu mệnh không thịnh thì đừng mong lên chức.
Ông cụ Dung cũng nhận thấy Quan Doãn đang lo lắng, cười ha hả:
- Đừng lo lắng quá, tuy nói rất có thể Tô mặc Ngu vì số mệnh bản thân mà ảnh hưởng đến số mệnh của cháu, nhưng chuyện gì cũng không tuyệt đối. Nếu mệnh của cháu vượng hơn mệnh của cô ấy, thì số mệnh của cháu có thể đánh át được số mệnh của cô, từ đó hóa bất lợi thành có lợi. Sau khi Hoàng Hà chảy ra biển rồi thì dòng nước Hoàng Hà đục ngầu cũng sẽ được biển rửa sạch.
Hay thật, Quan Doãn nghe ông cụ Dung nói xong, lắc đầu cười:
- Ông nói thế nào thì cứ có lý thế ấy đi. Ông nói đi, con phải làm thế nào mới có thể thu phục Tô Mặc Ngu hoàn toàn?
- Nếu cậu ngay cả thu phục một người phụ nữ thế nào cũng để ta phải dạy thì cậu làm ta quá thất vọng rồi.
Ông cụ Dung cười giảo hoạt, khoát tay:
- Đừng để người ta đợi lâu, cháu đi được rồi.
Được, muốn đuổi hắn đi là đuổi ngay, hắn cũng không là gì. Nhưng trước mặt ông cụ Dung, Quan Doãn không cần giả bộ giả tịch gì, chỉ cười cười rồi xoay người bước ra, đến cửa lại quay vào nói:
- Lần sau đến thành phố Yến thì cứ nói cho con biết, đừng thần bí quá.
Ông cụ Dung mất kiên nhẫn, khoát tay:
- Đi nhanh lên, ta cần nghỉ ngơi rồi.
Quan Doãn xoay người, không hề quay đầu lại, phóng khoáng thoải mái rời đi. Hắn đi vài bước đến bên người Tô Mặc Ngu, nói:
- Thế nào, có phải chờ sốt ruột lắm không?
- Không đâu, rất tốt mà. Một mình đứng bên đường, xem người ta đi qua đi lại đến mê hoặc, cảm thấy thế giới quá hối hả, còn mình lại độc lai độc vãng, không ngờ lại khá thú vị.
Tô Mặc Ngu cười rạng rỡ, cặp mắt cô dưới ánh trăng cong như làn thu thủy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ mà sống động.
- Trước kia chưa từng lúc nào thấy đám đông lại nhàm chán như vậy, giờ mới biết được, có những việc, chỉ có tự trải qua mới biết được mùi vị.
- Đúng rồi, kinh nghiệm mới chính là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời.
Quan Doãn cũng hơn cảm thán. Cũng vì cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và ông cụ Dung nên cảm xúc bộc phát. Hơn nữa, ông cụ Dung nhắc nhở và nới lời bình, hắn lại càng có cảm giác là lạ với Tô Mặc Ngu.
Sau đó, Tô Mặc Ngu và Quan Doãn đi ăn cơm trong một quán ăn không lớn lắm như rất ấm cúng. Hai người ngồi đối diện ăn cơm như một đôi tình nhân, ăn một bữa tối tình tứ dưới ánh nến. Đây cũng là lần đầu tiên Quan Doãn ăn cơm riêng với Tô Mặc Ngu từ khi hai người quen biết nhau.
Tô Mặc Ngu uống vài chén rượu, mặt hồng đỏ ửng, hai mắt như sương. Một cô gái đã từng trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm, một người phụ nữ từng đứng bên bờ sinh tử, sau khi hồi sinh chỉ có thể có hai tính cách, một là tâm bình như nước giếng cổ, hai là liều lĩnh lao đầu vào cuộc yêu nóng bỏng.
Rõ ràng, Tô Mặc Ngu có dấu hiệu của loại tính cách thứ hai.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn cùng Tô Mặc Ngu đi tản bộ, vốn hắn cũng định khéo léo chuyển lời bình của ông cụ Dung cho Tô Mặc Ngu biết một chút, cũng để Tô Mặc Ngu tỉnh ngộ vài phần, không ngờ hắn còn chưa lên tiếng, Tô Mặc Ngu đã dịu dàng như nước nói:
- Chú Quan, đến phòng tôi ngồi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Vì ở lại Hoàng Lương khá lâu, nên Tô Mặc Ngu đã thuê một phòng trong khách sạn Sơn Hải Thiên, xem như tạm thời cũng có một căn nhà. Quan Doãn cũng chưa đến phòng cô. Giờ cô thành khẩn mời, nếu hắn từ chối cũng không hay, nhưng trong lòng không muốn đến phòng Tô Mặc Ngu. Cứ lấy tình cảm mãnh liệt hiện giờ của Tô Mặc Ngu cũng không quá khó để có kết luận, cô nam quả nữ ở chung một phòng, khó tránh khỏi cướp cò sát thương.
Quan Doãn tin rằng, theo lời ông cụ Dung thu phục Tô Mặc Ngu cũng không phải là bảo hắn thu phục Tô Mặc Ngu trên giường.
Đang lúc không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại đột nhiên lại reo lên. Điện thoại tới thật đúng lúc, nhìn thấy Hoàng Hán gọi tới, trong lòng Quan Doãn vui hẳn, Hoàng Hán lại cứu hắn thêm lần nữa.
- Cục trưởng Hoàng, có chuyện gì?
Quan Doãn gật đầu với Tô Mặc Ngu, đi sang một bên nghe điện thoại, qua ánh mắt liếc xéo lại, hắn khẽ quét qua vẻ thất vọng trên mặt Tô Mặc Ngu.
- Có thời gian không, tôi muốn gặp mặt cậu.
- Bây giờ sao?
- Bây giờ.
- Được, anh nói địa điểm đi, tôi đến ngay.
Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn cười, ra vẻ bất đắc dĩ:
- Hoàng Hán tìm tôi có việc, sau này gặp nói tiếp.
Mặt Tô Mặc Ngu lóe lên vẻ thất vọng, nhưng lại khôi phục được sự trầm tĩnh vốn có, hai tay đặt trước bụng, gật đầu ưu nhã với Quan Doãn:
- Lần sau gặp cũng tốt, còn nhiều thời gian, tin rằng cuối cùng cũng có cơ hội.
Cuối cùng có cơ hội gì? Quan Doãn lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều. Nếu như chinh phục Tô Mặc Ngu như lời ông cụ Dung chính là đè cô ngã xuống thì không thể nói là làm khó hắn, nhưng ít nhất cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn. Đàn ông đè phụ nữ ra để chinh phục, vậy phụ nữ chinh phục đàn ông thì sao, chẳng lẽ cũng cần vào nhan sắc?
Nếu thật sự như vậy, thế giới cũng quá nhục dục rồi. Quan Doãn mỉm cười, cũng không biết là cười khẩy hay cười nhạo.
Chia tay Tô Mặc Ngu, đến nơi Hoàng Hán đã hẹn, là một tiểu viện rất đặc biệt. Hoàng Hán vừa thấy hắn đã mừng rỡ nói:
- Đại thư ký Quan, cảm ơn, cảm ơn, chuyện thành rồi
Xong rồi sao? Nhanh như vậy hả? Quan Doãn cũng vui vẻ trong lòng:
- Chúc mừng, chức mừng, Cục trưởng Hoàng đi trước một bước.
- Làm phiền đại thư ký Quan hỗ trợ.
Hoàng Hán vỗ vai Quan Doãn:
- Lời cảm ơn tôi cũng không nói nhiều, tôi sẽ ở thành phố Yến đợi chú Quan đến.
Trước đây, Quan Doãn thông qua mối quan hệ của Tề Ngang Dương, lại mời Hạ Đức Trường ra mặt, sau khi Tề Ngang Dương đã đẩy thông các mối quan hệ của Tề Toàn và Vu Phồn Nhiên, tiếp đó Hạ Đức Trường lại dàn xếp với Tống Biểu Lý, để Tống Biểu Lý ra mặt thông qua Sở Công an tỉnh đề cử. Dưới loạt vận tác như thế, Hoàng Hán rốt cuộc thuận lợi được điều đến Cục Công an thành phố Yến, đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng xếp hạng cuối cùng.
Cấp bậc hành chính của Cục Công an thành phố Yến cũng tương đương với cục Công an Hoàng Lương. Hoàng Hán hiện giờ là Phó Cục trưởng xếp hàng thứ ba trong Cục Công an Hoàng Lương, nhưng đến Cục Công an thành phố Yến, tuy đã được ngồi vào ngai vàng Phó Cục trưởng như mong muốn nhưng chỉ có thể thẹn thùng mà ngồi vào ghế cuối. Nhưng Hoàng Hán cũng hài lòng, xếp hạng cuối, sợ gì chứ? Chỉ cần có sân khấu, thì y đã có thể diễn một bài ở thành phố Yến.
Tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ có chừng ấy. Y tin rằng sẽ tạo được một giang sơn to lớn ở thành phố Yến.
- Đi, tối nay tôi mời khách, phải say một bữa.
Hoàng Hán được việc, trong người vui vẻ, bèn kéo Quan Doãn.
- Thuận tiện cũng nói về thế cục thành phố Yến một chút, sau khi tôi đến thành phố Yến, làm sao để bước được bước đầu tiên.
Quan Doãn cũng không muốn từ chối ý tốt của Hoàng Hán, gọi điện thoại cho mấy người Lưu Bảo Gia, Sở Triều Huy và Lôi Tấn Lực, sau lại gọi thêm Quách Vĩ Toàn, mấy người cùng tụ một chỗ, thoải mái chè chén.
Hai tháng sau, nương theo mùa hè Hoàng Lương, trận mưa đầu mùa mát mẻ trút xuống. Mùa hè Hoàng Lương cũng sắp hết. Cùng lúc đó, tin đồn Tưởng Tuyết Tùng phải rời khỏi Hoàng Lương, vốn đã bị quên lãng, nay lại dấy lên.
Mùa thu là mùa thu hoạch, mọi chuyện xảy ra ở Hoàng Lương cũng nên có kết quả cuối cùng. Ngay cả Quan Doãn cũng hy vọng Tưởng Tuyết Tùng sớm bước tiếp để vạch trần người phía sau màn, người đã tác động sau lưng hắn, cũng đã gần như có manh mối rồi.
Cảnh sắc cũng vậy, trong mắt những người khác nhau, thì màu sắc và cảnh trí cũng khác nhau. Người trẻ tuổi nhìn đến tương lai tốt đẹp, còn người già lại nhìn về dĩ vãng, nhớ chuyện xưa. Người làm quan nhìn giang sơn và sự nghiệp, còn những người yêu nhau lại thấy hẹn biển thề non. Ông cụ Dung ăn bánh nướng uống nước trà, có lẽ trong mắt đám con cháu thế gia thích ăn ngon mặc đẹp, thì quá nghèo khổ thê lương, nhưng ông cụ Dung yêu cuộc sống thanh bần, lấy đó làm vui, không phải cuộc đời cũng đã viên mãn sao?
Mỗi người sống trên đời đều theo đuổi những quy tắc khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau, đó là mưu cầu hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì? Thật ra hạnh phúc chỉ là một loại cảm thụ thôi, nội tâm thỏa mãn, hiện thời biết đủ, bất cứ vật chất bên ngoài nào có rơi xuống thì phải được lòng mình cảm thụ, sau khi lấp đầy nhu cầu nội tâm thì mới có thể cảm nhận được hạnh phúc.
Nói rõ ràng hơn, hạnh phúc đúng là chủ nghĩa duy tâm.
Căn nguyên của sự đau khổ nói cho cùng chỉ nằm trong bốn chữ: muốn mà không đủ. Lòng ham muốn của con người có lớn, có nhỏ. Lớn thì có lòng tham không đáy, cho dù tài sản đã lên đến hàng tỷ, nhưng vẫn thấy chưa đủ. Tỷ phú tự sát và quan lớn nhảy lầu khắp nơi đều có, có thể thấy được của cải và quyền lực không mang lại hạnh phúc. Nhỏ, chỉ một chén cháo với dưa muối cũng có thể thong thả sống qua ngày, cảm thấy thế cũng được rồi, nội tâm phong phú khiến tinh thần no đủ.
Như ông cụ Dung, đã từng vượt qua sóng gió, xem thường quyền thế và phú quý, giờ bằng lòng ở trong một gian phòng nhỏ, ăn bánh nướng, uống trà lạnh. Ai dám nói ông không hạnh phúc bằng Dung Nhất Thủy hay Dung Tương Liên? Tin rằng Dung Nhất Thủy, Dung Tương Liên hiện phải lo thù trong giặc ngoài, cuộc sống hàng ngày còn khó được bình an, còn chẳng bằng ông cụ Dung khát thì uống nước, đói cứ ăn cơm, mệt nhọc thì lăn ra đánh một giấc. Thiên hạ vô sự, thoải mái an tâm, đó mới là thần tiên sống chốn nhân gian.
Nhìn thấy trời không còn sớm, Quan Doãn đứng dậy cáo từ:
- Con phải về đây, có việc lại gặp nhau ạ.
Ông cụ Dung cũng không đứng dậy tiễn, chỉ đưa mắt thờ ơ nhìn ra phía ngoài hỏi:
- Người ở bên ngoài là ai vậy?
- Tô Mặc Ngu.
- Mặc là đen, ngu là sầu lo.
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu.
- Tô là bụi rậm. Tô Mặc Ngu, mạng cỏ cây mà vận mệnh lại trắc trở, cả đời nhiều lo lắng. Hơn nữa, trên mặt cô ấy lại có hoa đào, chủ đào hoa sát tướng, cảm tình không như ý. Tiểu Quan này, cháu để cô ấy bên cạnh, không sợ cô ấy sẽ ảnh hưởng đến vận may của cháu sao?
Sao ông cụ Dung lại trở thành thầy tướng số rồi? Quan Doãn đối với tướng thuật, số mệnh, dù không hoàn toàn bài xích, nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn. Người có khí vận, nước có quốc vận, thiên địa vạn vật đều có phần số cả. Theo sự hưng suy của lịch sử mà phân tích, dường như quả thật là tồn tại những số mệnh tối tăm, nhưng nếu nói cụ thể đến người bên cạnh hắn, hắn cũng không muốn bị ông cụ Dung nói có một câu mà đã xác định tính cách một người rồi.
Nhưng nghĩ lại, ông cụ Dung đoán chữ tên Hạ Lai, lời bình với Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, không lời nào không ứng nghiệm, trong lòng hắn lại bất giác có một nỗi kinh hoàng. Ông cụ Dung chỉ đưa mắt nhìn Tô Mặc Ngu đang ở phía xa kia thì đã có hứng thú với Tô Mặc Ngu rồi. Rốt cuộc là Tô Mặc Ngu thật sự ảnh hưởng đến số mệnh của hắn hay vì nguyên nhân nào khác, hắn nhất thời không thể đoán nổi.
Nếu như nói, chẳng may Tô Mặc Ngu ở cạnh hắn sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của hắn, thì hắn phải làm sao? Người làm quan cũng vậy, mà người trong thương trường cũng thế, vô cùng chú ý đến số mệnh. Nếu mệnh không thịnh thì đừng mong lên chức.
Ông cụ Dung cũng nhận thấy Quan Doãn đang lo lắng, cười ha hả:
- Đừng lo lắng quá, tuy nói rất có thể Tô mặc Ngu vì số mệnh bản thân mà ảnh hưởng đến số mệnh của cháu, nhưng chuyện gì cũng không tuyệt đối. Nếu mệnh của cháu vượng hơn mệnh của cô ấy, thì số mệnh của cháu có thể đánh át được số mệnh của cô, từ đó hóa bất lợi thành có lợi. Sau khi Hoàng Hà chảy ra biển rồi thì dòng nước Hoàng Hà đục ngầu cũng sẽ được biển rửa sạch.
Hay thật, Quan Doãn nghe ông cụ Dung nói xong, lắc đầu cười:
- Ông nói thế nào thì cứ có lý thế ấy đi. Ông nói đi, con phải làm thế nào mới có thể thu phục Tô Mặc Ngu hoàn toàn?
- Nếu cậu ngay cả thu phục một người phụ nữ thế nào cũng để ta phải dạy thì cậu làm ta quá thất vọng rồi.
Ông cụ Dung cười giảo hoạt, khoát tay:
- Đừng để người ta đợi lâu, cháu đi được rồi.
Được, muốn đuổi hắn đi là đuổi ngay, hắn cũng không là gì. Nhưng trước mặt ông cụ Dung, Quan Doãn không cần giả bộ giả tịch gì, chỉ cười cười rồi xoay người bước ra, đến cửa lại quay vào nói:
- Lần sau đến thành phố Yến thì cứ nói cho con biết, đừng thần bí quá.
Ông cụ Dung mất kiên nhẫn, khoát tay:
- Đi nhanh lên, ta cần nghỉ ngơi rồi.
Quan Doãn xoay người, không hề quay đầu lại, phóng khoáng thoải mái rời đi. Hắn đi vài bước đến bên người Tô Mặc Ngu, nói:
- Thế nào, có phải chờ sốt ruột lắm không?
- Không đâu, rất tốt mà. Một mình đứng bên đường, xem người ta đi qua đi lại đến mê hoặc, cảm thấy thế giới quá hối hả, còn mình lại độc lai độc vãng, không ngờ lại khá thú vị.
Tô Mặc Ngu cười rạng rỡ, cặp mắt cô dưới ánh trăng cong như làn thu thủy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ mà sống động.
- Trước kia chưa từng lúc nào thấy đám đông lại nhàm chán như vậy, giờ mới biết được, có những việc, chỉ có tự trải qua mới biết được mùi vị.
- Đúng rồi, kinh nghiệm mới chính là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời.
Quan Doãn cũng hơn cảm thán. Cũng vì cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và ông cụ Dung nên cảm xúc bộc phát. Hơn nữa, ông cụ Dung nhắc nhở và nới lời bình, hắn lại càng có cảm giác là lạ với Tô Mặc Ngu.
Sau đó, Tô Mặc Ngu và Quan Doãn đi ăn cơm trong một quán ăn không lớn lắm như rất ấm cúng. Hai người ngồi đối diện ăn cơm như một đôi tình nhân, ăn một bữa tối tình tứ dưới ánh nến. Đây cũng là lần đầu tiên Quan Doãn ăn cơm riêng với Tô Mặc Ngu từ khi hai người quen biết nhau.
Tô Mặc Ngu uống vài chén rượu, mặt hồng đỏ ửng, hai mắt như sương. Một cô gái đã từng trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm, một người phụ nữ từng đứng bên bờ sinh tử, sau khi hồi sinh chỉ có thể có hai tính cách, một là tâm bình như nước giếng cổ, hai là liều lĩnh lao đầu vào cuộc yêu nóng bỏng.
Rõ ràng, Tô Mặc Ngu có dấu hiệu của loại tính cách thứ hai.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn cùng Tô Mặc Ngu đi tản bộ, vốn hắn cũng định khéo léo chuyển lời bình của ông cụ Dung cho Tô Mặc Ngu biết một chút, cũng để Tô Mặc Ngu tỉnh ngộ vài phần, không ngờ hắn còn chưa lên tiếng, Tô Mặc Ngu đã dịu dàng như nước nói:
- Chú Quan, đến phòng tôi ngồi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Vì ở lại Hoàng Lương khá lâu, nên Tô Mặc Ngu đã thuê một phòng trong khách sạn Sơn Hải Thiên, xem như tạm thời cũng có một căn nhà. Quan Doãn cũng chưa đến phòng cô. Giờ cô thành khẩn mời, nếu hắn từ chối cũng không hay, nhưng trong lòng không muốn đến phòng Tô Mặc Ngu. Cứ lấy tình cảm mãnh liệt hiện giờ của Tô Mặc Ngu cũng không quá khó để có kết luận, cô nam quả nữ ở chung một phòng, khó tránh khỏi cướp cò sát thương.
Quan Doãn tin rằng, theo lời ông cụ Dung thu phục Tô Mặc Ngu cũng không phải là bảo hắn thu phục Tô Mặc Ngu trên giường.
Đang lúc không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại đột nhiên lại reo lên. Điện thoại tới thật đúng lúc, nhìn thấy Hoàng Hán gọi tới, trong lòng Quan Doãn vui hẳn, Hoàng Hán lại cứu hắn thêm lần nữa.
- Cục trưởng Hoàng, có chuyện gì?
Quan Doãn gật đầu với Tô Mặc Ngu, đi sang một bên nghe điện thoại, qua ánh mắt liếc xéo lại, hắn khẽ quét qua vẻ thất vọng trên mặt Tô Mặc Ngu.
- Có thời gian không, tôi muốn gặp mặt cậu.
- Bây giờ sao?
- Bây giờ.
- Được, anh nói địa điểm đi, tôi đến ngay.
Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn cười, ra vẻ bất đắc dĩ:
- Hoàng Hán tìm tôi có việc, sau này gặp nói tiếp.
Mặt Tô Mặc Ngu lóe lên vẻ thất vọng, nhưng lại khôi phục được sự trầm tĩnh vốn có, hai tay đặt trước bụng, gật đầu ưu nhã với Quan Doãn:
- Lần sau gặp cũng tốt, còn nhiều thời gian, tin rằng cuối cùng cũng có cơ hội.
Cuối cùng có cơ hội gì? Quan Doãn lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều. Nếu như chinh phục Tô Mặc Ngu như lời ông cụ Dung chính là đè cô ngã xuống thì không thể nói là làm khó hắn, nhưng ít nhất cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn. Đàn ông đè phụ nữ ra để chinh phục, vậy phụ nữ chinh phục đàn ông thì sao, chẳng lẽ cũng cần vào nhan sắc?
Nếu thật sự như vậy, thế giới cũng quá nhục dục rồi. Quan Doãn mỉm cười, cũng không biết là cười khẩy hay cười nhạo.
Chia tay Tô Mặc Ngu, đến nơi Hoàng Hán đã hẹn, là một tiểu viện rất đặc biệt. Hoàng Hán vừa thấy hắn đã mừng rỡ nói:
- Đại thư ký Quan, cảm ơn, cảm ơn, chuyện thành rồi
Xong rồi sao? Nhanh như vậy hả? Quan Doãn cũng vui vẻ trong lòng:
- Chúc mừng, chức mừng, Cục trưởng Hoàng đi trước một bước.
- Làm phiền đại thư ký Quan hỗ trợ.
Hoàng Hán vỗ vai Quan Doãn:
- Lời cảm ơn tôi cũng không nói nhiều, tôi sẽ ở thành phố Yến đợi chú Quan đến.
Trước đây, Quan Doãn thông qua mối quan hệ của Tề Ngang Dương, lại mời Hạ Đức Trường ra mặt, sau khi Tề Ngang Dương đã đẩy thông các mối quan hệ của Tề Toàn và Vu Phồn Nhiên, tiếp đó Hạ Đức Trường lại dàn xếp với Tống Biểu Lý, để Tống Biểu Lý ra mặt thông qua Sở Công an tỉnh đề cử. Dưới loạt vận tác như thế, Hoàng Hán rốt cuộc thuận lợi được điều đến Cục Công an thành phố Yến, đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng xếp hạng cuối cùng.
Cấp bậc hành chính của Cục Công an thành phố Yến cũng tương đương với cục Công an Hoàng Lương. Hoàng Hán hiện giờ là Phó Cục trưởng xếp hàng thứ ba trong Cục Công an Hoàng Lương, nhưng đến Cục Công an thành phố Yến, tuy đã được ngồi vào ngai vàng Phó Cục trưởng như mong muốn nhưng chỉ có thể thẹn thùng mà ngồi vào ghế cuối. Nhưng Hoàng Hán cũng hài lòng, xếp hạng cuối, sợ gì chứ? Chỉ cần có sân khấu, thì y đã có thể diễn một bài ở thành phố Yến.
Tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ có chừng ấy. Y tin rằng sẽ tạo được một giang sơn to lớn ở thành phố Yến.
- Đi, tối nay tôi mời khách, phải say một bữa.
Hoàng Hán được việc, trong người vui vẻ, bèn kéo Quan Doãn.
- Thuận tiện cũng nói về thế cục thành phố Yến một chút, sau khi tôi đến thành phố Yến, làm sao để bước được bước đầu tiên.
Quan Doãn cũng không muốn từ chối ý tốt của Hoàng Hán, gọi điện thoại cho mấy người Lưu Bảo Gia, Sở Triều Huy và Lôi Tấn Lực, sau lại gọi thêm Quách Vĩ Toàn, mấy người cùng tụ một chỗ, thoải mái chè chén.
Hai tháng sau, nương theo mùa hè Hoàng Lương, trận mưa đầu mùa mát mẻ trút xuống. Mùa hè Hoàng Lương cũng sắp hết. Cùng lúc đó, tin đồn Tưởng Tuyết Tùng phải rời khỏi Hoàng Lương, vốn đã bị quên lãng, nay lại dấy lên.
Mùa thu là mùa thu hoạch, mọi chuyện xảy ra ở Hoàng Lương cũng nên có kết quả cuối cùng. Ngay cả Quan Doãn cũng hy vọng Tưởng Tuyết Tùng sớm bước tiếp để vạch trần người phía sau màn, người đã tác động sau lưng hắn, cũng đã gần như có manh mối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.