Chương 409: Điểm nút
Hà Thường Tại
13/06/2013
Sao lại đột nhiên không thấy?
Quan Doãn lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ nói có người ra tay sát hại Hồng Nhan Hinh? Hắn chẳng phải để Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực âm thầm bảo vệ Hồng Nhan Hinh? Hồng Nhan Hinh hiện tại là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, trong tay Hồng Nhan Hinh đang giữ khối tài sản lớn, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của cô, lại có thể bảo toàn tính mạng cho Trịnh Thiên Tắc.
Một khi cô mất đi con át chủ bài trong tay, chẳng những cô có thể gặp phải đều bất trắc, e rằng tính mạnh của Trịnh Thiên Tắc cũng khó được bảo toàn. Còn có một điều quan trọng hơn, ai nắm giữ được khối tài sản lớn trong tay lúc này, người đó giống như là có một thế lực hùng mạnh trong tình hình Hoàng Lương đang loạn lạc như hiện nay.
Không thể để cho Hồng Nhan Hinh rơi vào tay đối thủ.
Quan Doãn vội vàng xuống lầu, nói với Ôn Lâm:
- Lập tức đến chỗ cũ chờ anh.
Chỗ cũ là chỉ tiệm bánh nướng của Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung đã trở về Hoàng Lương, tại sao ông lại về, về khi nào, Quan Doãn vẫn không hay biết, không phải hắn không quan tâm đến Ông cụ Dung, mà là Ông cụ Dung đã quen đi và về một mình, cũng không nói cho hắn biết thời gian quay về Hoàng Lương, chỉ có điều sau khi về đã gọi điện cho Quan Doãn, Quan Doãn vội vã đến thăm hỏi Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung hơi tiều tụy
Nếu như nói duyên phận của Quan Doãn và Ông cụ Dung, thực sự là một chặn đường dài, nhưng nếu như nói đến Quan Doãn quen biết Ông cụ Dung, thì cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng trong hơn một năm, hắn chưa từng gặp qua vẻ mặt u sầu của Ông cụ như bây giờ, cũng rất ít nhìn thấy trạng thái tinh thần của Ông cụ Dung không vui, lúc này đây, hắn quả thật đã thấy được nỗi cô đơn và đau buồn của Ông cụ Dung.
Quan Doãn càng biết rõ, gặp được một người có tài trí yêu thương hắn như Ông cụ Dung. Nếu không có chuyện may mắn, tức là bi ai. Nói đúng là, nếu hắn có thể đem sự yêu thương của Ông cụ Dung chuyển đổi thành động lực cho hắn tiến lên, hắn sẽ giống như trợ thần, nhưng nếu hắn nương theo sự yêu thương của Ông cụ Dung thì sẽ trở thành người ỷ lại, nằm ngủ ngon dưới chỉ vẽ của Ông cụ Dung, cũng có thể giậm chân tại chỗ từ nay về sau khó tiến thêm một bước.
Cũng may, hắn không có nương theo sự yêu thương và chỉ vẽ của Ông cụ Dung để bám gót ỷ lại, nhưng trong lúc vô tình, đã sinh ra tình cảm sâu sắc với Ông cụ Dung. Bây giờ Quan Doãn, đã xem Ông Cụ Dung như người thân, cho nên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Ông cụ Dung đột nhiên đau lòng, khuyên Ông cụ Dung nên nghỉ ngơi một thời gian.
Ông cụ Dung không nói gì cả chỉ khoát tay, để cho Quan Doãn đi, không cần để ý đến ông, ông sẽ tự chăm sóc mình.
Quan Doãn không còn cách nào, đành phải về Thành ủy trước. Hiện tại Hồng Nhan Hinh đột nhiên mất tích, hắn cho rằng người mà bắt cóc Trịnh Thiên Tắc cũng chính là đối tượng bắt cóc Hồng Nhan Hinh, đối phương muốn ra tay đối phó Hồng Nhan Hinh. Đối với Trịnh Thiên Tắc hắn có thể không cứu, nhưng nhất định phải cứu Hồng Nhan Hinh.
Ra khỏi cửa Thành ủy. Vừa ngẩng đầu lên đã gặp Quách Vĩ Toàn. Quách Vĩ Toàn nhanh chóng bước tới trước mặt Quan Doãn, thân thiết hỏi han:
- Xem vẻ mặt cậu lo lắng, xảy ra chuyện gì rồi hả?
Đối với lời nói của Quách Vĩ Toàn hắn không cần phải giấu diếm, Quan Doãn nói:
- Hồng Nhan Hinh có khả năng mất tích.
- ...
Quách Vĩ Toàn hết sức kinh ngạc.
- Cậu giao thiệp với Hồng Nhan Hinh? Cô ta hiện tại rõ ràng là mục tiêu tiếp theo, quá nguy hiểm.
- Có nguy hiểm cũng phải tiếp xúc, trong tay cô ấy có lợi thế.
Quan Doãn không tiện nói chi tiết tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh cho Quách Vĩ Toàn nghe, chỉ hơi cường điệu nói.
- Tôi phải bảo vệ cho Hồng Nhan Hinh.
- Chuyện này... Tôi đang nghĩ cách.
Quách Vĩ Toàn kéo tay Quan Doãn ra ngoài. Ánh mắt ngó nghiêng liếc qua liếc lại, thấy Lưu Dương từ cánh cửa của Thành ủy đi ra, y lặng lẽ chỉ tay về phía Lưu Dương nói,
- Sự tình của Lưu Dương, cậu làm rất tốt.
Thư ký Thành ủy có mấy chục người, Lưu Dương nếu không phải là thư ký của Chủ tịch thành phố, y cũng sẽ không lọt vào mắt của Quan Doãn, chỉ đơn giản so sánh, y được xem như là một thư ký ngay thẳng thật thà.
Thư ký không dễ làm, trong tình huống bình thường, thư ký có hai loại, một loại là thư ký khúm núm, cúi đầu khom lưng, loại thư ký này yếu đuối, không có khí phách, rất biết lấy lòng lãnh đạo, nếu đó là một lãnh đạo có tầm nhìn thiển cận, đa phần thích kiểu thư ký như vậy. Nhưng một thư ký luồng lách mà thấp kém, vô hình trung sẽ làm giảm uy tín của lãnh đạo, khiến hình tượng của lãnh đạo giảm bề thế rất nhiều trong mắt người ngoài.
Còn có một loại tràn đầy thần khí, tự cho mình là thư ký đích thực, thư ký như vậy thông minh có thừa, không thành thực, mọi việc đều cho mình là thông minh và tự đưa ra chủ trương, hoặc là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cuối cùng nhảy vào cuộc lại bị lãnh đạo phản bội.
Có một loại thư ký ít gặp nhất chính là chân chính và duy trì tư cách nghiêm túc đứng đắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết cung kính phục vụ lãnh đạo, nhưng không ăn nói quá khép nép để hầu hạ lãnh đạo, thư ký như vậy có khí tiết nguyên tắc, khi được đưa ra ngoài, cũng sẽ là một cán bộ có nguyên tắc, theo sự quan sát của Quan Doãn, Lưu Dương đúng là loại này.
Cũng do bản thân Lưu Dương là con người đáng tín nhiệm, Quan Doãn mới tận lực thúc đẩy đưa Lưu Dương ra ngoài. Nếu chỉ vì để đối phó Hô Diên Ngạo Bác, hắn sẽ không giúp Lưu Dương.
Tuy nhiên lại nói, việc thúc đẩy Lưu Dương ra ngoài, quả thật giống như Quách Vĩ Toàn nói, việc này làm rất thành công.
Quan Doãn quay lại nhìn Lưu Dương, thấy Lưu Dương vội vàng bước lên xe của Thành ủy, lập tức đi khỏi, không khỏi trong lòng lộ ra một sự nghi vấn, rốt cuộc là nghi vấn gì, hắn còn chưa kịp suy nghĩ ra, liền bị câu nói của Quách Vĩ Toàn kéo hắn về thực tại.
- Cụ thể là chuyện gì, nói cho tôi nghe, tôi giúp cậu nghĩ ra biện pháp.
Đang nói chuyện, đã đến tiệm bánh nướng của ông cụ Dung, Ôn Lâm đã đến trước đó rồi, không may, Ông cụ Dung lại không có ở đó, tuy nhiên cũng hay, đỡ phải giới thiệu Quách Vĩ Toàn, Quan Doãn mở cửa, mời Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn đi vào
Quách Vĩ Toàn tuy rằng khó hiểu tại sao Quan Doãn có chìa khóa của nhà bánh nướng, nhưng y không hỏi nhiều, y đã từng chứng kiến tài năng và trí tuệ của Quan Doãn, cũng hiểu đạo lý thỏ khôn ắt có ba hang, trong lòng y khấp khởi vui mừng vì Quan Doãn đã dẫn y đến địa điểm bí mật, như thế có thể nói, Quan Doãn không xem y là người ngoài
Về phần Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, cũng không cần Quan Doãn giới thiệu, đã biết nhau ở huyện Khổng. Ba người ngồi xuống, Quan Doãn tự mình rót nước cho Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, Ôn Lâm vội vàng uống nước, sau đó kể đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra, khi Ôn Lâm gặp mặt Hồng Nhan Hinh, giáp mặt nói ra một chuỗi con số của Quan Doãn, lúc ấy Hồng Nhan Hinh liền khiếp sợ tại chỗ, sợ đến nỗi ngây người hồi lâu mới lẩm bẩm nói mấy câu:
- Mọi chuyện đều là do ông trời xếp đặt, hoá ra bên trong tối tăm lại sự sống tồn tại, bỏ đi, bỏ đi, tôi cũng không miễn cưỡng, nhờ cô chuyển lời cho Quan Doãn, chỉ cần hắn chịu gặp mặt tôi một lần, tôi sẽ làm theo ý nguyện của hắn.
Ôn Lâm vừa nghe xong, mừng rỡ, cô cùng Hồng Nhan Hinh định ra thời gian và địa điểm cho buổi gặp mặt tối hôm nay. Mặc dù không biết trong tay Hồng Nhan Hinh nắm giữ khối tài sản lớn cỡ nào, nhưng Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh có tầm quan trọng đối với Quan Doãn, cô muốn thúc đẩy thành công sự hợp tác giữa Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh, việc này đem lại cho cô cảm giác hoàn thành sứ mệnh. Hơn nữa Ôn Lâm cũng biết, nếu cùng Hồng Nhan Hinh hợp tác thành công, đối với sự phát triển sau này của cô cũng có lợi, có thể cho cô thoát khỏi cái bóng của Kim Nhất Giai.
Tuy nói Kim Nhất Giai không có đề phòng với cô, xem cô như chị em, nhưng Ôn Lâm rất hiếu thắng, không muốn núp dưới bóng của Kim Nhất Giai, cô muốn tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, muốn tự mình nắm giữ mục tiêu vận mệnh của mình.
Cùng Hồng Nhan Hinh định ra một cuộc hẹn là một cơ hội tốt, để tỏ lòng thành ý, Ôn Lâm đã đến trước mười phút. Kết quả cô đợi mãi ngó nghiêng tìm kíêm mà cũng không thấy bóng dáng của Hồng Nhan Hinh, nhìn vào thời gian hẹn, Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh là người rất đúng giờ, chậm trễ chắc có chuyện không hay, vội gọi điện thoại cho Hồng Nhan Hinh, kết quả không thể liên lạc được.
- Đoán chừng là không xong.
Vẻ mặt Ôn Lâm lo lắng.
- Làm sao bây giờ? Hồng Nhan Hinh lần trước đã nói cô có khả năng gặp nguy hiểm, cô ấy bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ đã gặp nguy hiểm tính mạng chăng? Quan Doãn, anh mau nghĩ cách cứu cô ấy.
-….
Quan Doãn trầm ngâm một lát, cũng không để ý Quách Vĩ Toàn đang ở đây, lúc này lấy điện thoại ra gọi cho cho Lưu Bảo Gia,
- Bảo Gia, Hồng Nhan Hinh…
Quan Doãn còn chưa dứt lời, Lưu Bảo Gia liền thở hồng hộc nói:
- Anh Quan, em và Tấn Lực bị lừa, vừa rồi em cùng Tấn Lực thay nhau bảo vệ Hồng Nhan Hinh, chưa đến một canh giờ, đột nhiên có mấy người giả vờ đụng vào tụi em, em không để ý tới, đối phương ngược lại cũng không buông tha, còn hùng hùng hổ hổ, nói mấy câu liền ra tay. Kết quả trong nháy mắt đánh nhau, Hồng Nhan Hinh đã bị chiếc Audi đón đi.
Chiến thuật dương đông kích tây, có thể thấy được đối phương đã sớm chú ý mọi hành động của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, bởi vậy có thể nói trình độ bảo vệ của Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực vẫn còn kém.
- Em đánh ngã hai người, ba người chạy thoát, hiện tại em đang cùng Lôi Tấn Lực ở phòng thẩm vấn, muốn tra ra manh mối cũng khó.
Lưu Bảo Gia oán hận nói, y mặc dù biết đạo lý thường đi dọc bờ sông làm sao không ướt giày, nhưng trải qua sự tình của Hồng Nhan Hinh, khiến y nuốt không trôi ác khí này, chủ yếu là y cũng biết rõ Hồng Nhan Hinh là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, sự tình quan trọng.
- Có thấy rõ số xe không?
Trời đã tối, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Bảo Gia dưới tình thế cấp bách, hẳn là không chú ý tới bảng số xe, nhưng Quan Doãn vẫn là ôm một tia hy vọng cho câu hỏi cuối cùng.
- Không có.
Lưu Bảo Gia chán nản nói.
- Lần này em đã gây ra tội lớn, Anh Quan, anh cứ yên tâm, em không lấy lại danh dự em không còn mặt mũi gặp anh.
Vấn đề hiện tại không phải là lấy lại danh dự hay không, mà trước tiên phải cứu được Hồng Nhan Hinh, nếu chẳng may Hồng Nhan Hinh xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được. Quan Doãn cái khó ló cái khôn, lúc này cắt đứt điện thoại của Lưu Bảo Gia, bấm điện thoại cho Hoàng Hán.
- Cục trưởng Hoàng, Hồng Nhan Hinh ở gần Nhất Oản Hương đã bị một chiếc xe Audi cưỡng chế bắt đi rồi.
Quan Doãn tin vào thế lực của Hoàng Hán ở Hoàng Lương, nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể điều tra rõ. Quả nhiên, Hoàng Hán vừa nghe Quan Doãn nói, không nói gì:
- Đợi tôi điều tra.
Sau mấy phút đồng hồ, Hoàng Hán lại gọi điện thoại:
- Tìm được rồi, chiếc xe sau khi lái ra khỏi thành phố đã đến một nhà hàng bên đường vẫn chưa đi ra, hiện tại đã cho người đi thăm dò rồi, bất quá tôi đoán đối phương đã đổi xe. Manh mối hẳn là bị chặt đứt, đối phương là tay già đời, rất cẩn thận, cũng rất có nghề. Đại thư ký Quan, chuyện này đừng lo lắng quá, giao cho tôi.
- Không, chuyện này, tôi nhất định phải quản.
Quan Doãn với giọng điệu bàn bạc nói.
- Làm phiền Cục trưởng Hoàng nói cho tối biết vị trí của nhà hàng ven đường.
Hoàng Hán lo lắng:
- Có cần tôi cho mấy người để cho cậu chỉ huy?
- Không cần.
Quan Doãn thắng thắn nói.
- Thế cục Hoàng Lương, còn cần đến lực lượng của Cục trưởng Hoàng, nhưng người của anh hiện không nên ra tay, nếu ra tay lúc này sẽ trúng kế của người khác.
Quan Doãn lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ nói có người ra tay sát hại Hồng Nhan Hinh? Hắn chẳng phải để Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực âm thầm bảo vệ Hồng Nhan Hinh? Hồng Nhan Hinh hiện tại là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, trong tay Hồng Nhan Hinh đang giữ khối tài sản lớn, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của cô, lại có thể bảo toàn tính mạng cho Trịnh Thiên Tắc.
Một khi cô mất đi con át chủ bài trong tay, chẳng những cô có thể gặp phải đều bất trắc, e rằng tính mạnh của Trịnh Thiên Tắc cũng khó được bảo toàn. Còn có một điều quan trọng hơn, ai nắm giữ được khối tài sản lớn trong tay lúc này, người đó giống như là có một thế lực hùng mạnh trong tình hình Hoàng Lương đang loạn lạc như hiện nay.
Không thể để cho Hồng Nhan Hinh rơi vào tay đối thủ.
Quan Doãn vội vàng xuống lầu, nói với Ôn Lâm:
- Lập tức đến chỗ cũ chờ anh.
Chỗ cũ là chỉ tiệm bánh nướng của Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung đã trở về Hoàng Lương, tại sao ông lại về, về khi nào, Quan Doãn vẫn không hay biết, không phải hắn không quan tâm đến Ông cụ Dung, mà là Ông cụ Dung đã quen đi và về một mình, cũng không nói cho hắn biết thời gian quay về Hoàng Lương, chỉ có điều sau khi về đã gọi điện cho Quan Doãn, Quan Doãn vội vã đến thăm hỏi Ông cụ Dung.
Ông cụ Dung hơi tiều tụy
Nếu như nói duyên phận của Quan Doãn và Ông cụ Dung, thực sự là một chặn đường dài, nhưng nếu như nói đến Quan Doãn quen biết Ông cụ Dung, thì cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng trong hơn một năm, hắn chưa từng gặp qua vẻ mặt u sầu của Ông cụ như bây giờ, cũng rất ít nhìn thấy trạng thái tinh thần của Ông cụ Dung không vui, lúc này đây, hắn quả thật đã thấy được nỗi cô đơn và đau buồn của Ông cụ Dung.
Quan Doãn càng biết rõ, gặp được một người có tài trí yêu thương hắn như Ông cụ Dung. Nếu không có chuyện may mắn, tức là bi ai. Nói đúng là, nếu hắn có thể đem sự yêu thương của Ông cụ Dung chuyển đổi thành động lực cho hắn tiến lên, hắn sẽ giống như trợ thần, nhưng nếu hắn nương theo sự yêu thương của Ông cụ Dung thì sẽ trở thành người ỷ lại, nằm ngủ ngon dưới chỉ vẽ của Ông cụ Dung, cũng có thể giậm chân tại chỗ từ nay về sau khó tiến thêm một bước.
Cũng may, hắn không có nương theo sự yêu thương và chỉ vẽ của Ông cụ Dung để bám gót ỷ lại, nhưng trong lúc vô tình, đã sinh ra tình cảm sâu sắc với Ông cụ Dung. Bây giờ Quan Doãn, đã xem Ông Cụ Dung như người thân, cho nên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Ông cụ Dung đột nhiên đau lòng, khuyên Ông cụ Dung nên nghỉ ngơi một thời gian.
Ông cụ Dung không nói gì cả chỉ khoát tay, để cho Quan Doãn đi, không cần để ý đến ông, ông sẽ tự chăm sóc mình.
Quan Doãn không còn cách nào, đành phải về Thành ủy trước. Hiện tại Hồng Nhan Hinh đột nhiên mất tích, hắn cho rằng người mà bắt cóc Trịnh Thiên Tắc cũng chính là đối tượng bắt cóc Hồng Nhan Hinh, đối phương muốn ra tay đối phó Hồng Nhan Hinh. Đối với Trịnh Thiên Tắc hắn có thể không cứu, nhưng nhất định phải cứu Hồng Nhan Hinh.
Ra khỏi cửa Thành ủy. Vừa ngẩng đầu lên đã gặp Quách Vĩ Toàn. Quách Vĩ Toàn nhanh chóng bước tới trước mặt Quan Doãn, thân thiết hỏi han:
- Xem vẻ mặt cậu lo lắng, xảy ra chuyện gì rồi hả?
Đối với lời nói của Quách Vĩ Toàn hắn không cần phải giấu diếm, Quan Doãn nói:
- Hồng Nhan Hinh có khả năng mất tích.
- ...
Quách Vĩ Toàn hết sức kinh ngạc.
- Cậu giao thiệp với Hồng Nhan Hinh? Cô ta hiện tại rõ ràng là mục tiêu tiếp theo, quá nguy hiểm.
- Có nguy hiểm cũng phải tiếp xúc, trong tay cô ấy có lợi thế.
Quan Doãn không tiện nói chi tiết tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh cho Quách Vĩ Toàn nghe, chỉ hơi cường điệu nói.
- Tôi phải bảo vệ cho Hồng Nhan Hinh.
- Chuyện này... Tôi đang nghĩ cách.
Quách Vĩ Toàn kéo tay Quan Doãn ra ngoài. Ánh mắt ngó nghiêng liếc qua liếc lại, thấy Lưu Dương từ cánh cửa của Thành ủy đi ra, y lặng lẽ chỉ tay về phía Lưu Dương nói,
- Sự tình của Lưu Dương, cậu làm rất tốt.
Thư ký Thành ủy có mấy chục người, Lưu Dương nếu không phải là thư ký của Chủ tịch thành phố, y cũng sẽ không lọt vào mắt của Quan Doãn, chỉ đơn giản so sánh, y được xem như là một thư ký ngay thẳng thật thà.
Thư ký không dễ làm, trong tình huống bình thường, thư ký có hai loại, một loại là thư ký khúm núm, cúi đầu khom lưng, loại thư ký này yếu đuối, không có khí phách, rất biết lấy lòng lãnh đạo, nếu đó là một lãnh đạo có tầm nhìn thiển cận, đa phần thích kiểu thư ký như vậy. Nhưng một thư ký luồng lách mà thấp kém, vô hình trung sẽ làm giảm uy tín của lãnh đạo, khiến hình tượng của lãnh đạo giảm bề thế rất nhiều trong mắt người ngoài.
Còn có một loại tràn đầy thần khí, tự cho mình là thư ký đích thực, thư ký như vậy thông minh có thừa, không thành thực, mọi việc đều cho mình là thông minh và tự đưa ra chủ trương, hoặc là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cuối cùng nhảy vào cuộc lại bị lãnh đạo phản bội.
Có một loại thư ký ít gặp nhất chính là chân chính và duy trì tư cách nghiêm túc đứng đắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết cung kính phục vụ lãnh đạo, nhưng không ăn nói quá khép nép để hầu hạ lãnh đạo, thư ký như vậy có khí tiết nguyên tắc, khi được đưa ra ngoài, cũng sẽ là một cán bộ có nguyên tắc, theo sự quan sát của Quan Doãn, Lưu Dương đúng là loại này.
Cũng do bản thân Lưu Dương là con người đáng tín nhiệm, Quan Doãn mới tận lực thúc đẩy đưa Lưu Dương ra ngoài. Nếu chỉ vì để đối phó Hô Diên Ngạo Bác, hắn sẽ không giúp Lưu Dương.
Tuy nhiên lại nói, việc thúc đẩy Lưu Dương ra ngoài, quả thật giống như Quách Vĩ Toàn nói, việc này làm rất thành công.
Quan Doãn quay lại nhìn Lưu Dương, thấy Lưu Dương vội vàng bước lên xe của Thành ủy, lập tức đi khỏi, không khỏi trong lòng lộ ra một sự nghi vấn, rốt cuộc là nghi vấn gì, hắn còn chưa kịp suy nghĩ ra, liền bị câu nói của Quách Vĩ Toàn kéo hắn về thực tại.
- Cụ thể là chuyện gì, nói cho tôi nghe, tôi giúp cậu nghĩ ra biện pháp.
Đang nói chuyện, đã đến tiệm bánh nướng của ông cụ Dung, Ôn Lâm đã đến trước đó rồi, không may, Ông cụ Dung lại không có ở đó, tuy nhiên cũng hay, đỡ phải giới thiệu Quách Vĩ Toàn, Quan Doãn mở cửa, mời Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn đi vào
Quách Vĩ Toàn tuy rằng khó hiểu tại sao Quan Doãn có chìa khóa của nhà bánh nướng, nhưng y không hỏi nhiều, y đã từng chứng kiến tài năng và trí tuệ của Quan Doãn, cũng hiểu đạo lý thỏ khôn ắt có ba hang, trong lòng y khấp khởi vui mừng vì Quan Doãn đã dẫn y đến địa điểm bí mật, như thế có thể nói, Quan Doãn không xem y là người ngoài
Về phần Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, cũng không cần Quan Doãn giới thiệu, đã biết nhau ở huyện Khổng. Ba người ngồi xuống, Quan Doãn tự mình rót nước cho Ôn Lâm và Quách Vĩ Toàn, Ôn Lâm vội vàng uống nước, sau đó kể đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra, khi Ôn Lâm gặp mặt Hồng Nhan Hinh, giáp mặt nói ra một chuỗi con số của Quan Doãn, lúc ấy Hồng Nhan Hinh liền khiếp sợ tại chỗ, sợ đến nỗi ngây người hồi lâu mới lẩm bẩm nói mấy câu:
- Mọi chuyện đều là do ông trời xếp đặt, hoá ra bên trong tối tăm lại sự sống tồn tại, bỏ đi, bỏ đi, tôi cũng không miễn cưỡng, nhờ cô chuyển lời cho Quan Doãn, chỉ cần hắn chịu gặp mặt tôi một lần, tôi sẽ làm theo ý nguyện của hắn.
Ôn Lâm vừa nghe xong, mừng rỡ, cô cùng Hồng Nhan Hinh định ra thời gian và địa điểm cho buổi gặp mặt tối hôm nay. Mặc dù không biết trong tay Hồng Nhan Hinh nắm giữ khối tài sản lớn cỡ nào, nhưng Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh có tầm quan trọng đối với Quan Doãn, cô muốn thúc đẩy thành công sự hợp tác giữa Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh, việc này đem lại cho cô cảm giác hoàn thành sứ mệnh. Hơn nữa Ôn Lâm cũng biết, nếu cùng Hồng Nhan Hinh hợp tác thành công, đối với sự phát triển sau này của cô cũng có lợi, có thể cho cô thoát khỏi cái bóng của Kim Nhất Giai.
Tuy nói Kim Nhất Giai không có đề phòng với cô, xem cô như chị em, nhưng Ôn Lâm rất hiếu thắng, không muốn núp dưới bóng của Kim Nhất Giai, cô muốn tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, muốn tự mình nắm giữ mục tiêu vận mệnh của mình.
Cùng Hồng Nhan Hinh định ra một cuộc hẹn là một cơ hội tốt, để tỏ lòng thành ý, Ôn Lâm đã đến trước mười phút. Kết quả cô đợi mãi ngó nghiêng tìm kíêm mà cũng không thấy bóng dáng của Hồng Nhan Hinh, nhìn vào thời gian hẹn, Ôn Lâm biết Hồng Nhan Hinh là người rất đúng giờ, chậm trễ chắc có chuyện không hay, vội gọi điện thoại cho Hồng Nhan Hinh, kết quả không thể liên lạc được.
- Đoán chừng là không xong.
Vẻ mặt Ôn Lâm lo lắng.
- Làm sao bây giờ? Hồng Nhan Hinh lần trước đã nói cô có khả năng gặp nguy hiểm, cô ấy bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ đã gặp nguy hiểm tính mạng chăng? Quan Doãn, anh mau nghĩ cách cứu cô ấy.
-….
Quan Doãn trầm ngâm một lát, cũng không để ý Quách Vĩ Toàn đang ở đây, lúc này lấy điện thoại ra gọi cho cho Lưu Bảo Gia,
- Bảo Gia, Hồng Nhan Hinh…
Quan Doãn còn chưa dứt lời, Lưu Bảo Gia liền thở hồng hộc nói:
- Anh Quan, em và Tấn Lực bị lừa, vừa rồi em cùng Tấn Lực thay nhau bảo vệ Hồng Nhan Hinh, chưa đến một canh giờ, đột nhiên có mấy người giả vờ đụng vào tụi em, em không để ý tới, đối phương ngược lại cũng không buông tha, còn hùng hùng hổ hổ, nói mấy câu liền ra tay. Kết quả trong nháy mắt đánh nhau, Hồng Nhan Hinh đã bị chiếc Audi đón đi.
Chiến thuật dương đông kích tây, có thể thấy được đối phương đã sớm chú ý mọi hành động của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, bởi vậy có thể nói trình độ bảo vệ của Lưu Bảo Gia và Lôi Tân Lực vẫn còn kém.
- Em đánh ngã hai người, ba người chạy thoát, hiện tại em đang cùng Lôi Tấn Lực ở phòng thẩm vấn, muốn tra ra manh mối cũng khó.
Lưu Bảo Gia oán hận nói, y mặc dù biết đạo lý thường đi dọc bờ sông làm sao không ướt giày, nhưng trải qua sự tình của Hồng Nhan Hinh, khiến y nuốt không trôi ác khí này, chủ yếu là y cũng biết rõ Hồng Nhan Hinh là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, sự tình quan trọng.
- Có thấy rõ số xe không?
Trời đã tối, chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Bảo Gia dưới tình thế cấp bách, hẳn là không chú ý tới bảng số xe, nhưng Quan Doãn vẫn là ôm một tia hy vọng cho câu hỏi cuối cùng.
- Không có.
Lưu Bảo Gia chán nản nói.
- Lần này em đã gây ra tội lớn, Anh Quan, anh cứ yên tâm, em không lấy lại danh dự em không còn mặt mũi gặp anh.
Vấn đề hiện tại không phải là lấy lại danh dự hay không, mà trước tiên phải cứu được Hồng Nhan Hinh, nếu chẳng may Hồng Nhan Hinh xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được. Quan Doãn cái khó ló cái khôn, lúc này cắt đứt điện thoại của Lưu Bảo Gia, bấm điện thoại cho Hoàng Hán.
- Cục trưởng Hoàng, Hồng Nhan Hinh ở gần Nhất Oản Hương đã bị một chiếc xe Audi cưỡng chế bắt đi rồi.
Quan Doãn tin vào thế lực của Hoàng Hán ở Hoàng Lương, nhất định trong khoảng thời gian ngắn có thể điều tra rõ. Quả nhiên, Hoàng Hán vừa nghe Quan Doãn nói, không nói gì:
- Đợi tôi điều tra.
Sau mấy phút đồng hồ, Hoàng Hán lại gọi điện thoại:
- Tìm được rồi, chiếc xe sau khi lái ra khỏi thành phố đã đến một nhà hàng bên đường vẫn chưa đi ra, hiện tại đã cho người đi thăm dò rồi, bất quá tôi đoán đối phương đã đổi xe. Manh mối hẳn là bị chặt đứt, đối phương là tay già đời, rất cẩn thận, cũng rất có nghề. Đại thư ký Quan, chuyện này đừng lo lắng quá, giao cho tôi.
- Không, chuyện này, tôi nhất định phải quản.
Quan Doãn với giọng điệu bàn bạc nói.
- Làm phiền Cục trưởng Hoàng nói cho tối biết vị trí của nhà hàng ven đường.
Hoàng Hán lo lắng:
- Có cần tôi cho mấy người để cho cậu chỉ huy?
- Không cần.
Quan Doãn thắng thắn nói.
- Thế cục Hoàng Lương, còn cần đến lực lượng của Cục trưởng Hoàng, nhưng người của anh hiện không nên ra tay, nếu ra tay lúc này sẽ trúng kế của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.