Quan Vận

Chương 375: Mượn lực dựa thế

Hà Thường Tại

13/06/2013

Mấy lần muốn cùng ngồi với Bạch Sa, vẫn không có cơ hội thích hợp, hiện tại tình hình dần dần sáng tỏ, cũng nên ngồi lại với nhau nói chuyện một chút, Quan Doãn lúc này mới trả lời:

-Tôi mở bữa tiệc lớn, xin đợi Chủ nhiệm Bạch đại giá quang lâm

Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tử Thiên, Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành, lên giọng nói:

-Mọi người từ xa xôi đến đây, tôi vốn nên mở tiệc mời khách, thật không may, tôi vừa lúc có việc rồi, các vị, xin lỗi, cứ tự nhiên.

Lãnh Tử Thiên cười ha hả:

- Không cần khách sáo, Quan Doãn, bàn cờ của khu kinh tế mới tôi đã quyết định.

- Tôi cũng đã quyết định.

Hoàng Vũ Nhật nghiến răng nghiến lợi nói, cuộc đọ sức vừa rồi, bên mình không được gì, trái lại thua một ván, trong lòng của y tức tối

-Đừng khoác lác, một tỷ gì chứ, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Này Quan Doãn tôi cho cậu biết, tôi sẽ không từ bỏ theo đuổi Nhất Giai, chuyện của chúng ta, tôi không để yên.

-Tôi cũng trịnh trọng tuyên bố, từ ngày hôm nay, Dung Thiên Hành tôi bắt đầu chính thức theo đuổi Kim Nhất Giai.

Dung Thiên Hành cũng e sợ cho thiên hạ không loạn mà hạ chiến thư,

- Kim Nhất Giai một ngày mà chưa kết hôn, tôi một ngày cũng không buông tha theo đuổi cô ấy.

Quan Doãn sửng sốt trong giây lát, không ngờ Dung Thiên Hành muốn gây thêm phiền toái, trước mặt mọi người tuyên bố theo đuổi Kim Nhất Giai, hắn cũng không phải sợ Dung Thiên Hành vung đao cướp đi người yêu Kim Nhất Giai, mà là hành động của Dung Thiên Hành cuối cùng là ý cá nhân Dung Thiên Hành, hay là ý của nhà họ Dung. Nếu như đây chỉ là quyết định cá nhân của một mình Dung Thiên Hành thì không có gì, nếu như có cùng chung ý định của nhà họ Dung, muốn cho Dung Thiên Hành và Kim Nhất Giai kết thông gia để mưu cầu chính trị, hành động lần này có lẽ gặp phiền toái lớn.

Tề Ngang Dương cười gằn:

- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Lý Mộng Hàm cũng không nói lời nào, chỉ dùng tay chỉ Dung Thiên Hành, cười đến run rẩy hết cả người. Hiển nhiên, cô cười là vì cho rằng Dung Thiên Hành không biết lượng sức mình.

Tô Mạc Ngu không nói lời nào cũng không cười, chỉ trợn to mắt nhìn Quan Doãn, cô muốn xem vẻ mặt Quan Doãn lúc này như thế nào.

Vẻ mặt Quan Doãn không hề có gì. Hắn chỉ tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Kim Nhất Giai. Kim Nhất Giai cũng im lặng không nói gỉ, vẻ mặt hạnh phúc rúc vào ngực Quan Doãn, hành động của cả hai như là một lời tuyên cáo, không có người nào có thể chia rẽ tình cảm của bọn họ.

Dung Thiên Hành cũng kiềm chế, khẽ mỉm cười:

-Có lẽ có một ngày, Kim Nhất Giai cũng sẽ rúc vào ngực của tôi ân ái.

Nói vừa xong, y xoay người rời đi, dáng vẻ dứt khoát, không hề tỏ ra bịn rịn lưu luyến.

Quan Doãn mặc dù đối với hành động quá tự tin của Dung Thiên Hành tỏ ra coi thường, nhưng cũng không khỏi không bội phục quyết định thật nhanh của y, người nhà họ Dung quả nhiên có chí khí, so với Hoàng Vũ Nhật bụng chuột ruột gà và sự tính toán chi li của Lãnh Tử Thiên thì hành động của y quả cao minh uyên thâm hơn, co được dãn được. Hơn nữa làm việc không hề dây dưa dài dòng, có phong độ của một đại tướng.

Mặc dù Dung Thiên Hành đối với việc đến Hoàng Lương có thái độ lập lờ nước đôi, nhưng đem y ra so với người hay gây sự như Lãnh Tử Thiên, và Hoàng Vũ Nhật vẫn hơn. Quan Doãn biết, Dung Thiên Hành mới là kình địch.

Như vậy Dung Thiên Hành đến Hoàng Lương có ý định gì? Chẳng lẽ chỉ là vì gặp mặt Tiểu Muội, lại nghĩ đến nhà họ Dung bắn tin không có con gái bị thất lạc, trong lòng Quan Doãn càng thêm mơ hồ, nhà họ Dung cuối cùng đã xảy ra biến cố gì?

Mọi thứ, chỉ có thể đợi ông cụ Dung sau khi trở về mới có thể biết rõ ràng.

Dung Thiên Hành vừa đi, Lãnh Tử Thiên và Hoàng Vũ Nhật cũng cảm thấy không vui, mặt mày ỉu xìu bỏ đi.

Lãnh Tử Thiên mấy người hiển nhiên cũng không có thật tâm khảo sát khu kinh tế mới ý. Hô Diên Ngạo Bác không có ở đây, mấy người không có hứng thú với vấn đề đầu tư tại khu kinh tế mới, Quan Doãn ngay từ đầu đã không cùng chí hướng, không có Hô Diên Ngạo Bác quấy nhiễu mọi người, Quan Doãn và Tề Ngang Dương, Kim Nhất Giai, Tô Mạc Ngu bốn người vui vẻ đi dạo quanh khu kinh tế mới một lần.

Lý Mộng Hàm cùng Tiểu Muội ngồi trong xe đợi, Tiểu Muội còn nhỏ, đối với việc đầu tư không có hứng thú, Lý Mộng Hàm chỉ chủ yếu là đùa vui, cô vừa rồi tuy rằng mở miệng muốn đầu tư 1 trăm triệu nhưng kỳ thật chỉ là đùa giỡn, nếu muốn cô cân nhắc đầu tư và chính trị, cô vẫn chưa có đủ kiên nhẫn đi làm chuyện này.

Diện tích khu kinh tế mới tuy rằng không nhỏ, nhưng hoang vắng, dọc theo đường đi không thấy bóng người, làm cho người ta ngỡ như đi giữa nơi hoang vu. Ngoại trừ mấy nhà lầu còn hơi có sinh khí ra, chỉ vẻn vẹn có mấy doanh nghiệp nhưng đều đóng chặt cửa, dấu hiệu của sự suy bại.



-Chú Quan, khái niệm tranh chấp vô cùng có hại.

Tề Ngang Dương lắc đầu thở dài.

Nếu có cùng quan điểm, khu kinh tế mới của Hòang Lương cũng không có tình hình thê thảm như vậy.

-Tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt.

Quan Doãn cười nói, nếu lúc trước như ong vỡ tổ ai cũng đề xuất đưa nhiều xí nghiệp đến nơi đây, thì giờ đây khu kinh tế mới như một đoàn đay rối, muốn lấy khu kinh tế mới để tiến hành xây dựng thành khu thành cổ Hoàng Lương cũng bị rất nhiều rào cản.

-Nói cũng phải, nói như vậy, cậu đối với lịch sử văn hóa thành cổ và vườn thành ngữ văn hóa rất có lòng tin rồi hả?

Tề Ngang Dương đứng trước một nhà xưởng hoang tàn, nhìn lên ống khói trống rỗng trên mái nhà xưởng, ánh mắt sâu xa nói.

- Theo quyết định của Bí thư Tưởng có thể thấy ông ấy ủng hộ văn hóa lịch sử thành cổ và vườn văn hóa thành ngữ, Bí thư Tưởng là một nhà chính trị theo đuổi lý tưởng và khát vọng, ông ấy không phải chỉ vì chiến tích mà không để ý đến lợi ích của dân chúng, thành văn hóa lịch sử và vườn văn hóa thành ngữ là dự án tốt, nhưng hiệu quả chậm, khi Bí thư Tưởng đảm nhiệm, trước mắt không nhìn thấy hiệu quả. Bất kỳ một cán bộ nào cũng đều ích kỷ họ không muốn việc mình làm được người khác hưởng, nhưng Bí thư Tưởng thì không như vậy, ông thật sự muốn tạo ra một số của cải quý báu cho nhân dân Hoàng Lương.

Quan Doãn gật đầu:

- Trong bức tranh không có năm tháng, dưới ngòi bút có thần, năm tháng không đợi người, tiếng tăm trường tồn mãi trong sử sách. Có và không, ưu và nhược, không cần đợi quá lâu, mười mấy năm sẽ thấy. Người xưa nói, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhưng với tốc độ phát triển bây giờ, một quyết sách liệu có phù hợp với lợi ích đa số người dân, mấy năm thời gian vẫn còn có định luận. Cũng chính bởi vì Bí thư Tưởng chỉ mưu cầu ích lợi cho dân chúng, không vì mưu cầu lợi ích cá nhân cho riêng mình, mới khiến cho tôi nguyện lòng đi theo. Ngang Dương, tôi rất có lòng tin với Bí thư Tưởng, đối với triển vọng thành văn hóa lịch sử và vườn văn hóa thành ngữ tôi càng có lòng tin.

-Tuy nhiên... Nói đi cũng phải nói lại, dưới thể chế chính trị hiện nay của Bí thư Tưởng, ông đảm nhiệm ở Hoàng Lương, nhất định phải lấy được chiến tích, cứ coi như thành văn hóa lịch sử và vườn văn hóa thành ngữ tung ra đúng thời hạn, cuối cùng vẫn chưa có hiệu quả, bước tiếp theo của ông là muốn thăng chức, phỏng chừng cũng rất khó.

Tề Ngang Dương dù sao cũng là con của Tề Toàn, cho dù không quan tâm chính trị, có một người cha Phó bí thư tỉnh ủy có quyền uy điều chỉnh nhân sự cán bộ Phó giám đốc sở trở lên, y không muốn chú ý việc lên chức của các nhân vật số một số hai các thành phố cũng khó.

Quan Doãn vênh váo cười:

- Bí thư Tưởng là người thông minh, tôi tin tưởng ông sẽ để lại những của cải quý giá cho dân chúng, ai cũng vì sự lên chức của mình chuẩn bị xong chiến tích.

-Là cái gì? Nói nghe một chút.

Vẻ mặt Tề Ngang Dương tò mò,

- Nhiều vấn đề về chính trị, anh không hiểu thấu bằng cậu.

-Trước xin giữ bí mật, nếu chẳng may tôi đoán không đúng, liền bị anh chê cười.

Quan Doãn cười ha hả, kỳ thật hắn không phải sợ bị Tề Ngang Dương chê cười, cũng không phải lo lắng đoán không đúng, mà là hắn biết, Tưởng Tuyết Tùng cuối cùng sẽ xuất chiêu, trong vòng vài ngày sẽ chính thức có kết quả, chỉ cần mỏi mắt mong chờ là được.

- Trong vòng một tuần, Bí thư Tưởng nhất định sẽ xuất kiếm.

-Cậu đúng là cậu.

Tề Ngang Dương cười ha hả, không tiếp tục truy vấn, nói.

- Nghĩ đến tôi có thể đích thân trải qua một màn hay nhất thời thịnh đại của lịch sử Hoàng Lương, tôi liền bị kích động... Nhà vệ sinh ở đâu tôi đi giải quyết một chút.

-Ha ha.

Quan Doãn cười lớn, lấy tay chỉ ra góc tường phía xa,

- Dù sao ở đây giờ không ai, anh có thể tùy tiện đại tiểu tiện.

-Mất mặt.

Tô Mạc Ngu gắt một câu, xoay người rời đi.

-Không biết xấu hổ



Kim Nhất Giai cũng nghiêng đầu đi, vẫn không quên đánh một cái vào Quan Doãn,

- Anh sao lại có tính tình giống Tề Ngang Dương vậy?

Quan Doãn nhất thời cao hứng, hắn đột nhiên hôn cô một cái:

- Đàn ông có ba cái hư hỏng, phụ nữ có bốn phần đáng yêu.

Mặt Kim Nhất Giai hơi đỏ, vội đẩy Quan Doãn ra:

- Nhổ vào, nhổ cho mặt anh đen luôn. Anh bao nhiêu tuổi rồi, mà không biết thẹn?

Quan Doãn ngửa mặt lên trời cười, cười rất vô tư:

- Hỏi thế gian này có ai mà trong sáng vô tư, dám tự gọi mình là việc nhân đức không nhường ai.

Tô Mặc Ngu che miệng cười:

- Nhất Giai, hiện tại em biết rõ rồi chứ, mấy người đàn ông đều là kẻ lừa đảo.

-Cô nói rất đúng, Mạc Ngu, tất cả đàn ông đều là kẻ lừa đảo.

Quan Doãn tươi cười chân thành,

- Tuy nhiên phụ nữ nói đàn ông là kẻ lừa đảo chính là đồ ngốc.

-Vì sao?

Lời này vừa nói ra, Kim Nhất Giai và Tô Mạc Ngu đều mở to hai mắt, tò mò hỏi.

- Kẻ lừa đảo chuyên lừa đồ ngốc, người thông minh cũng sẽ không bị lừa.

-Cũng có đạo lý.

Lời nói của Quan Doãn tuy rằng cay nghiệt, nhưng Kim Nhất Giai và Tô Mặc Ngu sau khi nghe xong có điều suy nghĩ. Đúng vậy, phụ nữ nếu không ngốc, nếu không tham, thì làm sao bị người đàn ông lừa? Người bị lừa, nhất định phải điều cầu xin. Không muốn lại được, có dục vọng sẽ khiến người nhân cơ hội

Quan hệ nam nữ thật ra trong giới quan lại, trong thương trường cũng có rất nhiều đạo lý tương thông, có khi lùi về phía sau mới có thể tiến lên một bước tốt hơn, nhưng thường thường mỗi người đều giữ chính kiến của mình mà không thể tự giải thoát.

Giống như Tô Mặc Ngu cố gắng theo đuổi Tề Ngang Dương mà không được, có lẽ cô chỉ cần xoay người một cái, có thể khiến Tề Ngang Dương hồi tâm chuyển ý, nhưng cô từ đầu đến cuối không tỉnh ngộ và hồi tâm chuyển ý kịp lúc, một khoảng cách xoay người, cuối cùng khiến cho khoảng cách của cô và Tề Ngang Dương gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Những hành động của Lãnh Tử Thiên cũng là như thế, y đến Hoàng Lương đầu tư, tuyệt nhiên là có liên quan đến nhân tố chính trị và kinh tế, nhưng vẫn có tình cảm trộn lẫn bên trong, sự hận thù của y đối với Quan Doãn khiến y không đủ lý trí xem kỹ triển vọng đầu tư, một ý nghĩ giận dữ dấy lên, đã ngăn cản cánh cửa mở, hơn nữa Hô Diên Ngạo Bác cố ý nói dối, không nghĩ ở một nơi đất liền ở thành phố Hoàng Lương đầu tư cao ốc, quả là không phải ý tưởng hay.

Tuy nhiên... trong đầu Quan Doãn bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, hắn đã dốc sức ngăn cản Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương đầu tư cao ốc, không bằng thuận nước đẩy thuyền, khiến đầu tư của y cuối cùng chứng thực, sự to lớn của khu kinh tế mới, cũng không phải có được thành văn hóa lịch sử và vườn văn hóa thành ngữ, mà mất đi vị trí cao ốc. Mượn tên cao ốc, để kéo sự mở rộng của thành văn hóa lịch sử, đây cũng được xem là tận dụng cơ hội đề có cuộc đảo chính.

Đương nhiên, cao ốc có thể khởi công, nhất định phải ngăn cản xí nghiệp hóa chất than đá, không thể để cho ô nhiễm ảnh hưởng đến Hoàng Lương, cho dù nhà máy hóa chất than đá có đem đến bao nhiêu lợi ích kinh tế cho Hoàng lương, nhưng di hại rất lớn cho thế hệ mai sau.

-Chú Quan, anh nghĩ tới đến một việc hay.

Tề Ngang Dương vừa giải phóng xong, tràn trề hứng khởi chạy tới,

- Không bằng thuận nước đẩy thuyền, để cho việc đầu tư của Lãnh Tử Thiên chứng thực xuống, sau đó... ha ha

-Ha ha

Quan Doãn cùng Tề Ngang Dương vỗ tay

- Chúng ta đồng hội đồng thuyền. Hoan nghênh anh đến ủng hộ tôi, đây là động lực lớn nhất của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook