Chương 333: Diễn trong diễn ngoài
Hà Thường Tại
13/06/2013
Vương Hướng Đông sau khi chào hỏi Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc, quay người đi khỏi văn phòng. Y cũng không về văn phòng mình ngay, nghĩ ngợi, xoay người lên lầu, đến văn phòng Ủy ban Kỷ luật.
Phía sau tòa nhà Thành ủy đang xây dựng một trụ sở làm việc mới. Sau khi xây dựng xong, Thành ủy sẽ dời qua đó làm việc, tòa nhà hiện tại sẽ nhường cho Ủy ban nhân dân. Còn Ủy ban Kỷ luật có cùng dời qua hay không vẫn chưa xác định được. Hiện giờ Vương Hướng Đông suy nghĩ rõ ràng một việc, Ủy ban Kỷ luật tốt nhất nên ở lại, còn chuyện Bạch Sa theo Tưởng Tuyết Tùng hay Hô Diên Ngạo Bác thì tính sau.
Vào văn phòng Bạch Sa, ngoài ý muốn của Vương Hướng Đông, Trịnh Thiên Tắc đã ngồi ở đó.
Trịnh Thiên Tắc mặt mày hớn hở, đang tán gẫu với Bạch Sa rất vui vẻ. Không biết đang nói đến chuyện thú vị gì mà cười ha ha. Lúc Vương Hướng Đông đẩy cửa bước vào, trên mặt Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đều tươi cười rạng rỡ, giống như pháo hoa tỏa sáng tưng bừng.
Chắc là đang cười về bài thơ Kẻ bạc tình mới ra lò. Trong lòng Vương Hướng Đông bỗng xuất hiện một nỗi bi ai, đáng buồn nhất là báo cáo thắng lợi mừng công trận đầu tiên đã dơ dáng dạng hình, mà Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa lại vui mừng quá sớm.
-Hướng Đông đến rồi, mau ngồi đi.
Trịnh Thiên Tắc kéo một cái ghế qua, hết sức thân mật mời Vương Hướng Đông ngồi xuống.
-Thế nào, có nghe được bài thơ Kẻ bạc tình không? Hiện giờ đã truyền khắp Thành ủy rồi. Ha ha, rất thú vị, rất đáng cười. Đầu tiên là Hoa tửu tường - yên hoa liễu hạng nùng tịch dương, tình nhân khổ hậu dục đoạn tràng. Mãn lâu hồng tụ hương diễm xử, lang tâm tự thiết hoa tửu tường, sau lại đến Kẻ bạc tình - bạc hạnh quan lang phong lưu tâm, Hạ nữ tẩu hậu đăng Kim môn. Bất kiến chi đầu xuân tình lạc, chích hữu Khổng huyện khốc Ôn Lâm - đúng là tuyệt quá. Một tên là tay chân thân tín, một đứa là thư ký, chuyện không dễ giải quyết rồi.
Cũng thật khó cho Trịnh Thiên Tắc, với trí nhớ của gã, phải thuộc hai bài thơ đó, đúng là chuyện rất hao tổn tâm trí. Nhưng nếu hai bài thơ trăm sông đều đồ về biển, mục đích cuối cùng là chém ngã phụ tá đắc lực của Tưởng Tuyết Tùng, thì dù có hao tổn đầu óc cũng phải cố thuộc.
Vẻ mặt Bạch Sa rất đắc ý. Lần trước bị Quan Doãn châm biếm đến suy sụp, giờ lại nói đầy vẻ quan quyền đến mười phần:
-Cán bộ Đảng viên phải giữ mình trong sạch, phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhất là người bên cạnh lãnh đạo càng cần phải làm gương tốt, mỗi lời nói hay hành động đều phải chú ý đến hình ảnh bản thân.
Vương Hướng Đông không đồng ý, cười nói:
-Như vậy, chủ nhiệm Bạch và Cục trưởng Trịnh tin vào hai bài thơ này sao?
Một khi tin tưởng, là ám chỉ phải áp dụng hành động. Vương Hướng Đông đột nhiên có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, dường như trước mắt y, Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc bên ngoài có vẻ như nắm chắc thắng lợi, thật ra còn không biết được lực lượng ngầm của phe đối lập đã sớm lặng lẽ thay đổi rồi.
-Tin hay không không quan trọng, quan trọng là… nói lên được sự thật.
Trịnh Thiên Tắc vênh vang nói.
-Tôi chỉ tin vào chứng cớ, không tin lời đồn.
Bạch Sa cũng làm ra vẻ nói:
-Trước khi không có chứng cứ rõ ràng, bất cứ tin tức nào cũng chỉ là tin đồn, không thể lấy làm căn cứ để đánh giá cán bộ Đảng viên.
-Nhắc đến thơ, vừa rồi ở dưới lầu tôi cũng nghe được hai bài thơ. Một bài thơ là về tôi, còn một bài nữa chính là về Chủ nhiệm Bạch.
Vương Hướng Đông thông minh ở chỗ chưa bao giờ y đứng hẳn về phe nào. Vì thế, mọi việc của y từ hai phía đều được thuận lợi.
- Hùng tâm vương lang phàn phụ tâm. Nhật tư dạ tưởng dược long môn. Bất kiến cùng khổ bách tính lệ, chích văn tập tư thanh thanh cần. Trước có Kẻ bạc tình, giờ lại có hùng tâm Vương lang. Ha ha, còn có cả Phong lưu Bạch lang nữa…
Y nói dứt lời, Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đồng thời biến sắc.
Trịnh Thiên Tắc biến sắc vì câu “chích văn tập tư thanh thanh cần”, là ám chỉ Học viện Tiến Thủ là địa điểm bí mật cho họ Trịnh nuôi dưỡng nhân tài. Vương Hướng Đông nghe được bài thơ này ở đâu?
Bạch Sa biến sắc vì bài Phong lưu Bạch lang như một kích vào đầu, khiến ông ta kinh hãi. Không đợi ông ta hỏi, Vương Hướng Đông đã đọc tiếp.
-Phong lưu bạch lang hỉ tân tâm, nhất tra tân nhân hoán cựu nhân. Bất kiến dịch dung nhan cải, chích thính nhật phượng dạ dạ ngâm.
Bạch Sa vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bày ra thái độ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đường đường chính chính, sau khi nghe Vương Hướng Đông đọc xong bài thơ, người ông ta như muốn ngã, từ trên ghế rơi xuống. Nếu Vương Hướng Đông không nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta, thì mông ông ta đã đặt trên mặt đất rồi.
Tiếng sét ngang tai!
Nếu vấn đề của Cư Dịch còn chưa đủ khiến Bạch Sa bừng tỉnh, dù sao thì Cư Dịch cũng đã cao chạy xa bay, thì Quan Doãn có băng ghi hình trong tay cũng không phải là chuyện lạ. Chuyện Lưu Nhật Phượng bại lộ khiến ông ta hoàn toàn hiểu rõ được, nếu ông ta dám dùng Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình khai đao, ông ta cũng sẽ bị chôn vùi trong những tin tức tình ái. Hơn nữa, hoàn toàn khác với Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình, Trần Vũ Tường nhiều lắm cũng chỉ bị xử phạt, Quan Doãn nhiều nhất cũng chỉ bị ghi một lỗi nặng, mà ông ta thì thân bại danh liệt, không còn có ngày ngóc đầu lên nổi.
Là ai, ai đã viết hai bài thơ này? Bạch Sa cố gắng ngồi vững vàng, gần như cả người phát run.
-Thơ đó… tôi nghe từ chỗ Quan Doãn.
Tính cách của Vương Hướng Đông cũng khá thẳng thắn, không giấu diếm sự thật.
-Tôi trong phòng Bí thư đi ra, vừa lúc gặp Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc mới đi về phía Bí thư Tưởng báo cáo công tác, phải lên chương trình điều chỉnh nhân sự rồi.
Nói xong, y cũng không chờ lâu, thản nhiên cười:
-Buổi tối tôi có ngồi cùng Quan Doãn một chút, dễ dàng giao lưu trao đổi.
Sau đó khoát tay, xoay người nghênh ngang rời đi.
Trong nháy mắt, Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc đã hiểu rõ một sự thật, Vương Hướng Đông đã tuyên cáo một cách rõ ràng, quan hệ giữa y và Quan Doãn đã tiến thêm một bước, chặt chẽ hơn nhiều. Về chuyện Hoa tửu tường và vấn đề quan hệ bất chính của Quan Doãn, y tuyệt đối sẽ không đếm xỉa đến, và chắc chắn là sẽ không đứng ở phía đối lập với Tưởng Tuyết Tùng.
Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bất đắc dĩ nhìn nhận lời nói của Vương Hướng Đông rất thức thời, lại khiếp sợ kế sách phản kích của Quan Doãn cực nhanh.
Văn phòng nhất thời rất yên tĩnh. Bạch Sa mồ hôi chảy ròng ròng, Trịnh Thiên Tắc thì hơi lạnh ướt đẫm sau lưng. Cả hai đã đánh giá thấp trí tuệ và thủ đoạn của Quan Doãn. Trước khi Tưởng Tuyết Tùng chính thức ra tay, Quan Doãn đã liên tiếp trả đòn, dồn sự việc đến mức giương cung bạt kiếm. Bạch Sa cũng thấy nản lòng, thở dài một tiếng.
-Tôi thấy, chắc cũng gần đến lúc rồi…
-Không được.
Trịnh Thiên Tắc không chịu bỏ qua như vậy. Khác với Bạch Sa, gã không còn đường thối lui.
-Chuyện không thể để yên như vậy được. Giờ bỏ qua, chẳng khác nào là thua thất bại thảm hại. Tôi còn có cách khác…
Ngoài miệng nói có biện pháp, nhưng trong lòng cũng thấy bất ổn. Đến lúc này gã đã cơ bản xác nhận, tiếng nổ ở Học viện Tiến Thủ tối qua nhất định là do Quan Doãn gây nên. Vậy những chứng cứ mà Hạ Lai tìm tòi được ở Học viện Tiến Thủ đã tới tay Quan Doãn rồi sao? Đừng vội đắc ý, trong địa giới Hoàng Lương, trong tay Quan Doãn có chứng cứ quan trọng, không chừng đảo mắt một cái đã mất, thậm chí ngay cả bản thân Quan Doãn bất cứ lúc nào cũng có những chuyện bất ngờ phát sinh.
Lúc nên ra tay độc ác, nếu không quyết định nhanh chóng, tất phải chịu lộn xộn, Nếu chẳng may gã thật sự bị hủy diệt trong tay Quan Doãn, thật không đáng.
Đang khi nổi khùng, thì Lưu Dương thở hồng hộc chạy tới, ngay cả cửa cũng chẳng kịp gõ, đã xộc thẳng vào, thở không ra hơi mà nói:
-Chủ nhiệm Bạch, Cục trưởng Trịnh, Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác mời các vị đến một chuyến.
-Xảy ra chuyện gì sao?
Bạch Sa lúc này đương nhiên chẳng thèm để ý đến Lưu Dương nữa, ánh mắt đảo loạn. Trịnh Thiên Tắc thì ngược lại, càng loạn càng yên tĩnh.
-Theo nguồn tin đáng tin cậy, Trịnh Lệnh Đông đã xuất hiện ở thành phố Yến.
-Cái gì?
Cả hai đều cả kinh. Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đồng thời bật dậy, nhất thời sợ hãi. Trịnh Lệnh Đông là điểm mấu chốt trong vụ án Học viện Tiến Thủ, cũng là điểm mấu chốt của thế cục Hoàng Lương. Gã cuối cùng rơi vào tay ai, người ấy sẽ nắm giữ đại cục sau này.
Tuy Quan Doãn rất có khả năng đã lấy được những chứng cứ mà Hạ Lai tìm được, nhưng Trịnh Thiên Tắc vẫn bình tĩnh phân tích. Hạ Lai dù sao cũng không phải là người của Học viện Tiến Thủ, cho dù cô điều tra sâu thế nào cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Uy hiếp lớn nhất đối với gã là Trịnh Lệnh Đông gần như đã tham dự từng sự kiện lớn nhỏ của Học viện Tiến Thủ từ đầu đến cuối.
Trịnh Lệnh Đông còn chưa trừ diệt, cuộc sống của gã khó thể bình an.
-Tin tức của ai?
Trịnh Thiên Tắc kích động đến nỗi suýt nữa đưa tay nắm áo Lưu Dương.
Lưu Dương hoảng sợ, lui ra phía sau một bước:
-Tin tức do Quan Doãn tung ra.
-Hả?
Bạch Sa vốn đã đứng lên, nghe nói như vậy, lại đặt mông ngồi xuống. Quá kinh người, rất dọa người, Quan Doãn đã thành tinh sao, trước đã đoạt được sự quý mến của Vương Hướng Đông, giờ lại còn nắm giữ được hành tung của Trịnh Lệnh Đông nữa?
Chuyện kinh người còn đang ở phía sau, Lưu Dương vội vàng nói tiếp:
-Quách Vĩ Toàn tung tin, nói Quan Doãn đã hoàn toàn nắm giữ được Trịnh Lệnh Đông rồi.
-Điều đó không có khả năng!
Trịnh Thiên Tắc đứng không vững nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
-Đừng nghe Quan Doãn nói bậy. Hắn muốn tung hỏa mù thôi, muốn phân tán sự chú ý, tuân theo chiến thuật tai nghe mắt thấy.
Tuy nói như thế nhưng gã vẫn đi nhanh xuống lầu để gặp mặt Hô Diên Ngạo Bác.
-Chủ nhiệm Bạch…
Lưu Dương thấy Bạch Sa ngồi bất động, liền lên tiếng giục.
Bạch Sa khoát tay:
-Cậu đi xuống trước đi, tôi đi ngay đây.
Đợi Lưu Dương đi khỏi, Bạch Sa đóng chặt cửa phòng, một mình đi tới đi lui trong phòng hơi mười vòng, cuồi cùng cầm điện thoại lên, gọi một dãy số.
-Thư ký Quan, tôi là Bạch Sa. Tối nay có thời gian không? Buổi tối hẹn với Trưởng ban thư ký Vương rồi sao? Được, không sao đâu, lần sau gặp cũng được.
Đặt điện thoại của Bạch Sa xuống, Quan Doãn cười đầy thâm ý. Vương Hướng Đông là một người khéo, hai đầu đều ăn sạch. Nhờ y truyền tin tức thì không còn gì tốt hơn, cũng không khiến người ta đem lòng sinh nghi. Đúng lúc này Bạch Sa lại gọi điện thoại, không hề nghi ngờ, lập trường của Bạch Sa đã lung lay, chỉ cần thúc đẩy phía sau thêm chút nữa… cho dù Bạch Sa không chuyển hướng hoàn toàn, ít nhất về hai chuyện Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình cũng phải suy nghĩ kỹ mới hành động.
Như vậy, tiếp theo, Bí thư Tưởng sắp châm lửa cho cuộc chiến điều chỉnh các cán bộ trung tầng ở Hoàng Lương. Cũng nên có một kết thúc cho Trịnh Lệnh Đông. Quan Doãn khẽ nhịp ngón tay lên bàn làm việc, trong tai truyền đến giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng, Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc. Âm thanh không lớn lắm, nghe cũng không rõ, chỉ mơ hồ nghe được Trương Thiên Hào đề nghị đề bạt hắn lên trưởng phòng.
Bước tiếp theo lên tới trưởng phòng đã nằm trong dự liệu của Quan Doãn, chẳng có gì lạ, thân là thư ký số một Thành ủy, lại có quá trình thử thách, giờ thăng lên trưởng phòng, cũng phù hợp với điều lệ đề bạt, không ai dị nghị được gì. Nhưng sau đó, Trương Thiên Hào lại nhắc đến tên một người, khiến hắn muốn ngừng thở.
-Phân cục trưởng khu vực Đơn Thủy cũng đã đến tuổi, Ban tổ chức cán bộ đề nghị để đồng chí Hoàng Hán tiếp nhận chức vụ cục trưởng.
Khu Đơn Thủy là khu lớn nhất của Hoàng Lương. Phân cục trưởng phân cục Đơn Thủy bình thường do Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm nhiệm. Trương Thiên Hào nêu tên Hoàng Hán, rốt cuộc là ý của cá nhân ông ta hay là ám chỉ của Tưởng Tuyết Tùng?
Đúng là càng ngày càng khó bề phân được vở tuồng ở Hoàng Lương.
Phía sau tòa nhà Thành ủy đang xây dựng một trụ sở làm việc mới. Sau khi xây dựng xong, Thành ủy sẽ dời qua đó làm việc, tòa nhà hiện tại sẽ nhường cho Ủy ban nhân dân. Còn Ủy ban Kỷ luật có cùng dời qua hay không vẫn chưa xác định được. Hiện giờ Vương Hướng Đông suy nghĩ rõ ràng một việc, Ủy ban Kỷ luật tốt nhất nên ở lại, còn chuyện Bạch Sa theo Tưởng Tuyết Tùng hay Hô Diên Ngạo Bác thì tính sau.
Vào văn phòng Bạch Sa, ngoài ý muốn của Vương Hướng Đông, Trịnh Thiên Tắc đã ngồi ở đó.
Trịnh Thiên Tắc mặt mày hớn hở, đang tán gẫu với Bạch Sa rất vui vẻ. Không biết đang nói đến chuyện thú vị gì mà cười ha ha. Lúc Vương Hướng Đông đẩy cửa bước vào, trên mặt Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đều tươi cười rạng rỡ, giống như pháo hoa tỏa sáng tưng bừng.
Chắc là đang cười về bài thơ Kẻ bạc tình mới ra lò. Trong lòng Vương Hướng Đông bỗng xuất hiện một nỗi bi ai, đáng buồn nhất là báo cáo thắng lợi mừng công trận đầu tiên đã dơ dáng dạng hình, mà Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa lại vui mừng quá sớm.
-Hướng Đông đến rồi, mau ngồi đi.
Trịnh Thiên Tắc kéo một cái ghế qua, hết sức thân mật mời Vương Hướng Đông ngồi xuống.
-Thế nào, có nghe được bài thơ Kẻ bạc tình không? Hiện giờ đã truyền khắp Thành ủy rồi. Ha ha, rất thú vị, rất đáng cười. Đầu tiên là Hoa tửu tường - yên hoa liễu hạng nùng tịch dương, tình nhân khổ hậu dục đoạn tràng. Mãn lâu hồng tụ hương diễm xử, lang tâm tự thiết hoa tửu tường, sau lại đến Kẻ bạc tình - bạc hạnh quan lang phong lưu tâm, Hạ nữ tẩu hậu đăng Kim môn. Bất kiến chi đầu xuân tình lạc, chích hữu Khổng huyện khốc Ôn Lâm - đúng là tuyệt quá. Một tên là tay chân thân tín, một đứa là thư ký, chuyện không dễ giải quyết rồi.
Cũng thật khó cho Trịnh Thiên Tắc, với trí nhớ của gã, phải thuộc hai bài thơ đó, đúng là chuyện rất hao tổn tâm trí. Nhưng nếu hai bài thơ trăm sông đều đồ về biển, mục đích cuối cùng là chém ngã phụ tá đắc lực của Tưởng Tuyết Tùng, thì dù có hao tổn đầu óc cũng phải cố thuộc.
Vẻ mặt Bạch Sa rất đắc ý. Lần trước bị Quan Doãn châm biếm đến suy sụp, giờ lại nói đầy vẻ quan quyền đến mười phần:
-Cán bộ Đảng viên phải giữ mình trong sạch, phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhất là người bên cạnh lãnh đạo càng cần phải làm gương tốt, mỗi lời nói hay hành động đều phải chú ý đến hình ảnh bản thân.
Vương Hướng Đông không đồng ý, cười nói:
-Như vậy, chủ nhiệm Bạch và Cục trưởng Trịnh tin vào hai bài thơ này sao?
Một khi tin tưởng, là ám chỉ phải áp dụng hành động. Vương Hướng Đông đột nhiên có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, dường như trước mắt y, Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc bên ngoài có vẻ như nắm chắc thắng lợi, thật ra còn không biết được lực lượng ngầm của phe đối lập đã sớm lặng lẽ thay đổi rồi.
-Tin hay không không quan trọng, quan trọng là… nói lên được sự thật.
Trịnh Thiên Tắc vênh vang nói.
-Tôi chỉ tin vào chứng cớ, không tin lời đồn.
Bạch Sa cũng làm ra vẻ nói:
-Trước khi không có chứng cứ rõ ràng, bất cứ tin tức nào cũng chỉ là tin đồn, không thể lấy làm căn cứ để đánh giá cán bộ Đảng viên.
-Nhắc đến thơ, vừa rồi ở dưới lầu tôi cũng nghe được hai bài thơ. Một bài thơ là về tôi, còn một bài nữa chính là về Chủ nhiệm Bạch.
Vương Hướng Đông thông minh ở chỗ chưa bao giờ y đứng hẳn về phe nào. Vì thế, mọi việc của y từ hai phía đều được thuận lợi.
- Hùng tâm vương lang phàn phụ tâm. Nhật tư dạ tưởng dược long môn. Bất kiến cùng khổ bách tính lệ, chích văn tập tư thanh thanh cần. Trước có Kẻ bạc tình, giờ lại có hùng tâm Vương lang. Ha ha, còn có cả Phong lưu Bạch lang nữa…
Y nói dứt lời, Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đồng thời biến sắc.
Trịnh Thiên Tắc biến sắc vì câu “chích văn tập tư thanh thanh cần”, là ám chỉ Học viện Tiến Thủ là địa điểm bí mật cho họ Trịnh nuôi dưỡng nhân tài. Vương Hướng Đông nghe được bài thơ này ở đâu?
Bạch Sa biến sắc vì bài Phong lưu Bạch lang như một kích vào đầu, khiến ông ta kinh hãi. Không đợi ông ta hỏi, Vương Hướng Đông đã đọc tiếp.
-Phong lưu bạch lang hỉ tân tâm, nhất tra tân nhân hoán cựu nhân. Bất kiến dịch dung nhan cải, chích thính nhật phượng dạ dạ ngâm.
Bạch Sa vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bày ra thái độ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đường đường chính chính, sau khi nghe Vương Hướng Đông đọc xong bài thơ, người ông ta như muốn ngã, từ trên ghế rơi xuống. Nếu Vương Hướng Đông không nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta, thì mông ông ta đã đặt trên mặt đất rồi.
Tiếng sét ngang tai!
Nếu vấn đề của Cư Dịch còn chưa đủ khiến Bạch Sa bừng tỉnh, dù sao thì Cư Dịch cũng đã cao chạy xa bay, thì Quan Doãn có băng ghi hình trong tay cũng không phải là chuyện lạ. Chuyện Lưu Nhật Phượng bại lộ khiến ông ta hoàn toàn hiểu rõ được, nếu ông ta dám dùng Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình khai đao, ông ta cũng sẽ bị chôn vùi trong những tin tức tình ái. Hơn nữa, hoàn toàn khác với Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình, Trần Vũ Tường nhiều lắm cũng chỉ bị xử phạt, Quan Doãn nhiều nhất cũng chỉ bị ghi một lỗi nặng, mà ông ta thì thân bại danh liệt, không còn có ngày ngóc đầu lên nổi.
Là ai, ai đã viết hai bài thơ này? Bạch Sa cố gắng ngồi vững vàng, gần như cả người phát run.
-Thơ đó… tôi nghe từ chỗ Quan Doãn.
Tính cách của Vương Hướng Đông cũng khá thẳng thắn, không giấu diếm sự thật.
-Tôi trong phòng Bí thư đi ra, vừa lúc gặp Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc mới đi về phía Bí thư Tưởng báo cáo công tác, phải lên chương trình điều chỉnh nhân sự rồi.
Nói xong, y cũng không chờ lâu, thản nhiên cười:
-Buổi tối tôi có ngồi cùng Quan Doãn một chút, dễ dàng giao lưu trao đổi.
Sau đó khoát tay, xoay người nghênh ngang rời đi.
Trong nháy mắt, Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc đã hiểu rõ một sự thật, Vương Hướng Đông đã tuyên cáo một cách rõ ràng, quan hệ giữa y và Quan Doãn đã tiến thêm một bước, chặt chẽ hơn nhiều. Về chuyện Hoa tửu tường và vấn đề quan hệ bất chính của Quan Doãn, y tuyệt đối sẽ không đếm xỉa đến, và chắc chắn là sẽ không đứng ở phía đối lập với Tưởng Tuyết Tùng.
Bạch Sa và Trịnh Thiên Tắc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bất đắc dĩ nhìn nhận lời nói của Vương Hướng Đông rất thức thời, lại khiếp sợ kế sách phản kích của Quan Doãn cực nhanh.
Văn phòng nhất thời rất yên tĩnh. Bạch Sa mồ hôi chảy ròng ròng, Trịnh Thiên Tắc thì hơi lạnh ướt đẫm sau lưng. Cả hai đã đánh giá thấp trí tuệ và thủ đoạn của Quan Doãn. Trước khi Tưởng Tuyết Tùng chính thức ra tay, Quan Doãn đã liên tiếp trả đòn, dồn sự việc đến mức giương cung bạt kiếm. Bạch Sa cũng thấy nản lòng, thở dài một tiếng.
-Tôi thấy, chắc cũng gần đến lúc rồi…
-Không được.
Trịnh Thiên Tắc không chịu bỏ qua như vậy. Khác với Bạch Sa, gã không còn đường thối lui.
-Chuyện không thể để yên như vậy được. Giờ bỏ qua, chẳng khác nào là thua thất bại thảm hại. Tôi còn có cách khác…
Ngoài miệng nói có biện pháp, nhưng trong lòng cũng thấy bất ổn. Đến lúc này gã đã cơ bản xác nhận, tiếng nổ ở Học viện Tiến Thủ tối qua nhất định là do Quan Doãn gây nên. Vậy những chứng cứ mà Hạ Lai tìm tòi được ở Học viện Tiến Thủ đã tới tay Quan Doãn rồi sao? Đừng vội đắc ý, trong địa giới Hoàng Lương, trong tay Quan Doãn có chứng cứ quan trọng, không chừng đảo mắt một cái đã mất, thậm chí ngay cả bản thân Quan Doãn bất cứ lúc nào cũng có những chuyện bất ngờ phát sinh.
Lúc nên ra tay độc ác, nếu không quyết định nhanh chóng, tất phải chịu lộn xộn, Nếu chẳng may gã thật sự bị hủy diệt trong tay Quan Doãn, thật không đáng.
Đang khi nổi khùng, thì Lưu Dương thở hồng hộc chạy tới, ngay cả cửa cũng chẳng kịp gõ, đã xộc thẳng vào, thở không ra hơi mà nói:
-Chủ nhiệm Bạch, Cục trưởng Trịnh, Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác mời các vị đến một chuyến.
-Xảy ra chuyện gì sao?
Bạch Sa lúc này đương nhiên chẳng thèm để ý đến Lưu Dương nữa, ánh mắt đảo loạn. Trịnh Thiên Tắc thì ngược lại, càng loạn càng yên tĩnh.
-Theo nguồn tin đáng tin cậy, Trịnh Lệnh Đông đã xuất hiện ở thành phố Yến.
-Cái gì?
Cả hai đều cả kinh. Trịnh Thiên Tắc và Bạch Sa đồng thời bật dậy, nhất thời sợ hãi. Trịnh Lệnh Đông là điểm mấu chốt trong vụ án Học viện Tiến Thủ, cũng là điểm mấu chốt của thế cục Hoàng Lương. Gã cuối cùng rơi vào tay ai, người ấy sẽ nắm giữ đại cục sau này.
Tuy Quan Doãn rất có khả năng đã lấy được những chứng cứ mà Hạ Lai tìm được, nhưng Trịnh Thiên Tắc vẫn bình tĩnh phân tích. Hạ Lai dù sao cũng không phải là người của Học viện Tiến Thủ, cho dù cô điều tra sâu thế nào cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Uy hiếp lớn nhất đối với gã là Trịnh Lệnh Đông gần như đã tham dự từng sự kiện lớn nhỏ của Học viện Tiến Thủ từ đầu đến cuối.
Trịnh Lệnh Đông còn chưa trừ diệt, cuộc sống của gã khó thể bình an.
-Tin tức của ai?
Trịnh Thiên Tắc kích động đến nỗi suýt nữa đưa tay nắm áo Lưu Dương.
Lưu Dương hoảng sợ, lui ra phía sau một bước:
-Tin tức do Quan Doãn tung ra.
-Hả?
Bạch Sa vốn đã đứng lên, nghe nói như vậy, lại đặt mông ngồi xuống. Quá kinh người, rất dọa người, Quan Doãn đã thành tinh sao, trước đã đoạt được sự quý mến của Vương Hướng Đông, giờ lại còn nắm giữ được hành tung của Trịnh Lệnh Đông nữa?
Chuyện kinh người còn đang ở phía sau, Lưu Dương vội vàng nói tiếp:
-Quách Vĩ Toàn tung tin, nói Quan Doãn đã hoàn toàn nắm giữ được Trịnh Lệnh Đông rồi.
-Điều đó không có khả năng!
Trịnh Thiên Tắc đứng không vững nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
-Đừng nghe Quan Doãn nói bậy. Hắn muốn tung hỏa mù thôi, muốn phân tán sự chú ý, tuân theo chiến thuật tai nghe mắt thấy.
Tuy nói như thế nhưng gã vẫn đi nhanh xuống lầu để gặp mặt Hô Diên Ngạo Bác.
-Chủ nhiệm Bạch…
Lưu Dương thấy Bạch Sa ngồi bất động, liền lên tiếng giục.
Bạch Sa khoát tay:
-Cậu đi xuống trước đi, tôi đi ngay đây.
Đợi Lưu Dương đi khỏi, Bạch Sa đóng chặt cửa phòng, một mình đi tới đi lui trong phòng hơi mười vòng, cuồi cùng cầm điện thoại lên, gọi một dãy số.
-Thư ký Quan, tôi là Bạch Sa. Tối nay có thời gian không? Buổi tối hẹn với Trưởng ban thư ký Vương rồi sao? Được, không sao đâu, lần sau gặp cũng được.
Đặt điện thoại của Bạch Sa xuống, Quan Doãn cười đầy thâm ý. Vương Hướng Đông là một người khéo, hai đầu đều ăn sạch. Nhờ y truyền tin tức thì không còn gì tốt hơn, cũng không khiến người ta đem lòng sinh nghi. Đúng lúc này Bạch Sa lại gọi điện thoại, không hề nghi ngờ, lập trường của Bạch Sa đã lung lay, chỉ cần thúc đẩy phía sau thêm chút nữa… cho dù Bạch Sa không chuyển hướng hoàn toàn, ít nhất về hai chuyện Hoa tửu tường và Kẻ bạc tình cũng phải suy nghĩ kỹ mới hành động.
Như vậy, tiếp theo, Bí thư Tưởng sắp châm lửa cho cuộc chiến điều chỉnh các cán bộ trung tầng ở Hoàng Lương. Cũng nên có một kết thúc cho Trịnh Lệnh Đông. Quan Doãn khẽ nhịp ngón tay lên bàn làm việc, trong tai truyền đến giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng, Trương Thiên Hào và Lãnh Nhạc. Âm thanh không lớn lắm, nghe cũng không rõ, chỉ mơ hồ nghe được Trương Thiên Hào đề nghị đề bạt hắn lên trưởng phòng.
Bước tiếp theo lên tới trưởng phòng đã nằm trong dự liệu của Quan Doãn, chẳng có gì lạ, thân là thư ký số một Thành ủy, lại có quá trình thử thách, giờ thăng lên trưởng phòng, cũng phù hợp với điều lệ đề bạt, không ai dị nghị được gì. Nhưng sau đó, Trương Thiên Hào lại nhắc đến tên một người, khiến hắn muốn ngừng thở.
-Phân cục trưởng khu vực Đơn Thủy cũng đã đến tuổi, Ban tổ chức cán bộ đề nghị để đồng chí Hoàng Hán tiếp nhận chức vụ cục trưởng.
Khu Đơn Thủy là khu lớn nhất của Hoàng Lương. Phân cục trưởng phân cục Đơn Thủy bình thường do Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm nhiệm. Trương Thiên Hào nêu tên Hoàng Hán, rốt cuộc là ý của cá nhân ông ta hay là ám chỉ của Tưởng Tuyết Tùng?
Đúng là càng ngày càng khó bề phân được vở tuồng ở Hoàng Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.