Chương 236: Diệu Kế Chế Địch
Hà Thường Tại
13/06/2013
Tề Ngang Dương việc nhỏ thì kỹ càng, việc lớn thì bình tĩnh. Nhưng Tô Mặc Ngu dù sao cũng xem như là tình đầu của anh, dù cảm tình chưa quá sâu đậm, tình cảm với cô ấy cũng chưa thể gọi là tình yêu, quan hệ cũng như gần như xa. Nhưng Tô Mặc Ngu đi cùng anh đến Hoàng Lương mà gặp nạn, anh không thể chối bỏ được lỗi này. Hơn nữa anh biết Tô Mặc Ngu là một cô gái thuần khiết trinh liệt, nếu chẳng may cô bị người xấu… Anh không dám nghĩ tới nữa, chỉ cảm thấy tức giận ngút trời, hận không thể xông lên giết chết tên xấu xa trước mặt.
Nhưng sự điềm tĩnh của Quan Doãn khiến anh trấn tĩnh lại.
Nói một cách công bằng, Tề Ngang Dương cũng không cho rằng Quan Doãn có thể giải quyết được việc này một cách viên mãn. Ngoại trừ bạo lực, anh cảm thấy không còn cách nào khác. Thậm chí anh còn cảm thấy Quan Doãn giao tranh chính diện với đối phương cũng là không sáng suốt. Nếu đối phương đã bắt Tô Mặc Ngu thì cũng sẽ không thả người một cách dễ dàng. Sự việc sẽ không được giải quyết một cách dễ dàng, nhất định phải có xung đột đổ máu. Nếu phải đánh chi bằng cứ đánh sớm, cần gì phải dài dòng?
Nếu đổi lại là anh phải giao tranh chính diện với đối phương, lúc này hẳn anh đã liều lĩnh xông tới, bắt trước nói sau, sao còn như Quan Doãn còn đấu võ mồm chứ? Tề Ngang Dương gần như không còn kiềm chế nổi nữa.
Nhưng nghe Quan Doãn trả lời cũng rất có khí thế, anh không khỏi lại muốn dỏng tai nghe tiếp. Muốn nghe xem Quan Doãn dựa vào cái gì mà trong thế bị động lại không hề sợ hãi như thế!
- Thật là điên rồ, Quan Doãn. Giờ người của mày đang trong tay bọn tao, tao muốn đùa thế nào thì cứ làm thế ấy, mày có thể làm gì được tao? Còn dám nói xằng bậy, có tin tao lột sạch y phục của cô ta cho các anh em tao thưởng thức ngay không?
Giọng nói của đối phương lạnh lùng như gió đêm, vô tình như băng tuyết.
- Xin cứ tự nhiên!
Giọng Quan Doãn còn lạnh hơn cả gió đêm.
- Mày đám động đến một ngón tay của Mặc Ngu thì nghề thu tiền bảo kê của bọn bây sẽ bị quét sạch. Tao bảo đảm rằng sau này bọn bây không còn thu được một xu nào, cũng bảo đảm Phong Huống sẽ rơi đài ở Hoàng Lương. Chẳng những bọn bây không có đồng nào, mà còn thanh bại danh liệt. Chờ đến khi bọn bây không kiếm được một đồng, người già trong nhà bệnh không tiền chữa, cơm nước vợ con, con cái đến trường cũng không có một xu để chi, xem bọn bây còn mặt mũi nào để sống? Còn có tư cách gì mà băng này nhóm nọ? Tao sẽ cho bọn bây sống không bằng heo chó, đều là rốn cả!
Rốn? Tề Ngang Dương cũng không hiểu Quan Doãn có ý muốn nói gì. Tuy anh cũng biết Quan Doãn đang nói những lời cay độc và mắng chửi người khác, cũng ít nhiều đoán được Quan Doãn đang nói khích đối phương. Nhưng nói khích đối phương rốt cuộc có được hiệu quả gì thì nhất thời anh không nghĩ ra được. Anh lại mơ hồ lo lắng, nếu chẳng may khiến đối phương phát khùng lên, làm nhục Tô Mặc Ngu, cả đời này anh có lỗi với Tô Mặc Ngu, cũng không có mặt mũi nào gặp cha mẹ cô nữa.
Tề Ngang Dương không hiểu nói rốn là có ý gì, nhưng đối phương lại hiểu rất rõ. Ở vùng Hoàng Lương, mắng người tàn nhẫn nhất chính là mắng họ là rốn. Rốn là cơ quan vô dụng nhất trên cơ thể con người, còn không bằng thằng nhỏ xấu xí kia còn có tác dụng nối dõi tông đường. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ thì rốn chẳng còn để làm gì. Mắng người ta là rốn chính là mắng họ bất tài, mắng họ không còn bằng cả “cái ấy”.
- Bà mẹ mày! Chết đến nơi còn ngoan cố cãi lại. Có tin tao cũng bắt cả mày luôn không?
Quả nhiên đối phương bị chọc tức, không kìm nổi giận dữ xông tới, đồng thời còn quay lại hét một tiếng vào phòng máy bơm giếng nước:
- Các anh em, lột sạch đồ con nhỏ đó, cứ mặc sức chơi đùa đi.
Tề Ngang Dương tiến lên một bước, đã muốn động thủ, lại bị Quan Doãn gắt gao chặn lại. Quan Doãn lắc lắc đầu, khẽ nói:
- Cứ nhịn một chút, sẽ thấy được chân tướng ngay thôi.
- Không thể nhịn nổi nữa. Nếu nhịn nữa thì sự trong sạch cả đời của Mặc Ngu sẽ bị hủy thôi.
Hai mắt Tề Ngang Dương bốc hỏa.
- Cứ liều mạng đi, cứ đấu đến lưỡng bại câu thương. Anh để lại lời trăn trối, nếu chẳng may anh có gặp chuyện bất trắc, cậu Quan, cậu thay anh chăm sóc cho Mặc Ngu.
Quan Doãn nắm chặt tay Tề Ngang Dương:
- Anh Tề, anh chỉ cần đợi hai phút nữa. Nếu sau hai phút mà tình hình không biến chuyển, em và anh sẽ cùng nhau giết người đến trời đất u ám.
Tề Ngang Dương cả đời này chưa từng tin tưởng ai như vậy. Quan Doãn vừa nói xong anh đã kiên quyết gật đầu:
- Được, tôi liều mạng đánh cuộc một lần. Tính mạng Mặc Ngu và sự an tâm cả đời của anh, toàn bộ giao hết vào tay cậu.
Sức nặng của câu nói kia quá lớn, Quan Doãn lập tức cảm thấy trên người có áp lực nặng ngàn cân. Một loại áp lực khác khiến người ta cảm nhận được ngay chính là đối phương đã hùng hổ đi tới trước mặt hắn, vươn hai tay ra muốn chộp vào đầu hắn.
Trên vai là gánh nặng mà Tề Ngang Dương phó thác, trước mặt là khí thế bức bách của thủ hạ Phong Huống, Quan Doãn mới chừng ấy tuổi, gặp phải khảo nghiệm lớn nhất trong đời, đôi vai non nớt của hắn có thể chịu nổi bao nhiêu đó áp lực?
Ba bước, hai bước, một bước… Khi đối phương chỉ còn cách hắn một bước, Tề Ngang Dương không chịu nổi nữa sắp sửa nổi xung, khi Quan Doãn gần như tuyệt vọng, thì từ trong phòng máy bơm giếng nước truyền đến một giọng nói lạnh lùng sắc bén như băng:
- Dừng tay!
Trong khoảnh khắc hai tay đối phương sắp sửa chộp đầu vai của Quan Doãn, gã lại phẫn nộ thu tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Quan Doãn, không cam lòng nói:
- Lão Đại đã lên tiếng, coi như mày mạng lớn.
Quan Doãn nhẹ nhàng đẩy đối phương:
- Tránh ra.
Đối phương bị hắn đẩy một cái lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống, lại muốn nổi cơn, đã thấy cánh cửa gỗ mở ra, một bóng người cao cao cũng đội mũ và mặc áo khoác quân nhân như thế xuất hiện ở cửa.
- Tổng giám đốc Phong, anh đường đường là nhân vật số một Hoàng Lương, lại mặc quần áo rách rưới, có quá tàn tạ không?
Quan Doãn cũng không quen biết Phong Huống, lại gặp đúng lúc Phong Huống ngụy trang:
- Không phải chỉ vì muốn gặp tôi một lần thôi sao? Không cần phải hưng sư động chúng như vậy, lại chẳng cần bắt giữ người như thế, làm nhục nhã đến thanh danh của tổng giám đốc Phong. So với Hoàng Hán, anh không chỉ là hạ lưu mà hạ cửu lưu rồi.
Tề Ngang Dương giật mình kinh hãi. Phong Huống? Sao có thể được? Người ăn mặc rách rưới như một tên lưu manh trước mắt này lại là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy hàng đầu Hoàng Lương sao? Phong Huống cũng quá biết đóng kịch, còn biết ngụy trang như vậy để ra gặp người khác. Nhưng lại nghĩ, Ngũ hổ tướng uy danh hiển hách, chắc chắn đều có cá tính. Phong Huống làm ra vẻ như vậy cũng có thể có liên quan đến việc gã lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm.
Thật ra Tề Ngang Dương đã đoán sai. Cách ăn mặc của Phong Huống như vậy không phải cố làm ra vẻ huyền bí, mà muốn trà trộn trong đám thủ hạ, không để cho Quan Doãn nhận ra gã. Gã không ngờ khi vừa chạm mặt Quan Doãn, lại thấy Quan Doãn nói chạm đến thần kinh của gã, nên bèn thay đổi sách lược, quyết định đối mặt với Quan Doãn, nói cho rõ ràng.
Lời nói của Quan Doãn quả thật đã đánh trúng điểm yếu của Phong Huống. Phong Huống liền cho rằng dựa vào thân phận thư ký số một Thành ủy của Quan Doãn, nhất định là có được tin tức gì từ chỗ Tưởng Tuyết Tùng. Nghe đồn Tưởng Tuyết Tùng đã âm thầm mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Sở Công an tỉnh liên kết xét xử đám tội phạm xã hội đen ở Hoàng Lương, trong đó gã đứng đầu danh sách.
Thật ra Phong Huống cũng chẳng sợ Ủy ban Kỷ luật và sở Công an tỉnh liên kết điều tra. Gã chỉ sợ nhất là Tưởng Tuyết Tùng áp dụng biện pháp phong tỏa kinh tế với gã. Một khi đúng như Quan Doãn nói, mất đi nguồn cung cấp kinh tế, thủ hạ của gã chia năm xẻ bảy, đến lúc đó không còn sự bảo hộ của thủ hạ, mấy năm nay gã đắc tội với không biết bao nhiêu nhân vật lớn nhỏ, còn có thể sống yên lành sao?
Giữa việc tiêu diệt Quan Doãn và bảo vệ mình trước, gã chọn tự bảo vệ mình. Gã muốn chính tai nghe xem Quan Doãn có thể để lộ ra chút tin tức gì không để có thể phòng ngừa những rắc rối có thể xảy ra. Dựa theo kế hoạch ban đầu, gã vốn sẽ không lộ diện, sau đó ẩn trong bóng tốt mà chỉ huy để tiêu diệt Quan Doãn.
Gần như trong nháy mắt Phong Huống đã đẩy cửa gỗ tung ra. Gã mặc quần áo rách nát, ai có thể còn nhận ra gã. Đừng nói là Quan Doãn và gã chưa bao giờ gặp mặt, ngay cả Hoàng Hán nếu hiện giờ đứng trước mặt gã cũng không chắc sẽ nhận ra. Hơn nữa, gã cũng đã có chủ ý, cho dù Quan Doãn có đoán bừa gã là Phong Huống thì gã cũng sẽ không lên tiếng
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Quan Doãn tạt nước bẩn vào người, nhục mạ gã không bằng Hoàng Hán, còn châm chọc gã là hạ cửu lưu, không khỏi khiến gã thẹn quá thành giận. Quan Doãn chết đến nơi còn ngoan cố, thật sự là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng. Dưới cơn thịnh nộ, gã thốt lên:
- Quan Doãn, không cần phải châm ngòi ly gián, quan hệ của tao với Hoàng Hán nhiều năm như vậy…
Nói được một nửa, Phong Huống đã ý thức được mình sai rồi, lập tức ngậm miệng, nhưng cũng muộn rồi. Nửa câu nói vừa rồi của gã đã để lộ thân phận của mình, chẳng khác gì thừa nhận gã là Phong Huống, không khỏi hối hận trong lòng. Tiểu hồ ly Quan Doãn này thật là gian xảo, nói gần nói xa đều là cạm bẫy để chụp lấy lời nói của gã.
Lại nghĩ vừa rồi Quan Doãn muốn dụ gã ra khỏi phòng máy bơm nước giếng, nói không chừng cũng là chiêu dẫn xà xuất động. Nghĩ đến đây, lập tức trong lòng kinh hãi, bèn xoay người quay về phòng bơm nước giếng. Quan Doãn có lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tiến lên một bước, kéo tay áo Phong Huống, hừ lạnh một tiếng với Tề Ngang Dương:
- Động thủ!.
Tề Ngang Dương đã mất hết kiên nhẫn nãy giờ, bước dài một bước tới trước, đánh một quyền lên lưng Phong Huống, thừa lúc Phong Huống đau đến xoay người, bèn cong cánh tay, ghìm chặt lấy cổ Phong Huống.
Vừa mới đánh lén đã thành công.
Lúc này Tề Ngang Dương mới khâm phục Quan Doãn. Kế sách đẩy mạnh từng bước của Quan Doãn quả nhiên cao minh. Hóa ra Quan Doãn đã sớm đoán được Phong Huống sẽ ở đó. Hắn muốn khích động Phong Huống, dẫn dụ Phong Huống xuất hiện, sau đó mới nhân cơ hội bắt cóc Phong Huống - Bắn người trước bắn ngựa, khi bắt giặc trước bắt vua. Chỉ cần bắt được Phong Huống, tình hình đã chuyển biến đột ngột, từ bị động biến thành chủ động.
Tình thế đột nhiên thay đổi.
Phong Huống vốn tràn đầy tin tưởng, bắt giữ Tô Mặc Ngu để uy hiếp Quan Doãn, nắm chặt quyền chủ động, lại không ngờ trong nháy mắt đã rơi vào tay Quan Doãn. Phong Huống lập tức xấu hổ đến không chịu nổi, không nén được giận dữ, hét lớn một tiếng:
- Quan Doãn, buông ra, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt.
- Bộ dạng của tôi vốn không khó coi lắm, không cần anh làm cho tôi đẹp hơn đâu.
Quan Doãn vẫn còn lòng dạ để nói đùa, thấy Phong Huống còn muốn giãy ra, đột nhiên đấm thêm một cú vào yết hầu Phong Huống. Cú đánh này rất độc, hơn nữa, lại đánh vào một trong những vị trí trọng yếu nhất trong cơ thể con người, lập tức khiến Phong Huống ho khan một trận, không nói được nên lời.
Một người khác thấy tình hình không ổn, bèn vội nhào tới trước chụp lấy, muốn cứu Phong Huống. Quan Doãn đã nhấc chân đá, chân đá lên không trung vẫn còn cách đối phương hơn nửa mét, không khỏi khiến Tề Ngang Dương lo lắng, sao Quan Doãn lại phạm phải sai lần sơ đẳng thế này?
Tên lúc nãy đang khí thế hung hăng, đột nhiên ngừng bước, hai tay che mắt ngồi xổm xuống đất, chửi ầm lên:
- Mẹ nó, chân mày….
Tề Ngang Dương gần như bật cười thành tiếng. Thủ pháp của Quan Doãn khiến người ta khó lòng phòng bị, trong lúc khẩn cấp còn có thể nghĩ ra cách đá đất cát vào mắt người khác. Nhưng cảnh tượng khiến Tề Ngang Dương ngạc nhiên hơn là sau khi ngồi xổm xuống đất chửi mắng om sòm, âm thanh của gã đột nhiên im bặt. Trong bóng đêm, một viên gạch bay tới, rất chính xác, không hề có sai sót đã đập trúng vào gáy gã.
Nhưng sự điềm tĩnh của Quan Doãn khiến anh trấn tĩnh lại.
Nói một cách công bằng, Tề Ngang Dương cũng không cho rằng Quan Doãn có thể giải quyết được việc này một cách viên mãn. Ngoại trừ bạo lực, anh cảm thấy không còn cách nào khác. Thậm chí anh còn cảm thấy Quan Doãn giao tranh chính diện với đối phương cũng là không sáng suốt. Nếu đối phương đã bắt Tô Mặc Ngu thì cũng sẽ không thả người một cách dễ dàng. Sự việc sẽ không được giải quyết một cách dễ dàng, nhất định phải có xung đột đổ máu. Nếu phải đánh chi bằng cứ đánh sớm, cần gì phải dài dòng?
Nếu đổi lại là anh phải giao tranh chính diện với đối phương, lúc này hẳn anh đã liều lĩnh xông tới, bắt trước nói sau, sao còn như Quan Doãn còn đấu võ mồm chứ? Tề Ngang Dương gần như không còn kiềm chế nổi nữa.
Nhưng nghe Quan Doãn trả lời cũng rất có khí thế, anh không khỏi lại muốn dỏng tai nghe tiếp. Muốn nghe xem Quan Doãn dựa vào cái gì mà trong thế bị động lại không hề sợ hãi như thế!
- Thật là điên rồ, Quan Doãn. Giờ người của mày đang trong tay bọn tao, tao muốn đùa thế nào thì cứ làm thế ấy, mày có thể làm gì được tao? Còn dám nói xằng bậy, có tin tao lột sạch y phục của cô ta cho các anh em tao thưởng thức ngay không?
Giọng nói của đối phương lạnh lùng như gió đêm, vô tình như băng tuyết.
- Xin cứ tự nhiên!
Giọng Quan Doãn còn lạnh hơn cả gió đêm.
- Mày đám động đến một ngón tay của Mặc Ngu thì nghề thu tiền bảo kê của bọn bây sẽ bị quét sạch. Tao bảo đảm rằng sau này bọn bây không còn thu được một xu nào, cũng bảo đảm Phong Huống sẽ rơi đài ở Hoàng Lương. Chẳng những bọn bây không có đồng nào, mà còn thanh bại danh liệt. Chờ đến khi bọn bây không kiếm được một đồng, người già trong nhà bệnh không tiền chữa, cơm nước vợ con, con cái đến trường cũng không có một xu để chi, xem bọn bây còn mặt mũi nào để sống? Còn có tư cách gì mà băng này nhóm nọ? Tao sẽ cho bọn bây sống không bằng heo chó, đều là rốn cả!
Rốn? Tề Ngang Dương cũng không hiểu Quan Doãn có ý muốn nói gì. Tuy anh cũng biết Quan Doãn đang nói những lời cay độc và mắng chửi người khác, cũng ít nhiều đoán được Quan Doãn đang nói khích đối phương. Nhưng nói khích đối phương rốt cuộc có được hiệu quả gì thì nhất thời anh không nghĩ ra được. Anh lại mơ hồ lo lắng, nếu chẳng may khiến đối phương phát khùng lên, làm nhục Tô Mặc Ngu, cả đời này anh có lỗi với Tô Mặc Ngu, cũng không có mặt mũi nào gặp cha mẹ cô nữa.
Tề Ngang Dương không hiểu nói rốn là có ý gì, nhưng đối phương lại hiểu rất rõ. Ở vùng Hoàng Lương, mắng người tàn nhẫn nhất chính là mắng họ là rốn. Rốn là cơ quan vô dụng nhất trên cơ thể con người, còn không bằng thằng nhỏ xấu xí kia còn có tác dụng nối dõi tông đường. Từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ thì rốn chẳng còn để làm gì. Mắng người ta là rốn chính là mắng họ bất tài, mắng họ không còn bằng cả “cái ấy”.
- Bà mẹ mày! Chết đến nơi còn ngoan cố cãi lại. Có tin tao cũng bắt cả mày luôn không?
Quả nhiên đối phương bị chọc tức, không kìm nổi giận dữ xông tới, đồng thời còn quay lại hét một tiếng vào phòng máy bơm giếng nước:
- Các anh em, lột sạch đồ con nhỏ đó, cứ mặc sức chơi đùa đi.
Tề Ngang Dương tiến lên một bước, đã muốn động thủ, lại bị Quan Doãn gắt gao chặn lại. Quan Doãn lắc lắc đầu, khẽ nói:
- Cứ nhịn một chút, sẽ thấy được chân tướng ngay thôi.
- Không thể nhịn nổi nữa. Nếu nhịn nữa thì sự trong sạch cả đời của Mặc Ngu sẽ bị hủy thôi.
Hai mắt Tề Ngang Dương bốc hỏa.
- Cứ liều mạng đi, cứ đấu đến lưỡng bại câu thương. Anh để lại lời trăn trối, nếu chẳng may anh có gặp chuyện bất trắc, cậu Quan, cậu thay anh chăm sóc cho Mặc Ngu.
Quan Doãn nắm chặt tay Tề Ngang Dương:
- Anh Tề, anh chỉ cần đợi hai phút nữa. Nếu sau hai phút mà tình hình không biến chuyển, em và anh sẽ cùng nhau giết người đến trời đất u ám.
Tề Ngang Dương cả đời này chưa từng tin tưởng ai như vậy. Quan Doãn vừa nói xong anh đã kiên quyết gật đầu:
- Được, tôi liều mạng đánh cuộc một lần. Tính mạng Mặc Ngu và sự an tâm cả đời của anh, toàn bộ giao hết vào tay cậu.
Sức nặng của câu nói kia quá lớn, Quan Doãn lập tức cảm thấy trên người có áp lực nặng ngàn cân. Một loại áp lực khác khiến người ta cảm nhận được ngay chính là đối phương đã hùng hổ đi tới trước mặt hắn, vươn hai tay ra muốn chộp vào đầu hắn.
Trên vai là gánh nặng mà Tề Ngang Dương phó thác, trước mặt là khí thế bức bách của thủ hạ Phong Huống, Quan Doãn mới chừng ấy tuổi, gặp phải khảo nghiệm lớn nhất trong đời, đôi vai non nớt của hắn có thể chịu nổi bao nhiêu đó áp lực?
Ba bước, hai bước, một bước… Khi đối phương chỉ còn cách hắn một bước, Tề Ngang Dương không chịu nổi nữa sắp sửa nổi xung, khi Quan Doãn gần như tuyệt vọng, thì từ trong phòng máy bơm giếng nước truyền đến một giọng nói lạnh lùng sắc bén như băng:
- Dừng tay!
Trong khoảnh khắc hai tay đối phương sắp sửa chộp đầu vai của Quan Doãn, gã lại phẫn nộ thu tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Quan Doãn, không cam lòng nói:
- Lão Đại đã lên tiếng, coi như mày mạng lớn.
Quan Doãn nhẹ nhàng đẩy đối phương:
- Tránh ra.
Đối phương bị hắn đẩy một cái lảo đảo, suýt nữa đã ngã sấp xuống, lại muốn nổi cơn, đã thấy cánh cửa gỗ mở ra, một bóng người cao cao cũng đội mũ và mặc áo khoác quân nhân như thế xuất hiện ở cửa.
- Tổng giám đốc Phong, anh đường đường là nhân vật số một Hoàng Lương, lại mặc quần áo rách rưới, có quá tàn tạ không?
Quan Doãn cũng không quen biết Phong Huống, lại gặp đúng lúc Phong Huống ngụy trang:
- Không phải chỉ vì muốn gặp tôi một lần thôi sao? Không cần phải hưng sư động chúng như vậy, lại chẳng cần bắt giữ người như thế, làm nhục nhã đến thanh danh của tổng giám đốc Phong. So với Hoàng Hán, anh không chỉ là hạ lưu mà hạ cửu lưu rồi.
Tề Ngang Dương giật mình kinh hãi. Phong Huống? Sao có thể được? Người ăn mặc rách rưới như một tên lưu manh trước mắt này lại là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy hàng đầu Hoàng Lương sao? Phong Huống cũng quá biết đóng kịch, còn biết ngụy trang như vậy để ra gặp người khác. Nhưng lại nghĩ, Ngũ hổ tướng uy danh hiển hách, chắc chắn đều có cá tính. Phong Huống làm ra vẻ như vậy cũng có thể có liên quan đến việc gã lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm.
Thật ra Tề Ngang Dương đã đoán sai. Cách ăn mặc của Phong Huống như vậy không phải cố làm ra vẻ huyền bí, mà muốn trà trộn trong đám thủ hạ, không để cho Quan Doãn nhận ra gã. Gã không ngờ khi vừa chạm mặt Quan Doãn, lại thấy Quan Doãn nói chạm đến thần kinh của gã, nên bèn thay đổi sách lược, quyết định đối mặt với Quan Doãn, nói cho rõ ràng.
Lời nói của Quan Doãn quả thật đã đánh trúng điểm yếu của Phong Huống. Phong Huống liền cho rằng dựa vào thân phận thư ký số một Thành ủy của Quan Doãn, nhất định là có được tin tức gì từ chỗ Tưởng Tuyết Tùng. Nghe đồn Tưởng Tuyết Tùng đã âm thầm mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Sở Công an tỉnh liên kết xét xử đám tội phạm xã hội đen ở Hoàng Lương, trong đó gã đứng đầu danh sách.
Thật ra Phong Huống cũng chẳng sợ Ủy ban Kỷ luật và sở Công an tỉnh liên kết điều tra. Gã chỉ sợ nhất là Tưởng Tuyết Tùng áp dụng biện pháp phong tỏa kinh tế với gã. Một khi đúng như Quan Doãn nói, mất đi nguồn cung cấp kinh tế, thủ hạ của gã chia năm xẻ bảy, đến lúc đó không còn sự bảo hộ của thủ hạ, mấy năm nay gã đắc tội với không biết bao nhiêu nhân vật lớn nhỏ, còn có thể sống yên lành sao?
Giữa việc tiêu diệt Quan Doãn và bảo vệ mình trước, gã chọn tự bảo vệ mình. Gã muốn chính tai nghe xem Quan Doãn có thể để lộ ra chút tin tức gì không để có thể phòng ngừa những rắc rối có thể xảy ra. Dựa theo kế hoạch ban đầu, gã vốn sẽ không lộ diện, sau đó ẩn trong bóng tốt mà chỉ huy để tiêu diệt Quan Doãn.
Gần như trong nháy mắt Phong Huống đã đẩy cửa gỗ tung ra. Gã mặc quần áo rách nát, ai có thể còn nhận ra gã. Đừng nói là Quan Doãn và gã chưa bao giờ gặp mặt, ngay cả Hoàng Hán nếu hiện giờ đứng trước mặt gã cũng không chắc sẽ nhận ra. Hơn nữa, gã cũng đã có chủ ý, cho dù Quan Doãn có đoán bừa gã là Phong Huống thì gã cũng sẽ không lên tiếng
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Quan Doãn tạt nước bẩn vào người, nhục mạ gã không bằng Hoàng Hán, còn châm chọc gã là hạ cửu lưu, không khỏi khiến gã thẹn quá thành giận. Quan Doãn chết đến nơi còn ngoan cố, thật sự là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng. Dưới cơn thịnh nộ, gã thốt lên:
- Quan Doãn, không cần phải châm ngòi ly gián, quan hệ của tao với Hoàng Hán nhiều năm như vậy…
Nói được một nửa, Phong Huống đã ý thức được mình sai rồi, lập tức ngậm miệng, nhưng cũng muộn rồi. Nửa câu nói vừa rồi của gã đã để lộ thân phận của mình, chẳng khác gì thừa nhận gã là Phong Huống, không khỏi hối hận trong lòng. Tiểu hồ ly Quan Doãn này thật là gian xảo, nói gần nói xa đều là cạm bẫy để chụp lấy lời nói của gã.
Lại nghĩ vừa rồi Quan Doãn muốn dụ gã ra khỏi phòng máy bơm nước giếng, nói không chừng cũng là chiêu dẫn xà xuất động. Nghĩ đến đây, lập tức trong lòng kinh hãi, bèn xoay người quay về phòng bơm nước giếng. Quan Doãn có lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tiến lên một bước, kéo tay áo Phong Huống, hừ lạnh một tiếng với Tề Ngang Dương:
- Động thủ!.
Tề Ngang Dương đã mất hết kiên nhẫn nãy giờ, bước dài một bước tới trước, đánh một quyền lên lưng Phong Huống, thừa lúc Phong Huống đau đến xoay người, bèn cong cánh tay, ghìm chặt lấy cổ Phong Huống.
Vừa mới đánh lén đã thành công.
Lúc này Tề Ngang Dương mới khâm phục Quan Doãn. Kế sách đẩy mạnh từng bước của Quan Doãn quả nhiên cao minh. Hóa ra Quan Doãn đã sớm đoán được Phong Huống sẽ ở đó. Hắn muốn khích động Phong Huống, dẫn dụ Phong Huống xuất hiện, sau đó mới nhân cơ hội bắt cóc Phong Huống - Bắn người trước bắn ngựa, khi bắt giặc trước bắt vua. Chỉ cần bắt được Phong Huống, tình hình đã chuyển biến đột ngột, từ bị động biến thành chủ động.
Tình thế đột nhiên thay đổi.
Phong Huống vốn tràn đầy tin tưởng, bắt giữ Tô Mặc Ngu để uy hiếp Quan Doãn, nắm chặt quyền chủ động, lại không ngờ trong nháy mắt đã rơi vào tay Quan Doãn. Phong Huống lập tức xấu hổ đến không chịu nổi, không nén được giận dữ, hét lớn một tiếng:
- Quan Doãn, buông ra, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt.
- Bộ dạng của tôi vốn không khó coi lắm, không cần anh làm cho tôi đẹp hơn đâu.
Quan Doãn vẫn còn lòng dạ để nói đùa, thấy Phong Huống còn muốn giãy ra, đột nhiên đấm thêm một cú vào yết hầu Phong Huống. Cú đánh này rất độc, hơn nữa, lại đánh vào một trong những vị trí trọng yếu nhất trong cơ thể con người, lập tức khiến Phong Huống ho khan một trận, không nói được nên lời.
Một người khác thấy tình hình không ổn, bèn vội nhào tới trước chụp lấy, muốn cứu Phong Huống. Quan Doãn đã nhấc chân đá, chân đá lên không trung vẫn còn cách đối phương hơn nửa mét, không khỏi khiến Tề Ngang Dương lo lắng, sao Quan Doãn lại phạm phải sai lần sơ đẳng thế này?
Tên lúc nãy đang khí thế hung hăng, đột nhiên ngừng bước, hai tay che mắt ngồi xổm xuống đất, chửi ầm lên:
- Mẹ nó, chân mày….
Tề Ngang Dương gần như bật cười thành tiếng. Thủ pháp của Quan Doãn khiến người ta khó lòng phòng bị, trong lúc khẩn cấp còn có thể nghĩ ra cách đá đất cát vào mắt người khác. Nhưng cảnh tượng khiến Tề Ngang Dương ngạc nhiên hơn là sau khi ngồi xổm xuống đất chửi mắng om sòm, âm thanh của gã đột nhiên im bặt. Trong bóng đêm, một viên gạch bay tới, rất chính xác, không hề có sai sót đã đập trúng vào gáy gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.