Chương 306: Nam nhi dám thốt ra lời hứa ngàn vàng
Hà Thường Tại
13/06/2013
Hay cho câu thế gia ninh hữu chủng hồ!
Đây là câu tuyên ngôn hùng hồn của một chàng trai xuất thân bình dân khi nhận ra được sự bất công trong xã hội. Quan Doãn đã chỉ trích thẳng thắn sau khi trải qua bao nhiêu thay đổi của cuộc đời, trải qua sự chèn ép ngấm ngầm của Hạ gia, đã gặp được và đối mặt với khí thế áp đảo của Kim gia, kết hợp với bất công trong lịch sử mấy ngàn năm…
Kim Toàn Đạo chỉ ngây người một lúc, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên nỗi cảm động và bi ai sâu sắc. Cảm động vì Quan Doãn là một chàng trai xuất thân từ tầng lớp bình dân, vì cố gắng vươn lên đã phải gian khổ gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười mấy lần đám con cháu quý tộc, sao vẫn phải gặp cách đối xử như thế? Bi ai vì Kim gia mới được dựng nên trong mấy thập niên ngắn ngủi, ông ta đã cho rằng Kim gia có thể đứng sừng sững mấy trăm năm không ngã, dù tổ tiên ba đời của Kim gia cũng chỉ là dân chúng bình dân.
Dựa vào tài năng của Quan Doãn, ai dám cam đoan mấy mươi năm sau hắn không thể xây dựng được một vương triều Quan gia?
Cả đời nghiên cứu Phật học, rõ ràng biết không thể thoát ly vì ngăn cản lớn là thành kiến sâu nặng. Trong nhất thời, trong lòng Kim Toàn Đạo đủ mọi cảm giác lẫn lộn, bi thương ngập tràn, cầm lấy bức tranh chữ của Quan Doãn, gằn thầm từng tiếng:
- Quyền quý thế tập võng thế, bình dân luân hồi chuyển thế, vương hầu cổ kim an tại, thế gia ninh hữu chủng hồ*? Hay, hay, thế gia không dòng giống, bình dân có hi vọng. Quan Doãn, đứng lại!
*Quyền quý cứ nối tiếp quyền quý, bình dân cũng sẽ có lúc được đổi đời, vương hầu xa xưa nay còn đâu, thế gia há cứ phải là con dòng cháu giống
Quan Doãn bước đi đã được vài mươi bước, Kim Nhất Giai cũng bước theo hắn đi ra hơn nửa chính đường, còn Tề Ngang Dương cũng đã chuẩn bị rút lui. Tiếng kêu dừng lại của Kim Toàn Đạo thật vô cùng đúng lúc.
Quan Doãn đứng ở giữa sân, nghe gió lạnh thổi vào mặt đau như dao cắt, nhưng thật ra thì giá lạnh cũng đã dần lui, mùa đông phương bắc thoáng qua, hết tết âm lịch thì đã là lập xuân rồi. Gió từ phương nam tới mang theo hơi thở mùa xuân, tuy từ phương nam đến, cơn gió đã phải bôn ba trăm núi nghìn sông, nhưng vẫn mang đến tin vui rằng sắp sửa vào xuân.
Hay cho ván cờ cuộc đời, hay cho cuộc đọ sức giữa dân chúng bình dân và quan lớn quyền quý. Trong lòng Quan Doãn có một tiếng thở dài, hạ quyết tâm, khi hắn còn sống, dù gian nan đến thế nào, hắn vẫn luôn giữ trong lòng tình cảm bình dân này. Nam nhi chỉ dùng một hàng nước mắt cho chuyện chung thân, còn đời này kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý vì nhân dân. Tấm lòng này xin biểu lộ với trời xanh.
Quay lại, sắc mặt thong dong trấn tĩnh, hắn khẽ gật đầu với Kim Toàn Đạo:
- Bác Kim có gì chỉ bảo?
Kim Toàn Đạo khoanh tay, cách Quan Doãn khoảng hơn mười mét, mặt ông trầm như nước, bất động như núi, nói từng chữ một:
- Tôi chấp nhận lời cầu hôn của cậu!
Quan Doãn ngạc nhiên mừng rỡ:
- Cảm ơn bác Kim!
- Hôm nay xem như cậu và Nhất Giai chính thức đính hôn.
Kim Toàn Đạo bước ra phía trước, một bước đã ra hơn nửa chính đường, đứng dưới mái hiên, vẫn chưa xuống bậc tam cấp, ánh mắt nhìn về không trung xa xăm, không trung xanh thẳm và trong vắt. Giọng nói của ông đều đều cất lên:
- Nhưng đính hôn chỉ là bước đầu tiên. Nếu cậu muốn chính thức cưới Nhất Giai, nhất định phải đạt được tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia, cậu có lòng tin không?
Tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia như thế nào, Quan Doãn không thể biết hết, nhưng chuyện thế này đã không còn đường lui. Kim Toàn Đạo là người đứng đầu Kim gia ở Bắc Kinh, đã cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai đính hôn thì cũng là có dũng khí rất lớn và có khả năng gánh vác được hậu quả chính trị, cũng như dự đoán được ảnh hưởng tiêu cực thật lớn đến Kim gia, hắn không thể lui được nữa. Chiếc đấu đến đây thì còn gì để tiếc chứ. Nam nhi nên theo trường kiếm mà đi. Quan Doãn cung kính đáp to:
- Nhất Giai từng đối với cháu nửa bước không rời, cả đời còn lại của cháu sẽ gắn bó với cô ấy.
- Được!
Trong mắt Kim Toàn Đạo rốt cuộc đã toát ra vẻ từ ái. Dám yêu dám hận, tài hoa hơn người, thủ đoạn lại cao siêu, quả nhiên là nhân tài hiếm thấy trong quan trường. Nếu như có thể bồi dưỡng, hắn có thể sẽ toàn vẹn hơn trong quan trường, trong lòng ông lại dâng lên sự vui mừng bất ngờ.
- Tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia là: hai mươi sáu tuổi, cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền, nhưng dựa vào câu thế gia ninh hữu chủng hồ của cậu, tôi cho cậu thư thả vài năm. Trước khi ba mươi tuổi, nếu cậu trở thành cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền, tôi sẽ xếp đặt yến tiệc long trọng để gả con.
Trong lòng Quan Doãn không vui không buồn. Hắn đứng dưới gốc cây đào, hoa đào chưa nở nhưng những búp đào cuối cùng cũng đã hé lộ rồi. Hắn lắc đầu cười:
- Cảm ơn bác Kim đã rộng lòng. Mười ngàn năm rất lâu, chỉ tranh với thanh kiếm, e là tuổi xuân của Nhất Giai không đợi được sáu năm. Cháu năm nay hai mươi bốn, bốn năm sau, tức hai mươi tám tuổi không đạt được chức Cục trưởng có thực quyền, thì từ nay về sau không cưới vợ nữa.
Nói năng thật có khí phách. Hắn vừa dứt lời, mọi người vô cùng khiếp sợ.
Nếu Quan Doãn nói không đạt được tiêu chuẩn sẽ tình nguyện buông Kim Nhất Giai ra thì cũng xem là một người đàn ông có can đảm, nhưng hắn lại hứa hẹn chuyện cả đời không cưới, thẳng thắn, phóng khoáng, hoàn toàn cho thấy được sự tự tin mạnh mẽ và khí khái nam nhi của hắn.
Nam nhi dám thốt ra lời hứa ngàn vàng, tình cảm dịu dàng xem khinh tất cả.
Kim Nhất Giai cả đời này chưa bao giờ cảm động nhiều lần như ngày hôm nay, nước mắt lần lượt tuôn rơi rồi lại khô đi.
Nội tâm cô lần lượt bị tấn công bởi sự kinh ngạc và những nỗi ngọt ngào. Cô vốn tưởng rằng trong cuộc sống sẽ không có điều gì như gió khiến tâm cô lay động, nhưng giờ cô đã biết rằng mình sai lầm rồi. Khi tình yêu tiến đến, khi Quan Doãn tiến về phía cha mình, bộc lộ tấm lòng, Quan Doãn lấy cả cuộc đời không lập gia đình để trả giá cho tình yêu của cô, cô chỉ biết, suốt đoạn đường mưa sương gió tuyết hộ tống Quan Doãn, quên cả sống chết, đều rất đáng giá. Cô biết chắc chắn rằng, gắn kết cả cuộc đời với người đàn ông này, không ai có thể tách rời hai người được.
Không ai có thể!
Tề Ngang Dương dụi mắt, không biết bị gió làm xốn mắt hay đã không kìm nổi để nước mắt đàn ông chảy xuống. Tuy anh luôn theo đuổi người đẹp, nhưng anh lại chưa bao giờ phải rước lấy đau lòng. Anh luôn nhấn mạnh mình vượt qua bụi rậm không hề vương sợi cỏ trên y phục, đáng tiếc anh không hiểu được tình cảm còn rất nhiều chuyện khác. Anh không có tấm lòng khoan dung và bác ái, anh không thể hiểu nổi những điều Quan Doãn hiểu, chỉ có những người đàn ông trọng tình nặng nghĩa như Quan Doãn mới xứng đáng làm anh em sinh tử với anh mà thôi.
Tề Ngang Dương cảm động, đúng thật là cảm động. Hai chuyện lớn trong đời một người đàn ông, thứ nhất là giang sơn, thứ hai là mỹ nhân. Cái gọi là tỉnh thì quản thiên hạ, say thì gối mỹ nhân, chính là đàn ông thật sự.
Lý Mộng Hàm đang trốn sau lưng đám người, ánh mắt cũng long lanh. Cô là bạn thân của Hạ Lai, sau khi biết được Hạ Lai bị trọng thương nên Quan Doãn vứt bỏ đã hết sức giận dữ, muốn bênh vực kẻ yếu như Hạ Lai. Nghe nói Quan Doãn đi cùng với Tề Ngang Dương, bèn cùng Kim Nhất Lập xuống phía nam đến thành phố Yến, muốn thầm trừng trị Quan Doãn một trận. Kết quả là đến Hội sở Thế Kỷ gặp được Quan Doãn, mới phát hiện ra Quan Doãn là một chàng thanh niên ba tốt, trong lòng cô cũng không biết lấy làm may mắn hay thất vọng.
Cô vốn cho rằng cách ăn mặc táo bạo của cô sẽ gây chú ý cho Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn cũng chẳng nhìn cô được mấy lần, làm cô khá buồn bực. Cô cũng chẳng phải mong muốn được quen biết Quan Doãn, nhưng là bạn thân của Hạ Lai từ nhỏ đến lớn, gần như không chuyện gì không nói, cô lại tự cao, cho rằng mình xinh đẹp hơn người, Quan Doãn đã thích Hạ Lai, tất nhiên cũng sẽ thích cô vài phần, chẳng phải có câu bạn trai của bạn thân thì bạn thân có thể giữ lấy một nửa sao?
Đương nhiên, Lý Mộng Hàm chỉ có ý tưởng háo thắng nửa tranh giành, nửa đùa cợt thôi. Cô cũng là một cô gái thích chơi đùa, xem nhẹ chuyện tình cảm, so ra kém hẳn Hạ Lai luôn nặng tình.
Lý Mộng Hàm vốn muốn phát hiện ra khuyết điểm và thiếu sót của Quan Doãn để quay về khuyên Hạ Lai nên quên Quan Doãn đi, lại càng không nên vì Quan Doãn mà lặn lội đến Mỹ. Cô từ nhỏ đến lớn là bạn tâm giao của Hạ Lai, Hạ Lai ra đi cũng là tổn thất lớn với cô, cho nên cô đem mọi chuyện tính hết cho Quan Doãn. Nào ngờ sau khi tiếp xúc với Quan Doãn mới phát hiện, Quan Doãn gần như hoàn mỹ, không thể bắt bẻ. Nếu muốn tìm khuyết điểm của hắn, thì … chính là hắn rất cố chấp, quá ương ngạnh. Một chàng trai xuất thân bình dân, luôn phân cao thấp với đám con cháu quý tộc. Thắng là tai họa ngầm, thua lại càng mất mặt, tranh chấp làm gì chứ?
Thật lòng mà nói, Lý Mộng Hàm luôn có thành kiến với Quan Doãn, chẳng những không tán thành tình cảm giữa Quan Doãn và Hạ Lai, mà còn rất phản cảm với việc Quan Doãn đến Kim gia cầu hôn. Đừng nói đến việc chia tay người yêu cũ đã có người mới, chỉ riêng việc lúc trước Quan Doãn bám lấy cành cao Hạ gia, giờ lại muốn con gái Kim gia, đã thể hiện rõ rệt bản sắc con cháu nông dân muốn vội vàng kết thân với nhà quyền quý.
Nhưng sau khi Quan Doãn đã trải qua một loạt đấu trí, qua ải chém tướng ở Kim gia, nhất là Quan Doãn nói ra sự thật về quan hệ của hắn và Hạ Lai, cùng với chuyện sinh tử hắn đã trải qua cùng Kim Nhất Giai, Lý Mộng Hàm chẳng những cảm động đến rối tinh rối mù, mà còn rơi cả thau nước mắt, ngay cả bản thân còn tự mắng mình chẳng có tiền đồ.
Không ngờ, Quan Doãn đứng trong Kim Sinh Lệ Thủy, nói những lời son sắt không cưới ai khác ngoài Kim Nhất Giai, thì nước mắt Lý Mộng Hàm như nước sông tràn đê, mãnh liệt như nước lũ. Cô chuyên dùng sự tò mò và tìm kiếm thú vị trong tất cả mọi chuyện, nhưng rốt cuộc lại rơi lệ vì tình yêu của người khác. Sau khi rơi lệ cô không ngừng tự hỏi, tình yêu của cô rốt cuộc ở nơi nào?
Mọi người dễ dàng tức cảnh sinh tình, dễ dàng bị cảm xúc cuốn hút. Lý Mộng Hàm vốn là một cô gái ham chơi và không quan trọng bất cứ việc gì, đột nhiên lại có cảm giác xót xa cho thân mình, cạnh cô không có người đàn ông nào che chở cho cô như ngọc, khổ sở đến mức nào… Càng nghĩ cô càng thêm đau lòng, ngước đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt đang ngắm cô say đắm, lại thêm phần ái mộ và khát vọng.
Lại là tên Tề Ngang Dương ngu ngốc? Tên ngu ngốc này tuy hơi ngu, nhưng thật ra con người cũng không tệ. Chỉ dựa vào hành động anh che chở cho Quan Doãn cũng thấy anh là một người đàn ông có tình có nghĩa. Nhưng cách nói chuyện của anh quá ngọt ngào, không tinh tế như Quan Doãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quan Doãn đã nói ra lời hứa nam nhi đáng giá ngàn vàng, khiến cho những người trong Kim gia tâm tư xáo trộn. Ngay cả Kim Toàn Đạo nhất thời cũng ngây người, một lúc lâu sau mới nói:
- Nam nhi dám thốt ra lời hứa ngàn vàng, tình cảm dịu dàng xem khinh tất cả. Quan Doãn, đến đây, cạn cùng bác thêm ly nữa!
- Ồ….
Kim Toàn Đạo nói một câu đã phá vỡ được không khí ngưng trọng như nước. Không biết ai bắt đầu, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm. Trong tiếng vỗ tay, Quan Doãn lại một lần nữa thản nhiên bước vào chính đường Kim gia.
Một bước vào, một bước ra, thân phận dĩ nhiên đã khác nhau rất lớn.
Đời người chính là luôn gặp được những điều kỳ diệu như thế, một lời sinh, một lời tử, một lời là hai gánh nặng to lớn
Không ngờ Quan Doãn mới bước vào, định ngồi xuống, đang muốn cùng Kim Toàn Đạo nâng ly vui vẻ thì điện thoại của Kim Toàn Đạo đã reo lên. Kim Toàn Đạo nghe máy xong lập tức biến đổi sắc mặt:
- Chú hai, chú ba, bệnh tình của ông cụ đã nguy kịch, văn phòng thông báo mau qua thăm.
Ông cụ? Quan Doãn ngẫm nghĩ, liên tưởng ngay đến một người!
Đây là câu tuyên ngôn hùng hồn của một chàng trai xuất thân bình dân khi nhận ra được sự bất công trong xã hội. Quan Doãn đã chỉ trích thẳng thắn sau khi trải qua bao nhiêu thay đổi của cuộc đời, trải qua sự chèn ép ngấm ngầm của Hạ gia, đã gặp được và đối mặt với khí thế áp đảo của Kim gia, kết hợp với bất công trong lịch sử mấy ngàn năm…
Kim Toàn Đạo chỉ ngây người một lúc, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên nỗi cảm động và bi ai sâu sắc. Cảm động vì Quan Doãn là một chàng trai xuất thân từ tầng lớp bình dân, vì cố gắng vươn lên đã phải gian khổ gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười mấy lần đám con cháu quý tộc, sao vẫn phải gặp cách đối xử như thế? Bi ai vì Kim gia mới được dựng nên trong mấy thập niên ngắn ngủi, ông ta đã cho rằng Kim gia có thể đứng sừng sững mấy trăm năm không ngã, dù tổ tiên ba đời của Kim gia cũng chỉ là dân chúng bình dân.
Dựa vào tài năng của Quan Doãn, ai dám cam đoan mấy mươi năm sau hắn không thể xây dựng được một vương triều Quan gia?
Cả đời nghiên cứu Phật học, rõ ràng biết không thể thoát ly vì ngăn cản lớn là thành kiến sâu nặng. Trong nhất thời, trong lòng Kim Toàn Đạo đủ mọi cảm giác lẫn lộn, bi thương ngập tràn, cầm lấy bức tranh chữ của Quan Doãn, gằn thầm từng tiếng:
- Quyền quý thế tập võng thế, bình dân luân hồi chuyển thế, vương hầu cổ kim an tại, thế gia ninh hữu chủng hồ*? Hay, hay, thế gia không dòng giống, bình dân có hi vọng. Quan Doãn, đứng lại!
*Quyền quý cứ nối tiếp quyền quý, bình dân cũng sẽ có lúc được đổi đời, vương hầu xa xưa nay còn đâu, thế gia há cứ phải là con dòng cháu giống
Quan Doãn bước đi đã được vài mươi bước, Kim Nhất Giai cũng bước theo hắn đi ra hơn nửa chính đường, còn Tề Ngang Dương cũng đã chuẩn bị rút lui. Tiếng kêu dừng lại của Kim Toàn Đạo thật vô cùng đúng lúc.
Quan Doãn đứng ở giữa sân, nghe gió lạnh thổi vào mặt đau như dao cắt, nhưng thật ra thì giá lạnh cũng đã dần lui, mùa đông phương bắc thoáng qua, hết tết âm lịch thì đã là lập xuân rồi. Gió từ phương nam tới mang theo hơi thở mùa xuân, tuy từ phương nam đến, cơn gió đã phải bôn ba trăm núi nghìn sông, nhưng vẫn mang đến tin vui rằng sắp sửa vào xuân.
Hay cho ván cờ cuộc đời, hay cho cuộc đọ sức giữa dân chúng bình dân và quan lớn quyền quý. Trong lòng Quan Doãn có một tiếng thở dài, hạ quyết tâm, khi hắn còn sống, dù gian nan đến thế nào, hắn vẫn luôn giữ trong lòng tình cảm bình dân này. Nam nhi chỉ dùng một hàng nước mắt cho chuyện chung thân, còn đời này kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý vì nhân dân. Tấm lòng này xin biểu lộ với trời xanh.
Quay lại, sắc mặt thong dong trấn tĩnh, hắn khẽ gật đầu với Kim Toàn Đạo:
- Bác Kim có gì chỉ bảo?
Kim Toàn Đạo khoanh tay, cách Quan Doãn khoảng hơn mười mét, mặt ông trầm như nước, bất động như núi, nói từng chữ một:
- Tôi chấp nhận lời cầu hôn của cậu!
Quan Doãn ngạc nhiên mừng rỡ:
- Cảm ơn bác Kim!
- Hôm nay xem như cậu và Nhất Giai chính thức đính hôn.
Kim Toàn Đạo bước ra phía trước, một bước đã ra hơn nửa chính đường, đứng dưới mái hiên, vẫn chưa xuống bậc tam cấp, ánh mắt nhìn về không trung xa xăm, không trung xanh thẳm và trong vắt. Giọng nói của ông đều đều cất lên:
- Nhưng đính hôn chỉ là bước đầu tiên. Nếu cậu muốn chính thức cưới Nhất Giai, nhất định phải đạt được tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia, cậu có lòng tin không?
Tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia như thế nào, Quan Doãn không thể biết hết, nhưng chuyện thế này đã không còn đường lui. Kim Toàn Đạo là người đứng đầu Kim gia ở Bắc Kinh, đã cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai đính hôn thì cũng là có dũng khí rất lớn và có khả năng gánh vác được hậu quả chính trị, cũng như dự đoán được ảnh hưởng tiêu cực thật lớn đến Kim gia, hắn không thể lui được nữa. Chiếc đấu đến đây thì còn gì để tiếc chứ. Nam nhi nên theo trường kiếm mà đi. Quan Doãn cung kính đáp to:
- Nhất Giai từng đối với cháu nửa bước không rời, cả đời còn lại của cháu sẽ gắn bó với cô ấy.
- Được!
Trong mắt Kim Toàn Đạo rốt cuộc đã toát ra vẻ từ ái. Dám yêu dám hận, tài hoa hơn người, thủ đoạn lại cao siêu, quả nhiên là nhân tài hiếm thấy trong quan trường. Nếu như có thể bồi dưỡng, hắn có thể sẽ toàn vẹn hơn trong quan trường, trong lòng ông lại dâng lên sự vui mừng bất ngờ.
- Tiêu chuẩn chọn rể của Kim gia là: hai mươi sáu tuổi, cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền, nhưng dựa vào câu thế gia ninh hữu chủng hồ của cậu, tôi cho cậu thư thả vài năm. Trước khi ba mươi tuổi, nếu cậu trở thành cán bộ cấp Cục trưởng có thực quyền, tôi sẽ xếp đặt yến tiệc long trọng để gả con.
Trong lòng Quan Doãn không vui không buồn. Hắn đứng dưới gốc cây đào, hoa đào chưa nở nhưng những búp đào cuối cùng cũng đã hé lộ rồi. Hắn lắc đầu cười:
- Cảm ơn bác Kim đã rộng lòng. Mười ngàn năm rất lâu, chỉ tranh với thanh kiếm, e là tuổi xuân của Nhất Giai không đợi được sáu năm. Cháu năm nay hai mươi bốn, bốn năm sau, tức hai mươi tám tuổi không đạt được chức Cục trưởng có thực quyền, thì từ nay về sau không cưới vợ nữa.
Nói năng thật có khí phách. Hắn vừa dứt lời, mọi người vô cùng khiếp sợ.
Nếu Quan Doãn nói không đạt được tiêu chuẩn sẽ tình nguyện buông Kim Nhất Giai ra thì cũng xem là một người đàn ông có can đảm, nhưng hắn lại hứa hẹn chuyện cả đời không cưới, thẳng thắn, phóng khoáng, hoàn toàn cho thấy được sự tự tin mạnh mẽ và khí khái nam nhi của hắn.
Nam nhi dám thốt ra lời hứa ngàn vàng, tình cảm dịu dàng xem khinh tất cả.
Kim Nhất Giai cả đời này chưa bao giờ cảm động nhiều lần như ngày hôm nay, nước mắt lần lượt tuôn rơi rồi lại khô đi.
Nội tâm cô lần lượt bị tấn công bởi sự kinh ngạc và những nỗi ngọt ngào. Cô vốn tưởng rằng trong cuộc sống sẽ không có điều gì như gió khiến tâm cô lay động, nhưng giờ cô đã biết rằng mình sai lầm rồi. Khi tình yêu tiến đến, khi Quan Doãn tiến về phía cha mình, bộc lộ tấm lòng, Quan Doãn lấy cả cuộc đời không lập gia đình để trả giá cho tình yêu của cô, cô chỉ biết, suốt đoạn đường mưa sương gió tuyết hộ tống Quan Doãn, quên cả sống chết, đều rất đáng giá. Cô biết chắc chắn rằng, gắn kết cả cuộc đời với người đàn ông này, không ai có thể tách rời hai người được.
Không ai có thể!
Tề Ngang Dương dụi mắt, không biết bị gió làm xốn mắt hay đã không kìm nổi để nước mắt đàn ông chảy xuống. Tuy anh luôn theo đuổi người đẹp, nhưng anh lại chưa bao giờ phải rước lấy đau lòng. Anh luôn nhấn mạnh mình vượt qua bụi rậm không hề vương sợi cỏ trên y phục, đáng tiếc anh không hiểu được tình cảm còn rất nhiều chuyện khác. Anh không có tấm lòng khoan dung và bác ái, anh không thể hiểu nổi những điều Quan Doãn hiểu, chỉ có những người đàn ông trọng tình nặng nghĩa như Quan Doãn mới xứng đáng làm anh em sinh tử với anh mà thôi.
Tề Ngang Dương cảm động, đúng thật là cảm động. Hai chuyện lớn trong đời một người đàn ông, thứ nhất là giang sơn, thứ hai là mỹ nhân. Cái gọi là tỉnh thì quản thiên hạ, say thì gối mỹ nhân, chính là đàn ông thật sự.
Lý Mộng Hàm đang trốn sau lưng đám người, ánh mắt cũng long lanh. Cô là bạn thân của Hạ Lai, sau khi biết được Hạ Lai bị trọng thương nên Quan Doãn vứt bỏ đã hết sức giận dữ, muốn bênh vực kẻ yếu như Hạ Lai. Nghe nói Quan Doãn đi cùng với Tề Ngang Dương, bèn cùng Kim Nhất Lập xuống phía nam đến thành phố Yến, muốn thầm trừng trị Quan Doãn một trận. Kết quả là đến Hội sở Thế Kỷ gặp được Quan Doãn, mới phát hiện ra Quan Doãn là một chàng thanh niên ba tốt, trong lòng cô cũng không biết lấy làm may mắn hay thất vọng.
Cô vốn cho rằng cách ăn mặc táo bạo của cô sẽ gây chú ý cho Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn cũng chẳng nhìn cô được mấy lần, làm cô khá buồn bực. Cô cũng chẳng phải mong muốn được quen biết Quan Doãn, nhưng là bạn thân của Hạ Lai từ nhỏ đến lớn, gần như không chuyện gì không nói, cô lại tự cao, cho rằng mình xinh đẹp hơn người, Quan Doãn đã thích Hạ Lai, tất nhiên cũng sẽ thích cô vài phần, chẳng phải có câu bạn trai của bạn thân thì bạn thân có thể giữ lấy một nửa sao?
Đương nhiên, Lý Mộng Hàm chỉ có ý tưởng háo thắng nửa tranh giành, nửa đùa cợt thôi. Cô cũng là một cô gái thích chơi đùa, xem nhẹ chuyện tình cảm, so ra kém hẳn Hạ Lai luôn nặng tình.
Lý Mộng Hàm vốn muốn phát hiện ra khuyết điểm và thiếu sót của Quan Doãn để quay về khuyên Hạ Lai nên quên Quan Doãn đi, lại càng không nên vì Quan Doãn mà lặn lội đến Mỹ. Cô từ nhỏ đến lớn là bạn tâm giao của Hạ Lai, Hạ Lai ra đi cũng là tổn thất lớn với cô, cho nên cô đem mọi chuyện tính hết cho Quan Doãn. Nào ngờ sau khi tiếp xúc với Quan Doãn mới phát hiện, Quan Doãn gần như hoàn mỹ, không thể bắt bẻ. Nếu muốn tìm khuyết điểm của hắn, thì … chính là hắn rất cố chấp, quá ương ngạnh. Một chàng trai xuất thân bình dân, luôn phân cao thấp với đám con cháu quý tộc. Thắng là tai họa ngầm, thua lại càng mất mặt, tranh chấp làm gì chứ?
Thật lòng mà nói, Lý Mộng Hàm luôn có thành kiến với Quan Doãn, chẳng những không tán thành tình cảm giữa Quan Doãn và Hạ Lai, mà còn rất phản cảm với việc Quan Doãn đến Kim gia cầu hôn. Đừng nói đến việc chia tay người yêu cũ đã có người mới, chỉ riêng việc lúc trước Quan Doãn bám lấy cành cao Hạ gia, giờ lại muốn con gái Kim gia, đã thể hiện rõ rệt bản sắc con cháu nông dân muốn vội vàng kết thân với nhà quyền quý.
Nhưng sau khi Quan Doãn đã trải qua một loạt đấu trí, qua ải chém tướng ở Kim gia, nhất là Quan Doãn nói ra sự thật về quan hệ của hắn và Hạ Lai, cùng với chuyện sinh tử hắn đã trải qua cùng Kim Nhất Giai, Lý Mộng Hàm chẳng những cảm động đến rối tinh rối mù, mà còn rơi cả thau nước mắt, ngay cả bản thân còn tự mắng mình chẳng có tiền đồ.
Không ngờ, Quan Doãn đứng trong Kim Sinh Lệ Thủy, nói những lời son sắt không cưới ai khác ngoài Kim Nhất Giai, thì nước mắt Lý Mộng Hàm như nước sông tràn đê, mãnh liệt như nước lũ. Cô chuyên dùng sự tò mò và tìm kiếm thú vị trong tất cả mọi chuyện, nhưng rốt cuộc lại rơi lệ vì tình yêu của người khác. Sau khi rơi lệ cô không ngừng tự hỏi, tình yêu của cô rốt cuộc ở nơi nào?
Mọi người dễ dàng tức cảnh sinh tình, dễ dàng bị cảm xúc cuốn hút. Lý Mộng Hàm vốn là một cô gái ham chơi và không quan trọng bất cứ việc gì, đột nhiên lại có cảm giác xót xa cho thân mình, cạnh cô không có người đàn ông nào che chở cho cô như ngọc, khổ sở đến mức nào… Càng nghĩ cô càng thêm đau lòng, ngước đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt đang ngắm cô say đắm, lại thêm phần ái mộ và khát vọng.
Lại là tên Tề Ngang Dương ngu ngốc? Tên ngu ngốc này tuy hơi ngu, nhưng thật ra con người cũng không tệ. Chỉ dựa vào hành động anh che chở cho Quan Doãn cũng thấy anh là một người đàn ông có tình có nghĩa. Nhưng cách nói chuyện của anh quá ngọt ngào, không tinh tế như Quan Doãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quan Doãn đã nói ra lời hứa nam nhi đáng giá ngàn vàng, khiến cho những người trong Kim gia tâm tư xáo trộn. Ngay cả Kim Toàn Đạo nhất thời cũng ngây người, một lúc lâu sau mới nói:
- Nam nhi dám thốt ra lời hứa ngàn vàng, tình cảm dịu dàng xem khinh tất cả. Quan Doãn, đến đây, cạn cùng bác thêm ly nữa!
- Ồ….
Kim Toàn Đạo nói một câu đã phá vỡ được không khí ngưng trọng như nước. Không biết ai bắt đầu, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm. Trong tiếng vỗ tay, Quan Doãn lại một lần nữa thản nhiên bước vào chính đường Kim gia.
Một bước vào, một bước ra, thân phận dĩ nhiên đã khác nhau rất lớn.
Đời người chính là luôn gặp được những điều kỳ diệu như thế, một lời sinh, một lời tử, một lời là hai gánh nặng to lớn
Không ngờ Quan Doãn mới bước vào, định ngồi xuống, đang muốn cùng Kim Toàn Đạo nâng ly vui vẻ thì điện thoại của Kim Toàn Đạo đã reo lên. Kim Toàn Đạo nghe máy xong lập tức biến đổi sắc mặt:
- Chú hai, chú ba, bệnh tình của ông cụ đã nguy kịch, văn phòng thông báo mau qua thăm.
Ông cụ? Quan Doãn ngẫm nghĩ, liên tưởng ngay đến một người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.