Quan Vận

Chương 299: Cửa thứ nhất của Kim gia

Hà Thường Tại

13/06/2013

Động tác Quan Doãn bước qua cửa đã đọng lại trong mắt Kim Nhất Giai, cô âm thầm gật đầu tán thưởng.

Cánh cửa nhà Kim gia cũng không cao lắm, vì không cố ý muốn làm một cánh cửa thật cao để người ta phải nhấc chân mới bước vào được. Tính cách của Kim Toàn Đạo vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, có yêu cầu nghiêm khắc về lễ nghĩa, rất nhiều con cháu quý tộc bước vào Kim gia, cửa thứ nhất đã bị loại trừ, cũng không hiểu nguyên nhân là vì cách bước qua ngưỡng cửa.

Cổ nhân có dạy, bước qua ngưỡng cửa, nhất định phải giơ cao chân lên, vừa bước nhẹ, nhưng phải sải bước qua, không thể giẫm lên ngưỡng cửa được, vì như thế rất thất lễ. Cho dù là con cháu, nếu dẫm nát ngưỡng cửa Kim gia, thì ấn tượng đầu tiên với Kim Toàn Đạo đã giảm sút rất nhiều.

Cửa chính của Kim gia được sơn đỏ. Ngày xưa cửa sơn đỏ là biểu hiện của nhà quyền quý. Màu đỏ thẫm là màu của sự tôn quý.

Bước vào cửa chính Kim gia thật ra vẫn còn cách chính đường một đoạn. Kim Sinh Lệ Thủy của Kim gia là biệt thự kiểu hoa viên, nhưng gọi là biệt thự cũng khá miễn cưỡng, nên gọi là trang viên nghỉ dưỡng thì chính xác hơn. Diện tích trang viên rất lớn, cũng tương tự như tứ hợp viện, chính đường nằm phía bắc, nhìn sang phía nam, cửa chính cũng hướng nam, phía đông phía tây đều có các gian nhà liền kề.

Quan Doãn vừa bước vào nhà họ Kim, đã cảm thấy gió núi thổi vào mặt, tuy trong lành lại khá lạnh lùng, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác tươi mới, tinh thần sảng khoái, không khỏi âm thầm tán thưởng, quả nhiên đúng là nơi đắc địa. Đương nhiên hắn cũng không hiểu gì về phong thủy, nhưng theo ông cụ Dung được một thời gian, nghe ông nói chuyện thiên văn địa lý, phong thủy tướng mạo, không đề tài nào không có, mưa dầm thấm đất, nghe lâu hắn cũng hiểu được vài phần.

Dưới chân là gạch xanh rải khắp lối đi, hai bên là rừng cây hoa cỏ. Mùa đông phương bắc, mọi vật đều héo tàn, nhưng cỏ cây trong viện vẫn tươi xanh mơn mởn, có thể thấy được, Kim gia tốn không ít tâm tư, đồng thời cũng làm lộ rõ được khí độ của chủ nhân.

Trừ những việc này, khắp nơi trong viện đều có thể thấy được giả sơn, đình, và hồ nước. Tuy Quan Doãn không hiểu lắm về nghệ thuật lâm viên, nhưng lại mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, như thể là tương tự một tòa lâm viên nào đó, nhưng rốt cuộc là tòa lâm viên nào, nhất thời hắn không nhớ ra được.

Lại nhìn dưới mái hiên và trên những cành cây, khắp chốn đều giăng đèn kết hoa, lại treo không ít đèn lồng. Có nhiều tờ giấy từ đèn lồng buông xuống, chắc là để đố đèn. Quan Doãn đã nghĩ, Kim Nhất Giai tuy là thương nhân, nhưng văn hóa Kim gia quả là rất vững chắc. Có thể khẳng định Kim Toàn Đạo là người rất yêu thích văn hóa cổ điển.

Bình thường Quan Doãn rất thích thử trí bằng trò đố đèn này, nhưng bây giờ hắn không còn lòng dạ nào như thế, không biết kế tiếp sẽ gặp phải thử thách khó khăn hay gian khổ thế nào.

Kim gia cũng có ba người con trai. Anh cả là Kim Toàn Đạo, người thứ hai là Kim Toàn Đức, em út là Kim Toàn Kinh.

Kim Toàn Đạo chỉ có một đứa con gái, là Kim Nhất Giai. Kim Toàn Đức có một trai một gái, con trai là Kim Nhất Lập, con gái là Kim Nhất Hiền, còn Kim Toàn Kinh chỉ có một đứa con trai, tên là Kim Nhất Nhân. Từ cách đặt tên của Kim gia cũng có thể kết luận đại khái, Kim gia rất trọng đạo Nho, nhưng lại có thể chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng truyền thống đạo Lão, nên tên ba người trong nhà hợp lại thành “Đạo Đức Kinh”.

Quan Doãn liền nhận ra rằng, thế gia và gia tộc bình thường khác nhau ở chỗ thế gia có kế thừa, có gia huấn, còn gia tộc có thể vì sự bộc phát trong một thế hệ mà tích lũy được hệ thống chính trị cũng như của cải, trong một khoảng thời gian ngắn đã nổi lên. Còn thế gia chẳng những về kinh tế và chính trị phải có ảnh hưởng cực lớn, mà dấu ấn văn hóa cũng phải khác hẳn người khác nhờ vào việc có gia huấn và đường lối cai quản gia đình riêng biệt.

Thế gia cũng có sức sống mạnh mẽ hơn một gia tộc. Sức ảnh hưởng chính trị biến mất thì tài sản cũng biến mất, chỉ có dấu ấn văn hóa sẽ truyền từ đời này sang đời khác, cho nên những thế gia cổ đại có thể kế thừa suốt mấy trăm năm. Nói theo nghĩa rộng, dân tộc Trung Hoa chính là một thế gia cực lớn.

Bên trái Quan Doãn là Tề Ngang Dương, bên phải là Kim Nhất Giai. Tô Mặc Ngu và Kim Nhất Lập đã lùi lại phía sau, còn phía sau nữa là ai thì hắn không để ý, chỉ mơ hồ nghe được Kim Nhất Lập nói chuyện với Tô Mặc Ngu, rõ ràng có ý làm quen, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười. Kim Nhất Lập vẫn thích Lý Mộng Hàm, nhưng lúc này dường như lại xem trọng Tô Mặc Ngu. Khoảng cách thẩm mỹ của cậu ta cũng quá lớn.

Chỉ có hắn và Tề Ngang Dương là ý chí kiên định, chỉ thích một loại người mà thôi.

Lúc nhìn thấy khoảng cách đến chính đường chỉ còn khoảng hơn mười mét, có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người trong chính đường, thấy được bóng dáng cao lớn của một người, ngồi chính giữa, rất ngay ngắn, hẳn là cha của Kim Nhất Giai, Kim Toàn Đạo. Quan Doãn còn chưa nhìn thấy rõ, trước mắt đã có bóng người chợt lóe, có hai người đã chặn lối đi.

Trước mặt, một người phụ nữ hẳn là chưa đến năm mươi tuổi, khuôn mặt thon dài, tóc ngắn, mặc lễ phục, rất giống với Kim Nhất Giai, dù là người ngoài vừa nhìn thấy cũng biết bà và Kim Nhất Giai là mẹ con.

Người còn lại thì giống bà như đúc, tất nhiên là mẹ của Hạ Lai, Lý Ngọc Hoan rồi.

Như vậy không cần phải hỏi, người trước mắt chính là mẹ của Kim Nhất Giai, Lý Ngưng Hoan. Quả nhiên là chị em song sinh, năm tháng đổi dời, hồng nhan cũng già, nhưng tướng mạo hai người vẫn giống nhau như đúc. Đến lúc này Quan Doãn mới hiểu được sao dáng vẻ của Hạ Lai và Kim Nhất Giai lại giống nhau đến thế. Dù người con gái nào cũng thường giống cha nhiều hơn, nhưng thật lạ là Kim Nhất Giai và Hạ Lai lại giống mẹ nhiều hơn, nên hai người lại gần giống như chị em ruột vậy.

Nhưng khi Lý Ngọc Hoan và Lý Ngưng Hoan đứng cạnh nhau, Quan Doãn rốt cuộc đã tin tưởng được câu nói “tướng mạo do tâm mà ra”. Lý Ngưng Hoan và Lý Ngọc Hoan vốn có dáng vẻ rất giống nhau, nhưng hòa khí trong mắt lại khác xa. Nếu toàn thân Lý Ngưng Hoan toát ra khí chất thong dong tao nhã, ánh mắt bình thản, thì trên người Lý Ngọc Hoan lại phát ra khí thế cả vú lấp miệng em, ánh mắt cũng rất sắc bén mà soi mói.



Người với người lại có sự chênh lệch thật lớn. Hạ Lai vì có người mẹ như thế nên vừa mềm mại lại vừa cứng cỏi, khoan dung mà hiền tuệ, cô thật sự cũng đã rất khó khăn.

Quan Doãn dừng lại, nói không căng thẳng là lừa mình gạt người, dù sao cũng là đối mặt với mẹ của Kim Nhất Giai, hắn bèn khẽ xoay người, cung kính nói:

- Chào bác.

Lý Ngưng Hoan quan sát kỹ Quan Doãn rồi thản nhiên nói:

- Cậu là ai? Đến nhà tôi làm gì?

- Cháu là Quan Doãn, hiện đang là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, cháu đến Kim gia để…cầu hôn.

Quan Doãn tuy hơi ngần ngại, nhưng vẫn kiên định nói ra ý đồ của mình.

- Cầu hôn? Cậu còn có mặt mũi cầu hôn sao?

Không đợi Lý Ngưng Hoan trả lời, Lý Ngọc Hoan đã nhảy dựng lên:

- Quan Doãn, cậu làm hại con gái tôi phải bay ra nước ngoài, khiến tôi không thể nào đi theo. Hạ Lai vừa mới bước đi, cậu liền bước tới Kim gia cầu hôn. Da mặt cậu cũng thật dày! Lúc trước cậu mặt dày mày dạn bò theo Hạ Lai, muốn nhờ hoàn cảnh Hạ gia mà leo lên cành cao. Giờ cành cây cao Hạ gia đã bị chặt đứt, cậu liền đến đây bám theo cành cao của Kim gia. Trong những đứa quê mùa muốn trèo cao, cậu là điển hình tiêu biểu của việc đỉa đòi đeo chân hạc. Chúc mừng cậu đó Quan Doãn, cậu có thể lên đến đài Trung ương rồi!

Kim Nhất Lập đứng phía sau Quan Doãn bĩu môi, khẽ lầm bầm một câu:

- Bám vào cành cao Hạ gia sao? Hạ gia cũng có thể gọi là cành cao sao? Đừng làm người khác xấu hổ muốn chết chứ!

- Kim Nhất Lập, cháu nói bậy gì đó?

Giọng nói của Kim Nhất Lập tuy nhỏ, nhưng vẫn bị đôi tai cực thính của Lý Ngọc Hoan nghe được, bà bất mãn quát lên.

Kim Nhất Lập xòe cả hai tay ra:

- Cháu chẳng nói gì cả, sao tai dì lại nghe được vậy?

Lý Ngọc Hoan là dì của Kim Nhất Giai, nhưng chẳng có quan hệ gì với Kim Nhất Lập, cậu ta cũng không cần phải quá cung kính với Lý Ngọc Hoan.

Lý Ngọc Hoan định nói nữa, Tề Ngang Dương đã lên tiếng:

- Sao Quan Doãn lại không có mặt mũi đến Kim gia cầu hôn chứ? Quan Doãn chưa vợ, Kim Nhất Giai chưa chồng, hắn có thể đến bất kỳ nhà nào có con gái đủ tuổi để cầu hôn, đây là quyền hạn của hắn mà hiến pháp đã quy định. Nếu bà phản đối hắn đến Kim gia cầu hôn thì chính là phạm pháp đó.

- Tiểu Tề, con đừng dọa dì, dì cũng đã học luật rồi.

Lý Ngọc Hoan cũng không dám giơ nanh với Tề Ngang Dương, còn cố gắng nở một nụ cười, tuy rằng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.



- Dì? Bà là dì của ai vậy?

Tề Ngang Dương cũng chẳng thèm chừa chút mặt mũi cho Lý Ngọc Hoan. Lý Ngọc Hoan muốn đá thẳng Quan Doãn xuống đài chẳng khác nào đá anh xuống, nên anh thẳng thắn cho Lý Ngọc Hoan muốn xuống đài cũng không xong.

- Sao tôi lại không biết tôi nên gọi bà là dì?

- Cái này, này…

Lý Ngọc Hoan bị Tề Ngang Dương làm nghẹn đến đỏ cả mặt. Bà vì Hạ Đức Trường sinh sống ở tỉnh Yến nên cũng nhân nhượng Tề Ngang Dương vài phần, cũng vì nghĩ Tề Ngang Dương có thể trở thành rể quý của Kim gia, nên cho rằng Tề Ngang Dương cũng sẽ nể mặt bà, không ngờ câu nói của Tề Ngang Dương còn khiến bà tức giận hơn cả Quan Doãn.

- Cậu cưới Nhất Giai, thì phải gọi tôi là dì.

Được, vì để không gọi bà là dì, tôi sao cũng không cưới Nhất GiaiTề Ngang Dương đúng là đợi bà nói ra câu này. Bà vừa dứt lời, anh đã thuận thế nói tiếp.

- …

Lý Ngọc Hoan xanh cả mặt mày. Tên Tề Ngang Dương này thật không biết điều, cái gì cũng dám nói, đuổi theo bà đến không còn đường lui. Bà không nói nên lời một lúc rồi mới nói được một câu:

- Đừng lấy chuyện chung thân đại sự ra đùa.

- Dì Lý…

Cuối cùng Quan Doãn cũng lên tiếng. Hắn hắng giọng:

- Cháu sẽ gọi dì là dì Lý một lần dù cho dì có thừa nhận là dì của cháu hay không. Nhưng dù sao cháu và Hạ Lai đã từng yêu nhau, trong lòng vẫn luôn xem dì là dì, thậm chí trong lòng còn có ảo tưởng rằng sẽ có ngày được gọi dì là mẹ, nhưng giờ xem ra, chuyện đó vĩnh viễn sẽ không thể thành hiện thực.

Lý Ngọc Hoan bĩu môi, định nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Lý Ngưng Hoan lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng đánh giá Quan Doãn, muốn xem chàng trai khiến con gái mình phải mạo hiểm rốt cuộc có những gì.

- Dì vẫn luôn cho rằng cháu thích Hạ Lai vì muốn trèo lên cành cao Hạ gia để có thể ở lại Bắc Kinh, nhưng có chuyện dì lại không biết, khi cháu và Hạ Lai yêu nhau, chưa bao giờ cháu hỏi đến gia cảnh của cô ấy. Còn sau khi tốt nghiệp cháu ở lại Bắc Kinh, hoàn toàn nhờ vào chính sức mình, không phải được bác Hạ giúp đỡ, càng lại không có chuyện dì Lý hỗ trợ, mà đều là kết quả sự cố gắng của bản thân. Về chuyện này, cháu hoàn toàn không thẹn với lương tâm.

Lý Ngọc Hoan chột dạ, lại muốn nói gì. Lý Ngưng Hoan cuối cùng cũng mở miệng:

- Quan Doãn, cậu nói tiếp đi.

- Sau này cháu nghe lời đề nghị của bác Hạ, quay về quê hương là huyện Khổng. Bác Hạ nói với cháu, bác ấy sẽ nghĩ cách điều cháu về lại Bắc Kinh, chỉ cần cháu có trải nghiệm ở cơ sở đủ một năm, có lý lịch kinh nghiệm, quay về Bắc Kinh dễ đề bạt hơn. Cháu tin lời bác Hạ vì bác Hạ không chỉ là cha của Hạ Lai, mà còn vì bác ấy là Phó trưởng ban. Nhưng cháu tuyệt đối không ngờ, muốn cháu về huyện Khổng chỉ là kế điệu hổ ly sơn của bác Hạ, muốn cháu và Hạ Lai vĩnh viễn trời nam đất bắc. Bác ấy còn trăm phương ngàn kế chèn ép cháu, tìm mọi cách cho cháu không còn cơ hội quay về Bắc Kinh, muốn cháu phải sống quãng đời còn lại ở huyện Khổng.

Quan Doãn dữ dội nhìn thẳng vào hai mắt Lý Ngọc Hoan, gằn từng tiếng hỏi:

- Cháu muốn hỏi dì một câu, nếu lúc trước hai người phản đối chuyện cháu và Hạ Lai, sao lại không nói thẳng cho cháu biết, sao phải lừa gạt giấu diếm? Kẻ đầu sỏ khiến Hạ Lai phải tha hương không là ai khác, mà chính là dì và Hạ Đức Trường.

Lần đầu tiên, Quan Doãn nói rõ những chuyện bí mật giữa hắn và Hạ Lai cho mọi người cùng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook