Quan Vận

Chương 97: Đẩy mạnh từng bước

Hà Thường Tại

18/03/2013

Nếu là hội nghị Ủy ban thường vụ mở rộng cấp thành phố, bình thường sẽ có nhân viên phụ trách chủ quản bộ môn tin tức và Giám đốc thông tấn xã Tòa soạn báo, Tổng giám đốc biên tập tới dự thính. Nhưng hội nghị Ủy ban thường vụ mở rộng cấp huyện, bởi vì trong huyện không có tòa soạn báo chính quy, nên bình thường sẽ không có nhân viên tin tức tham dự hội nghị.

Nhưng hôm nay lại khác. Thành viên tham dự hội nghị Ủy ban thường vụ mở rộng huyện Khổng hôm nay, không chỉ có Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tằng Vĩ Hiến cùng với Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc, còn có phóng viên của Đài truyền hình thành phố, Nhật báo xã cũng tới tham dự.

Các thành viên đã đến đông đủ. Đã đến thời gian bắt đầu hội nghị. Có người gõ vào cánh cửa phòng họp. Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Tinh Nhã ngồi ở cửa, mở cửa ra thấy một cô gái mặc váy dài màu tím đang đứng ở cửa. Trước ngực cô có gắn thẻ phóng viên. Tuy nhiên, cô không phải là phóng viên tòa soạn thành phố. Phóng viên tòa soạn báo thành phố từ to đến nhỏ, không có ai mà cô không biết. Nhất là một cô gái xinh đẹp ở trước mắt, chắc chắn cô càng có thể nhớ rõ ràng.

- Cô là...

Tuy rằng hội nghị Uỷ viên thường vụ mở rộng có mở rộng, nhưng không phải bất cứ người nào cũng có thể vào. Liễu Tinh Nhã không thể cho qua.

- Tôi là phóng viên báo Thanh niên quốc gia thường trú ở tỉnh Yến...

Hạ Lai nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa, ló đầu ra, tin tưởng cũng đủ để Tưởng Tuyết Tùng thấy cô.

Tưởng Tuyết Tùng thấy Hạ Lai công khai lộ diện, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lãnh Nhạc một cái. Lãnh Nhạc hiểu ý, đứng dậy tới bên cạnh Liễu Tinh Nhã nhỏ giọng nói vài câu. Liễu Tinh Nhã gật đầu một cái, để Hạ Lai tiến vào.

Hạ Lai cười xin lỗi, lặng lẽ ngồi xuống vị trí còn trống phía sau. Hai tay cô ôm chặt hai tập tài liệu rất dày. Sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Tưởng Tuyết Tùng. Mặc dù Hạ Lai rõ ràng xinh đẹp hơn người, nhưng lúc này thật ra không mấy ai chú ý tới cô. Chỉ có một người ngoại lệ - ánh mắt Thôi Ngọc Cường đảo qua tập tài liệu quen thuộc trong tay Hạ Lai. Ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Chiếc bút trong tay càng không ngừng vẽ trên tập giấy, lộ ra tâm trạng nôn nóng và bất an của anh ta.

Trên tập giấy của Thôi Ngọc Cường rõ ràng viết chữ lý lớn và lý nhỏ. Trong đó chữ lý nhỏ bị anh ta vẽ vòng tròn lên trên, còn là rất nhiều vòng tròn chồng lên nhau.

- Các đồng chí, Thành ủy vừa nhận được thông báo của Tỉnh ủy, xét thấy trong quá trình các nơi chứng thực chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, xuất hiện rất nhiều tình huống đột phát không tưởng được. Sau khi Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân Tỉnh nghiên cứu quyết định, tạm dừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác.

Tỉnh trực tiếp kêu ngừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác? Còn có việc lạ như vậy sao? Ở đâu có tiền lệ chính sách mới tuyên bố không lâu đã trực tiếp kêu dừng? Ở đây, mặc dù từ lúc Tưởng Tuyết Tùng ở hiện trường kêu dừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, mọi người đã đoán được điều gì. Nhưng nghe Bí thư Tưởng tuyên bố trên tỉnh trực tiếp kêu dừng, mọi người cũng không tránh khỏi ngơ ngac nhìn nhau, nhất thời không thể tiếp nhận được.

Đương nhiên, sau khi chính sách được tuyên bố rồi lại thu hồi cũng không phải không có tiền lệ. Tuy nhiên thật sự là quá ít. Bình thường đều là chính sách của huyện bị thành phố kêu dừng, hoặc là chính sách thành phố bị tỉnh kêu dừng. Nhưng chính sách của tỉnh bị trên tỉnh kêu dừng thì mọi người đang ngồi cũng chỉ mới nghe lần đầu.

Lý Dật Phong và Lãnh Phong liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Như vậy, xem như đã thành công. Tỉnh ủy khẩn cấp kêu dừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác của Ủy ban nhân dân Tỉnh. Mặc kệ sau lưng đã xảy ra chuyện gì, đều chứng minh hai người nhìn xa, có thể đứng ở độ cao nhất định nhìn chung toàn cục. Và trong cuộc đọ sức với Lý Vĩnh Xương, cuối cùng cũng giành được ưu thế.

Lý Vĩnh Xương đã tập trung toàn bộ tinh lực muốn tạo ra chiến tích lớn nhất trong công tác san lấp mộ phần, phục hồi đất canh tác, chẳng những nháo ra mạng người, trên tỉnh còn khẩn cấp kêu ngừng chính sách tương quan. Như vậy một khi đã rơi... Khẳng định mặt mũi sẽ bầm dập.



Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, chính sách của tỉnh do tỉnh kêu dừng, khẳng định sẽ không chính thức công khai, chỉ gửi một thông báo xuống là xong việc. San lấp mộ phần, phục hồi đất canh tác là chuyện tốt. Nhưng quả thật theo như lời Tưởng Tuyết Tùng nói, muốn san lấp mộ phần, trước phải bình ổn lòng dân. Lòng dân bất bình, san lấp mộ phần để làm gì?

Ở trên đài, Tưởng Tuyết Tùng nghĩ gì, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đoán không ra, nhưng hai người đều có thể khẳng định, nhất định là Bí thư Tưởng muốn ra tay chèn ép Lý Vĩnh Xương. Tin tưởng ban đầu Bí thư Tưởng cũng không dám xác định được phải làm thế nào để chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác kết thúc. Nhưng thời cơ đến vừa khéo như vậy, sau khi vụ án mạng Quách Lão Hán được lộ ra, lập tức nói trên tỉnh kêu ngừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác. Điều này chẳng khác gì khiến Lý Vĩnh Xương lâm vào tình cảnh họa vô đơn chí.

Sau khi Tưởng Tuyết Tùng tuyên bố quyết định xong, thật lâu không nói gì. Cả hội trường yên tĩnh. Ánh mắt ông ta di chuyển qua từng người đang ngồi, còn tạm dừng lại trên người Hạ Lai một lát, sau đó cuối cùng vẫn ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Lý Vĩnh Xương một cái.

- Phải nói rằng, trong quá trình huyện Khổng chấp hành chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, điểm xuất phát là tốt, nhưng phương pháp công tác có vấn đề. Đồng chí Lý Vĩnh Xương làm ra một vài thành tích, mặc kệ là hạng mục xây dựng đập nước sông Lưu Sa, hay chứng thực cụ thể chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, anh ấy đều vất vả, có công lao rất lớn. Tuy nhiên công tác cách mạng không phải là mời khách ăn cơm, cũng không phải triệt tiêu ưu khuyết điểm. Có công phải khen ngợi, có sai phải phê bình, có lỗi nặng còn phải xử phạt. Trong công tác chứng thực san lấp mộ phần, phục hồi đất canh tác, Đồng chí Lý Vĩnh Xương đã phạm sai lầm và tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng khiến Quách Lão Hán chết bất ngờ, còn có hành vi lấy quyền mưu lợi cá nhân, vân vân. Tất cả đều là những sai lầm cấp thấp mà một cán bộ đảng viên không nên phạm phải. Tôi đề nghị Huyện ủy huyện Khổng chắc chắn phải nghiên cứu có ý kiến đối với sai lầm của đồng chí Lý Vĩnh Xương. Sau khi có kết quả, báo lại với Thành ủy.

Tưởng Tuyết Tùng nói cũng không nghiêm khắc, chỉ nói với giọng điệu và tốc độ bình thường chậm rãi, nhưng lại như từng đợt sấm sét vang dội trong hội trường, nổ thẳng vào tai Lý Vĩnh Xương khiến da đầu ông ta run lên, hai mắt chợt tối sầm lại, thiếu chút nữa té xỉu ngay tại chỗ!

Thật ra ông ta cho rằng, mặc dù trong quá trình chứng thực cụ thể phạm một vài sai lầm không lớn không nhỏ, nhưng cán bộ cơ sở triển khai công tác, ai không bưng chén lên ăn thịt buông chiếc đũa chửi má nó? Trông cậy vào cán bộ cơ sở nói chuyện hào hoa phong nhã như Quan Doãn, giảng đạo lý như Lý Dật Phong và Lãnh Phong, lão nông dân căn bản sẽ không để mình đẩy vòng vòng.

Không ngờ ông ta cực cực khổ khổ trả giá, kết quả lại bị Tưởng Tuyết Tùng chỉ đích danh thông báo phê bình trước mặt mọi người, lại còn muốn Huyện ủy nghiên cứu vấn đề của ông ta rồi báo lại cho Thành ủy. Ngụ ý, vấn đề của ông ta phải được nâng cao quan điểm? Chẳng lẽ nói, Bí thư Tưởng thật muốn lấy chiếc mũ cánh chuồn trên đầu ông ta xuống?

Sau khi Lý Vĩnh Xương nghĩ đến hậu quả xấu nhất của chuyện này, ngược lại rất bình tĩnh. Ánh mắt ông ta âm trầm như nước, cúi đầu không nói. Ông ta tung hoành huyện Khổng đã mấy chục năm, lại tỉ mỉ tổ chức mười mấy năm. Cho dù Tưởng Tuyết Tùng muốn ông ta miễn chức, cũng phải cân nhắc rõ ràng hậu quả nghiêm trọng sau khi ông ta xuống đài!

Sau đó, Tưởng Tuyết Tùng lại đơn giản bình luận vài câu về tình hình phát triển kinh tế ở huyện Khổng. Xem ra buổi nói chuyện đã kết thúc. Lúc sau, Lý Dật Phong và Lãnh Phong lần lượt lên tiếng. Đầu tiên là phê bình mình đã để huyện Khổng xuất hiện vấn đề trên. Từng người lại tỏ thái độ nhất định phải theo xử lý theo chỉ thị tinh thần của Bí thư Tưởng. Tuy nhiên dường như giữa họ đã sớm có sự ăn ý. Hai người đều lập lờ trong vấn đề xử lý Lý Vĩnh Xương, cũng không có lộ ra khuynh hướng rõ ràng nào.

Không ít người đang ngồi biết, huyện Khổng nghênh đón hạng mục xây dựng cơ bản có quy mô lớn nhất trong lịch sử, đồng thời cũng nghênh đón sự chấn động lớn nhất trong lịch sử. Bị Bí thư Thành ủy Tưởng chỉ đích danh phê bình trước mặt mọi người, ai cũng cho rằng sinh mạng chính trị của Lý Vĩnh Xương sợ là phải kết thúc...

Không ít người thậm chí còn nhìn về phía Lý Vĩnh Xương với con mắt vui sướng khi người gặp họa. Cũng đúng, Lý Vĩnh Xương đã chiếm giữ huyện Khổng nhiều năm, khẳng định gây ra không ít thù hằn. Huyện Khổng cũng không phải chỉ có một mình ông ta có dã tâm chính trị. Không biết có bao nhiêu người muốn thế chân vào đó, nhưng Lý Vĩnh Xương vẫn như núi Bình Khâu chắn trên đường đi tới của rất nhiều người. Nếu ông ta ngã xuống, sẽ có rất nhiều người một người làm quan cả họ được nhờ.

Sau khi tan họp, đã xảy ra một chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Tưởng Tuyết Tùng sắp ra cửa phòng họp, nữ phóng viên xinh đẹp Hạ Lai đã vào phòng họp cuối cùng, liền đúng lúc xuất hiện bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, nhỏ giọng nói với Tưởng Tuyết Tùng vài câu, còn chuyển hai tập tài liệu thật dày qua.

Tưởng Tuyết Tùng tiếp nhận tập tài liệu, vừa đi vừa mở ra. Chỉ nhìn qua vài trang, vẻ mặt nghiêm trọng, quay lại nói với Lý Dật Phong và Lãnh Phong vài câu. Lý Dật Phong liền gọi Liễu Tinh Nhã và Thôi Ngọc Cường đến.

Lý Vĩnh Xương lẫn trong đám người ở phía sau, nhìm chăm chú vào người Thôi Ngọc Cường. Hai mắt ông ta gần như phun ra lửa giận. Trong huyện Khổng, người có thể giấu được ông ta chuyện Quách Lão Hán chết, chỉ có một người - chính là Thôi Ngọc Cường. Không ngờ, Thôi Ngọc Cường lại thành Bạch Nhãn Lang.

Nhóm người Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp tới văn phòng Lý Dật Phong. Lý Dật Phong và Lãnh Phong đã đổi văn phòng. Hiện tại văn phòng anh ta lớn nhất Huyện ủy. Tưởng Tuyết Tùng chỉ đích danh Lý Dật Phong, Lãnh Phong tham gia. Về phía Thành ủy, không biết Tằng Vĩ Hiến đã đi đâu, chỉ có một mình Lãnh Nhạc đi cùng. Mặt khác, lại thêm một người tuổi còn trẻ. Đó là nữ phóng viên xinh đẹp Hạ Lai.



Tưởng Tuyết Tùng ngồi ở vị trí Lý Dật Phong mọi khi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Ông ta cầm tài liệu trong tay lật ra xem một lát, sau đó chia tài liệu ra thành hai phần phát cho Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Ông ta thoáng cảm khái nói:

- Hai vị đồng chí Dật Phong, Lãnh Phong, vấn đề huyện Khổng... Tương đối nghiêm trọng.

Vấn đề Huyện Khổng đâu chỉ tương đối nghiêm trọng, căn bản là vô cùng nghiêm trọng. Lúc này Lý Dật Phong và Lãnh Phong còn không rõ Tưởng Tuyết Tùng nói tới chuyện gì. Sau khi hai người nhận tài liệu, chỉ nhìn vài trang, vẻ mặt lập tức khiếp sợ.

Trong sự khiếp sợ, lại ẩn chứa một chút vui mừng. Hay cho một Quan Doãn, khí phách xuất ra đánh rắn giập đầu, đúng lúc khéo léo thúc đẩy sự kiện Tiền Ái Lâm lên cao. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Thật ra từ lúc đầu, khi hai người gật đầu đồng ý để Tiền Ái Lâm phục chức, chẳng khác nào ám chỉ với Quan Doãn, chờ thời cơ chín muồi, có thể đặt lá bài vấn đề Tiền Ái Lâm ngửa ra mặt bàn. Nhưng họ lại không ngờ được, Quan Doãn lựa chọn thời cơ thật đúng lúc. Hai người đều thiếu chút nữa đã quên thừa dịp khi Tưởng Tuyết Tùng đang ở đây lôi Tiền Ái Lâm đi ra.

Hiện tại cũng tốt. Quan Doãn âm thầm bố trí cũng tốt cho tất cả. Nhưng lại là thông qua phóng viên, đúng là khéo léo không để lại dấu vết. Điều này khiến cho Lý Dật Phong và Lãnh Phong không hẹn, trong lòng cùng nghĩ, đã hơn một năm tôi luyện, Quan Doãn đã chịu nhiều oan ức, đồng thời cũng học được ẩn nhẫn và xem xét thời thế. Nhiều khi đau khổ có thể khiến người ta sa sút tinh thần, hơn nữa không gượng dậy nổi. Nhưng cũng có thể khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, trong trầm mặc tích tụ sức mạnh.

- Chuyện này, nhất định phải xử lý nghiêm.

Lý Dật Phong tỏ thái độ dẫn trước. Tay phải dùng sức vung lên, thái độ vô cùng kiên quyết.

- Tôi tán thành với ý kiến của đồng chí Dật Phong.

Lãnh Phong cũng tỏ thái độ.

- Trong huyện xảy ra chuyện như vậy, tôi và đồng chí Dật Phong cũng khó tránh được một phần trách nhiệm, mong Bí thư Tưởng phê bình chúng tôi.

- Phê bình các anh vẫn còn nhẹ.

Tưởng Tuyết Tùng nghiêm mặt nói.

- Tôi nghĩ cần thiết phải điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo huyện Khổng một chút.

Lý Dật Phong và Lãnh Phong cùng kinh hãi. Nói vậy chẳng lẽ, Bí thư Tưởng thật muốn hạ quyết tâm bắt Lý Vĩnh Xương ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook