Chương 121: Công tác chuẩn bị hậu trường
Hà Thường Tại
18/03/2013
Quan Doãn sửng sốt:
- Em đừng hành động theo cảm tính. Ôn Lâm, chuyện cũng không tệ đến nỗi em phải từ chức.
Tuy trước đây Ôn Lâm cũng có nhắc đến việc có thể cô phải rời khỏi Huyện ủy, nhưng vẫn còn chưa quyết tâm lắm. Lúc này muốn từ chức, nếu nói rằng chuyện Vương Xa Quân bịa đặt là hoàn toàn không có, chắc cũng không ai tin. Quan Doãn có thể hiểu được ý nghĩ của Ôn Lâm từ chức, nhưng tạm thời không chấp nhận được thời điểm từ chức của cô.
- Anh không cần phải khuyên em, thật đấy, em đã quyết định rồi.
Ánh mắt Ôn Lâm kiên định, trước nay chưa từng có.
- Lần trước, buổi tối ở ký túc xá của anh, thật ra em đã muốn nói với anh chuyện này. Em đã nghĩ rất lâu, quan trường không phải là nơi em ở lâu được. Một năm nay, có rất nhiều chuyện em không thể tiếp nhận được. Tuy em có thể nhìn thấy và hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng em không vui, cũng không muốn vì tiền đồ mà thay đổi gì cả. Em chọn rời đi, không phải là trốn tránh, cũng không phải là không dám đối mặt với anh mà muốn có một cuộc sống phù hợp với em hơn.
Ôn Lâm cắn chặt môi, nhu tình như nước, hai mắt như sương:
- Quan Doãn, em luôn nhớ rõ anh đã từng nói một câu: Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn, nửa mỹ nhân.
Quan Doãn im lặng không nói gì. Trong nhà, ngay trước mặt mọi người, hắn chọn Hạ Lai, đúng là đả kích không nhỏ với Ôn Lâm. Con người là như thế, dù đã biết rồi, nhưng khi thật sự đối mặt thì lại là một chuyện khác. Sao hắn lại không có cảm tình với Ôn Lâm chứ? Nhưng chỉ tiếc Hạ Lai là mối tình đầu của hắn, hơn nữa Hạ Lai phá vỡ lực cản của gia đình, vì hắn mà giày vò chờ đợi hơn một năm. Hắn sao có thể phụ mối chân tình của cô được?
Một người đàn ông kiếp này quả nhiên chỉ có hai hàng lệ. Một hàng vì giang sơn, một hàng vì mỹ nhân. Năm xưa hắn và Ôn Lâm thanh mai trúc mã, chỉ có cười vui. Còn mối tình đầu với Hạ Lai đã có nước mắt. Lần đầu trong đời làm một cô gái rơi nước mắt cũng là vì Hạ Lai.
Nếu như một hàng nước mắt vì Hạ Lai, một hàng nước mắt vì Ôn Lâm thì tốt biết bao.
- Được rồi, những lời nên nói em cũng đã nói xong. Quan Doãn, kiểm tra tài khoản, xem như là việc cuối cùng em làm cho anh ở Huyện ủy. Em đi rồi, anh ở Huyện ủy chỉ có một mình, anh phải cẩn thận hơn. Hay là có thể nói, không bị em liên lụy, bước chân của anh sẽ càng vững vàng hơn.
Ôn Lâm vừa cố gắng cười, vừa đưa tay lặng lẽ lau hàng nước mắt đang chảy xuống.
- Hơn nữa, em đi rồi, cũng không còn ai nói chuyện bậy bạ.
- Ôn Lâm, em…
Quan Doãn nói không ra lời. Nói gì nữa cũng chỉ là biện hộ yếu ớt. Hắn nói nhỏ:
- Từ chức rồi em muốn đi đâu?
- Em không đi đâu cả, cứ ở ngay huyện Khổng.
Ôn Lâm dường như lại khôi phục được vài phần hoạt bát và rực rỡ:
- Sao vậy? Anh muốn em đi càng xa anh càng tốt phải không? Em không cho anh được vừa lòng đâu. Em cứ ở huyện Khổng mà quan sát anh không rời đấy.
- Đương nhiên không phải.
Quan Doãn vội vàng giải thích:
- Anh nghĩ là lúc nên nói cho rõ ràng thôi.
- Nói rõ ràng cái gì?
Ôn Lâm vẻ mặt khẩn trương chờ mong, cắn chặt môi muốn bật máu:
- Chẳng lẽ anh muốn nói, anh đổi ý rồi, không muốn cưới Hạ Lai nữa?
Quan Doãn thoáng chốc vui vẻ:
- Có cưới Hạ Lai hay không là chuyện sau này. Giờ anh không nghĩ được nhiều thế đâu. Anh chỉ muốn nói, khai thác phát triển du lịch núi Bình Khâu cùng với đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, là cơ hội gà đẻ trứng vô cùng tốt. Anh và Gia Bảo, Tấn Lực, Lý Lý đều là công chức, không thể tham gia kinh doanh, chỉ có thể lo vòng ngoài. Sau khi em từ chức rồi, anh mang cổ phần của anh, Ngõa Nhi, Bảo Gia và Lý Lý, Tấn Lực chuyển hết sang tên của em.
- Hả?
Ôn Lâm sợ hãi kêu lên thành tiếng.
- Anh không sợ em sau này không có sổ sách, mang hết tiền trốn đi, làm thành của hồi môn hết sao?
- Không sợ, nếu đã chuyển hết sang tên em, thì đã chuẩn bị tốt việc bánh bao thịt đánh chó rồi.
- Anh mới là chó.
Ôn Lâm vui vẻ mỉm cười.
- Em tin tưởng anh như vậy là muốn dùng cổ phần nói là luyến tiếc em, hay là sợ em cao chạy xa bay xuống phía nam?
Quan Doãn cũng kém thông minh, thành thật nói:
- Đều có.
- Anh cho em hy vọng hay cho em ăn bánh vẽ đó?
Ôn Lâm lại hỏi, mặt mày hớn hở. Cô là một cô gái vô tư, dù có tâm sự, nhưng không giấu được đau buồn. Trước khi Quan Doãn kết hôn, cô vẫn còn hy vọng trong lòng.
- Có lẽ đều có.
Quan Doãn có khi là kẻ dối trá, nhưng cũng có khi thật thà đáng yêu. Hắn biết khi nào thật thà thì cô gái sẽ vui, càng rõ ràng hơn khi nào thích hợp để láu cá khiến cho cô gái thích thú.
- Nói thật, Ôn Lâm, anh hy vọng em sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh.
Ôn Lâm suy nghĩ, dường như thông suốt được chuyện gì:
- Được rồi, tạm thời em đồng ý với anh. Nhưng em có một điều kiện, lúc nào anh vì em rơi lệ, thì đời này kiếp này em nhất quyết không bỏ đi.
- Không phải rơi lệ quá dễ dàng sao?
Quan Doãn cười nói:
- Giờ anh khóc cho em xem nha?
- Thôi đi, anh lại lấy nước bọt lau mắt buồn nôn như vậy cho em xem hả?
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh đi báo cáo công tác với Bí thư Lý, đề nghị cho Lý Lý đến thay vị trí của em. Em đến nhà khách tìm Hạ Lai và Kim Nhất Giai, đợi anh mang xe đến, cùng nhau khảo sát cấu tạo và tính chất của đất đai huyện Khổng.
- Tuân lệnh lãnh đạo.
Ôn Lâm lại vui vẻ ra mặt.
Suy nghĩ trong lòng Quan Doãn càng thêm rõ ràng. Ôn Lâm đã quyết ý đi, không thể giữ lại. Tiền đồ Vương Xa Quân còn chưa biết. Đường đi của gã cùng nhịp thở với vận mệnh Lý Vĩnh Xương. Trước khi quyết định xử phạt Lý Vĩnh Xương được công bố, địa vị của Vương Xa Quân ở Huyện ủy cũng đầy ắp nguy cơ, cơ bản đã bị cho ra rìa. Như vậy, nhân sự phòng thư ký hiện nay không đủ, đúng là cơ hội tốt để đề bạt Lý Lý lên Huyện ủy.
Trong ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý thì tính cách Lý Lý điềm đạm, chắc chắn nhất, cũng có tâm cơ nhất. So với hai người kia, Lôi Tấn Lực không đủ độ mẫn cảm chính trị, tính cách Lưu Bảo Gia lại dễ bị kích động. Nếu hỏi trong ba người đó, ai là người có khả năng tiến xa trong quan trường nhất thì đúng là Lý Lý rồi.
Đi tới văn phòng Lý Dật Phong, sau khi Lãnh Phong và Lý Dật Phong đổi văn phòng, thì trang trí bên trong cũng chỉ có thay đổi nhỏ, không có thay đổi gì lớn lắm. Quan Doãn gõ cửa, mở cửa bước vào, Lý Dật Phong đang nghe điện thoại.
Quan Doãn liền đứng một bên. Lý Dật Phong ngẩng lên thấy Quan Doãn, liền cười ôn hòa, ngoắc Quan Doãn lại:
- Đến đây, Quan Doãn, vừa đúng lúc là điện thoại của Ngõa Nhi.
Ngõa Nhi? Trí nhớ của Quan Doãn hồi sinh, dường như chớp mắt đã thấy đang đứng giữa ánh mặt trời mùa hè, Ngõa Nhi vui đùa ngoài đồng, phiêu đãng thành cảnh đẹp nhất huyện Khổng, còn có âm thanh non nớt của cô quanh quẩn bên tai: “Ngoéo thay thắt cổ, trăm năm không thay đổi.”
Quan Doãn nhận điện thoại:
- Ngõa Nhi?
- Là em đây anh Quan.
Giọng nói của Ngõa Nhi vội vàng truyền đến, lộ vẻ nhớ mong mãnh liệt:
- Anh khỏe không anh Quan, em rất nhớ anh.
Ngõa Nhi lớn hơn Tiểu Muội một hai tuổi, nhưng Quan Doãn lại cảm thấy có lẽ phải nhỏ hơn đến năm sáu tuổi. Có lẽ Ngõa Nhi luôn biểu lộ khát vọng có một người anh che chở trước mặt hắn, có đôi khi đó là tâm lý cần thiết.
Thật ra, Quan Doãn cũng cảm thấy hơi nhớ Ngõa Nhi. Không hiểu sao, tuy Ngọa Nhi và Tiểu Muội có tính cách rất khác nhau, nhưng cũng khiến hắn tình nguyện xem cô như em. Nếu như giữa người và người thật sự có duyên phận, thì cũng chỉ có sự xuất hiện của Ngõa Nhi mới có thể khiến quan hệ giữa hắn và Lý Dật Phong đổi chiều.
Ngõa Nhi… Có lẽ như lời nói của ông cụ Dung, là bắt đầu cho vận may của hắn.
- Anh cũng nhớ em. Ngõa Nhi, em phải ngoan ngoãn học tập, đừng lo chơi, đến kỳ nghỉ đông lại đến huyện Khổng chơi, được không?
Quan Doãn biết rõ là hắn mời Ngõa Nhi đến cũng không thích hợp lắm, nhưng không biết sao, trực giác lại khiến hắn không tự chủ được, nói ra thành lời.
- Được chứ, đương nhiên là được. Em mới xin với cha em, kỳ nghỉ đông này em sẽ đến huyện Khổng, cha em cũng đồng ý rồi.
Lý Dật Phong đứng cạnh vẫn biểu lộ vẻ tươi cười hiền hậu, vẫn không tỏ chút bất mãn nào với lời mời của Quan Doãn. Ông ta rất vui vì Quan Doãn khiến cho Ngõa Nhi vui vẻ.
Nói với Ngõa Nhi vài câu nữa, Quan Doãn ngắt điện thoại, sau đó nói với Lý Dật Phong ý định hắn đến đây:
- Bí thư Lý, tổ lãnh đạo dự án đập lớn thiếu người. Bí thư Quế nói hy vọng có thể bổ sung một nhân viên công tác có khả năng, cũng đã chỉ định Ôn Lâm, nhưng Ôn Lâm muốn từ chức…
- Ôn Lâm muốn từ chức?
Lý Dật Phong giật nảy mình:
- Sao lại như thế? Chẳng lẽ là vì lời đồn đại trong Huyện ủy?
- Chắc là như vậy. Tôi khuyên cô ấy nửa ngày, cô cũng đã quyết tâm rồi, có lẽ cũng chỉ là chuyện một hai ngày nữa thôi.
Thật ra, việc Ôn Lâm từ chức tất nhiên là có liên quan với lời bịa đặt của Vương Xa Quân, nhưng căn bản, cô quyết tâm rời khỏi quan trường để tìm cho mình một tương lai mới thích hợp hơn mới là nguyên nhân chính. Nhưng Quan Doãn lại cố ý mang nước bẩn tạt hết vào người Vương Xa Quân. Ai bảo gã đồn đại hắn và Ôn Lâm chứ?
Quả nhiên như Quan Doãn dự đoán, Lý Dật Phong lập tức biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ tức giận:
- Thật quá đáng, nếu tra ra ai là người bịa đặt thì nhất định phải nghiêm trị.
Quan Doãn thu được kết quả tốt, cũng không bôi đen Vương Xa Quân nữa, mà đúng lúc đề cử Lý Lý:
- Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn Phi Mã, Lý Lý, là bạn học của tôi. Tính cách anh ấy trầm ổn, luôn phối hợp công tác rất tốt trong văn phòng thị trấn, có kinh nghiệm công tác cơ sở. Hơn nữa, anh ấy là người thị trấn Phi Mã, nếu điều anh ấy đến tổ lãnh đạo dự án đập lớn, hẳn có thể lấy được thành tích.
Lý Dật Phong không lên tiếng, trầm mặc một lúc, cười đầy thâm ý:
- Lý Lý là sinh viên tốt nghiệp cùng năm với cậu, cũng là một trong vài sinh viên quay về quê trong đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Điều anh ta đến văn phòng Huyện ủy cũng không phải là không thể. Nhưng tôi đề nghị chuyện này chờ một thời gian nữa hãy tính.
Khoảng thời gian này tất nhiên là trước khi chuyện Lý Vĩnh Xương có kết quả. Quan Doãn hiểu, Lý Dật Phong xuất phát từ việc trân trọng Lý Lý, lo rằng nếu Lý Vĩnh Xương không ngã, Lý Lý được điều đến Huyện ủy sẽ trở thành cái đinh trong mắt Lý Vĩnh Xương. Hắn chần chừ một lúc nói:
- Chủ yếu là thiếu người cho dự án đập lớn. Nếu muốn thuận lợi cho tiến độ dự án đập lớn, có thể điều Lý Lý đến tổ lãnh đạo, có thể tạo được tác dụng chuyển tiếp.
Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Quan Doãn nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý:
- Cậu cứ nói với Chủ nhiệm Liễu một tiếng, bảo anh ta sắp xếp.
Vừa dứt lời, điện thoại nối trực tiếp đến Thành ủy vang lên, Lý Dật Phong cũng không kiêng dè Quan Doãn, trực tiếp nghe điện thoại:
- Trưởng ban Thư ký Lãnh, Tôi là Lý Dật Phong… Giờ phải đến Thành ủy ngay? Được, tôi lập tức đi ngay.
Lãnh Phong mới lên tỉnh, Lý Dật Phong lại bị triệu kiến khẩn cấp lên Thành ủy. Không thể nghi ngờ, vì chuyện của Lý Vĩnh Xương, những đợt sóng đầu tiên phía sau màn bắt đầu va đập tiến tới.
- Em đừng hành động theo cảm tính. Ôn Lâm, chuyện cũng không tệ đến nỗi em phải từ chức.
Tuy trước đây Ôn Lâm cũng có nhắc đến việc có thể cô phải rời khỏi Huyện ủy, nhưng vẫn còn chưa quyết tâm lắm. Lúc này muốn từ chức, nếu nói rằng chuyện Vương Xa Quân bịa đặt là hoàn toàn không có, chắc cũng không ai tin. Quan Doãn có thể hiểu được ý nghĩ của Ôn Lâm từ chức, nhưng tạm thời không chấp nhận được thời điểm từ chức của cô.
- Anh không cần phải khuyên em, thật đấy, em đã quyết định rồi.
Ánh mắt Ôn Lâm kiên định, trước nay chưa từng có.
- Lần trước, buổi tối ở ký túc xá của anh, thật ra em đã muốn nói với anh chuyện này. Em đã nghĩ rất lâu, quan trường không phải là nơi em ở lâu được. Một năm nay, có rất nhiều chuyện em không thể tiếp nhận được. Tuy em có thể nhìn thấy và hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng em không vui, cũng không muốn vì tiền đồ mà thay đổi gì cả. Em chọn rời đi, không phải là trốn tránh, cũng không phải là không dám đối mặt với anh mà muốn có một cuộc sống phù hợp với em hơn.
Ôn Lâm cắn chặt môi, nhu tình như nước, hai mắt như sương:
- Quan Doãn, em luôn nhớ rõ anh đã từng nói một câu: Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn, nửa mỹ nhân.
Quan Doãn im lặng không nói gì. Trong nhà, ngay trước mặt mọi người, hắn chọn Hạ Lai, đúng là đả kích không nhỏ với Ôn Lâm. Con người là như thế, dù đã biết rồi, nhưng khi thật sự đối mặt thì lại là một chuyện khác. Sao hắn lại không có cảm tình với Ôn Lâm chứ? Nhưng chỉ tiếc Hạ Lai là mối tình đầu của hắn, hơn nữa Hạ Lai phá vỡ lực cản của gia đình, vì hắn mà giày vò chờ đợi hơn một năm. Hắn sao có thể phụ mối chân tình của cô được?
Một người đàn ông kiếp này quả nhiên chỉ có hai hàng lệ. Một hàng vì giang sơn, một hàng vì mỹ nhân. Năm xưa hắn và Ôn Lâm thanh mai trúc mã, chỉ có cười vui. Còn mối tình đầu với Hạ Lai đã có nước mắt. Lần đầu trong đời làm một cô gái rơi nước mắt cũng là vì Hạ Lai.
Nếu như một hàng nước mắt vì Hạ Lai, một hàng nước mắt vì Ôn Lâm thì tốt biết bao.
- Được rồi, những lời nên nói em cũng đã nói xong. Quan Doãn, kiểm tra tài khoản, xem như là việc cuối cùng em làm cho anh ở Huyện ủy. Em đi rồi, anh ở Huyện ủy chỉ có một mình, anh phải cẩn thận hơn. Hay là có thể nói, không bị em liên lụy, bước chân của anh sẽ càng vững vàng hơn.
Ôn Lâm vừa cố gắng cười, vừa đưa tay lặng lẽ lau hàng nước mắt đang chảy xuống.
- Hơn nữa, em đi rồi, cũng không còn ai nói chuyện bậy bạ.
- Ôn Lâm, em…
Quan Doãn nói không ra lời. Nói gì nữa cũng chỉ là biện hộ yếu ớt. Hắn nói nhỏ:
- Từ chức rồi em muốn đi đâu?
- Em không đi đâu cả, cứ ở ngay huyện Khổng.
Ôn Lâm dường như lại khôi phục được vài phần hoạt bát và rực rỡ:
- Sao vậy? Anh muốn em đi càng xa anh càng tốt phải không? Em không cho anh được vừa lòng đâu. Em cứ ở huyện Khổng mà quan sát anh không rời đấy.
- Đương nhiên không phải.
Quan Doãn vội vàng giải thích:
- Anh nghĩ là lúc nên nói cho rõ ràng thôi.
- Nói rõ ràng cái gì?
Ôn Lâm vẻ mặt khẩn trương chờ mong, cắn chặt môi muốn bật máu:
- Chẳng lẽ anh muốn nói, anh đổi ý rồi, không muốn cưới Hạ Lai nữa?
Quan Doãn thoáng chốc vui vẻ:
- Có cưới Hạ Lai hay không là chuyện sau này. Giờ anh không nghĩ được nhiều thế đâu. Anh chỉ muốn nói, khai thác phát triển du lịch núi Bình Khâu cùng với đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, là cơ hội gà đẻ trứng vô cùng tốt. Anh và Gia Bảo, Tấn Lực, Lý Lý đều là công chức, không thể tham gia kinh doanh, chỉ có thể lo vòng ngoài. Sau khi em từ chức rồi, anh mang cổ phần của anh, Ngõa Nhi, Bảo Gia và Lý Lý, Tấn Lực chuyển hết sang tên của em.
- Hả?
Ôn Lâm sợ hãi kêu lên thành tiếng.
- Anh không sợ em sau này không có sổ sách, mang hết tiền trốn đi, làm thành của hồi môn hết sao?
- Không sợ, nếu đã chuyển hết sang tên em, thì đã chuẩn bị tốt việc bánh bao thịt đánh chó rồi.
- Anh mới là chó.
Ôn Lâm vui vẻ mỉm cười.
- Em tin tưởng anh như vậy là muốn dùng cổ phần nói là luyến tiếc em, hay là sợ em cao chạy xa bay xuống phía nam?
Quan Doãn cũng kém thông minh, thành thật nói:
- Đều có.
- Anh cho em hy vọng hay cho em ăn bánh vẽ đó?
Ôn Lâm lại hỏi, mặt mày hớn hở. Cô là một cô gái vô tư, dù có tâm sự, nhưng không giấu được đau buồn. Trước khi Quan Doãn kết hôn, cô vẫn còn hy vọng trong lòng.
- Có lẽ đều có.
Quan Doãn có khi là kẻ dối trá, nhưng cũng có khi thật thà đáng yêu. Hắn biết khi nào thật thà thì cô gái sẽ vui, càng rõ ràng hơn khi nào thích hợp để láu cá khiến cho cô gái thích thú.
- Nói thật, Ôn Lâm, anh hy vọng em sẽ không rời khỏi tầm mắt của anh.
Ôn Lâm suy nghĩ, dường như thông suốt được chuyện gì:
- Được rồi, tạm thời em đồng ý với anh. Nhưng em có một điều kiện, lúc nào anh vì em rơi lệ, thì đời này kiếp này em nhất quyết không bỏ đi.
- Không phải rơi lệ quá dễ dàng sao?
Quan Doãn cười nói:
- Giờ anh khóc cho em xem nha?
- Thôi đi, anh lại lấy nước bọt lau mắt buồn nôn như vậy cho em xem hả?
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh đi báo cáo công tác với Bí thư Lý, đề nghị cho Lý Lý đến thay vị trí của em. Em đến nhà khách tìm Hạ Lai và Kim Nhất Giai, đợi anh mang xe đến, cùng nhau khảo sát cấu tạo và tính chất của đất đai huyện Khổng.
- Tuân lệnh lãnh đạo.
Ôn Lâm lại vui vẻ ra mặt.
Suy nghĩ trong lòng Quan Doãn càng thêm rõ ràng. Ôn Lâm đã quyết ý đi, không thể giữ lại. Tiền đồ Vương Xa Quân còn chưa biết. Đường đi của gã cùng nhịp thở với vận mệnh Lý Vĩnh Xương. Trước khi quyết định xử phạt Lý Vĩnh Xương được công bố, địa vị của Vương Xa Quân ở Huyện ủy cũng đầy ắp nguy cơ, cơ bản đã bị cho ra rìa. Như vậy, nhân sự phòng thư ký hiện nay không đủ, đúng là cơ hội tốt để đề bạt Lý Lý lên Huyện ủy.
Trong ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý thì tính cách Lý Lý điềm đạm, chắc chắn nhất, cũng có tâm cơ nhất. So với hai người kia, Lôi Tấn Lực không đủ độ mẫn cảm chính trị, tính cách Lưu Bảo Gia lại dễ bị kích động. Nếu hỏi trong ba người đó, ai là người có khả năng tiến xa trong quan trường nhất thì đúng là Lý Lý rồi.
Đi tới văn phòng Lý Dật Phong, sau khi Lãnh Phong và Lý Dật Phong đổi văn phòng, thì trang trí bên trong cũng chỉ có thay đổi nhỏ, không có thay đổi gì lớn lắm. Quan Doãn gõ cửa, mở cửa bước vào, Lý Dật Phong đang nghe điện thoại.
Quan Doãn liền đứng một bên. Lý Dật Phong ngẩng lên thấy Quan Doãn, liền cười ôn hòa, ngoắc Quan Doãn lại:
- Đến đây, Quan Doãn, vừa đúng lúc là điện thoại của Ngõa Nhi.
Ngõa Nhi? Trí nhớ của Quan Doãn hồi sinh, dường như chớp mắt đã thấy đang đứng giữa ánh mặt trời mùa hè, Ngõa Nhi vui đùa ngoài đồng, phiêu đãng thành cảnh đẹp nhất huyện Khổng, còn có âm thanh non nớt của cô quanh quẩn bên tai: “Ngoéo thay thắt cổ, trăm năm không thay đổi.”
Quan Doãn nhận điện thoại:
- Ngõa Nhi?
- Là em đây anh Quan.
Giọng nói của Ngõa Nhi vội vàng truyền đến, lộ vẻ nhớ mong mãnh liệt:
- Anh khỏe không anh Quan, em rất nhớ anh.
Ngõa Nhi lớn hơn Tiểu Muội một hai tuổi, nhưng Quan Doãn lại cảm thấy có lẽ phải nhỏ hơn đến năm sáu tuổi. Có lẽ Ngõa Nhi luôn biểu lộ khát vọng có một người anh che chở trước mặt hắn, có đôi khi đó là tâm lý cần thiết.
Thật ra, Quan Doãn cũng cảm thấy hơi nhớ Ngõa Nhi. Không hiểu sao, tuy Ngọa Nhi và Tiểu Muội có tính cách rất khác nhau, nhưng cũng khiến hắn tình nguyện xem cô như em. Nếu như giữa người và người thật sự có duyên phận, thì cũng chỉ có sự xuất hiện của Ngõa Nhi mới có thể khiến quan hệ giữa hắn và Lý Dật Phong đổi chiều.
Ngõa Nhi… Có lẽ như lời nói của ông cụ Dung, là bắt đầu cho vận may của hắn.
- Anh cũng nhớ em. Ngõa Nhi, em phải ngoan ngoãn học tập, đừng lo chơi, đến kỳ nghỉ đông lại đến huyện Khổng chơi, được không?
Quan Doãn biết rõ là hắn mời Ngõa Nhi đến cũng không thích hợp lắm, nhưng không biết sao, trực giác lại khiến hắn không tự chủ được, nói ra thành lời.
- Được chứ, đương nhiên là được. Em mới xin với cha em, kỳ nghỉ đông này em sẽ đến huyện Khổng, cha em cũng đồng ý rồi.
Lý Dật Phong đứng cạnh vẫn biểu lộ vẻ tươi cười hiền hậu, vẫn không tỏ chút bất mãn nào với lời mời của Quan Doãn. Ông ta rất vui vì Quan Doãn khiến cho Ngõa Nhi vui vẻ.
Nói với Ngõa Nhi vài câu nữa, Quan Doãn ngắt điện thoại, sau đó nói với Lý Dật Phong ý định hắn đến đây:
- Bí thư Lý, tổ lãnh đạo dự án đập lớn thiếu người. Bí thư Quế nói hy vọng có thể bổ sung một nhân viên công tác có khả năng, cũng đã chỉ định Ôn Lâm, nhưng Ôn Lâm muốn từ chức…
- Ôn Lâm muốn từ chức?
Lý Dật Phong giật nảy mình:
- Sao lại như thế? Chẳng lẽ là vì lời đồn đại trong Huyện ủy?
- Chắc là như vậy. Tôi khuyên cô ấy nửa ngày, cô cũng đã quyết tâm rồi, có lẽ cũng chỉ là chuyện một hai ngày nữa thôi.
Thật ra, việc Ôn Lâm từ chức tất nhiên là có liên quan với lời bịa đặt của Vương Xa Quân, nhưng căn bản, cô quyết tâm rời khỏi quan trường để tìm cho mình một tương lai mới thích hợp hơn mới là nguyên nhân chính. Nhưng Quan Doãn lại cố ý mang nước bẩn tạt hết vào người Vương Xa Quân. Ai bảo gã đồn đại hắn và Ôn Lâm chứ?
Quả nhiên như Quan Doãn dự đoán, Lý Dật Phong lập tức biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ tức giận:
- Thật quá đáng, nếu tra ra ai là người bịa đặt thì nhất định phải nghiêm trị.
Quan Doãn thu được kết quả tốt, cũng không bôi đen Vương Xa Quân nữa, mà đúng lúc đề cử Lý Lý:
- Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn Phi Mã, Lý Lý, là bạn học của tôi. Tính cách anh ấy trầm ổn, luôn phối hợp công tác rất tốt trong văn phòng thị trấn, có kinh nghiệm công tác cơ sở. Hơn nữa, anh ấy là người thị trấn Phi Mã, nếu điều anh ấy đến tổ lãnh đạo dự án đập lớn, hẳn có thể lấy được thành tích.
Lý Dật Phong không lên tiếng, trầm mặc một lúc, cười đầy thâm ý:
- Lý Lý là sinh viên tốt nghiệp cùng năm với cậu, cũng là một trong vài sinh viên quay về quê trong đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Điều anh ta đến văn phòng Huyện ủy cũng không phải là không thể. Nhưng tôi đề nghị chuyện này chờ một thời gian nữa hãy tính.
Khoảng thời gian này tất nhiên là trước khi chuyện Lý Vĩnh Xương có kết quả. Quan Doãn hiểu, Lý Dật Phong xuất phát từ việc trân trọng Lý Lý, lo rằng nếu Lý Vĩnh Xương không ngã, Lý Lý được điều đến Huyện ủy sẽ trở thành cái đinh trong mắt Lý Vĩnh Xương. Hắn chần chừ một lúc nói:
- Chủ yếu là thiếu người cho dự án đập lớn. Nếu muốn thuận lợi cho tiến độ dự án đập lớn, có thể điều Lý Lý đến tổ lãnh đạo, có thể tạo được tác dụng chuyển tiếp.
Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Quan Doãn nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý:
- Cậu cứ nói với Chủ nhiệm Liễu một tiếng, bảo anh ta sắp xếp.
Vừa dứt lời, điện thoại nối trực tiếp đến Thành ủy vang lên, Lý Dật Phong cũng không kiêng dè Quan Doãn, trực tiếp nghe điện thoại:
- Trưởng ban Thư ký Lãnh, Tôi là Lý Dật Phong… Giờ phải đến Thành ủy ngay? Được, tôi lập tức đi ngay.
Lãnh Phong mới lên tỉnh, Lý Dật Phong lại bị triệu kiến khẩn cấp lên Thành ủy. Không thể nghi ngờ, vì chuyện của Lý Vĩnh Xương, những đợt sóng đầu tiên phía sau màn bắt đầu va đập tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.