Chương 524: Mọi thứ đã chuẩn bị
Hà Thường Tại
25/01/2014
- Trải qua Ngũ Tứ và cải cách văn hóa, truyền thống đạo đức tốt đẹp và
tín ngưỡng đạo đức của Trung Quốc bị xóa sạch, lấy đức trị quốc đối với
trình độ hiện nay của người dân mà nói chỉ là ảo tưởng. Tôi thấy sau
hàng trăm năm dùng pháp luật để trị nước, trói buộc lòng người rồi mới
nhắc đến chuyện lấy đức trị quốc, không phù hợp với thực tế Trung Quốc.
Quan Doãn hơi gật đầu:
- Lần trước ông cụ Dung nói với tôi, mười năm đại nạn làm Trung Quốc phát triển chậm lại 10 năm, nhưng 10 năm đại nạn đối với sự cầm cố về tư tưởng sẽ làm Trung Quốc một trăm năm cũng không có người tài giỏi, ảnh hưởng đối với sự phục hưng của Trung Quốc còn lâu dài hơn.
- Nói cũng phải.
Tề Ngang Dương cũng nhất thời cảm khái:
- Một quốc gia và một dân tộc không có hệ thống văn hóa và đạo đức cho riêng mình thì vĩnh viễn không thể trở thành siêu cường quốc được. Văn hóa là cái gốc để một đất nước đứng vững trên đỉnh cao thế giới. Khả năng thẩm thấu của văn hóa lâu hơn, kinh người hơn bất kỳ sự thẩm thấu về kinh tế nào. Vào thời nhà Đường, bốn biển thần phục, xem các nước nhỏ xung quanh, từ Hàn Quốc đến Nhật Bản, Đông Nam Á, có bao nhiêu nước đến bây giờ vẫn lưu giữ phong tục còn lại từ thời nhà Đường chứ? Đây chính là mị lực và ma lực của văn hóa, tư tưởng của Trung Quốc không giải phóng, không mở cửa truyền bá văn hóa mà muốn trở thành một cường quốc thế giới thì chỉ là một giấc mộng xa rời thực tế --- giấc mộng Trung Quốc.
- Các anh đừng thảo luận mấy vấn đề nghiêm túc nữa, mau nói quá trình làm giàu của Chương Tiện Thái, em đang nghe đến nhập thần.
Kim Nhất Giai cắt đứt cuộc thảo luận sôi nổi giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương, sốt ruột nói:
- Hai người các anh, một người là cán bộ cấp Phó phòng nhỏ nhoi, một người là thương nhân, nói chuyện buồn phiền của đất nước, của nhân dân làm cái gì, Trung Quốc phải phát triển theo con đường như thế nào đâu đến lượt các anh khoa tay múa chân chứ?
Quan Doãn ha ha cười:
- Nhất Giai, đây là chỗ không đúng của em. Người có chức vụ thấp không dám quên nỗi lo của đất nước, nếu việc không liên quan đến mình thì mặc kệ như em, đều cảm thấy tham quan ô lại đều là tham tiền của quốc gia, không phải tiền của mình, đối với tất cả mọi chuyện đều là thái độ hời hợt, vậy thì con đường phục hưng của dân tộc Trung Hoa vĩnh viễn chỉ là một câu nói suông. Trong thời đại thế giới phát triển với tốc độ nhanh chóng như hiện nay, trong sự tranh đoạt về tài nguyên, lương thực, thậm chí sau này sẽ là ánh mặt trời, Trung Quốc cứ thế hời hợt như vậy sao? Một người một hai lần hời hợt không hề khó, khó là ở chỗ cả đời sống hời hợt mà không làm chuyện chính sự.
- Chỉ có anh là biết nói năng.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn phản bác đến mức á khẩu không trả lời được, chỉ có thể chơi xấu:
- Tiểu Quan, mau nói tiếp được không, em muốn nghe.
- Tiểu Quan cũng là tên để em tùy tiện gọi sao?
Tề Ngang Dương trừng mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái:
- Đạo làm vợ, tam tòng tứ đức, Kim Nhất Giai, truyền thống đạo đức tốt đẹp của người phụ nữ dân tộc Trung Hoa của em đi đâu mất rồi?
- Lý Mộng Hàm, mau trông Tề Ngang Dương nhà cậu đi. Thật bực mình!
Kim Nhất Giai trực tiếp hô tên Lý Mộng Hàm.
Lý Mộng Hàm nghe vậy liền đến trước mặt Tề Ngang Dương, giơ tay ra véo tai Tề Ngang Dương:
- Sao vậy, không muốn được thoải mái nữa đúng không?
- Ái ái ái... có người khác ở đây, em để cho anh chút mặt mũi chứ.
Tề Ngang Dương bị Lý Mộng Hàm xách lên, vội vàng xin tha:
- Mộng Hàm, đạo làm vợ, tam tòng tứ đức...
- Tòng cái đầu quỷ nhà anh ý!
Lý Mộng Hàm nhấc chân lên đá Tề Ngang Dương một cái:
- Muốn cưới một người vợ tam tòng tứ đức, được, trên phố rất nhiều, anh cứ tùy ý tìm, nhưng anh tìm tôi, xin lỗi, tôi không phải người vợ tam tòng tứ đức, anh muốn lấy không.
- Lấy, kiên quyết lấy.
Tề Ngang Dương cười hắc hắc:
- Chỉ có cưới một người vợ không tam tòng tứ đức thì mới có thể khiến cho người đàn ông vĩnh viễn hướng đến xã hội cũ độc ác. Nhưng nói đến xã hội cũ độc ác thì anh lại có lời muốn nói, nhân dân toàn quốc đều bị những người lãnh đạo vĩ đại lừa gạt, đều đồng thanh mắng xã hội cũ độc ác nhưng lại quên mất một điều không có xã hội độc ác ngày xưa thì làm gì có lãnh đạo vĩ đại và đám ngu dân như chúng ta? Mắng xã hội cũ thì khác gì mắng chính tổ tông chúng ta chứ?
Lý Mộng Hàm buông lỏng Tề Ngang Dương, có vẻ suy nghĩ nói:
- Đúng vậy, lời anh nói rất có đạo lý, mắng người khác hận nhất là hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông của người ta, chẳng ai cúi đầu nghĩ một chút xem mỗi lần nói đến xã hội độc ác ngày xưa, thực ra chính là tự mình hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà mình... Ôi trời, sau này tôi sẽ không nói xã hội cũ độc ác nữa, chính sách ngu dân hại chết người.
- Ha ha.
Điền Tương Ly rất vui vẻ, cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được:
- Mộng Hàm, cô buồn cười quá!
- Tôi buồn cười sao?
Lý Mộng Hàm một chút cũng không cười, vẻ mặt nghiêm túc:
- Tôi nói chuyện nghiêm túc.
- Mộng Hàm nói đúng, tôi tán thành.
Quan Doãn chen mồm vào nói:
- Bây giờ trở lại chuyện chính, tiếp tục nói con đường làm giàu của Chương Tiện Thái.
Món tiền thứ hai mà Chương Tiện Thái kiếm được ở hạng mục bất động sản là thông qua tập đoàn Cửu Thông xí nghiệp quốc dân thành phố Kỳ Phụ mới có thể thực hiện được.
Tập đoàn Cửu Thông là xí nghiệp quốc dân, Tổng giám đốc Trương Kim thông qua quan hệ quen biết Chương Hệ Phong, sau đó lại quen Chương Tiện Thái. Khi Chương Tiện Thái thành lập công ti bất động sản, cần 500 triệu tiền đầu tư liền tìm Trương Kim, hy vọng Trương Kim giúp đỡ giải quyết.
Vừa mở miệng đã đòi vay 50 triệu, sư tử há mồm to, giống như 50 triệu là 5 đồng vậy, Trương Kim lại không dám nói nửa chữ không, nếu Chương Tiện Thái đã đòi y tiền thì y thân là tổng giám đốc xí nghiệp quốc dân không thể xuất tiền từ công ty của mình. Tiền của công ty chính là tiền của mình, tiền của ngân hàng và tiền của tài chính không lấy thì phí. Nhưng vì xét thấy tập đoàn của y đã vay quá nhiều, không tiện lấy tiền từ ngân hàng nữa. Y liền báo cáo với Chương Hệ Phong, lấy lý do phát triển hạng mục nào đó của tập đoàn cần tài chính, hy vọng Chương Hệ Phong giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính.
- Xí nghiệp quốc dân đòi tiền từ Cục tài chính, em có nghe nhầm không?
Kim Nhất Giai mở to mắt:
- Đùa cái gì vậy, theo những chính sách có liên quan của quốc gia, không thể cấp phát tài chính cho xí nghiệp quốc dân, chỉ có thể cấp cho xí nghiệp quốc hữu.
- Em nói rất đúng.
Quan Doãn cười gật gật đầu:
- Nếu vay tiền từ ngân hàng thì không thể hiện được bản lĩnh của Trương Kim, cũng không thể hiện được quyết tâm mang lại lợi ích cho con trai của Chương Hệ Phong!
Điền Tương Ly lắc đầu:
- Vô liêm sỉ, thật vô liêm sỉ, cha con họ Chương quả thực là một bại hoại đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.
- Đâu chỉ là tên bại hoại, rõ ràng là tên khốn nạn vô liêm sỉ! Cái thá gì vậy, coi tỉnh Yến là cái máy rút tiền của bọn chúng vậy. Nếu tôi là lãnh đạo Trung ương thì tôi đã cho bọn chúng mấy cái tát rồi cách chức để điều tra, sau đó trói bọn chúng ở trên xe, đem đi thị chúng trên phố Trường An!
Lý Mộng Hàm vốn không quan tâm lắm đến chính trị, nhưng nghe cha con họ Chương càng ngày càng không coi ai ra gì, cuối cùng không thể nhịn được.
- Em rất ác, nếu em là lãnh đạo chính phủ, anh nghĩ cho dù thiết nương tử của nước Anh cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt em.
Tề Ngang Dương rất vui, lần đầu tiên thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lý Mộng Hàm, ba phần đáng yêu, bốn phần kiêu ngạo:
- Hay là bây giờ em cùng anh đi gặp đại công tử họ Chương, mắng vài câu trước mặt gã?
- Đi thì đi, ai sợ ai!
Lý Mộng Hàm nói đi là đi, mở cửa định ra ngoài, bị Tề Ngang Dương kéo lại.
- Anh chỉ nói vậy thôi, có anh và Quan Doãn đối phó với đại công tử họ Chương và Đại Gia là đủ rồi. Nếu còn cần cả phụ nữ các em ra mặt thì anh và Quan Doãn chẳng phải là quá vô dụng hay sao?
Tề Ngang Dương cười híp mắt nói:
- Ngồi xuống, nghe Quan Doãn nói tiếp.
- Đúng vậy, Quan Doãn, anh mau nói đi, hôm nay em muốn xem xem có thể làm người ta tức giận đến mức nào.
Lý Mộng Hàm ngồi lại xuống ghế sô pha, nắm lấy một quả táo, cầm dao lên cắt thành hai nửa:
- Lấy quả táo coi như Chương Tiện Thái để trút giận.
Quan Doãn cười nói:
- Mộng Hàm ghét kẻ ác cực kỳ, phụ nữ không nhường đàn ông, là một cô gái tốt.
- Không cần anh khen, em biết mình tốt.
Lý mộng Hàm không lĩnh tình, liếc Quan Doãn một cái:
- Còn không mau nói?
Quan Doãn ha ha cười:
- Được, nói ngay đây.
Báo cáo của Trương Kim với Chương Hệ Phong rất đơn giản, chỉ có một câu:
- Mong Bí thư Chương phê chuẩn cho sở tài chính Tỉnh, trong lúc dự toán đầu tư giải quyết 50 triệu nhân dân tệ.
Báo cáo như vậy không những không hợp quy phạm mà trong tình huống bình thường, theo như quy định thì không thể trình báo với Chương Hệ Phong, nhưng Trương Kim và Chương Hệ Phong là quan hệ gì chứ? Báo cáo của ông ta sau khi qua tay Chương Tiện Thái liền nằm trước mặt Chương Hệ Phong.
Chương Hệ Phong thân là Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên biết quy định vốn xoay vòng của phòng tài chính không thể chuyển cho xí nghệp quốc dân, y lại không chút do dự nâng bút phê chuẩn:
- Mong đồng chí của sở tài chính khảo sát, nghiên cứu!
Người hiểu rõ Chương Hệ Phong cách phê chỉ thị đều biết, một khi Chương Hệ Phong dùng chữ “nghiên cứu” để phê và thêm dấu cảm thán chính là nhấn mạnh ý bắt buộc phải làm. Sau khi sở tài chính Tỉnh nhận được bản phê chuẩn này, lâm vào thế khó xử. Theo quy định, chuyện này không thể làm, nhưng nghĩ đến sự sức mạnh và sự bá đạo của Chương Hệ Phong, nếu không làm theo, e là mũ quan trên đầu cũng khó mà giữ, dù sao cũng là tiêu tiền của chính phủ, không phải tiền của bản thân. Vì tiền của chính phủ mà hủy hoại tiền đồ của bản thân thì lỗ vốn. Hơn nữa cho dù mình không phê, đổi giám đốc sở khác cũng phải phê.
Cuối cùng trong lúc vô cùng bất đắc dĩ, Sở tài chính tỉnh chỉ có thể phê khoản tiền này là để dựa vào phương hướng thay đổi để trực tiếp chuyển cho Cục tài chính thành phố Kỳ Phụ. Cục tài chính thành phố Kỳ Phụ hai lần chuyển đem khoản tiền 50 triệu chuyển cho tập đoàn Cửu Thông.
Sau khi tới tay tập đoàn Cửu Thông, lập tức chuyển 30 triệu cho Chương Tiện Thái. Chương Tiện Thái lại thông qua quyền lực của Chương Hệ Phong đem tài chính nội bộ chuyển đi. Theo quy định có liên quan, trong phòng tài chính, tiền nào việc ấy, không được lấy ra rồi lập tức chuyển đến tài khoản nước ngoài.
Một năm sau, đợi đến khi khoản tiền 50 triệu đến hạn phải trả, tập đoàn Cửu Thông từ chối không trả, Sở tài chính cũng không làm gì được tập đoàn Cửu Thông.
Cha con họ Chương bào chế đúng cách, mấy năm ngắn ngủi liền từ tình trạng không có một xu nào nhanh chóng tích lũy khoản tiền rất lớn, gần như cướp đoạt cả một vòng tỉnh Yến. Chương Tiện Thái trên danh nghĩa có mấy công ty ở tỉnh Yến, tổng tài sản vượt lên trên 3tỷ
- Nếu tài liệu xác thực như vậy thì cái diều này nên thả thế nào?
Tề Ngang Dương ý chí chiến đấu rất cao, giơ hai tay tán thành.
- Nhất định phải khiến cho cha con họ Chương chịu sự sỉ nhục nhất!
Quan Doãn mỉm cười, cầm điện thoại lên, gọi cho một số điện thoại.
- Triều Huy, chuẩn bị thế nào rồi?
- Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió Đông.
- Được, để Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm bắt đầu thả diều, anh phải chuẩn bị tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể thả diều.
Quan Doãn ra lệnh:
- Ngoài ra bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng hành động lạ của ba bang lớn.
Quan Doãn hơi gật đầu:
- Lần trước ông cụ Dung nói với tôi, mười năm đại nạn làm Trung Quốc phát triển chậm lại 10 năm, nhưng 10 năm đại nạn đối với sự cầm cố về tư tưởng sẽ làm Trung Quốc một trăm năm cũng không có người tài giỏi, ảnh hưởng đối với sự phục hưng của Trung Quốc còn lâu dài hơn.
- Nói cũng phải.
Tề Ngang Dương cũng nhất thời cảm khái:
- Một quốc gia và một dân tộc không có hệ thống văn hóa và đạo đức cho riêng mình thì vĩnh viễn không thể trở thành siêu cường quốc được. Văn hóa là cái gốc để một đất nước đứng vững trên đỉnh cao thế giới. Khả năng thẩm thấu của văn hóa lâu hơn, kinh người hơn bất kỳ sự thẩm thấu về kinh tế nào. Vào thời nhà Đường, bốn biển thần phục, xem các nước nhỏ xung quanh, từ Hàn Quốc đến Nhật Bản, Đông Nam Á, có bao nhiêu nước đến bây giờ vẫn lưu giữ phong tục còn lại từ thời nhà Đường chứ? Đây chính là mị lực và ma lực của văn hóa, tư tưởng của Trung Quốc không giải phóng, không mở cửa truyền bá văn hóa mà muốn trở thành một cường quốc thế giới thì chỉ là một giấc mộng xa rời thực tế --- giấc mộng Trung Quốc.
- Các anh đừng thảo luận mấy vấn đề nghiêm túc nữa, mau nói quá trình làm giàu của Chương Tiện Thái, em đang nghe đến nhập thần.
Kim Nhất Giai cắt đứt cuộc thảo luận sôi nổi giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương, sốt ruột nói:
- Hai người các anh, một người là cán bộ cấp Phó phòng nhỏ nhoi, một người là thương nhân, nói chuyện buồn phiền của đất nước, của nhân dân làm cái gì, Trung Quốc phải phát triển theo con đường như thế nào đâu đến lượt các anh khoa tay múa chân chứ?
Quan Doãn ha ha cười:
- Nhất Giai, đây là chỗ không đúng của em. Người có chức vụ thấp không dám quên nỗi lo của đất nước, nếu việc không liên quan đến mình thì mặc kệ như em, đều cảm thấy tham quan ô lại đều là tham tiền của quốc gia, không phải tiền của mình, đối với tất cả mọi chuyện đều là thái độ hời hợt, vậy thì con đường phục hưng của dân tộc Trung Hoa vĩnh viễn chỉ là một câu nói suông. Trong thời đại thế giới phát triển với tốc độ nhanh chóng như hiện nay, trong sự tranh đoạt về tài nguyên, lương thực, thậm chí sau này sẽ là ánh mặt trời, Trung Quốc cứ thế hời hợt như vậy sao? Một người một hai lần hời hợt không hề khó, khó là ở chỗ cả đời sống hời hợt mà không làm chuyện chính sự.
- Chỉ có anh là biết nói năng.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn phản bác đến mức á khẩu không trả lời được, chỉ có thể chơi xấu:
- Tiểu Quan, mau nói tiếp được không, em muốn nghe.
- Tiểu Quan cũng là tên để em tùy tiện gọi sao?
Tề Ngang Dương trừng mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái:
- Đạo làm vợ, tam tòng tứ đức, Kim Nhất Giai, truyền thống đạo đức tốt đẹp của người phụ nữ dân tộc Trung Hoa của em đi đâu mất rồi?
- Lý Mộng Hàm, mau trông Tề Ngang Dương nhà cậu đi. Thật bực mình!
Kim Nhất Giai trực tiếp hô tên Lý Mộng Hàm.
Lý Mộng Hàm nghe vậy liền đến trước mặt Tề Ngang Dương, giơ tay ra véo tai Tề Ngang Dương:
- Sao vậy, không muốn được thoải mái nữa đúng không?
- Ái ái ái... có người khác ở đây, em để cho anh chút mặt mũi chứ.
Tề Ngang Dương bị Lý Mộng Hàm xách lên, vội vàng xin tha:
- Mộng Hàm, đạo làm vợ, tam tòng tứ đức...
- Tòng cái đầu quỷ nhà anh ý!
Lý Mộng Hàm nhấc chân lên đá Tề Ngang Dương một cái:
- Muốn cưới một người vợ tam tòng tứ đức, được, trên phố rất nhiều, anh cứ tùy ý tìm, nhưng anh tìm tôi, xin lỗi, tôi không phải người vợ tam tòng tứ đức, anh muốn lấy không.
- Lấy, kiên quyết lấy.
Tề Ngang Dương cười hắc hắc:
- Chỉ có cưới một người vợ không tam tòng tứ đức thì mới có thể khiến cho người đàn ông vĩnh viễn hướng đến xã hội cũ độc ác. Nhưng nói đến xã hội cũ độc ác thì anh lại có lời muốn nói, nhân dân toàn quốc đều bị những người lãnh đạo vĩ đại lừa gạt, đều đồng thanh mắng xã hội cũ độc ác nhưng lại quên mất một điều không có xã hội độc ác ngày xưa thì làm gì có lãnh đạo vĩ đại và đám ngu dân như chúng ta? Mắng xã hội cũ thì khác gì mắng chính tổ tông chúng ta chứ?
Lý Mộng Hàm buông lỏng Tề Ngang Dương, có vẻ suy nghĩ nói:
- Đúng vậy, lời anh nói rất có đạo lý, mắng người khác hận nhất là hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông của người ta, chẳng ai cúi đầu nghĩ một chút xem mỗi lần nói đến xã hội độc ác ngày xưa, thực ra chính là tự mình hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà mình... Ôi trời, sau này tôi sẽ không nói xã hội cũ độc ác nữa, chính sách ngu dân hại chết người.
- Ha ha.
Điền Tương Ly rất vui vẻ, cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được:
- Mộng Hàm, cô buồn cười quá!
- Tôi buồn cười sao?
Lý Mộng Hàm một chút cũng không cười, vẻ mặt nghiêm túc:
- Tôi nói chuyện nghiêm túc.
- Mộng Hàm nói đúng, tôi tán thành.
Quan Doãn chen mồm vào nói:
- Bây giờ trở lại chuyện chính, tiếp tục nói con đường làm giàu của Chương Tiện Thái.
Món tiền thứ hai mà Chương Tiện Thái kiếm được ở hạng mục bất động sản là thông qua tập đoàn Cửu Thông xí nghiệp quốc dân thành phố Kỳ Phụ mới có thể thực hiện được.
Tập đoàn Cửu Thông là xí nghiệp quốc dân, Tổng giám đốc Trương Kim thông qua quan hệ quen biết Chương Hệ Phong, sau đó lại quen Chương Tiện Thái. Khi Chương Tiện Thái thành lập công ti bất động sản, cần 500 triệu tiền đầu tư liền tìm Trương Kim, hy vọng Trương Kim giúp đỡ giải quyết.
Vừa mở miệng đã đòi vay 50 triệu, sư tử há mồm to, giống như 50 triệu là 5 đồng vậy, Trương Kim lại không dám nói nửa chữ không, nếu Chương Tiện Thái đã đòi y tiền thì y thân là tổng giám đốc xí nghiệp quốc dân không thể xuất tiền từ công ty của mình. Tiền của công ty chính là tiền của mình, tiền của ngân hàng và tiền của tài chính không lấy thì phí. Nhưng vì xét thấy tập đoàn của y đã vay quá nhiều, không tiện lấy tiền từ ngân hàng nữa. Y liền báo cáo với Chương Hệ Phong, lấy lý do phát triển hạng mục nào đó của tập đoàn cần tài chính, hy vọng Chương Hệ Phong giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính.
- Xí nghiệp quốc dân đòi tiền từ Cục tài chính, em có nghe nhầm không?
Kim Nhất Giai mở to mắt:
- Đùa cái gì vậy, theo những chính sách có liên quan của quốc gia, không thể cấp phát tài chính cho xí nghiệp quốc dân, chỉ có thể cấp cho xí nghiệp quốc hữu.
- Em nói rất đúng.
Quan Doãn cười gật gật đầu:
- Nếu vay tiền từ ngân hàng thì không thể hiện được bản lĩnh của Trương Kim, cũng không thể hiện được quyết tâm mang lại lợi ích cho con trai của Chương Hệ Phong!
Điền Tương Ly lắc đầu:
- Vô liêm sỉ, thật vô liêm sỉ, cha con họ Chương quả thực là một bại hoại đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.
- Đâu chỉ là tên bại hoại, rõ ràng là tên khốn nạn vô liêm sỉ! Cái thá gì vậy, coi tỉnh Yến là cái máy rút tiền của bọn chúng vậy. Nếu tôi là lãnh đạo Trung ương thì tôi đã cho bọn chúng mấy cái tát rồi cách chức để điều tra, sau đó trói bọn chúng ở trên xe, đem đi thị chúng trên phố Trường An!
Lý Mộng Hàm vốn không quan tâm lắm đến chính trị, nhưng nghe cha con họ Chương càng ngày càng không coi ai ra gì, cuối cùng không thể nhịn được.
- Em rất ác, nếu em là lãnh đạo chính phủ, anh nghĩ cho dù thiết nương tử của nước Anh cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt em.
Tề Ngang Dương rất vui, lần đầu tiên thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lý Mộng Hàm, ba phần đáng yêu, bốn phần kiêu ngạo:
- Hay là bây giờ em cùng anh đi gặp đại công tử họ Chương, mắng vài câu trước mặt gã?
- Đi thì đi, ai sợ ai!
Lý Mộng Hàm nói đi là đi, mở cửa định ra ngoài, bị Tề Ngang Dương kéo lại.
- Anh chỉ nói vậy thôi, có anh và Quan Doãn đối phó với đại công tử họ Chương và Đại Gia là đủ rồi. Nếu còn cần cả phụ nữ các em ra mặt thì anh và Quan Doãn chẳng phải là quá vô dụng hay sao?
Tề Ngang Dương cười híp mắt nói:
- Ngồi xuống, nghe Quan Doãn nói tiếp.
- Đúng vậy, Quan Doãn, anh mau nói đi, hôm nay em muốn xem xem có thể làm người ta tức giận đến mức nào.
Lý Mộng Hàm ngồi lại xuống ghế sô pha, nắm lấy một quả táo, cầm dao lên cắt thành hai nửa:
- Lấy quả táo coi như Chương Tiện Thái để trút giận.
Quan Doãn cười nói:
- Mộng Hàm ghét kẻ ác cực kỳ, phụ nữ không nhường đàn ông, là một cô gái tốt.
- Không cần anh khen, em biết mình tốt.
Lý mộng Hàm không lĩnh tình, liếc Quan Doãn một cái:
- Còn không mau nói?
Quan Doãn ha ha cười:
- Được, nói ngay đây.
Báo cáo của Trương Kim với Chương Hệ Phong rất đơn giản, chỉ có một câu:
- Mong Bí thư Chương phê chuẩn cho sở tài chính Tỉnh, trong lúc dự toán đầu tư giải quyết 50 triệu nhân dân tệ.
Báo cáo như vậy không những không hợp quy phạm mà trong tình huống bình thường, theo như quy định thì không thể trình báo với Chương Hệ Phong, nhưng Trương Kim và Chương Hệ Phong là quan hệ gì chứ? Báo cáo của ông ta sau khi qua tay Chương Tiện Thái liền nằm trước mặt Chương Hệ Phong.
Chương Hệ Phong thân là Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên biết quy định vốn xoay vòng của phòng tài chính không thể chuyển cho xí nghệp quốc dân, y lại không chút do dự nâng bút phê chuẩn:
- Mong đồng chí của sở tài chính khảo sát, nghiên cứu!
Người hiểu rõ Chương Hệ Phong cách phê chỉ thị đều biết, một khi Chương Hệ Phong dùng chữ “nghiên cứu” để phê và thêm dấu cảm thán chính là nhấn mạnh ý bắt buộc phải làm. Sau khi sở tài chính Tỉnh nhận được bản phê chuẩn này, lâm vào thế khó xử. Theo quy định, chuyện này không thể làm, nhưng nghĩ đến sự sức mạnh và sự bá đạo của Chương Hệ Phong, nếu không làm theo, e là mũ quan trên đầu cũng khó mà giữ, dù sao cũng là tiêu tiền của chính phủ, không phải tiền của bản thân. Vì tiền của chính phủ mà hủy hoại tiền đồ của bản thân thì lỗ vốn. Hơn nữa cho dù mình không phê, đổi giám đốc sở khác cũng phải phê.
Cuối cùng trong lúc vô cùng bất đắc dĩ, Sở tài chính tỉnh chỉ có thể phê khoản tiền này là để dựa vào phương hướng thay đổi để trực tiếp chuyển cho Cục tài chính thành phố Kỳ Phụ. Cục tài chính thành phố Kỳ Phụ hai lần chuyển đem khoản tiền 50 triệu chuyển cho tập đoàn Cửu Thông.
Sau khi tới tay tập đoàn Cửu Thông, lập tức chuyển 30 triệu cho Chương Tiện Thái. Chương Tiện Thái lại thông qua quyền lực của Chương Hệ Phong đem tài chính nội bộ chuyển đi. Theo quy định có liên quan, trong phòng tài chính, tiền nào việc ấy, không được lấy ra rồi lập tức chuyển đến tài khoản nước ngoài.
Một năm sau, đợi đến khi khoản tiền 50 triệu đến hạn phải trả, tập đoàn Cửu Thông từ chối không trả, Sở tài chính cũng không làm gì được tập đoàn Cửu Thông.
Cha con họ Chương bào chế đúng cách, mấy năm ngắn ngủi liền từ tình trạng không có một xu nào nhanh chóng tích lũy khoản tiền rất lớn, gần như cướp đoạt cả một vòng tỉnh Yến. Chương Tiện Thái trên danh nghĩa có mấy công ty ở tỉnh Yến, tổng tài sản vượt lên trên 3tỷ
- Nếu tài liệu xác thực như vậy thì cái diều này nên thả thế nào?
Tề Ngang Dương ý chí chiến đấu rất cao, giơ hai tay tán thành.
- Nhất định phải khiến cho cha con họ Chương chịu sự sỉ nhục nhất!
Quan Doãn mỉm cười, cầm điện thoại lên, gọi cho một số điện thoại.
- Triều Huy, chuẩn bị thế nào rồi?
- Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió Đông.
- Được, để Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm bắt đầu thả diều, anh phải chuẩn bị tốt để bất cứ lúc nào cũng có thể thả diều.
Quan Doãn ra lệnh:
- Ngoài ra bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng hành động lạ của ba bang lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.