Chương 247: Lòng đầy nghi ngờ
Hà Thường Tại
13/06/2013
Trịnh Thiên Tắc nheo mắt, lời nói của Hoàng Hán càng tăng thêm nghi ngờ của ông ta, suốt một ngày, một ngọn lửa độc ác vẫn nghẹn trong lòng ông ta lúc đó phát tác ra, nhìn thẳng hai mắt Hoàng Hán, nói từng chữ từng câu:
- Hoàng Hán, tại sao tôi cảm thấy ý của cậu chính là cho rằng Trịnh Hàn là hung thủ sát hại Phong Huống? Tại sao tôi còn cảm giác cậu dẫn tôi lượn một vòng lớn, lại muốn lôi tôi vào?
Rồi đột nhiên, giọng của ông ta đề cao lên quãng tám,
- Hoàng Hán, cậu vì sao bảo vệ Quan Doãn khắp nơi, cậu có rắp tâm gì?
Mùa đông bên sông Phủ Dương, gió lạnh đến xương, Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán đứng ở bờ sông, đứng đối diện, mười mấy năm giao tình, mười năm hiểu nhau, cho tới hôm nay, rốt cục lần đầu tiên bộc phát ở ngay chỗ thi thể Trịnh Hàn được phát hiện, là một cây cầu đá, cầu không lớn, nhưng chỗ hẻo lánh, đã ra khỏi khu trung tâm, ở ngoài nhị hoàn, nối liền khu cư dân và đại lộ Nhị Hoàn, hiển nhiên, hiện trường không phải hiện trường đầu tiên, Trịnh Hàn là bị nước sông một đường trôi đến tận đây, bị vòm cầu ngăn lại mới không tiếp tục bồng bềnh. Nếu không, nói không chừng phải theo nước sông Phủ Dương một đường trôi xuống, trực tiếp chảy ra nội thành rồi.
Nước sông tuy rằng đóng băng, nhưng băng không dày, mùa đông Hoàng Lương bình thường sẽ không quá lạnh, ngày nước đóng thành băng không hơn một tháng, bao năm qua, mặt băng sông Phủ Dương đều dày không quá nửa thước, không đủ an toàn để cho người ta trượt băng. Năm nay mặc dù lạnh, nhưng băng sông Phủ Dương chẳng qua chỉ lấy millimet mà tính, dùng chân nhẹ nhàng giẫm sẽ rơi xuống nước, với sức nặng của Trịnh Hàn, chỉ cần rớt xuống sông, tuyệt đối làm vỡ băng chìm nghỉm.
Hiện trường thứ nhất nơi Trịnh Hàn bị bắn chết đã không thể xem xét, một đường xuôi dòng đi xuống, chứng cứ trên người anh ta sớm đã bị cọ rửa đến không còn một mảnh, trên người ngoại trừ hai vết thương do đạn, không còn vết thương khác. Một chỗ cánh tay trúng đạn, là vết thương xuyên qua, theo Hoàng Hán nói, là vết thương do một gã cảnh sát vì ngăn cản Trịnh Hàn ám sát Quách Vĩ Toàn mà nổ súng gây ra, một phát súng sau tim, cũng là vết thương trí mạng, viên đạn ở bên trong trái tim, chuẩn xác mà đem trái tim bắn xuyên qua một cái lỗ lớn.
Hai vết thương do đạn, tất cả đều là súng 54 gây nên. Viên đạn súng lục 54 vận tốc cao, uy lực lớn, viên đạn khi ở 300 mét vẫn có lực sát thương. Bàn tay Trịnh Hàn là vết thương xuyên thẳng ở cự ly gần, còn không tính là quá kinh khủng, mà miệng vết thương ở trái tim bởi vì khoảng cách xa, gần như bị bắn thành một cái lỗ lớn, vô cùng dọa người. Đương nhiên, đối với Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán mà nói, dọa người không phải miệng vết thương, mà là độ chính xác kinh người.
Súng lục 54 lực phản chấn lớn, không được huấn luyện chuyên nghiệp qua thì không có khả năng cự ly xa trúng mục tiêu, Phong Huống là bị một phát ở cự ly gần bắn chết còn dễ nói, Trịnh Thiên Tắc còn có thể hoài nghi là Quan Doãn nổ súng, nhưng cái chết của Trịnh Hàn, ông ta không có chút nào hoài nghi đến trên đầu Quan Doãn, ông ta tin tưởng với trình độ Quan Doãn, ở khoảng cách xa như vậy khẳng định bắn không trúng Trịnh Hàn.
Như vậy người ở sau lưng Trịnh Hàn nổ súng… Chẳng lẽ là cảnh sát?
Còn nữa khám nghiệm tử thi cho thấy, bởi vì ngâm nước, thời gian tử vong của Trịnh Hàn tính ra sẽ có lệch lạc lớn, hay bởi vì nguyên nhân mùa đông đóng băng, khác biệt sai sót sẽ lên tới một ngày, kỳ thật không cần sai lệch một ngày, chỉ cần có mấy giờ cũng đủ để khiến Trịnh Thiên Tắc không cách nào suy đoán chuẩn xác hành tung đường lối của Trịnh Hàn.
Nếu như nói Trịnh Hàn từ Đỉnh Đỉnh Hương đi ra, trên đường đi bệnh viện đã bị bắn chết, sau đó quẳng ở sông Phủ Dương, cùng anh ta giữa đường xuống xe đi đồn Bát Lý, sau khi bắn chết Phong Huống, lại chạy đến sông Phủ Dương, bị người ta giết người diệt khẩu, thời gian hai người chênh lệch chỉ kém chừng hai giờ. Cho dù là bình thường, khác biệt hai giờ cũng không có khả năng thể hiện ra từ kiểm tra thi thể, huống chi là hiện tại ngâm mình ở nước sông lạnh như băng.
Trịnh Thiên Tắc liền càng thêm hoài nghi sau lưng sự tình có lừa dối, hết thảy đều rất hoàn mỹ, thủ pháp cũng quá liền mạch, khắp nơi làm cho người ta không thấy được lỗ hổng, thì có dấu vết rõ ràng do con người làm ra. Trịnh Hàn không chết ở nơi khác, cố tình lại bị chết giữa sông Phủ Dương, chẳng những khiến thời gian tử vong của anh ta không thể suy tính chuẩn xác, cũng làm cho rất nhiều chứng cớ ban đầu bị cọ rửa hầu như không còn, gần như chính là kế hoạch không chê vào đâu được. Ông ta thậm chí lui một bước nghĩ, cho dù là Trịnh Hàn nhất thời nảy sinh ý bắn chết Phong Huống, như vậy là ai bắn chết Trịnh Hàn ở giữa sông Phủ Dương? Ý đồ thực sự của người giết Trịnh Hàn là gì, vì sao muốn vứt xác giữa sông Phủ Dương mà không phải hủy thi diệt tích?
Đúng là nghi điểm trên cái chết của Trịnh Hàn rất nhiều, lại trở lại hiện trường sông Phủ Dương, Trịnh Thiên Tắc càng thêm hoài nghi từ Đỉnh Đỉnh Hương đến đồn Bát Lý lại đến sông Phủ Dương, ba án mạng cũng thành một vụ án, sau lưng dường như có một bàn tay khổng lồ san bằng rất nhiều chân tướng, là người duy nhất tham dự toàn bộ hành trình và người toàn quyền xử trí ba vụ án mạng, nếu có nội tình đen tối, Hoàng Hán chính là độc thủ lớn nhất phía sau màn.
Trịnh Thiên Tắc càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng Hán cố ý thao túng hướng đi ba vụ án, mang theo thế lực tích lũy nhiều năm, với sự phẫn nộ lôi đình, ý đồ một động tác đột phá phòng tuyến tâm lý của Hoàng Hán, khiến Hoàng Hán nói ra chân tướng của sự việc.
Đối mặt thịnh nộ của Trịnh Thiên Tắc, Hoàng Hán lùi lại sau một bước, vô cùng cung kính chào Trịnh Thiên Tắc một cái, sau đó lại cúi chào thật sâu, ở bờ sông Phủ Dương gió Bắc hiu quạnh, đứng ở trong cỏ khô, vẻ mặt anh ta ngưng trọng, rất có sự bi tráng của tráng sĩ một đi không quay lại:
- Cục trưởng Trịnh, tôi theo ông mười năm, chưa từng làm trái ý nguyện của ông một lần, tôi vẫn xem ông là thầy tốt bạn hiền, đem ông trở thành đèn sáng chỉ đường cho cuộc đời tôi, kinh nghiệm phá án của tôi đều là ông đem đến, nếu ông cảm thấy tôi trên việc xử lý án mạng của Phong Huống và Trịnh Hàn có rắp tâm gì, ông hiện tại có thể để tôi lảng tránh, hoặc là trực tiếp miễn đi chức của tôi, tôi không có oán một câu!
Hoàng Hán lấy lui làm tiến, lấy rút lui hoàn toàn khỏi án mạng cho thấy trong sạch, nhất thời khiến Trịnh Thiên Tắc do dự.
Đúng vậy, Hoàng Hán là lính ông ta một tay mang đến, từ lính nhỏ đến lính lớn, lại đến đứng đầu ngũ hổ tướng, mỗi một bước trưởng thành của Hoàng Hán đều dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ông ta, bố cục cách Hoàng Hán phá án, đều là tay ông ta dạy, còn có thể gạt được ông ta?
Tuy nhiên lòng nghi ngờ của Trịnh Thiên Tắc, cũng không dễ dàng xóa bỏ như vậy, mặc kệ toàn bô chuyện này có phải bố cục của Hoàng Hán hay không, ông ta có chính là có biện pháp điều tra rõ chân tướng, căn cứ kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông ta, toàn bộ hành vi con người của vụ án đều có lỗ hổng, mà vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, thảm án đồn Bát Lý cùng với vụ án Trịnh Hàn bị giết có hai mắc xích rõ ràng có thể điều tra rõ chân tướng, một là cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, hai là Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống Trịnh Hàn, không ai có thể đem lỗ hổng lấp toàn bộ, nhất định có sơ hở.
Trịnh Thiên Tắc vỗ bả vai Hoàng Hán:
- Ưu tư gì? Tôi không phải là phá án nhiều rồi, thành thói quen hỏi đột kích? Chuyện nhỏ này cậu cũng để trong lòng chứ? Không giống phong cách của cậu nha, Hoàng Hán, tốt lắm, đừng làm rộn, tiếp tục điều tra đi, cần phải tra ra manh mối.
Nói xong, ông ta lại cố ý vô tình hỏi một câu,
- Nhân chứng mấu chốt..., đều bảo vệ hết chưa?
Chỉ đề cập nhân chứng mấu chốt không nói ra cụ thể, Trịnh Thiên Tắc muốn chính là tiếp tục gia tăng áp lực tâm lý cho Hoàng Hán, cũng là muốn thấy Hoàng Hán trả lời thế nào.
Cảm xúc Hoàng Hán dường như tốt lên rất nhiều, sửa sang lại trang phục cảnh sát nói:
- Cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương; Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, đều sắp xếp thích đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm vấn.
Hoàng Hán trả lời cũng khéo hay, không nói để ai thẩm vấn, lại chỉ là bày ra trận thế, ngụ ý chính là hoan nghênh Trịnh Thiên Tắc tự mình thẩm vấn bất cứ lúc nào. Về phần Trịnh Thiên Tắc có phải nguyện ý tự mình ra mặt hay không, chính là chuyện của Trịnh Thiên Tắc, dù sao anh ta không sợ bất cứ tình thế xâm nhập điều tra gì.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lại không hiểu hiện lên một chút tức giận, phía sau sự cung kính bên ngoài của Hoàng Hán, trên thực tế lại là bố trí phòng vệ khắp nơi, sớm đã làm xong toàn bộ chuẩn bị ứng đối ông ta, khiến cho ông ta đang rất tức giận, trong lòng cũng có xót xa thật sâu, hay là Hoàng Hán trong ba vụ án, thật sự làm ra chuyện phản bội ông ta?
Nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, Trịnh Thiên Tắc vẫn chưa hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với Hoàng Hán, nhiều năm công tác trong hệ thống công an khiến ông ta làm việc đều lấy chứng cớ nói chuyện, trước khi không có chứng cớ đầy đủ cho thấy Hoàng Hán phản bội ông ta, ông ta vẫn như cũ xem Hoàng Hán là đứng đầu ngũ hổ tướng. Đương nhiên, một khi ông ta có chứng cớ trong tay, xác nhận Hoàng Hán làm ra chuyện có lỗi với ông ta, ông ta sẽ không nương tay tự mình xử tử Hoàng Hán!
- Tôi nghĩ như vậy....
Trịnh Thiên Tắc nhất định phải làm ra đánh trả tương ứng đối với bố cục của Hoàng Hán rồi,
- Hiện tại tình cảnh Trịnh Lệnh Đông rất nguy hiểm, sau khi Thành ủy thành lập tổ chuyên án, gia tăng thẩm vấn đối với sự kiện học viện Tiến Thủ, tình thế đối với chúng ta rất bất lợi, bây giờ người phụ trách chủ yếu tổ chuyên án là Thôi Đồng và Thái Diễm Lệ, Thiên Khải tuy rằng cũng coi như Phó tổ trưởng, nhưng thời gian cậu ta tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ dù sao còn ngắn, phân lượng nói chuyện không đủ, nếu để cho tổ chuyên án từ học viện Tiến Thủ mở ra đột phá, đối với chúng ta mà nói cũng là một đao sau lưng, tôi nghĩ điều tạm cậu đến cục thành phố, để cậu tới phối hợp tổ chuyên án với hành động điều tra học viện Tiến Thủ, tôi khá yên tâm..., để Lâm Cửu Thiên phụ trách cụ thể vụ án Đỉnh Đỉnh Hương, Đồn Bát Lý và Trịnh Hàn, cậu cảm thấy sắp xếp như vậy như thế nào?
- Tôi không ý kiến.
Hoàng Hán gọn gàng mà linh hoạt một lời đồng ý, anh ta cũng hiểu rõ Trịnh Thiên Tắc rõ là điều anh ta đến cục thành phố gánh vác nhiệm vụ càng quan trọng, nhưng thật ra là muốn tước quyền lực anh ta, mà Lâm Cửu Thiên là Phó cục trưởng cục thành phố, cũng là một trong Phó cục trưởng Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm nhất, để Lâm Cửu Thiên nắm ba vụ án, rõ ràng để lộ ra ám chỉ chính là, Trịnh Thiên Tắc đối với anh ta không hề tín nhiệm trăm phần trăm.
- Được, quyết định vậy đi.
Trịnh Thiên Tắc rất muốn hiện tại tự mình thẩm vấn cảnh sát hướng Trịnh Hàn nổ súng cùng với y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, nhưng nếu quá nóng vội, có khả năng làm cho Hoàng Hán áp dụng hành động tiến thêm một bước, tuy rằng hiện tại chuyện khẩn cấp, ông ta cũng chỉ có thể từ từ.
Lúc đang chuẩn bị lên xe, điện thoại Trịnh Thiên Tắc dồn dập vang lên, vừa thấy điện báo, là dãy số phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, lại nhìn đúng lúc tới giờ cơm chiều, ông ta vốn không có nghĩ nhiều, cho rằng Hô Diên Ngạo Bác vừa muốn cùng ông ta ăn cơm, liền không chút hoang mang tiếp nghe điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, có dặn dò gì?
- Thiên Tắc, cậu lập tức đến phòng Dẫn Phương nhà khách Hoàng Lương.
Giọng Hô Diên Ngạo Bác để lộ ra sự dồn dập và bất an,
- Xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lộp bộp một tiếng, ông ta quen Hô Diên Ngạo Bác mấy năm qua, chưa bao giờ thấy qua Hô Diên Ngạo Bác có lúc thất thố như vậy, nếu là bình thường, ông ta cũng không trở nên kinh hoàng thất thố, nhưng dưới đả kích của một loạt chuyện xảy ra đột ngột, dưới sự phẫn nộ Hoàng Hán có khả năng ở sau lưng đâm ông ta một đao, Hô Diên Ngạo Bác là trông cậy lớn nhất của ông ta ở Hoàng Lương nếu lại xảy ra chuyện gì, ông ta thực có khả năng gánh không nổi!
- Hoàng Hán, tại sao tôi cảm thấy ý của cậu chính là cho rằng Trịnh Hàn là hung thủ sát hại Phong Huống? Tại sao tôi còn cảm giác cậu dẫn tôi lượn một vòng lớn, lại muốn lôi tôi vào?
Rồi đột nhiên, giọng của ông ta đề cao lên quãng tám,
- Hoàng Hán, cậu vì sao bảo vệ Quan Doãn khắp nơi, cậu có rắp tâm gì?
Mùa đông bên sông Phủ Dương, gió lạnh đến xương, Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán đứng ở bờ sông, đứng đối diện, mười mấy năm giao tình, mười năm hiểu nhau, cho tới hôm nay, rốt cục lần đầu tiên bộc phát ở ngay chỗ thi thể Trịnh Hàn được phát hiện, là một cây cầu đá, cầu không lớn, nhưng chỗ hẻo lánh, đã ra khỏi khu trung tâm, ở ngoài nhị hoàn, nối liền khu cư dân và đại lộ Nhị Hoàn, hiển nhiên, hiện trường không phải hiện trường đầu tiên, Trịnh Hàn là bị nước sông một đường trôi đến tận đây, bị vòm cầu ngăn lại mới không tiếp tục bồng bềnh. Nếu không, nói không chừng phải theo nước sông Phủ Dương một đường trôi xuống, trực tiếp chảy ra nội thành rồi.
Nước sông tuy rằng đóng băng, nhưng băng không dày, mùa đông Hoàng Lương bình thường sẽ không quá lạnh, ngày nước đóng thành băng không hơn một tháng, bao năm qua, mặt băng sông Phủ Dương đều dày không quá nửa thước, không đủ an toàn để cho người ta trượt băng. Năm nay mặc dù lạnh, nhưng băng sông Phủ Dương chẳng qua chỉ lấy millimet mà tính, dùng chân nhẹ nhàng giẫm sẽ rơi xuống nước, với sức nặng của Trịnh Hàn, chỉ cần rớt xuống sông, tuyệt đối làm vỡ băng chìm nghỉm.
Hiện trường thứ nhất nơi Trịnh Hàn bị bắn chết đã không thể xem xét, một đường xuôi dòng đi xuống, chứng cứ trên người anh ta sớm đã bị cọ rửa đến không còn một mảnh, trên người ngoại trừ hai vết thương do đạn, không còn vết thương khác. Một chỗ cánh tay trúng đạn, là vết thương xuyên qua, theo Hoàng Hán nói, là vết thương do một gã cảnh sát vì ngăn cản Trịnh Hàn ám sát Quách Vĩ Toàn mà nổ súng gây ra, một phát súng sau tim, cũng là vết thương trí mạng, viên đạn ở bên trong trái tim, chuẩn xác mà đem trái tim bắn xuyên qua một cái lỗ lớn.
Hai vết thương do đạn, tất cả đều là súng 54 gây nên. Viên đạn súng lục 54 vận tốc cao, uy lực lớn, viên đạn khi ở 300 mét vẫn có lực sát thương. Bàn tay Trịnh Hàn là vết thương xuyên thẳng ở cự ly gần, còn không tính là quá kinh khủng, mà miệng vết thương ở trái tim bởi vì khoảng cách xa, gần như bị bắn thành một cái lỗ lớn, vô cùng dọa người. Đương nhiên, đối với Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán mà nói, dọa người không phải miệng vết thương, mà là độ chính xác kinh người.
Súng lục 54 lực phản chấn lớn, không được huấn luyện chuyên nghiệp qua thì không có khả năng cự ly xa trúng mục tiêu, Phong Huống là bị một phát ở cự ly gần bắn chết còn dễ nói, Trịnh Thiên Tắc còn có thể hoài nghi là Quan Doãn nổ súng, nhưng cái chết của Trịnh Hàn, ông ta không có chút nào hoài nghi đến trên đầu Quan Doãn, ông ta tin tưởng với trình độ Quan Doãn, ở khoảng cách xa như vậy khẳng định bắn không trúng Trịnh Hàn.
Như vậy người ở sau lưng Trịnh Hàn nổ súng… Chẳng lẽ là cảnh sát?
Còn nữa khám nghiệm tử thi cho thấy, bởi vì ngâm nước, thời gian tử vong của Trịnh Hàn tính ra sẽ có lệch lạc lớn, hay bởi vì nguyên nhân mùa đông đóng băng, khác biệt sai sót sẽ lên tới một ngày, kỳ thật không cần sai lệch một ngày, chỉ cần có mấy giờ cũng đủ để khiến Trịnh Thiên Tắc không cách nào suy đoán chuẩn xác hành tung đường lối của Trịnh Hàn.
Nếu như nói Trịnh Hàn từ Đỉnh Đỉnh Hương đi ra, trên đường đi bệnh viện đã bị bắn chết, sau đó quẳng ở sông Phủ Dương, cùng anh ta giữa đường xuống xe đi đồn Bát Lý, sau khi bắn chết Phong Huống, lại chạy đến sông Phủ Dương, bị người ta giết người diệt khẩu, thời gian hai người chênh lệch chỉ kém chừng hai giờ. Cho dù là bình thường, khác biệt hai giờ cũng không có khả năng thể hiện ra từ kiểm tra thi thể, huống chi là hiện tại ngâm mình ở nước sông lạnh như băng.
Trịnh Thiên Tắc liền càng thêm hoài nghi sau lưng sự tình có lừa dối, hết thảy đều rất hoàn mỹ, thủ pháp cũng quá liền mạch, khắp nơi làm cho người ta không thấy được lỗ hổng, thì có dấu vết rõ ràng do con người làm ra. Trịnh Hàn không chết ở nơi khác, cố tình lại bị chết giữa sông Phủ Dương, chẳng những khiến thời gian tử vong của anh ta không thể suy tính chuẩn xác, cũng làm cho rất nhiều chứng cớ ban đầu bị cọ rửa hầu như không còn, gần như chính là kế hoạch không chê vào đâu được. Ông ta thậm chí lui một bước nghĩ, cho dù là Trịnh Hàn nhất thời nảy sinh ý bắn chết Phong Huống, như vậy là ai bắn chết Trịnh Hàn ở giữa sông Phủ Dương? Ý đồ thực sự của người giết Trịnh Hàn là gì, vì sao muốn vứt xác giữa sông Phủ Dương mà không phải hủy thi diệt tích?
Đúng là nghi điểm trên cái chết của Trịnh Hàn rất nhiều, lại trở lại hiện trường sông Phủ Dương, Trịnh Thiên Tắc càng thêm hoài nghi từ Đỉnh Đỉnh Hương đến đồn Bát Lý lại đến sông Phủ Dương, ba án mạng cũng thành một vụ án, sau lưng dường như có một bàn tay khổng lồ san bằng rất nhiều chân tướng, là người duy nhất tham dự toàn bộ hành trình và người toàn quyền xử trí ba vụ án mạng, nếu có nội tình đen tối, Hoàng Hán chính là độc thủ lớn nhất phía sau màn.
Trịnh Thiên Tắc càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng Hán cố ý thao túng hướng đi ba vụ án, mang theo thế lực tích lũy nhiều năm, với sự phẫn nộ lôi đình, ý đồ một động tác đột phá phòng tuyến tâm lý của Hoàng Hán, khiến Hoàng Hán nói ra chân tướng của sự việc.
Đối mặt thịnh nộ của Trịnh Thiên Tắc, Hoàng Hán lùi lại sau một bước, vô cùng cung kính chào Trịnh Thiên Tắc một cái, sau đó lại cúi chào thật sâu, ở bờ sông Phủ Dương gió Bắc hiu quạnh, đứng ở trong cỏ khô, vẻ mặt anh ta ngưng trọng, rất có sự bi tráng của tráng sĩ một đi không quay lại:
- Cục trưởng Trịnh, tôi theo ông mười năm, chưa từng làm trái ý nguyện của ông một lần, tôi vẫn xem ông là thầy tốt bạn hiền, đem ông trở thành đèn sáng chỉ đường cho cuộc đời tôi, kinh nghiệm phá án của tôi đều là ông đem đến, nếu ông cảm thấy tôi trên việc xử lý án mạng của Phong Huống và Trịnh Hàn có rắp tâm gì, ông hiện tại có thể để tôi lảng tránh, hoặc là trực tiếp miễn đi chức của tôi, tôi không có oán một câu!
Hoàng Hán lấy lui làm tiến, lấy rút lui hoàn toàn khỏi án mạng cho thấy trong sạch, nhất thời khiến Trịnh Thiên Tắc do dự.
Đúng vậy, Hoàng Hán là lính ông ta một tay mang đến, từ lính nhỏ đến lính lớn, lại đến đứng đầu ngũ hổ tướng, mỗi một bước trưởng thành của Hoàng Hán đều dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ông ta, bố cục cách Hoàng Hán phá án, đều là tay ông ta dạy, còn có thể gạt được ông ta?
Tuy nhiên lòng nghi ngờ của Trịnh Thiên Tắc, cũng không dễ dàng xóa bỏ như vậy, mặc kệ toàn bô chuyện này có phải bố cục của Hoàng Hán hay không, ông ta có chính là có biện pháp điều tra rõ chân tướng, căn cứ kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông ta, toàn bộ hành vi con người của vụ án đều có lỗ hổng, mà vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, thảm án đồn Bát Lý cùng với vụ án Trịnh Hàn bị giết có hai mắc xích rõ ràng có thể điều tra rõ chân tướng, một là cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương, hai là Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống Trịnh Hàn, không ai có thể đem lỗ hổng lấp toàn bộ, nhất định có sơ hở.
Trịnh Thiên Tắc vỗ bả vai Hoàng Hán:
- Ưu tư gì? Tôi không phải là phá án nhiều rồi, thành thói quen hỏi đột kích? Chuyện nhỏ này cậu cũng để trong lòng chứ? Không giống phong cách của cậu nha, Hoàng Hán, tốt lắm, đừng làm rộn, tiếp tục điều tra đi, cần phải tra ra manh mối.
Nói xong, ông ta lại cố ý vô tình hỏi một câu,
- Nhân chứng mấu chốt..., đều bảo vệ hết chưa?
Chỉ đề cập nhân chứng mấu chốt không nói ra cụ thể, Trịnh Thiên Tắc muốn chính là tiếp tục gia tăng áp lực tâm lý cho Hoàng Hán, cũng là muốn thấy Hoàng Hán trả lời thế nào.
Cảm xúc Hoàng Hán dường như tốt lên rất nhiều, sửa sang lại trang phục cảnh sát nói:
- Cảnh sát bắn Trịnh Hàn ở hiện trường vụ án đấu súng Đỉnh Đỉnh Hương; Trịnh Hàn trên đường đến bệnh viện, y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, đều sắp xếp thích đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm vấn.
Hoàng Hán trả lời cũng khéo hay, không nói để ai thẩm vấn, lại chỉ là bày ra trận thế, ngụ ý chính là hoan nghênh Trịnh Thiên Tắc tự mình thẩm vấn bất cứ lúc nào. Về phần Trịnh Thiên Tắc có phải nguyện ý tự mình ra mặt hay không, chính là chuyện của Trịnh Thiên Tắc, dù sao anh ta không sợ bất cứ tình thế xâm nhập điều tra gì.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lại không hiểu hiện lên một chút tức giận, phía sau sự cung kính bên ngoài của Hoàng Hán, trên thực tế lại là bố trí phòng vệ khắp nơi, sớm đã làm xong toàn bộ chuẩn bị ứng đối ông ta, khiến cho ông ta đang rất tức giận, trong lòng cũng có xót xa thật sâu, hay là Hoàng Hán trong ba vụ án, thật sự làm ra chuyện phản bội ông ta?
Nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, Trịnh Thiên Tắc vẫn chưa hoàn toàn mất đi tín nhiệm đối với Hoàng Hán, nhiều năm công tác trong hệ thống công an khiến ông ta làm việc đều lấy chứng cớ nói chuyện, trước khi không có chứng cớ đầy đủ cho thấy Hoàng Hán phản bội ông ta, ông ta vẫn như cũ xem Hoàng Hán là đứng đầu ngũ hổ tướng. Đương nhiên, một khi ông ta có chứng cớ trong tay, xác nhận Hoàng Hán làm ra chuyện có lỗi với ông ta, ông ta sẽ không nương tay tự mình xử tử Hoàng Hán!
- Tôi nghĩ như vậy....
Trịnh Thiên Tắc nhất định phải làm ra đánh trả tương ứng đối với bố cục của Hoàng Hán rồi,
- Hiện tại tình cảnh Trịnh Lệnh Đông rất nguy hiểm, sau khi Thành ủy thành lập tổ chuyên án, gia tăng thẩm vấn đối với sự kiện học viện Tiến Thủ, tình thế đối với chúng ta rất bất lợi, bây giờ người phụ trách chủ yếu tổ chuyên án là Thôi Đồng và Thái Diễm Lệ, Thiên Khải tuy rằng cũng coi như Phó tổ trưởng, nhưng thời gian cậu ta tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ dù sao còn ngắn, phân lượng nói chuyện không đủ, nếu để cho tổ chuyên án từ học viện Tiến Thủ mở ra đột phá, đối với chúng ta mà nói cũng là một đao sau lưng, tôi nghĩ điều tạm cậu đến cục thành phố, để cậu tới phối hợp tổ chuyên án với hành động điều tra học viện Tiến Thủ, tôi khá yên tâm..., để Lâm Cửu Thiên phụ trách cụ thể vụ án Đỉnh Đỉnh Hương, Đồn Bát Lý và Trịnh Hàn, cậu cảm thấy sắp xếp như vậy như thế nào?
- Tôi không ý kiến.
Hoàng Hán gọn gàng mà linh hoạt một lời đồng ý, anh ta cũng hiểu rõ Trịnh Thiên Tắc rõ là điều anh ta đến cục thành phố gánh vác nhiệm vụ càng quan trọng, nhưng thật ra là muốn tước quyền lực anh ta, mà Lâm Cửu Thiên là Phó cục trưởng cục thành phố, cũng là một trong Phó cục trưởng Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm nhất, để Lâm Cửu Thiên nắm ba vụ án, rõ ràng để lộ ra ám chỉ chính là, Trịnh Thiên Tắc đối với anh ta không hề tín nhiệm trăm phần trăm.
- Được, quyết định vậy đi.
Trịnh Thiên Tắc rất muốn hiện tại tự mình thẩm vấn cảnh sát hướng Trịnh Hàn nổ súng cùng với y tá và cảnh sát hộ tống anh ta, nhưng nếu quá nóng vội, có khả năng làm cho Hoàng Hán áp dụng hành động tiến thêm một bước, tuy rằng hiện tại chuyện khẩn cấp, ông ta cũng chỉ có thể từ từ.
Lúc đang chuẩn bị lên xe, điện thoại Trịnh Thiên Tắc dồn dập vang lên, vừa thấy điện báo, là dãy số phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, lại nhìn đúng lúc tới giờ cơm chiều, ông ta vốn không có nghĩ nhiều, cho rằng Hô Diên Ngạo Bác vừa muốn cùng ông ta ăn cơm, liền không chút hoang mang tiếp nghe điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, có dặn dò gì?
- Thiên Tắc, cậu lập tức đến phòng Dẫn Phương nhà khách Hoàng Lương.
Giọng Hô Diên Ngạo Bác để lộ ra sự dồn dập và bất an,
- Xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Trịnh Thiên Tắc lộp bộp một tiếng, ông ta quen Hô Diên Ngạo Bác mấy năm qua, chưa bao giờ thấy qua Hô Diên Ngạo Bác có lúc thất thố như vậy, nếu là bình thường, ông ta cũng không trở nên kinh hoàng thất thố, nhưng dưới đả kích của một loạt chuyện xảy ra đột ngột, dưới sự phẫn nộ Hoàng Hán có khả năng ở sau lưng đâm ông ta một đao, Hô Diên Ngạo Bác là trông cậy lớn nhất của ông ta ở Hoàng Lương nếu lại xảy ra chuyện gì, ông ta thực có khả năng gánh không nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.