Chương 346: Miệng hùm hang sói
Hà Thường Tại
13/06/2013
Quan Doãn vốn muốn gởi một phần bản sao báo cáo điều tra cho Lý Đinh Sơn, nhưng sau đó nghĩ lại, thứ nhất là gởi qua bưu điện không an toàn gì lắm, thứ hai là Lưu Bảo Gia hẳn đã đến lúc nên đi làm rồi, hắn bèn bảo Sở Triều Huy đích thân đi xem, ngoài việc mang báo cáo điều tra giao cho Lý Đinh Sơn, còn thay thế cho Lưu Bảo Gia nữa.
Trịnh Lệnh Đông đang ở thành phố Yến, muốn áp tải gã yên ổn về tới Hoàng Lương đúng là rất khó khăn. Trước hết cứ yên lặng theo dõi diễn biến rồi tính tiếp.
Đột nhiên nghe được tin tức Trịnh Lệnh Đông sắp không xong, Quan Doãn giật mình không ít:
- Rốt cuộc sao lại như thế?
Trịnh Lệnh Đông còn sống có giá trị hơn đã chết rất nhiều. Dù Quan Doãn rất muốn Trịnh Lệnh Đông phải chết, còn Lưu Bảo Gia thì hận không thể tự tay giết chết Trịnh Lệnh Đông, nhưng Trịnh Lệnh Đông lại là mồi nhử rất lớn, có thể bày ra mê trận khiến Trịnh Thiên Tắc chui đầu vào lưới, nên Trịnh Lệnh Đông nhất định phải còn sống.
Sao lại đột nhiên sắp chết chứ?
- Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột. Trịnh Nhị vốn bị Lưu Bảo Gia đánh bị thương, nhưng thương thế cũng không nặng. Bảo Gia tạm thời đưa gã đến địa điểm an toàn. Không ngờ Trịnh Nhị tà tâm không dứt, muốn chạy trốn. Bảo Gia cũng nhất thời sơ sẩy, để gã chạy thoát. Trong lúc truy đuổi hắn, vừa lúc gặp Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường…
Quan Doãn và mấy người họ đã giao ước trước, trong điện thoại tốt nhất không nên đề cập đến tên họ thật. Trịnh Thiên Tắc thì gọi là Trịnh Đại, còn Trịnh Lệnh Đông thì gọi là Trịnh Nhị, để tránh việc nếu chẳng may bị nghe trộm điện thoại thì không thể biết được. Theo lời kể của Sở Triều Huy, Quan Doãn cũng có thể hiểu được mọi chuyện một cách đại khái.
Trịnh Lệnh Đông bị Lưu Bảo Gia đánh bị thương nhẹ, dưới sự lừa dối của Lưu Bảo Gia, bắt gã giao ra nơi cất giấu chứng cứ, sau đó gã đi theo Lưu Bảo Gia rời khỏi phòng trọ, vất vả chạy tới nơi an toàn.
Sau khi đến được nơi an toàn, nghỉ ngơi được một lúc, Trịnh Lệnh Đông đã khôi phục tinh thần được vài phần, bèn suy nghĩ kỹ mọi việc từ đầu đến cuối, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị mắc lừa, trong lòng lại càng tức giận, bèn giả vờ ngủ để lừa Lưu Bảo Gia.
Lưu Bảo Gia đã bôn ba mấy ngày, quá mệt mỏi rồi, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Đợi khi anh ta ngủ say, Trịnh Lệnh Đông không cam lòng bị Lưu Bảo Gia đùa bỡn, trong lúc bí quá hóa liều, bèn quyết định lại trốn tiếp. Gã không muốn bị bất cứ kẻ nào khống chế, dù Quan Doãn đã hứa sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho gã, nhưng gã vẫn luôn cho rằng vận mệnh của mình nằm trong tay mình mới là an toàn nhất.
Trời sinh Trịnh Lệnh Đông bản tính đa nghi, chưa từng tin tưởng bất kỳ người nào. Dù là Trịnh Thiên Tắc thì gã cũng giấu lại một tay, nếu không thì cũng không có việc gã vừa trốn đi thì Trịnh Thiên Tắc đã hoảng hồn, vì Trịnh Thiên Tắc cũng đoán được gã nắm giữ phần lớn chứng cứ trong tay. Nếu bảo gã tin tưởng Quan Doãn, người có mối hận giết vợ với gã, thì dù đánh chết gã, gã cũng không đem sinh mạng của mình giao vào tay Quan Doãn đâu.
Thật ra Trịnh Lệnh Đông đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu gã tin tưởng Quan Doãn, Quan Doãn tuyệt đối sẽ không hạ độc thủ giết chết gã, nhiều lắm thì cũng cho Lưu Bảo Gia đánh gã một trận thương tích đầy mình, cuối cùng thì giao gã cho pháp luật xử lý thôi. Nhưng Trịnh Lệnh Đông đã quen thói không tin tưởng bất kỳ ai, gã chỉ tin tưởng chính mình, vì thế đã tạo cho gã một kết cục đầy bi kịch.
Trịnh Lệnh Đông tuyệt đối không ngờ được, gã vừa ra khỏi cửa đã bị người theo dõi. Đới Kiên Cường ban đầu suýt nữa đã bắt được gã, sau phối hợp với Khuất Văn Lâm thành một đội, lần theo vết máu của Trịnh Lệnh Đông, không ngờ lại mò được tới gần.
Thật ra, với trình độ phản theo dõi của Lưu Bảo Gia – tuy anh ta mới gia nhập cảnh sát hình sự không lâu, nhưng lại có tài năng thiên bẩm về phương diện này, trình độ cũng không thua gì những cảnh sát hình sự lão luyện hai ba năm – nếu Trịnh Lệnh Đông không lén lút trốn ra ngoài, Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường mới vừa đến gần được một ngày cũng sẽ không phát hiện được hành tung của Trịnh Lệnh Đông. Nhưng có người cố tình thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không đường lại xăm xăm bước vào. Trịnh Lệnh Đông nghĩ rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của Lưu Bảo Gia, không ngờ vừa mới lộ diện, đã bị Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm bắt tại trận.
Trịnh Lệnh Đông cũng không nhận ra Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc, hai người này luôn ẩn náu rất sâu, ngay cả Ngũ hổ tướng còn không biết, huống chi là Trịnh Lệnh Đông! Trịnh Lệnh Đông ngay từ đầu cũng không chú ý đến hai người đang lặng lẽ theo dõi phía sau, cho đến khi gã phát hiện thì đã muộn. Hai người một trước một sau đã bao vây theo thế gọng kìm.
Trịnh Lệnh Đông trong tình huống cấp bách muốn phản kháng, đừng nói gã vẫn còn đau vì vết thương cũ của mình, huống chi với thân thủ của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, công phu mèo quào của gã sao có thể chống trả? Vừa đối mặt thì Trịnh Lệnh Đông đã ngoan ngoãn bị thu phục.
Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm không hề giống như Lưu Bảo Gia, còn có lòng cố kỵ, không dám ra tay giết người đoạt mạng. Hai người họ nhận được chỉ thị không được để Trịnh Lệnh Đông toàn mạng ra khỏi thành phố Yến. Giờ bắt sống được Trịnh Lệnh Đông là niềm vui bất ngờ, bèn vui mừng bắt Trịnh Lệnh Đông đến một nơi hẻo lánh, sau đó, trực tiếp chôn sống Trịnh Lệnh Đông.
Trịnh Lệnh Đông thật sự không ngờ, gã vừa mới ra khỏi miệng hùm, giờ lại phải chui vào hang sói. Hơn nữa, so với Lưu Bảo Gia, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra tay tàn độc hơn nhiều, mặc kệ gã sống hay chết, đã tháo mất một cánh tay của gã, còn sợ gã la quá to, bèn siết chặt vỡ cằm của gã. Gã chỉ hơi phản kháng, Khuất Văn Lâm lại chặt đứt một ngón tay gã.
Trịnh Lệnh Đông kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, giờ mới biết hối hận. Sớm biết hiện tại thế này thì lúc trước gã chẳng chạy trốn khỏi sự khống chế của Lưu Bảo Gia, nếu không cũng không cần chịu tội tình thế này. Giờ tuy trong lòng gã đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng đã rơi vào tay hai kẻ này, e là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Giờ có hối hận cũng vô ích. Trịnh Lệnh Đông đau đớn không chịu nổi, nhưng cả hàm cũng vỡ rồi, có muốn khóc cũng không khóc được. Nhìn thấy đi thêm vài bước nữa là tới chỗ không bóng người, một khi đến chỗ vắng vẻ như thế, gã biết, với công phu của đối phương, chỉ cần một chưởng cắt vào cổ gã, gã sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Hóa ra khoảng cách giữa sống và chết thật là mong manh.
Trong lúc cho rằng tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Lệnh Đông nhìn qua khóe mắt, chợt thấy một người đang nhanh chóng tiếp cận từ phía trái của Đới Kiên Cường. Tuy gã không biết người mới đến là ai, nhưng rất rõ ràng người ấy tới để cứu gã. Dưới tình huống cấp bách, gã dùng sức đẩy mạnh về bên phải, phá vỡ phía Khuất Văn Lâm, sau đó nhanh chân bỏ chạy, lòng ham sống khiến bước gã chạy như bay.
Người đột nhiên xuất hiện đó không phải là ai khác mà chính là Sở Triều Huy.
Sở Triều Huy đến tiếp ứng Lưu Bảo Gia, không ngờ phát hiện Trịnh Lệnh Đông đang bị bức ép. Tuy anh ta không nhận ra Trịnh Lệnh Đông, nhưng lại biết Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm. Hơn nữa, anh ta là ai chứ? Chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra Trịnh Lệnh Đông đã bị tháo một cánh tay và cả cằm, bèn quyết định nhanh chóng, không chút do dự, xuất thủ với Đới Kiên Cường.
Đới Kiên Cường thình lình bị Sở Triều Huy ra tay, nhất thời hoảng hốt, bối rối, lo tránh đòn đánh lén, tập trung nhìn lại, thấy Sở Triều Huy, không khỏi giận dữ:
- Triều Huy, anh tội tình gì cứ đối nghịch với tôi thế?
- Kiên Cường, sao anh phải khổ sở vẽ đường cho hươu chạy chứ?
Sở Triều Huy vừa nói, chân cũng không hề buông lỏng, lại bay lên, đá thêm một cú về phía Đới Kiên Cường.
Đới Kiên Cường giận tím mặt:
- Sở Triều Huy, đừng tưởng tôi sợ anh!
Anh ta vừa nói chuyện vừa ngang nhiên trả đòn, hai tay dịch chuyển, phóng thẳng đến eo của Sở Triều Huy.
Cao thủ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân pháp có lẽ không đẹp lắm, nhưng mỗi chiêu tung ra tuyệt đối thực dụng. Đới Kiên Cường và Sở Triều Huy năm đó ở cùng liên đội. Bao lần đấu với nhau Sở Triều Huy đều đứng thứ nhất, anh ta đứng thứ hai, nhưng anh ta chưa từng phục Sở Triều Huy. Giờ rốt cuộc cũng có cơ hội đấu một trận thoải mái không cần e dè khuôn sáo, chiến ý của anh ta tăng cao, thề nhất quyết phải phân thắng bại với Sở Triều Huy.
Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường cùng ra tay, Trịnh Lệnh Đông lại nhanh chân bỏ chạy. Khuất Văn Lâm thấy thế giận dữ, lập tức đuổi theo, chỉ vài ba bước đã đuổi kịp Trịnh Lệnh Đông. Y không chút do dự đã xuống tay sát thủ, muốn giết chết Trịnh Lệnh Đông.
Trịnh Lệnh Đông vốn đã đầy thương tích, bị tháo mất cánh tay, chạy không được nhanh, không còn cách nào có thể trả đòn, nhìn thấy sờ sờ là sẽ bị Khuất Văn Lâm vặn gãy cổ. Đột nhiên Khuất Văn Lâm ngã vào Trịnh Lệnh Đông, hai tay đặt lên vai bị kéo trở về, quay người lại đã bị người phía sau đánh một đòn trí mạng.
Lưu Bảo Gia đã tới đúng lúc.
Lưu Bảo Gia tỉnh lại phát hiện không thấy Trịnh Lệnh Đông đâu, tức giận đến chửi thề, vội vàng lao ra, lòng như lửa đốt đi tìm. Vừa đúng lúc chạy tới nhìn thấy Khuất Văn Lâm muốn ra đòn độc giết chết Trịnh Lệnh Đông, tuy anh ta hận không thể cho Trịnh Lệnh Đông xong đời sớm một chút, nhưng Quan Doãn đã có lệnh, anh ta không thể không ra tay cứu người.
Vừa ra tay thì Lưu Bảo Gia đã phát hiện không ổn. Đối phương là một cọng rơm chắc chắn. Chẳng những công phu quyền cước đặc biệt vững chắc, mà mỗi quyền mỗi cước đều đã được huấn luyện kỹ lưỡng, chẳng những như mưa như gió mà còn cứng rắn như gậy sắt, đụng vào khiến cánh tay anh ta run lên.
Cả đời mới gặp được đối thủ mạnh mẽ như vậy, Lưu Bảo Gia hoàn toàn tập trung tinh thần đọ sức.
Khuất Văn Lâm cũng kinh hãi như Lưu Bảo Gia. Y vốn tưởng rằng Lưu Bảo Gia chẳng ra gì, dựa vào đánh giá của y, vừa nhìn qua đã biết Lưu Bảo Gia chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, càng không phải xuất thân từ quân ngũ. Không ngờ chạm tay rồi mới biết, kỹ năng cơ bản của Lưu Bảo Gia rất vững chắc, căn bản cũng đã qua được thử thách. Tuy công phu quyền cước còn chưa thành thạo, nhưng lại hơn ở chỗ kỹ xảo mạnh mẽ, khiến y tạm thời không thể giành phần thắng.
Đúng là chuyện lạ. Y luyện võ trong quân đội, vẫn chú ý đại khai đại hợp, cho đến nay chiến đấu vẫn chưa từng cần nhờ vào kỹ xảo, không ngờ lần đầu tiên gặp được đối thủ dùng kỹ xảo giành phần thắng, hơn nữa thân thủ rõ ràng là không bằng y mà vẫn khiến y không làm gì được, không khỏi khiến y vừa sợ vừa giận.
Vốn định đánh thắng Lưu Bảo Gia rồi tính, nhưng Khuất Văn Lâm lại phát hiện thấy Trịnh Lệnh Đông muốn thừa cơ chạy trốn, giờ không phải là lúc cậy mạnh, nhiệm vụ là trên hết. Y bèn vờ tung một chiêu, sau đó bỏ Lưu Bảo Gia, tiếp tục đuổi theo Trịnh Lệnh Đông. Bất kể thế nào y cũng phải giữ lại mạng chó của Trịnh Lệnh Đông.
Lưu Bảo Gia cũng gấp rút, Khuất Văn Lâm chỉ còn cách Trịnh Lệnh Đông một chút. Anh ta bèn hét lớn một tiếng, bước một bước dài, lao thẳng tới.
Nơi Lưu Bảo Gia bố trí cho Trịnh Lệnh Đông tị nạn là một thôn nội đô, nhưng là một thôn nội đô đã giải phóng hơn nửa mặt bằng, phần lớn mọi người đều đã đi cả, chỉ còn không được một phần mười hộ gia đình, bên trong thôn gần như không thấy bóng người. Mấy người đánh nhau cả nửa ngày nhưng cũng không ai phát hiện. Chính vì thế mà khiến họ chẳng kiêng dè gì chuyện anh tới tôi đi, muốn đấu một trận sống còn.
Cũng bởi Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm quá kiêu ngạo, hai người trước nay vẫn khinh thường đối phương, cho rằng chỉ cần hai người phối hợp là khắp thiên hạ không có đối thủ, lại không đoán được là sẽ gặp Sở Triều Huy, lại gặp thêm một người không muốn sống nữa là Lưu Bảo Gia.
Khuất Văn Lâm đấm một quyền vào giữa lưng Trịnh Lệnh Đông, khiến Trịnh Lệnh Đông phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất ngay lập tức. Cùng lúc đó, cú đá của Lưu Bảo Gia cũng phóng tới, đá vào lưng Khuất Văn Lâm. Cú đá này được Lưu Bảo Gia sử dụng toàn lực, Khuất Văn Lâm bị đá bay về trước mấy mét, phải lộn mấy vòng mới hóa giải được uy phong cú đá của Lưu Bảo Gia.
- Không được nhúc nhích!
Tình hình đột nhiên chuyển biến. Mấy gã đặc công từ trên trời rơi xuống, bao vây mấy người Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia.
Trịnh Lệnh Đông đang ở thành phố Yến, muốn áp tải gã yên ổn về tới Hoàng Lương đúng là rất khó khăn. Trước hết cứ yên lặng theo dõi diễn biến rồi tính tiếp.
Đột nhiên nghe được tin tức Trịnh Lệnh Đông sắp không xong, Quan Doãn giật mình không ít:
- Rốt cuộc sao lại như thế?
Trịnh Lệnh Đông còn sống có giá trị hơn đã chết rất nhiều. Dù Quan Doãn rất muốn Trịnh Lệnh Đông phải chết, còn Lưu Bảo Gia thì hận không thể tự tay giết chết Trịnh Lệnh Đông, nhưng Trịnh Lệnh Đông lại là mồi nhử rất lớn, có thể bày ra mê trận khiến Trịnh Thiên Tắc chui đầu vào lưới, nên Trịnh Lệnh Đông nhất định phải còn sống.
Sao lại đột nhiên sắp chết chứ?
- Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột. Trịnh Nhị vốn bị Lưu Bảo Gia đánh bị thương, nhưng thương thế cũng không nặng. Bảo Gia tạm thời đưa gã đến địa điểm an toàn. Không ngờ Trịnh Nhị tà tâm không dứt, muốn chạy trốn. Bảo Gia cũng nhất thời sơ sẩy, để gã chạy thoát. Trong lúc truy đuổi hắn, vừa lúc gặp Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường…
Quan Doãn và mấy người họ đã giao ước trước, trong điện thoại tốt nhất không nên đề cập đến tên họ thật. Trịnh Thiên Tắc thì gọi là Trịnh Đại, còn Trịnh Lệnh Đông thì gọi là Trịnh Nhị, để tránh việc nếu chẳng may bị nghe trộm điện thoại thì không thể biết được. Theo lời kể của Sở Triều Huy, Quan Doãn cũng có thể hiểu được mọi chuyện một cách đại khái.
Trịnh Lệnh Đông bị Lưu Bảo Gia đánh bị thương nhẹ, dưới sự lừa dối của Lưu Bảo Gia, bắt gã giao ra nơi cất giấu chứng cứ, sau đó gã đi theo Lưu Bảo Gia rời khỏi phòng trọ, vất vả chạy tới nơi an toàn.
Sau khi đến được nơi an toàn, nghỉ ngơi được một lúc, Trịnh Lệnh Đông đã khôi phục tinh thần được vài phần, bèn suy nghĩ kỹ mọi việc từ đầu đến cuối, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị mắc lừa, trong lòng lại càng tức giận, bèn giả vờ ngủ để lừa Lưu Bảo Gia.
Lưu Bảo Gia đã bôn ba mấy ngày, quá mệt mỏi rồi, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Đợi khi anh ta ngủ say, Trịnh Lệnh Đông không cam lòng bị Lưu Bảo Gia đùa bỡn, trong lúc bí quá hóa liều, bèn quyết định lại trốn tiếp. Gã không muốn bị bất cứ kẻ nào khống chế, dù Quan Doãn đã hứa sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho gã, nhưng gã vẫn luôn cho rằng vận mệnh của mình nằm trong tay mình mới là an toàn nhất.
Trời sinh Trịnh Lệnh Đông bản tính đa nghi, chưa từng tin tưởng bất kỳ người nào. Dù là Trịnh Thiên Tắc thì gã cũng giấu lại một tay, nếu không thì cũng không có việc gã vừa trốn đi thì Trịnh Thiên Tắc đã hoảng hồn, vì Trịnh Thiên Tắc cũng đoán được gã nắm giữ phần lớn chứng cứ trong tay. Nếu bảo gã tin tưởng Quan Doãn, người có mối hận giết vợ với gã, thì dù đánh chết gã, gã cũng không đem sinh mạng của mình giao vào tay Quan Doãn đâu.
Thật ra Trịnh Lệnh Đông đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu gã tin tưởng Quan Doãn, Quan Doãn tuyệt đối sẽ không hạ độc thủ giết chết gã, nhiều lắm thì cũng cho Lưu Bảo Gia đánh gã một trận thương tích đầy mình, cuối cùng thì giao gã cho pháp luật xử lý thôi. Nhưng Trịnh Lệnh Đông đã quen thói không tin tưởng bất kỳ ai, gã chỉ tin tưởng chính mình, vì thế đã tạo cho gã một kết cục đầy bi kịch.
Trịnh Lệnh Đông tuyệt đối không ngờ được, gã vừa ra khỏi cửa đã bị người theo dõi. Đới Kiên Cường ban đầu suýt nữa đã bắt được gã, sau phối hợp với Khuất Văn Lâm thành một đội, lần theo vết máu của Trịnh Lệnh Đông, không ngờ lại mò được tới gần.
Thật ra, với trình độ phản theo dõi của Lưu Bảo Gia – tuy anh ta mới gia nhập cảnh sát hình sự không lâu, nhưng lại có tài năng thiên bẩm về phương diện này, trình độ cũng không thua gì những cảnh sát hình sự lão luyện hai ba năm – nếu Trịnh Lệnh Đông không lén lút trốn ra ngoài, Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường mới vừa đến gần được một ngày cũng sẽ không phát hiện được hành tung của Trịnh Lệnh Đông. Nhưng có người cố tình thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không đường lại xăm xăm bước vào. Trịnh Lệnh Đông nghĩ rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của Lưu Bảo Gia, không ngờ vừa mới lộ diện, đã bị Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm bắt tại trận.
Trịnh Lệnh Đông cũng không nhận ra Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc, hai người này luôn ẩn náu rất sâu, ngay cả Ngũ hổ tướng còn không biết, huống chi là Trịnh Lệnh Đông! Trịnh Lệnh Đông ngay từ đầu cũng không chú ý đến hai người đang lặng lẽ theo dõi phía sau, cho đến khi gã phát hiện thì đã muộn. Hai người một trước một sau đã bao vây theo thế gọng kìm.
Trịnh Lệnh Đông trong tình huống cấp bách muốn phản kháng, đừng nói gã vẫn còn đau vì vết thương cũ của mình, huống chi với thân thủ của Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, công phu mèo quào của gã sao có thể chống trả? Vừa đối mặt thì Trịnh Lệnh Đông đã ngoan ngoãn bị thu phục.
Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm không hề giống như Lưu Bảo Gia, còn có lòng cố kỵ, không dám ra tay giết người đoạt mạng. Hai người họ nhận được chỉ thị không được để Trịnh Lệnh Đông toàn mạng ra khỏi thành phố Yến. Giờ bắt sống được Trịnh Lệnh Đông là niềm vui bất ngờ, bèn vui mừng bắt Trịnh Lệnh Đông đến một nơi hẻo lánh, sau đó, trực tiếp chôn sống Trịnh Lệnh Đông.
Trịnh Lệnh Đông thật sự không ngờ, gã vừa mới ra khỏi miệng hùm, giờ lại phải chui vào hang sói. Hơn nữa, so với Lưu Bảo Gia, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm ra tay tàn độc hơn nhiều, mặc kệ gã sống hay chết, đã tháo mất một cánh tay của gã, còn sợ gã la quá to, bèn siết chặt vỡ cằm của gã. Gã chỉ hơi phản kháng, Khuất Văn Lâm lại chặt đứt một ngón tay gã.
Trịnh Lệnh Đông kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, giờ mới biết hối hận. Sớm biết hiện tại thế này thì lúc trước gã chẳng chạy trốn khỏi sự khống chế của Lưu Bảo Gia, nếu không cũng không cần chịu tội tình thế này. Giờ tuy trong lòng gã đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng đã rơi vào tay hai kẻ này, e là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Giờ có hối hận cũng vô ích. Trịnh Lệnh Đông đau đớn không chịu nổi, nhưng cả hàm cũng vỡ rồi, có muốn khóc cũng không khóc được. Nhìn thấy đi thêm vài bước nữa là tới chỗ không bóng người, một khi đến chỗ vắng vẻ như thế, gã biết, với công phu của đối phương, chỉ cần một chưởng cắt vào cổ gã, gã sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Hóa ra khoảng cách giữa sống và chết thật là mong manh.
Trong lúc cho rằng tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Lệnh Đông nhìn qua khóe mắt, chợt thấy một người đang nhanh chóng tiếp cận từ phía trái của Đới Kiên Cường. Tuy gã không biết người mới đến là ai, nhưng rất rõ ràng người ấy tới để cứu gã. Dưới tình huống cấp bách, gã dùng sức đẩy mạnh về bên phải, phá vỡ phía Khuất Văn Lâm, sau đó nhanh chân bỏ chạy, lòng ham sống khiến bước gã chạy như bay.
Người đột nhiên xuất hiện đó không phải là ai khác mà chính là Sở Triều Huy.
Sở Triều Huy đến tiếp ứng Lưu Bảo Gia, không ngờ phát hiện Trịnh Lệnh Đông đang bị bức ép. Tuy anh ta không nhận ra Trịnh Lệnh Đông, nhưng lại biết Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm. Hơn nữa, anh ta là ai chứ? Chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra Trịnh Lệnh Đông đã bị tháo một cánh tay và cả cằm, bèn quyết định nhanh chóng, không chút do dự, xuất thủ với Đới Kiên Cường.
Đới Kiên Cường thình lình bị Sở Triều Huy ra tay, nhất thời hoảng hốt, bối rối, lo tránh đòn đánh lén, tập trung nhìn lại, thấy Sở Triều Huy, không khỏi giận dữ:
- Triều Huy, anh tội tình gì cứ đối nghịch với tôi thế?
- Kiên Cường, sao anh phải khổ sở vẽ đường cho hươu chạy chứ?
Sở Triều Huy vừa nói, chân cũng không hề buông lỏng, lại bay lên, đá thêm một cú về phía Đới Kiên Cường.
Đới Kiên Cường giận tím mặt:
- Sở Triều Huy, đừng tưởng tôi sợ anh!
Anh ta vừa nói chuyện vừa ngang nhiên trả đòn, hai tay dịch chuyển, phóng thẳng đến eo của Sở Triều Huy.
Cao thủ xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân pháp có lẽ không đẹp lắm, nhưng mỗi chiêu tung ra tuyệt đối thực dụng. Đới Kiên Cường và Sở Triều Huy năm đó ở cùng liên đội. Bao lần đấu với nhau Sở Triều Huy đều đứng thứ nhất, anh ta đứng thứ hai, nhưng anh ta chưa từng phục Sở Triều Huy. Giờ rốt cuộc cũng có cơ hội đấu một trận thoải mái không cần e dè khuôn sáo, chiến ý của anh ta tăng cao, thề nhất quyết phải phân thắng bại với Sở Triều Huy.
Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường cùng ra tay, Trịnh Lệnh Đông lại nhanh chân bỏ chạy. Khuất Văn Lâm thấy thế giận dữ, lập tức đuổi theo, chỉ vài ba bước đã đuổi kịp Trịnh Lệnh Đông. Y không chút do dự đã xuống tay sát thủ, muốn giết chết Trịnh Lệnh Đông.
Trịnh Lệnh Đông vốn đã đầy thương tích, bị tháo mất cánh tay, chạy không được nhanh, không còn cách nào có thể trả đòn, nhìn thấy sờ sờ là sẽ bị Khuất Văn Lâm vặn gãy cổ. Đột nhiên Khuất Văn Lâm ngã vào Trịnh Lệnh Đông, hai tay đặt lên vai bị kéo trở về, quay người lại đã bị người phía sau đánh một đòn trí mạng.
Lưu Bảo Gia đã tới đúng lúc.
Lưu Bảo Gia tỉnh lại phát hiện không thấy Trịnh Lệnh Đông đâu, tức giận đến chửi thề, vội vàng lao ra, lòng như lửa đốt đi tìm. Vừa đúng lúc chạy tới nhìn thấy Khuất Văn Lâm muốn ra đòn độc giết chết Trịnh Lệnh Đông, tuy anh ta hận không thể cho Trịnh Lệnh Đông xong đời sớm một chút, nhưng Quan Doãn đã có lệnh, anh ta không thể không ra tay cứu người.
Vừa ra tay thì Lưu Bảo Gia đã phát hiện không ổn. Đối phương là một cọng rơm chắc chắn. Chẳng những công phu quyền cước đặc biệt vững chắc, mà mỗi quyền mỗi cước đều đã được huấn luyện kỹ lưỡng, chẳng những như mưa như gió mà còn cứng rắn như gậy sắt, đụng vào khiến cánh tay anh ta run lên.
Cả đời mới gặp được đối thủ mạnh mẽ như vậy, Lưu Bảo Gia hoàn toàn tập trung tinh thần đọ sức.
Khuất Văn Lâm cũng kinh hãi như Lưu Bảo Gia. Y vốn tưởng rằng Lưu Bảo Gia chẳng ra gì, dựa vào đánh giá của y, vừa nhìn qua đã biết Lưu Bảo Gia chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, càng không phải xuất thân từ quân ngũ. Không ngờ chạm tay rồi mới biết, kỹ năng cơ bản của Lưu Bảo Gia rất vững chắc, căn bản cũng đã qua được thử thách. Tuy công phu quyền cước còn chưa thành thạo, nhưng lại hơn ở chỗ kỹ xảo mạnh mẽ, khiến y tạm thời không thể giành phần thắng.
Đúng là chuyện lạ. Y luyện võ trong quân đội, vẫn chú ý đại khai đại hợp, cho đến nay chiến đấu vẫn chưa từng cần nhờ vào kỹ xảo, không ngờ lần đầu tiên gặp được đối thủ dùng kỹ xảo giành phần thắng, hơn nữa thân thủ rõ ràng là không bằng y mà vẫn khiến y không làm gì được, không khỏi khiến y vừa sợ vừa giận.
Vốn định đánh thắng Lưu Bảo Gia rồi tính, nhưng Khuất Văn Lâm lại phát hiện thấy Trịnh Lệnh Đông muốn thừa cơ chạy trốn, giờ không phải là lúc cậy mạnh, nhiệm vụ là trên hết. Y bèn vờ tung một chiêu, sau đó bỏ Lưu Bảo Gia, tiếp tục đuổi theo Trịnh Lệnh Đông. Bất kể thế nào y cũng phải giữ lại mạng chó của Trịnh Lệnh Đông.
Lưu Bảo Gia cũng gấp rút, Khuất Văn Lâm chỉ còn cách Trịnh Lệnh Đông một chút. Anh ta bèn hét lớn một tiếng, bước một bước dài, lao thẳng tới.
Nơi Lưu Bảo Gia bố trí cho Trịnh Lệnh Đông tị nạn là một thôn nội đô, nhưng là một thôn nội đô đã giải phóng hơn nửa mặt bằng, phần lớn mọi người đều đã đi cả, chỉ còn không được một phần mười hộ gia đình, bên trong thôn gần như không thấy bóng người. Mấy người đánh nhau cả nửa ngày nhưng cũng không ai phát hiện. Chính vì thế mà khiến họ chẳng kiêng dè gì chuyện anh tới tôi đi, muốn đấu một trận sống còn.
Cũng bởi Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm quá kiêu ngạo, hai người trước nay vẫn khinh thường đối phương, cho rằng chỉ cần hai người phối hợp là khắp thiên hạ không có đối thủ, lại không đoán được là sẽ gặp Sở Triều Huy, lại gặp thêm một người không muốn sống nữa là Lưu Bảo Gia.
Khuất Văn Lâm đấm một quyền vào giữa lưng Trịnh Lệnh Đông, khiến Trịnh Lệnh Đông phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất ngay lập tức. Cùng lúc đó, cú đá của Lưu Bảo Gia cũng phóng tới, đá vào lưng Khuất Văn Lâm. Cú đá này được Lưu Bảo Gia sử dụng toàn lực, Khuất Văn Lâm bị đá bay về trước mấy mét, phải lộn mấy vòng mới hóa giải được uy phong cú đá của Lưu Bảo Gia.
- Không được nhúc nhích!
Tình hình đột nhiên chuyển biến. Mấy gã đặc công từ trên trời rơi xuống, bao vây mấy người Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.