Chương 360: Khéo tính kế
Hà Thường Tại
13/06/2013
Từ Hạ Lai nhận ra Tiểu Muội, lại đến Nhất Giai cố ý giật dây Tiểu Muội cho nhà họ Dung, và Nhất Giai nói nhà họ Dung nhớ Tiểu Muội, tin tức Dung Nhất Thủy và Thôi Doanh vì nhớ thương con mà ngã bệnh, có thể thấy nhà họ Dung thương nhớ Tiểu Muội sâu sắc, muốn Tiểu Muội quay về bên cạnh.
Nhưng chuyến đi đến Bắc Kinh của ông cụ Dung vẫn chưa có kết thúc, nhà họ Dung đột nhiên tiết lộ ra không có đứa con gái thất lạc, nếu như nói hành động bất ngờ của nhà họ Dung không có quan hệ gì với chuyến đi đến Bắc Kinh của ông cụ Dung, ai cũng sẽ không tin.
Vấn đề là, vì sao nhà họ Dung lại đột nhiên không muốn nhận Tiểu Muội? Chẳng lẽ bên trong lại xảy ra biến cố gì? Chẳng lẽ nói, cùng chuyến đi đến Bắc Kinh có đi ngang nhà họ Dung mà không ghé vào của ông cụ Dung có liên quan, hay là ông cụ Dung lên tiếng?
Dung Tiểu Muội làm sao lại thất lạc đến huyện Khổng, làm sao mười mấy năm không bị Dung Nhất Thủy biết, ông cụ Dung mười mấy năm ở huyện Khổng vì sao vẫn âm thầm bảo vệ Tiểu Muội, chỉ sợ sự tình mà liên quan đến nhà họ Dung có rất nhiều bí mật, cảm xúc của Quan Doãn nhất thời dâng lên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nắm được cốt lõi của vấn đề, hắn chỉ lắc đẩu không muốn nghĩ lung tung nữa.
-Trước tiên không nên quản việc của nhà họ Dung, mặc kệ, dù sao Tiểu Muội cũng là Tiểu Muội của tôi.
Quan Doãn bình tĩnh nói.
Tề Ngang Dương lần đầu tiên gặp Tiểu Muội, liền dò xét Tiểu Muội mấy lần, tấc tắc kêu kỳ lạ:
-Tôi nói cho chú Quan biết, người nữ đứng bên cạnh cậu có sức hấp dẫn kỳ lạ, chính là Tiểu Muội, mới có mấy tuổi đã sắc nước hương trời.
Khi nói chuyện, y chợt nhớ ra cái gì đó, mở to hai mắt, cười ha hả,
- Chi bằng cậu ráng đợi thêm vài năm nữa, trực tiếp cưới Tiểu Muội chẳng phải là tốt sao?
Tiểu Muội đỏ mặt, trốn phía sau Quan Doãn, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Anh, anh ta là ai vậy, sao ăn nói lung tung thế.
Quan Doãn cười lớn:
-Ngang Dương, anh chớ chọc em gái tôi, Tiểu muội chưa từng gặp qua người xấu như anh.
-Anh cũng không phải người xấu, anh là một người tốt.
Tề Ngang Dương lại len lén nhìn Tiểu Muội đứng nép phía sau Quan Doãn, cười ha hả,
- Nếu cậu không có Kim Nhất Giai. Nếu anh không có Lý Mộng Hàm, nói thật với chú Quan, giao Tiều Muội cho bất cứ người nào trong hai chúng ta, cậu nhất định sẽ yên tâm.
Câu nói này của Tề Ngang Dương là có lý do, Tiểu Muội sau này cũng phải lập gia đình, hạnh phúc của cô còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của Quan Doãn, vì tương lai của Tiểu Muội, nhất định phải trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ của Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu cười:
-Sự tình sau này, để sau hãy nói.
Hắn quay về phía Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu lần lượt gật đầu. Sau đó ánh mắt hướng về phía chiếc xe.
-Ba người, hai chiếc xe, đủ dùng, tôi không có xe. Đi, đi ăn cơm trước đi.
Lý Mộng Hàm cười Quan Doãn:
-Quan Doãn, lát nữa tôi sẽ nói cho anh một bí mật, anh nhất định sẽ rất vui.
Quan Doãn cười nói:
-Có bí mật là chuyện tốt, nếu có quà càng tốt hơn.
-Đồ quỷ, còn muốn quà. Tôi có mang theo quà nhưng sớm đã tặng cho Tề Ngang Dương.
Lý Mộng Hàm le lưỡi, nói câu bông đùa, sau đó mở cửa chiếc xe Mercedes Benz.
- Mời thư ký Quan lên xe.
Quan Doãn không vội lên xe, lại đi tới chiếc xe BMW đằng trước. Mở cửa xe ngồi xuống vị trí cầm lái, giơ tay đón Tiểu Muội:
-Tiểu Muội lên xe.
Tiểu Muội nhanh chóng lên xe, Quan Doãn quay mặt lại cười với Tô Mạc Ngu:
-Mạc Ngu, lên xe, tôi lái.
Tô Mạc Ngu khi mới gặp Quan Doãn, hai má đỏ bừng, tim đột nhiên đập nhanh hơn, nhớ tới đêm kiều diễm ở nhà họ Kim, toàn thân cô bị Quan Doãn nhìn thấy, lúc ấy một lòng chỉ nghĩ hiến thân, không thấy ngượng ngùng, nhưng bây giờ không kìm nén được sự xấu hổ, cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Tiếng gọi của Quan Doãn đã làm cô thức tỉnh, cô mở cửa sau ngồi vào xe, cười nhẹ:
-Làm phiền anh Quan.
Ánh mắt lại liếc Tiểu Muội người ngồi bên cạnh tài xế, thấy vẻ đẹp sắc nước hương trời của Tiểu Muội, tuổi còn nhỏ mà thể hiện khí chất cao quý, không khỏi ao ước thèm muốn.
Nhớ lại cuộc sống trước kia, Tô Mạc Ngu cảm thấy trước đây cô thật ngu ngốc, cô cho rằng chỉ có tình yêu mãnh liệt mới chính là cuộc sống, hiện tại đã biết, cuộc sống con người ngoài tình yêu ra, còn có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như, gây dựng sự nghiệp càng lớn càng mạnh mẽ, ví dụ như đi theo Quan Doãn nhiệt tình chiến đấu vvv.. đây mới là của cải quý giá nhất của cuộc đời.
Quan Doãn khời động xe, thuần thục lái xe rời khỏi cổng Thành ủy, Tô Mạc Ngu thấy bả vai Quan Doãn nở nang, không khỏi ngơ ngẩn. Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào vì cô mà lái xe, tuy rằng bây giờ Quan Doãn không chỉ lái xe vì có cô, bên cạnh hắn còn có Tiểu Muội đang ngồi, nhưng chí ít hắn lái xe cũng một phần là vì cô, thời khắc mà thể hiện sự hấp dẫn của một người đàn ông chính là lúc họ chuyên tâm lái xe, ánh mắt tập trung, tư thế thuần thục, lái đúng vị trí và chuyển hướng chuẩn xác, một chiếc xe cừ, chỉ ở trong tay một người đàn ông biết lái, kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Quan Doãn không có chú ý đến sự ưu tư của Tô Mạc Ngu, hắn vừa lái xe, vừa cười và nói chuyện với Tiểu Muội, vẫn không quên hỏi Tô Mạc Ngu vài câu. Từ kiếng chiếu hậu nhìn về phía sau, xe Mercedes-Benz của Tề Ngang Dương đang chạy theo sau.
Phải nói, sự xuất hiện của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, quả là đúng lúc, vừa lúc Lãnh Tử Thiên nhúng tay vào thế cục của Hoàng Lương, lấy hàng trăm triệu đầu tư đến phất cờ hò reo trợ uy Hô Diên Ngạo Bác, sự thăm viếng của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, lại càng nói rõ hơn ý đồ đầu tư, sau khi mâu thuẫn của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác tiến vào giai đoạn đấu sức, như vậy hiện tại sự liên kết đầu tư của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu là thời cơ tốt nhất.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, chiến trường trước mắt có Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trực tiếp giao đấu, đằng sau chiến trường lại do hắn làm đội trưởng, dưới sự hỗ trợ của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, lợi dụng khả năng nguồn vốn để ra đòn đánh trả trận chiến kinh tế của Lãnh Tử Thiên.
-Chú Quan, tôi lần này đến, dự định ở lại Hoàng Lương một thời gian dài.
Sau khi Tô Mạc ngu tĩnh tâm, mới nói ra ý đồ của cô,
- Tôi và Tề Ngang Dương tuy rằng đến cùng, nhưng tôi là vì anh mà đến đây, việc đầu tư của tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh, và có liên quan với anh.
Giữa nam và nữ, khi còn yêu sẽ thân mật khăng khít, khi không còn yêu nhau, hoàn toàn đoạn tình, Tô Mạc Ngu không còn tình cảm dây dưa với Tề Ngang Dương cũng là chuyện tốt, Quan Doãn cười nhẹ một tiếng:
-Trên mặt tình cảm thì hai người không liên quan, nhưng về mặt hợp tác và liên minh mà nói, hai người vẫn có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
-Đối với người đàn ông có thể phân định rạch ròi giữa tình cảm và hợp tác không?
Tô Mạc Ngu thở dài một tiếng,
- Nhưng người phụ nữ không giống như đàn ông, đã không còn tình cảm sẽ xem như là người qua đường.
-Tình cảm là tình cảm, hợp tác là hợp tác, tình cảm không thể thay thế chính trị, đồng cảm cũng không phải tình yêu.
Quan Doãn lắc đầu,
- Cô muốn làm một người bạn đồng hành hợp tác đáng tin cậy của Tề Ngang Dương, tuy rằng y không cho cô tình cảm, nhưng giữa cô và y trên vấn đề hợp tác nhất định sẽ vững tin hơn so với người khác. Tôi tin, Tề Ngang Dương không có đáp trả lại tình cảm của cô, nhưng trên vấn đề đầu tư hợp tác y chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.
-Được rồi tôi tin tưởng anh, xem y như là một người hợp tác đồng hành đáng tin cậy.
Tô Mạc Ngu cắn môi, trong ánh mắt toát ra nỗi mơ màng, tuy nhiên trong phút chốc ánh mắt lại lóe lên niềm tin kiên định.
- Cảm ơn Quan Doãn, anh nói đúng, đánh giá một người không chỉ đánh giá một mặt, phải đánh giá toàn diện, Tề Ngang Dương không phải là người yêu tôi cả đời, nhưng có thể là người bạn hợp tác với tôi suốt cả cuộc đời.
Vậy mới đúng, Quan Doãn im lặng cười, người phụ nữ trong vấn đề lý trí và đại cục, trời sinh vốn đã không bằng người đàn ông, dễ dàng xử trí theo cảm tính, cũng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn còn lo lắng Tô Mạc Ngu không bước qua được rào cản tâm lý, nếu trong lòng Tô Mạc Ngu vẫn còn khúc mắc với Tề Ngang Dương, sẽ rất khó hợp tác lâu bền. Mà thế lực nhà họ Lãnh rất to lớn, nhiều tiền thế lớn, nếu chỉ lấy thế lực của một người Tề Ngang Dương hoặc là Tô Mạc Ngu, có lẽ sẽ ứng phó không nổi sự công kích của Lãnh Tử Thiên, chủ yếu chính là không biết Lãnh Tử Thiên cuối cùng đã chuẩn bị bao nhiêu vật lực cho cuộc chiến ở Hoàng Lương.
Hơn nữa Quan Doãn còn hoài nghi Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương không chỉ đến một mình, nói không chừng còn có sự giúp đỡ của người khác, cho nên, nhất định phải để cho Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu liên kết với nhau.
Thuyết phục Tô Mạc Ngu, cơ hội chiến thắng của Quan Doãn ắt thành, tâm tình của hắn lúc này thật tốt, hơn nữa có Tiểu Muội làm bạn, cho nên hắn lái xe tốc độ càng nhanh, không bao lâu đã đến địa điểm cho chuyến đi này —— Bát Phương Lầu.
Quan Doãn đã sớm cho Lưu Bảo Gia và Sở Triều Huy đặt phòng, khi hắn vừa tới, hai người tính cả Lôi Tấn Lực đã cùng đến, đợi đã lâu. Quan Doãn dẫn Sở Triều Huy đi gặp mặt Tề Ngang Dương, Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu.
Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu là người thông minh, thấy Quan Doãn trịnh trọng dẫn Sở Triều Huy đến gặp mặt, đã biết Sở tTriều Huy nhất định là thành viên tổ chức mấu chốt của Quan Doãn, cũng không dám coi thường Sở Triều Huy. Chỉ có Lý Mộng Hàm vẫn như cũ, chào hỏi Sở Triều Huy cho có lệ, rồi vội vàng đứng một bên.
-Ngang Dương, tôi tính mời Bạch Sa cùng tham gia bữa tiệc, anh có ý kiến gì không?
Nhớ tới sau cuộc họp ngày hôm nay hắn có gặp mặt Bạch Sa, hiện tại vừa lúc mọi người đang ở Bát Phương Lầu, chọn ngày không bằng đúng ngày, Quan Doãn muốn mọi người cùng ngồi lại với nhau, cũng xem như đáp lễ mấy lần Bạch Sa mời hắn.
Tề Ngang Dương xua tay nói:
-Đến Hoàng Lương, tôi vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của cậu.
Nói vừa xong y mới nhớ tới Bạch Sa là ai,
- Bạch Sa, là người đàn ông đầu tiên của Cư Tiểu Dịch?
Quan Doãn không kìm nổi cười:
- Chớ nói lung tung, Bạch Sa dù sao cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
-Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thì làm sao? Lần trước chẳng phải bị cậu lừa sao? Phim của Cư Tiểu Dịch gì gì đấy, Cư Tiểu Dịch đâu có phim, với chỉ số thông minh của cô ta, cứ cho cô ta có máy quay phim, cô ta cũng không biết dùng.
Tề Ngang Dương nói vui.
Quan Doãn nhất thời im lặng, đành phải vỗ bả vai Tề Ngang Dương, nghiêm túc nói:
-Ngang Dương, có một số việc anh biết tôi biết là được, không cần phải nói ra, phải hay không? Nếu nói ra sẽ không còn ý nghĩa.
Sau đó, Quan Doãn gọi điện thoại cho Bạch Sa.
-Chủ nhiệm Bạch, tôi là Quan Doãn, bây giờ anh có rãnh không? Tôi và Tề Ngang Dương đang ở Bát Phương Lầu đợi anh đến.
Bạch Sa vừa nghe điện thoại, Quan Doãn đã vội đưa ra lời mời.
-Ái chà, thật không may, thư ký Quan, tôi bây giờ không có ở Hoàng Lương.
Bạch Sa vô cùng tiếc nuối nói,
- Tôi mới ra khỏi thành phố, có chuyện gấp cần xử lý.
Bạch Sa vốn là có chuyện khẩn cần xử lý, Quan Doãn thức thời, nên cũng không hỏi nhiều, tuy nhiên trong đầu Quan Doãn lại lóe lên một suy nghĩ, lập tức đoán được cái gì, vội hỏi:
-Chủ nhiệm Bạch trong đêm ra thành phố, nhất định là có chuyện lớn, anh đi về phía Nam hay về phía Bắc?
-Đông.
Bạch Sa chỉ nói một chữ, liền cúp điện thoại.
Nếu là người khác sẽ không hiểu lời nói bóng gió ngắn gọn của Bạch Sa, Quan Doãn cũng ngạc nhiên, huyện Khổng... nằm ngay phía Đông của Hoàng Lương. Bạch Sa ngay trong đêm ra thành phố, đến huyện Khổng, nhất định là vì một người —— Trần Vũ Tường.
Nhưng chuyến đi đến Bắc Kinh của ông cụ Dung vẫn chưa có kết thúc, nhà họ Dung đột nhiên tiết lộ ra không có đứa con gái thất lạc, nếu như nói hành động bất ngờ của nhà họ Dung không có quan hệ gì với chuyến đi đến Bắc Kinh của ông cụ Dung, ai cũng sẽ không tin.
Vấn đề là, vì sao nhà họ Dung lại đột nhiên không muốn nhận Tiểu Muội? Chẳng lẽ bên trong lại xảy ra biến cố gì? Chẳng lẽ nói, cùng chuyến đi đến Bắc Kinh có đi ngang nhà họ Dung mà không ghé vào của ông cụ Dung có liên quan, hay là ông cụ Dung lên tiếng?
Dung Tiểu Muội làm sao lại thất lạc đến huyện Khổng, làm sao mười mấy năm không bị Dung Nhất Thủy biết, ông cụ Dung mười mấy năm ở huyện Khổng vì sao vẫn âm thầm bảo vệ Tiểu Muội, chỉ sợ sự tình mà liên quan đến nhà họ Dung có rất nhiều bí mật, cảm xúc của Quan Doãn nhất thời dâng lên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nắm được cốt lõi của vấn đề, hắn chỉ lắc đẩu không muốn nghĩ lung tung nữa.
-Trước tiên không nên quản việc của nhà họ Dung, mặc kệ, dù sao Tiểu Muội cũng là Tiểu Muội của tôi.
Quan Doãn bình tĩnh nói.
Tề Ngang Dương lần đầu tiên gặp Tiểu Muội, liền dò xét Tiểu Muội mấy lần, tấc tắc kêu kỳ lạ:
-Tôi nói cho chú Quan biết, người nữ đứng bên cạnh cậu có sức hấp dẫn kỳ lạ, chính là Tiểu Muội, mới có mấy tuổi đã sắc nước hương trời.
Khi nói chuyện, y chợt nhớ ra cái gì đó, mở to hai mắt, cười ha hả,
- Chi bằng cậu ráng đợi thêm vài năm nữa, trực tiếp cưới Tiểu Muội chẳng phải là tốt sao?
Tiểu Muội đỏ mặt, trốn phía sau Quan Doãn, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Anh, anh ta là ai vậy, sao ăn nói lung tung thế.
Quan Doãn cười lớn:
-Ngang Dương, anh chớ chọc em gái tôi, Tiểu muội chưa từng gặp qua người xấu như anh.
-Anh cũng không phải người xấu, anh là một người tốt.
Tề Ngang Dương lại len lén nhìn Tiểu Muội đứng nép phía sau Quan Doãn, cười ha hả,
- Nếu cậu không có Kim Nhất Giai. Nếu anh không có Lý Mộng Hàm, nói thật với chú Quan, giao Tiều Muội cho bất cứ người nào trong hai chúng ta, cậu nhất định sẽ yên tâm.
Câu nói này của Tề Ngang Dương là có lý do, Tiểu Muội sau này cũng phải lập gia đình, hạnh phúc của cô còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của Quan Doãn, vì tương lai của Tiểu Muội, nhất định phải trải qua sự chọn lựa tỉ mỉ của Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu cười:
-Sự tình sau này, để sau hãy nói.
Hắn quay về phía Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu lần lượt gật đầu. Sau đó ánh mắt hướng về phía chiếc xe.
-Ba người, hai chiếc xe, đủ dùng, tôi không có xe. Đi, đi ăn cơm trước đi.
Lý Mộng Hàm cười Quan Doãn:
-Quan Doãn, lát nữa tôi sẽ nói cho anh một bí mật, anh nhất định sẽ rất vui.
Quan Doãn cười nói:
-Có bí mật là chuyện tốt, nếu có quà càng tốt hơn.
-Đồ quỷ, còn muốn quà. Tôi có mang theo quà nhưng sớm đã tặng cho Tề Ngang Dương.
Lý Mộng Hàm le lưỡi, nói câu bông đùa, sau đó mở cửa chiếc xe Mercedes Benz.
- Mời thư ký Quan lên xe.
Quan Doãn không vội lên xe, lại đi tới chiếc xe BMW đằng trước. Mở cửa xe ngồi xuống vị trí cầm lái, giơ tay đón Tiểu Muội:
-Tiểu Muội lên xe.
Tiểu Muội nhanh chóng lên xe, Quan Doãn quay mặt lại cười với Tô Mạc Ngu:
-Mạc Ngu, lên xe, tôi lái.
Tô Mạc Ngu khi mới gặp Quan Doãn, hai má đỏ bừng, tim đột nhiên đập nhanh hơn, nhớ tới đêm kiều diễm ở nhà họ Kim, toàn thân cô bị Quan Doãn nhìn thấy, lúc ấy một lòng chỉ nghĩ hiến thân, không thấy ngượng ngùng, nhưng bây giờ không kìm nén được sự xấu hổ, cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Tiếng gọi của Quan Doãn đã làm cô thức tỉnh, cô mở cửa sau ngồi vào xe, cười nhẹ:
-Làm phiền anh Quan.
Ánh mắt lại liếc Tiểu Muội người ngồi bên cạnh tài xế, thấy vẻ đẹp sắc nước hương trời của Tiểu Muội, tuổi còn nhỏ mà thể hiện khí chất cao quý, không khỏi ao ước thèm muốn.
Nhớ lại cuộc sống trước kia, Tô Mạc Ngu cảm thấy trước đây cô thật ngu ngốc, cô cho rằng chỉ có tình yêu mãnh liệt mới chính là cuộc sống, hiện tại đã biết, cuộc sống con người ngoài tình yêu ra, còn có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như, gây dựng sự nghiệp càng lớn càng mạnh mẽ, ví dụ như đi theo Quan Doãn nhiệt tình chiến đấu vvv.. đây mới là của cải quý giá nhất của cuộc đời.
Quan Doãn khời động xe, thuần thục lái xe rời khỏi cổng Thành ủy, Tô Mạc Ngu thấy bả vai Quan Doãn nở nang, không khỏi ngơ ngẩn. Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào vì cô mà lái xe, tuy rằng bây giờ Quan Doãn không chỉ lái xe vì có cô, bên cạnh hắn còn có Tiểu Muội đang ngồi, nhưng chí ít hắn lái xe cũng một phần là vì cô, thời khắc mà thể hiện sự hấp dẫn của một người đàn ông chính là lúc họ chuyên tâm lái xe, ánh mắt tập trung, tư thế thuần thục, lái đúng vị trí và chuyển hướng chuẩn xác, một chiếc xe cừ, chỉ ở trong tay một người đàn ông biết lái, kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Quan Doãn không có chú ý đến sự ưu tư của Tô Mạc Ngu, hắn vừa lái xe, vừa cười và nói chuyện với Tiểu Muội, vẫn không quên hỏi Tô Mạc Ngu vài câu. Từ kiếng chiếu hậu nhìn về phía sau, xe Mercedes-Benz của Tề Ngang Dương đang chạy theo sau.
Phải nói, sự xuất hiện của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, quả là đúng lúc, vừa lúc Lãnh Tử Thiên nhúng tay vào thế cục của Hoàng Lương, lấy hàng trăm triệu đầu tư đến phất cờ hò reo trợ uy Hô Diên Ngạo Bác, sự thăm viếng của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, lại càng nói rõ hơn ý đồ đầu tư, sau khi mâu thuẫn của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác tiến vào giai đoạn đấu sức, như vậy hiện tại sự liên kết đầu tư của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu là thời cơ tốt nhất.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, chiến trường trước mắt có Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trực tiếp giao đấu, đằng sau chiến trường lại do hắn làm đội trưởng, dưới sự hỗ trợ của Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu, lợi dụng khả năng nguồn vốn để ra đòn đánh trả trận chiến kinh tế của Lãnh Tử Thiên.
-Chú Quan, tôi lần này đến, dự định ở lại Hoàng Lương một thời gian dài.
Sau khi Tô Mạc ngu tĩnh tâm, mới nói ra ý đồ của cô,
- Tôi và Tề Ngang Dương tuy rằng đến cùng, nhưng tôi là vì anh mà đến đây, việc đầu tư của tôi sẽ theo sự sắp xếp của anh, và có liên quan với anh.
Giữa nam và nữ, khi còn yêu sẽ thân mật khăng khít, khi không còn yêu nhau, hoàn toàn đoạn tình, Tô Mạc Ngu không còn tình cảm dây dưa với Tề Ngang Dương cũng là chuyện tốt, Quan Doãn cười nhẹ một tiếng:
-Trên mặt tình cảm thì hai người không liên quan, nhưng về mặt hợp tác và liên minh mà nói, hai người vẫn có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
-Đối với người đàn ông có thể phân định rạch ròi giữa tình cảm và hợp tác không?
Tô Mạc Ngu thở dài một tiếng,
- Nhưng người phụ nữ không giống như đàn ông, đã không còn tình cảm sẽ xem như là người qua đường.
-Tình cảm là tình cảm, hợp tác là hợp tác, tình cảm không thể thay thế chính trị, đồng cảm cũng không phải tình yêu.
Quan Doãn lắc đầu,
- Cô muốn làm một người bạn đồng hành hợp tác đáng tin cậy của Tề Ngang Dương, tuy rằng y không cho cô tình cảm, nhưng giữa cô và y trên vấn đề hợp tác nhất định sẽ vững tin hơn so với người khác. Tôi tin, Tề Ngang Dương không có đáp trả lại tình cảm của cô, nhưng trên vấn đề đầu tư hợp tác y chắc chắn sẽ không bạc đãi cô.
-Được rồi tôi tin tưởng anh, xem y như là một người hợp tác đồng hành đáng tin cậy.
Tô Mạc Ngu cắn môi, trong ánh mắt toát ra nỗi mơ màng, tuy nhiên trong phút chốc ánh mắt lại lóe lên niềm tin kiên định.
- Cảm ơn Quan Doãn, anh nói đúng, đánh giá một người không chỉ đánh giá một mặt, phải đánh giá toàn diện, Tề Ngang Dương không phải là người yêu tôi cả đời, nhưng có thể là người bạn hợp tác với tôi suốt cả cuộc đời.
Vậy mới đúng, Quan Doãn im lặng cười, người phụ nữ trong vấn đề lý trí và đại cục, trời sinh vốn đã không bằng người đàn ông, dễ dàng xử trí theo cảm tính, cũng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn còn lo lắng Tô Mạc Ngu không bước qua được rào cản tâm lý, nếu trong lòng Tô Mạc Ngu vẫn còn khúc mắc với Tề Ngang Dương, sẽ rất khó hợp tác lâu bền. Mà thế lực nhà họ Lãnh rất to lớn, nhiều tiền thế lớn, nếu chỉ lấy thế lực của một người Tề Ngang Dương hoặc là Tô Mạc Ngu, có lẽ sẽ ứng phó không nổi sự công kích của Lãnh Tử Thiên, chủ yếu chính là không biết Lãnh Tử Thiên cuối cùng đã chuẩn bị bao nhiêu vật lực cho cuộc chiến ở Hoàng Lương.
Hơn nữa Quan Doãn còn hoài nghi Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương không chỉ đến một mình, nói không chừng còn có sự giúp đỡ của người khác, cho nên, nhất định phải để cho Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu liên kết với nhau.
Thuyết phục Tô Mạc Ngu, cơ hội chiến thắng của Quan Doãn ắt thành, tâm tình của hắn lúc này thật tốt, hơn nữa có Tiểu Muội làm bạn, cho nên hắn lái xe tốc độ càng nhanh, không bao lâu đã đến địa điểm cho chuyến đi này —— Bát Phương Lầu.
Quan Doãn đã sớm cho Lưu Bảo Gia và Sở Triều Huy đặt phòng, khi hắn vừa tới, hai người tính cả Lôi Tấn Lực đã cùng đến, đợi đã lâu. Quan Doãn dẫn Sở Triều Huy đi gặp mặt Tề Ngang Dương, Lý Mộng Hàm và Tô Mạc Ngu.
Tề Ngang Dương và Tô Mạc Ngu là người thông minh, thấy Quan Doãn trịnh trọng dẫn Sở Triều Huy đến gặp mặt, đã biết Sở tTriều Huy nhất định là thành viên tổ chức mấu chốt của Quan Doãn, cũng không dám coi thường Sở Triều Huy. Chỉ có Lý Mộng Hàm vẫn như cũ, chào hỏi Sở Triều Huy cho có lệ, rồi vội vàng đứng một bên.
-Ngang Dương, tôi tính mời Bạch Sa cùng tham gia bữa tiệc, anh có ý kiến gì không?
Nhớ tới sau cuộc họp ngày hôm nay hắn có gặp mặt Bạch Sa, hiện tại vừa lúc mọi người đang ở Bát Phương Lầu, chọn ngày không bằng đúng ngày, Quan Doãn muốn mọi người cùng ngồi lại với nhau, cũng xem như đáp lễ mấy lần Bạch Sa mời hắn.
Tề Ngang Dương xua tay nói:
-Đến Hoàng Lương, tôi vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của cậu.
Nói vừa xong y mới nhớ tới Bạch Sa là ai,
- Bạch Sa, là người đàn ông đầu tiên của Cư Tiểu Dịch?
Quan Doãn không kìm nổi cười:
- Chớ nói lung tung, Bạch Sa dù sao cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố.
-Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thì làm sao? Lần trước chẳng phải bị cậu lừa sao? Phim của Cư Tiểu Dịch gì gì đấy, Cư Tiểu Dịch đâu có phim, với chỉ số thông minh của cô ta, cứ cho cô ta có máy quay phim, cô ta cũng không biết dùng.
Tề Ngang Dương nói vui.
Quan Doãn nhất thời im lặng, đành phải vỗ bả vai Tề Ngang Dương, nghiêm túc nói:
-Ngang Dương, có một số việc anh biết tôi biết là được, không cần phải nói ra, phải hay không? Nếu nói ra sẽ không còn ý nghĩa.
Sau đó, Quan Doãn gọi điện thoại cho Bạch Sa.
-Chủ nhiệm Bạch, tôi là Quan Doãn, bây giờ anh có rãnh không? Tôi và Tề Ngang Dương đang ở Bát Phương Lầu đợi anh đến.
Bạch Sa vừa nghe điện thoại, Quan Doãn đã vội đưa ra lời mời.
-Ái chà, thật không may, thư ký Quan, tôi bây giờ không có ở Hoàng Lương.
Bạch Sa vô cùng tiếc nuối nói,
- Tôi mới ra khỏi thành phố, có chuyện gấp cần xử lý.
Bạch Sa vốn là có chuyện khẩn cần xử lý, Quan Doãn thức thời, nên cũng không hỏi nhiều, tuy nhiên trong đầu Quan Doãn lại lóe lên một suy nghĩ, lập tức đoán được cái gì, vội hỏi:
-Chủ nhiệm Bạch trong đêm ra thành phố, nhất định là có chuyện lớn, anh đi về phía Nam hay về phía Bắc?
-Đông.
Bạch Sa chỉ nói một chữ, liền cúp điện thoại.
Nếu là người khác sẽ không hiểu lời nói bóng gió ngắn gọn của Bạch Sa, Quan Doãn cũng ngạc nhiên, huyện Khổng... nằm ngay phía Đông của Hoàng Lương. Bạch Sa ngay trong đêm ra thành phố, đến huyện Khổng, nhất định là vì một người —— Trần Vũ Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.