Chương 414: Kế trong kế
Hà Thường Tại
13/06/2013
Đọ sức chốn quan trường từ trước đến nay chính là so trí lực và nắm chắc được chỉnh thể cục diện, thủ đoạn của ai cao minh hơn, ánh mắt cao rộng hơn thì sẽ có thể đoạt trước một bước, sẽ là người thắng lợi cuối cùng.
Quan Doãn từng bước đẩy mạnh, phòng vệ khắp nơi, không những điều động tất cả lực lượng bên mình, còn mượn uy danh của Hoàng Hán, cuối cùng đã ép đối phương lộ ra nơi ẩn thân của Hồng Nhan Hinh!
Cũng phải cảm ơn Hoàng Hán, Hoàng Hán rất phối hợp cùng Quan Doãn diễn trò. Anh ta khua chiêng gõ trống phái người đến núi Trung Quan, làm ra vẻ thật sự muốn đi cứu Trịnh Thiên Tắc, đối phương vừa phải diễn trên võ đài ở núi Trung Quan, lại vừa phải âm thầm tăng cường lực lượng phòng vệ ở nơi ẩn thân thực sự của Trịnh Thiên Tắc, sợ là sợ kế dương đông kích tây của Hoàng Hán, cũng sợ Quan Doãn còn đứng phía sau ra tay, như vậy lấy trứng chọi đá, liền trúng ngay kế dương đông kích tây lại thêm kế che trời vượt biển cộng di hoa tiếp mộc của Quan Doãn.
Quan Doãn dung liên hoàn kế, trong kế có kế, cũng là từ lúc hắn tiến chân vào chốn quan trường đến nay, lần đầu tiên toàn bộ trí tuệ khai hoả, đem chỉ số thông minh tăng lên cực hạn mới có thể nghĩ ra kế trong kế. Đương nhiên nói thật, nếu chẳng may Quan Doãn tính toán sai, có lẽ không những không thu được gì, ngược lại còn liên luỵ cả tính mạng của Hồng Nhan Hinh. Nhưng cũng phải nói lại, hắn cũng là bị tình thế ép buộc nên mới không thể không mạo hiểm.
Gia Cát cả đời cẩn thận, Lã Đoan đại sự không hồ đồ, ông cụ Dung cũng tính cách cẩn thận nhưng Quan Doãn lại đầy tinh thần mạo hiểm, không ngừng có suy nghĩ mạo hiểm trong đầu, hơn nữa Quan Doãn không những đại sự không hồ đồ, chuyện gì cũng không sơ sẩy.
Vừa nghe có biến rồi, Quách Vĩ Toàn và Ôn Lâm liền mở to hai mắt nhìn Quan Doãn.
Quan Doãn bận rộn không loạn, gặp biến không sợ hãi, trầm mặc một lúc nói:
- Khuất Văn Lâm và Tấn Lực làm theo kế hoạch, nên xuống núi Hoàng Lương rồi. Từ núi Hoàng Lương về thành phố sẽ đi qua thôn Tiểu Tô, anh đợi Khuất Văn Lâm và Tấn Lực hợp lại cùng rồi hãy động thủ.
- Lãnh đạo, tôi và Kiên Cường cũng có thể cứu Hồng Nhan Hinh, không nhất định phải đợi Văn Lâm và Tấn Lực.
Sở Triều Huy hơi có chút vội vàng nói:
- Tình hình khẩn cấp, tôi sợ nhỡ có biến…
- Không, nhất định phải đợi Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực.
Quan Doãn hơi suy nghĩ, không nghi ngờ gì nữa nói:
- Bây giờ anh và Đới Kiên Cường không thể lộ diện, một khi lộ diện thì sẽ để lộ tất cả. Ngộ nhỡ Hồng Nhan Hinh không ở thôn Tiểu Tô, sau khi anh và Đới Kiên Cường bị phát hiện thì không còn cơ hội nghĩ ra cách cứu người nữa.
Sở Triều Huy cuối cùng cũng hiểu được sự sắp xếp tỉ mỉ của Quan Doãn, nhưng vẫn không hiểu:
- Cũng phải thử mới biết Hồng Nhan Hinh có ở thôn Tiểu Tô hay không, nếu đợi thêm nữa, tôi sợ có biến cố.
Quan Doãn tuy rằng trong xương cốt có tinh thần mạo hiểm nhưng tinh thần mạo hiểm của hắn có tiền đề là lý tính và sự dày công tính toán, không phải đâm bừa, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, không thể có chút sơ suất nào, nếu không lần đầu tiên đánh rắn động cỏ, rắn sẽ chạy, lần thứ hai đánh rắn động cỏ, rắn sẽ cắn người.
Rắn độc cắn người không phải là chuyện hay gì, sẽ chết người đấy.
Để Lưu Bảo Gia về thành phố là để giám sát đối phương, không để đối phương điều động người từ thành phố. Mặc dù lúc trước Cục công an Thành phố là thiên hạ của Trịnh Thiên Tắc, bây giờ là địa bàn của Hoàng Hán nhưng một Cục công an lớn như vậy không thể bị Trịnh Thiên Tắc hay Hoàng Hán nắm giữ không kẽ hở, nhất định có lỗ hổng. Đối phương nói không chừng ở Cục công an Thành phố cũng có sức mạnh không thể coi thường.
Mà để Lôi Tấn Lực đi cùng Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương tung tin, Quan Doãn có hai dụng ý, một là để Lôi Tấn Lực giám sát Khuất Văn Lâm --- hắn vẫn chưa thể nào tin tưởng Khuất Văn Lâm trăm phần trăm --- phòng ngừa Khuất Văn Lâm xuất phát từ việc sốt ruột cứu Trịnh Thiên Tắc mà không làm theo kế hoạch là xuống núi, sau chứng minh Quan Doãn lo lắng thừa, Khuất Văn Lâm sau khi vô cùng lý trí mà hoàn thành nhiệm vụ, xoay người xuống núi, không có một tia lưu luyến, biểu hiện ra mặt thành thục.
Hai là núi Hoàng Lương cách thành phố không gần cũng không xa, sau khi tung tin, xa thì có thể tiếp tục hướng vùng núi Tây bộ xuất phát, gần có thể về thành phố trợ giúp. Dựa vào sự suy đoán của Quan Doãn, đối phương trói Hồng Nhan Hinh đi, hơn phân nửa sẽ trốn ở bộ phận vùng núi phía Tây. Lôi Tấn Lực và Khuất Văn Lâm là lực lượng cơ động xa có thể đánh, gần có thể phòng.
Hiện tại xem ra sự sắp xếp của Quan Doãn không sai chút nào, tất cả đều trong dự liệu của hắn, thậm chí sự tích cực phối hợp của Hoàng Hán cũng trong dự đoán của hắn, nhưng vào thời khắc ra tay cuối cùng hắn lại do dự.
Thôn Tiểu Tô tuy rằng thông qua Hoàng Hán thẩm tra và Lưu Bảo Gia thẩm vấn, xác định chính là nơi đối phương qua tay Hồng Nhan Hinh, nhưng ngộ nhỡ tình hình có biến hoặc đối phương đột nhiên quyết định không chuyển Hồng Nhan Hinh mà để Hồng Nhan Hinh tiếp tục ở thôn Tiểu Tô. Mặc dù thôn Tiểu Tô cũng có mấy nghìn dân, muốn từng nhà từng nhà một tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nếu lúc này Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường bị lộ thì sẽ không thu được hiệu quả của kỳ binh rồi. Hơn nữa hậu di chứng lớn nhất ở chỗ một khi bị lộ thì khó mà che giấu thân phận, chẳng khác nào lực lượng âm thầm của Quan Doãn bị đối phương biết hết rồi, Quan Doãn muốn âm thầm bố trí hành sự cũng khó như lên trời. Quan trọng nhất là nếu Sở Quốc Huy và Đới Kiên Cường ra một đòn không trúng, lại ngộ nhỡ nếu bị đối phương làm bị thương, Quan Doãn gần như không có người để dùng!
Hậu quả nghiêm trọng như vậy Quan Doãn gần như không gánh nổi, vì vậy hắn phải đợi Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực sau khi xuống núi hợp lực với hai người bọn Sở Triều Huy, vào lúc đó sẽ quan sát tình hình có biến cố hay không để không còn chút sai sót nào, không ra tay thì thôi, đã ra tay là tất trúng.
- Đợi điện thoại của tôi.
Quan Doãn không giải thích gì thêm với Sở Triều Huy:
- Anh lập tức liên hệ với Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực để bọn họ hợp lực với với các anh.
- Vâng!
Sở Triều Huy lần đầu tiên hoài nghi mệnh lệnh của Quan Doãn nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận người cấp dưới nên có, không nói thêm gì.
- Cậu làm rất đúng, chú Quan, bây giờ không phải thời cơ tốt.
Quách Vĩ Toàn lần đầu tiên thấy Quan Doãn ra lệnh cho người khác, đối với cái nhìn đại cục và quyết định rất nhanh của Quan Doãn rất tán thưởng, cũng tán thành cử chỉ cẩn thận của Quan Doãn trong chiêu cuối cùng:
- Đơi thêm chút nữa, đối phương chắc đang âm thầm phản kích.
- Vì sao còn phải đợi? Không phải đã phát hiện Hồng Nhan Hinh ở thôn Tiểu Tô rồi sao?
Ôn Lâm ngồi không yên:
- Tiếp tục đợi nhỡ cô ấy bị kẻ xấu chà đạp thì sao?
Quan Doãn lắc đầu:
- Sẽ không đâu, em cứ yên tâm, kẻ xấu cho dù muốn chà đạp cô ấy cũng không có cơ hội. Từ khi cô ấy bị bắt đến bây giờ đối phương đang nghĩ cách chuyển cô ấy đến địa điểm bí mật, trước khi hoàn toàn sắp xếp xong chỗ cho cô ấy, đối phương đừng nói là có cơ hội chà đạp cô ấy, ngay cả thời gian thẩm vấn cũng không có.
Ôn Lâm không phục:
- Anh không phải bọn chúng làm sao biết chúng không có thời gian?
Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn liếc nhau, ngầm hiểu mà cười, Quách Vĩ Toàn tiếp lời:
- Chú Quan nói đúng, bây giờ đối phương đang từng bước bị ép sát, trong đầu khẳng định rối bời, làm gì có thời gian ra tay với Hồng NhanHinh.
- Hừ, em không tin
Ôn Lâm hừ một tiếng, ngồi xuống bàn, thân mình đẫy đà bởi vì ngồi trên ghế tương đối thấp nên càng gợi cảm, nhưng Quan Doãn lại không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Mặc dù ba người ở trong một gian phòng sơ sài nhưng lúc này cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung lại trở thành nơi trung tâm của gió lốc ở Hoàng Lương không thua gì trung tâm chỉ huy của văn phòng Bí thư Thành uỷ. Ba người bọn Quan Doãn không bước ra khỏi cửa hàng bánh nướng một bước liền có thể làm thế cục Hoàng Lương gió thổi mây phun, không những làm thế cục Hoàng Lương người ngựa đại động, cũng làm núi Hoàng Lương và núi Trung Quan cách xa thành phố Hoàng Lương chiêng trống vang trời.
- Ôn Lâm, cái này em không hiểu rồi. Đừng thấy chú Quan ngồi đây, thực ra hắn đang ở trung tâm cơn bão của Hoàng Lương, tất cả gió lốc đều xoay xung quanh hắn.
Quách Vĩ Toàn tiếp tục nói:
- Đối phương chắc chắn không ngờ vừa bắt được Hồng Nhan Hinh liền liên tiếp xảy ra chuyện. Đầu tiên là tin đồn ở núi Hoàng Lương lại đến chuyện Hoàng Hán phái người đến núi Trung Quan, chẳng khác gì là chân trước vừa bắt được Hồng Nhan Hinh, chân sau truy binh liền đuổi ngay đằng sau. Loại cảm giác này, cô không ở chốn quan trường sẽ không thể cảm thấy một cách chân thực. Trong loại tình huống này, điều đối phương muốn làm nhất là thành công chuyển dời Hồng Nhan Hinh đi khỏi, vì vậy Hồng Nhan Hinh ít nhất vẫn còn bốn năm tiếng an toàn.
- Trong bốn năm tiếng liền nhất định có thể cứu Hồng Nhan Hinh ra sao?
Ôn Lâm mặc dù mới quen Hồng Nhan Hinh nhưng cô tính cách lương thiện, luôn cảm thấy Hồng Nhan Hinh bị trói bắt đi là do cô mà ra, vì vậy trong lòng rất áy náy.
- Nếu không cứu được Hồng Nhan Hinh thì trận này coi như thua.
Quan Doãn thấp giọng nói:
- Nếu trận này thua thì trận sau cũng không dễ đánh có phải không Trưởng ban thư ký?
Quách Vĩ Toàn lại bị Quan Doãn làm khó, y tiếp tục chống đỡ:
- Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa, nếu cuối cùng cậu thật sự không có chiêu nào nữa tôi dùng cách của mình cũng không muộn. Chủ yếu là cách của tôi là chiêu cuối cùng, nếu dùng rồi có lẽ sẽ huỷ hoại một người, xuất phát từ việc bảo vệ gã, tôi vẫn muốn kiên trì đến phút cuối cùng.
Quan Doãn gật gật đầu:
- Tôi hiểu ý tốt của Trưởng ban thư ký, tôi cũng muốn dùng cách của mình để giải quyết…
Vừa dứt lời, điện thoại của Quan Doãn lại kêu lên, Quan Doãn vừa nhìn thấy lại là Hoàng Hán gọi điện đến, mỉm cười:
- Hẳn là sắp đến lúc rồi.
- Cục trưởng Hoàng, có tiến triển gì không?
- Thư ký Quan, người đã đến núi Trung Quan, đang lục soát, nhưng theo phán đoán sơ bộ núi Trung Quan không có người cần tìm.
Giọng Hoàng Hán rất bình tĩnh:
- Lục soát nửa tiếng nữa, nếu không có thu hoạch thì sẽ rút người về.
- Không cần nửa tiếng, 15 phút là đủ.
Quan Doãn nghe ra Hoàng Hán rõ là giọng trần thuật nhưng thật ra đang trưng cầu ý kiến của hắn, có thể thấy Hoàng Hán biết rõ hành động ở núi Trung Quan chỉ là rung cây doạ khỉ, Hoàng Hán phối hợp với hắn như vậy làm hắn thấy Hoàng Hán rất có ý thức để ý đến đại cục:
- Nếu 15 phút sau không có thu hoạch, có lục soát tiếp thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hoàng Hán trầm ngâm một lát nói:
- Có cần tăng thêm độ mạnh mẽ không?
Quan Doãn hiểu hàm ý của Hoàng Hán là muốn hỏi là có cần khuếch trương thêm thanh thế ở núi Trung Quan không để làm đối phương tiếp tục phái thêm người, hắn trầm tư một chút nói:
- Không cần đâu, chiêu thế ở núi Trung Quan cũ rồi, nếu biết đối phương ngoài việc phái thêm người đến núi Quan Trung còn phái thêm người đi đâu nữa thì tốt.
Núi Trung Quan là nguỵ trang, nếu có sự điều động nhân viên lạ thường ở nơi khác thì mới là nơi Trịnh Thiên Tắc ẩn thân thực sự. Lời Quan Doãn vừa nói hết, Hoàng Hán nhẹ cười nói:
- Từ giờ bắt đầu, 10 phút sau xem thắng bại.
Quan Doãn từng bước đẩy mạnh, phòng vệ khắp nơi, không những điều động tất cả lực lượng bên mình, còn mượn uy danh của Hoàng Hán, cuối cùng đã ép đối phương lộ ra nơi ẩn thân của Hồng Nhan Hinh!
Cũng phải cảm ơn Hoàng Hán, Hoàng Hán rất phối hợp cùng Quan Doãn diễn trò. Anh ta khua chiêng gõ trống phái người đến núi Trung Quan, làm ra vẻ thật sự muốn đi cứu Trịnh Thiên Tắc, đối phương vừa phải diễn trên võ đài ở núi Trung Quan, lại vừa phải âm thầm tăng cường lực lượng phòng vệ ở nơi ẩn thân thực sự của Trịnh Thiên Tắc, sợ là sợ kế dương đông kích tây của Hoàng Hán, cũng sợ Quan Doãn còn đứng phía sau ra tay, như vậy lấy trứng chọi đá, liền trúng ngay kế dương đông kích tây lại thêm kế che trời vượt biển cộng di hoa tiếp mộc của Quan Doãn.
Quan Doãn dung liên hoàn kế, trong kế có kế, cũng là từ lúc hắn tiến chân vào chốn quan trường đến nay, lần đầu tiên toàn bộ trí tuệ khai hoả, đem chỉ số thông minh tăng lên cực hạn mới có thể nghĩ ra kế trong kế. Đương nhiên nói thật, nếu chẳng may Quan Doãn tính toán sai, có lẽ không những không thu được gì, ngược lại còn liên luỵ cả tính mạng của Hồng Nhan Hinh. Nhưng cũng phải nói lại, hắn cũng là bị tình thế ép buộc nên mới không thể không mạo hiểm.
Gia Cát cả đời cẩn thận, Lã Đoan đại sự không hồ đồ, ông cụ Dung cũng tính cách cẩn thận nhưng Quan Doãn lại đầy tinh thần mạo hiểm, không ngừng có suy nghĩ mạo hiểm trong đầu, hơn nữa Quan Doãn không những đại sự không hồ đồ, chuyện gì cũng không sơ sẩy.
Vừa nghe có biến rồi, Quách Vĩ Toàn và Ôn Lâm liền mở to hai mắt nhìn Quan Doãn.
Quan Doãn bận rộn không loạn, gặp biến không sợ hãi, trầm mặc một lúc nói:
- Khuất Văn Lâm và Tấn Lực làm theo kế hoạch, nên xuống núi Hoàng Lương rồi. Từ núi Hoàng Lương về thành phố sẽ đi qua thôn Tiểu Tô, anh đợi Khuất Văn Lâm và Tấn Lực hợp lại cùng rồi hãy động thủ.
- Lãnh đạo, tôi và Kiên Cường cũng có thể cứu Hồng Nhan Hinh, không nhất định phải đợi Văn Lâm và Tấn Lực.
Sở Triều Huy hơi có chút vội vàng nói:
- Tình hình khẩn cấp, tôi sợ nhỡ có biến…
- Không, nhất định phải đợi Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực.
Quan Doãn hơi suy nghĩ, không nghi ngờ gì nữa nói:
- Bây giờ anh và Đới Kiên Cường không thể lộ diện, một khi lộ diện thì sẽ để lộ tất cả. Ngộ nhỡ Hồng Nhan Hinh không ở thôn Tiểu Tô, sau khi anh và Đới Kiên Cường bị phát hiện thì không còn cơ hội nghĩ ra cách cứu người nữa.
Sở Triều Huy cuối cùng cũng hiểu được sự sắp xếp tỉ mỉ của Quan Doãn, nhưng vẫn không hiểu:
- Cũng phải thử mới biết Hồng Nhan Hinh có ở thôn Tiểu Tô hay không, nếu đợi thêm nữa, tôi sợ có biến cố.
Quan Doãn tuy rằng trong xương cốt có tinh thần mạo hiểm nhưng tinh thần mạo hiểm của hắn có tiền đề là lý tính và sự dày công tính toán, không phải đâm bừa, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, không thể có chút sơ suất nào, nếu không lần đầu tiên đánh rắn động cỏ, rắn sẽ chạy, lần thứ hai đánh rắn động cỏ, rắn sẽ cắn người.
Rắn độc cắn người không phải là chuyện hay gì, sẽ chết người đấy.
Để Lưu Bảo Gia về thành phố là để giám sát đối phương, không để đối phương điều động người từ thành phố. Mặc dù lúc trước Cục công an Thành phố là thiên hạ của Trịnh Thiên Tắc, bây giờ là địa bàn của Hoàng Hán nhưng một Cục công an lớn như vậy không thể bị Trịnh Thiên Tắc hay Hoàng Hán nắm giữ không kẽ hở, nhất định có lỗ hổng. Đối phương nói không chừng ở Cục công an Thành phố cũng có sức mạnh không thể coi thường.
Mà để Lôi Tấn Lực đi cùng Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương tung tin, Quan Doãn có hai dụng ý, một là để Lôi Tấn Lực giám sát Khuất Văn Lâm --- hắn vẫn chưa thể nào tin tưởng Khuất Văn Lâm trăm phần trăm --- phòng ngừa Khuất Văn Lâm xuất phát từ việc sốt ruột cứu Trịnh Thiên Tắc mà không làm theo kế hoạch là xuống núi, sau chứng minh Quan Doãn lo lắng thừa, Khuất Văn Lâm sau khi vô cùng lý trí mà hoàn thành nhiệm vụ, xoay người xuống núi, không có một tia lưu luyến, biểu hiện ra mặt thành thục.
Hai là núi Hoàng Lương cách thành phố không gần cũng không xa, sau khi tung tin, xa thì có thể tiếp tục hướng vùng núi Tây bộ xuất phát, gần có thể về thành phố trợ giúp. Dựa vào sự suy đoán của Quan Doãn, đối phương trói Hồng Nhan Hinh đi, hơn phân nửa sẽ trốn ở bộ phận vùng núi phía Tây. Lôi Tấn Lực và Khuất Văn Lâm là lực lượng cơ động xa có thể đánh, gần có thể phòng.
Hiện tại xem ra sự sắp xếp của Quan Doãn không sai chút nào, tất cả đều trong dự liệu của hắn, thậm chí sự tích cực phối hợp của Hoàng Hán cũng trong dự đoán của hắn, nhưng vào thời khắc ra tay cuối cùng hắn lại do dự.
Thôn Tiểu Tô tuy rằng thông qua Hoàng Hán thẩm tra và Lưu Bảo Gia thẩm vấn, xác định chính là nơi đối phương qua tay Hồng Nhan Hinh, nhưng ngộ nhỡ tình hình có biến hoặc đối phương đột nhiên quyết định không chuyển Hồng Nhan Hinh mà để Hồng Nhan Hinh tiếp tục ở thôn Tiểu Tô. Mặc dù thôn Tiểu Tô cũng có mấy nghìn dân, muốn từng nhà từng nhà một tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Nếu lúc này Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường bị lộ thì sẽ không thu được hiệu quả của kỳ binh rồi. Hơn nữa hậu di chứng lớn nhất ở chỗ một khi bị lộ thì khó mà che giấu thân phận, chẳng khác nào lực lượng âm thầm của Quan Doãn bị đối phương biết hết rồi, Quan Doãn muốn âm thầm bố trí hành sự cũng khó như lên trời. Quan trọng nhất là nếu Sở Quốc Huy và Đới Kiên Cường ra một đòn không trúng, lại ngộ nhỡ nếu bị đối phương làm bị thương, Quan Doãn gần như không có người để dùng!
Hậu quả nghiêm trọng như vậy Quan Doãn gần như không gánh nổi, vì vậy hắn phải đợi Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực sau khi xuống núi hợp lực với hai người bọn Sở Triều Huy, vào lúc đó sẽ quan sát tình hình có biến cố hay không để không còn chút sai sót nào, không ra tay thì thôi, đã ra tay là tất trúng.
- Đợi điện thoại của tôi.
Quan Doãn không giải thích gì thêm với Sở Triều Huy:
- Anh lập tức liên hệ với Khuất Văn Lâm và Lôi Tấn Lực để bọn họ hợp lực với với các anh.
- Vâng!
Sở Triều Huy lần đầu tiên hoài nghi mệnh lệnh của Quan Doãn nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận người cấp dưới nên có, không nói thêm gì.
- Cậu làm rất đúng, chú Quan, bây giờ không phải thời cơ tốt.
Quách Vĩ Toàn lần đầu tiên thấy Quan Doãn ra lệnh cho người khác, đối với cái nhìn đại cục và quyết định rất nhanh của Quan Doãn rất tán thưởng, cũng tán thành cử chỉ cẩn thận của Quan Doãn trong chiêu cuối cùng:
- Đơi thêm chút nữa, đối phương chắc đang âm thầm phản kích.
- Vì sao còn phải đợi? Không phải đã phát hiện Hồng Nhan Hinh ở thôn Tiểu Tô rồi sao?
Ôn Lâm ngồi không yên:
- Tiếp tục đợi nhỡ cô ấy bị kẻ xấu chà đạp thì sao?
Quan Doãn lắc đầu:
- Sẽ không đâu, em cứ yên tâm, kẻ xấu cho dù muốn chà đạp cô ấy cũng không có cơ hội. Từ khi cô ấy bị bắt đến bây giờ đối phương đang nghĩ cách chuyển cô ấy đến địa điểm bí mật, trước khi hoàn toàn sắp xếp xong chỗ cho cô ấy, đối phương đừng nói là có cơ hội chà đạp cô ấy, ngay cả thời gian thẩm vấn cũng không có.
Ôn Lâm không phục:
- Anh không phải bọn chúng làm sao biết chúng không có thời gian?
Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn liếc nhau, ngầm hiểu mà cười, Quách Vĩ Toàn tiếp lời:
- Chú Quan nói đúng, bây giờ đối phương đang từng bước bị ép sát, trong đầu khẳng định rối bời, làm gì có thời gian ra tay với Hồng NhanHinh.
- Hừ, em không tin
Ôn Lâm hừ một tiếng, ngồi xuống bàn, thân mình đẫy đà bởi vì ngồi trên ghế tương đối thấp nên càng gợi cảm, nhưng Quan Doãn lại không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Mặc dù ba người ở trong một gian phòng sơ sài nhưng lúc này cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung lại trở thành nơi trung tâm của gió lốc ở Hoàng Lương không thua gì trung tâm chỉ huy của văn phòng Bí thư Thành uỷ. Ba người bọn Quan Doãn không bước ra khỏi cửa hàng bánh nướng một bước liền có thể làm thế cục Hoàng Lương gió thổi mây phun, không những làm thế cục Hoàng Lương người ngựa đại động, cũng làm núi Hoàng Lương và núi Trung Quan cách xa thành phố Hoàng Lương chiêng trống vang trời.
- Ôn Lâm, cái này em không hiểu rồi. Đừng thấy chú Quan ngồi đây, thực ra hắn đang ở trung tâm cơn bão của Hoàng Lương, tất cả gió lốc đều xoay xung quanh hắn.
Quách Vĩ Toàn tiếp tục nói:
- Đối phương chắc chắn không ngờ vừa bắt được Hồng Nhan Hinh liền liên tiếp xảy ra chuyện. Đầu tiên là tin đồn ở núi Hoàng Lương lại đến chuyện Hoàng Hán phái người đến núi Trung Quan, chẳng khác gì là chân trước vừa bắt được Hồng Nhan Hinh, chân sau truy binh liền đuổi ngay đằng sau. Loại cảm giác này, cô không ở chốn quan trường sẽ không thể cảm thấy một cách chân thực. Trong loại tình huống này, điều đối phương muốn làm nhất là thành công chuyển dời Hồng Nhan Hinh đi khỏi, vì vậy Hồng Nhan Hinh ít nhất vẫn còn bốn năm tiếng an toàn.
- Trong bốn năm tiếng liền nhất định có thể cứu Hồng Nhan Hinh ra sao?
Ôn Lâm mặc dù mới quen Hồng Nhan Hinh nhưng cô tính cách lương thiện, luôn cảm thấy Hồng Nhan Hinh bị trói bắt đi là do cô mà ra, vì vậy trong lòng rất áy náy.
- Nếu không cứu được Hồng Nhan Hinh thì trận này coi như thua.
Quan Doãn thấp giọng nói:
- Nếu trận này thua thì trận sau cũng không dễ đánh có phải không Trưởng ban thư ký?
Quách Vĩ Toàn lại bị Quan Doãn làm khó, y tiếp tục chống đỡ:
- Đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa, nếu cuối cùng cậu thật sự không có chiêu nào nữa tôi dùng cách của mình cũng không muộn. Chủ yếu là cách của tôi là chiêu cuối cùng, nếu dùng rồi có lẽ sẽ huỷ hoại một người, xuất phát từ việc bảo vệ gã, tôi vẫn muốn kiên trì đến phút cuối cùng.
Quan Doãn gật gật đầu:
- Tôi hiểu ý tốt của Trưởng ban thư ký, tôi cũng muốn dùng cách của mình để giải quyết…
Vừa dứt lời, điện thoại của Quan Doãn lại kêu lên, Quan Doãn vừa nhìn thấy lại là Hoàng Hán gọi điện đến, mỉm cười:
- Hẳn là sắp đến lúc rồi.
- Cục trưởng Hoàng, có tiến triển gì không?
- Thư ký Quan, người đã đến núi Trung Quan, đang lục soát, nhưng theo phán đoán sơ bộ núi Trung Quan không có người cần tìm.
Giọng Hoàng Hán rất bình tĩnh:
- Lục soát nửa tiếng nữa, nếu không có thu hoạch thì sẽ rút người về.
- Không cần nửa tiếng, 15 phút là đủ.
Quan Doãn nghe ra Hoàng Hán rõ là giọng trần thuật nhưng thật ra đang trưng cầu ý kiến của hắn, có thể thấy Hoàng Hán biết rõ hành động ở núi Trung Quan chỉ là rung cây doạ khỉ, Hoàng Hán phối hợp với hắn như vậy làm hắn thấy Hoàng Hán rất có ý thức để ý đến đại cục:
- Nếu 15 phút sau không có thu hoạch, có lục soát tiếp thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hoàng Hán trầm ngâm một lát nói:
- Có cần tăng thêm độ mạnh mẽ không?
Quan Doãn hiểu hàm ý của Hoàng Hán là muốn hỏi là có cần khuếch trương thêm thanh thế ở núi Trung Quan không để làm đối phương tiếp tục phái thêm người, hắn trầm tư một chút nói:
- Không cần đâu, chiêu thế ở núi Trung Quan cũ rồi, nếu biết đối phương ngoài việc phái thêm người đến núi Quan Trung còn phái thêm người đi đâu nữa thì tốt.
Núi Trung Quan là nguỵ trang, nếu có sự điều động nhân viên lạ thường ở nơi khác thì mới là nơi Trịnh Thiên Tắc ẩn thân thực sự. Lời Quan Doãn vừa nói hết, Hoàng Hán nhẹ cười nói:
- Từ giờ bắt đầu, 10 phút sau xem thắng bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.