Chương 384: Hội nghị
Hà Thường Tại
13/06/2013
Lần trước chính là Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh và Sở Công an Tỉnh thành lập tổ điều tra liên hợp tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương, nhưng là âm thầm chiếm giữ, âm thầm làm việc, bề ngoài là điều tra Lãnh Nhạc --- Kỳ thật ra là lời nói của Tưởng Tuyết Tùng. Rốt cục tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương làm gì, âm thầm điều tra gì, từ đầu đến cuối, tổ điều tra không hề đưa ra một cách nói chính xác --- Bây giờ Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh và Sở Công an Tỉnh một lần nữa thành lập tổ điều tra liên hợp, danh chính ngôn thuận tiến vào chiếm giữ Hoàng Lương. Thế cục Hoàng Lương cuối cùng cũng mây bay sương tan, lộ ra một tia ánh mặt trời.
Hơn nữa lần này tiến vào chiếm giữ khác hẳn với lần trước âm thầm hành động, lần này không những quang minh chính đại, hơn nữa còn cố ý thông báo vào đúng lúc hội nghị công việc Bí thư đang họp --- không ngoại trừ là do Tưởng Tuyết Tùng có ý sắp xếp --- chẳng khác gì là không chỉ thông báo cho một mình Tưởng Tuyết Tùng, còn chính thức thông báo cả Thành uỷ Hoàng Lương.
Hô Diên Ngạo Bác không động thanh sắc khẽ gật đầu, dường như tán thành tổ điều tra liên hợp tiến vào chiếm giữ. Thôi Đồng không nói gì, chỉ nâng cốc lên uống nước, môi hơi dính cốc nước rồi lại buông, ánh mắt thản nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời trong nắng ấm, mùa xuân đã đến gần trong gang tấc rồi.
Bạch Sa là người đầu tiên phụ hoạ Tưởng Tuyết Tùng, gật đầu nói:
- Tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương điều tra là chuyện tốt, hoan nghênh.
Kỳ thật những người đang ngồi đây ai không biết tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, rõ ràng là ở tỉnh không tín nhiệm Thành uỷ Hoàng Lương. Một Học viện Tiến Thủ, mặc dù liên quan đến Cục trưởng Cục Công an Thành phố nhưng an toàn có thể giải quyết trong phạm vi Hoàng Lương, hoàn toàn có thể do Thành uỷ lập tổ chuyên án. Tỉnh lại đột nhiên nhúng tay vào, cưỡng ép thành lập tổ điều tra liên hợp, hơn nữa không thương lượng với Thành uỷ trước, trực tiếp phái đến, không những không tín nhiệm Thành uỷ Hoàng Lương, mà còn muốn cưỡng ép nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương.
Thái Diễm Lệ ánh mắt bình thản, dường như mọi việc không liên quan đến mình vậy, chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết là vô ý gật đầu hay là đang phụ hoạ cách nói của Bạch Sa.
Chuyện lạ, sao Lãnh Nhạc lại không có mặt? Quan Doãn vừa nãy bận quá, không nghĩ sâu xa đến cách sắp đặt hội nghị hôm nay. Bình thường Trưởng ban thư ký Thành uỷ mặc dù không có phân công cụ thể, nhưng về cơ bản chỉ cần tổ chức hội nghị công việc Bí thư, Trưởng ban thư ký đều đến tham gia, dù sao thân là đại quản gia của Thành uỷ, phải tham dự tất cả mọi chuyện.
Nhưng lần này sao Tưởng Tuyết Tùng lại không bảo thông báo cho Lãnh Nhạc?
Vừa nghĩ như vậy, vẫn chưa nghĩ sâu, lời của Tưởng Tuyết Tùng lại cắt đứt mạch suy nghĩ của Quan Doãn.
- Ở tỉnh tuy rằng phái tổ liên hợp điều tra đến, nhưng không hề xung đột với tổ chuyên án Học viện Tiến Thủ do Thành uỷ thành lập. Suy nghĩ của tôi là đồng chí Thôi Đồng đảm nhiệm chức Tổ trưởng, hai đồng chí Bạch Sa, Thái Diễm Lệ làm Phó tổ trưởng, ba đồng chí Quách Hiểu Húc, Thôi Hướng và Hoàng Hán là thành viên của tổ, các đồng chí có ý kiến gì không?
Trực tiếp bỏ qua nhân vật số một Cục Công an Thành phố Trịnh Thiên Tắc, để hai vị Phó cục trưởng và một vị Phó cục trưởng phân cục sắp được đề bạt làm Phó cục trưởng, đảm nhiệm chức thành viên của tổ, ngụ ý rất rõ, Trịnh Thiên Tắc bây giờ đã trở thành đối tượng nghi ngờ và phòng bị trọng điểm.
Hoàng Hán rốt cục chính thức nổi lên mặt nước, mượn lửa lớn của Học viện Tiến Thủ, y từ vị trí Phó cục trưởng phân cục tăng liền hai cấp. Đầu tiên là được đề bạt là Cục Trưởng phân cục, lại bởi vì Cục Trưởng phân cục Đơn Thuỷ luôn do Phó cục trưởng Thành phố kiêm nhiệm, y lại được đề bạt là Phó cục Trưởng Thành phố. Bây giờ thì tốt rồi, lại trở thành một trong những người có tài chủ lực trong đội ngũ lật đổ Trịnh, liên tưởng đến việc y từng có thân phận ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, thân phận của Hoàng Hán từng bước một lột xác đến hôm nay, giống như thần thoại vậy.
Kỳ thật theo quy định, Quan Doãn không đủ tư cách dự thính hội nghị công việc Bí thư. Văn phòng của hắn và của Tưởng Tuyết Tùng không phải là một, mà là góc đối diện, nhưng bất cứ ai muốn vào văn phòng Bí thư đều phải đi qua văn phòng của hắn, đây cũng là quyền lực và ưu tiên lớn nhất của Thư ký.
Quan Doãn có thể tuỳ ý vào hiện trường hội nghị công việc Bí thư, vẫn phải nhờ việc Tưởng Tuyết Tùng tuyệt đối tín nhiệm hắn, cũng là Tưởng Tuyết Tùng có ý sắp xếp để bồi dưỡng hắn mở mang kiến thức. Thư ký và lãnh đạo là một bước vô cùng quan trọng trong cuộc đời, đi cùng vị lãnh đạo nào sẽ bị người ngoài nhận định là người của vị lãnh đạo đó, hơn nữa có khả năng cả đời để lại dấu vết.
Đi theo một vị lãnh đạo tiền đồ rộng lớn còn được, bước nhầm theo một người lãnh đạo không có triển vọng, con đường làm quan cả đời của Thư ký cũng coi như xong. Lãnh đạo vừa có chuyện, Thư ký cho dù may mắn thoát nạn, không bị liên luỵ cũng sẽ không có ngày nổi danh, ngồi cả đời trên chiếc ghế lạnh lẽo còn có thể chết già là tốt rồi.
Quan Doãn không dám nói hắn đi cùng đúng người, ít nhất cách xử sự ôn hoà và thủ đoạn khi nên ra tay độc ác quyết sẽ không lưu tình của Tưởng Tuyết Tùng, rất hợp với tâm ý của hắn, cũng bị hắn khâm phục. Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng ít khi tâm sự với hắn nhưng lại chiếu cố hắn rất nhiều, cũng tận tâm dìu dắt hắn nhiều, làm hắn vô cùng cảm kích sự bồi dưỡng của Tưởng Tuyết Tùng, liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Tưởng Tuyết Tùng đánh thắng Hô Diên Ngạo Bác trong trận quyết chiến cuối cùng.
Hội nghị công việc Bí thư sau cùng Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên chuyển hướng đề tài:
- Chuyện tổ điều tra liên hợp và tổ chuyên án, nếu các đồng chí không có ý kiến thì cứ như vậy đi… Tôi nói thêm vài câu ngoài lề, Hoàng Lương là thành phố cổ, cũng là một thành phố mới phát triển, làm thế nào để cân bằng giữa việc bảo vệ danh lam thắng cảnh và xây dựng thành phố mới, là nhiệm vụ bức thiết bây giờ. Phải nhìn vấn đề theo độ cao chính trị, tôi nghĩ khu kinh tế mới làm thí điểm, vừa có thể dựng lên thành lịch sử văn hoá và cung văn hoá thành ngữ, cũng có thể khởi công kiến trúc có tính đánh dấu bước ngoặt ở Hoàng Lương, hoàn toàn có thể hỗ trợ cho nhau, cùng nhau xúc tiến…
Vốn Hô Diên Ngạo Bác luôn cúi đầu không nói làm ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa, nghe xong lời của Tưởng Tuyết Tùng, mắt ông ta đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu đầy thâm ý nhìn Tưởng Tuyết Tùng một cái, đột nhiên lại nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Quan Doãn một cái, trong mắt hiện lên một tia ý vị sâu xa.
Mấy người đang ngồi nghe ra ẩn ý của Tưởng Tuyết Tùng đều chấn kinh mà nhìn nhau, không hiểu sao Tưởng Tuyết Tùng lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hay là chuẩn bị thoả hiệp với Hô Diên Ngạo Bác về vấn đề phương hướng phát triển của Hoàng Lương?
Lần này Học viện Tiến Thủ đại hoả nhen nhóm, Trịnh Thiên Tắc sắp rơi đài. Họ Trịnh sắp thất thế, Tưởng Tuyết Tùng nắm chắc thắng lợi trong tay, tại sao đột nhiên lại nhường một bước, đưa một cành ô liu ra cho Hô Diên Ngạo Bác?
Đừng nói mọi người không hiểu, Hô Diên Ngạo Bác cũng vô cùng nghi ngờ. Ông ta không nghĩ là Tưởng Tuyết Tùng muốn bắt tay giảng hoà với ông ta, dựa vào sự hiểu biết của ông ta đối với Tưởng Tuyết Tùng, dựa vào sự bức bách ba năm qua của ông ta đối với Tưởng Tuyết Tùng, ông ta biết, đổi lại là ai cũng sẽ không để yên cho ông ta, huống chi bây giờ Tưởng Tuyết Tùng chiếm thượng phong, hành động này của Tưởng Tuyết Tùng là muốn nói một đằng làm một nẻo.
Hội nghị vừa kết thúc, mọi người đều rời khỏi, Thôi Đồng ở lại cuối cùng, Quan Doãn nhìn ra Thôi Đồng có lời muốn nói với hắn liền đi cùng Thôi Đồng đến phòng làm việc của mình.
Đóng cửa lại, Thôi Đồng nhìn Quan Doãn từ trên xuống dưới vài cái, ánh mắt nhảy lên vài lần, thình lình liền hỏi một câu:
- Thư ký Quan, Tiểu Muội về huyện Khổng rồi à?
Hoá ra là hỏi Tiểu Muội, Quan Doãn gật đầu:
- Buổi sáng về rồi, em ấy phải thi đại học, phải ôn tập nhiều.
- Muốn thi trường đại học nào?
Thôi Đồng như kéo việc nhà đến hỏi chuyện Tiểu Muội.
Mặc dù có một số chuyện vẫn chưa làm rõ nhưng Quan Doãn cũng biết có lúc cũng không cần phải nói thẳng ra mới được. Là cậu ruột của Tiểu Muội, sự quan tâm của Thôi Đồng đối với Tiểu Muội là chân thành, hơn nữa theo những gì Quan Doãn biết, Thôi Đồng chỉ có một đứa cháu gái là Tiểu Muội, đối với Tiểu Muội tình cảm phức tạp là chuyện thường tình của con người.
- Muốn thi Đại học Bắc Kinh.
- Đi Bắc Kinh à…
Thôi Đồng hơi sững sờ:
- Không nghĩ đến đại học Hưng Nguyên ở Hạ Giang à?
Trước đây Quan Doãn lo Tiểu Muội đến Bắc Kinh sẽ bị nhà họ Dung nhận về. Bây giờ hắn không lo nhà họ Dung nhận Tiểu Muội về nữa, lại sợ Tiểu Muội bị nhà họ Dung ức hiếp. Vốn hắn cũng muốn khuyên Tiểu Muội từ bỏ suy nghĩ học Đại học Bắc Kinh, nhưng hắn kín đáo nhắc đến một lần, Tiểu Muội không chút do dự cự tuyệt.
Nguyên văn lời Tiểu Muội:
- Em muốn thi Đại học Bắc Kinh, em thích Đại học Bắc Kinh, còn về việc Đại học Bắc Kinh có người râu ria nào khác hay không, không liên quan đến em, ai cũng không thể ngăn cản cuộc sống của ai.
Tiểu Muội nói cũng phải, có lúc có những chuyện chỉ có thể dũng cảm đối diện, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.
- Trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.
Quan Doãn thản nhiên cười:
- Tiểu Muội kiên quyết muốn thi Đại học Bắc Kinh, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em ấy. Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng phản đối em ấy thi Đại học Bắc Kinh nhưng sau đó em ấy nói nghĩ thoáng một chút sẽ vui vẻ, nhìn thấu rồi sẽ buông tay, nghĩ cũng đúng, em ấy còn có thể nghĩ thông, sao chúng ta còn phải so đo nhiều làm gì?
Thôi Đồng trầm mặc, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Cảm ơn người nhà anh, cũng cảm ơn anh, Tiểu Muội ở nhà họ Quan, thể xác tinh thần khoẻ mạnh và vui vẻ lớn lên, nó rất may mắn.
- Bí thư Thôi khách khí rồi, Tiểu Muội là người nhà của tôi, tất cả những gì nên làm đối với người nhà làm đều là nên làm.
- Ừ.
Thôi Đồng thản nhiên lên tiếng, liền chuyển đề tài:
- Gần đây anh phải chú ý an toàn, có một số người sẽ không cam tâm thất bại, thế lực còn lại vẫn rất lớn.
- Cảm ơn Bí thư Thôi quan tâm.
Tiễn bước Thôi Đồng, Quan Doãn tâm tình vô cùng thoải mái, không nhắc đến chuyện Tưởng Tuyết Tùng tiếp thu đề nghị của hắn, quyết định lấy việc đồng ý khởi công toà cao ốc số 1 làm mồi nhử Hô Diên Ngạo Bác, chính là việc Thôi Đồng thông tình đạt lý, vừa quan tâm Tiểu Muội vừa trân trọng hắn, hơn nữa còn không đề cập đến bất cứ điều kiện thêm nào về cách xử sự rộng rãi khoáng đạt.
Dòng họ và thế gia mặc dù dễ hình thành quý tộc, nhưng không thể không nói có kế thừa văn hoá và gia huấn như dòng họ và thế gia, quả thực có khí chất hơn những gia đình nhỏ không có quan niệm đạo đức không có tín ngưỡng rất nhiều. Một phú hào HongKong nào đó từng khinh thường mà nói, cả đời y chưa từng xem qua tác phẩm văn học bởi vì đó là những cuốn sách không có tác dụng gì.
Phú hào chỉ sợ không biết là kế thừa văn hoá dân tộc Trung Hoa chính là do tác phẩm văn học ghi lại, bao gồm “Sử ký” bên trong cũng có thành phần sáng tác văn học, người không xem tác phẩm văn học vĩnh viễn không biết được Càn Khôn lớn dưới ngòi bút, cảnh giới năm tháng lớn dần trong sách.
Mà cảnh giới lại quyết định độ cao tư tưởng và độ cao nhân sinh. Tiền nhiều nhưng không đọc sách, chung quy chỉ là một thương nhân đầy mùi tiền mà thôi.
Phú hào không đọc sách mặc dù giàu ngang một nước nhưng chưa bao giờ lên bảng từ thiện. Đời người, nếu không làm một chút chuyện có ích cho người khác, có ích cho xã hội, chỉ lo tự mình hưởng thụ, chỉ so của cải nhiều ít, không có độ cao tư tưởng, bất quá là cái xác không hồn, sống uổng phí một lần mà thôi.
Giữa trưa, Quan Doãn vừa ăn cơm trưa xong, vừa mới về văn phòng ngồi, điện thoại liền kêu, vừa nhìn là Sở Triều Huy gọi đến --- Thời cơ Sở Triều Huy gọi điện đến rất mẫn cảm, nhất định có chuyện xảy ra.
- Lãnh đạo, Trịnh Thiên Tắc mất tích rồi!
Hơn nữa lần này tiến vào chiếm giữ khác hẳn với lần trước âm thầm hành động, lần này không những quang minh chính đại, hơn nữa còn cố ý thông báo vào đúng lúc hội nghị công việc Bí thư đang họp --- không ngoại trừ là do Tưởng Tuyết Tùng có ý sắp xếp --- chẳng khác gì là không chỉ thông báo cho một mình Tưởng Tuyết Tùng, còn chính thức thông báo cả Thành uỷ Hoàng Lương.
Hô Diên Ngạo Bác không động thanh sắc khẽ gật đầu, dường như tán thành tổ điều tra liên hợp tiến vào chiếm giữ. Thôi Đồng không nói gì, chỉ nâng cốc lên uống nước, môi hơi dính cốc nước rồi lại buông, ánh mắt thản nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời trong nắng ấm, mùa xuân đã đến gần trong gang tấc rồi.
Bạch Sa là người đầu tiên phụ hoạ Tưởng Tuyết Tùng, gật đầu nói:
- Tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương điều tra là chuyện tốt, hoan nghênh.
Kỳ thật những người đang ngồi đây ai không biết tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, rõ ràng là ở tỉnh không tín nhiệm Thành uỷ Hoàng Lương. Một Học viện Tiến Thủ, mặc dù liên quan đến Cục trưởng Cục Công an Thành phố nhưng an toàn có thể giải quyết trong phạm vi Hoàng Lương, hoàn toàn có thể do Thành uỷ lập tổ chuyên án. Tỉnh lại đột nhiên nhúng tay vào, cưỡng ép thành lập tổ điều tra liên hợp, hơn nữa không thương lượng với Thành uỷ trước, trực tiếp phái đến, không những không tín nhiệm Thành uỷ Hoàng Lương, mà còn muốn cưỡng ép nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương.
Thái Diễm Lệ ánh mắt bình thản, dường như mọi việc không liên quan đến mình vậy, chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết là vô ý gật đầu hay là đang phụ hoạ cách nói của Bạch Sa.
Chuyện lạ, sao Lãnh Nhạc lại không có mặt? Quan Doãn vừa nãy bận quá, không nghĩ sâu xa đến cách sắp đặt hội nghị hôm nay. Bình thường Trưởng ban thư ký Thành uỷ mặc dù không có phân công cụ thể, nhưng về cơ bản chỉ cần tổ chức hội nghị công việc Bí thư, Trưởng ban thư ký đều đến tham gia, dù sao thân là đại quản gia của Thành uỷ, phải tham dự tất cả mọi chuyện.
Nhưng lần này sao Tưởng Tuyết Tùng lại không bảo thông báo cho Lãnh Nhạc?
Vừa nghĩ như vậy, vẫn chưa nghĩ sâu, lời của Tưởng Tuyết Tùng lại cắt đứt mạch suy nghĩ của Quan Doãn.
- Ở tỉnh tuy rằng phái tổ liên hợp điều tra đến, nhưng không hề xung đột với tổ chuyên án Học viện Tiến Thủ do Thành uỷ thành lập. Suy nghĩ của tôi là đồng chí Thôi Đồng đảm nhiệm chức Tổ trưởng, hai đồng chí Bạch Sa, Thái Diễm Lệ làm Phó tổ trưởng, ba đồng chí Quách Hiểu Húc, Thôi Hướng và Hoàng Hán là thành viên của tổ, các đồng chí có ý kiến gì không?
Trực tiếp bỏ qua nhân vật số một Cục Công an Thành phố Trịnh Thiên Tắc, để hai vị Phó cục trưởng và một vị Phó cục trưởng phân cục sắp được đề bạt làm Phó cục trưởng, đảm nhiệm chức thành viên của tổ, ngụ ý rất rõ, Trịnh Thiên Tắc bây giờ đã trở thành đối tượng nghi ngờ và phòng bị trọng điểm.
Hoàng Hán rốt cục chính thức nổi lên mặt nước, mượn lửa lớn của Học viện Tiến Thủ, y từ vị trí Phó cục trưởng phân cục tăng liền hai cấp. Đầu tiên là được đề bạt là Cục Trưởng phân cục, lại bởi vì Cục Trưởng phân cục Đơn Thuỷ luôn do Phó cục trưởng Thành phố kiêm nhiệm, y lại được đề bạt là Phó cục Trưởng Thành phố. Bây giờ thì tốt rồi, lại trở thành một trong những người có tài chủ lực trong đội ngũ lật đổ Trịnh, liên tưởng đến việc y từng có thân phận ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, thân phận của Hoàng Hán từng bước một lột xác đến hôm nay, giống như thần thoại vậy.
Kỳ thật theo quy định, Quan Doãn không đủ tư cách dự thính hội nghị công việc Bí thư. Văn phòng của hắn và của Tưởng Tuyết Tùng không phải là một, mà là góc đối diện, nhưng bất cứ ai muốn vào văn phòng Bí thư đều phải đi qua văn phòng của hắn, đây cũng là quyền lực và ưu tiên lớn nhất của Thư ký.
Quan Doãn có thể tuỳ ý vào hiện trường hội nghị công việc Bí thư, vẫn phải nhờ việc Tưởng Tuyết Tùng tuyệt đối tín nhiệm hắn, cũng là Tưởng Tuyết Tùng có ý sắp xếp để bồi dưỡng hắn mở mang kiến thức. Thư ký và lãnh đạo là một bước vô cùng quan trọng trong cuộc đời, đi cùng vị lãnh đạo nào sẽ bị người ngoài nhận định là người của vị lãnh đạo đó, hơn nữa có khả năng cả đời để lại dấu vết.
Đi theo một vị lãnh đạo tiền đồ rộng lớn còn được, bước nhầm theo một người lãnh đạo không có triển vọng, con đường làm quan cả đời của Thư ký cũng coi như xong. Lãnh đạo vừa có chuyện, Thư ký cho dù may mắn thoát nạn, không bị liên luỵ cũng sẽ không có ngày nổi danh, ngồi cả đời trên chiếc ghế lạnh lẽo còn có thể chết già là tốt rồi.
Quan Doãn không dám nói hắn đi cùng đúng người, ít nhất cách xử sự ôn hoà và thủ đoạn khi nên ra tay độc ác quyết sẽ không lưu tình của Tưởng Tuyết Tùng, rất hợp với tâm ý của hắn, cũng bị hắn khâm phục. Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng ít khi tâm sự với hắn nhưng lại chiếu cố hắn rất nhiều, cũng tận tâm dìu dắt hắn nhiều, làm hắn vô cùng cảm kích sự bồi dưỡng của Tưởng Tuyết Tùng, liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Tưởng Tuyết Tùng đánh thắng Hô Diên Ngạo Bác trong trận quyết chiến cuối cùng.
Hội nghị công việc Bí thư sau cùng Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên chuyển hướng đề tài:
- Chuyện tổ điều tra liên hợp và tổ chuyên án, nếu các đồng chí không có ý kiến thì cứ như vậy đi… Tôi nói thêm vài câu ngoài lề, Hoàng Lương là thành phố cổ, cũng là một thành phố mới phát triển, làm thế nào để cân bằng giữa việc bảo vệ danh lam thắng cảnh và xây dựng thành phố mới, là nhiệm vụ bức thiết bây giờ. Phải nhìn vấn đề theo độ cao chính trị, tôi nghĩ khu kinh tế mới làm thí điểm, vừa có thể dựng lên thành lịch sử văn hoá và cung văn hoá thành ngữ, cũng có thể khởi công kiến trúc có tính đánh dấu bước ngoặt ở Hoàng Lương, hoàn toàn có thể hỗ trợ cho nhau, cùng nhau xúc tiến…
Vốn Hô Diên Ngạo Bác luôn cúi đầu không nói làm ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa, nghe xong lời của Tưởng Tuyết Tùng, mắt ông ta đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu đầy thâm ý nhìn Tưởng Tuyết Tùng một cái, đột nhiên lại nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Quan Doãn một cái, trong mắt hiện lên một tia ý vị sâu xa.
Mấy người đang ngồi nghe ra ẩn ý của Tưởng Tuyết Tùng đều chấn kinh mà nhìn nhau, không hiểu sao Tưởng Tuyết Tùng lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hay là chuẩn bị thoả hiệp với Hô Diên Ngạo Bác về vấn đề phương hướng phát triển của Hoàng Lương?
Lần này Học viện Tiến Thủ đại hoả nhen nhóm, Trịnh Thiên Tắc sắp rơi đài. Họ Trịnh sắp thất thế, Tưởng Tuyết Tùng nắm chắc thắng lợi trong tay, tại sao đột nhiên lại nhường một bước, đưa một cành ô liu ra cho Hô Diên Ngạo Bác?
Đừng nói mọi người không hiểu, Hô Diên Ngạo Bác cũng vô cùng nghi ngờ. Ông ta không nghĩ là Tưởng Tuyết Tùng muốn bắt tay giảng hoà với ông ta, dựa vào sự hiểu biết của ông ta đối với Tưởng Tuyết Tùng, dựa vào sự bức bách ba năm qua của ông ta đối với Tưởng Tuyết Tùng, ông ta biết, đổi lại là ai cũng sẽ không để yên cho ông ta, huống chi bây giờ Tưởng Tuyết Tùng chiếm thượng phong, hành động này của Tưởng Tuyết Tùng là muốn nói một đằng làm một nẻo.
Hội nghị vừa kết thúc, mọi người đều rời khỏi, Thôi Đồng ở lại cuối cùng, Quan Doãn nhìn ra Thôi Đồng có lời muốn nói với hắn liền đi cùng Thôi Đồng đến phòng làm việc của mình.
Đóng cửa lại, Thôi Đồng nhìn Quan Doãn từ trên xuống dưới vài cái, ánh mắt nhảy lên vài lần, thình lình liền hỏi một câu:
- Thư ký Quan, Tiểu Muội về huyện Khổng rồi à?
Hoá ra là hỏi Tiểu Muội, Quan Doãn gật đầu:
- Buổi sáng về rồi, em ấy phải thi đại học, phải ôn tập nhiều.
- Muốn thi trường đại học nào?
Thôi Đồng như kéo việc nhà đến hỏi chuyện Tiểu Muội.
Mặc dù có một số chuyện vẫn chưa làm rõ nhưng Quan Doãn cũng biết có lúc cũng không cần phải nói thẳng ra mới được. Là cậu ruột của Tiểu Muội, sự quan tâm của Thôi Đồng đối với Tiểu Muội là chân thành, hơn nữa theo những gì Quan Doãn biết, Thôi Đồng chỉ có một đứa cháu gái là Tiểu Muội, đối với Tiểu Muội tình cảm phức tạp là chuyện thường tình của con người.
- Muốn thi Đại học Bắc Kinh.
- Đi Bắc Kinh à…
Thôi Đồng hơi sững sờ:
- Không nghĩ đến đại học Hưng Nguyên ở Hạ Giang à?
Trước đây Quan Doãn lo Tiểu Muội đến Bắc Kinh sẽ bị nhà họ Dung nhận về. Bây giờ hắn không lo nhà họ Dung nhận Tiểu Muội về nữa, lại sợ Tiểu Muội bị nhà họ Dung ức hiếp. Vốn hắn cũng muốn khuyên Tiểu Muội từ bỏ suy nghĩ học Đại học Bắc Kinh, nhưng hắn kín đáo nhắc đến một lần, Tiểu Muội không chút do dự cự tuyệt.
Nguyên văn lời Tiểu Muội:
- Em muốn thi Đại học Bắc Kinh, em thích Đại học Bắc Kinh, còn về việc Đại học Bắc Kinh có người râu ria nào khác hay không, không liên quan đến em, ai cũng không thể ngăn cản cuộc sống của ai.
Tiểu Muội nói cũng phải, có lúc có những chuyện chỉ có thể dũng cảm đối diện, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.
- Trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.
Quan Doãn thản nhiên cười:
- Tiểu Muội kiên quyết muốn thi Đại học Bắc Kinh, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em ấy. Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng phản đối em ấy thi Đại học Bắc Kinh nhưng sau đó em ấy nói nghĩ thoáng một chút sẽ vui vẻ, nhìn thấu rồi sẽ buông tay, nghĩ cũng đúng, em ấy còn có thể nghĩ thông, sao chúng ta còn phải so đo nhiều làm gì?
Thôi Đồng trầm mặc, trầm mặc rất lâu mới nói:
- Cảm ơn người nhà anh, cũng cảm ơn anh, Tiểu Muội ở nhà họ Quan, thể xác tinh thần khoẻ mạnh và vui vẻ lớn lên, nó rất may mắn.
- Bí thư Thôi khách khí rồi, Tiểu Muội là người nhà của tôi, tất cả những gì nên làm đối với người nhà làm đều là nên làm.
- Ừ.
Thôi Đồng thản nhiên lên tiếng, liền chuyển đề tài:
- Gần đây anh phải chú ý an toàn, có một số người sẽ không cam tâm thất bại, thế lực còn lại vẫn rất lớn.
- Cảm ơn Bí thư Thôi quan tâm.
Tiễn bước Thôi Đồng, Quan Doãn tâm tình vô cùng thoải mái, không nhắc đến chuyện Tưởng Tuyết Tùng tiếp thu đề nghị của hắn, quyết định lấy việc đồng ý khởi công toà cao ốc số 1 làm mồi nhử Hô Diên Ngạo Bác, chính là việc Thôi Đồng thông tình đạt lý, vừa quan tâm Tiểu Muội vừa trân trọng hắn, hơn nữa còn không đề cập đến bất cứ điều kiện thêm nào về cách xử sự rộng rãi khoáng đạt.
Dòng họ và thế gia mặc dù dễ hình thành quý tộc, nhưng không thể không nói có kế thừa văn hoá và gia huấn như dòng họ và thế gia, quả thực có khí chất hơn những gia đình nhỏ không có quan niệm đạo đức không có tín ngưỡng rất nhiều. Một phú hào HongKong nào đó từng khinh thường mà nói, cả đời y chưa từng xem qua tác phẩm văn học bởi vì đó là những cuốn sách không có tác dụng gì.
Phú hào chỉ sợ không biết là kế thừa văn hoá dân tộc Trung Hoa chính là do tác phẩm văn học ghi lại, bao gồm “Sử ký” bên trong cũng có thành phần sáng tác văn học, người không xem tác phẩm văn học vĩnh viễn không biết được Càn Khôn lớn dưới ngòi bút, cảnh giới năm tháng lớn dần trong sách.
Mà cảnh giới lại quyết định độ cao tư tưởng và độ cao nhân sinh. Tiền nhiều nhưng không đọc sách, chung quy chỉ là một thương nhân đầy mùi tiền mà thôi.
Phú hào không đọc sách mặc dù giàu ngang một nước nhưng chưa bao giờ lên bảng từ thiện. Đời người, nếu không làm một chút chuyện có ích cho người khác, có ích cho xã hội, chỉ lo tự mình hưởng thụ, chỉ so của cải nhiều ít, không có độ cao tư tưởng, bất quá là cái xác không hồn, sống uổng phí một lần mà thôi.
Giữa trưa, Quan Doãn vừa ăn cơm trưa xong, vừa mới về văn phòng ngồi, điện thoại liền kêu, vừa nhìn là Sở Triều Huy gọi đến --- Thời cơ Sở Triều Huy gọi điện đến rất mẫn cảm, nhất định có chuyện xảy ra.
- Lãnh đạo, Trịnh Thiên Tắc mất tích rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.