Chương 159: Con đường tuyết lớn
Hà Thường Tại
18/03/2013
So với Ôn Lâm đang lo lắng và hoảng sợ, Kim Nhất Giai đang kinh hãi và bất an, Lý Dật Phong bình tĩnh hơn nhiều, sắc mặt nghiêm trọng như tuyết. Đầu tiên là hỏi thăm tình trạng thương tích của Lãnh Phong, rồi lại cầm tay Quan Doãn, hỏi chuyện xảy ra thế nào. Khi ông ta nghe đến Lãnh Phong quên mình chặn giá gỗ giúp Quan Doãn, vẻ mặt chợt ngưng đọng.
Cũng không biết ông ta chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên thở dài một tiếng, trịnh trọng vỗ vai Quan Doãn:
- Quan Doãn, thế có thể chống đỡ nổi không? Nếu như có thể, vậy cậu cứ đi cùng Chủ tịch huyện Lãnh đến bệnh viện đi, cần phải có người bên cạnh anh ấy để chăm sóc mà.
Mặt Lý Dật Phong đầy vẻ phức tạp và trong mắt tràn đầy mất mát, bị Quan Doãn thấy rất rõ. Tuy hắn không thể đoán ra được trong lòng Lý Dật Phong đang nghĩ gì, nhưng cũng nhận thấy tâm trạng của Lý Dật Phong đang phức tạp khôn kể, liền gật đầu mạnh, nói:
- Xin Bí thư Lý yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hộ tống Chủ tịch huyện Lãnh đến thẳng bệnh viện.
Lý Dật Phong lại quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ tức giận, nói với Thôi Ngọc Cường:
- Lập tức điều tra chân tướng sự việc, trừng trị hung thủ thật nghiêm khắc, tuyệt đối không nương tay.
- Dạ!
Thôi Ngọc Cường xoay người bước ra, trước khi đi, còn nhìn Quan Doãn thật kỹ.
Chiếc xe việt dã duy nhất của huyện Khổng đã bị Lý Dật Phong khẩn cấp điều đến đây. Lúc Quan Doãn lên xe vẫn còn lảo đảo, suýt nữa đã té sấp xuống. Ôn Lâm và Kim Nhất Giai mỗi người một bên đỡ hắn lên.
Ôn Lâm đã khóc không thành tiếng, nói không nên lời, như người đã cạn khô nước mắt vậy. Từ lúc cô quen biết Quan Doãn đến nay, lúc nào Quan Doãn cũng sạch sẽ chỉnh tề, đâu giống như dáng vẻ hiện tại, chẳng những quần áo rách bươm, chân chảy máu, bộ dạng đau đớn khổ sở. Nhưng dù Quan Doãn có khổ sở thế nào đi nữa, trong lòng cô, Quan Doãn cũng là người đẹp trai nhất, huống chi lần này hắn vì cứu người mới như thế. Đúng là thoát chết trong gang tấc.
Ôn Lâm cắn răng đến nỗi vang lên tiếng ken két. Nếu giờ Vương Xa Quân đứng trước mặt cô, nói không chừng cô sẽ nhào đến bóp chết gã. Lúc cho vài người hành hung Vương Xa Quân vào tối hôm đó, cô còn cảm thấy không đành lòng, cảm thấy Quan Doãn xuống tay quá độc ác, dù sao cũng là đồng hương và đồng nghiệp. Nhưng hiện tại cô mới biết được Vương Xa Quân lòng lang dạ thú. Cô hận Vương Xa Quân đến thấu xương, hối hận lúc ấy đã không đá gã thêm mấy cái.
So với Ôn Lâm nước mắt thành dòng, tuy Kim Nhất Giai cũng rưng rưng nước mắt nhưng bình tĩnh hơn Ôn Lâm nhiều. Nhưng Kim Nhất Giai nước mắt đau đớn vòng quanh, cố nén bi thương không chịu nổi, khiến người khác cảm thấy xót xa. Nhưng cũng không ai biết được, cô từ trước đến nay chưa từng trải qua sự đau đớn lớn như sông, lòng đau như cắt.
Lần đầu tiên Kim Nhất Giai cảm thấy đau lòng, đau đến không thể thở nổi. Giờ này cô mới biết được, hóa ra tư vị của tình yêu chính là tình cảm tương thông. Mặt Quan Doãn bị trầy xước, tay bị thương, và chân bị tổn thương do giá rét. Vết thương của Quan Doãn lại làm cô đau lòng, khiến cô lo lắng đến nỗi không nói được lời nào.
Từ bé đến giờ cô chưa từng bị ức hiếp, ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng bị ai nói qua, càng chưa từng gặp trường hợp thê thảm như vậy. Nếu Quan Doãn là người khác thì không nói, nhưng lại đúng ngay Quan Doãn là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu. Ngay trong đêm tuyết tối qua, cô còn ôm hắn kể lể tâm sự, nhớ lại đêm qua Quan Doãn anh tuấn, phóng khoáng tự nhiên, vỗ về cô vào giấc mộng, giờ người đàn ông yêu thương trước mặt cô lại quần áo rách nát, khắp người vết thương chồng chất, sao lại không khiến Kim Nhất Giai phẫn nộ đau lòng.
Bất kể là ai, hại người đàn ông cô yêu đến thê thảm như vậy, cô nhất định phải trả cho chúng gấp bội, nếu không làm cho chúng đau đớn khổ sở không chịu nổi, thì cô không phải là thiên kim tiểu thư Kim Nhất Giai của nhà họ Kim ở Bắc Kinh.
Đúng vậy, không ai biết, vào lúc này, hai cô gái nước mắt lưng tròng đang vây quanh Quan Doãn, dáng vẻ yếu đuối còn đáng thương hơn cả một nữ sinh nhỏ bé bình thường, ngoại trừ phong tư hoa nhường nguyệt thẹn của cô khiến cho cô khác với những cô gái bình thường khác, không người nào biết được thân phận thật sự của cô là đệ nhất thiên kim tiểu thư trong đám con cháu quý tộc ở Bắc Kinh.
Quả thật, trong nội bộ con cháu nhà quan cũng không thể biết hết phần lớn những người ở Bắc Kinh, nhưng vòng lẩn quẩn đúng là vòng lẩn quẩn, nó đại diện cho trào lưu và sức ảnh hưởng trong xã hội, cũng đại diện cho năng lực bẩm sinh có thể nắm được tài nguyên xã hội trong tay.
Xe việt dã chỉ có thể chở được năm người. Quan Doãn và một bác sĩ ngồi sau với Lãnh Phong, phía trước là lái xe và một bác sĩ khác. Ôn Lâm và Kim Nhất Giai muốn cùng đi theo nhưng không có chỗ ngồi.
Ôn Lâm liều lĩnh nắm chặt lấy tay Kim Nhất Giai nói:
- Nhất Giai, mau lên, chúng ta tìm một chiếc xe, chúng ta cùng đi theo Quan Doãn đi.
Kim Nhất Giai vẫn nắm chặt lấy tay Quan Doãn, nói:
- Anh yên tâm, anh chịu bao nhiêu đau khổ, em đều nhớ kỹ. Có một ngày, em nhất định bắt chúng đền lại gấp bội. Anh cứ đi trước đi, em sẽ theo sau ngay. Trên đường có tuyết lớn, em vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc anh mà không quan tâm đâu.
Quan Doãn gượng cười:
- Em đừng lo. Em và Ôn Lâm cũng đừng đi thành phố nữa. Đường đang có tuyết trơn trợt, rất nguy hiểm.
Kim Nhất Giai cũng không nói thêm nữa, cũng cố gượng cười, không để rơi nước mắt trước mặt Quan Doãn:
- Anh không cần lo cho em, nhớ chăm sóc bản thân là được.
Nói xong, cô kiên quyết dứt khoát kéo Ôn Lâm tránh ra. Trong khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt rơi xuống đất, lăn vào trong tuyết, tạo nên tiếng động thật thương tâm.
Sau khi ô tô rời khỏi bệnh viện huyện, bèn chạy thẳng một đường, thẳng hướng tây mà đi. Thành phố Hoàng Lương cách huyện Khổng khoảng 80 km, không có đường cao tốc, chỉ có tỉnh lộ. Tình hình giao thông trên tỉnh lộ cơ bản cũng có thể xem là ổn, ngoại trừ đoạn đường trong huyện Khổng đã lâu năm ít tu sửa, ra khỏi huyện Khổng thì đã là con đường thẳng tắp với hai làn xe chạy.
Có một bài vè được truyền tụng nhất thời: “Bàn Trấn hành, Viễn Hội tỏi, đường huyện Khổng mụn nhọt…” Ý nghĩa rất rõ ràng, Bàn Trấn có nhiều hành tây, Viễn Hội sản xuất tỏi, còn huyện Khổng thì sao? Đường sá gồ ghề như mụn nhọt. Ngụ ý là từ thành phố Hoàng Lương đi về phía đông, người đang ngủ say sưa đột nhiên bị xóc nảy đến bừng tỉnh, không cần nhìn đã biết đến huyện Khổng rồi.
Huyện Khổng nằm phía đông thành phố Hoàng Lương, trừ phần đường sá như mụn nhọt ra, còn lại thì chả được gì
Trên tường tuyết rất lớn, bay đầy hai bên ô tô, đoạn đường lởm chởm ở huyện Khổng khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi xấn tới. Lãnh Phong bị ô tô xốc nảy thốt lên một tiếng rên rỉ nho nhỏ. Quan Doãn một tay giơ cao bình truyền dịch, một tay nâng vai Lãnh Phong, không để ông ta rơi khỏi chỗ ngồi, trong lòng ngoại trừ lo lắng, còn xúc động vì chiến lược mạnh mẽ chấn hưng thúc đẩy nông nghiệp trong huyện của Lãnh Phong. Với điều kiện giao thông của huyện Khổng, nếu chỉ đẩy mạnh công nghiệp trong huyện cũng khó thấy được hiệu quả đồng nhất để sau này có thể liên tục phát triển.
Xét trên phương diện phát triển công nghiệp, điều kiện địa lý của huyện Khổng cũng không có lợi thế, nhưng nếu nghĩ đến chấn hưng nông nghiệp trong huyện Khổng, khoảng cách giữa huyện Khổng và Bắc Kinh là hơn 400 km, cách thành phố Hoàng Lương khoảng 80 km, lại cách tỉnh thành 200 km, lại có hướng đông là tỉnh Lỗ, hướng nam là tỉnh Dự, lại là chính giữa Trung Nguyên, có đồng ruộng tươi tốt bao la. Nhìn thấy cấu tạo và tính chất được thiên nhiên ưu đãi của điều kiện đất đai, việc phát triển nông nghiệp tuyệt đối có triển vọng.
Đến lúc nông nghiệp của huyện phát triển mạnh mẽ, lấy từ đó một ít tài lực để tu sửa đường sá, đúng lúc tiến hành đồng bộ. Nhưng Lý Dật Phong muốn xây dựng dự án nhà máy chế biến giấy ngay lập tức, dựa vào quan hệ trên tỉnh của ông ta, quả thật có thể kéo về một lượng đầu tư lớn, nhưng nếu xét cho sự phát triển lâu dài về sau của huyện Khổng, dự án nhà máy chế biến giấy quả thật là không thích hợp cho huyện Khổng.
Nếu Lý Dật Phong đích thân đưa Lãnh Phong đến bệnh viện thành phố, làm quen một chút với hiện trạng giao thông tệ hại của huyện Khổng, lại thêm tuyết đang rơi dày khắp nơi, Quan Doãn thật sự muốn đối mặt với Lý Dật Phong vạch trần ý tưởng không thực tế về việc phát triển công nghiệp cho huyện Khổng, chỉ thấy lợi trước mắt mà không nghĩ đến mai sau.
Bỗng dưng Quan Doãn hạ quyết tâm, hắn không thể do dự nữa. Dù hắn và Ngõa Nhi quan hệ không tồi, giọng nói non nớt của Ngõa Nhi vẫn còn văng vẳng bên trai, mặc dù hắn vẫn tán thưởng tính cách của Lý Dật Phong, nhưng chuyện phát triển huyện Khổng là chuyện lớn, không thể ngồi yên mà không quan tâm. Dù biết rằng hắn đẩy Lý Dật Phong một phen sẽ khiến Lý Dật Phong vĩnh viễn ghét hắn, nhưng hắn vẫn muốn làm mà không cần để ý đến hậu quả.
Sắc mặc Lãnh Phong tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Sau khi ô tô đi được mấy cây số thì không thể đi được nữa, tuyết đọng quá dày, dù ô tô bốn bánh nhưng bốn bánh đều bị trượt cả, vùi lấp trong tuyết.
Lòng Quan Doãn nóng như lửa đốt. Hắn xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía. Trời đất mênh mông, trong tầm mắt không nhìn thấy được một bóng người. Phải làm thế nào đây? Quan Doãn theo thói quen lại siết chặt nắm tay, khiến động đến vết thương, miệng vết thương rách ra, khiến hắn đau như muối xát.
Thương tích Lãnh Phong không nhẹ, nếu như chậm trễ có lẽ sẽ mất mạng. Nhưng giờ tuyết đang rơi, nửa bước còn khó đi, chẳng lẽ Lãnh Phong thật sự phải chết ở đây sao? Quan Doãn ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Liều mạng.
Quan Doãn hạ quyết tâm, dù có phải cõng cũng phải mang được Lãnh Phong đến thành phố. Tóm lại, mặc kệ thế nào, không thể ngồi chờ chết được. Đang lúc Quan Doãn mở cửa xe, không hề để ý đến vết thương trên người mà cõng Lãnh Phong ra, bỗng nhiên từ phía sau có tiếng ô tô gầm rú vọng đến, hắn quay lại nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Nói cho chính xác, tiếng gầm rú đó không phải của ô tô, mà là tiếng gầm rú của máy ủi. Bốn năm chiếc máy ủi xếp thành một hàng, chậm rãi chạy tới như một con rồng, khí thế hùng hồn.
Quan Doãn sửng sốt, lập tức trong lòng lại mừng như điên. Vì tình thế cấp bách, người trong cuộc thường mê muội, không được trong cái khó ló cái khôn mà nghĩ đến việc dùng máy ủi mở đường, tuy rằng chậm, nhưng lại nhanh hơn không có xe mở đường gấp trăm lần.
Điều làm cho Quan Doãn càng thêm vui mừng kinh hãi là trên chiếc máy ủi đầu tiên có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang vẫy tay với hắn. Đôi tay vẫy vẫy, người đẹp như ngọc, rực rỡ như cầu vồng, đúng là Kim Nhất Giai.
Đúng là Kim Nhất Giai nghĩ thấu lòng người. Quan Doãn nhất thời vui mừng, quên đi vết thương ở chân, nhảy lên định chạy tới đón, nào ngờ nhấc chân quá cao, lúc rơi xuống đất dùng hơi nhiều sức, khiến cho một trận đau đớn từ bàn chân truyền đến. Hắn không thu chân lại được, đành ngã oạch xuống.
- Á, Quan Doãn!
Kim Nhất Giai kinh hãi, chẳng màng nguy hiểm, vội lao từ trên máy ủi đất Mercedes Benz xuống, suýt nữa trật chân, xông về phía Quan Doãn như gió. Vì cô chạy quá nhanh, tuyết lại trơn, cô cũng té ngã xuống mặt đất, thân mình trợt trên tuyết đi mấy mét, vừa vặn dừng lại trước người Quan Doãn.
Trên người, trên mặt cô toàn là tuyết, nhất là trên mặt, lấm lem như hề, bị tuyết và nước bùn vẽ thành một cô hề, vừa buồn cười vừa đáng yêu, khiến người thương xót. Quan Doãn té trên mặt đất còn chưa đứng lên được, đang đau đến nghiến răng, thấy dáng vẻ của Kim Nhất Giai buồn cười như thế, đành phải vừa cười vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt kiều diễm như hoa của cô, dịu dàng nói:
- Em là một cô gái tốt, Nhất Giai, cảm ơn em.
Kim Nhất Giai cũng đưa tay lên khẽ vuốt vết máu trên mặt Quan Doãn:
- Anh là một hảo hán. Em yêu anh.
Giữa đất trời, tuyết rơi dày không dấu vết, chỉ có tâm linh trong suốt của hai người trẻ tuổi va chạm vào nhau, bừng lên ánh pháo hoa.
Cũng không biết ông ta chợt nhớ ra điều gì, bỗng nhiên thở dài một tiếng, trịnh trọng vỗ vai Quan Doãn:
- Quan Doãn, thế có thể chống đỡ nổi không? Nếu như có thể, vậy cậu cứ đi cùng Chủ tịch huyện Lãnh đến bệnh viện đi, cần phải có người bên cạnh anh ấy để chăm sóc mà.
Mặt Lý Dật Phong đầy vẻ phức tạp và trong mắt tràn đầy mất mát, bị Quan Doãn thấy rất rõ. Tuy hắn không thể đoán ra được trong lòng Lý Dật Phong đang nghĩ gì, nhưng cũng nhận thấy tâm trạng của Lý Dật Phong đang phức tạp khôn kể, liền gật đầu mạnh, nói:
- Xin Bí thư Lý yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hộ tống Chủ tịch huyện Lãnh đến thẳng bệnh viện.
Lý Dật Phong lại quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ tức giận, nói với Thôi Ngọc Cường:
- Lập tức điều tra chân tướng sự việc, trừng trị hung thủ thật nghiêm khắc, tuyệt đối không nương tay.
- Dạ!
Thôi Ngọc Cường xoay người bước ra, trước khi đi, còn nhìn Quan Doãn thật kỹ.
Chiếc xe việt dã duy nhất của huyện Khổng đã bị Lý Dật Phong khẩn cấp điều đến đây. Lúc Quan Doãn lên xe vẫn còn lảo đảo, suýt nữa đã té sấp xuống. Ôn Lâm và Kim Nhất Giai mỗi người một bên đỡ hắn lên.
Ôn Lâm đã khóc không thành tiếng, nói không nên lời, như người đã cạn khô nước mắt vậy. Từ lúc cô quen biết Quan Doãn đến nay, lúc nào Quan Doãn cũng sạch sẽ chỉnh tề, đâu giống như dáng vẻ hiện tại, chẳng những quần áo rách bươm, chân chảy máu, bộ dạng đau đớn khổ sở. Nhưng dù Quan Doãn có khổ sở thế nào đi nữa, trong lòng cô, Quan Doãn cũng là người đẹp trai nhất, huống chi lần này hắn vì cứu người mới như thế. Đúng là thoát chết trong gang tấc.
Ôn Lâm cắn răng đến nỗi vang lên tiếng ken két. Nếu giờ Vương Xa Quân đứng trước mặt cô, nói không chừng cô sẽ nhào đến bóp chết gã. Lúc cho vài người hành hung Vương Xa Quân vào tối hôm đó, cô còn cảm thấy không đành lòng, cảm thấy Quan Doãn xuống tay quá độc ác, dù sao cũng là đồng hương và đồng nghiệp. Nhưng hiện tại cô mới biết được Vương Xa Quân lòng lang dạ thú. Cô hận Vương Xa Quân đến thấu xương, hối hận lúc ấy đã không đá gã thêm mấy cái.
So với Ôn Lâm nước mắt thành dòng, tuy Kim Nhất Giai cũng rưng rưng nước mắt nhưng bình tĩnh hơn Ôn Lâm nhiều. Nhưng Kim Nhất Giai nước mắt đau đớn vòng quanh, cố nén bi thương không chịu nổi, khiến người khác cảm thấy xót xa. Nhưng cũng không ai biết được, cô từ trước đến nay chưa từng trải qua sự đau đớn lớn như sông, lòng đau như cắt.
Lần đầu tiên Kim Nhất Giai cảm thấy đau lòng, đau đến không thể thở nổi. Giờ này cô mới biết được, hóa ra tư vị của tình yêu chính là tình cảm tương thông. Mặt Quan Doãn bị trầy xước, tay bị thương, và chân bị tổn thương do giá rét. Vết thương của Quan Doãn lại làm cô đau lòng, khiến cô lo lắng đến nỗi không nói được lời nào.
Từ bé đến giờ cô chưa từng bị ức hiếp, ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng bị ai nói qua, càng chưa từng gặp trường hợp thê thảm như vậy. Nếu Quan Doãn là người khác thì không nói, nhưng lại đúng ngay Quan Doãn là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu. Ngay trong đêm tuyết tối qua, cô còn ôm hắn kể lể tâm sự, nhớ lại đêm qua Quan Doãn anh tuấn, phóng khoáng tự nhiên, vỗ về cô vào giấc mộng, giờ người đàn ông yêu thương trước mặt cô lại quần áo rách nát, khắp người vết thương chồng chất, sao lại không khiến Kim Nhất Giai phẫn nộ đau lòng.
Bất kể là ai, hại người đàn ông cô yêu đến thê thảm như vậy, cô nhất định phải trả cho chúng gấp bội, nếu không làm cho chúng đau đớn khổ sở không chịu nổi, thì cô không phải là thiên kim tiểu thư Kim Nhất Giai của nhà họ Kim ở Bắc Kinh.
Đúng vậy, không ai biết, vào lúc này, hai cô gái nước mắt lưng tròng đang vây quanh Quan Doãn, dáng vẻ yếu đuối còn đáng thương hơn cả một nữ sinh nhỏ bé bình thường, ngoại trừ phong tư hoa nhường nguyệt thẹn của cô khiến cho cô khác với những cô gái bình thường khác, không người nào biết được thân phận thật sự của cô là đệ nhất thiên kim tiểu thư trong đám con cháu quý tộc ở Bắc Kinh.
Quả thật, trong nội bộ con cháu nhà quan cũng không thể biết hết phần lớn những người ở Bắc Kinh, nhưng vòng lẩn quẩn đúng là vòng lẩn quẩn, nó đại diện cho trào lưu và sức ảnh hưởng trong xã hội, cũng đại diện cho năng lực bẩm sinh có thể nắm được tài nguyên xã hội trong tay.
Xe việt dã chỉ có thể chở được năm người. Quan Doãn và một bác sĩ ngồi sau với Lãnh Phong, phía trước là lái xe và một bác sĩ khác. Ôn Lâm và Kim Nhất Giai muốn cùng đi theo nhưng không có chỗ ngồi.
Ôn Lâm liều lĩnh nắm chặt lấy tay Kim Nhất Giai nói:
- Nhất Giai, mau lên, chúng ta tìm một chiếc xe, chúng ta cùng đi theo Quan Doãn đi.
Kim Nhất Giai vẫn nắm chặt lấy tay Quan Doãn, nói:
- Anh yên tâm, anh chịu bao nhiêu đau khổ, em đều nhớ kỹ. Có một ngày, em nhất định bắt chúng đền lại gấp bội. Anh cứ đi trước đi, em sẽ theo sau ngay. Trên đường có tuyết lớn, em vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc anh mà không quan tâm đâu.
Quan Doãn gượng cười:
- Em đừng lo. Em và Ôn Lâm cũng đừng đi thành phố nữa. Đường đang có tuyết trơn trợt, rất nguy hiểm.
Kim Nhất Giai cũng không nói thêm nữa, cũng cố gượng cười, không để rơi nước mắt trước mặt Quan Doãn:
- Anh không cần lo cho em, nhớ chăm sóc bản thân là được.
Nói xong, cô kiên quyết dứt khoát kéo Ôn Lâm tránh ra. Trong khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt rơi xuống đất, lăn vào trong tuyết, tạo nên tiếng động thật thương tâm.
Sau khi ô tô rời khỏi bệnh viện huyện, bèn chạy thẳng một đường, thẳng hướng tây mà đi. Thành phố Hoàng Lương cách huyện Khổng khoảng 80 km, không có đường cao tốc, chỉ có tỉnh lộ. Tình hình giao thông trên tỉnh lộ cơ bản cũng có thể xem là ổn, ngoại trừ đoạn đường trong huyện Khổng đã lâu năm ít tu sửa, ra khỏi huyện Khổng thì đã là con đường thẳng tắp với hai làn xe chạy.
Có một bài vè được truyền tụng nhất thời: “Bàn Trấn hành, Viễn Hội tỏi, đường huyện Khổng mụn nhọt…” Ý nghĩa rất rõ ràng, Bàn Trấn có nhiều hành tây, Viễn Hội sản xuất tỏi, còn huyện Khổng thì sao? Đường sá gồ ghề như mụn nhọt. Ngụ ý là từ thành phố Hoàng Lương đi về phía đông, người đang ngủ say sưa đột nhiên bị xóc nảy đến bừng tỉnh, không cần nhìn đã biết đến huyện Khổng rồi.
Huyện Khổng nằm phía đông thành phố Hoàng Lương, trừ phần đường sá như mụn nhọt ra, còn lại thì chả được gì
Trên tường tuyết rất lớn, bay đầy hai bên ô tô, đoạn đường lởm chởm ở huyện Khổng khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi xấn tới. Lãnh Phong bị ô tô xốc nảy thốt lên một tiếng rên rỉ nho nhỏ. Quan Doãn một tay giơ cao bình truyền dịch, một tay nâng vai Lãnh Phong, không để ông ta rơi khỏi chỗ ngồi, trong lòng ngoại trừ lo lắng, còn xúc động vì chiến lược mạnh mẽ chấn hưng thúc đẩy nông nghiệp trong huyện của Lãnh Phong. Với điều kiện giao thông của huyện Khổng, nếu chỉ đẩy mạnh công nghiệp trong huyện cũng khó thấy được hiệu quả đồng nhất để sau này có thể liên tục phát triển.
Xét trên phương diện phát triển công nghiệp, điều kiện địa lý của huyện Khổng cũng không có lợi thế, nhưng nếu nghĩ đến chấn hưng nông nghiệp trong huyện Khổng, khoảng cách giữa huyện Khổng và Bắc Kinh là hơn 400 km, cách thành phố Hoàng Lương khoảng 80 km, lại cách tỉnh thành 200 km, lại có hướng đông là tỉnh Lỗ, hướng nam là tỉnh Dự, lại là chính giữa Trung Nguyên, có đồng ruộng tươi tốt bao la. Nhìn thấy cấu tạo và tính chất được thiên nhiên ưu đãi của điều kiện đất đai, việc phát triển nông nghiệp tuyệt đối có triển vọng.
Đến lúc nông nghiệp của huyện phát triển mạnh mẽ, lấy từ đó một ít tài lực để tu sửa đường sá, đúng lúc tiến hành đồng bộ. Nhưng Lý Dật Phong muốn xây dựng dự án nhà máy chế biến giấy ngay lập tức, dựa vào quan hệ trên tỉnh của ông ta, quả thật có thể kéo về một lượng đầu tư lớn, nhưng nếu xét cho sự phát triển lâu dài về sau của huyện Khổng, dự án nhà máy chế biến giấy quả thật là không thích hợp cho huyện Khổng.
Nếu Lý Dật Phong đích thân đưa Lãnh Phong đến bệnh viện thành phố, làm quen một chút với hiện trạng giao thông tệ hại của huyện Khổng, lại thêm tuyết đang rơi dày khắp nơi, Quan Doãn thật sự muốn đối mặt với Lý Dật Phong vạch trần ý tưởng không thực tế về việc phát triển công nghiệp cho huyện Khổng, chỉ thấy lợi trước mắt mà không nghĩ đến mai sau.
Bỗng dưng Quan Doãn hạ quyết tâm, hắn không thể do dự nữa. Dù hắn và Ngõa Nhi quan hệ không tồi, giọng nói non nớt của Ngõa Nhi vẫn còn văng vẳng bên trai, mặc dù hắn vẫn tán thưởng tính cách của Lý Dật Phong, nhưng chuyện phát triển huyện Khổng là chuyện lớn, không thể ngồi yên mà không quan tâm. Dù biết rằng hắn đẩy Lý Dật Phong một phen sẽ khiến Lý Dật Phong vĩnh viễn ghét hắn, nhưng hắn vẫn muốn làm mà không cần để ý đến hậu quả.
Sắc mặc Lãnh Phong tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Sau khi ô tô đi được mấy cây số thì không thể đi được nữa, tuyết đọng quá dày, dù ô tô bốn bánh nhưng bốn bánh đều bị trượt cả, vùi lấp trong tuyết.
Lòng Quan Doãn nóng như lửa đốt. Hắn xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía. Trời đất mênh mông, trong tầm mắt không nhìn thấy được một bóng người. Phải làm thế nào đây? Quan Doãn theo thói quen lại siết chặt nắm tay, khiến động đến vết thương, miệng vết thương rách ra, khiến hắn đau như muối xát.
Thương tích Lãnh Phong không nhẹ, nếu như chậm trễ có lẽ sẽ mất mạng. Nhưng giờ tuyết đang rơi, nửa bước còn khó đi, chẳng lẽ Lãnh Phong thật sự phải chết ở đây sao? Quan Doãn ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Liều mạng.
Quan Doãn hạ quyết tâm, dù có phải cõng cũng phải mang được Lãnh Phong đến thành phố. Tóm lại, mặc kệ thế nào, không thể ngồi chờ chết được. Đang lúc Quan Doãn mở cửa xe, không hề để ý đến vết thương trên người mà cõng Lãnh Phong ra, bỗng nhiên từ phía sau có tiếng ô tô gầm rú vọng đến, hắn quay lại nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Nói cho chính xác, tiếng gầm rú đó không phải của ô tô, mà là tiếng gầm rú của máy ủi. Bốn năm chiếc máy ủi xếp thành một hàng, chậm rãi chạy tới như một con rồng, khí thế hùng hồn.
Quan Doãn sửng sốt, lập tức trong lòng lại mừng như điên. Vì tình thế cấp bách, người trong cuộc thường mê muội, không được trong cái khó ló cái khôn mà nghĩ đến việc dùng máy ủi mở đường, tuy rằng chậm, nhưng lại nhanh hơn không có xe mở đường gấp trăm lần.
Điều làm cho Quan Doãn càng thêm vui mừng kinh hãi là trên chiếc máy ủi đầu tiên có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang vẫy tay với hắn. Đôi tay vẫy vẫy, người đẹp như ngọc, rực rỡ như cầu vồng, đúng là Kim Nhất Giai.
Đúng là Kim Nhất Giai nghĩ thấu lòng người. Quan Doãn nhất thời vui mừng, quên đi vết thương ở chân, nhảy lên định chạy tới đón, nào ngờ nhấc chân quá cao, lúc rơi xuống đất dùng hơi nhiều sức, khiến cho một trận đau đớn từ bàn chân truyền đến. Hắn không thu chân lại được, đành ngã oạch xuống.
- Á, Quan Doãn!
Kim Nhất Giai kinh hãi, chẳng màng nguy hiểm, vội lao từ trên máy ủi đất Mercedes Benz xuống, suýt nữa trật chân, xông về phía Quan Doãn như gió. Vì cô chạy quá nhanh, tuyết lại trơn, cô cũng té ngã xuống mặt đất, thân mình trợt trên tuyết đi mấy mét, vừa vặn dừng lại trước người Quan Doãn.
Trên người, trên mặt cô toàn là tuyết, nhất là trên mặt, lấm lem như hề, bị tuyết và nước bùn vẽ thành một cô hề, vừa buồn cười vừa đáng yêu, khiến người thương xót. Quan Doãn té trên mặt đất còn chưa đứng lên được, đang đau đến nghiến răng, thấy dáng vẻ của Kim Nhất Giai buồn cười như thế, đành phải vừa cười vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt kiều diễm như hoa của cô, dịu dàng nói:
- Em là một cô gái tốt, Nhất Giai, cảm ơn em.
Kim Nhất Giai cũng đưa tay lên khẽ vuốt vết máu trên mặt Quan Doãn:
- Anh là một hảo hán. Em yêu anh.
Giữa đất trời, tuyết rơi dày không dấu vết, chỉ có tâm linh trong suốt của hai người trẻ tuổi va chạm vào nhau, bừng lên ánh pháo hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.