Chương 474: Lòng ngay dạ thẳng
Hà Thường Tại
13/06/2013
Quan Doãn và Vương Xa Quân là đồng sự hơn một năm, cũng rất quen thuộc nét chữ của Vương Xa Quân, hơn nữa, chữ viết của Vương Xa Quân có một đặc điểm là nét bút rất nặng, những nơi chuyển nét rất dày, nhất là khi dừng bút, cuối cùng vẫn thích khoe khoang nên dừng bút vẫn rất dùng sức…
Có đôi lúc vội vã thì nét cuối viết rất tháu, hoặc làm ra vẻ.
Chỉ vừa liếc mắt, Quan Doãn đã biết ai gởi thư tới. Đúng là Vương Xa Quân.
Như vậy, tin đồn mà Mã Tiểu Cường nghe được không phải là vô căn cứ mà là sự thật sao? Trong lòng hắn cả kinh, không phải hắn sợ Vương Xa Quân sẽ làm gì hắn, mà lo lắng Vương Xa Quân sẽ xuống tay với người nhà
Nhưng Quan Doãn cũng vờ như không có việc gì, nhận lấy bức thư, lững thững bước đến cây táo trong sân. Dưới cây táo có một chiếc ghế mây, đang là mùa thu hoạch, quả táo treo lủng lẳng trên cành, tròn trịa, mượt mà khiến người vui vẻ, đẹp lộng lẫy.
Quan Doãn thuận tay hái một quả táo, cũng chẳng thèm rửa, liền há miệng cắn một miếng. Vị ngọt của trái táo lan tỏa vào khiến tâm trạng nôn nóng của hắn hơi bình ổn. Hắn ngồi vào ghế mây, lẳng lặng mở phong thư ra.
Chó Vàng chẳng biết khi nào đã đi đến cạnh Quan Doãn, lượn qua lượn lại mấy vòng, sau đó nằm dưới chân Quan Doãn, ngủ một giấc ngủ dưới ánh mặt trời ngày thu sau ngọ
Dưới cây lê cách đó vài mét, có một con mèo trắng mũi đen đang ngáp, miễn cưỡng lật người lên, không hề để ý đến Quan Doãn, dường như không biết Quan Doãn, lại trở mình ngủ tiếp.
Trong sân yên ắng, ngoại trừ tiếng lá reo nhè nhẹ trong gió trưa, khiến hoa cỏ nghiêng nghiêng thì chỉ có tiếng nước sông róc rách chảy, mơ hồ vẳng đến. Tất cả, tất cả đều bình yên đẹp đẽ, nếu như không có bức thư của Vương Xa Quân.
“Quan Doãn, thấy chữ như gặp mặt.”
Chữ viết của Vương Xa Quan không thay đổi, cuộc đời có nhiều biến động, nhưng theo cách hành văn của gã bên trong, dường như tất cả đều hết sức nhẹ nhàng. Quá khứ đã qua, tương lai còn chưa tới, cuộc sống, nên bỏ qua thành kiến, thẳng tiến không lùi.
“Chuyện cũ giữa anh và tôi, theo trận lửa lớn năm đó mà vĩnh viễn trở thành quá khứ. Anh cũng không cần lo rằng tôi sẽ trả thù. Chuyện đã qua, thì cứ để nó vĩnh viễn trôi qua. Tôi sẽ không ôm lấy quá khứ không buông, con người, cuối cùng cũng phải tiến về phía trước mới là vương đạo.”
Ngữ khí của Vương Xa Quân dường như rất đại lượng, từng câu chữ dường như cũng thật sự không hề bận tâm đến chuyện cũ. Thật sự là như thế sao? Quan Doãn vẫn còn nghi ngờ. Hắn hiểu tính cách của Vương Xa Quân. Vương Xa Quân có thù tất báo, tự đặt mình quá cao, cuộc đời lại biến đổi quá lớn như thế, gã có thể thản nhiên buông xuống mới là lạ.
Nếu như thật sự có thể buông xuống, cũng sẽ không viết cho hắn bức thư này.
“Tôi đã đến phương nam rồi, cụ thể là nơi nào, anh cũng đừng phí tâm dò xét, chắc chắn là không đoán ra được đâu, xem như Vương Xa Quân đã chết là được rồi. Vương Xa Quân tuy chết rồi, nhưng Vương Đại Đạo thì vẫn còn sống. Từ nay về sau, trên đời thiếu mất một người tên Vương Xa Quân, nhưng lại thêm một người tên là Vương Đại Đạo. Đúng, chính là ý đi thẳng ra đường lớn hướng lên trời.”
Quan Doãn mỉm cười, Vương Xa Quân cũng được, Vương Đại Đạo cũng tốt, tên không quan trọng, quan trọng là một người có tính cách tự phụ thâm căn cố đế và luôn cho là đúng như Vương Xa Quân, được rồi, cứ tạm thời gọi gã là Vương Đại Đạo đi, thật ra không hề thay đổi chút nào, ý tứ theo đường lớn hướng lên trời mà nói, có thể nhìn thấy, gã vẫn luôn canh cánh chuyện cũ trong lòng.
Sở dĩ Vương Xa Quân lên giọng lớn lối nói gã không hề so đo chuyện cũ, theo Quan Doãn phỏng đoán, có hai điểm xuất phát. Một là Vương Xa Quân muốn cầu cạnh hắn, hai là thực lực Vương Xa Quân giờ còn yếu ớt, chưa đủ sức đối kháng với hắn, hoặc có lẽ là không đủ lật ngã hắn nên giờ mới bày ra thái độ khoan dung.
“Đương nhiên, thế giới rộng lớn, chúng ta có lẽ cả đời cũng không gặp lại. Nhưng đôi khi thế giới cũng rất nhỏ, nói không chừng thì cũng có thể gặp nhau nơi ngõ hẹp. Một người đã trải qua sự sống chết của sóng dữ và biển lửa, cách nhìn về cuộc sống của họ không như những người luôn thuận buồm xuôi gió mà chín chắn và thẳng thắn hơn nhiều. Quan Doãn, có lẽ bằng cấp của anh tốt hơn tôi, cũng có thể là anh may mắn hơn tôi, nhưng sau khi tôi tìm được đường sống trong chỗ chết thì lại hiểu được một đạo lý, một người không thể cả đời luôn gặp vận rủi, bề trên cuối cùng cũng sẽ cho họ một hoặc hai cơ hội để xoay người. Chờ đến khi tôi ngạo nghễ đứng bên trên, chính là lúc tôi sẽ lấy thái độ người thành công đứng trước mặt anh.”
Gió nhẹ thổi qua, thổi vài chiếc lá rơi xuống. Lá rơi lãng đãng xuống tờ giấy, vừa lúc che kín ba chữ “người thành công”. Quan Doãn lặng lẽ cười, đưa tay phủi chiếc lá xuống.
“Anh yên tâm, dụng ý của tôi khi gởi thư này không phải để uy hiếp người nhà của anh, mà chỉ muốn cho anh biết sự thật rằng tôi không chết. Chẳng những tôi không chết mà còn sống rất tốt. Có lẽ sau khi anh biết tôi còn sống trên đời, sẽ phải tỉnh táo lại, lúc nào cũng tự nhắc nhở mình rằng sau lưng luôn có một đôi mắt chăm chăm chờ anh phạm bất cứ sai lầm nào, có lẽ con đường quan trường của anh sẽ ngày càng được như ý…”
“Cuối cùng, tôi xin dùng ca từ trong bài hát tôi thích để kết luận – giang sơn vó ngựa rầm rĩ, ân và oán chỉ cười nhẹ thôi, ba thước thanh phong đổi lấy tiêu dao chốn hồng trần, gió thổi hoa rơi, danh lợi đều như mây, chỉ còn ánh trăng khuyết đợi gió xuân bên lầu…Từ khi còn thơ đến lúc già lão, đợi đến một ngày tôi và anh cùng già cả rồi, lại cùng nhau uống trà, nhắc đến chuyện xưa năm ấy, có thể thấy chăng một nụ cười xóa tan thù hận?”
Xếp bức thư lại, Quan Doãn im lặng thật lâu. Vương Xa Quân đại nạn không chết cũng là chuyện tốt, nhưng nếu gã cứ canh cánh trong lòng mớ bòng bong quá khứ, mục tiêu cả đời là đánh bại hắn, cho dù còn sống cũng thật sự rất mệt mỏi. Dĩ nhiên, làm người có mục tiêu mới là chuyện tốt, nhưng nếu cuối cùng cũng không bỏ quá khứ xuống được, sống trong bóng ma của chuyện cũ cũng chỉ là tự tìm phiền não.
Cảnh vật rộng lớn thì phải ngắm từ xa, một người mục tiêu càng lớn thì lòng dạ càng quảng đại, đời sống càng dễ dàng. Nếu một người chỉ sống cho chính mình, so đo được mất nhất thời, để ý đến nỗi đau riêng của bản thân, thì họ chỉ có thể sống trong thế giới của mình, đường càng chạy càng hẹp, lòng dạ ngày càng nhỏ, cuộc sống sẽ ngày càng thống khổ.
Thống khổ chính là sự phẫn nộ đối với bản thân mà không còn cách nào khác, còn vui sướng là sự phóng thích sau khi trả giá vì người khác. Thiên địa vì tâm địa vô tư mà luôn rộng rãi. Thiên địa đã rộng lớn thì bước đi lại càng dài. Người nào ở chức vị cao mà lại không có tấm lòng bao dung người khác? Không có lòng bao dung, chỉ nghe được lời phản đối từ phía dưới, chỉ giận thôi cũng đã khiến mình tức chết.
Quan Doãn cất kỹ bức thư của Vương Xa Quân, vốn muốn đốt đi, nhưng sau lại nghĩ, không bằng cứ giữ lại làm kỷ niệm, liền bỏ vào hộp Bách Bảo của mình.
Từ khi hắn ba tuổi thì hộp Bách Bảo đã là nơi cất giữ đồ chơi và những bí mật của hắn, đi theo hắn hơn hai mươi năm, vẫn luôn là nơi hắn lưu giữ những bí mật trong lòng. Mỗi người đều có một hộp Bách Bảo, bên trong có lẽ cũng chẳng có gì, chỉ là một bộ bài, một cái thẻ, hoặc một quyển tiểu thuyết, đều là những ký ức đáng giá nhất trong đời người.
Ngủ trưa thức dậy thì cũng đã đến xế chiều, khó có được những ngày nghỉ nhàn nhã, thời tiết cũng rất thích hợp, hắn gọi Tiểu Muội ra cùng đi tản bộ.
Cảnh thôn trang cuối tháng tám, đâu đâu cũng là thu hoạch. Trên đồng ruộng, nông dân bận rộn khắp nơi. Cây ngô, cây kê và các loại hoa màu đều chín tới, dưới ánh trời chiều, theo gió lay động, như hát như múa khiến người ta say mê.
- Gần đây sức khỏe cha mẹ vẫn tốt chứ?
Quan Doãn và Tiểu Muội cùng sóng vai nhau đứng trên một gò đất. Từ gò đất nhìn ra núi Bình Khâu phía xa, thu hết đập nước sông Lưu Sa vào tầm mắt, rốt cuộc mô hình nông dân tư duy cá thể ở huyện Khổng đã có thể nện từng bước vững chắc mà đi về phía trước rồi.
- Cũng tốt. Cha mẹ vẫn như trước đây, không chịu ngồi yên. Nhưng gần đây cảm xúc của mẹ không ổn định, còn lén khóc mấy lần, có lẽ là vì bệnh tình của ông ngoại,
Tiểu Muội đứng cạnh Quan Doãn, thấp hơn Quan Doãn vài phân, dáng người đã phát triển, hơi thở thanh xuân được ánh dương vàng óng chiếu xuống, kiều diễm như ánh nắng chiều.
- Em thì sao?
Quan Doãn lướt qua tâm sự của mẹ, không nhắc tới nữa, hỏi đến Tiểu Muội:
- Sắp phải lên Bắc Kinh học Đại học rồi, em có ý kiến gì không?
- Không nghĩ gì cả. Lên đại học thì lên đại học, phải học cho thật giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học thì thi nghiên cứu.
Tiểu Muội ôm cánh tay Quan Doãn:
- Anh, em muốn sau này trở thành giáo sư danh tiếng, có được không?
- Được, nhà giáo, đó là công việc giải đáp những nghi hoặc, là kiến trúc sư tâm hồn của nhân loại. Muốn làm một giáo viên tốt, đầu tiên phải có yêu cầu nghiêm khắc về đạo đức đối với bản thân. Nếu một giáo viên có học vấn cao tới đâu mà không có đạo đức thì cũng không thể đào tạo được học sinh tốt. Người không đức không đứng vững, quốc gia không đức thì không thịnh.
Tiểu Muội gật gật đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đón ánh trời chiều, ánh mắt nheo lại, đắm chìm trong hào quang của ráng chiều, hai má cô cũng hây hây đỏ như rặng mây đỏ phía tây, đẹp không sao tả xiết.
- Kinh Hoa Nghiêm viết: bỏ quên tâm bồ đề, chỉ lo tu tập là ma nghiệp. Phật gia chú trọng nhất là nhân quả. Lòng dạ không ngay thẳng, làm gì cũng quanh co uốn khúc, phát tâm là quan trọng nhất, em muốn làm giáo viên, là muốn để cho mình trở thành một ngọn đèn sáng. Cho dù ngọn đèn có mỏng manh, có thể chiếu sáng được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu. Nếu giáo viên làm gương sáng cho người khác mà chỉ muốn kiếm tiền, trở thành phương kế mưu sinh, tư tưởng của mình không thể nằm ở độ cao, còn có thể dạy ra học sinh tốt sao? Cứ như vậy, đời đời truyền thừa, nước nhà thật nguy hiểm.
Quan Doãn gật đầu. Tiểu Muội trưởng thành, cũng chín chắn rồi, có tư tưởng của riêng mình. Cô đọc sách rất nhiều, trình độ Phật học còn sâu hơn hắn, tin rằng cô càng có khí độ và học vấn hơn Dung Thiên Hành. Từ đó có thể thấy được, xuất thân không quan trọng, có đôi khi cảnh giới mình muốn theo đuổi là gì mới là điểm mấu chốt.
Tiểu Muội ưu tư về giáo dục cũng không phải không có lý. Những nơi khác không nói, chỉ nói Đại học Bắc Kinh, những sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh có thành tích nổi trội hơn người, toàn bộ đều xuất ngoại hoặc làm trong doanh nghiệp nhà nước, những người ở lại trường để giảng dạy cơ bản chỉ là những người trong top 5 đếm ngược.
- Tiểu Muội, anh tặng em một câu…
Quan Doãn ôm vai của Tiểu Muội.
- Nhân địa không đúng khó chứng quả, tâm ngay thẳng chẳng sợ gì. Cho dù em lựa chọn thế nào, anh chỉ mong em vĩnh viễn giữ lấy tấm lòng ngay thẳng không bị thế tục làm bẩn.
- Dạ.
Tiểu Muội rúc vào vai Quan Doãn.
- Em biết rồi, xin anh cứ yên tâm.
Về đến nhà, cơm chiều đã xong xuôi, đều là những món mà Quan Doãn thích ăn nhất. Hắn rửa tay chuẩn bị ăn cơm, vừa mới ngồi vào bàn ăn, di động đã reo lên.
Là điện thoại của Lý Lý.
- Anh Quan, đã phát hiện hành tung của Vương Xa Quân. Quả nhiên gã đang ở huyện Khổng. Mấy người Mã Tiểu Cường đang chặn Vương Xa Quân lại, có muốn bắt gã ngay bây giờ không?
Lý Lý hung dữ nói.
- Ý của em là giờ cứ diệt Vương Xa Quân luôn đi, làm một mẻ, khỏe cả đời.
Có đôi lúc vội vã thì nét cuối viết rất tháu, hoặc làm ra vẻ.
Chỉ vừa liếc mắt, Quan Doãn đã biết ai gởi thư tới. Đúng là Vương Xa Quân.
Như vậy, tin đồn mà Mã Tiểu Cường nghe được không phải là vô căn cứ mà là sự thật sao? Trong lòng hắn cả kinh, không phải hắn sợ Vương Xa Quân sẽ làm gì hắn, mà lo lắng Vương Xa Quân sẽ xuống tay với người nhà
Nhưng Quan Doãn cũng vờ như không có việc gì, nhận lấy bức thư, lững thững bước đến cây táo trong sân. Dưới cây táo có một chiếc ghế mây, đang là mùa thu hoạch, quả táo treo lủng lẳng trên cành, tròn trịa, mượt mà khiến người vui vẻ, đẹp lộng lẫy.
Quan Doãn thuận tay hái một quả táo, cũng chẳng thèm rửa, liền há miệng cắn một miếng. Vị ngọt của trái táo lan tỏa vào khiến tâm trạng nôn nóng của hắn hơi bình ổn. Hắn ngồi vào ghế mây, lẳng lặng mở phong thư ra.
Chó Vàng chẳng biết khi nào đã đi đến cạnh Quan Doãn, lượn qua lượn lại mấy vòng, sau đó nằm dưới chân Quan Doãn, ngủ một giấc ngủ dưới ánh mặt trời ngày thu sau ngọ
Dưới cây lê cách đó vài mét, có một con mèo trắng mũi đen đang ngáp, miễn cưỡng lật người lên, không hề để ý đến Quan Doãn, dường như không biết Quan Doãn, lại trở mình ngủ tiếp.
Trong sân yên ắng, ngoại trừ tiếng lá reo nhè nhẹ trong gió trưa, khiến hoa cỏ nghiêng nghiêng thì chỉ có tiếng nước sông róc rách chảy, mơ hồ vẳng đến. Tất cả, tất cả đều bình yên đẹp đẽ, nếu như không có bức thư của Vương Xa Quân.
“Quan Doãn, thấy chữ như gặp mặt.”
Chữ viết của Vương Xa Quan không thay đổi, cuộc đời có nhiều biến động, nhưng theo cách hành văn của gã bên trong, dường như tất cả đều hết sức nhẹ nhàng. Quá khứ đã qua, tương lai còn chưa tới, cuộc sống, nên bỏ qua thành kiến, thẳng tiến không lùi.
“Chuyện cũ giữa anh và tôi, theo trận lửa lớn năm đó mà vĩnh viễn trở thành quá khứ. Anh cũng không cần lo rằng tôi sẽ trả thù. Chuyện đã qua, thì cứ để nó vĩnh viễn trôi qua. Tôi sẽ không ôm lấy quá khứ không buông, con người, cuối cùng cũng phải tiến về phía trước mới là vương đạo.”
Ngữ khí của Vương Xa Quân dường như rất đại lượng, từng câu chữ dường như cũng thật sự không hề bận tâm đến chuyện cũ. Thật sự là như thế sao? Quan Doãn vẫn còn nghi ngờ. Hắn hiểu tính cách của Vương Xa Quân. Vương Xa Quân có thù tất báo, tự đặt mình quá cao, cuộc đời lại biến đổi quá lớn như thế, gã có thể thản nhiên buông xuống mới là lạ.
Nếu như thật sự có thể buông xuống, cũng sẽ không viết cho hắn bức thư này.
“Tôi đã đến phương nam rồi, cụ thể là nơi nào, anh cũng đừng phí tâm dò xét, chắc chắn là không đoán ra được đâu, xem như Vương Xa Quân đã chết là được rồi. Vương Xa Quân tuy chết rồi, nhưng Vương Đại Đạo thì vẫn còn sống. Từ nay về sau, trên đời thiếu mất một người tên Vương Xa Quân, nhưng lại thêm một người tên là Vương Đại Đạo. Đúng, chính là ý đi thẳng ra đường lớn hướng lên trời.”
Quan Doãn mỉm cười, Vương Xa Quân cũng được, Vương Đại Đạo cũng tốt, tên không quan trọng, quan trọng là một người có tính cách tự phụ thâm căn cố đế và luôn cho là đúng như Vương Xa Quân, được rồi, cứ tạm thời gọi gã là Vương Đại Đạo đi, thật ra không hề thay đổi chút nào, ý tứ theo đường lớn hướng lên trời mà nói, có thể nhìn thấy, gã vẫn luôn canh cánh chuyện cũ trong lòng.
Sở dĩ Vương Xa Quân lên giọng lớn lối nói gã không hề so đo chuyện cũ, theo Quan Doãn phỏng đoán, có hai điểm xuất phát. Một là Vương Xa Quân muốn cầu cạnh hắn, hai là thực lực Vương Xa Quân giờ còn yếu ớt, chưa đủ sức đối kháng với hắn, hoặc có lẽ là không đủ lật ngã hắn nên giờ mới bày ra thái độ khoan dung.
“Đương nhiên, thế giới rộng lớn, chúng ta có lẽ cả đời cũng không gặp lại. Nhưng đôi khi thế giới cũng rất nhỏ, nói không chừng thì cũng có thể gặp nhau nơi ngõ hẹp. Một người đã trải qua sự sống chết của sóng dữ và biển lửa, cách nhìn về cuộc sống của họ không như những người luôn thuận buồm xuôi gió mà chín chắn và thẳng thắn hơn nhiều. Quan Doãn, có lẽ bằng cấp của anh tốt hơn tôi, cũng có thể là anh may mắn hơn tôi, nhưng sau khi tôi tìm được đường sống trong chỗ chết thì lại hiểu được một đạo lý, một người không thể cả đời luôn gặp vận rủi, bề trên cuối cùng cũng sẽ cho họ một hoặc hai cơ hội để xoay người. Chờ đến khi tôi ngạo nghễ đứng bên trên, chính là lúc tôi sẽ lấy thái độ người thành công đứng trước mặt anh.”
Gió nhẹ thổi qua, thổi vài chiếc lá rơi xuống. Lá rơi lãng đãng xuống tờ giấy, vừa lúc che kín ba chữ “người thành công”. Quan Doãn lặng lẽ cười, đưa tay phủi chiếc lá xuống.
“Anh yên tâm, dụng ý của tôi khi gởi thư này không phải để uy hiếp người nhà của anh, mà chỉ muốn cho anh biết sự thật rằng tôi không chết. Chẳng những tôi không chết mà còn sống rất tốt. Có lẽ sau khi anh biết tôi còn sống trên đời, sẽ phải tỉnh táo lại, lúc nào cũng tự nhắc nhở mình rằng sau lưng luôn có một đôi mắt chăm chăm chờ anh phạm bất cứ sai lầm nào, có lẽ con đường quan trường của anh sẽ ngày càng được như ý…”
“Cuối cùng, tôi xin dùng ca từ trong bài hát tôi thích để kết luận – giang sơn vó ngựa rầm rĩ, ân và oán chỉ cười nhẹ thôi, ba thước thanh phong đổi lấy tiêu dao chốn hồng trần, gió thổi hoa rơi, danh lợi đều như mây, chỉ còn ánh trăng khuyết đợi gió xuân bên lầu…Từ khi còn thơ đến lúc già lão, đợi đến một ngày tôi và anh cùng già cả rồi, lại cùng nhau uống trà, nhắc đến chuyện xưa năm ấy, có thể thấy chăng một nụ cười xóa tan thù hận?”
Xếp bức thư lại, Quan Doãn im lặng thật lâu. Vương Xa Quân đại nạn không chết cũng là chuyện tốt, nhưng nếu gã cứ canh cánh trong lòng mớ bòng bong quá khứ, mục tiêu cả đời là đánh bại hắn, cho dù còn sống cũng thật sự rất mệt mỏi. Dĩ nhiên, làm người có mục tiêu mới là chuyện tốt, nhưng nếu cuối cùng cũng không bỏ quá khứ xuống được, sống trong bóng ma của chuyện cũ cũng chỉ là tự tìm phiền não.
Cảnh vật rộng lớn thì phải ngắm từ xa, một người mục tiêu càng lớn thì lòng dạ càng quảng đại, đời sống càng dễ dàng. Nếu một người chỉ sống cho chính mình, so đo được mất nhất thời, để ý đến nỗi đau riêng của bản thân, thì họ chỉ có thể sống trong thế giới của mình, đường càng chạy càng hẹp, lòng dạ ngày càng nhỏ, cuộc sống sẽ ngày càng thống khổ.
Thống khổ chính là sự phẫn nộ đối với bản thân mà không còn cách nào khác, còn vui sướng là sự phóng thích sau khi trả giá vì người khác. Thiên địa vì tâm địa vô tư mà luôn rộng rãi. Thiên địa đã rộng lớn thì bước đi lại càng dài. Người nào ở chức vị cao mà lại không có tấm lòng bao dung người khác? Không có lòng bao dung, chỉ nghe được lời phản đối từ phía dưới, chỉ giận thôi cũng đã khiến mình tức chết.
Quan Doãn cất kỹ bức thư của Vương Xa Quân, vốn muốn đốt đi, nhưng sau lại nghĩ, không bằng cứ giữ lại làm kỷ niệm, liền bỏ vào hộp Bách Bảo của mình.
Từ khi hắn ba tuổi thì hộp Bách Bảo đã là nơi cất giữ đồ chơi và những bí mật của hắn, đi theo hắn hơn hai mươi năm, vẫn luôn là nơi hắn lưu giữ những bí mật trong lòng. Mỗi người đều có một hộp Bách Bảo, bên trong có lẽ cũng chẳng có gì, chỉ là một bộ bài, một cái thẻ, hoặc một quyển tiểu thuyết, đều là những ký ức đáng giá nhất trong đời người.
Ngủ trưa thức dậy thì cũng đã đến xế chiều, khó có được những ngày nghỉ nhàn nhã, thời tiết cũng rất thích hợp, hắn gọi Tiểu Muội ra cùng đi tản bộ.
Cảnh thôn trang cuối tháng tám, đâu đâu cũng là thu hoạch. Trên đồng ruộng, nông dân bận rộn khắp nơi. Cây ngô, cây kê và các loại hoa màu đều chín tới, dưới ánh trời chiều, theo gió lay động, như hát như múa khiến người ta say mê.
- Gần đây sức khỏe cha mẹ vẫn tốt chứ?
Quan Doãn và Tiểu Muội cùng sóng vai nhau đứng trên một gò đất. Từ gò đất nhìn ra núi Bình Khâu phía xa, thu hết đập nước sông Lưu Sa vào tầm mắt, rốt cuộc mô hình nông dân tư duy cá thể ở huyện Khổng đã có thể nện từng bước vững chắc mà đi về phía trước rồi.
- Cũng tốt. Cha mẹ vẫn như trước đây, không chịu ngồi yên. Nhưng gần đây cảm xúc của mẹ không ổn định, còn lén khóc mấy lần, có lẽ là vì bệnh tình của ông ngoại,
Tiểu Muội đứng cạnh Quan Doãn, thấp hơn Quan Doãn vài phân, dáng người đã phát triển, hơi thở thanh xuân được ánh dương vàng óng chiếu xuống, kiều diễm như ánh nắng chiều.
- Em thì sao?
Quan Doãn lướt qua tâm sự của mẹ, không nhắc tới nữa, hỏi đến Tiểu Muội:
- Sắp phải lên Bắc Kinh học Đại học rồi, em có ý kiến gì không?
- Không nghĩ gì cả. Lên đại học thì lên đại học, phải học cho thật giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học thì thi nghiên cứu.
Tiểu Muội ôm cánh tay Quan Doãn:
- Anh, em muốn sau này trở thành giáo sư danh tiếng, có được không?
- Được, nhà giáo, đó là công việc giải đáp những nghi hoặc, là kiến trúc sư tâm hồn của nhân loại. Muốn làm một giáo viên tốt, đầu tiên phải có yêu cầu nghiêm khắc về đạo đức đối với bản thân. Nếu một giáo viên có học vấn cao tới đâu mà không có đạo đức thì cũng không thể đào tạo được học sinh tốt. Người không đức không đứng vững, quốc gia không đức thì không thịnh.
Tiểu Muội gật gật đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đón ánh trời chiều, ánh mắt nheo lại, đắm chìm trong hào quang của ráng chiều, hai má cô cũng hây hây đỏ như rặng mây đỏ phía tây, đẹp không sao tả xiết.
- Kinh Hoa Nghiêm viết: bỏ quên tâm bồ đề, chỉ lo tu tập là ma nghiệp. Phật gia chú trọng nhất là nhân quả. Lòng dạ không ngay thẳng, làm gì cũng quanh co uốn khúc, phát tâm là quan trọng nhất, em muốn làm giáo viên, là muốn để cho mình trở thành một ngọn đèn sáng. Cho dù ngọn đèn có mỏng manh, có thể chiếu sáng được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu. Nếu giáo viên làm gương sáng cho người khác mà chỉ muốn kiếm tiền, trở thành phương kế mưu sinh, tư tưởng của mình không thể nằm ở độ cao, còn có thể dạy ra học sinh tốt sao? Cứ như vậy, đời đời truyền thừa, nước nhà thật nguy hiểm.
Quan Doãn gật đầu. Tiểu Muội trưởng thành, cũng chín chắn rồi, có tư tưởng của riêng mình. Cô đọc sách rất nhiều, trình độ Phật học còn sâu hơn hắn, tin rằng cô càng có khí độ và học vấn hơn Dung Thiên Hành. Từ đó có thể thấy được, xuất thân không quan trọng, có đôi khi cảnh giới mình muốn theo đuổi là gì mới là điểm mấu chốt.
Tiểu Muội ưu tư về giáo dục cũng không phải không có lý. Những nơi khác không nói, chỉ nói Đại học Bắc Kinh, những sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh có thành tích nổi trội hơn người, toàn bộ đều xuất ngoại hoặc làm trong doanh nghiệp nhà nước, những người ở lại trường để giảng dạy cơ bản chỉ là những người trong top 5 đếm ngược.
- Tiểu Muội, anh tặng em một câu…
Quan Doãn ôm vai của Tiểu Muội.
- Nhân địa không đúng khó chứng quả, tâm ngay thẳng chẳng sợ gì. Cho dù em lựa chọn thế nào, anh chỉ mong em vĩnh viễn giữ lấy tấm lòng ngay thẳng không bị thế tục làm bẩn.
- Dạ.
Tiểu Muội rúc vào vai Quan Doãn.
- Em biết rồi, xin anh cứ yên tâm.
Về đến nhà, cơm chiều đã xong xuôi, đều là những món mà Quan Doãn thích ăn nhất. Hắn rửa tay chuẩn bị ăn cơm, vừa mới ngồi vào bàn ăn, di động đã reo lên.
Là điện thoại của Lý Lý.
- Anh Quan, đã phát hiện hành tung của Vương Xa Quân. Quả nhiên gã đang ở huyện Khổng. Mấy người Mã Tiểu Cường đang chặn Vương Xa Quân lại, có muốn bắt gã ngay bây giờ không?
Lý Lý hung dữ nói.
- Ý của em là giờ cứ diệt Vương Xa Quân luôn đi, làm một mẻ, khỏe cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.