Chương 142: Diễn biến quá trình
Hà Thường Tại
18/03/2013
Vụ án Tiền Ái Lâm còn chưa bước vào thủ tục tư pháp, đang trong lúc điều tra lấy chứng nhận. Trên cơ bản sự thật rõ ràng chứng cớ đầy đủ, dựa theo quy trình bình thường, trong một tháng liền có thể bước vào quy trình tư pháp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiền Ái Lâm sẽ bị phán hai mươi năm tù có thời hạn trở lên.
Nhưng nếu nâng lên tới Cục Công an thành phố thẩm vấn, kết quả cuối cùng như thế nào, liền khó mà nói được. Vượt ra khỏi lực ảnh hưởng của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, chẳng khác gì là nói, vấn đề góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm cuối cùng biến thành Tiền Ái Lâm đùa với lửa, vẫn là lửa cháy bùng lên cuối cùng đốt sang người khác. Lý Dật Phong và Lãnh Phong đã mất đi quyền chủ động.
- Về các vấn đề nhân sự khác, liền do Phó trưởng ban Diệp giải thích một chút.
Bạch Sa vừa nói xong, chuyển đề tài sang cho Diệp Lâm, dụng ý rất rõ ràng, quyết định dẫn Lý Vĩnh Xương và Tiền Ái Lâm đi là mệnh lệnh, không được thương lượng.
Lý Dật Phong nhìn Lãnh Phong bằng ánh mắt trưng cầu, Lãnh Phong khẽ gật đầu, hai người nháy mắt liền đạt thành nhận thức chung. Lý Vĩnh Xương chỉ có thể do Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án điều tra, không ai thắc mắc gì. Tiền Ái Lâm giao cho Cục Công an thành phố thẩm vấn, cũng không có gì, dù sao mục đích khiến Lý Vĩnh Xương rơi đài đã đạt được, vậy là đã đúng ý của Lý Dật Phong. Vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương như thế nào, ông ta cũng không quan tâm. Tiền Ái Lâm bị phán mười năm hay là hai mươi năm tù, ông ta cũng không ý kiến. Còn Lãnh Phong khả năng theo như lời muốn khiến Lý Vĩnh Xương vĩnh viễn không trở mình được, chính là chuyện của Lãnh Phong rồi, không liên quan đến ông ta.
Bạch Sa xoay người đi ra ngoài, cố ý lảng tránh thảo luận vấn đề sắp xếp nhân sự của huyện Khổng. Kỳ thật, ông ta thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, điều chỉnh bộ máy huyện Khổng, ông ta có một phiếu quyền biểu quyết, đã có ý lảng tránh, phỏng chừng cũng là không định tham gia vào trong cuộc đọ sức điều chỉnh nhân sự của huyện Khổng.
Lý Vĩnh Xương bị lật đổ, huyện Khổng trống một ngai vàng Phó bí thư huyện ủy, khẳng định có rất nhiều người cạnh tranh, mà vấn đề nhân sự từ trước đến nay là thể hiện quyền lực trong tay Bí thư. Tưởng Tuyết Tùng nhất định sẽ nắm chặt ứng cử viên Phó bí thư trong tay mình, nếu không, thế cục huyện Khổng, sẽ hoàn toàn đảo về hướng Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Mà Hô Diên Ngạo Bác chưa chắc khiến cho Tưởng Tuyết Tùng được như ý nguyện.
Bạch Sa vừa đi, Lý Vĩnh Xương cũng bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại có Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Diệp Lâm.
Diệp Lâm vẻ mặt hơi tức giận, bất mãn liếc mắt nhìn Lý Dật Phong, hiển nhiên bà ta đã đã biết tin tức Ôn Lâm từ chức. Bà ta hơi bất mãn chuyện Lý Dật Phong không thông báo cho bà ta một tiếng liền đã phê chuẩn cho Ôn Lâm từ chức. Lý Dật Phong làm bộ không thấy, sự việc của Ôn Lâm không phải ông ta cố ý giấu diếm Diệp Lâm, mà là ông ta cảm thấy người lựa chọn từ chức là Ôn Lâm, còn nữa với quan hệ của ông ta và Diệp Lâm, không đáng báo cáo cho bà ta trước tiên.
Diệp Lâm ngẩng đầu, vuốt lại tóc. Thong thả nói:
- Đồng chí Dật Phong và đồng chí Lãnh Phong. Đối với vấn đề ứng cử viên Phó bí thư, có ý kiến gì hay không?
- Tạm thời chưa nghĩ ra, hay là xin Thành ủy quyết định đi.
Lý Dật Phong trực tiếp vứt bỏ vấn đề khó khăn. Ông ta biết rõ, việc chọn người kế nhiệm Lý Vĩnh Xương, Tưởng Tuyết Tùng nhất định phải xếp người một nhà vào, nếu không huyện Khổng sẽ hoàn toàn thoát khỏi lực ảnh hưởng của Tưởng Tuyết Tùng, cùng với đề bạt một ứng cử viên râu ria, còn không bằng chẳng nói gì.
- Tôi lại có một ý nghĩ...
Lý Dật Phong nghĩ Lãnh Phong cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền không đề cập tới tên người nào. Dù sao khi sự việc của Lý Vĩnh Xương truyền rộng ra, Lãnh Phong cũng đồng nghĩa với đắc tội Tưởng Tuyết Tùng. Không nghĩ Lãnh Phong giống như không phân tích rõ tình thế vậy, không ngờ đề bạt chọn người,
- Tôi cho rằng đồng chí Vĩ Toàn có kinh nghiệm công tác phong phú. Năng lực xuất sắc, để anh ta đảm nhiệm Phó bí thư, có thể càng có lợi cho việc đoàn kết và phát triển kinh tế trong bộ máy huyện Khổng.
Lời này vừa nói ra, Lý Dật Phong lập tức thoáng nhìn một cách đầy thâm ý về phía Lãnh Phong, trong lòng kinh ngạc. Hay cho một Lãnh Phong, đằng sau vẻ lạnh lùng, không ngờ cũng có trí tuệ chính trị, mưu kế tỉ mỉ. Quả nhiên ông ta không bằng ánh mắt xem xét thời thế cao minh của Lãnh Phong, hơi chậm một bước.
Đề bạt Quách Vĩ Toàn từ Phó chủ tịch thường trực huyện đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, là quân cờ hay nhất. Quách Vĩ Toàn là người của Tưởng Tuyết Tùng. Lãnh Phong đã mang đến một thế cân bằng trong bộ máy chính phủ. Nếu Quách Vĩ Toàn từ bộ máy chính phủ chuyển tới Huyện ủy, cạnh giường Lãnh Phong đã không có người khác ngủ ngáy, áp lực sẽ giảm bớt rất nhiều, quyền lực Lãnh Phong sẽ được nâng cao. Nếu không, bên cạnh của ông ta có một Lý Vĩnh Xương vừa bị lật đổ, lại có một Quách Vĩ Toàn tới nữa, thì đúng là bước đi thật khó khăn.
Từ Phó chủ tịch thường trực huyện lên đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, bề ngoài là cùng cấp, kỳ thật vẫn là thăng lên một bước nhỏ. Lãnh Phong đề bạt như vậy, vừa có thể thể hiện thiện ý với Tưởng Tuyết Tùng, lại khiến cho tâm lý Quách Vĩ Toàn được thoải mái, một công đôi việc. Bất kể là có làm trúng với tâm ý của Tưởng Tuyết Tùng hay không, hai bên chắc chắn là có ân tình. Lý Dật Phong ảo não một hồi, làm sao ông ta lại không nghĩ tới?
Lý Vĩnh Xương mới bị lật đổ, sau thời đại của Lý Vĩnh Xương, thế cục huyện Khổng liền lại bước vào trong một vòng đọ sức âm thầm mới. Trong đầu Lý Dật Phong nảy ra một ý niệm, chính kiến khác biệt giữa ông ta và Lãnh Phong, sau khi Lý Vĩnh Xương là nơi giảm xóc lớn nhất không còn tồn tại, ông ta và Lãnh Phong sẽ lại diễn một hồi đọ sức như thế nào nữa?
Diệp Lâm chỉ khẽ gật đầu:
- Được, tôi sẽ phản ánh ý kiến lên Thành ủy.
Đảm nhiệm Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy nhiều năm, Diệp Lâm đã sớm luyện được bản lĩnh ung dung thản nhiên, là cán bộ chưởng quản mũ quan của các cán bộ khác, nhất định phải có một gương mặt làm cho người ta nhìn không thấu được ý nghĩ thực sự, nói tục là có khuôn mặt như bài tú-lơ-khơ. Huống chi Diệp Lâm cũng hiểu rõ, huyện Khổng tuy nhỏ, nhưng hiện tại huyện Khổng là một điểm tựa mấu chốt. Ngai vàng Phó bí thư huyện ủy huyện Khổng, nói không chừng sẽ trở thành điểm bùng nổ đồng mặt mà không đồng lòng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác.
Trong lòng Diệp Lâm than nhỏ một tiếng, bỗng nhiên lại muốn đề cập đến chuyện Ôn Lâm từ chức. Chẳng ai có thể nghĩ đến cảnh tàn sát khốc liệt trong cuộc đọ sức ở huyện Khổng càng ngày càng nghiêm trọng, và rất có xu thế từ đốm lửa thành đám cháy lớn. Hiện tại Ôn Lâm rời đi, cũng coi như chuyện tốt, nếu không nếu chẳng may thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá), cuối cùng tìm ai nói rõ lý lẽ đây?
Nhưng nghĩ đến Quan Doãn, bà lại mơ hồ có một chút lo lắng. Quan Doãn đã bị vùi lấp quá sâu trong đám cháy lớn ở huyện Khổng, đừng nói muốn ở giữa mưu lợi bất chính, cuối cùng có thể toàn mạng trở ra cũng đã là tốt lắm rồi. Cũng không biết sao, hiện tại bà quan tâm Quan Doãn luôn vượt qua mức thường tình, nhất là khi bà nghe nói Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng viết lưu niệm luận thơ một câu "Kiếp này chỉ có hai hàng nước mắt, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân". Một dây cung ở trong lòng bị xúc động sâu sắc. Nhớ tới năm đó Tưởng Tuyết Tùng trẻ tuổi cũng từng giống như Quan Doãn vậy, cũng từng nói một lời tình sâu nghĩa nặng với bà giống như vậy, bà gần như không thể ức chế mà nảy sinh thiện cảm mãnh liệt với Quan Doãn.
Nếu Quan Doãn có thể ở cùng một nơi với Ôn Lâm, thì tốt biết mấy. Người ở trong quan trường còn có thể cảm nhận được tình yêu tốt đẹp là chuyện vô cùng đáng quý. Chuyện xưa không thể theo đuổi mãi được, nhưng chuyện xưa giữa bà và Tưởng Tuyết Tùng là kỷ niệm đẹp đáng giá và đáng trân trọng nhất trong đời.
Nếu Ôn Lâm đã từ chức, Diệp Lâm sẽ không chú ý nhiều đến thế cục huyện Khổng. Tuy rằng rất muốn nhắc tới Quan Doãn, lại cảm thấy không thích hợp lắm, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Hy vọng huyện Khổng mau chóng ổn định lại.
Sau đó, Diệp Lâm và Bạch Sa cũng không dừng lại thêm, khởi hành luôn. Khi tới chỉ có hai chiếc xe chuyên dụng, đến lúc ra đi là bốn chiếc, thêm hai chiếc xe chuyên dụng, ngồi trong đó lần lượt là Lý Vĩnh Xương và Tiền Ái Lâm.
Lý Dật Phong, Lãnh Phong cùng với lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy tiễn đưa tới tận cửa chính Huyện ủy. Bạch Sa cố ý dừng lại một lát ở trước cửa chính đổ nát thê lương của Huyện ủy, hơi hơi xúc động nói:
- Phá rồi lại xây, tòa nhà huyện ủy huyện Khổng quá cũ nát rồi, cũng nên tu sửa một lần.
Quan Doãn đi theo sau lưng tiễn đưa đám người, nhìn theo xe chuyên dụng của Bạch Sa và Diệp Lâm biến mất ở cuối ngã tư đường, đến tận khi không còn nhìn thấy đèn sau của xe, hắn mới giật mình bừng tỉnh. Nhớ lại không lâu trước kia khi Lý Vĩnh Xương bị gọi khẩn cấp tới thành phố Hoàng Lương họp, là cảnh tượng bực bội như thế nào. Hiện tại lại đi thành phố Hoàng Lương, nhưng thân phận đã cách biệt một trời một vực, tin rằng Lý Vĩnh Xương cũng sẽ thấy được sự tang thương và bất đắc dĩ.
Khai sáng một thời đại là một việc vô cùng gian nan, nhưng chấm dứt một thời đại, có khi chỉ là từ một chuyện nhỏ tạo thành cơ hội mà dẫn phát nên.
Cũng bồi hồi giống như Quan Doãn, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đứng ở cửa chính Huyện ủy trong đám gạch vỡ ngói gãy, đến khi xe chuyên dụng của Bạch Sa và Diệp Lâm biến mất một hồi lâu rồi còn chưa cất bước. Có lẽ đang suy nghĩ ngày hôm Lý Vĩnh Xương rơi đài kéo dài quá lâu, cũng có lẽ đang suy nghĩ sau thời đại của Lý Vĩnh Xương huyện Khổng lại sắp sửa nghênh đón cục diện gì. Hai người đều thật lâu không nói gì, đều không thoải mái như trút được gánh nặng, ngược lại, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Một trận gió thu thổi qua, luồn lách trong đám đổ nát, làm cho người ta bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác thê lương.
Vô số miếng gạch chỉ còn một nửa và gạch men sứ bị phá nát, cùng với lá cây dính đầy đất khô vàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tạo nên một cảnh tượng rung động lòng người. Huyện Khổng mùa thu, đã bước vào một nửa là mùa thu hoạch một nửa là cảnh suy tàn cuối mùa thu.
Ba ngày sau, tin tức Lý Vĩnh Xương xuống ngựa, Vương Xa Quân đi đến hồi kết thúc truyền khắp toàn bộ huyện Khổng.
Tin tức giống như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, đầu tiên là từ thị trấn bắt đầu lan ra, sau đó nhanh chóng liền truyền khắp toàn huyện.
Bản gốc ban đầu truyền ra là Lý Vĩnh Xương dẫn đầu xung đột ở tòa nhà huyện ủy, một cú đá phá hỏng cửa sắt Huyện ủy, đá bay xe cảnh sát, hùng hổ vọt vào tòa nhà huyện ủy. Thôi Ngọc Cường sợ tới mức chạy trối chết, Lý Dật Phong sợ tới mức trốn tránh mà không dám nhìn. Kết quả khi mắt thấy Lý Vĩnh Xương sẽ đoạt quyền, Quan Doãn xuất thế ngang trời, một quyền đánh ngã Lý Vĩnh Xương xuống đất, lại mắng chửi Đạt Thiệu, đánh đuổi Trần Đại Đầu, bắt Trần Mạt Ly phải đi, cuối cùng ba trận chiến quyết định càn khôn, đánh cho Lý Vĩnh Xương thất bại thảm hại.
Sau đó truyền đi truyền lại làm thay đổi ý nghĩa một chút, từ Quan Doãn xuất thế ngang trời biến thành Quan Doãn thần cơ diệu toán, bắt sống Vương Xa Quân chọc giận Lý Vĩnh Xương, khiến Lý Vĩnh Xương đại loạn đánh liều. Cuối cùng Lý Vĩnh Xương thẹn quá thành giận, cách thức ra tay rối loạn lung tung, bị Quan Doãn dụ rắn ra khỏi hang, sau đó một tay bắt rùa trong hũ, khiến Lý Vĩnh Xương rốt cục đành sống kiếp ngàn năm là con ba ba thì vạn năm vẫn là loài rùa...
Bất kể là phiên bản nào, dân gian chưa bao giờ thiếu những người rảnh rỗi, đã có người viết chuyện này thành sách truyện. Ở trong chuyện kể, hình tượng Quan Doãn vừa chính diện vừa cao lớn, Lý Vĩnh Xương bị miêu tả thành tôm tép nhãi nhép. Còn câu chuyện kể về ba trận khẩu chiến mà Quan Doãn dùng trí và lực làm nên đã trở thành giai thoại mà ai cũng thích, được tán dương ở huyện Khổng trong một thời gian tương đối dài.
Một tuần sau, chẳng những cửa chính Huyện ủy một lần nữa được tu sửa thành mới hoàn toàn, gạch xanh của tòa nhà huyện ủy cũng một lần nữa được làm lại. Đặc biệt những góc chết nhiều năm không được rửa, đã được rửa sạch toàn bộ, tòa nhà huyện ủy rực rỡ hẳn lên.
Gần như tiến hành đồng thời với việc tu sửa tòa nhà huyện ủy chính là khai thác du lịch núi Bình Khâu, chính thức động thổ khởi công phát triển. Cùng với tiếng máy móc gầm rú ầm ầm, núi Bình Khâu mấy ngàn năm nay không được thế nhân biết đến, không được người huyện Khổng coi trọng, cũng trong một đêm thay đổi sang diện mạo mới... Huyện Khổng, rốt cục mở ra một trang hoàn toàn mới, từ đó, nghênh đón một mở đầu mới.
Còn vận mệnh của Lý Vĩnh Xương và ghế trống Phó bí thư của gã sau đó, cuối cùng cũng đã được xác định.
Nhưng nếu nâng lên tới Cục Công an thành phố thẩm vấn, kết quả cuối cùng như thế nào, liền khó mà nói được. Vượt ra khỏi lực ảnh hưởng của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, chẳng khác gì là nói, vấn đề góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm cuối cùng biến thành Tiền Ái Lâm đùa với lửa, vẫn là lửa cháy bùng lên cuối cùng đốt sang người khác. Lý Dật Phong và Lãnh Phong đã mất đi quyền chủ động.
- Về các vấn đề nhân sự khác, liền do Phó trưởng ban Diệp giải thích một chút.
Bạch Sa vừa nói xong, chuyển đề tài sang cho Diệp Lâm, dụng ý rất rõ ràng, quyết định dẫn Lý Vĩnh Xương và Tiền Ái Lâm đi là mệnh lệnh, không được thương lượng.
Lý Dật Phong nhìn Lãnh Phong bằng ánh mắt trưng cầu, Lãnh Phong khẽ gật đầu, hai người nháy mắt liền đạt thành nhận thức chung. Lý Vĩnh Xương chỉ có thể do Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án điều tra, không ai thắc mắc gì. Tiền Ái Lâm giao cho Cục Công an thành phố thẩm vấn, cũng không có gì, dù sao mục đích khiến Lý Vĩnh Xương rơi đài đã đạt được, vậy là đã đúng ý của Lý Dật Phong. Vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương như thế nào, ông ta cũng không quan tâm. Tiền Ái Lâm bị phán mười năm hay là hai mươi năm tù, ông ta cũng không ý kiến. Còn Lãnh Phong khả năng theo như lời muốn khiến Lý Vĩnh Xương vĩnh viễn không trở mình được, chính là chuyện của Lãnh Phong rồi, không liên quan đến ông ta.
Bạch Sa xoay người đi ra ngoài, cố ý lảng tránh thảo luận vấn đề sắp xếp nhân sự của huyện Khổng. Kỳ thật, ông ta thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, điều chỉnh bộ máy huyện Khổng, ông ta có một phiếu quyền biểu quyết, đã có ý lảng tránh, phỏng chừng cũng là không định tham gia vào trong cuộc đọ sức điều chỉnh nhân sự của huyện Khổng.
Lý Vĩnh Xương bị lật đổ, huyện Khổng trống một ngai vàng Phó bí thư huyện ủy, khẳng định có rất nhiều người cạnh tranh, mà vấn đề nhân sự từ trước đến nay là thể hiện quyền lực trong tay Bí thư. Tưởng Tuyết Tùng nhất định sẽ nắm chặt ứng cử viên Phó bí thư trong tay mình, nếu không, thế cục huyện Khổng, sẽ hoàn toàn đảo về hướng Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Mà Hô Diên Ngạo Bác chưa chắc khiến cho Tưởng Tuyết Tùng được như ý nguyện.
Bạch Sa vừa đi, Lý Vĩnh Xương cũng bị đưa đi, trong phòng chỉ còn lại có Lý Dật Phong, Lãnh Phong và Diệp Lâm.
Diệp Lâm vẻ mặt hơi tức giận, bất mãn liếc mắt nhìn Lý Dật Phong, hiển nhiên bà ta đã đã biết tin tức Ôn Lâm từ chức. Bà ta hơi bất mãn chuyện Lý Dật Phong không thông báo cho bà ta một tiếng liền đã phê chuẩn cho Ôn Lâm từ chức. Lý Dật Phong làm bộ không thấy, sự việc của Ôn Lâm không phải ông ta cố ý giấu diếm Diệp Lâm, mà là ông ta cảm thấy người lựa chọn từ chức là Ôn Lâm, còn nữa với quan hệ của ông ta và Diệp Lâm, không đáng báo cáo cho bà ta trước tiên.
Diệp Lâm ngẩng đầu, vuốt lại tóc. Thong thả nói:
- Đồng chí Dật Phong và đồng chí Lãnh Phong. Đối với vấn đề ứng cử viên Phó bí thư, có ý kiến gì hay không?
- Tạm thời chưa nghĩ ra, hay là xin Thành ủy quyết định đi.
Lý Dật Phong trực tiếp vứt bỏ vấn đề khó khăn. Ông ta biết rõ, việc chọn người kế nhiệm Lý Vĩnh Xương, Tưởng Tuyết Tùng nhất định phải xếp người một nhà vào, nếu không huyện Khổng sẽ hoàn toàn thoát khỏi lực ảnh hưởng của Tưởng Tuyết Tùng, cùng với đề bạt một ứng cử viên râu ria, còn không bằng chẳng nói gì.
- Tôi lại có một ý nghĩ...
Lý Dật Phong nghĩ Lãnh Phong cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền không đề cập tới tên người nào. Dù sao khi sự việc của Lý Vĩnh Xương truyền rộng ra, Lãnh Phong cũng đồng nghĩa với đắc tội Tưởng Tuyết Tùng. Không nghĩ Lãnh Phong giống như không phân tích rõ tình thế vậy, không ngờ đề bạt chọn người,
- Tôi cho rằng đồng chí Vĩ Toàn có kinh nghiệm công tác phong phú. Năng lực xuất sắc, để anh ta đảm nhiệm Phó bí thư, có thể càng có lợi cho việc đoàn kết và phát triển kinh tế trong bộ máy huyện Khổng.
Lời này vừa nói ra, Lý Dật Phong lập tức thoáng nhìn một cách đầy thâm ý về phía Lãnh Phong, trong lòng kinh ngạc. Hay cho một Lãnh Phong, đằng sau vẻ lạnh lùng, không ngờ cũng có trí tuệ chính trị, mưu kế tỉ mỉ. Quả nhiên ông ta không bằng ánh mắt xem xét thời thế cao minh của Lãnh Phong, hơi chậm một bước.
Đề bạt Quách Vĩ Toàn từ Phó chủ tịch thường trực huyện đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, là quân cờ hay nhất. Quách Vĩ Toàn là người của Tưởng Tuyết Tùng. Lãnh Phong đã mang đến một thế cân bằng trong bộ máy chính phủ. Nếu Quách Vĩ Toàn từ bộ máy chính phủ chuyển tới Huyện ủy, cạnh giường Lãnh Phong đã không có người khác ngủ ngáy, áp lực sẽ giảm bớt rất nhiều, quyền lực Lãnh Phong sẽ được nâng cao. Nếu không, bên cạnh của ông ta có một Lý Vĩnh Xương vừa bị lật đổ, lại có một Quách Vĩ Toàn tới nữa, thì đúng là bước đi thật khó khăn.
Từ Phó chủ tịch thường trực huyện lên đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, bề ngoài là cùng cấp, kỳ thật vẫn là thăng lên một bước nhỏ. Lãnh Phong đề bạt như vậy, vừa có thể thể hiện thiện ý với Tưởng Tuyết Tùng, lại khiến cho tâm lý Quách Vĩ Toàn được thoải mái, một công đôi việc. Bất kể là có làm trúng với tâm ý của Tưởng Tuyết Tùng hay không, hai bên chắc chắn là có ân tình. Lý Dật Phong ảo não một hồi, làm sao ông ta lại không nghĩ tới?
Lý Vĩnh Xương mới bị lật đổ, sau thời đại của Lý Vĩnh Xương, thế cục huyện Khổng liền lại bước vào trong một vòng đọ sức âm thầm mới. Trong đầu Lý Dật Phong nảy ra một ý niệm, chính kiến khác biệt giữa ông ta và Lãnh Phong, sau khi Lý Vĩnh Xương là nơi giảm xóc lớn nhất không còn tồn tại, ông ta và Lãnh Phong sẽ lại diễn một hồi đọ sức như thế nào nữa?
Diệp Lâm chỉ khẽ gật đầu:
- Được, tôi sẽ phản ánh ý kiến lên Thành ủy.
Đảm nhiệm Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy nhiều năm, Diệp Lâm đã sớm luyện được bản lĩnh ung dung thản nhiên, là cán bộ chưởng quản mũ quan của các cán bộ khác, nhất định phải có một gương mặt làm cho người ta nhìn không thấu được ý nghĩ thực sự, nói tục là có khuôn mặt như bài tú-lơ-khơ. Huống chi Diệp Lâm cũng hiểu rõ, huyện Khổng tuy nhỏ, nhưng hiện tại huyện Khổng là một điểm tựa mấu chốt. Ngai vàng Phó bí thư huyện ủy huyện Khổng, nói không chừng sẽ trở thành điểm bùng nổ đồng mặt mà không đồng lòng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác.
Trong lòng Diệp Lâm than nhỏ một tiếng, bỗng nhiên lại muốn đề cập đến chuyện Ôn Lâm từ chức. Chẳng ai có thể nghĩ đến cảnh tàn sát khốc liệt trong cuộc đọ sức ở huyện Khổng càng ngày càng nghiêm trọng, và rất có xu thế từ đốm lửa thành đám cháy lớn. Hiện tại Ôn Lâm rời đi, cũng coi như chuyện tốt, nếu không nếu chẳng may thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá), cuối cùng tìm ai nói rõ lý lẽ đây?
Nhưng nghĩ đến Quan Doãn, bà lại mơ hồ có một chút lo lắng. Quan Doãn đã bị vùi lấp quá sâu trong đám cháy lớn ở huyện Khổng, đừng nói muốn ở giữa mưu lợi bất chính, cuối cùng có thể toàn mạng trở ra cũng đã là tốt lắm rồi. Cũng không biết sao, hiện tại bà quan tâm Quan Doãn luôn vượt qua mức thường tình, nhất là khi bà nghe nói Quan Doãn và Tưởng Tuyết Tùng viết lưu niệm luận thơ một câu "Kiếp này chỉ có hai hàng nước mắt, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân". Một dây cung ở trong lòng bị xúc động sâu sắc. Nhớ tới năm đó Tưởng Tuyết Tùng trẻ tuổi cũng từng giống như Quan Doãn vậy, cũng từng nói một lời tình sâu nghĩa nặng với bà giống như vậy, bà gần như không thể ức chế mà nảy sinh thiện cảm mãnh liệt với Quan Doãn.
Nếu Quan Doãn có thể ở cùng một nơi với Ôn Lâm, thì tốt biết mấy. Người ở trong quan trường còn có thể cảm nhận được tình yêu tốt đẹp là chuyện vô cùng đáng quý. Chuyện xưa không thể theo đuổi mãi được, nhưng chuyện xưa giữa bà và Tưởng Tuyết Tùng là kỷ niệm đẹp đáng giá và đáng trân trọng nhất trong đời.
Nếu Ôn Lâm đã từ chức, Diệp Lâm sẽ không chú ý nhiều đến thế cục huyện Khổng. Tuy rằng rất muốn nhắc tới Quan Doãn, lại cảm thấy không thích hợp lắm, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Hy vọng huyện Khổng mau chóng ổn định lại.
Sau đó, Diệp Lâm và Bạch Sa cũng không dừng lại thêm, khởi hành luôn. Khi tới chỉ có hai chiếc xe chuyên dụng, đến lúc ra đi là bốn chiếc, thêm hai chiếc xe chuyên dụng, ngồi trong đó lần lượt là Lý Vĩnh Xương và Tiền Ái Lâm.
Lý Dật Phong, Lãnh Phong cùng với lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy tiễn đưa tới tận cửa chính Huyện ủy. Bạch Sa cố ý dừng lại một lát ở trước cửa chính đổ nát thê lương của Huyện ủy, hơi hơi xúc động nói:
- Phá rồi lại xây, tòa nhà huyện ủy huyện Khổng quá cũ nát rồi, cũng nên tu sửa một lần.
Quan Doãn đi theo sau lưng tiễn đưa đám người, nhìn theo xe chuyên dụng của Bạch Sa và Diệp Lâm biến mất ở cuối ngã tư đường, đến tận khi không còn nhìn thấy đèn sau của xe, hắn mới giật mình bừng tỉnh. Nhớ lại không lâu trước kia khi Lý Vĩnh Xương bị gọi khẩn cấp tới thành phố Hoàng Lương họp, là cảnh tượng bực bội như thế nào. Hiện tại lại đi thành phố Hoàng Lương, nhưng thân phận đã cách biệt một trời một vực, tin rằng Lý Vĩnh Xương cũng sẽ thấy được sự tang thương và bất đắc dĩ.
Khai sáng một thời đại là một việc vô cùng gian nan, nhưng chấm dứt một thời đại, có khi chỉ là từ một chuyện nhỏ tạo thành cơ hội mà dẫn phát nên.
Cũng bồi hồi giống như Quan Doãn, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đứng ở cửa chính Huyện ủy trong đám gạch vỡ ngói gãy, đến khi xe chuyên dụng của Bạch Sa và Diệp Lâm biến mất một hồi lâu rồi còn chưa cất bước. Có lẽ đang suy nghĩ ngày hôm Lý Vĩnh Xương rơi đài kéo dài quá lâu, cũng có lẽ đang suy nghĩ sau thời đại của Lý Vĩnh Xương huyện Khổng lại sắp sửa nghênh đón cục diện gì. Hai người đều thật lâu không nói gì, đều không thoải mái như trút được gánh nặng, ngược lại, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Một trận gió thu thổi qua, luồn lách trong đám đổ nát, làm cho người ta bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác thê lương.
Vô số miếng gạch chỉ còn một nửa và gạch men sứ bị phá nát, cùng với lá cây dính đầy đất khô vàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tạo nên một cảnh tượng rung động lòng người. Huyện Khổng mùa thu, đã bước vào một nửa là mùa thu hoạch một nửa là cảnh suy tàn cuối mùa thu.
Ba ngày sau, tin tức Lý Vĩnh Xương xuống ngựa, Vương Xa Quân đi đến hồi kết thúc truyền khắp toàn bộ huyện Khổng.
Tin tức giống như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, đầu tiên là từ thị trấn bắt đầu lan ra, sau đó nhanh chóng liền truyền khắp toàn huyện.
Bản gốc ban đầu truyền ra là Lý Vĩnh Xương dẫn đầu xung đột ở tòa nhà huyện ủy, một cú đá phá hỏng cửa sắt Huyện ủy, đá bay xe cảnh sát, hùng hổ vọt vào tòa nhà huyện ủy. Thôi Ngọc Cường sợ tới mức chạy trối chết, Lý Dật Phong sợ tới mức trốn tránh mà không dám nhìn. Kết quả khi mắt thấy Lý Vĩnh Xương sẽ đoạt quyền, Quan Doãn xuất thế ngang trời, một quyền đánh ngã Lý Vĩnh Xương xuống đất, lại mắng chửi Đạt Thiệu, đánh đuổi Trần Đại Đầu, bắt Trần Mạt Ly phải đi, cuối cùng ba trận chiến quyết định càn khôn, đánh cho Lý Vĩnh Xương thất bại thảm hại.
Sau đó truyền đi truyền lại làm thay đổi ý nghĩa một chút, từ Quan Doãn xuất thế ngang trời biến thành Quan Doãn thần cơ diệu toán, bắt sống Vương Xa Quân chọc giận Lý Vĩnh Xương, khiến Lý Vĩnh Xương đại loạn đánh liều. Cuối cùng Lý Vĩnh Xương thẹn quá thành giận, cách thức ra tay rối loạn lung tung, bị Quan Doãn dụ rắn ra khỏi hang, sau đó một tay bắt rùa trong hũ, khiến Lý Vĩnh Xương rốt cục đành sống kiếp ngàn năm là con ba ba thì vạn năm vẫn là loài rùa...
Bất kể là phiên bản nào, dân gian chưa bao giờ thiếu những người rảnh rỗi, đã có người viết chuyện này thành sách truyện. Ở trong chuyện kể, hình tượng Quan Doãn vừa chính diện vừa cao lớn, Lý Vĩnh Xương bị miêu tả thành tôm tép nhãi nhép. Còn câu chuyện kể về ba trận khẩu chiến mà Quan Doãn dùng trí và lực làm nên đã trở thành giai thoại mà ai cũng thích, được tán dương ở huyện Khổng trong một thời gian tương đối dài.
Một tuần sau, chẳng những cửa chính Huyện ủy một lần nữa được tu sửa thành mới hoàn toàn, gạch xanh của tòa nhà huyện ủy cũng một lần nữa được làm lại. Đặc biệt những góc chết nhiều năm không được rửa, đã được rửa sạch toàn bộ, tòa nhà huyện ủy rực rỡ hẳn lên.
Gần như tiến hành đồng thời với việc tu sửa tòa nhà huyện ủy chính là khai thác du lịch núi Bình Khâu, chính thức động thổ khởi công phát triển. Cùng với tiếng máy móc gầm rú ầm ầm, núi Bình Khâu mấy ngàn năm nay không được thế nhân biết đến, không được người huyện Khổng coi trọng, cũng trong một đêm thay đổi sang diện mạo mới... Huyện Khổng, rốt cục mở ra một trang hoàn toàn mới, từ đó, nghênh đón một mở đầu mới.
Còn vận mệnh của Lý Vĩnh Xương và ghế trống Phó bí thư của gã sau đó, cuối cùng cũng đã được xác định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.